Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Huyenho072020

"......" Từ Lệ Anh lại một lần nữa câm nín, "Ái Ân, mấy ngày gần đây cậu làm sao vậy? Có phải thời tiết quá nóng, cậu bị thượng hoả hay không a?"

Nếu không, vì cái gì mỗi lần Trần Ái Ân nói chuyện đều sặc người như vậy, chỗ nào còn có nửa điểm bộ dáng mềm mại, nghe lời trước kia.

Thời điểm Dương Dương vừa đến Trần gia, Trần Ái Ân như ruồi bọ không đầu, chỉ kém không ôm Dương Dương khóc cả ngày.

Nếu không phải cô ta khuyên nhủ phân tích, người nuôi Dương Dương sớm đã thay đổi.

Nghĩ đến một nửa công điểm chăm sóc Dương Dương đã bị Trần Ái Ân thu về, chính mình mỗi ngày còn phải xuống đất kiếm công điểm, Từ Lệ Anh rất tức giận.

Trần Ái Ân cái dạng này, rốt cuộc có còn muốn tiếp tục làm bạn tốt cùng cô ta?

Bị nói thành thượng hoả Trần Ái Ân vô ngữ, biết nữ chủ người ta là hướng về phía nam chủ mà tới, cô dứt khoát ngoan ngoãn xoay người về phòng ôm nhóc con, miễn cho quấy rầy nam nữ chủ ở chung, đến lúc đó, nữ chủ lại trách cô đoạt đàn ông cùng cô ta.

Ngượng ngùng, cái nồi này, cô không đội.

Vừa vặn, thời điểm Trần Ái Ân vào trong phòng, Dương Dương chớp chớp đôi mắt, đã tỉnh.

Nhìn thấy Trần Ái Ân đi về phía mình, Dương Dương chép miệng mà bập bẹ nói nhỏ vài câu, duỗi hai cái móng vuốt nhỏ về phía Trần Ái Ân, đưa tay muốn ôm một cái.

Vươn tay bế Dương Dương từ trên giường bế lên, sờ sờ mông nhỏ Dương Dương, ân, còn tốt, không ướt, kia thật ra cũng có thể xi tiểu cho Dương Dương xem sao.

Đổi lại mấy tháng trước, Trần Ái Ân tuyệt đối không thể tưởng tượng mình sẽ làm việc và nghỉ ngơi cùng sinh hoạt giống như bà mẹ già.

Lúc đầu thời điểm đổi tã  dọn phân cho Dương Dương, Trần Ái Ân ghét bỏ đến không chịu được, đặc biệt là lúc Dương Dương đi ngoài, Trần Ái Ân thiếu chút nữa chịu không được mà bạo tẩu. Bất quá hiện tại...... Lại xử lý mấy thứ này cho Dương Dương, Trần Ái Ân đã có thể làm mà mặt không đổi sắc.

"Vật nhỏ, dì nhỏ hầu hạ con như tổ tông, chờ con lớn lên có tiền đồ, nhất định phải đối tốt với người dì nhỏ này a. Người Trần gia chúng ta, không có cái loại oa oa không lương tâm, biết không?" Điểm điểm cái mũi Dương Dương, Trần Ái Ân thì thầm.

"Di nha......" Nhìn thấy "Ma ma" mình thích nhất nói chuyện phiếm với mình, Dương Dương cao hứng quơ chân múa tay.

"Kia thật tốt, là chính con đáp ứng, chúng ta liền định như vậy a."

"Di nha."

"Ân ân, không uổng công dì nhỏ dọn một phen phân một phen nước tiểu cho con, nói rồi đó, sau này phải hảo hảo hiếu thuận dì nhỏ nha."

"Nha!"

Lâm Kiến Quốc liền như vậy dựa vào khung cửa, nhìn Trần Ái Ân ngốc hề hề mà cùng Dương Dương ngươi tới ta đi chọc đến nóng người.

Trần gia ghét bỏ Lâm Kiến Quốc tới trễ, nhưng chỉ có trong lòng Lâm Kiến Quốc minh bạch, kỳ nghỉ lần này, hắn lấy được có bao nhiêu vất vả.

Thật vất vả có mấy ngày này, thời gian Lâm Kiến Quốc trở về Lâm gia cũng không có, đã đi thẳng đến Trần gia, vì chính là xác định xem Dương Dương ở Trần gia trải qua như thế nào.

Nếu người Trần gia bởi vì Trần Ái Trạch chết mà ôm oán niệm đối với Dương Dương, chẳng sợ lại khó khăn, hắn cũng nhất định sẽ nghĩ cách khắc phục, sau này mang theo Dương Dương bên người, nuôi nó trưởng thành.

Dương Dương đứa nhỏ này, không thể xảy ra chút chuyện nào.

Nhưng một màn trước mắt này, làm Lâm Kiến Quốc chân chính hoàn toàn yên lòng. Người Trần gia là thiệt tình yêu thương Dương Dương, đặc biệt là Trần Ái Ân bởi vì quan hệ cùng Trần Ái Trạch, đối tốt với Dương Dương như con ruột không có gì khác biệt.

Xác định điểm này, Lâm Kiến Quốc đánh mất ý niệm mang Dương Dương đi, cảm thấy Dương Dương vẫn là ở bên người Trần Ái Ân sẽ càng có lợi cho Dương Dương trưởng thành.

"Hắc, anh đi đường như thế nào không có tiếng động a, không biết sẽ hù chết người sao?" Hầu hạ xong Dương Dương vị tiểu tổ tông này, Trần Ái Ân mới định pha sữa mạch nha, đút no Dương Dương. Ai biết, một cái xoay người quay đầu, sát, sau lưng mình ngồi xổm một tòa tiểu hắc sơn!

Một người to xác như vậy, quá áp lực!

"Thực xin lỗi." Đây là thói quen  của Lâm Kiến Quốc, nhất thời quên mất nơi này là Trần gia không phải bộ đội, "Dọa đến em?"

Trần Ái Ân ôm Dương Dương: "Có một chút, con trai anh mới vừa tiểu, bụng nhỏ đều bẹp. Lại không cho nó ăn, nó có thể khóc đến anh quỳ xuống đất xin tha."

Đúng vậy, đứa nhỏ khóc chính là khủng bố cùng dọa người như vậy.

Lâm Kiến Quốc sựng một chút: "Sữa mạch nha ở đâu? Em ôm Dương Dương ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, đút miếng nước cho Dương Dương. Sữa mạch nha, để anh pha."

"Được."

Dương Dương chính là con trai Lâm Kiến Quốc, phương diện này, Trần Ái Ân sẽ không khách khí. Không chỉ như thế, Trần Ái Ân nghĩ kỹ rồi, Lâm Kiến Quốc chỉ có mấy ngày nghỉ, cô sẽ làm cho Lâm Kiến Quốc hảo hảo thể nghiệm một phen gian khổ của người làm cha làm mẹ.

Đừng tưởng rằng chăm đứa nhỏ dễ dàng, công điểm chăm Dương Dương dễ kiếm được sao?

Trần Ái Ân cầu không nhiều lắm, chỉ hy vọng chờ sau khi Lâm Kiến Quốc cùng Từ Lệ Anh ở bên nhau, ngàn vạn đừng bởi vì dăm ba câu của Từ Lệ Anh, liền có ý kiến với cô cùng Trần gia, chơi thủ đoạn gì.

Không cầu lấy đức trả ơn, nhưng ít ra đừng lấy oán trả ơn a.

Sờ sờ bụng nhỏ phồng lên của Dương Dương, Trần Ái Ân nhìn về phía Lâm Kiến Quốc: "Con trai anh, ôm một cái?"

Lâm Kiến Quốc khẩn trương mà cầm nắm tay: "anh, anh có thể ôm sao?"

"Không có gì không thể, còn nhớ rõ ôm như thế nào sao? ôm như ngày hôm qua liền tốt, anh tốt xấu gì cũng là ba nó, ôm nhiều chút, cảm tình liền tốt." Đừng chờ cưới nữ chủ lại sinh đứa nhỏ, Lâm Kiến Quốc cũng chỉ nhớ rõ mình là cha đứa nhỏ của Từ Lệ Anh, quên sự tồn tại của Dương Dương.

Thừa dịp còn chưa tới một bước này, Trần Ái Ân chuẩn bị cho Dương Dương xoát xoát hảo cảm với Lâm Kiến Quốc nhiều hơn.

Như thế nào cũng là nam chủ a, tiền đồ Lâm Kiến Quốc không thể hạn lượng.

Có Lâm Kiến Quốc, Dương Dương chính là yên thoả làm hồng tam đại kiêm quan nhị đại. Nàng là cô em vợ nuôi lớn Dương Dương, nghĩ cũng biết, chẳng sợ cô như cũ không kết hôn, có Dương Dương chiếu cố, cô cũng có thể an hưởng lúc tuổi già.

Phỏng chừng là mới ăn no, tâm trạng Dương Dương khá tốt, không so đo khuôn mặt đen xa lạ của Lâm Kiến Quốc, một đôi mắt đen lưu chuyển như viên ngọc , không ngừng nhìn về phía Trần Ái Ân. Nhìn thấy Trần Ái Ân, Dương Dương liền an tâm mà oa ở trong lòng ngực Lâm Kiến Quốc gặm tay nhỏ của mình.

Đột nhiên an tĩnh lại, không khí giữa hai người có điểm xấu hổ, Lâm Kiến Quốc nói thẳng: "Ái Ân, có phải em có hiểu lầm gì đối với anh không?"

"Là hiểu lầm sao?" Trần Ái Ân nhíu lông mày một chút, "Thẳng đến ngày hôm qua, anh cũng không có nói lời thật lòng cùng nhà chúng tôi. Thân thế Dương Dương, trong sạch của chị, anh liền quăng cho em hai chữ ' hiểu lầm ', liền tính xong việc? Anh có nghĩ tới hay không, chờ tương lai Dương Dương trưởng thành, phải đối mặt như thế nào tin đồn nhảm nhí như vậy. Nó còn chưa gặp mẹ, nó có thể hoài nghi chị em, hoài nghi chính mình hay không? Còn có, cái chết của chị Ái Trạch, em cũng muốn một đáp án."

Bị kinh hách, xuất huyết nhiều, đã chết không thể cứu về.

Vì cái gì chấn kinh, bị cái gì kinh, làm cho Trần Ái Trạch phải mất đi sinh mệnh, Dương Dương vừa sinh ra liền không có mẹ.

Đều nói không có lửa làm sao có khói, rốt cuộc là bởi vì cái gì, Dương Dương mới có thể bị truyền ra có vấn đề, không phải con của Lâm Kiến Quốc.

Nhiều vấn đề như vậy, Lâm Kiến Quốc một lời giải thích cũng không có, cho nên Trần Ái Ân rất khó có sắc mặt tốt với Lâm Kiến Quốc.

Đương nhiên, mấy vấn đề này, những người khác của Trần gia không biết sao?

Không, Trần gia trong tâm là có nghi vấn, bất quá chính là bất đắc dĩ Lâm Kiến Quốc không chịu giao đãi, lại không thể ép Lâm Kiến Quốc.

Thiệt tình đổi thiệt tình, Lâm Kiến Quốc nói chuyện giấu đầu giấu đuôi, lừa gạt tiền căn hậu quả cái chết của Trần Ái Trạch, còn muốn người Trần gia xem hắn thành con rể tới cửa, mà chân thành đối đãi!

Lâm Kiến Quốc cười khổ: "chuyện Ái Trạch cùng Dương Dương này, tình huống tương đối phức tạp, một chốc nói không rõ. Còn có, hiện tại thời cuộc mẫn cảm, cái này, em hiểu đi?"

"......"

Hiểu? Hiểu cái rắm!

"Thời cuộc mẫn cảm cùng thân thế Dương Dương và cái chết của chị có quan hệ gì? Chị của em là căn chính miêu hồng bần nông, anh càng không thành vấn đề, anh mà có vấn đề, hiện tại cũng không có khả năng tiếp tục ở bộ đội. Cho nên thời cuộc mẫn cảm, cùng chuyện nhà, có quan hệ gì?"

Cái gì tẩu tư phái, đầu cơ trục lợi, những cái này cùng Dương Dương, cùng nhà bọn họ đều không có quan hệ gì, thời cuộc lại loạn, cũng loạn không đến trên người bọn họ.

Lâm Kiến Quốc lời này, Trần Ái Ân nghe càng thêm không rõ.

Lâm kiến Quốc nhăn lại lông mày: "Ái Ân, anh duy nhất có thể đáp ứng em chính là, chờ thời cuộc ổn định, chuyện về Dương Dương cùng Ái Trạch, anh có thể nói hết từ đầu chí cuối cho em. Nhưng hiện tại, không được."

Phàm là tiết lộ ra một chút, này đối với Dương Dương cùng Trần gia mà nói, đều là tai nạn ngập đầu, ai cũng trốn không thoát.

Vốn dĩ Trần Ái Ân rất tức giận, nhưng nhìn biểu tình vẻ mặt ngưng trọng của Lâm Kiến Quốc, sửng sốt một chút: "Anh không phải là đang doạ em đi?"

"Không có."

Trần Ái Ân ngồi không yên, ở trong phòng đi tới đi lui, giống như kiến bò trên chảo nóng.

Vỗ vỗ mông nhỏ của Dương Dương, Lâm Kiến Quốc tỏ vẻ: "Đương nhiên, em hiện tại cảm thấy sợ hãi, anh có thể đem Dương Dương mang đi."

Bởi vì Trần gia cách khá xa, hắn mới đưa Dương Dương tới, miễn cho Dương Dương bị theo dõi, đồng thời, bối cảnh trong sạch Trần gia cũng sẽ không dẫn người chú ý.

Biết mười năm này là thật sự rất loạn, chính bị nói thành phản, hắc phản biến thành bạch, Trần Ái Ân hít sâu một hơi: "Em chỉ hỏi một câu, Dương Dương có phải con trai của chị Ái Trạch hay không?"

"Đúng vậy." cam đoan không giả.

Trần Ái Ân phức tạp mà nhìn Lâm Kiến Quốc liếc mắt một cái: "Chỉ cần Dương Dương là con của chị Ái Trạch, bất luận phát sinh chuyện gì, em đều sẽ che chở Dương Dương, mang Dương Dương theo bên người. Anh ở bộ đội làm binh tốt của anh, yểm hộ cho Dương Dương. Dương Dương ở nhà em, anh không cần lo lắng, không có việc gì, đừng tới nhà của em."

Xem ra, Dương Dương thật sự không phải con của Lâm Kiến Quốc. Nếu không, cô vừa rồi hỏi như vậy, Lâm Kiến Quốc nên khẳng định, Dương Dương là con của hắn cùng Trần Ái Trạch mới đúng.

Lâm Kiến Quốc ngoài ý muốn thêm kinh hỉ, không nghĩ tới, Trần Ái Ân tuổi không lớn, đầu óc lại thật sự rất linh hoạt.

Khó trách trước kia Trần Ái Trạch thường xuyên nói với hắn, Trần Ái Ân rất thông minh, trời sinh là người có thiên phú học tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro