Hồi ức thay cho lời tự giới thiệu - Tôi từng là nữ nhà văn thiên tài xinh đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã sóng một cuộc đời đầy hổ thẹn.
Hửm? Đây là câu nói của ai nhỉ?
Một nghệ sĩ? Một vận động viên thể thao? Hay của một chính trị gia vừa bị bỏ tù vì tội tham nhũng?
Chà, mà thôi.
Đối với một thằng nhóc chỉ vừa mới lên lớp 11 như tôi thì từ "cuộc đời" nghe có vẻ xa vời quá. Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận một điều, cái sự kiện mà tôi trải qua năm 14 tuổi thật sự là kinh thiên động địa. Lúc bấy giờ, tâm trí tôi hỗn loạn như mặt biển cuộn trào sóng cả trong cơn giông tố, đã có lúc tôi tưởng chừng như đời mình thế là hết, tất cả những điều đó diễn ra chỉ trong khoảng thời gian ngắn là 1 năm.
Mọi chuyện thành ra cớ sự như vậy cũng là vì trong khoảng thời gian 1 năm đó, tôi đã dùng thân phận nữa nhà văn thiên tài xinh đẹp bí ẩn để có được sự hâm mộ nồng nhiệt trên toàn Hàn Quốc.
Tất cả bắt đầu vào mùa xuân năm tôi học lớp 9.
Năm đó, tôi 14 tuổi, ngấp nghé 15, là một học sinh cấp II cực kì bình thường. Tôi có bạn bè, có người mà tôi thầm thương, mỗi ngày trôi qua thật vui vẻ. Và rồi, một ngày nọ, chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, toi lại gửi tập tiểu thuyết đầu tay của mình đi ứng tuyển giải thưởng "Sáng tác của năm đanh cho tác giả nghiệp dư", và cũng chẳng hiểu chó ngáp phải ruồi thế nào mà tôi lại ẵm ngay giải Vàng... Cứ như vậy,tôi trở thành tác giả trẻ tuổi nhất trong lịch sử đoạt giải thưởng.
Nếu mọi việc chỉ dừng lại ở đó thì cũng chẳng có gì to tát cả, nhưng rất không may là tôi đã hành văn theo ngôi thứ nhất, và càng không may hơn là nhân vật chính trong tác phẩm của tôi là một cô gái, cộng thêm cái việc tôi lấy bút danh rất nữ tính là Lee Hana, thế là cánh nhà báo được dịp giật tít đùng đùng, kiểu như:
"Tài năng trẻ nhất trong lịch sử, cô bé 14 tuổi đạt giải Vàng!"
"Một bút pháp hiện thực, một sự nhạy cảm thanh thoát, những lời khen có cánh từ phía ban giám khảo!"
Má ơi, mất mặt làm sao!
- Phái nữa có vẻ dễ nổi tiếng hơn, hay là chùng ta cứ giữ nguyên hình tượng một nữ nhà văn đeo mặt nạ xinh đọc đi bán sách nhé!? ( Đã đẹp mặt nạ rồi còn ai thấy mặt mũi gì đâu mà xinh với chả đẹp...)
Bởi vì mấy người trong bộ phận biên tập cứ khang khăng như vậy nên toi đành miễn cưỡng cho tác phẩm của mình được xuất bản mà không kèm theo bất kì lời đính chỉnh nào cả. Thế là tự dưng sách của tôi trở thành một trong những quyển sách bán chạy nhất. Chẳng mấy chốc, lượng tiêu thụ lên đến hàng triệu bản. Nó trở thành một hiện thượng xã hội, được chuyển thể thành phim điện ảnh, phim truyền hình, rồi còn chuyển thể thành cả truyện tranh.
Tôi kinh ngạc.
Người nhà tôi cũng ngẩn tò te.
- Sao cơ, thằng cu nhà tôi ấy à...? Nó cũng bình thường, ngoan ngoãn, hiền lành. Hà, cái gì? Sao? Nhuận bút vài trăm triệu won!? Ôi trời ơi~! Gấp 20 lần lương bố nó làm cả năm!
Trên đây là nguyên văn lời của mẹ tôi trong lúc bối rối.
Khi tôi leo lên tàu điện, những tấm quảng cáo với tên sách in theo kiểu chữ lớn bắt mắt đập ngay vào mắt tôi. Khi vào tiệm sách, tôi chứng kiến sách của mình được chồng thành từng đống trước quầy tính tiền như một pháo đài kiên cố.
- Ê mày, Hana mới học cấp hai thôi phải không? Không biết em ấy trông thế nào ta, có dễ thương không ta!?
- Tao nghe nói Hana là một tiểu thư danh giá con nhà quý tộc. Vì thế mà em ấy mới không muốn lộ mặt.
- Tao dám cá là Hana được nhũ mẫu nuôi nấng từ khi mới lọt lòng nên chắc em ấy chưa từng cầm thứ gì nặng hơn một ngòi bút.
- Còn phải nói, người ta là tiểu thu mà lại, tao nghĩ em ấy thuộc loại hình "mọt sách", cả ngày bao quanh bởi sách, chác em ấy thuần khiết và đáng yêu lắm. Ôi, Hana dễ thương của anh~ Về làm vợ anh đi Hana ơi~
Mỗi lần nghe những lời này là tôi lại ước có cái lỗ nào đó để tôi chui xuống. Tôi xấu hổ tới mức có cảm giác như mình không thể thở được nữa.
Được rồi, tôi sao rồi, mấy người tha cho tôi đi. Đó chỉ là 1 phút bồng bột của tôi thôi, thứ văn chương đó có gì mà tuyệt vời vĩ đại chứ? Tôi thành thật xong lỗi vì một thứ tôi viết chơi trong giờ học lại nhờ một sự nhầm lẫn nào đó mà nhận được giải thưởng. Trời ơi, cái gì mà "một sự nhạy cảm thanh thoát", đó chỉ là những lời độc thoại của một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thôi mà. Tất cả chỉ là một trò đùa dai của các thầy cô trong ban giám khảo thôi, có lẽ mọi người đang nghĩ "Có lẽ để một cô bé 14 tuổi đạt giải thưởng văn học thì se x thú vị lắm!" hay là "Đây sẽ là một đề tài nóng có sức hút để khuấy động giới sáng tác" hoặc "Sách bán được thì các nhà xuất bản sẽ mừng lắm đây", đại loại thế. Mọi việc thành ra thế này đều là do những tham vọng cá nhân ích kỉ của họ mà thôi. Người như tôi thì có tài năng gì chứ, làm ơn tha cho tôi đi, tôi van mấy người đấy.
Đúng lúc tôi đang mang cái tâm trạng muốn đi đến mọi ngõ ngách của Đại Hàn Dân Quốc để quỳ xuống xin lỗi mọi người thì chuyện-đó-đã-xảy-ra. Bởi vì phải chịu áp lực quá nặng nề, tôi đã mác chứng khó thở vì thì thở quá nhanh, cuối cùng tôi đã ngất xỉu tại trường học và được đưa vào bệnh viện. Ở đó, toi không biết xấu hổ mà bưng mặt khóc nức nở, vừa khóc vừa kêu la: "Mình không thể tiếp tục viết tiểu thuyết nữa". Sau đó, tôi còn không chịu đến trường khiến cho bố mẹ và em gái tôi lo lắng.
Một năm đó thật sự là một năm đáng xấu hổ nhất trong đời tôi.
Thế là, Lee Hana, nữ nhà văn thiên tài đeo mặt nạ bí ẩn đã biến mất như vậy, biến mất và chỉ để lại 1 tập truyện duy nhất. Tôi trở lại làm một học sinh bình thường, dự thi như những học sinh bình thường khác và đậu vào một trường cấp III, ở đó tôi đã gặp Kwon Ji Yong - một chàng trai văn chương hàng thiệt giá thiệt.
Vậy câu hỏi là: "Tại sao tôi lại cầm bút lên và viết một lần nữa?"
Đó là vì ngày hôm đó, dưới tán mộc lan trắng muốt lấp lánh ánh nắng dịu dàng, tôi đã gặp Ji Yong huyng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro