Chương 5: Tứ hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa cung, tiểu thái giám vừa nhìn thấy Lý Thừa Quân, liền lập tức tươi cười đón chào.

"Quận vương gia, Hoàng Thượng còn đang thượng triều, phiền ngài tới Ngự Thư Phòng chờ trước."

"Được."

Lý Thừa Quân nhớ rõ tiểu thái giám dung mạo không tầm thường này, hắn là con nuôi của tổng quản thái giám Triệu Mạt Ân, tên Triệu Nhạc, nam sinh nữ tướng, bát diện linh lung.

"Nhạc công công có biết Hoàng Thượng triệu kiến bổn vương vì chuyện gì?"

Triệu Nhạc cộc lốc cười, cố ý bán cho hắn chỗ tốt, ý có điều ám chỉ nói: "Sáng sớm hôm qua, Thục Hoa công chúa liền tiến cung thỉnh an Thái Hậu."

"Đa tạ Nhạc công công." Lý Thừa Quân đưa cái lọ thuốc hít cho hắn.

"Vương gia sao khách khí với nô tài làm gì." Triệu Nhạc vừa nói vừa cười đem lọ thuốc hít nhét vào trong ngực, cha nuôi của hắn thích thu thập thứ này nhất.

Lý Thừa Quân ở Ngự Thư Phòng đợi một lát, hoàng đế liền tới.

"Thần tham kiến Hoàng Thượng."

"Không có người ngoài, không cần đa lễ." Hoàng đế ở ngự án ngồi xuống, ý bảo hắn tiến lên.

"Trẫm nghe Đặng Hùng nói, võ nghệ của khanh đã trò giỏi hơn thầy."

"Là Đặng sư phó quá khen."

Đặng Hùng là sư phó dạy dỗ võ nghệ cho con cháu hoàng thất tông thân con cháu, hoàng đế biết bản lĩnh của Đặng Hùng, cũng biết hắn sẽ không dễ dàng khen người khác.

"Không cần quá mức khiêm tốn. Thừa Vân, khanh tuổi không nhỏ, nên lãnh việc mà làm."

Lý Thừa Quân ngước mắt nhìn sắc mặt hoàng đế, sau đó cúi đầu không lên tiếng.

Mặc kệ là trong trí nhớ hay là trong cốt truyện, cữu cữu hoàng đế của hắn đúng thật là vô cùng quan tâm hắn.

Hắn nghĩ thầm, hẳn là không phải là việc gì phiền toái.

"Thần mặc cho Hoàng Thượng sai phái."

Hoàng đế bình tĩnh nhìn hắn, tựa hồ lâm vào một mảnh hồi ức.

Thật lâu sau, hắn mới từ từ nói: "Phụ thân khanh sinh thời rong ruổi sa trường, chiến công hiển hách, là lương tướng hiếm có, là đại công thần của triều ta."

Lý Thừa Quân lẳng lặng nghe, nghĩ đến phụ thân trong trí nhớ, không khỏi sinh một mạt thương nhớ.

Hoàng đế âm thầm thở dài, nói: "Kinh Kỳ Doanh đang chiêu mộ tân binh, khanh tới đó tôi luyện một chút."

"Thần tuân chỉ." Lý Thừa Quân kế thừa học thức cùng võ nghệ của nguyên chủ, xuyên qua sau cũng không từng hoang phế, chắc cũng không lo lắng việc tòng quân.

"Trong quân không thể so sánh với địa phương khác, phải tự quản thúc chính mình, không làm nhục uy danh của phụ thân con."

"Dạ."

Hoàng đế vừa lòng gật đầu, ánh mắt nhìn hắn thêm vài phần từ ái.

"Hôm qua Thục Hoa tiến cung nhắc tới hôn nhân của con với Thái Hậu, nàng hy vọng đem thiên kim của Tuyên Uy Hầu phủ gả cho con, nhờ chuyện này mà thân cận cùng con một chút."

Tức khắc, Lý Thừa Quân đem chán ghét thể hiện trên mặt, bất mãn nói: "Nàng nơi nào là muốn cùng con thân cận, rõ ràng là muốn làm con ghê tởm."

"Không thể nói bậy." Hoàng đế biết mẫu tử bọn họ hiềm khích, từ trước đến nay cũng là chiếu cố Lý Thừa Quân vài phần.

"Cữu cữu, cha con sinh thời đã định cho ta một cọc hôn nhân, ai ai đều biết việc này, nàng lí nào lại không biết?" Được thiên vị, không có sợ hãi. Lý Thừa Quân thay đổi cái xưng hô, hắn biết hoàng đế sẽ đứng về phía hắn.

Hoàng đế hơi hơi trầm ngâm, tiện đà nói: "Có thể chọn nữ nhi của Tuyên Uy Hầu gia làm trắc thất."

"Cữu cữu nếu là muốn nhìn thấy trong phủ của con chướng khí mù mịt, xem con mỗi ngày không về nhà, thì cứ việc đem người nhét vào trong phủ con."

Hoàng đế xụ mặt trừng hắn, Lý Thừa Quân quật cường trừng lại.

Cuối cùng vẫn là hoàng đế thỏa hiệp trước, "Không muốn Tuyên Uy Hầu gia thì không cần, về sau đỡ phải bị đám người các con tiến cung làm phiền phiền trẫm cùng Thái Hậu."

"Vẫn là cữu cữu thương con nhất." Lý Thừa Quân cợt nhả nói.

Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, nói: "Thành gia lập nghiệp, xác thật hẳn là nên cho con thành thân trước mới đúng."

"Ý của cữu cữu là?"

"Trẫm hạ chỉ tứ hôn cho con, bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt."

"Cữu cữu, con muốn cưới chính là đích trưởng tử của Vệ Quốc Công, y là tiểu tức phụ mà cha con tìm cho con." Lý Thừa Quân bổ sung nói. Hôm qua hắn có được lời chắc chắn của La Thừa Du, cũng hỏi qua ý tứ của La phu nhân.

"Trẫm muốn trước triệu kiến vị công tử này của La Ích Xương đã."

Trong lúc thái giám đi truyền chỉ cho Vệ Quốc Công phủ, hoàng đế ở Ngự Thư Phòng triệu kiến trọng thần thương nghị chuyện quan trọng, Lý Thừa Quân liền đi Từ Thọ Cung một chuyến.

"Thần tham kiến Thái Hậu nương nương."

"Mau mau miễn lễ, ban ngồi." Thái Hậu thấy hắn tới, thật cao hứng, "Đứa nhỏ này, bao lâu không có tới thăm ai gia."

"Thần này không phải là tới rồi sao." Lý Thừa Quân cười nói, hơi hơi làm nũng.

Thái Hậu cười ra tiếng, đột nhiên cảm khái nói: "Vân nhi của chúng ta đã trưởng thành rồi."

Lý Thừa Quân trong lòng biết kế tiếp Thái Hậu muốn nói gì, liền nói trước: "Thần hôm nay tiến cung đã gặp qua Hoàng Thượng, hướng hoàng đế cữu cữu đề cập việc hôn nhân của thần."

"Hả?"

"Tiên phụ từng định một cộc hôn nhân cho thần, là đích trưởng tử củaVệ Quốc Công. La công tử tài mạo song toàn, tri thư đạt lễ, thần tâm duyệt y."

Thái Hậu dần dần thu hồi tươi cười, nói: "Vân nhi, ngươi cũng biết mẫu thân ngươi hôm qua đã tới Từ Thọ Cung?"

"Hồi Thái Hậu, thần biết. Hoàng Thượng đã nhắc thần, còn nói mẫu thân muốn cho thần cưới nữ nhi nhà Tuyên Uy hầu."

"Việc này ngươi thấy thế nào?"

"Hồi Thái Hậu, thần cùng La công tử có hôn ước từ trước, do tiên phụ sở định, thần không muốn từ hôn."

Thái Hậu trầm mặc một hồi, nói: "Ngươi là quận vương, là cháu ngoại của ai gia, ngoài Vương phi, còn có thể có trắc phi."

"Thần tâm duyệt La công tử, muốn toàn tâm toàn ý thương y."

"Ngươi nhưng thật ra si tình." Thái Hậu cười mắng, "Cũng không biết di truyền từ ai."

Lý Thừa Quân nghẹn một lát, rồi sau đó lại làm nũng với Thái Hậu, "Thái Hậu, ngài liền thành toàn cho thần đi."

Thái Hậu chung quy vẫn là yêu thương cháu ngoại của mình, "Ai gia muốn gặp ca nhi đó của La gia một lần."

"Bẩm Thái Hậu, Hoàng Thượng đã phái người đi Vệ Quốc Công phủ tuyên y tiến cung yết kiến."

Vì thế, ba người La gia cùng tiến cung bị nội thị thái giám trực tiếp dẫn tới Từ Thọ Cung, Hoàng Đế Hoàng Hậu cũng đều lại đây.

Sau khi vợ chồng La Ích Xương cùng La Thừa Du hành lễ, Thái Hậu liền bảo La Thừa Du tiến lên.

La Thừa Du đi lên trước, nhún người hành lễ.

"Ngẩng đầu lên."

La Thừa Du ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo.

Thái Hậu quan sát y kỹ lưỡng, có vài phần vừa lòng nói: "Bộ dáng đoan chính, tiến thoái có độ."

"Tạ Thái Hậu khích lệ." La Thừa Du không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Được." Thái Hậu gật đầu, lộ ra ý cười.

Lý Thừa Quân cười nháy mắt với La Thừa Du, khóe miệng La Thừa Du gần như không thể phát hiện nhẹ nhàng dâng cao một chút.

Hoàng Hậu bất động thanh sắc nhìn hoàng đế cùng Thái Hậu, ở bên cười nói: "Vệ Quốc Công cùng phu nhân dạy dỗ tốt, đứa nhỏ này bổn cung nhìn cũng thích, đối với quận vương của chúng ta thì chính là xứng đôi vừa lứa."

Thái Hậu hỏi hoàng đế: "Về hai đứa nhỏ, ý của ngươi như thế nào?"

Hoàng đế nói: "Là cọc hôn sự đẹp, trẫm đã quyết định tứ hôn cho hai đứa."

Nghe vậy, Lý Thừa Quân cùng La Thừa Du vội vàng quỳ xuống, cùng vợ chồng La Ích Xương dập đầu tạ ơn.

Sau khi ra cung, Lý Thừa Quân đem thánh chỉ cung phụng ở trước linh vị của Lý Đông Dật trong từ đường.

Hắn thắp một nén nhang, đem việc hôn nhân bẩm báo cho phụ thân dưới suối vàng.

Rồi sau đó, Lý Thừa Quân chỉ huy hạ nhân đem sính lễ đã chuẩn bị trước đó nâng đến tiền viện, chờ quan môi vừa đến, liền nâng sính lễ mênh mông cuồn cuộn đi đến phủ Vệ Quốc Công phủ cầu hôn.

Trong phủ công chúa, sau khi Tiêu Thục Hoa nhận được tin tức, tức giận đến đem đồ vật trong phòng đập loạn, một đám người hầu đều chịu mắng.

Tề Thiệu Minh từ bên ngoài trở về, thấy tình hình này, chỉ phải nhẫn nại mà dỗ nàng vài câu.

Tiêu Thục Hoa phẫn nộ nói: "Nghiệt tử kia sinh ra là để khắc ta, ỷ vào hoàng huynh sủng tín hắn, căn bản không đem mẹ ruột là ta để vào mắt, cũng không nhận cha kế ngươi!"

Tề Thiệu Minh lười biếng nằm lên giường nệm, không để ý nói: "Lý Thừa Quân là quận vương, có Hoàng Thượng cùng Thái Hậu che chở, phía sau còn có Thường Ninh Hầu phủ, công chúa cùng ta đều không làm gì được hắn, cần gì phải tức giận vì hắn? Tức điên chính mình, không có lời."

Tiêu Thục Hoa lại là tựa hồ nghĩ tới cái gì, cười lạnh liên tục.

Xuân Tuyết Các, Vân Lan cũng nghe được tin tức.

Nguyên Bảo gấp đến độ xoay quanh, "Công tử, ta dám xác định người Vương gia thích là ngài, không phải La công tử."

Vân Lan nhàn nhạt nói: "La công tử là đích trưởng tử của Vệ Quốc Công, cùng quận vương là định thân từ nhỏ. Mà ta chỉ là một người trong chốn phong trần, nam nhân đối với ta bất quá đều hứng thú nhan sắc, gặp dịp thì chơi thôi."

"Vương gia không phải là người như vậy, hắn còn đưa ta cho công tử làm gã sai vặt."

"Có lẽ là ngươi biểu hiện quá để ý đến ta, hắn chỉ là đơn thuần không muốn giữ ngươi."

Nghe vậy, Nguyên Bảo như sét đánh ngang tai, sắc mặt trắng bệch.

Vân Lan từ nhỏ đã lăn lộn dưới đáy xã hội, ngâm mình trong thanh lâu sở quán, đã quá quen với việc nam nhân gặp dịp thì chơi, đối với việc Lý Thừa Quân sắp sửa thành thân nhưng thật ra cũng không để ý lắm.

Y thấy Nguyên Bảo an tĩnh lui xuống, liền chuyên tâm chuẩn bị biểu diễn trong đêm nay.

Hôm nay của kiếp trước, là lần đầu tiên y lên đài, y sắp gặp được Nghiêm Hằng Duệ, Nghiêm Hằng Duệ nhận ra y.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy