Chương 6: Kỹ năng khóc + kỹ năng diễn xuất = Bà nội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Tiểu Duệ vừa nói như thế, Thẩm Đường Cửu còn chưa kịp phản ứng, Đường Thu Diệp nhìn như vậy cũng không chịu nổi nữa, cúi người chạm vào cái đứa nhỏ, tỉ mỉ nhìn một chút: "Cháu à cháu tên gì? Mẹ cháu là ai?"

Đàm Tiểu Duệ nước mắt lưng tròng nhìn Đường Thu Diệp: "Bà nội, cháu tên là Đàm Tiểu Duệ, cháu chưa từng gặp mẹ cháu, là cậu cháu nuôi cháu lớn lên."

Đường Thu Diệp mừng thầm trong lòng, tuy rằng không biết con trai thiếu khoản nợ phong lưu ở nơi nào lại sinh ra đứa nhỏ như thế, thế nhưng đứa nhỏ này diện mạo đáng yêu đẹp trai như vậy, lại rất hiểu chuyện, một tiếng bà nội này gọi ra, mềm mại êm tai, khiến cho Đường Thu Diệp không khỏi cảm thấy vui vẻ, tâm trạng quả thực muốn bay lên trời.

"Mau đứng lên, trên đất lạnh lắm, từ từ nói, đừng có gấp." Đường Thu Diệp thấy cháu trai từ trên trời rơi xuống, khóc đến mức thở không ra hơi, liền dìu bé đứng lên, dùng lời nhỏ nhẹ dỗ bé.

Vào lúc này Thẩm Đường Cửu cũng kịp phản ứng, sẽ không có người vô duyên vô cớ mà gọi hắn là cha. Đứa nhỏ này có thể nói ra lý lịch chính xác của hắn, phải chăng là có mục đích cần tiếp cận hắn?

Như vậy... Người phụ nữ kia...

Thẩm Đường Cửu đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía người phụ nữ kia, sau đó chậm rãi đi tới: "Cô là mẹ của đứa bé này?"

Người phụ nữ chần chờ gật đầu: "... Phải "

"Vậy đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi? Sinh nhật ngày nào? Học ở vườn trẻ nào? Thầy giáo tên gì?" Thẩm Đường Cửu hỏi mấy vấn đề liên tiếp, người phụ nữ đều không trả lời được.

Kỳ thực người phụ nữ nghĩ tới thuận miệng trả lời mấy câu hỏi, thế nhưng nếu trả lời ấp úng sẽ gây nên hoài nghi cho người đàn ông này, cô ta cũng lười nói thêm nữa, chỉ là ánh mắt thoáng trở nên tàn nhẫn gương mặt bi phẫn chăm chú nhìn vào Đàm Tiểu Duệ.

Người xem náo nhiệt cũng từ từ tăng nhanh, Thẩm Đường Cửu liếc mắt nhìn đứa nhỏ đã được mẹ mình dỗ không khóc nữa, âm thầm thở dài, lại nhìn về phía người phụ nữ kia, thời điểm đó ánh mắt của hắn càng thêm sắc bén: "Nếu cô không trả lời được, tôi không thể làm gì khác hơn là gọi bảo vệ."

Người phụ nữ đột nhiên đẩy va li của Đàm Tiểu Duệ đến bên chân Thẩm Đường Cửu, Thẩm Đường Cửu vẫn đề phòng cô ta có hành động gì đó, cho nên không bị ảnh hưởng, đầu tiên né tránh, sau đó đưa tay nắm lấy cánh tay người phụ nữ.

Người phụ nữ xảo quyệt dùng kế kim thiền thoát xác, giơ áo khoác lên, từ dưới cánh tay áo trốn thoát, người nhanh chóng lẩn vào trong đám đông.

Thẩm Đường Cửu muốn đuổi theo, nhưng cái không thể bảo đảm người phụ nữ kia không có đồng bọn, hắn sợ mẹ mình cùng đứa trẻ kia có chuyện, cho nên chỉ là đuổi hai bước liền dừng lại, theo bản năng quay lại nhìn mẹ mình cùng đứa bé kia, sau đó cúi người cầm lấy va li đối với hắn mà nói quá nhỏ, đi về bên cạnh Đường Thu Diệp cùng Đàm Tiểu Duệ.

Đồng bọn người phụ nữ kia vẫn chưa xuất hiện, ngược lại bảo vệ đến rất nhanh, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Đường Cửu đuổi theo người phụ nữ đó.

Sau khi mọi người tản đi, Thẩm Đường Cửu cầm va ly đưa cho Đàm Tiểu Duệ, sau đó lại đẩy Đường Thu Diệp sang một bên nói: "Mẹ, chúng ta đi thôi."

Đường Thu Diệp không chịu đi: "Đưa con trai con đi cùng!"

Thẩm Đường Cửu: "... Nó không phải con trai của con."

Đường Thu Diệp có chút tức giận: "Tại sao không phải? Mẹ nhìn nó rất giống con hồi bé."

Đàm Tiểu Duệ cầm lấy va li nhỏ, cúi thấp đầu, thoạt nhìn bộ dạng không dám nhìn Thẩm Đường Cửu, nhưng trên thực tế bé là đang xem Đàm Minh Triết nhô ra từ túi áo ngực, dùng ánh mắt dò hỏi -- 'đã qua cửa này rồi, con vẫn phải gọi cha sao?'

Đàm Minh Triết gật đầu -- đương nhiên, không làm sao lên được máy bay?

Đàm Tiểu Duệ không thể làm gì khác hơn là thở dài, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Đường Cửu, cắn môi nói: "Con biết cha không tin, cha có thể mang con đi làm giám định người thân."

Lời này vừa nói, Đường Thu Diệp liền đẩy Thẩm Đường Cửu ra, tự mình giúp Đàm Tiểu Duệ cầm va li: "Duệ Duệ, đừng để ý đến cha cháu, cha cháu không tin bà nội tin, đến đây đi, chúng ta lên máy bay. Bà nội xem vé máy bay của cháu là cùng một chuyến bay với chúng ta."

Đàm Tiểu Duệ mềm mại nói: "... Cảm ơn bà nội..."

Thẩm Đường Cửu cũng vô cùng bất đắc dĩ, hắn rất vững tin bản thân không thể có con trai, hắn không có hứng thú với phụ nữ, làm sao có khả năng có con trai?

Nhưng nếu như.. ở ngân hàng lưu trữ tinh trùng có vấn đề.. Mà mình lại chẳng hay biết...

Nếu đứa nhỏ này muốn làm giám định người thân, vậy thì tạm thời mang về nước đã.

Về chuyện khác, sẽ có một ngày cháy nhà ra mặt chuột.

Còn một lúc nữa mới tới thời gian khởi hành, thế nhưng Đàm Tiểu Duệ vẫn liên tục quay đầu lại nhìn xung quanh, bộ dạng sợ bị người xấu bắt cóc quả thực làm người ta lo lắng đau lòng, Đường Thu Diệp liền mang theo bé lên máy bay trước.

"Cậu của cháu đâu?" Đường Thu Diệp hỏi.

Đàm Tiểu Duệ ủ rũ nói: "Thật ra cậu không ở sân bay, sau khi cậu đưa cháu đến đây thì đi rồi, cậu muốn lập gia đình, mợ không thích cháu, cho nên... Cậu để cháu đi tìm cha... Cậu mua vé máy bay, cho cháu tiền... Khả năng một mình cháu ngồi taxi bị cô kia để ý tới, cô ấy mới nói là mẹ cháu..."

Lúc Đàm Tiểu Duệ nói lời này mi mắt nhanh chóng chảy ra nước mắt, thoạt nhìn rất đáng thương!

Đàm Minh Triết núp ở túi áo Đàm Tiểu Duệ vừa có chút vui mừng vừa cảm thấy thật đáng giận.

Con thỏ nhỏ chết bầm này quả thật rất thông minh, nói dối hết bài này đến bài khác, không thể không khiến người ta tin tưởng, mà câu chuyện cũng biến đổi linh hoạt, thậm chí còn trực tiếp làm xấu mặt ba ba nó, thực sự đáng giận mà.

Đàm Tiểu Duệ lo lắng nhìn Đường Thu Diệp: "Nếu cha không chịu nhận cháu làm con... Thì không có ai muốn nhận cháu, bà nội bà có thể  đưa cháu đi cô nhi viện không ạ?"

Đường Thu Diệp nghe bé nói vậy cũng thiếu chút nữa rơi nước mắt, vô cùng đau lòng giúp đứa nhỏ lau sạch nước mắt: "Ôi bảo bối, cháu nói cái gì vậy, nếu cha không nhận cháu, bà nội nhận cháu, cháu vẫn là cháu của bà, đừng khóc đừng khóc... Cậu của cháu cũng thực sự là..."

Đường Thu Diệp có lòng muốn hỏi một chút mẹ của đứa bé là ai, thế nhưng nghĩ đến vừa nãy đứa nhỏ nói chuyện với người phụ nữ kia-- cháu không có mẹ -- Đường Thu Diệp liền không hỏi nữa, giúp Đàm Tiểu Duệ kéo va li, nắm lấy tay của bé, nhìn bộ dạng cửa hai người không khác gì gà mẹ bảo vệ con.

Thẩm Đường Cửu để Đường Thu Diệp và Đàm Tiểu Duệ ở chỗ có nhiều người, chờ hắn, hắn đi vệ sinh một chuyến.

Thực tế là đi gọi điện thoại.

Lúc hắn ở nước A đã gửi tinh trùng của mình vào ngân hàng tinh trùng, chỉ có một mình hắn biết, người nhà cũng không biết.

Người ở ngân hàng tinh trùng là bạn thân của hắn, lúc trước hắn có ý nghĩ như vậy là bởi vì sau khi đưa công chúa Sella về nước, tiếp nhận việc làm ăn ở nước A, người bạn kia gọi là Lục Dương, tuổi còn trẻ đã có học vị tiến sĩ, hơn nữa nghiên cứu khoa học kỹ thuật đạt đến trình độ quốc tế.

Lục Dương vô cùng thần bí mà nói với Thẩm Đường Cửu, cậu ta là từ tổ chức bí ẩn nào đó trốn ra được, sợ có người truy sát mới mời hắn bảo vệ.

Tổ chức gì thì không biết, thế nhưng bảo vệ một tháng cũng không gặp người nào đuổi giết, Thẩm Đường Cửu chuẩn bị công thành lui thân, Lục Dương đột nhiên nói cho hắn biết, cậu ta có một hạng mục nghiên cứu vô cùng đặc biệt...( liên quan đến vấn đề lưu giữ bảo quản tinh trùng)

Thẩm Đường Cửu quỷ thần xui khiến bị thuyết phục, cảm thấy bản thân không thích phụ nữ, không thể sinh sản đời sau, thừa dịp còn trẻ nhân khí thịnh vượng lưu lại tinh trùng, cũng là chuyện tốt, vì vậy liền để Lục Dương hỗ trợ.

Việc này sau đó hắn căn bản không quan tâm nữa.

Nếu như Lục Dương dám tự ý động vào bảo bối của hắn...

"Hello? Who is it? (Alo? Là ai vậy? )" Tiếng Anh thuần thục của Lục Dương truyền đến, Thẩm Đường Cửu lời ít mà ý nhiều, "Là tôi, Thẩm Đường Cửu."

"Ui, ui, Thẩm đại thiếu gia gọi cho tôi có chuyện gì vậy?" Lục Dương chuyển đổi ngôn ngữ, hiển nhiên có ký ức sâu sắc với vị Thẩm đại thiếu này.

Hết cách rồi, tên của người này đặc biệt như vậy, không muốn nhớ kỹ cũng khó.

"Cậu nói xem tôi tìm cậu có thể có chuyện gì?" Thẩm Đường Cửu hỏi ngược lại.

Lục Dương trầm mặc chốc lát tỉnh táo lại, ám muội mà cười nói: "Ồ ~ anh muốn lấy lại tinh trùng của anh đúng không?"

"... Không phải, tôi chỉ muốn xác nhận một chút, chúng nó còn mạnh khỏe hay không thôi." Thẩm Đường Cửu hỏi.

"Đương nhiên, tôi đem bảo bối của anh để ở nơi tuyệt mật nhất, biện pháp bảo vệ cũng do anh tự mình làm, anh quên mất rồi sao? Trừ khi anh tự mình đến lấy, bằng không không ai có thể lấy được." Lục Dương rất là tự tin trả lời.

"Vậy thì tốt." Thẩm Đường Cửu cũng cảm thấy chuyện này rất khó thực hiện, không thể có người không thông qua sự đồng ý của hắn đến ngân hàng lấy đi tinh trùng, cho nên... Đàm Tiểu Duệ vẫn là đang nói dối.

Bên này Thẩm Đường Cửu định cúp điện thoại, Lục Dương vẫn còn đang tò mò hỏi tiếp: "Ai? Thẩm thiếu gia, làm sao anh đột nhiên nhớ tới hỏi việc này vậy? Bị gia đình thúc giục kết hôn không chịu nổi sao? Hay là coi trọng người nào?.... Alo? Alo? A.. cúp điện thoại nhanh thế."

Thẩm Đường Cửu từ phòng vệ sinh đi ra, sau đó đi đến phòng bảo vệ đón Đường Thu Diệp cùng Đàm Tiểu Duệ.

Chỉ có điều... Hắn tự mình bế Đàm Tiểu Duệ

Hành động bất ngờ, khiến Đàm Tiểu Duệ không kịp phản ứng lại.

Trốn ở trong túi áo trước ngực của Đàm Tiểu Duệ, Đàm Minh Triết đương nhiên cũng không kịp phản ứng lại, suýt chút nữa bị lồng ngực dày rộng của Thẩm Đường Cửu đè chết, may là Đàm Tiểu Duệ đạp bàn chân nhỏ vùng vẫy một hồi, cậu mới từ túi áo trước ngực Đàm Tiểu Duệ bò đến bờ vai bé, sau đó thuận cánh tay của bé trượt xuống dưới, dưới sự che chắn của Đàm Tiểu Duệ một lần nữa bò lại vào túi áo khoác.

Mấy động tác liên tiếp này bắt tay vào làm nhìn như đơn giản, thế nhưng đối với người tí hon như Đàm Minh Triết kỳ thực lại giống như ngồi xe địa hình vượt núi, đầy mạo hiểm xen lẫn kích thích.

Đàm Minh Triết lau mồ hôi, vểnh tai lên nghe Thẩm Đường Cửu nói cái gì đó.

Đường Thu Diệp cũng thật không dám tin vào ánh mắt mình, bà cảm thấy để cho con trai mình ôm một đứa bé quả thực còn khó hơn lên trời. Không nghĩ tới...

Là do huyết thống cha con trời sinh sao?

Trong lòng Đường Thu Diệp không khỏi lan tràn tình mẹ dào dạt mênh mông như biển cả, bà vừa nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ đi đằng trước vừa suy nghĩ.

Kỳ thực bà suy nghĩ nhiều quá rồi.

Thẩm Đường Cửu sở dĩ ôm lấy Đàm Tiểu Duệ là bởi vì -- hắn hoài nghi quỷ nhỏ này có vấn đề, không thể bởi vì tuổi còn nhỏ liền thả lỏng cảnh giác.

Mẹ hắn quá dễ dàng bị nước mắt đứa nhỏ này chinh phục, hắn phải cẩn thận đề phòng tên thằng nhóc này mới được.

Đuổi không đi, đánh không được, hơn nữa hắn cũng không muốn dùng bạo lực với trẻ con, nhất định phải làm rõ là chuyện gì xảy ra mới có thể an tâm. Nếu không thể đánh đuổi, vậy cũng chỉ có thể tự mình tiếp nhận, tự mình đề phòng, tự mình điều tra...

Đàm Tiểu Duệ vươn thẳng người, sốt sắng mà liếc mắt nhìn Thẩm Đường Cửu, bé muốn giãy dụa xuống đất, Thẩm Đường Cửu lại nâng cái mông nhỏ của bé nắm thật chặt, thanh âm ôn hòa, mà lại khó giải thích được khiến cho Đàm Tiểu Duệ một cảm giác ngột ngạt: "Chớ lộn xộn."

Vì vậy Đàm Tiểu Duệ không động đậy nữa, lo lắng mà quay đầu liếc mắt nhìn Đường Thu Diệp sau lưng bọn họ.

Đường Thu Diệp lại nhìn bé nở nụ cười.

Đàm Tiểu Duệ: "..."

Bé muốn để bà nội xinh đẹp hòa ái dễ gần ôm cơ, không muốn để cho người to con nghiêm túc dọa người này ôm đâu...

Hết chương 6.

Edit có lời muốn nói: "Duệ Duệ bảo bối, bé có thể đi làm diễn viên được rồi, diễn sâu quá."😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro