Chương 2: Cô ấy 1500 tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ưnh Nguyệt  cau mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang tiến về phía  xác chết.

'Ngươi đang muốn nói ngươi cũng đã chết?" Cô hỏi khi bắt đầu theo dõi anh.

"Chuyện là như vậy."

Câu trả lời khiến cô dừng lại khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông cũng đang dừng bước.

Đột nhiên anh quay lại và bắt đầu tiến về phía cô.

Mãi cho đến khi anh ta một lần nữa đứng ngay trước mặt cô, Ưng Nguyệt mới nhận ra những mảng màu đỏ sẫm ở phần dưới mái tóc bạc của người đàn ông, điều mà trước đây cô không nhận ra.

Tay trái cô đưa về phía tóc anh và cô chạm vào những sợi tóc mềm như lụa và cắn vào môi dưới khi cô nhận ra rằng anh đang nói thật với cô.

Cô ấy gần như mất kiểm soát cảm xúc của mình vào thời điểm đó, nhưng ngay cả trước khi biểu hiện thờ ơ thường ngày của cô ấy có thể chùn bước và chuyển sang buồn bã và đau buồn, cô ấy vẫn giữ được bản thân bình tĩnh.

Đó không phải là thời điểm thích hợp để cô trở nên xúc động và cảm thấy tồi tệ về những gì đã xảy ra.

"Nhưng làm thế nào? Anh không được cho là chết." Cô không thể không đặt ra câu hỏi đang khoan lỗ trong tim mình.

Người đàn ông kéo tay cô ra khi anh ta trả lời, "Tôi đã nói với cô rồi, dù thể nào tôi cũng sẽ bám lấy cô. Bây giờ đã quá muộn để cô có thể loại bỏ tôi."

Đôi mắt anh chứa đựng ngọn lửa của lời hứa mà anh đã hứa với cô vào chính ngày cô cứu mạng anh 

Những lời này được cho là để nhắc nhở cô về số phận mà cả hai đã được ràng buộc để chia sẻ

Ưng Nguyệt khoanh tay trước ngực chế giễu, "Tất nhiên, tôi biết điều đó. Chỉ là tình hình này không có ý nghĩa gì,"

"Ngươi đang muốn nói cái gì? Xin nói rõ." Người đàn ông vừa nói vừa nhìn bầu trời đêm.

Theo như anh ta có thể nói, đã một hoặc hai giờ . Quá nửa đêm mặt trăng bán nguyệt tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, soi sáng thế giới trong ánh trăng bạc tuyệt đẹp của nó.

"Khi tôi chết tại thế giới của chúng ta, linh hồn của tôi đã được chuyển đổi  sang bên trong cơ thể của một cô gái có cùng tên với tôi. Nhưng trong trường hợp của bạn, nó không giống nhau. Ý tôi là nó giống như anh đã từng một cổng đến đây thay vì chuyển đổi. " Ưng nguyệt giải thích khi cô liếc nhìn người đàn ông 

"Cổng ? Bạn có thật không? Cổng thông tin nào trong thế giới của chúng ta đã mở ra ở một nơi như thế này? Hơn nữa, cô gái này không chỉ trùng tên với cô mà còn giống hệt cô, ngoại trừ đôi mắt đen này, mái  tóc màu hạt dẻ thành mái tóc đen dài đó. '' Người đàn ông nói với cô khi lần đầu tiên anh ta chỉ vào mắt cô và sau đó là mái tóc dài ngang lưng của cô.

'"Có thật không?" Ưng Nguyệt  hỏi với giọng nói ngạc nhiên khi hai tay ôm lấy má như thể chỉ cần chạm vào là có thể nhận ra điểm giống nhau.

"Thật là trùng hợp! Thật tiếc khi cô ấy không chịu chung số phận với tôi và cuối cùng lại chết như thế này." Ưng Nguyệt vừa nói vừa thở dài khe khẽ lắc đầu tỏ vẻ thương hại.

Cô nhận thấy ánh mắt mà người đàn ông đang dành cho mình và cô phải mất vài giây để hiểu ý nghĩa đằng sau đó.

"Cái gì? Tôi biết rằng tôi cũng đã chết nhưng ít nhất tôi cũng phải sống được 1500 năm. Nếu không phải vì cuộc tấn công bất ngờ địa bàn, ngươi có nghĩ rằng những con người đơn thuần đó có sức mạnh giết chết tôi không? Thật nực cười!"

Cô nhanh chóng tự vệ. Rốt cuộc, cô ấy đã sống trên Trái đất hơn 1500 năm, và hầu như không có ai trong thế giới của họ dám chống lại cô ấy.

Có lẽ chính sự thiếu hiểu biết của cô trước những mối đe đọa đã cướp đi sinh mạng của cô, và bây giờ cô đang ở đây, bị mắc kẹt bên trong cơ thể của một cô gái được sinh ra với phước lành từ thiên đường và cuối cùng trở thành lời nguyền cho phần còn lại của cuộc đời cô.

"Cô không vui vì mình có cơ hội thứ hai sao? Nếu cô gái này không chết ngày hôm nay, có lẽ cô  sẽ không bao giờ có cơ hội này."

"Tất nhiên, tôi rất vui. Chỉ là tôi phát điên vì thực tế là tôi sẽ không thể đè bẹp những kẻ săn lùng đã dám tấn công địa bàn của tôi.'Ưng Nguyệt vừa trả lời vừa nghiến răng.

Người đàn ông khoanh tay sau lưng khi anh ta nói với giọng trầm, "Đừng lo lắng về điều đó. Tôi đã  kết thúc cuộc đời chúng trước khi theo cô.".

"Anh giết hết bọn chúng à? Nhưng sau đó anh chết như thế nào?" Ưng Nguyệt hỏi mặc dù cô ấy biết rằng không có cơ hội nào để cô ấy có được câu trả lời thích đáng.

"Cô đang hỏi quá nhiều câu hỏi, Nguyệt."' Người đàn ông nói với một chút lắc đầu.

"Và đó là bởi vì anh không nói với tôi bất cứ điều gì," Cô ấy đáp lại bằng một lời chế giễu.

Người đàn ông quay mặt về phía cô và lần này anh không còn mang theo sự dịu dàng trong mắt khi đáp lại lời buộc tội của cô, "Đó là vì cô không cần biết."

Rõ ràng là Ưng Nguyệt đang trên đà tức giận. Phải mất một lúc để cô ấy bình tĩnh lại và không bắt đầu đánh nhau.

"Tốt thôi! Nếu anh thật sự không muốn nói với tôi, tôi sẽ không hỏi nữa. Không giống như tôi thực. sự quan tâm."' Cô nhổ nước bọt khi bắt đầu đi qua anh ta và về phía hai người đàn ông đã chết.

Cô cần phải xử lí chúng trước khi tiến hành những việc khác. Cô không thể chấp nhận rủi ro kết thúc ở giữa một cáo buộc giết người.

Tuy nhiên, trước khi cô có thể đi được hơn vài bước, một bàn tay đã ngăn cô lại khi nó nắm lấy cánh tay của cô.

" Tôi sẽ xử lý chúng. Hãy nói cho tôi biết cô định làm gì tiếp theo." Người đàn ông hỏi khi kéo cô ra khỏi đám xác .

Ưng Nguyệt chế giễu khi cô kéo cánh tay của mình ra khỏi tay anh và khoanh chúng lại trước ngực khi cô hỏi, "Thật sao? Và tại sao tôi phải nói với anh về điều đó?"

~~~~~

Nhớ vote và comment để ủng hộ Chảo nhé. Mãi ui



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro