Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Huyenho072020

"Mẹ, Lâm Kiến Quốc là anh rể con, anh ấy còn là ba ba Dương Dương." Trần Ái Ân đặc biệt bất đắc dĩ,phương diện ý tưởng này ba mẹ có thể không cần cũ xưa như vậy hay không.

Lâm Kiến Quốc có tốt, lại nói tiếp kia cũng là đàn ông kết hôn lần hai a.

Còn nữa, đàn ông ba chân khó tìm, đàn ông hai cái đùi còn không dễ tìm sao?

Mẹ Trần thở dài: "Con gái a, không phải ba mẹ không thương con, nhưng đàn ông có điều kiện tốt giống như Lâm Kiến Quốc như vậy, thật là không dễ tìm. Mẹ biết, con cùng Ái Trạch cảm tình tốt. Cũng là vì như vậy, mẹ cùng ba mới cảm thấy, con cùng Lâm Kiến Quốc ở bên nhau khá tốt."

"Đều nói có mẹ kế liền có cha kế, Lâm Kiến Quốc muốn cưới người phụ nữ khác, con không lo lắng người kia không tốt với Dương Dương sao? Con thì không giống, con gả cho Lâm Kiến Quốc mà nói, Dương Dương tương đương lại có mẹ ruột, mẹ cùng ba hoàn toàn có thể yên tâm. Bởi vậy, về sau con cùng anh con cũng coi như có chỗ dựa vào. Ba con nói, Lâm Kiến Quốc người đàn ông này có thể tin."

Không phải nam nhân nhà mình nói, mẹ Trần cũng không đến mức kiên trì như vậy.

Còn muốn biện giải gì đó Trần Ái Ân đột nhiên cười: "Mẹ, nghe con khuyên, chuyện này mẹ cùng ba đừng cao hứng quá sớm. Lâm Kiến Quốc cùng chị Ái Trạch ở bên nhau, đó là lão nhân gia đính hôn ước. Lâm Kiến Quốc thủ tín, mới cùng chị Ái Trạch. Con là cô em vợ trên danh nghĩa của Lâm Kiến Quốc, chuyện này, mẹ cùng ba xem trọng cũng vô dụng, nói không chừng  trong lòng Lâm Kiến Quốc người ta căn bản không có ý tưởng này."

Lâm Kiến Quốc là một phương diện, Từ Lệ Anh cái nữ chủ này là cái vấn đề khó khăn không nhỏ thứ hai.

"Không thể đi? Tuổi con nhỏ hơn nhiều so với nó, lớn lên còn xinh đẹp, lại là đại cô nương. Con còn chưa ghét bỏ nó, nó dám không biết xấu hổ?"

Tưởng tượng đến con gái bảo bối của mình có khả năng bị Lâm Kiến Quốc ghét bỏ, mẹ Trần tức giận đến muốn trở mặt lập tức đi ra ngoài tìm Lâm Kiến Quốc tính sổ.

Bà chịu đem con gái bảo bối gả cho Lâm Kiến Quốc, đó là để mắt Lâm Kiến Quốc.

Lâm Kiến Quốc một tên kết hôn lần hai còn dám xét nét con gái nhà bà, thiếu ăn đòn lên mặt a!

Trần Ái Ân giữ chặt mẹ Trần một phen: "Mẹ, như thế nào nghe gió lại thành mưa, con chỉ là giả thiết, đánh cái cách khác mà thôi."

Mẹ tiện nghi này của cô chính là quả pháo a, một chút liền tạc.

Biết giảng đạo lý là vô dụng, Trần Ái Ân chỉ có thể tìm con đường khác : "Mẹ, mẹ cũng nói, con còn nhỏ, con không nghĩ gả chồng sớm như vậy, con còn muốn ở bên mẹ cùng ba mấy năm. Lần này Lâm Kiến Quốc tới, chỉ là vì xem Dương Dương, phỏng chừng anh ấy ở đội rất bận. Chuyện của con cùng anh ấy, không nóng nảy, cứ thuận theo tự nhiên."

Chờ Từ Lệ Anh thu phục Lâm Kiến Quốc, ba mẹ lại không thể phá quân hôn, cái đề tài này liền tính là hiểu rõ.

Mẹ Trần lắc đầu: "ba con nói, đêm dài lắm mộng. Con muốn bên cạnh ba cùng mẹ, ba mẹ không ngăn cản con. Ba con nói, lần trước chính là Ái Trạch theo Lâm Kiến Quốc đi vào đội, vừa đi liền không trở về. Dù sao Lâm Kiến Quốc bận như vậy, sau khi hai đứa kết hôn, con tiếp tục mang theo Dương Dương lưu tại nhà mẹ đẻ, không đáng ngại."

Gừng càng già càng cay.

Nghe được ba Trần mẹ Trần đã tính toán đến cái này, Trần Ái Ân nháy mắt có một loại cảm giác thanh máu không còn, ngã xuống đất không dậy nổi.

Sáng sớm Lâm Kiến Quốc dậy giúp Trần gia bổ một đống củi  tai thính, vừa vặn nghe được mẹ con hai người nói chuyện: "Mẹ, củi đều đã bổ xong, còn có việc gì?"

Đem con gái gả cho hắn, rồi lại vẫn luôn ở lại nhà mẹ đẻ.

Lão bà này, cưới cũng như không cưới a.

Trần Ái Trạch đã chết, trong bụng người Trần gia có chút bàn tính nhỏ, Lâm Kiến Quốc một chút cũng không ngoài ý muốn. Lần này trở về, Lâm Kiến Quốc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ người Trần gia mở miệng đề yêu cầu với mình.

Lúc trước, thời điểm hắn đón Trần Ái Trạch đi, Trần gia cho hắn chính là một người sống sờ sờ. Chờ thời điểm hắn lại mang tin tức về, trừ bỏ Dương Dương đứa nhỏ này, cũng chỉ dư lại tin Trần Ái Trạch người đã chết.

Quan hệ Trần Ái Trạch cùng người Trần gia tốt, không thể cho người Trần gia gặp Trần Ái Trạch một lần , trong lòng Lâm Kiến Quốc hổ thẹn a.

Làm Lâm Kiến Quốc không nghĩ tới chính là, người Trần gia có tâm đánh bàn tính nhỏ, nề hà Trần Ái Ân là ngoại lệ, cô gái nhỏ còn rất nhân nghĩa.

Mẹ Trần chột dạ một chút: "Không, không có, Kiến Quốc a, con khó được trở về, nghỉ ngơi nhiều chút, ngồi ngồi, ôm Dương Dương một cái. Dương Dương bây giờ còn nhỏ, không nhận người, con ôm nhiều, nó liền thích con."

"Hảo." Lâm Kiến Quốc đi rữa mặt một phen, nhìn về phía Trần Ái Ân từ trong phòng ra, "Dương Dương tỉnh sao?"

Trần Ái Ân bưng nước súc miệng, ở trước mặt Lâm Kiến Quốc không hề có hình tượng nói: "Dương Dương hẳn là còn muốn ngủ hơn phân nửa tiếng đồng hồ mới dậy. Ba Dương Dương, tã Dương Dương đêm qua dùng, anh có thể giặt sạch không?"

"Được." Từ ngày hôm qua, Lâm Kiến Quốc liền cảm giác được cô gái nhỏ có oán khí đối với mình.

Ôm Dương Dương, trên cánh tay ăn hai cái "Bạch bạch", cho tới bây giờ, Lâm Kiến Quốc còn nhớ rõ rành mạch.

Cũng không phải keo kiệt, ai lại nhớ mãi không quên hai cái đánh, nhưng là, từ khi hắn thăng làm bài trưởng, hiện tại lại thành phó đội, người dám đánh hắn, cỏ trên mộ phần mọc còn cao hơn Dương Dương.

Bị cô gái nhỏ tay trói gà không chặt đánh, này đối với Lâm Kiến Quốc mà nói, giống như còn thấy mới lạ.

Này còn không phải sao, hiện tại thấy Trần Ái Ân cái cô em vợ này, trong mắt Lâm Kiến Quốc mang theo mấy phần tò mò cùng đánh giá.

"Ái Ân, em đối với anh có phải có ý kiến gì hay không, nếu là hiểu lầm, nói ra, anh giải thích một chút?" Nghĩ đến Dương Dương còn muốn nhờ Trần Ái Ân chăm đâu, làm ba Dương Dương mà vẫn luôn làm Trần Ái Ân không vui, khẳng định là không được.

Trần Ái Ân nhìn Lâm Kiến Quốc liếc mắt một cái, từ trong phòng lấy tã Dương Dương dùng qua, sau khi giao cho Lâm Kiến Quốc, cũng không hé răng.

Trong sách một nhà nguyên chủ thảm đến như vậy, Lâm Kiến Quốc không dùng lực, nhưng cùng Lâm Kiến Quốc cũng thoát không được quan hệ.

Nói như thế nào, Trần Ái Trạch cũng là lớn lên ở Trần gia, về chuyện Trần Ái trạch chết cùng Dương Dương sinh ra, Lâm Kiến Quốc một câu giao đãi cũng đều không có,người Trần gia nghe vị tẩu tử kia nói loạn, tạo thành rất nhiều hiểu lầm, cuối cùng dẫn tới Dương Dương tử vong.

Một cây làm chẳng nên non, nguyên nhân gây ra là từ Lâm Kiến Quốc bắt đầu, dựa vào cái gì tất cả đều là Trần gia một nhà bốn người chịu tội?

Ý kiến?

Thật đúng là nói đúng, cô đối với Lâm Kiến Quốc có đại đại ý kiến, còn hiểu lầm, không có!

Bị Trần Ái Ân trừng mắt liếc nhìn một cái, Lâm Kiến Quốc sờ sờ cái mũi của mình, được rồi, cô em vợ này tính tình không tốt, tựa hồ không dễ dỗ a.

Ấn tượng của Lâm Kiến Quốc đối với Trần Ái Ân, toàn đến từ vài câu ít ỏi của Trần Ái Trạch.

Lần này Lâm Kiến Quốc xem như tự mình thể nghiệm một phen, em gái đáng yêu xinh đẹp trong miệng Trần Ái Trạch, tính tình rốt cuộc có bao nhiêu kiều khí bao nhiêu "Hư".

Ở trong mắt Trần Ái Trạch, Trần Ái Ân là em gái tốt nhất trên đời này, với hắn mà nói, Trần Ái Ân hẳn không phải là cô em vợ tốt nhất.

"Ái Ân, cậu ở nhà sao?"

Trần Ái Ân mới về phòng, trong viện Lâm Kiến Quốc liền nhìn thấy một cô gái nhỏ trắng như tuyết tới tìm cô em vợ nhà mình: "Ái Ân, có người tìm em."

Từ Lệ Anh ở Trần gia gặp được một người đàn ông xa lạ, mắt sáng rực lên. Người này hẳn chính là Lâm Kiến Quốc, ba Dương Dương đi. Nguyên lai Lâm Kiến Quốc lớn lên cao như vậy, trừ bỏ làn da hơi đen một chút, bộ dáng còn khá đẹp.

Đổi lại nửa năm trước, Từ Lệ Anh căn bản là chướng mắt diện mạo của Lâm Kiến Quốc này, chẳng sợ ngũ quan Lâm Kiến Quốc đoan chính, tổ hợp cùng nhau còn rất soái, chỉ là làn da đen chính là khuyết điểm lớn nhất.

Nhưng sau khi xuống nông thôn non nửa năm, gặp qua nhiều nông dân làn da đen nhánh, mặt chấm xuống đất lưng hướng lên trời, lại gặp Lâm Kiến Quốc người đàn ông như vậy, Từ Lệ Anh rất là động tâm.

"Chào anh, em là bạn tốt của Ái Ân, em kêu Từ Lệ Anh, là thanh niên trí thức xuống nông thôn, anh là? Em trước đó chưa thấy qua anh nha." Từ Lệ Anh thoải mái hào phóng mà nhìn Lâm Kiến Quốc, vẻ mặt tươi cười kia bộ dáng lộ ra vài phần xán lạn như ánh mặt trời.

Biểu hiện của Từ Lệ Anh làm mắt Lâm Kiến Quốc sáng lên: "Chào em, anh là Ái Ân...... anh." Khi giới thiệu mình là ai, Lâm Kiến Quốc hơi xấu hổ một chút, chỉ là vấn đề kế tiếp của Từ Lệ Anh làm Lâm Kiến Quốc cảm thấy càng xấu hổ hơn.

"Anh?" Từ Lệ Anh chớp chớp mắt, "anh đừng gạt em a, em cùng Ái Ân là bạn tốt, nhà Ái Ân có người nào, em đều biết hết. Ái Ân trừ bỏ một chị gái, chỉ có một người anh là Trần Bảo Quốc. Anh là chỗ nào tới?"

"......"

"......"

Ra khỏi phòng Trần Ái Ân nghe được lời Từ Lệ Anh nói cùng Lâm Kiến Quốc, cứng họng không còn gì để nói.

Từ Lệ Anh lại không phải người Trần gia, Lâm Kiến Quốc cùng Trần gia cụ thể là cái quan hệ gì, có liên quan gì Từ Lệ Anh a. Làm một người ngoài, Từ Lệ Anh có cái tư cách gì mà hỏi cái này, còn muốn người ta trả lời?

Lâm Kiến Quốc không trả lời, lúc này, đến phiên Từ Lệ Anh xấu hổ.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta cũng không minh bạch, mình hỏi vấn đề này thì có cái vấn đề gì, vì cái gì Lâm Kiến Quốc đột nhiên không nói: "Ái Ân cậu đến vừa lúc, anh này nói ang ta là anh cậu."

Trần Ái Ân nghĩ nghĩ, cười: "Đúng vậy, anh mình."

Anh rể kêu anh, không sai a.

Huống chi, Lâm Kiến Quốc không phải nói với anh cô, hắn nguyện ý đối đãi cô như em gái ruột, kêu anh, có vấn đề sao?

Từ Lệ Anh nghẹn một chút: "Ái Ân, cậu nói thật hay nói giỡn."

"Ha hả a, ân, cái này nghe buồn cười không." Trần Ái Ân nhịn không được rùng mình, nói một chuyện phi thường không buồn cười, chính mình nói còn nổi lên một thân da gà, cảm thấy thật xuẩn.

Từ Lệ Anh cảm giác được đề tài xả xa: "Ái Ân, Dương Dương dậy chưa? Một buổi tối chưa thấy, thật nhớ. Không ôm Dương Dương một cái, cảm thấy một ngày đều không dễ chịu."

Hải......

Trần Ái Ân thật phục Từ Lệ Anh, ngày hôm qua làm trò trước mặt các hương thân như vậy, chuyện ôm Dương Dương này đã bị hố một phen. Ai biết, hôm nay còn dám đòi ôm Dương Dương: "Cậu xác định, cậu muốn ôm Dương Dương sao? Lúc này, Dương Dương không sai biệt đã dậy, mình mang Dương Dương ra cho cậu ôm một cái?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro