Chương I: Ji Yong huyng là người sành ăn (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã sống một cuộc đời đầy hổ thẹn.
Tôi như con cừu đen sinh ra lạc lõng giữa bầy cừu trắng muốt.
Tôi không thể vui chung niềm vui với đồng bạn, không thể buồn nỗi buồn của mọi người, không thể ăn thứ mà ai cũng ăn. Tôi không hiểu được thứ tình cảm mà đồng bạn tôi trân ái như tình yêu, sự dịu dàng, lòng vị tha,... Điều duy nhất mà con cừu đen đáng thương tôi có thể làm là phủ lên bộ lông đen của mình một lớp bột trắng và giả vờ như mình cũng là một phần của bầy cừu.
Và rồi, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn đeo mặt nạ và vẫn diễn, vai diễn một tên hề.
__________________________________
    - Truyện của Gallico mang theo hơi thở của mùa đông. Chúng như những bông tuyết đầu mùa nhẹ nhận tan ra trên đầu lưỡi, cái cảm giác lành lạnh thoáng qua đó, cái cảm giác ảo mộng như có như không đó gột rửa trái tim người đọc, làm tâm tình của chúng ta trở nên trong suốt và thanh tịnh, ôi, một vẻ đẹp ẩn chứa trong đó một nỗi buồn man mác.
    Ji Yong huyng vừa lật từng trang sách trong Tuyển tập truyện ngắn của Paul Gallico vừa khẽ cất tiếng thở dài.
      Chúng tôi đang ở tại phòng sinh hoạt thuộc câu lạc bộ Văn học của học viện YG, căn phòng nằm trong góc phía Tây của tầng ba thuộc dãy nhà bốn tầng.
      Mỗi khi chiều tà, ánh mặt trời sẽ theo của sổ chiếu vào trong phòng và nhuộm cả căn phòng thành một màu vàng óng ánh như mật ong.
      Những thùng các tông vốn được sử dụng tại nhà kho được chồng lên cao ngất ngưởng dọc theo những bức tường, chinh giữa phòng là một chiếc bàn gỗ sồi cũ kĩ. Ngoài ra còn có thêm hai giá sách bằng thép và một chiếc tủ đựng đồ. Đối với một gian phòng sinh hoạt bé bằng cái lỗ mũi thì chừng đó đã là quá đủ, nhưng: không, những quyển sách cũ không có chỗ để vẫn còn xếp thành từng núi khắp mọi ngóc ngách trong phòng. Có lẽ nếu động đất xảy ra, những núi sách này sẽ đổ xuống và chôn sống chúng tôi, chúng tôi sẽ được yên nghĩ cùng với sách chăng?
      Trong căn phòng chật hẹp đầy mùi bụi sách và sách cũ đó, Ji Yong huyng đang ngồi trên một chiếc ghế xếp.
      Những lọn tóc đen nhánh rủ xuống ngang cần trán cao trắng muốt. Làn da trắng nõn nà của anh ấy làm tôn lên màu đen của mái tóc, đôi mi và cặp mắt nâu to tròn.
      Nếu anh ấy  giữ im lặng, trông anh ấy sẽ cực kì ưu nhã, vô cùng đẹp đẽ - một vẻ đẹp "phi giới tính".
      Thế nhưng...
      Những ngón tay thanh mảnh trắng muốt của anh ấy đang chậm rãi xé trang sách thành từng miếng, sau đó Ji Yong huyng đặt mẩu sách bị xé vào miệng, và bắt đầu nhai-măm-măm-như-một-con-dê-đang-gặm-cỏ.
      ( Ôi trời, anh ấy đang ăn kìa... anh ấy đang ăn thật kìa. Mình nhìn cái cảnh này bao nhiêu lần rồi mà vẫn thấy khó tin.)
      Xoẹt, xoẹt, soạt...
      Măm măm măm, ực.
      Sau khi cổ họng của anh ấy phát ra âm thanh nuốt giấy như vậy, Ji Yong huyng lại xé một mẩu khác rồi lại bỏ vào miệng nhai, vẻ mặt lạnh lùng của anh ấy thay đổi ba trăm sáu mươi độ thành vẻ mặt hạnh phúc tột cùng, khoé mắt lim dim, miệng nở nụ cười ngọt ngào.
- Gallico lúc nào cũng ngon cả~~~~! Nè, SeungRi biết không, Gallico ấy, ông ấy là 1 nhà văn sinh ra ở New York, mặc dù trong số các tác phẩm của ông ấy thì phim điện ảnh Chuyến tàu định mệnh và loạt truyện văn học thiếu nhi Bà Harris rất nổi tiếng, nhưng mà đối với anh, cá nhân anh lại thích nhất là Con chim trốn tuyết. Ôi, chang họa sĩ Rhayader sống cô độc tại ngọn hải đăng gần khu đầm lầy và cô bé Fritha xuất hiện ôm theo một con ngỗng tuyết bị thương! Tình cảm của hai người dịu đang mà sâu đậm, thế nhưng họ lại quyết không nói thành lời. Ôi, một tình yêu thuần khiết làm sao! Thế nào, SeungRi? Em đã hiểu cái việc lúc nào cũng vội vã nói ra ngoài miệng như vậy là không tốt chưa? Những tình cảm chân thành nhất phải được chúng ta giữ kín trong lòng và mang theo xuống mồ. Chỉ những lúc cắn môi im lặng chịu đựng chúng ta mới có thể nhận ra vẻ đẹp của nỗi đau. Anh đọc cảnh cuối của truyện này bao nhiêu lần rồi mà lần nào anh cũng rưng rưng sắp khóc. Những câu chuyện của Gallico có vị kem trái cây hảo hạng nhất, chúng sẽ chữa lành và làm dịu những con tim cháy bỏng. Cái cảm giác chúng tan ra và trôi tuột xuống cổ họng thật đúng là không thể cưỡng lại được. Còn cả truyện Jennie Bông tuyết nữa, em nhất định phải đọc đấy!
      Trong lúc Ji Yong huyng thao thao bất tuyệt, tôi tiếp tục dùng bút chì bấm ngòi HB viết một câu chuyện tam đề lên năm mươi tờ giấy bản thảo đặt trên mặt bàn gồ ghề. Đề tài của ngày hôm nay là "Tình đầu", "Bánh nếp nhân dâu tây" và "Toà nhà quốc hội"... Mới nghe thôi mà đã thấy loạn hết cả lên rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro