Chương 5: Nhanh trí.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Tiểu Duệ đeo ba lô, kéo va li nhỏ, trong túi áo chứa Đàm Minh Triết bản thu nhỏ, rời khỏi nhà đóng kín cửa, chuẩn bị đi xuống cầu thang.

Thời điểm đi ngang qua hành lang, mơ hồ nhìn thấy cửa cầu thang bên kia có bóng người, thân hình có chút giống người trẻ tuổi đưa bưu kiện lúc trước.

Đàm Tiểu Duệ lấy điện thoại di động ra làm bộ gọi điện thoại: "Mẹ, con lập tức sẽ xuống lầu, mẹ đứng ở cửa chờ con. Dạ, cậu có việc, không thể đưa con đi, mẹ gọi điện thoại cho cậu hỏi xem."

Thang máy đến rất nhanh, Đàm Tiểu Duệ tiến vào thang máy, ấn số tầng, mới thở phào nhẹ nhõm.

Đàm Minh Triết từ bên trong túi áo lộ đầu ra, nhỏ giọng hỏi: "Người kia ở gần đây?"

—— tha thứ tầm nhìn của cậu thấp, không nhìn thấy.

"Dạ, ở phía sau cửa cầu thang..." Đàm Tiểu Duệ nhìn chằm chằm con số trong thang máy, trong lòng cũng hơi sốt sắng.

Người kia sẽ là ai chứ?

Những năm này Đàm Minh Triết cũng đã đủ giấu mình, nhưng dù sao nghề nghiệp của cậu cũng có tính chất đặc thù, trước khi có Đàm Tiểu Duệ cậu có không ít kẻ thù, sau khi có Đàm Tiểu Duệ cậu liền ẩn mình, bốn năm trôi qua ngứa tay không nhịn được lại xuất đầu lộ diện, tự xưng là thủ đoạn cao siêu, lại thường hay dọn nhà đi nơi khác, cho là mình có thể bảo đảm an toàn của mình cùng con trai.

Đương nhiên, Đàm Minh Triết có nguyên tắc, dù sao bản thân cậu cũng coi như là người bị hại, cho nên cậu khóa chặt mục tiêu gây án đều là những người ngồi ở địa vị cao trầm mê quyền tài lại coi thường dân chúng bình thường.

"Đi sân bay." Đàm Tiểu Duệ vẫy một chiếc xe taxi, nghiêm túc mở miệng.

Tài xế thấy bé còn nhỏ, không nhịn được hỏi một câu: "Bạn nhỏ chỉ có một mình cháu sao?"

"Dạ, dì của cháu ở sân bay đợi cháu rồi." Đàm Tiểu Duệ há mồm nói.

"Ồ." Tài xế tuy rằng không quá yên tâm, nhưng đứa nhỏ này dù sao cũng trả tiền rồi, cho nên cũng gì không nói thêm nữa, lái xe đưa Đàm Tiểu Duệ đi sân bay.

Sau khi xe taxi rời đi, phía sau một chiếc xe Van màu trắng chậm rãi đuổi tới.

Mà ở trong nhà Đàm Minh Triết, người trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai đứng ở cầu thang lúc nãy, giờ khắc này đang đứng trong phòng làm việc nhìn khắp nơi bừa bộn không khỏi trợn mắt ngoác mồm.

Cửa nhà Đàm Minh Triết mở rộng, latop trên bàn trà cũng đã bị phá mật khẩu, màn hình bên trên hiển thị thông tin vé máy bay.

Đứng trước phòng làm việc, người trẻ tuổi gọi điện thoại cho người trên xe Van: "Sân bay, chuyến bay số CN2679 ..."

Người lái xe Van là một người phụ nữ tóc quăn màu vàng, đeo kính râm, mười ngón nhuộm sơn móng tay màu đỏ, ngón tay cầm vô-lăng, nhẹ giọng trả lời: "Biết rồi, thế nhưng chỉ có đứa nhỏ, anh có nhìn thấy 'Dạ Hành' không?"

"Không có. Trong phòng không có một bóng người. Cô cũng không thấy sao?"

"Không thấy." Trừ phi chính là đứa bé lúc nãy.

"Vậy tám phần mười bọn họ sẽ gặp nhau ở sân bay."

Sân bay.

Đàm Tiểu Duệ trả tiền, xuống xe, kéo theo va li nhỏ rất nhanh dung nhập vào đoàn người.

Bất quá bởi vì vóc dáng nhỏ, lại kéo theo va li hình con bọ rùa cho nên rất dễ gây chú ý, đối với người phụ nữ trên xe Van mà nói, cũng rất dễ tìm được.

Người phụ nữ dừng xe xong, khoác trên người áo gió màu đỏ, đạp giày cao gót yên lặng đuổi tới.

Đàm Tiểu Duệ tự mình lấy vé, cái máy bán vé kia đối với bé mà nói có chút cao, bé kiễng chân lên rất vất vả.

Phía sau đột nhiên đưa qua một cái tay, lấy vé giúp bé.

Đàm Tiểu Duệ sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, đó là một người phụ nữ trung niên thật hiền dịu, tóc không dài, kéo tới bả vai một chút, trang điểm khéo léo, tuổi chừng năm mươi tuổi, cả người thoạt nhìn vô cùng tao nhã.

"Bảo bối, ba mẹ cháu đâu? Tại sao chỉ có một mình cháu ở đây vậy?" Người phụ nữ trung niên cúi người xuống, nhìn xung quanh hỏi bé.

"Mẹ cháu đi vệ sinh rồi ạ." Đàm Tiểu Duệ ngoan ngoãn mở miệng, tiếp nhận vé máy bay người phụ nữ trung niên đưa cho bé, ngọt ngào nở nụ cười, "Cảm ơn bà."

"Không khách khí. Thật ngoan." Người phụ nữ trung niên xoa nhẹ đầu bé, bên cạnh liền có một người vóc dáng cao lớn tiến lại đây, sau đó là giọng nam trầm thấp vang lên, "Mẹ, làm sao vậy?"

"Không có gì, đứa bé này tự mình lấy vé máy bay nhưng không với tới, mẹ giúp nó một chút. Con lấy xong vé chưa?" Người phụ nữ trung niên quay đầu, ai oán mà liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn.

Đàm Tiểu Duệ cũng ngước đầu nhìn sang, dung mạo quen thuộc đập vào mi mắt, bé trợn to hai mắt —— Thẩm Đường Cửu? ! Chính là vệ sĩ ba ba đã tìm cho bé?

Chuyện này trùng hợp quá!

Đàm Tiểu Duệ đưa tay vào bên trong túi áo đụng Đàm Minh Triết một cái, Đàm Minh Triết cẩn thận nhô đầu ra, xuyên thấu qua tay Đàm Tiểu Duệ cau mày nhìn sang, nhất thời phấn khởi, cậu dùng tay viết vào tay Đàm Tiểu Duệ: "Con mau gọi cha đi!"

Đàm Tiểu Duệ: "..."

Đàm Tiểu Duệ nhìn không sai, người đàn ông này quả thật là Thẩm Đường Cửu.

Thẩm Đường Cửu cùng mẹ mình là Đường Thu Diệp tới nước A du lịch.

Phải nói Thẩm Đường Cửu, chính là cao phú suất*, xuất thân từ gia đình có truyền thống làm vệ sĩ, thân thủ bất phàm, cơ trí bình tĩnh, đặc biệt có thể cho người ta cảm giác an toàn, kinh doanh của Thẩm gia dưới tay hắn phát triển không ngừng, xem như là sự nghiệp thành công. Chỉ là có một điều —— hắn còn độc thân.

Đường Thu Diệp tuy rằng không đến nỗi quá thúc giục, nhưng vẫn sẽ nóng nảy.

Thẩm Đường Cửu đối phó với mẹ mình chỉ có một hành động, cùng mẹ đi du lịch giải sầu, liều mạng mua sắm, toàn bộ hành trình hắn đều ở bên cạnh làm bạn, cũng sẽ thuận theo, nói mình sẽ tìm đối tượng, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp, cũng không thể tùy tiện tìm người kết hôn!

Đường Thu Diệp cũng không xoắn xuýt nữa, đàn ông ba mươi mốt tuổi đang ở tuổi thịnh vượng phát triển sự nghiệp, bà ôm không được cháu trai, cháu gái, cũng đành phải nhịn.

Kỳ thực Thẩm Đường Cửu có một bí mật, hắn thích đàn ông, bí mật này hắn đã chôn vùi mấy năm trong lòng.

Lúc trước bận bịu sự nghiệp, bay tới bay lui giữa các quốc gia, hối hả ngược xuôi, cũng không rảnh đi bận tâm việc này.

Hiện tại đã ba mươi mốt tuổi, cha mẹ hắn đều có chút lo lắng.

Hắn cân nhắc, có phải nên tìm một cơ hội... Trước tiên come out đã rồi tính tiếp?

Mẹ còn nói được.. nhưng cha thì... Có chút khó khăn...

Vừa nãy mẹ nhìn thấy đứa bé kia liền không nhịn được đến gần, như vậy... Có phải là nên cân nhắc tìm người mang thai hộ không? May là bảy năm trước hắn đã dự tính trước, tại lúc thân thể tốt nhất, thời điểm trẻ tuổi nóng tính, hắn đã dự trữ tinh trùng chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Mẹ vừa muốn cháu, vừa muốn con dâu, để bản thân bà tự chọn.

Thế nhưng vừa nãy mẹ ai oán nhìn hắn, Thẩm Đường Cửu cảm thấy, hẳn là mẹ muốn có cháu! Bằng không cũng sẽ không thấy đứa nhỏ liền vui vẻ như vậy.

Thẩm Đường Cửu ôm lấy Đường Thu Diệp quay người muốn rời đi, Đường Thu Diệp có chút lưu luyến nhìn Đàm Tiểu Duệ phất tay mỉm cười nói bye bye.

Đàm Tiểu Duệ cũng vẫy tay, trong túi áo Đàm Minh Triết cách quần áo chọc vào eo bé, ra hiệu bé nhanh chóng gọi cha.

Đàm Tiểu Duệ mím chặt môi, rốt cục cũng không gọi ra.

Thế nhưng bé cũng yên lặng đi theo hai mẹ con Thẩm Đường Cửu.

Mà phía sau, người phụ nữ móng tay Sơn đỏ cũng đi theo Đàm Tiểu Duệ.

Đàm Minh Triết từ trong túi áo tầm nhìn tuy rằng không quá tốt, nhưng ở phương diện nào đó mà nói, vẫn là rất nhanh nhạy. Cậu thoáng nhìn người phụ nữ kia đi theo Đàm Tiểu Duệ một đoạn đường dài, lại còn đeo kính râm tựa hồ mang ý đồ xấu. Vì vậy Đàm Minh Triết từ bên trong túi áo Đàm Tiểu Duệ chui ra, dựa vào kỹ xảo cao siêu từ túi áo của Đàm Tiểu Duệ bò đến ngực bé, nhô đầu ra: "Bảo bối, phía sau còn có một người phụ nữ đang đi theo con."

Đàm Tiểu Duệ dừng lại bước chân, đang muốn quay đầu. Bé nhìn thấy Thẩm Đường Cửu cũng quay đầu lại nhìn bé.

Thằng bé này vẫn theo hắn một đường, là trùng hợp hay là cố ý?

Hết cách rồi, độ nhạy cảm của Thẩm Đường Cửu cũng rất cao.

Đàm Tiểu Duệ đang định mở miệng gọi "Cha" một tiếng chưa kịp vang lên liền nuốt trở về.

Gọi không được, làm sao bây giờ?

Thẩm Đường Cửu nhíu mày, xoay người lại tiếp tục đi về phía trước.

Hẳn là trùng hợp đi...

Cùng lúc đó, người phụ nữ móng tay sơn đỏ đi nhanh hai bước, ngăn cản Đàm Tiểu Duệ.

Đàm Tiểu Duệ: "..."

Hành vi trắng trợn như thế? Sân bay nhiều người như vậy, cô ta muốn làm cái gì?

"Bảo bối, chờ lâu không con? Nào đến đây mẹ giúp con xách đồ." Người phụ nữ mang theo giọng điệu trìu mến, biểu cảm cũng trìu mến, chỉ là ánh mắt lại không như vậy.

Đương nhiên bởi vì cô ta mang kính râm, người bên ngoài khẳng định không nhìn được ánh mắt cô ta.

Đàm Tiểu Duệ lui về sau hai bước, lớn tiếng gọi: "Cháu không quen biết cô!"

Người phụ nữ không buông tha vẫn tiếp tục kéo tay Đàm Tiểu Duệa, làm bộ dạng muốn ôm bé: "Con trai giận mẹ rồi sao? Sorry phòng vệ sinh nữ quá nhiều người, mẹ đã rất nhanh rồi. Con lấy vé máy bay xong chưa?"

Có vài người nhìn về bên này, nghe lời nói của bọn họ cũng nghĩ là đứa nhỏ đang giận dỗi mẹ mình vì phải chờ quá lâu, cho nên họ chỉ liếc mắt nhìn một cái lại vội vã rời đi.

Đàm Tiểu Duệ tiếp tục lớn tiếng gọi: "Cô không phải mẹ cháu! Cháu không có mẹ!"

Đàm Minh Triết ở trong túi áo gấp gáp chọc vào ngực Đàm Tiểu Duệ, ra hiệu bé mau chóng nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Đường Cửu.

Vào lúc này Đàm Tiểu Duệ cũng suy nghĩ rõ ràng, buông tay vất lại va li, chỉ đeo lấy ba lô, giống như đạn pháo nhỏ chạy đến bên cạnh Thẩm Đường Cửu, ôm chặt lấy chân của hắn: "Cha —— "

Thẩm Đường Cửu: "..."

Đường Thu Diệp: "? !"

Vừa nãy Đàm Tiểu Duệ nói chuyện với người phụ nữ kia, Thẩm Đường Cửu kỳ thực cũng có nghe thấy, chỉ là hắn không có ý định để ý tới.

Hắn cũng giống như những người khác, đều cho là người phụ nữ kia chính là mẹ của đứa nhỏ, đứa nhỏ chỉ là đang giận dỗi mà thôi.

Khụ khụ, dù sao trẻ con bây giờ nhiều đứa rất ranh ma quỷ quái...

Thế nhưng hiện tại đứa nhỏ này lại ôm bắp đùi của hắn gọi hắn là cha, làm cho hắn không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Thẩm Đường Cửu dùng tay đẩy tay nhỏ của Đàm Tiểu Duệ ra: "Bạn học nhỏ, tiếng 'cha' không phải để gọi bậy."

Đường Thu Diệp muốn nói lại thôi, bà nhìn Đàm Tiểu Duệ một chút, lại nhìn Thẩm Đường Cửu một chút, chẳng biết vì sao, bà lại nhìn ra, diện mạo của một lớn một nhỏ này lại có mấy phần giống nhau?

Chẳng lẽ là muốn ôm cháu quá cho nên suy nghĩ đến điên rồi?

Đàm Tiểu Duệ biết Thẩm Đường Cửu là vệ sĩ ba ba tìm cho bé, không quan tâm người ta có chấp nhận bé hay không, bé giả làm con trai người ta như thế, tóm lại làm như vậy tương đối đáng tin cũng tương đối an toàn, mà người phụ nữ tự xưng là mẹ của bé kia lai lịch không rõ, hệ số nguy hiểm cao hơn Thẩm Đường Cửu, cho nên bé quyết định chủ ý, dù như thế nào đều không thể để người phụ nữ kia đem bé đi được.

Vì vậy, Đàm Tiểu Duệ cũng nghĩ thông suốt rồi cũng không sợ da mặt dày, chớp chớp mắt, giọt nước mắt thuận theo chảy ra lăn xuống gò má đỏ bừng.

Bé nghẹn ngào co chân ngồi dưới đất, lau nước mắt nói: "Chú chính là cha con, con vốn là muốn đi nước B tìm cha mà..."

Thẩm Đường Cửu nhíu lông mày ngày càng sâu, hắn không biểu cảm liếc mắt nhìn người phụ nữ cách đó không xa, người phụ nữ kéo va li của Đàm Tiểu Duệ, bắt gặp ánh mắt của hắn, hơi cúi đầu xuống.

Đàm Tiểu Duệ còn đang khóc: "Vừa nãy con đã nhận ra cha rồi, cậu con đã cho con xem qua hình của cha, nhưng con biết cha nhất định sẽ không tin tưởng con, cho nên lúc đầu gặp mặt mới không gọi cha...."

"Cậu nói, cha con tên là Thẩm Đường Cửu, bây giờ đã ba mươi mốt tuổi, là chủ nhân Thẩm gia ở nước B, diện mạo cao to uy mãnh anh tuấn tiêu sái, thân thủ bất phàm..."

Hết chương 5.

Chú thích:

+Cao phú suất: Đẹp trai, tài giỏi, giàu có.

Edit có lời muốn nói: Công đã xuất hiện rồi." ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro