Dạ ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 昨夜歌
Tác giả: othello244

Tag: ABO
Lái xe tiếp tập 24 🤭

• Ôn Khách Hành x Chu Tử Thư

-═══════-

"Trời đang mưa."

Chu Tử Thư ngưng mắt nhìn về phía xa, mưa phùn mờ mịt giữa tiếng tiêu dần dần lắng xuống, Tứ Quý sơn trang cũng trầm mặc. Nếu ngày mai dậy sớm, thì xuống núi mua ít đồ dùng về quét dọn, quét hết mạng nhện bụi bặm, chờ tới khi cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, liền có thể gọi về một chút phong quang của trước kia.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Ôn Khách Hành cầm tiêu ngọc trên tay, nâng mắt nhàn nhạt quét y một cái, sau đó lại dời qua chỗ khác.

"Ngủ thôi, A Nhứ, đã không còn sớm." Ôn Khách Hành cúi người sửa sang lại giường đệm, Chu Tử Thư đi về phía hắn, ánh mắt dừng lại ở sau lưng người kia. Vai rộng eo hẹp ẩn bên dưới lớp áo mỏng màu trắng, tóc đen như mây, Chân gia đệ đệ của y tựa như trong giây lát đã trở thành người lớn, lại tuấn dật phóng khoáng như vậy, không rơi phàm tục thẳng thắn mạnh mẽ. Y vừa kiêu ngạo vừa xúc động, trời xanh thương xót, trời xui đất khiến y có thể tìm được người về, sư phụ dưới suối vàng nếu biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng, Tứ Quý sơn trang cũng không đến nỗi chỉ còn lại duy nhất kẻ tội nhân này sống chui lủi trên thế gian.

Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại là Ôn Khách Hành? Thật không biết là ông trời muốn giúp y, hay muốn đẩy y vào hố lửa một lần nữa.

"Tiểu tử Thành Lĩnh này vẫn có thể ngủ ngon như vậy, sợ là Thiên lôi cũng không gọi tỉnh được." Ôn Khách Hành trải lại đệm giường một lần nữa, cười cười nhìn Thành Lĩnh đang vùi đầu ngủ trong một góc, lại thấp giọng nói với y, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, A Nhứ, quá khứ đã qua hãy để nó qua, những chuyện tương lai cũng chờ huynh hết bệnh rồi nói. Mau đi ngủ."

Chu Tử Thư đáp một tiếng, Ôn Khách Hành kéo chăn của mình ra nằm xuống trước, nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối không nhìn y thêm lần nào nữa.

Sư đệ.

Hai chữ này gọi lên thì dễ đối mặt mới khó. Y biết hắn không phải không muốn, mà là sợ mình không kham nổi. Ôn Khách Hành che giấu hết thảy những tâm sự, những thân phận khó mà mở miệng, những tình cảm nghẹn trong cổ họng, phun không ra nuốt không trôi. Có lúc Chu Tử Thư đã tự hỏi có phải mình ép người quá đáng không, cố chấp muốn giữ Ôn Khách Hành ở lại Tứ Quý sơn trang, nhưng lại không cách nào đối mặt với những chuyện sau này.

Đệm của hai người được đặt cạnh nhau trên trường kỷ, khoảng cách không rộng cũng không hẹp.

An phận thủ thường... Hay là bịt tai trộm chuông.

Ôn Khách Hành cảm giác chăn của mình bị nâng lên, một lồng ngực dán vào sau lưng hắn, một đôi cánh tay vòng qua eo hắn.

"Lão Ôn..." giọng của Chu Tử Thư khàn khàn rơi ở bên tai, y vừa mới khóc rất lâu, lúc này trong giọng nói vẫn còn một chút run rẩy khiến lòng người mềm nhũn.

Ôn Khách Hành giật mình, nắm lấy cổ tay y xoay người lại nói, "A Nhứ? Lại khó chịu chỗ nào sao?"

Chu Tử Thư bình tĩnh lắc đầu, trong mắt vẫn lấp loáng ánh nước, khiến gương mặt vốn lạnh lùng anh khí trở nên nhu hòa một chút.

Ôn Khách Hành buông cổ tay của y ra, lui về sau một chút, cười nói, "Làm sao, vẫn còn suy nghĩ chuyện vừa rồi?"

"Lão Ôn." Chu Tử Thư nhìn thẳng vào hắn, "Đệ thật sự định từ nay về sau sẽ không chạm vào ta nữa sao?"

Một lời nói ra như sét đánh, Ôn Khách Hành ngây ngốc nhìn y hồi lâu, lúc này mới đột nhiên ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải nói với y, "Lửa than không đủ, ta tới hậu viện một chuyến..."

"Ôn Khách Hành, đệ giả bộ cái gì." Chu Tử Thư chống tay ngồi dậy, lạnh lùng nhìn hắn.

Ôn Khách Hành giống như bị kích thích, đi tới cửa lại chống hông quay người lại, nhướng mày tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.

"A Nhứ, ta thấy huynh nửa đêm rồi vẫn không có cách nào yên tĩnh. Vừa mới dốc bầu tâm sự với ta, bây giờ lại muốn gây khó dễ. Tốt xấu gì ta cũng giúp huynh vận chân khí cả nửa ngày, mệt mỏi muốn chết, có thể cho ta ngủ yên ổn một giấc không?"

Chu Tử Thư vỗ vỗ đệm giường bên cạnh mình, "Tới đây, ngủ."

Vẻ mặt Ôn Khách Hành gần như cứng đờ, giằng co hồi lâu mới khe khẽ thở dài nói, "A Nhứ, đừng làm rộn."

"Ai náo loạn với đệ." Chu Tử Thư duỗi tay kéo tấm nệm kia tới sát bên cạnh đệm của mình, tháo dây cột tóc, xuyên qua những lọn tóc tán loạn trên trán ngước mắt nhẹ liếc hắn một cái "Ngủ hay không ngủ?"

Ôn Khách Hành cực kỳ không nói nên lời, hơn nửa đêm chẳng lẽ mình muốn ngủ ngoài hiên sao?

"A Nhứ... Huynh đã gọi ta là sư đệ, cần gì phải như vậy?"

Chu Tử Thư nghe vậy khẽ giật mình, lại bỗng nhiên cười nhạt. "Có lý, chúng ta đã là sư huynh đệ, thân phận lại khác biệt, về tình về lý không nên lại ngủ cùng giường nữa..." Y vừa nói vừa chậm chạp vén mái tóc dài sau cổ lên, lộ ra một vết cắn rõ ràng trên phần gáy trắng nõn.

"Vậy vì sao, ngay từ đầu đệ cũng biết ta là sư huynh của đệ... Còn đối với ta như vậy?"

Ôn Khách Hành nhìn dấu vết sau gáy y, giống như đối mặt với sự xấu xa của chính mình, thật là thiết án như sơn, tội không thể tha.

Như thế nào là lễ?

Càn nguyên, khôn trạch chính là âm dương lưỡng cực, khắc kỷ thận độc (tự mình kiềm chế, thận trọng độc lập), thụ thụ bất thân, là lễ. Nhưng hắn, từ cái đêm ở chung trong ngôi miếu hoang đó đã không đặt chữ "Lễ" này ở trong lòng, đối với người trêu chọc đùa giỡn, hết sờ tay lại ôm eo, hoàn toàn là hành vi của đăng đồ tử. Chỉ là, Ôn Khách Hành không phải thiên tính càn rỡ, từ nhỏ đã ở trong Quỷ cốc dẫm lên xương người để tồn tại, làm sao có thể học được lễ nghĩa liêm sỉ của nhân gian? Tìm khắp Quỷ cốc cũng chỉ có dì La lớn hơn hắn nửa đời người là khôn trạch chi thân. Có vài lần hắn tình cờ ngửi thấy tín hương của khôn trạch trên người dì La, ngoại trừ dễ ngửi, cũng không còn ý nghĩ nào khác.

Nhưng Chu Tử Thư thì khác, y không chỉ có mùi thơm còn rất đẹp mắt. Một thân cốt nhục tựa như trời đất tạo nên, thân eo mềm mại, chân dài mông vểnh, chỉ bằng đôi xương hồ điệp kia liền có thể đứng đầu danh lục mỹ nhân trong lòng Ôn Khách Hành, tới khi gặp lại gương mặt thật của y, đôi mắt như băng ngọc kia nhắm nghiền rồi mở ra, từ lạnh lùng thận trọng lúc mới gặp đến hoàn toàn tin tưởng của hiện tại, đã định hắn không thể thoát khỏi đôi mắt này.

Chu Tử Thư yêu hắn, bất kể xuất thân của hắn, những âm mưu quỷ kế của hắn, những huyết hải thâm cừu của hắn, về điểm này hắn không cần tự coi nhẹ bản thân. Kiểu người như Chu Tử Thư, nếu không phải thích, chắc chắn không thể nào chứa chấp thân mật của hắn. Có lẽ là do đối phương cứ lần lượt dung túng hắn lớn gan làm bậy, thậm chí còn xích lại gần hắn từng chút một, cho hắn hết lần này đến lần khác cơ hội trời ban, thế nên hắn mới choáng váng đầu óc phá vỡ cái gọi là tình tri kỷ giữa hai người, vốn nên duy trì đến chững chạc đàng hoàng.

Đêm mưa đập tiêu kia, nếu hắn không quay lại, có thể sẽ không bao giờ biết được bí mật của Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành nằm mơ cũng không ngờ tới, y thật sự là khôn trạch, tín hương ngọt mà không dính, hương hoa dịu dàng ấm áp hoàn toàn tương phản với chính bản thân y.

Nam tử thân là khôn trạch vốn rất hiếm thấy, Chu Tử Thư võ nghệ cao cường, lại từng là thủ lĩnh Thiên Song, liếm máu trên lưỡi đao qua gần nửa đời, quanh thân luôn tỏa ra loại uy nghiêm chi khí, nghiêm nghị khiếp người. Nhưng mà đêm đó không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, Ôn Khách Hành trở về khách điếm, đúng lúc đụng phải Chu Tử Thư đột nhiên tới kỳ mưa sương, phải dựa vào nội lực thâm hậu để ngăn chặn tín hương của khôn trạch tỏa ra xung quanh, sắc mặt Chu Tử Thư đỏ bừng, trong mắt y trừ quật cường cùng bất đắc dĩ còn dư lại sau trận cãi vã khi nãy, còn có một chút khao khát yêu thương khó che giấu.

"Ngươi muốn ta sao?" Chu Tử Thư nhìn hắn nói.

Ý của những lời này cũng không chỉ đơn giản ở trên mặt chữ, Ôn Khách Hành biết. Muốn, vậy thì phải tiếp nhận tử kỳ của y sắp tới, đừng có lại bày ra cái dáng vẻ xoắn xuýt khó bỏ thần thái cô đơn, sinh tử do trời không do mình, có rượu liền uống. Không muốn, yêu hận của Chu Tử Thư từ nay về sau không liên quan gì đến hắn, y cầm được, tự nhiên cũng buông được.

Thỉnh thoảng Ôn Khách Hành cảm thấy mình cũng thật ngu xuẩn, giấu diếm y nhiều chuyện như vậy, mặc kệ tương lai bại lộ cái nào đều sẽ mang đến hậu quả không thể tưởng tượng nổi, mình lại quỷ thần xui khiến nói ra chữ "Muốn."

Nhưng Chu Tử Thư lại vì một chữ này của hắn mà lộ ra ánh mắt dịu dàng đến cực điểm, khóe môi vốn dĩ đang mím chặt lại hiện lên ý cười ngại ngùng, còn tự mình vén mái tóc sau cổ lên, để hắn nhìn thấy nơi bí ẩn nhất của khôn trạch - tuyến thể hơi lồi màu trắng nhạt.

"Ta không muốn cứ luôn phải như vậy, lão Ôn."

Lời của Chu Tử Thư ý vị thâm trường, kỳ mưa sương của khôn trạch thường kéo dài ba tới năm ngày, nếu càn nguyên khác ở xung quanh sẽ bị tín hương hấp dẫn, phiền phức không ngừng, hại người hại mình. Trừ phi có càn nguyên cắn nát tuyến thể, khắc xuống dấu ấn của chính mình, mới có thể khiến sóng nhiệt dần dần biến mất.

Chu Tử Thư định để cho hắn đánh dấu, chiếu theo tính cách chưa từng nuốt lời của đối phương, nếu đã chọn hắn thì sẽ không còn ai khác. Ôn Khách Hành bị ý nghĩ này làm cho choáng váng, trong tiếng mưa lộp độp không ngừng vang lên ngoài cửa sổ, hắn đỡ lấy đầu vai ấm áp của người kia, nếm được một chút huyết khí mang theo hương hoa nồng đậm. Ngay lúc bị cắn vào sau gáy Chu Tử Thư liền phát ra tiếng than rất nhẹ tựa như nức nở, thân thể cũng không tự chủ nhích tới gần đối phương, lưng eo ngày thường thẳng tắp như trúc mềm nhũn trên người hắn, đôi mắt đen láy hiện lên tình triều nồng đậm quay đầu tìm kiếm ánh mắt hắn.

Đêm đó nếu Ôn Khách Hành muốn tiến thêm một bước, ví như ôm eo của y kéo lại, vươn tay vào cổ áo hơi mở rộng của y... Chu Tử Thư chắc chắn sẽ không cự tuyệt, hay là nói, Chu Tử Thư đang chờ hắn thực hiện những bước tiếp theo của loại chuyện đương nhiên xảy ra giữa càn nguyên và khôn trạch. Dù sao Ôn Khách Hành đã sớm chế nhạo chuyện y vẫn còn là đồng tử, lúc này nếu có đoan chính dè dặt một ít hẳn là cũng không ảnh hưởng đến đại cục, cho nên chỉ dùng ánh mắt để ám chỉ. Ai ngờ Ôn Khách Hành cắn xong liền dùng bàn tay dán sát vào sau lưng y giúp y luân chuyển nội lực, cường ngạnh đè ép sóng nhiệt lui xuống, cả đêm ngồi khoanh chân vận công, bình an vô sự.

Ngày hôm sau Chu Tử Thư vẫn không cho hắn sắc mặt tốt, mang đấu lạp, bỏ rơi hắn một mình tới đại hội anh hùng.

Nào ngờ lúc này Ôn Khách Hành lại đang vui mừng, cũng may Chu Tử Thư da mặt mỏng, một câu trêu chọc cũng không thể nói ra miệng, mới để cho hắn giữ được lương tri cơ bản nhất.

Sau đó rất nhiều biến cố theo nhau mà đến, Cao Sùng bỏ mình, Ngũ Hồ Minh sụp đổ, gặp lại cố nhân ở Long Uyên Các để Chu Tử Thư khám phá được thân thế của hắn. Một tiếng "sư đệ" phát ra từ trong miệng đối phương mang theo đủ loại thương tiếc. Lúc Chu Tử Thư lệ nóng doanh tròng ôm lấy hắn, Ôn Khách Hành từ cần cổ của y ngửi thấy tín hương của khôn trạch mà người bên ngoài không cách nào cảm thấy.

Chính là hắn một tay hủy hoại A Nhứ.

Tiếng sấm ầm ầm, mưa rào không ngớt.

Ôn Khách Hành đối mặt với chất vấn của y, nhất thời không biết nên đáp lại ra sao, vẻ mặt cứng đờ giống như bị trúng cổ độc.

Trương Thành Lĩnh ngược lại vẫn ở trong góc ngủ tới say sưa, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng khò khè, hoàn toàn không biết giờ phút này trong phòng đang sóng ngầm mãnh liệt.

Chu Tử Thư từ từ buông xõa mái tóc dài, mi mắt anh tuấn mang theo một chút tiều tụy mất mát.

"Thôi." y khoanh chân ngồi ở trên giường, cúi đầu vân vê ống tay áo của mình, "Là ta nghĩ nhiều, còn tưởng rằng hoang phí nửa đời rốt cuộc tìm được lương nhân (良人= chàng: vợ gọi chồng), hóa ra chỉ là giấc mộng hoang đường của bản thân."

Ôn Khách Hành nghe vậy liền cau mày, đi tới trước giường ngồi xuống bên chân y nói, "A Nhứ, đều do ta..."

"Trách đệ cái gì?" Chu Tử Thư vừa ngước mắt, lại có chút hùng hổ dọa người, "Trách đệ cố ý tiếp cận ta, để cho ta hiểu lầm đệ đối với ta có lòng? Hay là nên trách đệ không chịu nói thật, biết rõ trong lòng ta một mực nghĩ tới tiểu sư đệ chia cách từ nhỏ?"

Ôn Khách Hành ngẩn người, Chu Tử Thư khinh thường hừ lạnh nói, "Hay là nên trách chính ta đi, không biết liêm sỉ hướng đệ cầu hoan, mặt nóng dán mông lạnh, đều là ta tự tìm."

"A Nhứ." Ôn Khách Hành đè lại mu bàn tay của y, hơi bất đắc dĩ nói, "Huynh cần gì phải dùng lời kích ta? Huynh biết rõ hết thảy những thứ này không phải hiểu lầm, ta thật sự đối với huynh có lòng."

"Vậy bây giờ đệ lại đang do dự cái gì?" Chu Tử Thư trở tay nắm chặt tay hắn, vững vàng nắm lấy năm ngón tay của hắn, "Ôn Khách Hành, chính miệng đệ nói chữ 'Muốn' kia, đệ muốn lâm trận bỏ chạy ta tuyệt không cho phép, trừ phi đệ chê ta đoản mệnh không chịu ở cùng với ta..."

"Nói bậy." Ôn Khách Hành lập tức ngắt lời y, nghiêng người đè y xuống nệm giường êm ái, giọng điệu nghiêm khắc nói, "Diệp Bạch Y đã đáp ứng thì nhất định sẽ cứu huynh, nếu không ta lột da róc xương lão quái vật kia!"

Chu Tử Thư tóc đen tán loạn, trong mắt lại hiện lên một tia yên tĩnh mềm mại, đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, "Lão Ôn... Diễn nhi..."

Ôn Khách Hành sững sờ một chút, cười khan nói, "Ta thật sự nguyện ý huynh gọi ta là sư đệ."

"Sư đệ." Chu Tử Thư nhướn mày, cố ý ép buộc hắn, "Thì ra gần đây đệ ra vẻ thanh tâm quả dục, không phải vì đệ chính nhân quân tử, mà là sợ đi quá giới hạn sư huynh đệ? Làm ta còn tưởng đệ không được."

Ôn Khách Hành bị người kia làm cho không nói nên lời, sở dĩ hắn xoắn xuýt buồn khổ, ngoại trừ giữa hai người trở ngại một tầng danh phận sư huynh đệ, càng nhiều hơn chính là vì thân phận Quỷ chủ hiện tại. A Nhứ là một người lỗi lạc như vậy sao có thể chứa chấp được ác quỷ ở bên.

Hắn cười cười, bàn tay mò vào bên eo Chu Tử Thư, "Ai không được? Huynh bày ra khuôn mẫu như thế cho ta, là ý gì, sư huynh muốn dạy dỗ ta?"

Hông eo Chu Tử Thư bị hắn ôm đến tê dại, trên mặt dần dần nhuộm chút sắc hồng, hơi dùng sức kéo hắn vào trong ngực mình.

"Lão Ôn..." giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần triền miên, "Nếu đệ không thích, sau này ta sẽ gọi đệ là lão Ôn, nhưng ta muốn đệ biết, Tứ Quý sơn trang ở nơi này chờ đệ, tiếp nhận đệ, đệ là một phần của nơi này. Ta cũng như vậy, bất kể đệ là Chân Diễn hay Ôn Khách Hành, đệ chính là người ta đã chọn, sẽ không thay đổi."

Ôn Khách Hành tựa vào trước ngực y giống như mệt mỏi thở dài một tiếng.

"Huynh cũng là người ta muốn, A Nhứ."

Sau khi thẳng thắn, mệt mỏi cũng theo đó cuồn cuộn dâng lên, Chu Tử Thư nhàn nhạt ngáp một cái, nhớ ra ngày mai còn phải xuống núi mua một ít vật phẩm, vì vậy liền nhẹ nhàng đẩy vai Ôn Khách Hành, ra hiệu hắn lăn đến bên cạnh đi ngủ.

Nào ngờ cái đầu ghé vào trước ngực y lại không nhúc nhích tí nào, còn đột nhiên dùng sức vùi chóp mũi vào ngực y ngửi ngửi hai cái.

Lúc này Chu Tử Thư mới nhận ra có chuyện không ổn, y chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bị sống mũi cao thẳng kia cách quần áo cọ xát hai cái, trong ngực liền sinh ra một loại ngượng ngùng ấm nóng. Hiện giờ Ôn Khách Hành nằm trên người y, thân thể rắn chắc mạnh mẽ cách lớp quần áo thật mỏng bao phủ y, khuôn mặt tuấn tú chôn ở trước ngực y cọ tới cọ lui, thật giống như hài đồng đang bướng bỉnh nũng nịu với mẫu thân.

"Đệ làm gì?" y vội vàng đè đầu Ôn Khách Hành lại, năm ngón tay lùa vào mái tóc mềm mại của hắn, khước từ nói, "Hơn nửa đêm, còn không đi ngủ?"

Ôn Khách Hành ở trước ngực y phát ra một tiếng trêu chọc phóng đãng, tựa như lại biến trở về dáng vẻ trước kia. Chẳng những không đi, ngược lại còn vùi mặt vào khuôn ngực đầy đặn của y hít một hơi thật sâu nói, "Ngực của A Nhứ thơm quá, chết ngạt ở nơi này cũng đáng."

Chu Tử Thư bị lời của hắn ghẹo tới mặt đỏ tim đập, cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói, "Lão Ôn, đừng làm rộn, nhanh đi ngủ!"

Ôn Khách Hành rốt cuộc ngẩng lên, hơi nghiêng đầu nói, "Nhưng ta lạnh, nằm một mình sợ là không ngủ được."

Chu Tử Thư lườm hắn một cái, "Lạnh thì đắp chăn. Không đủ thì ra hậu viện lấy thêm than đi."

"Được rồi, đắp thì đắp." Ôn Khách Hành xảo quyệt cười một tiếng, kéo cao chăn rồi vùi cả hai người vào nệm giường ấm áp.

Trong bóng tối, Chu Tử Thư nhất thời không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy thân thể nóng rực của đối phương đè ép lên người mình, ngực dán ngực, hơi thở ấm nóng gần gũi phun lên môi y.

Lồng ngực Chu Tử Thư nổi trống, bối rối đẩy vai hắn, Ôn Khách Hành lại sâu kín thở dài một cái, "A Nhứ... ta chỉ muốn gần gũi với huynh một lúc, được không?"

Trong giọng nói của hắn mang theo chút hèn mọn yếu ớt, Chu Tử Thư nhất thời mềm lòng, cánh tay khước từ cũng đổi thành quấn lên phía sau lưng hắn.

Ôn Khách Hành cuối cùng đạt được ước muốn, hôn lên môi y, Chu Tử Thư khẽ hừ một tiếng, hai gò má thẹn tới nóng bừng. Phiến môi mềm mại kia vốn chỉ nhẹ nhàng dán lên môi y, nhưng hơi nóng từ cánh môi truyền đến khiến Chu Tử Thư cảm thấy có chút tê ngứa, cánh môi trơn bóng vì vậy mà hé ra một chút. Ôn Khách Hành cũng thật sự không khách khí, đầu lưỡi chui vào khuấy đảo khoang miệng y, chỉ chốc lát sau đã khiến Chu Tử Thư thở không ra hơi, ưm a kêu rên còn bị động ngậm lấy đầu lưỡi của hắn mút vào.

Nói ra cũng buồn cười, đây là lần đầu tiên y cùng người khác hôn môi. Xét về tuổi tác, y đã sớm không còn là thiếu niên ngây ngô gì nữa, nhưng bởi vì sinh ra đã là khôn trạch chi thân, bị người chạm vào sẽ mẫn cảm đến không chịu nổi, nếu gặp phải càn nguyên lòng mang ý xấu, bị cắn nát tuyến thể sau gáy, thì chính là một lần lỡ bước trở thành mối hận thiên cổ, dấu vết này tới chết cũng không xóa được. Từ lúc sư phụ qua đời cho tới sau này thành lập Thiên Song, y đều một mực che giấu thân phận khôn trạch của mình, dựa vào nội lực thâm hậu, cho dù là kỳ mưa sương cũng có thể cắn răng vượt qua. Sau khi đóng thất khiếu tam thu đinh y tự biết thời gian của mình không còn nhiều, chưa từng nghĩ tới muốn cùng người kết duyên, nhưng hết lần này tới lần khác trời cao lại đem Ôn Khách Hành đưa đến trước mặt y.

Thời cơ này là ngẫu nhiên cũng là không khéo, đêm đó bị người này phá vỡ thân phận khôn trạch, y dứt khoát thuận theo lòng mình hạ đao chặt đứt đường lui của cả hai. Nếu Ôn Khách Hành muốn y, y liền đem toàn bộ quãng đời còn lại giao cho đối phương. Nếu là không muốn, thiên sơn vạn thủy y một mình bước đi, cùng với trước đây chẳng có gì khác biệt.

"Lão Ôn... đừng..." Chu Tử Thư bị hắn hôn mặt đỏ tới tận mang tai, tuyến thể sau gáy cũng nhàn nhạt tê ngứa, hai tay Ôn Khách Hành vẫn không ngừng xoa nắn ngực y, những nụ hôn cũng gấp gáp rơi xuống từ gò má lan đến vành tai.

"Đừng làm rộn... Thành Lĩnh... vẫn còn ở đây..." y ngượng ngùng quay mặt sang một bên, ở trong chăn giống như ẩn giấu một cái bếp lò, lửa nhỏ nấu chậm khiến cho y càng bị dày vò, đôi chân thon dài bị người gắt gao chặn lấy, ở nơi khó mà mở miệng lại sinh ra một loại ẩm ướt trước giờ chưa từng có.

"Đồ đệ của huynh ngủ như heo, sét đánh cũng không gọi tỉnh được, sợ cái gì." Ôn Khách Hành hận không thể hôn lên mỗi một tấc da thịt trên người y, hai bàn tay lớn mật dò vào bên hông y cởi dây lưng của y, nhưng khó mà phủ nhận chính là ngón tay của hắn lại kích động đến mức khẽ run lên, hương hoa kỳ lạ kia sau khi đánh dấu thì chỉ có hắn mới ngửi thấy, từ nay về sau Chu Tử Thư chỉ thuộc về một mình hắn. Cái ý nghĩ muốn chiếm lấy y làm của riêng khiến cho hắn tâm triều khó dằn, dục vọng bị hắn cưỡng ép đè nén mấy ngày nay tựa như đang phun trào, bản năng của càn nguyên gần như đã chiếm cứ toàn bộ lý trí, hắn không kịp chờ đợi kéo cổ áo của Chu Tử Thư ra, bị thân thể hoạt sắc sinh hương trước mắt hấp dẫn đến choáng váng đầu óc.

"A Nhứ... A Nhứ..."

Chu Tử Thư bị hắn gọi từng tiếng, thân thể cũng mất đi năng lực phản kháng, hai cánh tay chỉ có thể mềm nhũn quấn lên đầu vai của đối phương, mặc cho Ôn Khách Hành đùa giỡn thân thể mình. Tuy là lần đầu tiên y cùng người thân cận, nhưng cũng không đến nỗi khoác lên mình dáng vẻ băng thanh ngọc khiết, ở trong lòng ít nhiều cũng đã thử nghĩ đến chuyện đêm nay. Chỉ là chưa từng nghĩ động tác của Ôn Khách Hành lại thuần thục như vậy, vừa tháo dây lưng liền kéo áo mỏng của y ra, há miệng ngậm lấy một bên đầu vú bắt đầu liếm mút, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc núm thịt mềm mại kia, một cái tay khác nắm lấy cơ ngực y nhào nặn xoa bóp.

"Ưm..." Chu Tử Thư vô thức đè lại tiếng rên rỉ trong cổ họng, hai cẳng chân thon dài bị tách ra không nhịn được ở bên hông đối phương đạp loạn, lòng bàn chân vò chăn đệm bên dưới nhăn nhăn nhúm nhúm, cánh tay cũng vô lực rũ xuống dán vào nệm giường. Lần đầu tiên bị người liếm ngực, cảm giác hai đầu vú đều phát nóng, bị đầu lưỡi thay nhau hầu hạ dựng đứng lên, ngứa đến mức khiến người ta muốn hung hăng xoa nắn.

Trên trán y đã rịn một tầng mồ hôi, giữa hai cánh môi đang mím chặt tràn ra vài tiếng rên rỉ mơ hồ, Ôn Khách Hành cũng chỉ mặc một chiếc áo mỏng, lúc liếm ngực y tự nhiên cũng đem thân thể khảm vào giữa hai chân đang tách ra, một cây gậy thịt nóng bỏng liền cách quần áo chọc vào âm nang của y, rốt cuộc Chu Tử Thư không thể kìm nén tràn ra một tiếng thở dốc dâm mỹ, hậu huyệt chưa từng có người chạm qua cũng tiết ra dâm dịch ướt át.

Ôn Khách Hành tựa như một chú sói con đánh hơi được mùi thịt tanh, tính khí đang đâm vào giữa hai chân y càng thêm cứng rắn giống như một cây gậy sắt. Chu Tử Thư còn chưa kịp cảm tạ hắn buông tha cho hai núm vú đã bị mút đến sưng đỏ, Ôn Khách Hành đã một hơi kéo tiết khố của y xuống, đôi bàn tay ấm áp kia không chút do dự bắt lấy mông thịt của y.

"Lão Ôn! Không được..." Chu Tử Thư còn băn khoăn trong phòng có người, lòng như lửa đốt muốn nắm lấy quần của mình, nhưng Ôn Khách Hành ngay cả vớ của y cũng đồng loạt kéo xuống, tiện tay ném ra khỏi ổ chăn.

Bây giờ y giống như cá nằm trên thớt, giữa hai chân trần trụi bị thân thể lửa nóng khảm vào, may mắn ở trong chăn rất tối, bằng không tính khí cứng rắn tới rỉ nước của y liền bày ra trước mắt đối phương không sót một cái gì.

"Ôn Khách Hành! Đã nói không được... Đệ muốn chết đúng không?" Chu Tử Thư kéo tóc của hắn, nhưng vẫn không dùng sức đá bay hắn, thứ nhất là động tĩnh quá lớn, mông trần của mình cũng không thể bị đồ đệ nhìn thấy, thứ hai là vẫn có chút không nỡ.

Chỉ là Ôn Khách Hành giống như bị ma nhập mắt điếc tai ngơ, chỉ thấy ổ chăn rung động, Chu Tử Thư còn chưa kịp khép chân lại đã bị hắn nắm đầu gối đẩy sang hai bên, đối phương còn vùi đầu vào giữa hai chân y, môi lưỡi nóng bỏng vội vàng chạm vào hậu huyệt.

"A!" Chu Tử Thư kêu lên một tiếng rồi lập tức lấy tay bịt miệng, trong mắt phủ một tầng hơi nước, thần trí giống như đột nhiên bị rút đi, chỉ còn lại đầu óc trống rỗng.

Ôn Khách Hành vậy mà lại liếm huyệt của y, hành động dâm uế như vậy Chu Tử Thư chưa từng nghe nói, cũng chưa từng thấy qua, không ngờ lần đầu tiên lại thực hành ngay trên người mình. Đầu lưỡi mềm mại chẳng qua là liếm lên nếp uốn ở miệng huyệt một cái, y liền xấu hổ đến mức tràn ra vài tiếng nức nở yếu ớt, dâm dịch trong cơ thể không khống chế được liên tục tràn ra, lại bị đầu lưỡi của người kia đón lấy toàn bộ.

"Đừng... lão Ôn..." Chu Tử Thư không còn sức cử động, chỉ riêng ngậm chặt miệng đã tiêu hao toàn bộ khí lực của y, hai bắp đùi rắn chắc bị người nắm lấy, Ôn Khách Hành nâng mông y lên không ngừng liếm mút chất lỏng đang tràn xuống thật giống như cực kỳ cơ khát. Ngẫm lại, ban ngày hai người vẫn là dáng vẻ huynh hữu đệ cung, lúc này lại bị người đẩy mở cánh mông ra sức liếm mút hậu huyệt, chóp mũi cao thẳng đụng vào phía dưới âm nang của y, đầu lưỡi khai phá cửa động mềm mại tiến vào trong thăm dò một chút, khuấy ra càng nhiều nước. Chu Tử Thư bị cảnh tượng hoang đường này đánh tới thắt lưng phát run, lại bị người liếm huyệt tới cao trào, tính khí phía trước đã lâu chưa phát tiết phun ra dương tinh đặc sệt.

Bắn xong cả người y lập tức mềm nhũn, vì là thân thể khôn trạch, hậu huyệt tự nhiên cũng triều phun theo, tiết ra một vũng chất lỏng trong suốt. Chu Tử Thư cũng không biết mình có kêu lên hay không, tóm lại cũng chẳng nảy sinh được nửa phần tâm tư phản kháng hay khước từ, hậu huyệt còn ngứa ngáy khó nhịn, trong đầu chỉ nghĩ đến tính khí to lớn nóng bỏng của đối phương, sợ là chỉ có thứ đồ kia phá vỡ thân thể y hung hăng tiến vào mới có thể hóa giải cảm giác dày vò khao khát này.

Chỉ là, không biết Ôn Khách Hành phát điên cái gì, đột nhiên vén chăn lên, đèn đuốc mờ tối ở trong phòng giống như đều tụ lại trên người Chu Tử Thư. Trong mắt y vẫn còn ngậm nước, vạt áo mở rộng, khuôn ngực đầy đặn phập phồng, vết sẹo của thất khiếu tam thu đinh in xuống mấy dấu vết đen nhánh, giữa hai chân nước bọt hòa với dâm thủy nổi bật trên bắp đùi trắng nõn, có phần khiến người ta ngượng ngùng không chịu nổi.

"A Nhứ! Xin lỗi... ta, ta không biết làm thế nào..." trên mặt Ôn Khách Hành cũng đỏ bừng một mảng, bờ môi sáng lấp lánh giống như bôi mật. Chu Tử Thư vừa nhìn liền xấu hổ, bận rộn kéo chăn bọc hắn lại, áp sát vào người mình, thấp giọng quát, "Đệ có bệnh!"

Ôn Khách Hành nghe vậy thì hơi sững lại, giọng nói cũng trầm xuống một chút, "Là ta có bệnh... A Nhứ, ta không nên đối với huynh như vậy... Có phải ta đụng vào vết thương của huynh rồi không?"

Chu Tử Thư lửa tình khó nhịn, trong ngực lại ôm một cái lò lửa như vậy, hông eo không kìm được vặn vẹo, bàn tay để trên vai Ôn Khách Hành cũng dời xuống. Trong lòng biết trước tên ngốc này lại hiểu nhầm ý mình, dáng vẻ thương xuân bi thu giống hệt tiểu tức phụ, khỏi nói có bao nhiêu chướng mắt. Y nắm cánh tay Ôn Khách Hành đang vòng quanh hông mình kéo gần lại, nghiêng đầu hôn một cái lên gò má đang vùi ở cổ mình nói, "Lão Ôn, đệ có thể đừng lúc nào cũng để ta phải dỗ dành được không?"

Ôn Khách Hành vừa mới để mặc cho bản năng chiếm thế thượng phong, đối với ái nhân hắn mong nhớ ngày đêm khinh nhờn một phen, vốn tưởng rằng A Nhứ sẽ cực kỳ tức giận, nhưng hiện giờ nghe giọng điệu lại là thẹn thùng nhiều hơn khó chịu, còn thêm mấy phần bất đắc dĩ.

"Dỗ dành thì thế nào?" Hắn ủ rũ tựa vào bên cổ Chu Tử Thư, hai tay vẫn ôm chặt lấy y, chóp mũi vùi sâu vào mái tóc mềm mại sau cổ đối phương nói, "Làm sư huynh thì không được dỗ dành sư đệ?"

Chu Tử Thư cảm giác được đôi môi nóng rực của hắn đang dán vào bên cổ mình mút hôn, không nhịn được phát ra một tiếng than nhẹ, thân thể vốn nhạy cảm cũng theo đó run lên, hậu huyệt càng tràn ra nhiều dịch thể, khiến tấm nệm dưới người thấm ướt một mảng.

Ôn Khách Hành tự nhiên cũng ngửi được mùi hương động tình của y, bàn tay to vòng ra phía sau nắm lấy bờ mông mềm mại của y, xúc cảm dính nhớp ẩm ướt ở khe mông nhắc nhở hắn, A Nhứ động tình là bởi vì hắn, Chu Tử Thư cam tâm tình nguyện muốn ở bên hắn. Ý nghĩ như vậy cùng với khung cảnh xinh đẹp vừa mới nhìn thoáng qua kết hợp lại một chỗ, ngày thường thân thể A Nhứ bọc trong tầng tầng y phục đã sớm làm hắn ảo tưởng vô số lần, cặp mông đầy đặn nở nang bị hắn chộp vào lòng bàn tay, mềm mại tới mức khiến lòng người hoảng hốt, càng đẩy nhanh quá trình sung huyết, cứng rắn nơi hạ thể.

Chu Tử Thư ở dưới người hắn phát ra một tiếng thở dốc trầm thấp, cũng không giống như bị nắm đau, hai cẳng chân thon dài vô thức tách ra, tính khí một lần nữa đứng thẳng cọ xát vào cơ bụng hắn. Chăn đệm giữa sóng nhiệt cùng ánh đèn mờ tối càng đem tới kích thích to lớn, Ôn Khách Hành cũng không kiềm chế được nữa, kéo tiết khố thả cự vật đã cứng thành gậy sắt ra ngoài, tách mông thịt của A Nhứ đem quy đầu chen vào bên trong, phía trước nóng rực đâm vào cửa động mềm mại, nơi đó đã dính ướt đến không ra hình dáng, khẩn trương co rút mấp máy chờ bị chinh phạt.

"Không... lão Ôn..." vào lúc này Chu Tử Thư còn có thể rút ra nửa phần lý trí thật sự là chí lực không thể coi thường, y bị người gắt gao đè ép gần như không thở nổi, cả người đều là mồ hôi ướt đầm đìa như vừa mới vớt từ trong nước ra. "Hiện tại không được..." bên tai y chỉ nghe được tiếng cự tuyệt của chính mình nhỏ như muỗi kêu, Ôn Khách Hành càng không thể nào nghe thấy, tính khí nóng bỏng của nam nhân đang dán vào hậu huyệt y không ngừng mè nheo, vừa cứng vừa thô, mài tới cái miệng nhỏ phía sau tí tách chảy nước, hận không thể cứ như vậy bị người tiến vào. "Thành Lĩnh ở..." y nắm chặt lấy trang phục của Ôn Khách Hành, muốn đối phương tỉnh táo một chút, nhưng chính mình lại không thể khép được hai chân, ngược lại ngay cả hông eo cũng để cho đối phương mài đến tê dại bất lực.

Rõ ràng đã nói chỉ thân cận một hồi, sao có thể làm ra loại hành vi hoang đường này ngay trước mặt đồ đệ.

"Sư huynh."

Ôn Khách Hành cũng bị ép đến không còn cách nào, khẽ nhấc một góc chăn lên, tự đưa khuôn mặt câu nhân của mình tới bày ở trước mắt đối phương, khóe môi hơi vểnh lên, lại gọi một tiếng, "A Nhứ."

Chu Tử Thư ngửi được tín hương mùi rượu trên người hắn, lại bị hắn thâm tình nhìn chăm chú như vậy, thật sự là say đến mơ mơ màng màng, cũng không biết mình đang ở đâu.

"A... a!" bị người đỉnh vào y nhỏ giọng kêu lên, nhíu mày nhìn nam nhân phía trên, hốc mắt lại có mấy phần chua xót, "Sư đệ..."

Lần này Ôn Khách Hành đã thấy rõ gương mặt của y, cũng đem tính khí đang bừng bừng phấn chấn cắm vào mật huyệt ấm áp của đối phương. Chu Tử Thư ngày thường cao lãnh túc giết, phóng khoáng ngông nghênh đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt anh khí bức người hiện giờ tràn đầy xuân sắc, mi tâm xoắn xuýt nhíu chặt, phản chiếu trong đôi mắt to tròn sáng tỏ đều là hình bóng của hắn.

"Ưm... ưm, lão Ôn..." Chu Tử Thư lần đầu thừa hoan, chưa từng nghĩ tới tính khí của đối phương lại hùng tráng hữu lực như thế, lối vào nhỏ hẹp bị mở rộng tới cực hạn, quy đầu thô to cứng rắn đâm vào tiểu huyệt non mềm, cho dù thân thể khôn trạch vốn là để người tiến vào, nhưng dâm thủy tiết ra cũng không đủ để y có thể nuốt vào toàn bộ tính khí to lớn kia, liền run rẩy lắc eo co rút lại dưới người đối phương.

Ôn Khách Hành càng nóng đến miệng đắng lưỡi khô, vội vàng cởi áo, lồng ngực trần trụi dán trên người y. Chu Tử Thư đã bị hai lần cao trào liên tiếp làm cho thần sắc hoảng hốt, đôi môi căng mọng khẽ mở để lộ chiếc lưỡi mềm mại diễm sắc bên trong.

Nghiệp chướng nhất là nơi tư mật của y đang kẹp hắn, mật huyệt non mềm của khôn trạch là lần đầu bị người gian dâm, run rẩy ngậm chặt lấy cự vật, ngược lại bên trong cũng tiết ra không ít xuân thủy, ước chừng có thể vào sâu thêm nhưng lại giống như là bị cản trở, tính khí thô lớn bị miệng huyệt căng cứng siết tới nổi gân xanh.

Ôn Khách Hành bị kẹp đến huyết khí dâng trào, đành phải đưa tay bóp mông y, đem hai cánh mông mềm xoa tới xoa lui, cho tới khi Chu Tử Thư nức nở buông lỏng một chút, lúc này mới có thể khảm cả cây vào bên trong. Sau khi tiến vào hắn lại hơi khôi phục một chút lý trí, tính khí bị tràng đạo tiêu hồn chặt chẽ bọc lấy, tiểu huyệt non mềm ẩm ướt như dựa theo kích thước của hắn mà định chế riêng, khẽ động hai cái liền khiến cho người dưới thân phát ra tiếng thở nhẹ trầm thấp câu hồn.

"A Nhứ... có đau lắm không?" Ôn Khách Hành ôm lấy gương mặt y nhẹ giọng hỏi một câu, nghe vào tai Chu Tử Thư quả thực là hỏi chuyện không đâu. Việc đã đến nước này, còn nói vuốt đuôi cái quỷ. Nếu y vẫn còn sức lực nhất định sẽ nhéo mặt hắn, đáng tiếc hiện giờ ngay cả bản lĩnh để đáp lời cũng đã biến mất vào hư không, đồ vật thô lớn trong thân thể hung hăng đỉnh vào chỗ sâu, bừng bừng nảy lên lấp đầy hậu huyệt của y. Cũng từng nghĩ tới cùng hắn cộng phó vu sơn, chỉ là thanh tâm quả dục mấy chục năm khiến Chu Tử Thư vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận chuyện bản thân bị càn nguyên chiếm lấy.

Thấy y không đáp Ôn Khách Hành bĩu môi, trong lòng còn sinh ra một chút tủi thân. Nhưng mà Chu Tử Thư thật sự quá đẹp, chân mày anh tuấn hơi cau lại khiến lòng người chao đảo, sau khi thoát hết y phục liền lộ ra ngực lớn mông tròn cảnh sắc có thể nói đẹp không sao tả xiết, chưa kể khi nãy hắn đầu óc mê muội liếm hậu huyệt của y mới phát giác đối phương mặc dù bề ngoài thanh lãnh, nhưng bên trong đã sớm chảy đầy dâm thủy. Nghĩ đến đây, Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy tính khí ở bên trong tràng đạo nóng ướt càng thêm căng trướng khó nhịn, nhất định phải làm gì đó. Hắn dứt khoát nâng mông của Chu Tử Thư lên, cắm ở chỗ sâu rồi di chuyển qua lại mấy lần, mỗi lần rút ra một chút lại nhẹ nhàng khảm trở về, quy đầu bị thịt mềm ở sâu bên trong tiểu huyệt hút đến cực kỳ thoải mái, nhìn sắc mặt của Chu Tử Thư mỗi lúc lại càng đỏ thêm hiển nhiên cũng thoải mái cực kỳ, động tác cắm rút càng thêm nước chảy mây trôi.

Nào ngờ Chu Tử Thư chẳng những thoải mái, mà còn thoải mái đến hơi quá mức, ngay cả lời nói không thốt ra được, chỉ có thể ê a vài câu chữ hỗn loạn. Ôn Khách Hành vừa tiến vào liền dùng ác chiêu, tính khí kia đã dài lại thô, vừa chen vào đã đâm tới tận khoang sinh sản, quy đầu không ngừng cọ xát cửa khoang đóng chặt, thỉnh thoảng còn đỉnh vào một cái. Nơi đó mẫn cảm tới cực điểm, người bình thường phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng mở được khoang sinh sản của khôn trạch, nhưng chỉ chạm vào một chút lập tức muốn bắn. Ôn Khách Hành mặc dù trải qua phong nguyệt, nhưng vẫn là lần đầu ân ái cùng khôn trạch, chỉ cảm thấy đối phương tiết quá nhiều nước gần như không dừng lại được, nhẹ nhàng ra vào hai cái eo nhỏ liền bắt đầu run rẩy, tràng đạo cũng liên tục co rút quấn chặt lấy hắn, đồng thời phun dâm dịch ấm nóng tưới ướt quy đầu, luật động ra vào dễ dàng chưa từng thấy.

Hắn không biết mình đã thao mở khoang sinh sản của Chu Tử Thư, bên trong y lập tức cao trào, ngay cả chút tỉnh táo cuối cùng cũng đã bị hắn thao đến tan nát không còn sót lại chút gì. Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy đêm nay y đặc biệt rất ngoan, đôi chân thon dài mềm nhũn mở ra hai bên, hai mắt đẫm lệ nhìn mình tới thất thần, thi thoảng hé miệng chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ hỗn loạn.

"A Nhứ, có ổn không?"

Hỏi cũng như không, Chu Tử Thư nào có thời gian đáp lời hắn, hai cánh tay bị Ôn Khách Hành nhẹ nhàng nâng lên ôm vào vai hắn thật tự nhiên, cũng coi là một câu trả lời.

Ôn Khách Hành mỉm cười, bóp lấy eo của y nghiêm túc đỉnh làm, di chuyển cũng tự giác nhẹ nhàng hơn, tính khí ở bên trong động hẹp nhiều nước thật sâu làm mấy chục hiệp, hai tay thi thoảng nắm lấy cơ ngực của y nhào nặn, môi lưỡi cũng thay nhau hầu hạ hai viên núm vú tới sưng đỏ.

Nhưng mà tính khí của hắn thật sự thô dài đến muốn mạng, nhiều lần tiến sâu vào tràng đạo, cắm tới miệng khoang sinh sản nhạy cảm yếu ớt nhất, dày vò Chu Tử Thư đến dục sinh dục tử. Chờ cho tràng đạo thật vất vả quen được cảm giác bị thao làm, cuối cùng đã có thể tập trung ánh mắt vào một điểm duy nhất, những gì Chu Tử Thư nhìn thấy lại là khuôn mặt sắc nhược xuân hoa của người kia.

"Lão Ôn... đủ rồi... không muốn..."

Chu Tử Thư không nghĩ chịu thua nhưng cũng không thể không chịu thua, nơi tư mật chưa từng có người chạm qua, ngay lần đầu tiên liền bị khai phá triệt để, nhục huyệt đã ăn đủ tính khí nam nhân, ngay cả vách tràng cũng để người căng ra, miệng khoang sinh sản bị kích thích đến co rút không ngừng. Lúc này cho dù Ôn Khách Hành rút vật kia ra, cảm giác chua xót tê dại cực điểm trong vách tràng chỉ sợ cũng không có cách nào khép lại, sợ là giữa ban ngày cũng sẽ nhớ đến tư vị của cự vật kia. Điều đáng sợ hơn nữa là nếu Ôn Khách Hành tiếp tục làm chuyện này, sau đó xuất vào nơi y thậm chí không dám nghĩ đến, như vậy thì thật là hậu họa vô cùng.

"Ưm... ưm, lão Ôn... không...a..."

Lời nói ra thì như vậy, nhưng Chu Tử Thư thật sự là vô lực cự tuyệt, Ôn Khách Hành đang làm tới hưng khởi, gập hai đầu gối của y lại, hông eo bền chắc càng thêm kịch liệt đỉnh vào giữa hai đùi y, tự nhiên cây gậy thịt kia cũng làm y tới không nói nên lời, khoái cảm dọc theo cột sống phóng tới tận đỉnh đầu, ngoại trừ hơi vặn vẹo cái mông kẹp lấy tính khí thô lớn kia, tất cả những hành động khác đều do đối phương khống chế trong tay.

Chu Tử Thư đành phải mơ màng gọi tên hắn, nghênh tiếp hắn thỉnh thoảng hôn xuống, thuận theo ngậm mút đầu lưỡi của hắn. Động tác của Ôn Khách Hành càng thêm thô bạo, chăn cũng từ sau lưng trượt về phía bên hông của hai người, chỉ thấy một đôi xương hồ điệp chịu lực nhô ra trên tấm lưng trắng nõn cường tráng, một mực che khuất vạt áo tản ra của người dưới thân, trang chủ Tứ Quý sơn trang tóc đen bày khắp một giường, chăn nệm miễn cưỡng che lại nửa người dưới lay động dữ dội, bên trong là tiếng nước triền miên, tiếng 'bạch bạch' không dứt vang dội bên tai.

Chu Tử Thư ngửa cổ ra sau, chẳng mấy chốc đã bị hắn làm tới không tiếng động mà cao trào, hai mắt ướt đẫm lại một lần nữa mất tiêu cự, ngay lúc rơi vào mông lung khóe mắt y lại tình cờ liếc thấy Thành Lĩnh cách đó không xa, tựa như bị một chậu nước lạnh tưới xuống, kinh hoảng thất thố đôi chân thon dài liền quấn chặt lấy thắt lưng của Ôn Khách Hành, vốn là muốn hắn dừng lại, nhưng không ngờ lại nghe thấy đối phương phát ra một tiếng than cực kỳ sung sướng.

"A Nhứ... huynh học mấy chiêu số này từ chỗ nào vậy? Kẹp chết ta..."

Đoán chừng Ôn Khách Hành đã sớm quên từ 800 năm trước là vẫn còn có người trong phòng, cho là Chu Tử Thư cố ý phụ họa, cười xấu xa hai tiếng rồi đè ép cánh tay y vào một góc tiếp tục làm. Chu Tử Thư làm sao chịu nổi kiểu hồ thao làm ẩu như vậy, mật huyệt bị khuấy đảo tới mềm nhũn, hai bắp đùi cũng càng bị thao càng mở rộng. Y vừa định nói chuyện Ôn Khách Hành lại sáp tới chặn môi, tính khí gần như rút ra toàn bộ rồi lại gắng sức khảm vào, mười mấy lần như vậy cho dù ý chí của Chu Tử Thư có cứng rắn hơn nữa cũng bị hắn thao tới mềm nhũn, vừa mút lấy đầu lưỡi của y vừa dùng tay không ngừng mò mẫm trước ngực bụng của y. Hậu huyệt lại càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, phải hoàn toàn mở ra để hắn bắn vào mới có thể trị khỏi, đồ vật to lớn kia cũng đúng lúc nghênh hợp khát vọng của y, chợt vùi sâu hơn một chút đâm mở cổ tử cung nhỏ hẹp của y, ngay lúc y không thể chịu nổi đạt tới cao trào, thứ kia cũng đồng thời run rẩy muốn phun tinh dịch đặc sệt.

"A... a! Không được, đừng! Sư đệ... không muốn!"

Chu Tử Thư lắc đầu, mái tóc dài ướt đẫm vung lên liều mạng cự tuyệt, giọng nói cũng không tự chủ giương cao, nức nở siết chặt cánh tay Ôn Khách Hành.

Bên này Ôn Khách Hành cũng chẳng dễ chịu, gắt gao cắn môi dưới tới rỉ máu mới miễn cưỡng đè ép được dục vọng, không thành kết ngay trong cơ thể khôn trạch, tiếp đó mới rút tính khí đã sắp bùng phát lui ra ngoài một chút, lúc này mới hổn hển ở trong tràng đạo nóng ướt của y phóng thích toàn bộ.

Chu Tử Thư bị người rót một bụng tinh dịch, trong lúc nhất thời vẫn hoảng hốt chưa thể tỉnh lại, chỉ sợ hắn vẫn bắn vào khoang sinh sản của mình.

Chẳng qua bây giờ, càng khiến cho y sợ hãi hơn là bên cạnh truyền tới tiếng động loạt soạt, Ôn Khách Hành vẫn còn ghé vào trên người y dồn dập thở dốc, Chu Tử Thư liếc mắt nhìn qua, Thành Lĩnh đang xoa xoa mí mắt, giống như cuối cùng cũng bị đánh thức bởi hàng loạt tiếng động ồn ào của bọn họ.

Chu Tử Thư nhìn thấy đồ đệ sắp mở mắt ngồi dậy, hốt hoảng liếc nhìn khắp dưới sàn, thoáng thấy trên bộ y phục gấp gọn của Ôn Khách Hành có một món đồ trang trí thắt lưng bằng ngọc, không chút suy nghĩ liền túm lấy vận công ném về phía Thành Lĩnh.

"Bốp" một tiếng, khối ngọc vừa vặn nện vào trán Thành Lĩnh, thiếu niên lập tức ngã ngửa về sau, tứ ngưỡng bát xoa* nằm ở trên giường nhỏ.
(*) Ngã chổng vó 😂

"Hô..." Chu Tử Thư rốt cuộc thở phào một cái.

"A Nhứ, không ngờ huynh tàn nhẫn như vậy..." Người bên cạnh giảo hoạt thành tính còn dám vùi đầu cười trộm, quả thực đáng ghét. Chu Tử Thư xụ mặt đè tay lên vai hắn dùng sức đẩy ra, lúc này Ôn Khách Hành mới đứng dậy khiến tính khí nửa mềm từ dưới người y rút ra.

"Ưm..." những xúc cảm dính nhớp trơn trượt kia hại y lại thở dốc thật khẽ, Ôn Khách Hành nằm nghiêng ở trên giường dùng tay nâng mông y kéo người ôm vào trong ngực, một đôi mắt thu thủy ngậm ý cười rơi vào đáy mắt hắn.

"Lão Ôn..." thoạt nhìn Chu Tử Thư vẫn còn chút ngượng ngùng, dù sao làm loại chuyện này trước mặt đồ đệ chính là già mà không kính, nhưng là nhìn thấy dung mạo anh tuấn pha chút mệt mỏi của người bên cạnh thì trong lòng chỉ có vô hạn vui vẻ. Nghĩ đến cả đời này mặc dù lận đận vô số, nhưng kết quả trời cao vẫn đãi y không tệ, vừa tìm về Chân gia sư đệ mình tâm tâm niệm niệm, lại có một tri kỷ vừa lòng đẹp ý như vậy bầu bạn bên người.

Ôn Khách Hành vén mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi trên gò má y, thần sắc lại có chút mệt mỏi.

"Sao vậy, sư đệ?" Chu Tử Thư cho là hắn mệt mỏi, lòng từ bi trỗi dậy, lại kéo chăn mền cuộn hai thân thể trần trụi lại với nhau, nhẹ nhàng vòng tay qua sau đầu Ôn Khách Hành kéo vào trong ngực mình. Rõ ràng thắt lưng của mình đau muốn gãy ra, giữa hai chân bị sử dụng quá độ vừa sưng đau vừa tê dại, nhưng cánh tay vẫn vuốt ve sau lưng Ôn Khách Hành, kiên nhẫn ôn hòa nói, "Mệt mỏi liền đi ngủ, chờ lát nữa sư huynh tới thu thập."

"Ta nói huynh..." Ôn Khách Hành dán vào trong ngực y bất đắc dĩ thở dài, lại gặm một cái vào vai y nói, "Huynh nên đổi tên thành Chu đại thiện nhân."

"Nói bậy gì đó." Chu Tử Thư bóp eo hắn một cái, nhưng sau đó lại bỗng dưng cứng đờ. Tính khí vốn đang để ở bắp đùi y lại cứng rắn đứng lên, mông thịt mềm mại vốn đang bị người nắm trong lòng bàn tay, vào lúc này cho người sờ bóp hai cái lập tức tách ra để tính khí kia chen vào nơi tư mật ướt át. Sắc mặt Chu Tử Thư nhất thời đỏ lên, vội vàng khép đùi lại không cho hắn đụng, cáu giận nói, "Một lần là đủ rồi... đệ đừng có... được một tấc lại muốn tiến một thước..."

"Ta nào có được một tấc lại muốn tiến một thước?" Ôn Khách Hành ôm chặt người vào trong ngực lại ghé vào lỗ tai y thổi khí, quy đầu thô to cũng đã phá cửa mà vào, đẩy một tấc vào mật huyệt đã được thao làm đến mềm xốp trơn trượt. Vòng eo thon nhỏ của Chu Tử Thư lập tức mềm nhũn, trên mặt nổi lên ửng hồng, ánh mắt càng là xuân tình hỗn loạn, bất mãn hừ hừ hai tiếng hậu huyệt liền nuốt vào phân nửa tính khí nóng rực của hắn. Ôn Khách Hành dứt khoát xốc chăn lên, nâng một bên đùi của y gác lên hông mình, vừa xoa nắn bờ mông mềm mại như quả cầu nước vừa chầm chậm cắm vào rút ra, cho đến khi tinh dịch và dâm thủy trong cơ thể Chu Tử Thư đều bị đánh thành bọt trắng, từ miệng huyệt sưng đỏ đang ngậm cự vật dữ tợn kia bắn tung tóe ra xung quanh.

Chu Tử Thư bị hắn cắm dục tiên dục tử, đồng thời cũng xấu hổ không chịu nổi, hai hàng lệ trong vắt theo hốc mắt trợn to đờ đẫn mà rớt xuống, bị Ôn Khách Hành dùng đầu lưỡi linh xảo đón lấy từng giọt.

"Lão Ôn... đừng làm... a... Ta không được... lần sau..." y không chịu nổi cầu xin đối phương, lại tiếp tục làm không biết mệt như vậy sợ là ngày mai y không thể xuống khỏi giường mất, chờ đồ đệ hỏi tới lại càng không biết giải thích thế nào. "Sư đệ... sư đệ... Đêm mai lại làm đi..."

"Huynh yên tâm, lần này ta có chừng mực." Ôn Khách Hành hôn gò má y, hạ thể chỉ quanh quẩn ở chỗ nông bên trong tràng đạo, quy đầu chọc vào tuyến thể mẫn cảm trên vách huyệt, lại chậm chạp không tiến vào khoang sinh sản. "Mới vừa rồi là ta không đúng, không nên chạm vào nơi đó... Đã làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, nếu lại xảy ra thêm chuyện rắc rối, ta chính là chôn thây hoang dã cũng không dám gặp Tần lão nhân gia..."

Chu Tử Thư nghe giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, lại tuyệt không giống như đang nhạo báng, trong lòng biết rõ hắn lại đang hiểu nhầm - tên ngốc này rốt cuộc ở đâu ra lắm tâm tư cẩn trọng như tiểu cô nương thế?

Suy nghĩ một lát, y dứt khoát xoay người đè Ôn Khách Hành xuống, cưỡi lên ngang hông của hắn. Tính khí nóng rực ngay lập tức tiến thẳng tới chỗ sâu nhất, phá vỡ cửa khoang sinh sản để quy đầu thẳng tắp đỉnh vào cổ tử cung đang đóng chặt, sướng đến mức toàn thân run rẩy, tóc dài rối tung, y lại một lần nữa khóc lên.

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành vội vàng bắt lấy eo y, chính mình cũng bị khoái cảm của trận triều phun kia ép tới thở dốc liên tục, thật vất vả mới ổn định được tâm trí, lại nhìn thấy trước mắt quả thật là cảnh đẹp trong mộng khó tìm.

Trên mặt Chu Tử Thư mang vẻ lười biếng diễm lệ, chân mày anh tuấn hơi nhướng lên, đôi môi đỏ mọng cười như không cười nhìn hắn, cơ thể cân đối làn da bóng loáng khỏe đẹp điểm xuyết vài giọt mồ hôi, những lọn tóc đen dài rối tung xõa trên đầu vai.

Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, hạ thể càng xúc động khó mà ức chế, mỹ nhân như vậy cưỡi trên người, đừng nói luân lý đạo đức, chính là đến tám trăm tên hòa thượng vây quanh hắn niệm kinh cũng không cách nào để hắn nhìn thấu hồng trần.

"A Nhứ... động đi." Ôn Khách Hành nhìn y lộ ra nụ cười ngây ngô.

"Kêu la cái gì." Chu Tử Thư nổi lên chút tâm tư muốn chọc ghẹo hắn, bỗng nhiên đưa tay ép hai bên mặt hắn, trông giống như chú cá vàng nhỏ chu môi khỏi nói có bao nhiêu ấm ức, "Đệ nghĩ sư phụ ta là người thế nào? Đệ cho rằng người là một lão nhân gia ngoan cố không chịu thay đổi?"

"Có ý gì..." Ôn Khách Hành khó khăn ngọ nguậy cánh môi nói.

Chu Tử Thư cười một tiếng, buông tay ra, nhưng vẫn cố ý vỗ vỗ khuôn mặt hắn.

"Nhắc tới cũng là chuyện cũ năm xưa..." y chống hai tay lên bụng Ôn Khách Hành, vừa đưa đẩy hông eo vừa dùng ngữ điệu khinh mạn nói, "Khi đó mới vừa gặp một nhà ba người của đệ, ta nghe lén được sư phụ và sư nương nói chuyện... Sư phụ nói muốn thu đệ vào Tứ Quý sơn trang, còn nói với sư nương muốn đem ta hứa cho đệ..."

"Cái gì?!" Ôn Khách Hành vội vàng nắm chặt hông y, Chu Tử Thư đang tự mình động tới hứng khởi, khó chịu vỗ hắn một cái, đánh cho mu bàn tay đỏ bừng. "Ây... đau! A Nhứ, sư phụ huynh thật sự đã nói như vậy?"

"Đã từng nói thì thế nào, ta cũng không đồng ý." Chu Tử Thư lườm hắn một cái, lại kéo tay hắn phủ lên tính khí đứng thẳng của mình, hừ nhẹ nói, "Ta dĩ nhiên là tìm sư nương cáo trạng, nói ta mới không muốn ở cùng đứa nhỏ kia, vừa gầy vừa lùn, làm tiểu sư đệ còn có thể muốn làm càn nguyên của ta ấy à, mơ tưởng hão huyền..."

"Vậy bây giờ thì sao?" Ôn Khách Hành vuốt ve tính khí của y, hông eo dùng sức đem gậy thịt to dài không ngừng đỉnh vào mật huyệt ướt mềm của y, cười khẽ một tiếng nói, "Bây giờ cũng không nhỏ đi."

Chu Tử Thư bị hắn tiền hậu giáp kích, hầu hạ sướng đến run rẩy, hai phía trước sau đều chảy nước, cắn răng chống đỡ một hồi liền nằm sấp lên ngực hắn, vừa thẹn vừa giận ghé vào bên tai hắn nói, "Cho nên đừng có suy nghĩ lung tung nữa... Tứ Quý sơn trang vốn là nhà của ngươi, sư đệ."

Ôn Khách Hành ôm lấy thân thể nóng rực của y, mút lấy đôi môi đỏ mọng kia cho tới khi nước bọt câu quấn, một lúc lâu sau mới buông y ra nói, "Vậy tại sao huynh không cho phép ta đụng vào bên trong? Chẳng lẽ ghét bỏ ta?" Dứt lời còn chớp chớp cặp mắt cún con, sử dụng rất thuần thục chiêu số giả bộ đáng thương.

"Đệ có thấy phiền không, chuyện gì cũng phải hỏi đến cùng." Chu Tử Thư nhíu mày lườm hắn một cái, kéo bàn tay hắn qua chạm lên vết sẹo trước ngực mình nói, "Nếu đinh này không lấy ra, còn không phải là hại đệ, hại chúng ta..."

Lời của y còn chưa dứt Ôn Khách Hành đã ôm thật chặt hông eo của y, nửa đùa giỡn nửa trang trọng nói, "Không bằng nói một chút chuyện sau khi lấy ra đi, có phải A Nhứ định chọn ta làm phu quân đúng không?"

Chu Tử Thư dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, trong lòng như có dòng nước ấm trào lên, sinh ra quyến luyến vô tận.

Y khẽ nhắm mắt, khóe miệng lặng lẽ cong lên.

"Nếu đã lấy ra... sư huynh sẽ cân nhắc đệ một chút."

*

"Sư phụ, sao trên trán con lại sưng một cục nhỉ?"

Trương Thành Lĩnh sờ trên trán mình vô duyên vô cớ sưng một cục, trăm mối vẫn không có cách giải.

Chu Tử Thư lại lười biếng nhìn nó một cái, đầu ngón tay cuộn vào trong tay áo nói, "Tự mình đụng, ai kêu con ngủ không đàng hoàng."

"A..." Trương Thành Lĩnh bỏ tay xuống, nhưng vẫn không nghĩ ra, "Nhưng tối hôm qua con quả thật ngủ không ngon, luôn cảm thấy nghe được tiếng động gì đó."

"Tiếng mưa rơi... còn không biết khi nào mới có thể tạnh." Chu Tử Thư bình tĩnh đáp lời, trong nội viện mưa rơi tí tách, ồn ào đánh vào trên mái hiên.

"Không đúng ..." Trương Thành Lĩnh cẩn thận nhớ lại, "Con luôn cảm thấy là có người đang nói chuyện, lúc cao lúc thấp, sư phụ người không nghe thấy sao? Chẳng lẽ là Tứ Quý sơn trang của chúng ta bị quỷ ám?!"

Chu Tử Thư ngoái đầu nhìn nó một cái, chậm rãi lắc đầu thở dài nói, "Thành Lĩnh, con lại lười biếng luyện công phải không? Tâm pháp học không tốt cho nên mới tẩu hỏa nhập ma sinh ra huyễn thính? Như vậy đi, hôm nay luyện thêm ba canh giờ nội công, coi như sư phụ ưu ái đặc biệt cho con."

"Không cần đâu, sư phụ ~" Trương Thành Lĩnh khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ mình hết chuyện hay sao lại nói chuyện đó, thật là uống nước lạnh cũng mắc răng.

Ôn Khách Hành đứng một bên nhìn thấy không nhịn được giơ ngón tay cái lên, "Đỉnh, A Nhứ quá đỉnh."

Hèn gì người ta là sư huynh, thì ra bàn về da mặt dày, hắn thật sự là thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro