CHƯƠNG 4: 83,2% HUYẾT THỐNG KIM LỆ THÚ + 16,8% THAO THIẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ting ting ting..."

Điện thoại của hai người đồng thời vang lên, thông báo của ứng dụng cũng cùng lúc hiện lên: "Kiểm tra và đo lường tiểu yêu quái vừa ra đời! Thông tin đã được xác nhận!"

"Họ tên: Long Lệ (sinh tự nhiên, đã ghi nhận vào hệ thống thân phận của Yêu Giới)

Huyết thống: 83.2% thú Kim Lệ + 16.8% Thao Thiết

Giới tính: Giống đực.

Tuổi: 0 tuổi.

Sinh nhật: 28/8

Cân nặng: 180g

Tính cách: táo bạo

..."

"Huyết thống Thao Thiết?" Lục Tinh Mang trừng lớn đôi mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm vào thông tin trên điện thoại.

Thao Thiết nổi danh là dạ dày vương của Yêu Giới, cái gì cũng có thể nuốt, tiếng lành đồn xa đến cả nhân gian, con người sau này cũng dùng "lão Thao" để chỉ mấy cái thùng cơm di động như vậy.

Có truyền thuyết bảo rằng Thao Thiết là 1 trong 9 đứa con của rồng, có truyền thuyết lại không cho là như vậy.

Lục Tinh Mang cũng không biết chân tướng, dù gì thì tộc Long cũng tuyệt chủng lâu lắm rồi.

Long Lệ có 16.8% huyết thống của Thao Thiết, một hơi nuốt hết quả kim lệ trong rừng cũng không kì quái xíu nào.

"Ọt ọt......" bụng Long Lệ lúc này lại phát ra tiếng kêu vang dội.

Thân hình bé nhỏ trong tay của Lục Tinh Mang bắt đầu vặn vẹo người, Lục Tinh Mang khép tay lại mới có thể ôm lấy nó.

Rất hiển nhiên, Long Lệ ăn chưa có no. Có đứa nhỏ mang hệ điều hành của Thao Thiết như thế này, bọn họ nuôi không có nổi!

Lục Tinh Mang hoang mang đem nhóc con nhét vào trong tay của Giang Diệu, lấy điện thoại di động ra liên hệ đến bộ phận chăm sóc khách hàng.

"Cây Kim Lệ như thế nào có thể nào đẻ ra đứa nhỏ có huyết thống của Thao Thiết vậy?"

"Có phải hạt giống của bên công ty có vấn đề không?"

"Các người nhất định phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!"

......

Bộ phận chăm sóc khách hàng vẫn như cũ mà phản hồi trong một giây: "Thưa ngài Lục, tình huống ngài gặp phải xác thực là cực kì hiếm gặp, trên cây Kim Lệ hoài được thú Kim Lệ mang huyết thống của Thao Thiết quả thực trước đó chưa từng xảy ra."

"Nhưng đó cũng giống như việc cây Kim Lệ chỉ mới gieo có một tháng có thể nảy mầm, trổ quả và hoài ra thú Kim Lệ như thế này, trước giờ cũng chưa từng có tiền lệ."

"Cái này chúng tôi có thể bảo đảm, hạt giống của công ty Sơn Hải phân phối chắc chắn không có vấn đề gì cả."

"Chúng tôi đoán rằng, đại khái là do phương thức gieo trồng của ngài cũng như là hoàn cảnh gieo trồng, nhân tố xung quanh tương đối đặc thù..."

Chăm sóc khách hàng phản hồi so với Lục Tinh Mang chất vấn còn muốn dài hơn, nhưng Lục Tinh Mang phiên dịch một chút ý của người ta, kết luận đơn gỉan chỉ có một câu: Không liên quan đến công ty, do mấy người toàn quyền phụ trách.

Lục Tinh Mang tập trung cùng bộ phận chăm sóc khách hàng "giao lưu" nên cũng không chú ý đến lúc cậu đặt ra nghi vấn, Giang Diệu lặng lẽ lui về sau một bước, chột dạ sờ sờ mũi.

Giang Diệu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc hai cái sừng nhỏ trên đầu Long Lệ.

Con trai lớn có huyết thông của Thao Thiết, chắc là...đại khái là... có lẽ có một chút khả năng... Cùng với đống nước mắt anh tưới cho cây Kim Lệ có liên quan với nhau.

Con trai lớn nhà mình có huyết thống tộc Long, trong lòng Giang Diệu cũng phơi phới.

Đương nhiên thì anh cũng có chút rầu rỉ: "Con trai à, Long tộc có huyết thống thần thú nhiều như vậy, sao con lại phải chon huyết thống của Thao Thiết vậy..."

Lúc này thì Lục Tinh Mang cùng bộ phận chăm sóc khách hàng "giao lưu" cuối cùng cũng chỉ đi đến kết quả duy nhất là

"Cửa hàng đã cập nhật thức ăn chuyên dụng của Thao Thiết."

Lục Tinh Mang nhấn mở cửa hàng trong ứng dụng, nhưng vừa nhìn đến giá cả niêm yết thiếu chút nữa đã không kiềm được mà ngất lịm đi.

Một phần thức ăn chuyên dụng của Thao Thiết có phân lượng cho cả một tuần, giá cả lên đến 12 800 tệ

Nói cách khác thì tiền cơm của Long Lệ thôi mà một tháng ăn cả 5 vạn (50 000 tệ). Tay cầm di động của Lục Tinh Mang run nhè nhẹ, này đích thực là thú Kim Lệ thuần chủng mà

[ở đây tác giả cũng chơi chữ thì phải. Gốc là "thuần thuần thuần chủng bốn chân nuốt vàng thú", mình nghĩ đến thú Kim Lệ cũng có chữ vàng trong đó nên chắc đại ý cũng nói về cái tên này :v]

Nói thì nói vậy nhưng Lục Tinh Mang vẫn là cắn răng chốt đơn thôi, tiền mua đồ ăn cho nhóc con đương nhiên cũng lấy từ khoản vay của ứng dụng mà ra. Bởi vì miêu tả của thức ăn chuyên dụng đề rằng

"Thức ăn chuyên dụng có thể đảm bảo cung cấp đủ dinh dưỡng cần thiết cho Thao Thiết trưởng thành khỏe mạnh, tránh trường hợp Thao Thiết trong quá trình phát triển vì dinh dưỡng không đủ mà phải cắn nuốt số lượng lớn đồ ăn khác, có thể tạo thành tổn thất lớn cho gia chủ."

Dùng túi thức ăn đút no Long Lệ, nó sẽ không ăn bậy hết mấy thứ trong nhà. Nhìn đến đống quả kim lệ đáng giá nhất trong nhà đều bị Long Lệ nuốt hết xuống bụng, Lục Tinh Mang tỉ mỉ đi kiểm tra lại rừng Kim Lệ một lần nữa. Sau đó đau đớn xác định Long Lệ một quả đều không có chừa lại.

Long Lệ thậm chí còn nuốt vào không ít lá cây, đám cây Kim Lệ hiện tại thoạt nhìn trơ trụi cả lá.

Trải qua thảm kịch "một ngụm ba mươi vạn" của con trai, một tháng năm vạn tiền ăn coi như có thể chấp nhận được. Trong khi đám quả kim lệ toàn quân bị diệt, Lục Tinh Mang thề sống thề chết phải bảo vệ đám đậu nhảy cùng cây dưa nếp còn đang phát triển của nhà mình!

Tuy rằng hai loại này không đáng giá bằng quả kim lệ, nhưng căn cức vào sản lượng trước mắt suy đoán ra được. Sau khi đậu nhảy chín cây có thể bán được 5 vạn, quả dưa nếp còn có thể bán được 20 vạn.

Lục Tinh Mang mở ứng dụng liền phát hiện một mục "Của hàng thu mua Sơn Hải"

Công ty Sơn Hải thua mua tất cả sản vật có giá trị, tất nhiên là đã bao gồm cả đậu nhảy cùng dưa nếp.

Chỉ cần sử dụng chức năng quét của ứng dụng rà qua một lần là có thể xác định giá cả thu mua. Sau khi nhấn xác nhận thu mua, ngày hôm sau sẽ có nhân viên của công ty Sơn Hải đến tận cửa lấy hàng.

Đậu nhảy 5 vạn, dưa nếp 20 vạn chính là do ứng dụng đánh giá giá trị của Sơn Hải đưa ra.

Giá của ứng dụng đưa ra bằng với giá cả trên thị trường, công ty Sơn Hải cũng không có chiếm tiện nghi của hai bọn họ. Một khi đã như vậy thì Lục Tinh Mang đương nhiên sẽ quyết định sẽ bán cho công ty Sơn Hải, như vậy vừa vặn đỡ tốn công tốn sức.

Dù vậy thì Lục Tinh Mang cũng như cũ không nhịn được mà lẩm bẩm: "Công ty Sơn Hải đúng là biết tính kế..."

Cậu mua đồ từ công ty Sơn Hải, công ty Sơn Hải kiếm tiền từ cậu. Cậu bán đồ cho công ty Sơn Hải, công ty Sơn Hải cũng kiếm tiền từ cậu. (Đúng là tư bản không làm ta thất vọng)

Đám đậu nhảy bán được 5 vạn, dưa nếp bán được 20 vạn, đây cũng là hi vọng cuối cùng của hai người Giang Diệu và Lục Tinh Mang bọn họ. Có 25 vạn này trong tay, bọn họ liền có thể trả hết khoản vay.

Vì sau khi bọn họ mua cả tháng thức ăn chuyên dụng cho Long Lệ, tiền bọn họ nợ đã lên đến 4 vạn 5. Bán đi dậu nhảy cùng dưa nếp, bọn họ sau khi trả hết nợ còn có thể dư lại hơn 20 vạn để tiết kiệm!

Tuy rằng lấy tóc độ "nuốt vàng" của Long Lệ, 20 vạn tiền tiết kiệm này cũng chỉ đủ cho 4 tháng tiền cơm của nó, nhưng so với hiện tại vay tiền để ăn uống sinh hoạt lại khá hơn nhiều.

25 vạn này là giá trị hiện tại định ra, về sau cậu phải thật nghiêm túc 100% mà chăm sóc đám đậu nhảy cùng dưa nếp này. Nếu chúng nó có thể càng lớn càng tốt hơn, cậu có thể bán được với giá cao hơn!

Lục Tinh Mang nói với Giang Diệu một tiếng: "Sắp tới để em nỗ lực trồng trọt."

"Anh phụ trách việc chiếu cố Long Lệ."

"Anh nhất định phải coi chừng nó, tuyệt đối không được để con đến gần đám đậu nhảy cùng dưa nếp!"

"Giữ được 25 vạn này, trong tương lai có thể tăng lên 30 vạn, nhà bọn mình còn phải dựa vào số tiền này mà sống đó."

Giang Diệu liền vỗ ngực bảo đảm: "Em yên tâm!"

--

Hôm này là ngày đầu tiên Giang Diệu lên chức ba ba.

Chỉ riêng việc nhóc con mới sinh ra đã một hơi ăn sạch ba mươi vạn của hai ông bô, Lục Tinh Mang có thể nhìn ra được, Giang Diệu vẫn cực kì vui sướng, khi chiếu cố nhóc con cũng kiên nhẫn hơn dự đoán.

Giang Diệu tỉ mỉ đem sổ tay "chăn" nuôi đọc đi đọc lại mấy lần, cũng dựa theo đó mà đi tắm rửa cho Long Lệ.

Giang Diệu xả đầy một bồn nước, sau khi duỗi tay thử nhiệt độ mới đem Long Lệ thả vào trong bồn.

Long Lệ bé cỡ lòng bàn tay được thả vào trong bồn tắm, nhìn như đang ở trong hồ bơi tung tăng bơi lội vậy.

"Sữa tắm này mùi thật là thơm, hôm nay ba con mình dùng cái này nha..." Giang Diệu nói cứ như hát, hoàn toàn không có xíu giai điệu nào cả.

"Ùng ục!" Long Lệ một ngụm uống hết bồn tắm đầy nước.

"Ha ha ha!" Giang Diệu cũng hoàn toàn không cảm thấy việc bé con uống nước tắm như này có cái gì không đúng, anh chọc chọc bụng nhỏ của Long Lệ, "Uống đi, có đủ nước cho con mà."

Giang Diệu lần nữa xả nước đầy bồn tắm

"Ùng ục!"

Lần thứ 3 đổ đầy nước.

"Ùng ục!"

Sau khi Long Lệ liên tục uống đầy mười cái "lu" nước liền không tiếp tục uống thêm nữa. Lúc này Giang Diệu mới bắt đầu xoa sữa tắm đầy người nhóc con, bắt đầu ở trong nước chà rửa sạch sẽ cho nó.

Giang Diệu đem Long Lệ xách ra khỏi bồn tắm, xách ở trong tay còn thảy thảy hai cái làm cho bọt nước văng đầy khắp bồn tắm, sau đó liền lấy khăn lông bọc nhóc con thành một cục.

Kích cỡ khăn lông bình thường mà đem so sánh với Long Lệ mà nói thì y chang cái khăn tắm lớn có thể che toàn thân.

"Bé cưng thơm ngào ngào tới đây!" Giang Diệu đem nhóc con đưa cho Lục Tinh Mang.

Giang Diệu tắm rửa cho Long Lệ ước chừng tốn đến 3 tiếng đồng hồ, đương nhiên thời gian lớn đều là để cho Long Lệ uống nước.

Trong lúc đó thì Lục Tinh Mang đang đi chăm sóc đám cỏ nhảy trong sân ngoài nhà gỗ, cỏ nhảy trong thời kì sinh trưởng nếu dùng tay gãi chúng nó thì chúng nó sẽ phát triển càng tốt hơn. Đương nhiên mà nói thì quá trình này khá vất vả.

Lục Tinh Mang nhìn hơn một nửa quần áo trên người Giang Diệu đều ướt nhẹp, bèn nói: "Tắm cho bé con cũng thực vất vả phải không?"

"Anh mau đi tắm rửa thay quần áo đi."

Lục Tinh Mang cùng Giang Diệu cũng ý thức được, cho dù nhà gỗ có đến hai cái phòng tắm, bọn họ về sau cũng không có cách nào có thể tắm cùng một lúc được. Lúc người này tắm rửa, người còn lại phải trong chừng bé con.

Giang Diệu đi tắm rửa trước, Lục Tinh Mang tắm sau. Qua hơn nửa giờ, một nhà ba người mới có thể nằm thẳng trên giường.

Giang Diệu đem Long Lệ đặt dưới mũi của Lục Tinh Mang: "Thơm không?"

Lục Tinh Mang ngửi bé một chút, sau đó liền đem cả mũi mình dán lên bộ lông vàng kim mềm mại của Long Lệ mà cọ cọ, khóe môi không tự giác cũng nhếch cả lên.

Cục cưng thật sự quá đáng yêu!

"Ục ục..." bụng Long Lệ lại vang lên.

Lục Tinh Mang đau lòng mà xoa xoa cái bụng nhỏ của con: "Sáng mai là con có thể ăn no rồi!"

--

Buổi sáng ngày hôm sau, thức ăn chuyên dụng của Thao Thiết đúng giờ được đưa đến.

Lục Tinh Mang cùng Giang Diệu nhìn đến tòa núi nhỏ toàn là thức ăn của con mình xếp trước cửa nhà, miệng mở to đến mức có thể nhét được cả quả trứng gà.

Hiển nhiên trong đầu của bọn họ đều muốn cùng bé con ngồi ở trên bàn mà ăn cơm, hình ảnh ba miệng ăn nhà bọn họ dưới ánh nắng ban mai cùng nhau ăn cơm, đời này sợ là không thể nào cùng con trai lớn nhà mình cùng nhau hoàn thành được rồi.

Thức ăn chuyên dụng quá nhiều! Cho dù chỉ là phân lượng của một ngày, nhà ăn ở trường đại học cũng không thể so sánh bằng được!

Nhưng mà đối Long Lệ mà nói thì, cũng chỉ bằng có một ngụm của nhóc mà thôi. Nhóc mở miệng, hút một hơi, "núi thức ăn" liền thiếu mất một góc.

Cái bụng từ khi sinh ra đến giờ đều kêu ùng ục cuối cùng cũng không kêu nữa, Long Lệ còn đánh một cái ợ nho nhỏ, sau đó còn đi cọ cọ lòng bàn tay của Lục Tinh Mang.

"Ỏ~" trong nháy mắt này, trái tim của Lục Tinh Mang đều mềm nhũn cả ra. Giang Diệu cũng vội vàng đưa tay qua, Long Lệ cũng cọ cọ anh một cái.

Hai tên ba ba tay mơ kích động mà dựa sát vào nhau: "Bé con không còn phải đói bụng nữa rồi."

"Nhìn nhóc con thỏa mãn chưa kìa."

"Nhóc con thích chúng ta."

"Sau này khi lớn lên chắc chắn là một đứa bé tri kỷ hiếu thuận..."

Sau khi ăn no thì Long Lệ ngoan ngoãn hơn nhiều.

Tuy rằng nhóc con đối với đám đậu nhảy cùng dưa nếp đang phát triển kia rõ ràng có hứng thú, một vài lần còn muốn chạy qua nhìn, nhưng là sau khi bị Giang Diệu kéo về, bé cũng không giãy giụa phản kháng.

Dựa theo sổ tay nuôi dạy, Long Lệ từ khi sinh ra đã có năng lực học tập, có thể học tập ngôn ngữ, vì thế lúc này đây Giang Diệu đang nỗ lực để dạy cho Long Lệ: "Kêu ba ba."

"Kêu ba ba!"

Nhưng mà Long Lệ lại không đáp lại bất luận cái gì. Giang Diệu cũng không nản lòng, đối với Long Lệ lặp lại từng chữ: "Ba ba, ba ba ..."

Buổi sáng hôm nay đến cùng với thức ăn chuyên dụng của Long Lệ còn có quà tặng tân thủ thứ 2 và phần thưởng lớn khi thành công giúp thú Kim Lệ ra đời.

Giám đốc Thanh mệt đến bỡ cả cánh: "Tui mang theo phần thưởng tân thủ bay được một nửa thì bị công ty kêu trở về để lấy thêm phần thưởng cho ấp thành công thú Kim Lệ, lại bay đến một nửa thì lại bị gọi về lấy thức ăn chuyên dụng cho Thao Thiết."

Giang Diệu hỏi: "Ông không phải là giám đốc sao? Cấp dưới với nhân viên đâu hết rồi?"

Giám đốc Thanh nghe vậy liền quay mặt đi, không muốn để ý đến tên này.

Bên trong thưởng tân thủ 2 có rất nhiều đồ trang trí cho gia viên, gồm một bộ bàn ghế gỗ màu trắng cùng ô che nắng được đặt ở sân sau của nhà gỗ, thảm mềm mại được trải ở trong phòng, bình hoa xinh đẹp, đèn đường hình nấm được đặt dưới đất...

Lục Tinh Mang đem mấy đồ trang trí này đặt bên trong nhà, cả nhà tức khắc trở nên ấm áp hơn nhiều. Bên trong phần thưởng thú Kim Lệ ra đời có một đống cho Long Lệ như biệt thự xa hoa, cả bộ cắt tỉa lông chuyên nghiệp cao cấp.

Còn được thêm 10 vạn tiền thưởng! Giang Diệu kích động không thôi: "Như này là trả hết tiền vay rồi!"

"Chúng mình còn có thể dư lại 5 vạn 8 tiền để tiết kiệm!"

Lục Tinh Mang gật gật đầu: "Đủ trả 1 tháng tiền cơm cho cục cưng rồi."

Giang Diệu nháy mắt héo queo.

10 vạn tiền thưởng là rất nhiều, nhưng đó là trong trường hợp Long Lệ là một bé thú Kim Lệ thuần chủng kìa.

Thú Kim Lệ thuần chủng sẽ bảo hộ rừng Kim Lệ, sẽ uống sương sớm trên lá cây là đủ rồi, cũng sẽ chỉ ăn một ít chồi non cùng với những quả không thể phát triển bình thường trên mấy cây Kim Lệ thôi.

Nếu Long Lệ là một bé thú Kim Lệ thuần chủng mà nói, 10 vạn tiền thưởng này đủ nuôi nó cả đời.

Lục Tinh Mang thở dài một hơi, hiện tại mà nói thì 10 vạn tiền thưởng chỉ đủ để cho Long Lệ hai tháng tiền cơm mà thôi. Ngược lại thì biệt thự gỗ cùng với dụng cụ cắt tỉa lông cao cấp thì có thể sử dụng được lâu.

"Biệt thự Long Lệ đặt trong phòng hay là bên ngoài?" Lục Tinh Mang hỏi.

Biệt thự được làm từ gỗ thực sự không nhỏ, một nửa không gian là chỗ ngủ cho Long Lệ, còn một nửa là không gian chơi đùa của Long Lệ. Nếu đặt ở trong phòng thì hai người bọn họ không có chỗ để ngủ. Tuy nhiên hai người cuối cùng vẫn quyết định đặt ở trong phòng: "Long Lệ vẫn còn là bé con đó thôi, đương nhiên là phải ở cùng với hai chúng ta rồi."

Hai người đem biệt thự gỗ của Long Lệl đặt ở phòng ngủ phụ cách vách, lập tức chiếm đầy một nửa phòng ngủ phụ. Tuy rằng quà tân thủ thứ 2 cùng phần thưởng khi Long Lệ ra đời đều cho bọn họ những thứ bọn họ cần, nhưng Lục Tinh Mang vẫn thở dài một hơi: "Nếu phần thưởng có thêm đồ ăn thì tốt rồi."

"Ting-" ứng dụng của hai người lúc này đồng thời vang lên.

"Kính thưa Lục tiên sinh/Giang tiên sinh, chúc mừng hai ngài thành công sinh dục ra tiểu yêu quái đầu tiên!"

"Việc này chứng minh hai ngài là người phụ trách ưu tú mà kế hoạch giải cứu yêu quái có nguy cơ tuyệt chủng đang tìm kiếm."

"Chúc mừng các ngài hoàn thành nhiệm vụ tân thủ trước kỳ hạn!"

"Công ty Sơn Hải thỉnh cầu cùng các ngài gia hạn hợp đồng thành một năm. Đồng ý/ Không đồng ý?"

"Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ tân thủ trước kỳ hạn!!!"

"Nhà gỗ nhỏ cùng phong cảnh khắp khu Thất Khê Cốc này, một năm tiếp theo đều thuộc về chúng ta!!"

Lục Tinh Mang cùng Giang Diệu không chút do dự mà nhấn vào nút "Đồng ý"

"Chúc mừng ngày gia hạn hợp đồng thành công!"

"Nhiệm vụ tân thủ đã kết thúc, bắt đầu tiến vào hệ thống nhiệm vụ chính thức."

"Nhiệm vụ chính thức khônng được miễn phí thuê đất, trước mắt căn cứ vào tình trạng hiện tại của khu Thất Khê Cốc được định giá theo giá trên thị trường, tiền thuê mỗi năm là 20 vạn."

"Xin chọn - lập tức thanh toán (chiết khấu 9.2%)/ trả góp hằng tháng (giá gốc)/ vay để thanh toán (lãi suất 10% hằng năm)."

Lục Tinh Mang hít sâu một hơi.

Cái công ty tư bản gì vậy nè !!!!

---

Up chap mới 2 ngày liên tiếp nè :V 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro