Chương I: Ji Yong huyng là người sành ăn (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vừa cuối đầu, tay viết lia lịa, vừa điềm tĩnh châm chọc:

     - Vị kem trái cây á? Thôi thôi, Ji Yong huyng là yêu quái chứ có phải người đâu, thể loại cả đời chỉ ăn sách báo như huyng thì làm gì biết vị kem trái cây nào như thế nào mà so với chả sánh?

      Nghe tôi nói thế, Ji Yong huyng bắt đầu phồng mang trợn má. 

      - Được chứ sao không. Anh có thế dùng trí tưởng tượng để bù đắp. Xem nè, ôi, vị kem trái cây nó là thế này có phải không nhỉ? Đấy, thấy chưa. Còn nữa, em dám nói anh là yêu quái hả? Em có biết đó là từ dùng để kì thị người khác không? Anh chỉ là một nam sinh cấp III đẹp trai, cực kì~ cực kì bình thường, với niềm đam mê muốn ăn sạch mọi tác phẩm văn học và câu chuyện trên đời mà thôi. Nói tóm lại, anh chỉ đơn giản là một "chàng trai văn chương".

      - Theo những gì em biết thì không một nam sinh cấp III bình thường nào sẽ đi làm cái việc xé nhỏ sách ra rồi bỏ vào miệng nhai rau ráu cả. Ít nhất thì trong 16 năm em sống trên cõi đời này, em chưa bao giờ nghe nói hay chứng kiến một nam sinh cấp III nào kì quặc hơn Ji Yong huyng đang ngồi trước mặt em.

      Nghe thấy thế, Ji Yong huyng lại càng phồng má dữ hơn, anh ấy la lên:
      - Em quá đáng lắm! Ôi đau lòng quá. SeungRi, đáng lẽ em phải đối xử dịu dàng với anh, nâng niu anh nhau một đoá hoa hồng đặt trong nhà, quan tâm chăm sóc đặt tên cho anh chứ, đằng này em xem thái độ của em kìa, thật chẳng tinh tế gì cả.

      - Anh đợi chút, em đang tự hỏi ai mới là người có thái độ chẳng tinh tế ở đây.

      "A, em nói thế là có ý gì hả?", Ji Yong huyng kêu lên đầy bất mãn. Tuy nhiên, ngay lập tức, anh ấy điều chính tâm trạng trở lại trạng thái vui vẻ, nhảy phóc xuống ghế rồi cúi người nhìn về phía tôi với ánh mắt những nịu. 

      - Chà, thôi không sao. Lòng anh bao la như chòm tinh vân Tiên Nữ, thế nên anh sẽ tha thứ cho một hai câu nói vô lễ của nhóc SeungRi hư thân mất nết. Được rồi, không nói chuyện này nữa, "điểm tâm" của anh đã xong chưa nào?

      Ông anh này đúng là kiểu người ruột để ngoài da, nghe giọng anh ấy hào hứng chưa kìa. Nếu Ji Yong huyng là một con mèo, tôi nghĩ cổ họng anh ấy sẽ phát ra tiếng "gừ gừ".

      Kwon Ji Yong, hiện đang học lớp 12, là chủ nhiệm câu lạc bộ Văn học, ngoài ra anh ấy cũng là một yêu quái với sở thích xơi tái những câu chuyện.
      Anh ấy có thể đem bất kì những trang giấy có chữ viết nào bỏ vào miệng rồi nhai như thể chúng là bánh mì và nước.

      1 năm trước, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại bị ông anh mọt sách này cưỡng ép gia nhập câu lạc bộ Văn học. Và kể từ đó, cứ hết giờ học là anh ấy lại năn nỉ tôi kiểu: "Anh đói quá đi thôi, em mau viết cái gì đó đi, viết đi mà." Vì không chịu được những lời năng nỉ ỉ ôi của chị ấy, tôi đành tiện tay viết bài thơ hoặc bài văn gì đó.

      Hiện tại, khi tôi đã lên lớp 11 và trời đã vào tháng 5, câu lạc bộ Văn học vẫn chỉ có hai thành viên là Ji Yong huyng và tôi. Rốt cục mấy hôm trước, Ji Yong huyng cũng không chịu được cảnh cả năm trời mà câu lạc bộ chả có thêm thành viên mới nào, và anh ấy đã nói với tôi thế này:

      - SeungRi, đây là mệnh lệnh của anh. Được rồi, trăm sự nhờ em đấy!

      Kèm theo đó là một xấp tờ rơi hết đát được dúi vào tay tôi. Và thế là tôi đành phải muối mặt ra đứng trước cổng trường để phân phát tờ rơi mời chào các thành viên câu lạc bộ, thế nhưng cho đến bây giờ vẫn chẳng hề có dấu hiệu nào cho thấy một thành viên mới sẽ đến gia nhập.

      Cơ bản tôi đã quyết tâm sẽ không viết tiểu thuyết nữa, vì cớ gì mà giờ tôi lại phải gia nhập cái câu lạc bộ Văn học này? Rõ ràng là tôi đã quá mệt mỏi với việc viết lách rồi cơ mà?

       Lý do rất đơn giản, đơn giản đến khó tin, đó là vì đối với tôi, việc viết những bài văn điểm tâm cho ông anh yêu quái kì quặc này đã trở thành một điều đương nhiên, tôi chẳng còn thấy kì lạ khi làm vậy nữa...

Còn nữa...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro