JiYong huyng là người sành ăn (Phần 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     - Xin lỗi... Áaaaaa!

       Cửa phòng bật mở đồng thời có ai đó chúi người qua cánh cửa và té nhào. Một chàng trai ngã đập mặt xuống nền nhà, tay chân duỗi thẳng ra như ếch.

       Tuy nhiên, khi với tay tìm điểm tựa, cậu ta lại đụng phải các chồng sách. Những chồng sách đó lung lay rồi đổ sập và đẩy cậu ta ngã đập mặt xuống nền nhà lần nữa.

      - Áaaa

      Ầm! Rầm!

      - Hic...a...cái mũi...cái mũi của tôi!

      Cô ta vẫn còn hơi run rẩy, dùng hai tay ấn vào mũi. Thấy thế, Jiyong huyng liền chạy đến chỗ cậu ta. Anh ấy nhanh chóng vuốt thẳng lại áo quần cho cậu ta.

      - Bạn không sao chứ?

       JiYong huyng nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ta và cố gắng kéo cậu ta đứng dậy.

      - A, không sao đâu, em ổn mà! Em lúc nào nào cũng trượt ngã vậy đó. Chuyên môn của em là té ngã chẳng vì lí do gì mà. Em quen rồi. Không cần lo cho em đâu.

       Tôi không cho rằng cái đó có thể gọi là "chuyên môn".

      - Xin lỗi. Em là Kang Dae Sung học lớp 10. Em đến đây nhờ các anh giúp cho một việc cực kì quan trọng.

      Cậu ta để kiểu tóc hai mái bồng bềnh. Người cậu ta nhỏ nhắn, đôi mắt cũng vậy. Tất cả làm cậu ta trông khá đáng yêu.

      Có lẽ là cậu ta muốn tham gia câu lạc bộ Văn học chăng? Lẽ nào tất cả các tờ rơi mà JiYong huyng nhờ tôi phát thực sự có tác dụng? Nếu là thế thì thật tuyệt vời. Càng nhiều học sinh tham gia câu lạc bộ, tôi càng có thể đùn đẩy mấy việc viết điểm tâm của anh ấy cho những người khác.

       Trong khi tôi đang cố bấu víu lấy hi vọng mong manh đó, Daesung đan chặt hai bàn tay với nhau và yêu cầu với giọng kiên quyết.
       
       - Xin các anh hãy giúp đỡ chuyện tình cảm của em!

      Tôi lặng người đi vì kinh ngạc.

      - Nhưng bọn anh là câu lạc bộ văn học mà.

      Daesung nhìn tôi và gật đầu lia lịa.

     - Vâng ạ, em có nhìn thấy hòm thư.

     - Hòm thư...?

     Tôi chẳng hiểu cậu ta đang nói cái quái gì cả.

    - Trong góc sân trường cạnh mấy hàng cây ấy, giống như thể có ai đó muốn giấu nó đi vậy, chẳng phải có một hòm thư kín đáo được đặt ở đó sao? Trên hòm thư viết "Chúng tôi sẽ biến tình yêu của bạn thành hiện thực. Hãy hồi âm cho chúng tôi nếu bạn quan tâm. Bởi: Câu lạc bộ Văn học". Em đã nhìn thấy nó và không biết phải nói như thế nào nữa, giống như có tiếng "Tít, tít, tít" vang lên trong đầu em vậy. Đây chắc chắn là một lời sấm truyền của thần linh. Xin lỗi vì em đã không viết thư mà chạy thẳng đến đây!

      Tôi sững sờ nhưng rồi hiểu ra mọi chuyện.

     - JiYong huynggggggg!

       Làm ra mấy chuyện quái đảng thế này chỉ có anh ấy thôi.

       JiYong huyng đặt tay lên vai Daesung, trông anh ấy rõ ràng là hài lòng.

     - Cảm ơn em đã đến đây. Anh là hội trưởng Câu lạc bộ Văn học - Kwon JiYong. Cứ để bọn anh lo việc này!

     Ngay lập tức, tôi đứng phắt dậy và hét vào lưng anh ta:
   
     - Đợi chút. Anh nói "bọn anh" là sao? Không lẽ anh tính cả em vào à? 

     - Đương nhiên, tất cả thành viên của câu lạc bộ Văn học sẽ giúp đỡ Daesung hết mình!

      - Em cảm động quá!

      - Chị đùa đấy à??? Ôi trời ơi!

      - Nhưng có 1 điều kiện mà em phải đồng ý trước đã.

      JiYong huyng với tay bịt miệng tôi rồi quay về phía Daesung với vẻ nghiêm trang.

     - Vào ngày mà Daesung hoàn thành mong ước, anh muốn em nộp cho anh một bản báo cáo thật chi tiết và thành thật về những gì đã xảy ra.

      - Sao cơ?? Viết một bản báo cáo à? Nhưng mà em làm bài luận tệ lắm!

      - Đừng lo, chỉ cần ghi lại những chuyện xảy ra và cảm xúc chân thực của em về chúng. Lạ lùng là, những từ ngữ chân thành của người bình thường chưa từng viết lách, quả thực lại có thể ngấm sâu vào tâm can của người đọc thậm chí còn nhiều hơn so với những tác phẩm vận dụng đủ kiểu kỉ xảo viết lách! Những lời âu yếm hết mức về người mình yêu sẽ là một câu chuyện ngọt ngào và ngon lành lắm đây! Đừng bận tâm đến chị, làm ơn cứ viết một bản báo cáo nhé. Và không được dùng chương trình soạn thảo văn bản của máy tính đâu nhé, em phải viết tay toàn bộ bản báo cáo ra giấy, hứa nhé!

      JiYong Huynh với những ngón tay mảnh dẻ nắm lấy ngón út của Daesung. Sau đó ngoéo ngón tay út của anh ấy và Daesung với nhau, vui vẻ lập một lời hứa.

Còn nữa...

Cảm ơn các bạn đã đọc!
      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro