chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Trầm Ngư cho rằng ông trời đang trêu trọc nàng.

Vì cái gì chứ.

Nàng cực khổ đấu trí cùng đám nữ nhân trong hậu cung, tế bào não cũng muốn cạn kiệt, cuối cùng cũng ngồi lên vị trí hoàng hậu, chỉ chờ tên cẩu hoàng đế đang bệnh nguy kịch kia tắt thở, liền trở thành hoàng thái hậu trẻ tuổi nhất nước Thiên Khải, nuôi dưỡng một đám nam sủng xinh đẹp, mỗi đêm ngủ cùng một người cuộc sống mĩ mãn hạnh phúc------Thế nhưng.

Nàng! Chết!!

Nàng bất quá chỉ là cho tên cẩu hoàng đế uống thuốc xong, trở về tẩm cung để cho một đám thái giám tuấn tú đóng giả cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa mà thôi, tất cả đều là người của nàng, tuyệt đối là trung thành với nàng, điểm mấu chốt ở đây là bọn họ không dám động thủ, thật sự không nghĩ ra là ai nhân lúc nàng đang tắm rửa mà lặng yên không một tiếng động giết chết nàng.

Vốn chết đã đủ tức giận, kết quả lúc này trong đầu của nàng mở ra một ra một quyển sách. Ngay sau đó một đoạn trí nhớ hiện lên-----nàng trở thành nữ phụ trong cuốn sách đó.

Trong đoạn trí nhớ, mười tám năm cuộc đời của Tô Trầm Ngư có thể dung hai từ "bi kịch" để tóm tắt.

Tô Trầm Ngư, là thiên kim hào môn chân chính của Tô gia, năm ba tuổi bị nam chủ Cố Hị Vi lạc mất, năm mười tám tuổi trở về Tô gia, đáng tiếc trong nhà lúc này lại tồn tại một nữ chủ Tô Thiên Ngữ thay thế nàng.

------Sự tồn tại của Tô Thiên Ngữ đã chữa lành sự đau đớn khi mất con của người nhà Tô gia, Cô Hi Vi đem nỗi áy náy vì lạc mất Tô Trầm Ngư mà bù đắp lại gấp đôi trên người Tô Thiên Ngữ.

Theo lí thuyết, thật vất vả mới tìm được con gái ruột thất lạc đã lâu, người nhà họ Tô hẳn là phải yêu thương cô gấp bội, bù đắp tất cả những khó khăn mà Tô Trầm Ngư đã trải qua.

Sai hoàn toàn.

Yêu thương cái rắm.

Do không được nhận nền giáo dục, Tô Trầm Ngư có những hành động thô tục, tính cách lại u ám hướng nội, dùng lời của mẹ Tô mà nói thì là " Không ra gì" , hiền lành lương thiện, xinh đẹp hào phóng, hiểu chuyện lại hiếu thảo, đem tất cả so với Tô Thiên Ngữ thì đúng là cách biệt một trời một vực.

Bởi vì Tô Trầm Ngư cùng Cố Hi Vĩ khi còn trong bụng mẹ đã có hôn ước, có lẽ nguyên nhân xuất phát từ việc muốn bồi thường cho nàng, tóm lại, Tô Trầm Ngư cùng Cố Hi Vĩ đính hôn, Cố Hi Vĩ cũng đáp ứng rồi.

Nhưng ngay trong hiện trường buổi lễ đính hôn, Cố Hi Vĩ bỏ rơi Tô Trầm Ngư ở lại mà chạy đi tìm Tô Thiên Ngữ.

Chính là giờ phút này.

Tô Trầm Ngư: "........"

Khoẳng khắc này thật sâu sắc, giống như chính mình đã trải qua những điều trong trí nhớ, làm cho Tô Trầm Ngư hiểu được nước Thiên Khải tuy rằng là nơi nàng lớn lên, nhưng hiện tại Tô Trầm Ngư lại dùng một cách thức khác để sống sót.

Xem như là đầu thai được thêm một cái mạng nữa vậy.

Thôi thôi, lạc quan một chút, ít nhất thì vẫn còn còn sống.

Chẳng qua là kịch bản này.....Tô Trầm Ngư là nữ phụ nên bị Cố Hi Vĩ và Tô Thiên Ngữ đối xử như vậy , đơn giản vì bọn họ là nam nữ chính?

---------Trong ngày đính hôn của nam chính và nữ phụ, nam chính bỏ nữ phụ ở lại mà chạy theo nữ chính bạch nguyệt quang?

*bạch nguyệt quang là tình đầu khó quên người mình không có được

Chuyện này có thể chịu được sao?

Ở nước Thiên Khải nàng từ cung nữ trở thành hoàng hậu, trên đoạn đường đó, vì mạng sống, tính kế đã không biết bao nhiêu người, ngay cả tên cẩu hoàng đế Tô Trầm Ngư cũng tính kế không ít lần, cái được gọi là nam nữ chính.....A.

Tô Trầm Ngư không rõ ý vị mà cắn môi.

Đúng lúc này, trong đầu cô quyễn sách bỗng ào ào mở ra, dừng đến một trang, sau đó dòng chữ màu hồng hiện lên------

Tô Trầm Ngư theo bản năng "nhìn" qua, đoạn văn nói như này:

[Cố Hi Vĩ run rẩy nắm lấy tay Tô Thiên Ngữ đem cô bế lên cáng cứu thương, và đi theo người nhà họ Tô lên xe cứu thương, xe cứu thương rời đi trong nháy mắt, đội trưởng đội cảnh sát hình sự gào lên: "Người nhà của nạn nhân Tô Trầm Ngư ở đâu a!"

Một lúc sau, một cảnh sát chạy tới, lau mồ hôi  trả lời: "Tất cả bọn họ đều ngồi trên xe cứu thương chở cô Tô Thiên Ngữ đi bệnh viện."

Vị cảnh sát trưởng dường như vừa nghe được truyện cười, không thể tin nổi: "Bọn họ mặc kệ đứa con gái đang nằm chết ở kia sao?"

Xa xa có người nói thầm.

"Bọn cướp trói hai người phụ nữ kia lại, giết chết một người, còn người còn lại thì bị thương nhẹ còn vô cùng kinh sợ, người nhà kia tựa như muốn Tô Trầm Ngư chết, thật là cô ấy còn đang nằm chết trên mặt đất, ánh mắt còn chưa nhắm lại đâu."

"Hình như người chết đó là con gái ruột, còn cô gái bị thương nhẹ kia chỉ là con gái nuôi thôi."

"Trời ạ.....Này cũng thật là chết không nhắm mắt.']

Tô Trầm Ngư: "? ? ?"

Lại xảy ra chuyện gì a? Cô lại chết nữa???

Một cái loa xuất hiện, dùng âm thanh máy móc trả lời Tô Trầm Ngư:[ Đúng vậy, nhưng sau khi trói buộc cùng hệ thống "vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi", có thể thay đổi được kết cục phải chết đó nha~~]

". . . . . ."

Im lặng vài giây, Tô Trầm Ngư nhướng mày: [ Sau đó thì sao? ]

Loa lặng lẽ lùi lại phía sau một vài bước, nhanh chóng nói: [ chỉ cần cô thành công nguyền rủa một người, có thể gia tăng công đức của chính mình, đạt đến một trị số nhất định, liền có thể thay đổi kết cục của bản thân!]

Nguyền rủa người khác có thể đem lại đem lại hạnh phúc cho chính mình?

Có chuyện tốt như vậy?

Nếu vận khí của cô tốt như vậy, lúc này hẳn là nên nhìn thấy tên cẩu hoàng đế chết, sau đó chính mình ngồi vững trên ngôi vị thái hậu ôm vô số mỹ nam mỗi đêm ngủ một người!

Loa vội vàng nói:

[ Đương nhiên, là có điều kiện, muốn nguyền rủa thành công, cô cũng phải có đủ trỉ số tiếng thét chói tai.]

[ Tiếng thét chói tai giá trị 100: vẽ một vòng tròn nguyền rủa, tỷ lệ nguyền rủa 10%, lấy được 10 điểm công đức.]

Có ý tứ.

Cô trở nên hứng thú, Tô Trầm Ngư cũng không muốn chết: [ Tỷ lệ nguyền rủa là ý gì?]

Loa: [ Cô có thể viết lên vòng tròn mà cô vẽ, một vòng tròn nguyền rủa chỉ có thể đạt tới 10% hiệu quả, đó là tỷ lệ nguyền rủa. Đơn giản là nói, nếu cô phải nguyền rủa một người bị gãy chân, chỉ có một vòng tròn trong lời nói, đối phương chỉ có thể ngã sấp xuống......Nếu vẽ mười vòng tròn, đối phương một trăm phần trăm sẽ té gãy chân.]

Đã hiểu.

Ánh mắt Tô Trầm Ngư híp lại.

Loa đại khái nghĩ đến thân phận trước kia của vị kí chủ này mà vội vàng bổ sung: [ Nguyền rủa không thể dẫn đến tử vong, bệnh nặng, tàn tật, càng nghiêm trọng càng sẽ dễ phản phệ lại bản thân! Mỗi lần nguyền rủa xong, cô sẽ nhận được một "kinh hỉ" ngẫu nhiên, có tốt có xấu nha.]

Còn có hạn chế hả, đánh giá kém!

Âm thanh tiếng nắm tay cánh cửa chuyển động bỗng nhiên vang lên đánh gãy mạch suy nghĩ của Tô Trầm Ngư, cô chậm rãi mở to mắt

-----------

Đúng rồi, lúc này Tô Trầm Ngư đang ở trong phòng nghỉ, trên người mặc lễ phục xinh đẹp lộng lẫy.

Mười mấy phút trước, Tô Trầm Ngư trang điểm xong liền đi tìm Cố Hi Vĩ, người ngồi sau ngồi trên sô pha cúi đầu xem di động, Tô Trầm Ngư lặng lẽ đi qua, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh trên di động, ảnh chụp Tô Thiên Ngữ ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt vẻ mặt đau khổ.

Tô Trầm Ngư trơ mắt nhìn Cố Hi Vĩ thay đổi sắc mặt, đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra cửa chính, cả quá trình đều xem Tô Trầm Ngư như không khí.

. . . . . . . . .

Tô Trầm Ngư xoa hai huyệt thái dương, nhẹ nhàng nâng đầu.

Cửa bị đẩy ra, nhìn thấy rõ thân ảnh của mẹ Tô, bà đi vào, nhìn thấy trên mặt Tô Trầm Ngư trên mặt lộ rõ ý cười, trên mặt bà ruốt cuộc cũng không thể duy trì được sự bình tĩnh, tức giận nói: " Thiên Ngữ gặp chuyện không may, mày còn cao hứng như vậy sao!"

Đối với mẹ Tô mà nói, lúc con gái thất lạc hơn mười năm, là Tô Thiên Ngữ an ủi bà ta, bà liền đã sớm xem Tô Thiên Ngữ như con gái ruột. Tô Trầm Ngư được tìm trở về sau, bà liền lo lắng Tô Thiên Ngữ sẽ suy nghĩ nhiều, đối với Tô Thiên Ngữ càng thêm yêu thương.

Nghĩ đến ảnh chụp Tô Thiên Ngữ bộ dạng tái nhợt làm cho người ta đau lòng, mẹ Tô trong cơn giận dữ , chán ghét nhìn Tô Trầm Ngư: "Tôi nói cho cô biết, nếu Thiên Ngữ có chuyện gì, cô đừng nghĩ rằng sẽ được nhận tôi là mẹ!"

Mí mắt Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng nhấc lên, lướt mắt nhìn mẹ Tô từ trên xuống dưới.

Mẹ Tô tức giận không phát hiện Tô Trầm Ngư đang ở trước mắt bà bị mắng một lúc lâu, không giống như mọi ngày bứt rứt xin lỗi, chờ bà ý thức được có chỗ không thích hợp, Tô Trầm Ngư đã cúi đầu.

Thấy cô im lặng không nói lời nào, mẹ Tô liền đem điểm không thích hợp đó vứt ra sau đầu, bà thở dài, dưới lầu khách khứa rất nhiều, ngay hiện trường đính hôn nam nhân vật chính đột nhiên chạy trốn không phải là một tin tức dễ nghe, vạn nhất kích thích Tô Trầm Ngư, làm cho cô làm loạn lên, đến lúc đó ai cũng mất mặt.

Vì thế mẹ Tô nói chậm lại chút: "Phóng viên chút nữa sẽ đến đây, cô bây giờ chỉ cần xuống lầu xoay một vòng, chụp mấy tấm hình, đừng để cho phóng viên biết Cố Hi Vĩ không có ở đây."

Nói xong vẫn không nhịn được mà cảnh cáo: " Cố Hi Vĩ chỉ rời đi một chút, cô đừng có mà phát nháo mà gây sự, Thiên Ngữ là chị của cô, con bé đối xử tốt với cô như thế nào chính cô là người biết rõ, cô tốt nhất là đừng nên gây sự!"

Tô Thiên Ngữ hiện tại là một tiểu hoa đán trong giới giải trí, Cố Hi Vĩ cũng vì cô ta mà tiến vào với giải trí, năm trước hai người vừa hợp tác trong một bộ phim thần tượng, bộ phim đó vô cùng thành công, từ đó hai người có không ít fan cp, bản thân cũng kéo được không ít fan. Đột nhiên có một diễn viên tuyến mười tám Tô Trầm Ngư, không có một tác phẩm, ra mấy quảng cáo, lại ở buổi phỏng vấn mà tiết lộ bản thân chính là vị hôn thê của Cố Hi Vĩ, fan hâm mộ ngay lập tức bùng nổ, không chút do dự mà công kích diễn viên tuyến mười tám này cọ nhiệt.

Tô Trầm Ngư sau khi trải qua vài ngày bị chỉ trích dữ dội, Cố Hi Vĩ mới đứng ra xác nhận lời nói của Tô Trầm Ngư.

Chính chủ cũng đã lên tiếng xác nhận, fan hâm mộ nếu không cam tâm, cũng chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận.

Tin tức cô cùng Cố Hi Vĩ đính hôn vẫn đang có lượt tìm kiếm rất cao.

Nói cách khác, mẹ Tô lo lắng Tô Trầm Ngư nổi điên, làm lên một trận ồn ào lớn sẽ ảnh hưởng đến Tô Thiên Ngữ, phá hoại hình tượng sau này.

Mấy năm nay ở trong lòng người nhà họ Tô, Tô Thiên Ngữ từ lúc tiến vào giới giải trí cho đến hiện tại, phần lớn được mọi người yêu mếm, hoàn toàn không dựa vào Tô gia, toàn bộ đều dựa vào chính bản thân cô ta, hiểu chuyện đến nỗi làm cho người ta đau lòng.

Trái lại thì Tô Trầm Ngư, sau khi trở về liền đòi học đại học, đồng thời còn muốn tiến vào giới giải trí, đương nhiên mọi việc đã có Tô gia sắp xếp, chỉ biết đòi hỏi.

Thiên kim thật của Tô gia lưu lạc bên ngoài hơn mười năm, rốt cục cũng đã trở về, đòi hỏi được học một trường tốt để nâng cao bản thân, muốn tiến vào giới giải trí để gần người mình thích một chút, thì có gì là sai ?

Huống chi.....

Tô Trầm Ngư ban đầu khi trở về cũng không thích Cố Hi Vĩ, là bản thân Tô Thiên Ngữ lôi kéo tay cô, nói cô cùng Cố Hi Vĩ có hôn ước từ bé, hai người đứng chung một chỗ chính là trời đất tạo thành một đôi, giống như đã tẩy não, cô dường như liền thích?

Tô Trầm Ngư nhạy bén tìm được đoạn này trong trí nhớ, phút chốc liền bật cười.

Tô Thiên Ngữ này là một nữ chính Bạch Liên Hoa, tài ăn nói quả thật không tồi.

Mẹ Tô ngạc nhiên nhìn Tô Trầm Ngư, cô chưa từng cười trước mặt bà, càng miễn bàn nụ cười này còn mang theo ý trào phúng.

Tô Trầm Ngư sau khi trở về, ở Tô gia luôn vô cùng cẩn thận, khúm núm, làm cho người khác cảm thấy không được phóng khoáng, không ra gì.

"Cô....."

"Mẹ, con đều đã nghe những gì mẹ nói." Tô Trầm Ngư tiến lên từng bước, thân thiết mà kéo lấy tay mẹ Tô, cười ngọt ngào nói: "Yên tâm, con sẽ làm cho mẹ hài lòng."

Tô Trầm Ngư thể hiện thái độ này nhất thời lầm cho mẹ Tô không suy nghĩ được gì, chợt rất nhanh liền phản ứng lại, Tô Trầm Ngư hẳn đang lo lắng chưa cùng Cố Hi Vĩ đính hôn, sợ thật sự sẽ đánh mất đi Cố Hi Vĩ, nên ở đây lấy lòng bà.

Bất quá Tô Trầm Ngư ngay giờ phút này tỏ ra hiểu chuyện, làm cho bà vô cùng hài lòng.

Tô Trầm Ngư nếu có thể nghe lời một chút, bà là một người mẹ đương nhiên sẽ không ngại đối xử tốt với cô hơn một chút.

"Con biết là tốt rồi." Nét mặt mẹ Tô hòa hoãn đi không ít, "Con nghe lời, mẹ đương nhiên sẽ không không yêu thương con."

Khách khứa dưới lầu vô cùng đông, hai nhà Tô Cố bận bịu tiếp đón khách khứa, mẹ Cố đeo trang sức quý báu, ăn mặc, trang điểm xinh đẹp bước đến, bà hiển nhiên biết lí do Cố Hi Vĩ rời đi, nhìn thấy Tô Trầm Ngư tươi cười cùng mẹ Tô bước xuống lầu, bà liền nhẹ nhành thở ra một hơi.

Xem như là hiểu chuyện.

Bà cùng mẹ Tô trao đổi ánh mắt, sau đó kéo tay Tô Trầm Ngư, tiện thể đeo lên cổ tay Tô Trầm Ngư chiếc vòng tay xa xỉ, cũng vỗ nhẹ cô ôn nhu nói: " Trầm Ngư, con ngàn vạn lần đừng để ý. Thiên Ngữ và Hi Vĩ là cùng nhau lớn lên, bác xem con bé như con ruột vậy, nó cùng Hi Vĩ có tình cảm, con lại cùng Hi Vĩ đính hôn, trong lòng con bé nhất định là khó chịu, con để cho Hi vĩ đi an ủi nó. Yên tâm, bọn họ chỉ là quan hệ anh em, con mới chính là con dâu chân chính của gia đình bác."

Mẹ Cố vô cùng hài lòng đứa con dâu là Tô Thiên Ngữ, nhưng Tô gia lại tìm trở về được đứa con ruột là một nữ nhân không phóng khoáng, lại không có tài nghệ gì, trừ bỏ gương mặt có thể nhìn được, làm sao có thể xứng đôi với đứa con trai của bà.

Bà nhớ rõ từ nhỏ Tô Trầm Ngư thông minh vừa khiến cho người ta yêu mến, đáng tiếc lạc mất mười năm liền đem cô dưỡng cho phế đi.

Ủy khuất cho đứa nhỏ Thiên Ngữ kia.

Tô Trầm Ngư nhìn chiếc vòng tay ngọc bích, cô có một cái tật xấu, trước khi vào cung cô từng có một đoạn thời gian vô cùng khó khăn, vì vậy đối với tiền tài vật chất vô cùng coi trọng, vòng tay này chất lượng rất tốt, dùng giá tiền hiện tại đổi ra cũng hơn bảy chữ số.

Cô rất thích những người hào phóng.

Ánh mắt tiện thể lướt qua chiếc vòng cổ bảo thạch trên cổ mẹ Cố.

Này cũng không tệ nha.

Mẹ Cố nói xong, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt của Tô Trầm Ngư, không khỏi sửng sốt------Tô Trầm Ngư cười lên có chút sáng lạn, cùng với người u ám trước đây không hề giống nhau.

Quan trọng là, cô cười tươi thế làm bà có chút lạnh sống lưng.

"Phóng viên đến rồi." Mẹ Tô nhíu mày nói.

Tô Trầm Ngư đang suy nghĩ về tiền vàng liền bị kéo về hiện tại, nâng mắt nhìn đám phóng viên đang đứng phía xa, cô trực tiếp đi qua.

"Không sao chứ?" Nhìn thấy bóng dáng Tô Trầm Ngư, mẹ Cố thấp giọng hỏi.

Mẹ Tô biết ý tứ của bà, gật gật đầu: "Yên tâm, nó không có cái lá gan đó."

Thế nhưng hai người lại thấy Tô Trầm Ngư đi đường vòng, trực tiếp đi lên lễ đài.

Hai người liền biến sắc: "Nó muốn làm cái gì!"

Người dẫn chương trình do gia đình mời đến đang chuẩn bị bươc tiếp theo, microphone đang cầm trong không ngờ bị một cô gái thân hình mảnh khảnh tiến lại gần đoạt lấy.

Người dẫn chương trình: "?"

Quay đầu lại, đối diện là một khuân mặt xinh đẹp long lanh, nét mặt khiến cho hô hấp của hắn bị trì trệ, qua hai giây mới phản ứng lại được đối phương là ai.

"Tô tiểu thư, chưa đến thời gian......"

Lời còn chưa nói xong, microphone đột nhiên phát ra một tiếng chói tai, không ít người bị kích thích che lỗ tai lại, đại sảnh đang ồn ào lại im lặng không ít, ống kính của phóng viên so với cái mũi chó có chút giống nhau, ngửi thấy mùi không thích hợp-liền nhanh chóng đối diện.

Trừ bỏ phóng viên, còn có khách khứa.

Ồ........Kia không phải là nhân vật chính của ngày hôm nay sao?

Còn chưa tới giờ liền lên sân khấu?

Người dẫn chương trình hoảng sợ, ngay sau đó phát hiện cô gái xinh đẹp kia liền có chỗ không hợp........Tô Trầm Ngư, Tô Trầm Ngư hình như đang khóc?!

Tô Trầm Ngư nhấc làn váy đi lên đài, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn lại đây.

Kịch bản dở tệ cũng không sao, đối với cô mà nói, chỉ cần không sai một bước liền sẽ chết, thì chuyện này không tính là gì.

Kịch bản này lại hết sức thoải mái.

Đối mặt với nhiều ánh mắt không rõ cảm xúc, Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng hít vào một hơi, âm thanh nghẹn ngào run rẩy tràn ra từ cổ họng thông qua microphone vang vọng cả đại sảnh, rơi vào tai của mọi người.

"Thật xin lỗi, buổi lễ đính hôn hôm nay sẽ bị hủy bỏ."

Lời vừa nói ra chính là một trái bom, vô số người lộ rõ vẻ kinh ngạc, chuyện này là sao?

"Tôi vừa mới biết được, Cố Hi Vĩ người sắp trở thành hôn phu của tôi vẫn luôn thích chị của tôi ,Tô Thiên Ngữ."

Xã hội hiện đại đối với tiểu tam và tra nam đương nhiên không dễ dàng tha thứ, đúng là cảm ơn tên tra nam Cố đã chủ động đem cơ hội đến.

Tất cả mọi người trong đại sảnh nhìn lên lễ đài thấy cô gái đẹp như một bức tranh đang đau khổ mà thở dài, cô cố gắng cong khóe miệng, tựa như phải duy trì chút kiêu ngạo cuối cùng, khóe mắt đã có giọt nước mắt chảy ra.

Từ khoảng cách gần phóng viên dùng cameras đem toàn bộ khoẳng khắc này ghi lại, bọn họ đang run lên vì hung phấn.

"Mặc dù có chút đau lòng, nhưng mà tôi vô cùng cảm kích Hi Vĩ, may mắn là hắn đã đi tìm Thiên Ngữ, bằng không nếu chúng tôi thành một đôi sẽ là một sai lầm, làm cho đôi tình nhân có tình nhưng không thể ở bên nhau, mà nếu như vậy thì tôi thật áy náy." Cô xoay người lại, "Thật sự xin lỗi, trì hoãn thời gian của mọi người rồi."

Nếu lúc này có tin tức được lộ ra, thì đó chính là-----nữ diễn viên ngay hiện trường đính hôn tuyên bố hủy bỏ hôn ước, do nam diễn viên chạy đi tìm người phụ nữ khác.

Mà nữ diễn viên kia, tất nhiên là cô!

Giới nhà giàu có tam giác tình yêu?

Chị gái cướp hôn phu của em gái?

Tô Thiên Ngữ là tiểu tam?

Cố Hi Vĩ một chân đục hai truyền?

Đệt! Tin sốc!

...........

Đầu mẹ Tô ong ong, thở không ra hơi, cơ thể lung lay va vào mẹ Cố, bất ngờ không kịp đề phòng bà kêu lên một tiếng, luống cuống đỡ lấy mẹ Tô, cách đó không xa sắc mặt cha Tô tái mét ly rượu trong tay rơi vỡ trên mặt đất.

Không ra gì, nó có biết nó đang làm cái gì không!

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính chính là nguyên chủ, có thể xem là trùng sinh theo một cách khác nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro