Trên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 在路上
Tác giả: 怀五_ (AO3: othello244)

• Cung Tuấn x Trương Triết Hạn

-═══════-

Mặt trời như thiêu như đốt, bụi đất trên quốc lộ 402 giống như đang giương nanh múa vuốt, hai bên đường trồng những cây hồ dương cao thấp xen nhau, nhìn lâu thấy cũng sắp giống với màu bụi đất rồi.

Chiếc xe tải Yuejin 5 tấn đang di chuyển chậm chạp trên đường, bốn trục bánh xe đã sớm mài thành màu nâu đất, trên nóc xe là tấm bạt chống nước màu xanh với hai lỗ thủng do trận lở đất tối qua.

Bên dưới kính chiếu hậu treo một tượng phật ngọc nho nhỏ đung đưa, chợt ngừng lại theo tiếng phanh gấp.

Anh nhìn thấy ven đường có một chàng trai khoác chiếc balo màu xanh quân đội, áo sơ mi trắng lấm tấm đầy vết bùn đất, anh dừng xe mở cửa ra.

"Đi chỗ nào?"

Cậu trai có chút ngại ngùng cười nói, "Tám Lương trấn, em đến chi viện nông thôn, lẽ ra ngày hôm qua phải báo cáo, kết quả là bị hoãn lại do mưa lớn..."

"Vẫn còn hơn 60km, lên đây đi, tôi tới Diêm Đạo Khấu, tiện đường."

Anh vơ đống quần áo trên ghế lái phụ cuộn lại rồi ném ra ghế sau, ánh mắt của cậu trai lập tức sáng lên "Cảm ơn ngài!"

Anh dừng lại một chút, vẫn là lần đầu nghe thấy cái chữ 'Ngài' này, đột nhiên hơi lúng túng, "Không cần... không cần khách khí."

Cậu trai nhẹ nhàng nhảy lên xe, chân cậu rất dài, gần như một bước là có thể nhảy lên ca-bin chiếc xe tải 5 tấn này.

"Dọc theo con đường này em cũng không gặp được cái xe nào, em còn tưởng phải đi bộ đến tối luôn."

Cậu trai thân thiết cười với anh, đôi mắt rất sáng, nhìn gần làn da cũng đặc biệt trắng, hơi gầy, nhưng vóc dáng rất cao.

"Em tên Cung Tuấn, vừa tốt nghiệp đại học, học viện y khoa Hắc Long Giang, xưng hô với ngài thế nào ạ?"

"Tôi họ Trương..." Anh nhìn đi chỗ khác, mặc dù sinh viên ở nơi này của bọn họ còn hiếm hơn người ngoài hành tinh.

"Trương lão sư, chào ngài!" Cung Tuấn cười duỗi tay ra, anh nhìn đôi găng tay công nhân dính đầy bùn đất của mình một chút, cũng không rời khỏi vô lăng.

Cung Tuấn có vẻ cũng không ngại, cậu thu tay về gãi đầu một cái, cười càng vui vẻ hơn.

Xe tải một lần nữa khởi động, tượng phật ngọc lại tiếp tục đung đưa, trong kính chiếu hậu hồ Dương Lâm dần dần bị bỏ lại phía sau.

Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm con đường phía trước, nhưng khóe mắt lại không nhịn được lén quan sát sinh vật quý hiếm qua gương chiếu hậu.

Anh đang nghĩ, thằng nhóc tên Cung Tuấn này, dáng dấp thật là xinh đẹp.

_._

Được cơn mưa lớn rửa sạch khiến con đường trở nên bằng phẳng dị thường, ánh nắng chói chang thiêu đốt ra một lớp khói trắng trên mặt đường nhựa, nhiệt độ trong ca-bin vẫn ở mức cao. Trương Triết Hạn dùng khăn lông lau qua mồ hôi trước trán, Cung Tuấn cũng nóng đến mức gác một cánh tay lên cửa xe, liên tục kéo cổ áo sơ mi để gió lùa vào.

"Trương lão sư là người địa phương sao?"

"Diêm Đạo Khấu chắc là cách Tám Lương trấn không xa, ngài thường xuyên đi đường này à?"

"Em đến Tây Bắc lần đầu, nghe nói lê ở đây ngọt lắm, em muốn gửi về cho mẹ một ít..."

Sinh viên nói luôn miệng, nhưng giọng cậu rất nhu hòa, dáng vẻ lúc cười lên cũng rất ngượng ngùng.

Trương Triết Hạn không phải người thích tán gẫu với người lạ, Cung Tuấn hỏi một câu anh đáp một câu, mồ hôi từ cổ rơi vào trong áo lót, anh cầm cái khăn lông màu vàng thô ráp lau loạn một trận trên cổ và bả vai, lại ngoài ý muốn liếc thấy Cung Tuấn nuốt nước miếng một cái. Cậu vẫn nhìn chằm chằm anh.

Ảo giác thôi, anh không dám tin, cũng tận lực không để cho ánh mắt mình chạy loạn.

Bàn tay của Cung Tuấn rất lớn, mười ngón thon dài, trông gầy đến chỉ có da bọc xương, nhưng cánh tay bên dưới áo sơ mi trắng lại có vẻ mạnh mẽ rắn chắc.

"Cậu đến trạm y tế trong trấn à?" Trương Triết Hạn đột nhiên nóng đến mức thở không ra hơi, đành thuận miệng tìm một đề tài nói chuyện.

"Vâng, nghe nói bác sĩ trong trấn sắp đến tuổi nghỉ hưu, em tới đảm nhận vị trí của ông ấy." Nụ cười của Cung Tuấn rất chân thành dịu dàng.

Anh biết ông bác sĩ già ở Tám Lương trấn, hơn sáu mươi, đeo cái kính lão rất dày, lần trước kê sai thuốc cho em gái anh, hại anh nửa đêm phải cõng người đi mấy chục dặm đường núi để kịp tới bệnh viện huyện đăng ký khám bệnh ngoại trú trước khi trời sáng.

Trước giờ anh không được hoan nghênh ở Tám Lương trấn, ở sau lưng người ta gọi anh là con hoang, nói cha mẹ đã chết của anh đều là tàn tích của chế độ phong kiến.

Trước kia mẹ anh hát kinh kịch, bây giờ anh cũng có thể ngâm nga vài câu, tiếc là rương y phục của mẹ anh để lại đều bị một cây đuốc đốt cháy sạch sẽ, thứ duy nhất còn dư lại cho anh chính là tượng phật ngọc này, nghe nói là một trong những món đồ cưới năm đó bà ngoại chuẩn bị cho mẹ anh.

Không sao, chờ đưa xong chuyến hàng này anh sẽ có đủ tiền chuyển tới sống ở huyện, đến lúc đó có thể chuyển em gái tới bệnh viện huyện, không cần trở lại cái Tám Lương trấn đầy gió cát này nữa.

Người trẻ tuổi giống như Cung Tuấn không phải anh chưa từng thấy qua, hàng năm đều sẽ có vài người tới, tinh thần sôi sục chí khí nhiệt tình, nhưng chỉ được vài tháng bọn họ sẽ nghĩ mọi cách để xin điều chuyển về thành phố, dù sao không phải ai cũng có thể thích nghi với cuộc sống ở Tây Bắc tẻ nhạt và đầy cát bụi, nơi mà ngay cả uống miếng nước cùng trở thành vấn đề.

Điều này cũng có nghĩa là đưa xong đoạn đường này anh sẽ không bao giờ gặp lại Cung Tuấn nữa.

"Trương lão sư, chỗ này anh... Sao lại bị thương?" Cung Tuấn bỗng nhiên chú ý trên khuỷu tay anh có một vết thương, vừa đỏ vừa tím một mảng lớn còn đang rỉ máu, mới vừa rồi bị anh dùng khăn lông che lại.

"Tối hôm qua gặp một trận lở đất, lúc đẩy xe thì vô tình bị đụng trúng." Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn một cái, "Không có gì đáng ngại."

"Không được, anh dừng xe lại đi, em giúp anh xem một chút, nếu đụng phải xương thì phiền lắm." Cung Tuấn rất cương quyết.

Dù sao sắc trời vẫn còn sớm, anh đánh xe vào bên đường, Cung Tuấn lấy trong balo ra một hộp y tế nhỏ, dùng tăm bông thấm iodophor để khử trùng.

"Cảm ơn..." Anh luôn chỉ có một mình, trừ cô em gái bị hen suyễn bẩm sinh thì không còn người thân nào khác, bạn bè càng không cần nói, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc kết bạn với người khác, nguyện ý đưa Cung Tuấn một đoạn đường cũng chỉ là ngẫu nhiên bộc phát thiện tâm.

Nhưng cậu sinh viên bèo nước gặp nhau này nhìn rất tốt bụng, Cung Tuấn cúi đầu cẩn thận giúp anh xử lý vết thương, lông mi dài rậm giống như hai cây bàn chải nhỏ đắp lên mí mắt nhu hòa của cậu, đôi bàn tay còn lớn hơn anh tưởng, gần như chỉ cần một bàn tay là có thể bọc hết cùi chỏ của anh.

"Được rồi, Trương... lão sư." lúc Cung Tuấn ngẩng đầu lên cùng anh mắt đối mắt, khuôn mặt ngây thơ đột nhiên đỏ lên một chút — da của cậu ta rất trắng, cho nên mình không thể nào nhìn nhầm.

Cung Tuấn nhẹ nhàng nói, "Không đụng đến xương, nhưng mà bầm tím vẫn rất nghiêm trọng, nếu không anh vào thị trấn với em một chuyến, em kê cho anh ít thuốc bôi vết thương."

"Không cần." Trương Triết Hạn rút tay về, thử đốt lửa lần nữa nói, "Tôi không rảnh, tôi muốn nhanh chóng giao hàng cho xong đi."

Qua khóe mắt, anh nhìn thấy vẻ mất mát khó mà che giấu trên mặt Cung Tuấn.

Anh không nhịn được nghĩ, có lẽ lần này không phải là ảo giác.

_._
  

Trương Triết Hạn biết mình dáng dấp không tệ, ít nhất không khó nhìn, anh thừa hưởng sống mũi cao và đôi mắt to của mẹ, cũng thừa hưởng luôn những cái danh tiếng hỏng bét kia, con hát, kỹ nữ, hồ ly tinh. Khi còn bé thường xuyên có người tới quấy rầy anh và em gái, đều bị anh dùng ống sắt lấy từ trong xưởng nồi hơi đánh cho không dám quay đầu lại.

Năm anh hai mươi tuổi, may mắn được học lái xe với một tài xế trong nhà xưởng, dành dụm được một ít tiền, anh thuê chiếc xe tải này để vận chuyển vật liệu xây dựng và vôi bột qua lại hai tỉnh lân cận, những kẻ trước kia ở bên ngoài bắt nạt anh cũng chuyển thành xì xào bàn tán sau lưng. Mặc dù bao nhiêu tiền đều đổ vào chữa bệnh cho em gái trong nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng hàng năm vẫn luôn có vài người nhờ bà mai tới tìm anh xem mắt.

Anh cao hơn một mét tám, tóc húi cua, thân thể khoẻ mạnh lại có công việc, theo lý thuyết cưới một nàng dâu cũng không thành vấn đề, nhưng anh cự tuyệt tất cả xem mắt, nói là sợ em gái đau ốm liên lụy người khác, lý do chân chính cũng chỉ có mình anh biết, anh không thích phụ nữ.

Loại tiếng xấu này sợ rằng so với xuất thân của cha mẹ anh còn nghiêm trọng hơn, anh chưa bao giờ dám nói với bất kỳ ai, cứ tự nhiên xa lánh mọi người, dự định sau khi em gái khỏi bệnh sẽ giúp cô tìm một người tốt, chờ thu xếp ổn thỏa cho em gái xong anh có thể tìm một chỗ không người cô độc sống nốt quãng đời còn lại, không cần kẻ nào quan tâm.

Nhưng thật bất hạnh, hôm nay anh lại giúp đỡ một chàng trai xa lạ, sinh viên mặc áo sơ mi trắng có đôi mắt sạch sẽ giống chú nai con, có đôi bàn tay đẹp đến ngỡ ngàng, hại anh không thể ngừng ảo tưởng nếu đôi tay đó dao động trên người mình.

Bết bát hơn chính là, xe của anh chết máy, hai người bị ném lại bên quốc lộ hoang vắng không người

_._

  
"Tôi xuống nhìn một chút, hẳn là nhiệt độ nước quá cao."

"Em đi cùng anh! Trước đây em từng thấy người ta sửa xe gắn máy."

Cung Tuấn xung phong đi theo anh xuống xe, Trương Triết Hạn suy nghĩ một chút cũng không ngăn cản, đưa cho cậu một chiếc cờ lê, hai tay dùng sức đẩy mui xe lên.

Quả nhiên là két nước có vấn đề, động cơ cũng xảy ra chút trục trặc, anh để cho Cung Tuấn ở một bên làm trợ thủ, sửa xe dưới cái nắng như thiêu như đốt.

"Trương lão sư, anh giỏi thật đấy, thì ra sửa ô tô với xe máy là hai việc hoàn toàn khác nhau." Cái dáng vẻ ngốc nghếch này của Cung Tuấn quả thực không giống sinh viên đại học chút nào, nhưng anh lại cảm thấy rất đáng yêu.

"Không cần kêu tôi lão sư... Nơi này không ai gọi như vậy." Trương Triết Hạn ủ rũ cúi đầu nói, Cung Tuấn lập tức tiếp lời, nói, "Vậy anh tên gì, có thể nói cho em không? Em vừa mới tới chỗ này, chưa quen cuộc sống ở đây, rất muốn... làm bạn với anh."

Trương Triết Hạn không trả lời cậu, từ đáy lòng anh cảm thấy những người như Cung Tuấn sẽ không kết bạn với anh, trừ phi cậu ta đang nói đến 'bạn bè' theo một nghĩa khác.

"Cạnh chỗ ngồi của tôi có một cái tuốc nơ vít nhỏ hơn, cậu lấy giúp tôi."

"A, vâng."

Giọng nói phấn chấn và tiếng bước chân khiến anh nhớ đến nhóm sinh viên mình từng gặp một lần ở thành phố, nam nam nữ nữ hào phóng nắm tay nhau đi lướt qua anh, anh nghe người thành phố nhắc tới cái gì mà tự do yêu đương, cảm giác rất hoang đường. Anh cũng hy vọng người mai mối thường xuyên đến nhà có thể cho em gái anh một cuộc hôn nhân tốt đẹp, ít nhất cũng là người đã học xong cấp hai thì càng tốt.

Trương Triết Hạn nhận lấy chiếc tuốc nơ vít Cung Tuấn đưa tới, ngón tay của người kia tựa như lơ đãng lướt qua mu bàn tay anh, khiến anh nổi lên một tầng da gà.

Anh lại nghĩ tới một lần ở trong thành phố, ở trước cây xăng anh không thường xuyên lui tới, người đàn ông một mực nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt mập mờ. Người kia vóc dáng không cao, cũng không đẹp như Cung Tuấn, nhưng ăn mặc rất thời thượng. Gã đưa cho anh một điếu thuốc, nói muốn kết bạn, anh do dự một lúc rồi cũng cầm lấy, ngón tay của đối phương lướt qua mu bàn tay anh, từ trong mắt của người đàn ông Trương Triết Hạn nhận ra một loại khát vọng chiếm hữu thứ mình không thể có được, khiến người ta bồn chồn.

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy đồng loại của mình, người đàn ông kéo anh vào trong rừng cây vội vàng vuốt ve ngực anh, tim anh đập rất nhanh, nửa người dưới giống như bị lửa đốt. Người thành phố kia nói anh rất đẹp, nói rằng nhìn anh chính là cái dáng vẻ thiếu chịch, người kia nắm tay anh đặt vào đũng quần của gã... Anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đẩy người ra rồi bỏ chạy, vừa lên xe liền đạp ga phóng đi, chạy trốn đến một nơi cách xa hàng chục dặm, sợ hãi, hưng phấn, dùng tay phát tiết dục vọng bên cạnh một con đường nhỏ không người qua lại.

Sau đó anh thường xuyên nằm mơ, người đàn ông trong mộng chỉ là một hình ảnh mơ hồ, anh không nhớ được khuôn mặt đối phương, dù sao cũng không đẹp bằng một phần của Cung Tuấn.

Nhưng Cung Tuấn cũng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, Trương Triết Hạn đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, mồ hôi đổ xuống như suối.

Anh nhớ tới mấy người đi công tác ở thành phố trở về, cứ nói mãi một câu "Tùy tiện vui đùa một chút", thật giống như mỗi một người ở trong thành phố đều tùy tiện như vậy. Những suy nghĩ xao động bất an đó cứ lởn vởn trong đầu anh, anh nghĩ mình cũng có thể, chỉ cần chờ chuyến xe này đến điểm cuối, anh cũng không gặp lại Cung Tuấn nữa, cho nên chỉ cần anh không hiểu sai ý của cậu.

Trương Triết Hạn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cung Tuấn, cởi bỏ đôi găng tay bẩn thỉu, nắm lấy cánh tay cậu nhẹ nhàng kéo người gần về phía mình.

Cung Tuấn nhìn anh không chớp mắt, không có cảm giác khó chịu hay phản kháng nào khác khi tiếp xúc thân thể, thậm chí lại nuốt nước bọt lần nữa, tựa như không thể hô hấp.

Mỗi khi Trương Triết Hạn lo lắng sẽ không nhịn được liếm môi, hô hấp của Cung Tuấn cũng vì vậy mà tăng nhanh, anh nhớ tới người đàn ông gặp ở trạm xăng kia từng nói, môi của anh trời sinh câu dẫn, khiến mỗi một tên đàn ông đều muốn nhét thằng em của mình vào.

Anh cảm thấy một sự hưng phấn chưa từng có, không nhịn được kiễng chân hôn khẽ lên môi cậu, bàn tay đang nắm cánh tay cậu trượt xuống giữa hai chân Cung Tuấn — từ lúc ở trong xe anh đã để ý, sinh viên thanh tú trắng trẻo có một túp lều nhỏ đội lên.

"Trương, Trương lão sư!"

Ngay lúc hai đôi môi sắp chạm nhau Cung Tuấn đột nhiên đẩy anh ra, khuôn mặt giống như sốt 40 độ trong nháy mắt đỏ lên, kinh ngạc bối rối bất an, toàn bộ đều viết ở trong đôi mắt đen láy kia.

Trương Triết Hạn sửng sốt, đầu óc đầu tiên là trống rỗng, sau đó cảm giác xấu hổ tột đỉnh dâng lên, anh hiểu sai ý cậu, hận không thể cạy ra kẽ đất để chôn mình xuống!

"Tôi không phải —" anh không biết nên giải thích thế nào, mà tay mình còn đang dán vào đường chỉ quần của Cung Tuấn, giống như bị điện giật bắn trở về, "Tôi không có... Cậu, cậu vẫn nên tự mình đi!" anh gấp đến độ sắp khóc, Cung Tuấn khẳng định sẽ coi anh thành kẻ biến thái, một tài xế xe tải bẩn thỉu ở trên đường quốc lộ vắng vẻ không người, có ý xấu với một sinh viên nhỏ hơn mình mấy tuổi.

Trương Triết Hạn cầm cờ lê và tuốc nơ vít ở bên cạnh định trở vào trong xe, anh không dám đối mặt với Cung Tuấn, càng sợ Cung Tuấn quay lại trong trấn kể cho người khác nghe chuyện đã xảy ra, như vậy tất cả mọi người đều sẽ biết anh là một kẻ biến thái thích đàn ông, bao gồm cả em gái anh.

"Cậu... cậu có thể đừng nói cho người khác, xin cậu... Là tôi không tốt, là tôi ghê tởm..." Anh kích động quay đầu lại cầu xin Cung Tuấn, "Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi!"

Nhưng là Cung tuấn đột nhiên ôm lấy anh, ở bên tai anh không ngừng xin lỗi nói, "Không phải vậy, em mới phải nói xin lỗi, không phải như vậy, em không cảm thấy anh không tốt, cũng không cảm thấy anh ghê tởm... Anh quá đẹp, em không biết nói thế nào, em... chỉ bất ngờ thôi... Thật xin lỗi, anh đừng đi, Trương lão sư."

Hiện tại Trương Triết Hạn rất xấu hổ, anh bị Cung Tuấn ôm thật chặt, nhiệt độ cơ thể cùng lồng ngực rắn chắc nam tính khiến anh hưng phấn, nhưng cảm giác xấu hổ và ảo não ùn ùn kéo đến sắp nhấn chìm anh, anh không hiểu rốt cuộc Cung Tuấn có ý gì, là ý mà anh có thể vọng tưởng sao?

Mãi cho đến khi Cung Tuấn lấy can đảm nhẹ nhàng gặm một chút trên cổ anh, Trương Triết Hạn mới "A" một tiếng trợn tròn hai mắt, hai cánh tay cậu lại càng ôm chặt hơn, thứ cứng rắn bên dưới đũng quần cấn vào người anh. Anh ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn người trước mặt, ánh mắt Cung Tuấn đã không chỉ là mập mờ, mà là thẳng thắn trần trụi không chút nào che giấu dục vọng, nóng bỏng như đốt rơm tháng tám, khói lửa đầy trời.

"Em... em có làm anh sợ không?" giọng của Cung Tuấn vẫn nhu hòa ngượng ngùng, nhưng bàn tay nắm bên hông anh lại mạnh mẽ dứt khoát như vậy. "Trương lão sư... em thực sự thích anh từ cái nhìn đầu tiên... Em nghĩ đây chính là vừa gặp đã yêu."

Đối với lời thổ lộ của cậu Trương Triết Hạn cũng chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ là lời khách sáo của người thành phố thôi, bọn họ đọc sách nhiều mở miệng cũng đều là hoa ngôn xảo ngữ.

Nhưng đúng là anh khát vọng chàng trai trước mắt này, anh tuấn lại ngây thơ, so với người trong giấc mộng xuân của anh thì tốt hơn cả trăm lần.

Trương Triết Hạn mím môi, lần nữa nắm lấy cánh tay cậu nói, "Ở đây nắng quá, nếu không... chúng ta lên xe đi."

Cung Tuấn gật gật đầu, hai mắt giống như phát sáng, thậm chí lúc đi theo anh còn cùng tay cùng chân.

Trương Triết Hạn nghĩ, thật đáng yêu.

Không có cái gì mạo hiểm kích thích hơn so với hai người đàn ông củi khô lửa bốc, Trương Triết Hạn ôm lấy cậu, đẩy Cung Tuấn xuống tấm bạt sạch sẽ trong thùng xe, hai tay vội vàng mò mẫm trên người cậu, chạm vào thân thể rắn chắc khỏe mạnh bên dưới áo sơ mi.

Tim của anh bình bịch đập loạn, vóc người của Cung Tuấn còn mạnh mẽ hơn vẻ ngoài gấp mấy lần, cộng thêm khuôn mặt có thể khiến phụ nữ hét chói tai, Trương Triết Hạn cảm thấy mình thật sự là trúng số độc đắc rồi!

Anh mừng vì tối qua đã dọn dẹp buồng sau xe để trông nó không quá bừa bộn, hai lỗ thủng trên nóc để ánh nắng chiếu vào khuôn mặt ửng hồng đẹp trai của Cung Tuấn, khiến hạ thể của anh đứng lên, quần đùi bị chống thành một cái lều vải rõ ràng.

"Trương lão sư..." Cung Tuấn cũng rất kích động, ôm anh sờ loạn một trận, tùy ý để anh kéo áo sơ mi ra khỏi quần, lộ ra cơ ngực và cơ bụng săn chắc hoàn mỹ. Trương Triết Hạn cảm thấy tay của mình và đối phương đều đang run rẩy, Cung Tuấn dán môi lên vành tai anh, nơi đó giống như hội tụ rất nhiều dây thần kinh nhạy cảm, chỉ là bị cậu nhẹ nhàng gọi mấy câu đã bừng bừng nóng lên, đũng quần cũng bắt đầu căng cứng.

“Em có thể hôn anh không, Trương lão sư? Anh đẹp quá!" cánh tay của Cung Tuấn chăm chú ghì chặt bên hông anh, sau khi lấy được khẳng định từ ánh mắt vừa ngại ngùng vừa khát vọng của anh, lập tức áp chặt đôi môi mỏng lên môi anh, không có chương pháp gì chặn miệng anh, gặm cắn lung tung.

Trương Triết Hạn đặt tay lên lưng cậu, vuốt ve làn da mịn màng, kỹ thuật hôn của Cung Tuấn không thể nói là tốt, nhưng động tác liếm láp như một chú cún nhỏ hưng phấn lại khiến Trương Triết Hạn dục hỏa đốt người, chủ động vươn đầu lưỡi cùng cậu quấn quýt dây dưa.

Nước bọt dính nhớp cùng tiếng rên rỉ bên tai, thần trí của anh tựa như đã bị nhiệt độ cao làm cho bốc hơi, trong đầu chỉ còn lại thân thể đàn ông cứng rắn mạnh mẽ. Trương Triết Hạn lại một lần nữa đặt tay lên đũng quần của cậu trai, Cung Tuấn không cự tuyệt mà còn dùng sức nắm chặt lấy mông anh, dùng lòng bàn tay to lớn bao chặt cặp mông đào nở nang dưới lớp quần đùi.

Hai người ôm lấy đối phương hôn sâu, sau khi tách ra giữa hai đôi môi vẫn còn vương một sợi chỉ bạc. Đột nhiên Trương Triết Hạn cảm thấy hơi xấu hổ, Cung Tuấn hẳn là nhỏ hơn anh mấy tuổi, vừa mới đến đây cũng không biết lai lịch của anh, không biết tương lai sẽ hối hận hay không. Anh lại bắt đầu sợ hãi, muốn tránh ra, nhưng dương vật to lớn nóng bỏng trong lòng bàn tay đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của anh.

Ánh mắt Cung Tuấn nhìn anh càng thêm u tối, dương vật nặng trĩu ở trong quần bị người bắt được, mà chủ nhân của đôi tay đang cầm đồ vật của cậu là một người đàn ông xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. 

Ngay từ khoảnh khắc cánh cửa bên ghế lái phụ mở ra cậu liền bị người này hấp dẫn sâu sắc, đôi mắt to tròn động lòng người, còn có bắp đùi rắn chắc bên dưới lớp quần cộc, không thích nói chuyện, nhưng chỉ vẻn vẹn động tác lau mồ hôi cũng đủ để khiến người huyết mạch phẫn trương (để hình dung sự kích động, hưng phấn)

Nhưng là cậu còn chưa biết tên của đối phương.

"Trương lão sư... anh tên gì, nói cho em được không..." Cung Tuấn không nhịn được nhét thằng em vào tay anh cọ xát, người kia có vẻ hoảng loạn một chút, nhưng rất nhanh lại mím môi ngẩng đầu nhìn cậu, lộ ra loại ánh mắt cực kỳ khát vọng. Ở trường đại học Cung Tuấn chỉ từng quen một người bạn gái, còn không tiến triển đến mức độ lăn giường, càng chưa từng nghĩ mình sẽ cương với một người đàn ông. Nhưng anh thực sự quá đẹp, quá mê người, mồ hôi trên cổ trượt xuống lướt qua áo bảo hộ lao động chui vào ngực, Cung Tuấn cúi đầu nhìn ngực anh, hai bầu ngực màu mật ép chặt vào nhau… Cậu thật sự không nhịn được, từ sau lưng vuốt đến trên ngực đối phương, nắm lấy một bên ngực đầy đặn.

"Ưm... ha..." Trương Triết Hạn thấp giọng kêu lên, gò má đỏ như rỉ máu. Anh vẫn không thể nào nói tên của mình cho Cung Tuấn, dù sao anh cũng sắp rời khỏi Tám Lương trấn, chỉ một lần thôi, sau một lần này anh sẽ có thể không suy nghĩ về loại chuyện này nữa.

Tiếng kêu của anh rất dâm đãng, nhất định đã từng quyến rũ rất nhiều người, có phải chỉ cần giống như cậu giữa đường đi nhờ xe của anh là có thể giở trò với anh, ở buồng sau xe bóp ngực của anh hoặc là chịch cái mông anh. Cung Tuấn không có được câu trả lời đột nhiên trở nên hơi tức giận, vùi đầu vào ngực anh dùng sức gặm cắn đầu vú, nghe anh kêu đến càng thêm dâm đãng, hai núm vú vừa tròn vừa lớn cũng rất nhanh sưng phồng lên, dính đầy nước miếng trong suốt.

Trương Triết Hạn không ngừng xoa nắn dương vật của cậu, hai bàn tay phủ đầy vết chai nhìn cũng không lớn, phải hợp lại cùng nhau mới có thể bọc hết thằng em của cậu, xoa nắn từ trên xuống dưới. Thứ đó của Cung Tuấn vừa to vừa dài, phía trước hơi vểnh, quy đầu đỏ tím sung mãn nhìn muốn tê dại cả người, miệng đắng lưỡi khô. Trương Triết Hạn lần đầu ăn mặn, yêu thích dương vật của Cung Tuấn không nỡ buông tay, nhìn cậu trai vùi đầu vào ngực mình hổn hển thở gấp, anh biết là cậu thoải mái không chịu nổi, tần suất khuấy động chỉ có tăng chứ không giảm, mã mắt tràn ra dịch thể ướt đẫm lòng bàn tay anh, cảm giác dâm uế lại hạ lưu.

"Trương lão sư, em rất muốn…" Cung Tuấn không có nói hết câu, đột nhiên nắm lấy cạp quần của anh kéo một phát, quần đùi và quần lót tứ giác bên trong đều bị kéo xuống qua đầu gối, lộ ra một cây gậy thịt đang vận sức chờ phát động, phía trước nhô cao, ướt dầm dề giống như đã bắn một lần.

“Cậu cũng sờ sờ tôi…” giọng của Trương Triết Hạn khàn khàn lại khô khốc, rõ ràng cảm thấy rất xấu hổ nhưng lại không nhịn được cầm tay của Cung Tuấn kéo qua phủ lên dương vật của mình. Nhưng Cung Tuấn có vẻ hơi tức giận, trong đôi mắt nai con như có lửa cháy, bất ngờ túm lấy eo của anh ép anh quay người lại.

Trương Triết Hạn đành phải nâng hai cánh tay chống lên vách thùng xe, tim đập cuồng loạn, cảm giác cánh mông bị một bàn tay nắm chặt, thô bạo xoa nắn khiến cho anh nghẹn ngào không thôi. Tay Cung Tuấn thật sự rất lớn, chỉ cần một bàn tay là có thể nắm lấy mông anh, dĩ nhiên cũng có chút không bắt được hết sóng thịt từ bên cạnh tràn ra, nhưng Cung Tuấn không để ý, cậu vừa xoa nắn vừa dùng ngón giữa cắm vào khe mông anh, cọ xát qua lại ở giữa hai múi thịt đầy đặn ép chặt, nơi đó ẩn giấu cái huyệt nhỏ của anh, vừa khô vừa hẹp, nhưng bị cậu trai dùng ngón tay cọ xát hai cái cửa vào liền bắt đầu co rút không ngừng.

"A... hức..."

Trương Triết Hạn vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào giữa hai cánh tay, thở hổn hển. Anh cúi đầu là có thể thấy bàn tay còn lại của Cung Tuấn đang dùng sức nắm lấy đầu vú mình, bình thường anh ngẫu nhiên đụng phải những chỗ này thật sự là một chút cảm giác cũng không có, nhưng lần này hai núm vú như bị dòng điện kích thích, chẳng mấy chốc mà cương cứng căng phồng, thứ giữa hai chân cũng không ngừng rỉ nước.

“Trương lão sư, em có thể không…” Cung Tuấn ở sau lưng anh tiếp tục lải nhải, cây gậy thô to nóng rực chạm vào bắp đùi anh, chui vào giữa hai chân anh bôi lên chút tiền dịch. Trương Triết Hạn nghĩ nghĩ một chút, cúi người lấy từ trong túi quần ra một tuýp kem dưỡng ẩm. Gió Tây Bắc rất mạnh và khô, đây là anh mua cho em gái, còn chưa dùng lần nào, đưa cho Cung Tuấn nói, "Tôi... chỉ có cái này."

Lúc anh cúi người xuống lấy đồ Cung Tuấn đã là tên đã trên dây, cặp mông kia vừa tròn vừa lớn, màu da so với những nơi khác trên người anh thì trắng hơn một ít, trông giống như hai quả bóng nước mềm nhũn. Huyệt nhỏ của anh lộ ra một chút, không hề sẫm màu, khép chặt mấp máy, không biết cắm vào sẽ nóng bỏng chặt chẽ đến mức nào. Chỉ là người đàn ông giống như rất quen thuộc với loại chuyện này, còn mang theo tuýp mỡ bôi trơn bên người, Cung Tuấn nhận lấy, cả người đều chua loét, cậu không có cách nào ngăn mình tưởng tượng người đàn ông khác cũng từng làm chuyện giống vậy, cậu đẩy người kia vào tường, bóp một ít kem dưỡng ẩm lên ngón tay liền nhất cổ tác khí* cắm vào hậu huyệt của đối phương.
(*) Nhất cổ tác khí: nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc

Hai người đồng thời kêu lên, Trương Triết Hạn không ngờ cậu lại trực tiếp như vậy, huyệt nhỏ tựa như nổi điên co rút kẹp chặt ngón tay cậu, mà Cung Tuấn chính là bị nhiệt độ nóng bỏng trong thân thể anh kích thích đến hừ hừ ra tiếng. Người đàn ông ở trong tay cậu giống như con cá sống uốn éo qua lại, thân thể khỏe mạnh cân đối, làn da trơn láng như tơ lụa thượng hạng phủ một tầng mồ hôi đầm đìa, càng tỏa ra loại hương vị quyến rũ gợi cảm.

Cậu tùy ý chọc vào hai lần, phát hiện hành lang chật hẹp đã buông lỏng một chút, cắn mút ngón tay cậu có vẻ như dục cầu bất mãn. Người đàn ông đầu đinh nằm ở trên thành xe lớn tiếng thở dốc, trên mặt gần như viết to hai chữ thiếu chịch, cái mông cũng vểnh lên để ngón tay cậu thuận tiện ra vào, cắm nhanh hơn sẽ nghe được tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

“Anh chỉ muốn cái này đúng không?” giọng Cung Tuấn trở nên khó chịu, cậu rút ngón tay lại rồi thay bằng dương vật của mình, tách huyệt nhỏ mê người ra đem quy đầu cắm vào — chặt quá! Cậu không khỏi hít sâu vài hơi, trong mắt hằn lên tia máu, nhưng thằng nhỏ cắm vào mật huyệt dường như tự có ý thức của riêng nó, cho dù đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra, nó kiêu ngạo như một chú sư tử nhỏ, nặng nề đỉnh hông về phía trước, dương vật to dài đã hoàn toàn đâm sâu vào huyệt nhỏ của người đàn ông.

Trương Triết Hạn đau đến há to miệng cũng không thể kêu ra tiếng, trên mặt giàn giụa nước mắt, cơ bắp cả người cũng căng cứng. Mặc dù thỉnh thoảng anh cũng tự làm phía sau vài lần, nhưng thật sự bị người cắm vào thì mới là lần đầu tiên, không hề thoải mái như trong tưởng tượng, dương vật của Cung Tuấn vừa to vừa dài, căng trướng tràn đầy nhét vào hậu huyệt của anh, dù chỉ cử động một chút cũng giống như muốn xé đôi anh ra.

"Không... chậm chút... đừng mà..."

Anh không nhịn được cầu xin, vừa khóc vừa bấu chặt bàn tay của Cung Tuấn đè ở bên hông anh, cái mông bị cắm quả thực như muốn nứt ra, huyệt nhỏ phía sau bị dương vật khuếch trương thành một cái hang thịt đỏ bừng, ngay cả nếp uốn xung quanh cũng bị căng ra hết mức, cơ bắp thẳng cứng chỉ có thể gắt gao siết chặt gốc rễ to lớn của đối phương.

Cung Tuấn chưa từng làm người khác chứ đừng nói đến chịch một người đàn ông giống như mình, cậu chỉ cảm thấy chờ thêm nữa thì dây thần kinh bên thái dương sẽ nổ tung, huyệt nhỏ đang bao lấy cậu thực sự quá non mềm quá nóng ướt, cậu nhất định phải chịch nát, chịch đến khi nó không khép lại được mới có thể chân chính thuộc về mình.

"A a! Đừng... không... chậm, ừ a! A!"

Trương Triết Hạn bị cậu bóp eo điên cuồng đỉnh vào, thứ đồ vật thuộc về phái nam ở trong huyệt nhỏ của anh cắm rút không ngừng, hai túi tinh kịch liệt vỗ vào mông anh. Anh không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể lớn tiếng rên rỉ như phát xuân, chút lý trí còn sót lại trong đầu anh đều bị khuấy thành một bãi nước đục. Đây chính là anh muốn, bị cậu trai đè ở trên vách thùng xe không cần kiềm chế mà làm, anh cố gắng co rút hậu huyệt của mình để kẹp lấy đối phương càng chặt, nước mắt cùng nước bọt hòa lẫn với nhau chảy xuống cằm, ngay cả đầu lưỡi cũng đưa ra ngoài, giống con ch* bị làm tới thở hồng hộc.

Cung Tuấn căn bản không dừng được, nhiệt độ cao đã đốt cháy đầu óc cậu, ăn mòn hiền lành thiện lương của cậu — mà có lẽ những phẩm chất kia căn bản còn không tồn tại, từ lần đầu tiên nhìn thấy đối phương cậu đã muốn đem gậy thịt cắm vào mông anh, bắp đùi rắn chắc, vòng eo thon nhỏ đến mức chỉ một tay là có thể ôm trọn, bộ ngực và cặp mông đầy đặn, còn có khuôn mặt đẹp như minh tinh màn bạc.

Cậu không thể tưởng tượng được mình sẽ chịch một người vừa mới quen chưa tới một giờ trong thùng xe tràn đầy mùi vôi bột khó ngửi, gặm cắn cần cổ và đầu vai anh như mất trí, xoa bóp đầu vú và dương vật của anh, lại còn vùi thằng em thật sâu vào huyệt nhỏ giữa cặp mông đào mềm mại của anh.

Cung Tuấn quay mặt của anh lại cắn môi anh, xinh đẹp quá mức, dáng vẻ lệ rơi đầy mặt lộ ra một chút yếu ớt, nhưng đầu lưỡi ướt mềm kia lại dâm đãng ở trong miệng cậu lật quấy dây dưa. 

"Trương lão sư… bên trong anh chặt quá, kẹp giỏi quá… Em rất thích anh." Cung Tuấn nói với anh một đống hồ ngôn loạn ngữ, tần suất cắm rút lại càng lúc càng nhanh, quy đầu đâm tới một khối thịt mềm hơi nhô lên, làm đối phương đột nhiên trợn to hai mắt, phát ra một tiếng rên dài cực dâm đãng, cánh mông đưa đẩy như muốn cưỡi lên người cậu, khuôn mặt bối rối nhưng cái miệng nhỏ bên dưới lại giống như nổi điên mút chặt lấy dương vật của cậu.

"Sướng không? Em biết là anh sướng... anh thích như vậy đúng không?" Cung Tuấn dù sao cũng là một sinh viên trường y, cậu biết mình đã chạm tới tuyến tiền liệt của người đàn ông, chỗ đó chỉ cần đâm nhẹ một cái là đủ khiến anh sung sướng phát điên. Cậu đè eo của người đàn ông xuống, để hai tay anh chống lên phía trước, chỉ có cặp mông dâng lên, tư thế như vậy thuận tiện cho Cung Tuấn nhìn rõ cây gậy của mình cắm vào rút ra ở huyệt nhỏ của anh như thế nào, đã tìm đúng vị trí mỗi lần đi vào đều dùng sức chà đạp tuyến tiền liệt của anh, hai cánh mông kẹp lấy dương vật của cậu bị đụng ra từng trận sóng thịt, huyệt nhỏ càng ngày càng ướt, theo tiếng rên rỉ của anh mật huyệt cũng phun ra từng luồng nước dâm, mỗi lần trong huyệt bị nhồi đầy lại theo khe hở bắn tung tóe ra ngoài.

Trương Triết Hạn cảm thấy mình sắp bị làm chết, sinh viên có sức lực vô hạn cùng kỹ thuật hết sức đơn giản thô bạo, cả người anh đã mềm như ngâm trong nước vài tiếng, dâm đãng gọi tên cậu, khen gậy của cậu to quá, cắm mạnh quá, ngốc nghếch gọi anh trai, để cho thứ đang vùi trong mông mình lại phồng lớn thêm một vòng.

Cả người Cung Tuấn cũng nóng lên, làn da vốn trắng nõn đã được nhuộm thành màu đỏ ửng, cậu đã đâm vào huyệt nhỏ của người kia mấy trăm cái, ép anh bắn một lần, dương vật phía trước đã mềm nhũn rủ xuống, nhưng vẫn cảm thấy còn chưa đủ thỏa mãn.

"Trương lão sư... anh tới đây, em muốn đổi tư thế..."

Trương Triết Hạn bị cậu bế lên, đặt ở tấm bạt bằng phẳng trên thùng xe, hai bắp đùi mềm nhũn bị cậu trai tách ra, Cung Tuấn vừa tuốt súng vừa nhìn chằm chằm miệng huyệt của anh, "Cậu… cậu có muốn tôi… ô!" vốn dĩ Trương Triết Hạn chỉ muốn hỏi cậu có cần mình tuốt dùm không, nhưng Cung Tuấn đang giống như người mất hồn lại đột nhiên đẩy chân của anh một lần nữa cắm vào, cây gậy sắt vừa lớn vừa cứng như vậy thật sự vẫn chưa bắn ra một chút nào. 

"A a... đừng... to quá... mông sẽ hỏng mất..." anh bị Cung Tuấn đè xuống đất mặt đối mặt hung ác đỉnh làm, hai chân bị gác lên vai đối phương, cái mông bị treo giữa không trung, bị dương vật của người kia thô bạo xuyên từ trên xuống, cảm giác vừa đau vừa sướng khiến anh tự mình đi lạc, hai tay không biết để chỗ nào chỉ có thể nâng lên cào từng nhát sau lưng đối phương, bị làm tới ánh mắt tan rã, ướt đẫm nước thút thít không ngừng.

"Trương lão sư... Trương lão sư anh nói cho em được không, rốt cuộc anh tên là gì?"

Con sói nhỏ này vừa không ngừng đâm rút trong mật huyệt của anh, vừa rải một trận mưa hôn lên mặt lên môi anh, ban đầu Trương Triết Hạn chỉ cảm thấy cậu rất đẹp trai, bây giờ mơ mơ màng màng nghe giọng nói tủi thân của cậu lại đột nhiên cảm thấy Cung Tuấn đặc biệt đáng yêu. Chỉ là về sau hẳn là sẽ không còn được gặp lại cậu, nghĩ tới đây tim của anh như bị dao cắt.

Cung Tuấn sợ mình chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường như bao người khác, nên rất cố gắng muốn lưu lại dấu vết. Cậu đè lên người anh, cắm vào chỗ sâu nhất trong mật huyệt với biên độ nhỏ, cắm tới khi bên trong anh vang lên tiếng nước không dứt, tới khi thành ruột của anh co rút ngậm chặt lấy mình. Cậu không ngừng dụi đầu vào cổ đối phương cọ tới cọ lui, muốn anh nói ra tên của mình, tới khi người đàn ông không chịu nổi run run rẩy rẩy nói anh sẽ trả lời sau, Cung Tuấn cũng gần như sắp cao trào, hôn lên đôi môi căng bóng mềm mại của anh, lại cắm sâu vài lần, xoay eo rót toàn bộ tinh dịch vào huyệt nhỏ của đối phương.

Trương Triết Hạn giống như đã chết một lần vậy, tê liệt nằm trên sàn không ngừng thở dốc, hai chân không thể khép lại được, hỗn hợp dịch thể ở trong mông chảy ra khắp sàn xe. Cung Tuấn nhìn dáng vẻ bị người giày xéo của anh chỉ cảm thấy đặc biệt quyến rũ mê hoặc, em trai nhỏ lại nhanh chóng đứng lên không đợi đối phương xin tha liền một hơi cắm vào đường hành lang mềm mại nóng ướt.

"Trương lão sư..." Cung Tuấn thỏa mãn liếm mút cằm của anh nói, "Anh ở đâu? Chờ em báo cáo xong sẽ đi tìm anh."

Trương Triết Hạn bị cậu làm đến hít thở cũng không xong, anh nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không quên được loại tư vị này, Cung Tuấn là người đàn ông đầu tiên của anh chỉ sợ cũng là người cuối cùng, nếu bị phát hiện anh thật sự không gánh nổi hậu quả, càng không thể để Cung Tuấn phải nếm trải cảm giác bị người chỉ trỏ bàn tán.

Anh nói một cái địa chỉ giả, Cung Tuấn vui vẻ vùi đầu vào ngực anh, anh xoa xoa mái tóc mềm mại của người kia, nghĩ tới về sau trong mộng sợ rằng đều có bóng dáng của cậu.

_._
  
 
Nửa tháng sau, Trương Triết Hạn hoàn thành thủ tục nhập viện cho em gái ở bệnh viện huyện, anh đeo tượng phật ngọc lên trước ngực em gái, cúi xuống nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

"Em phải ngoan ngoãn nghe lời của y tá, mấy ngày nữa anh lại tới thăm em."

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, cô đã quen với việc chăm sóc tốt cho ngôi nhà và bản thân trong khi anh trai bận rộn với công việc.

Chỉ là môi trường mới vẫn khiến cô có chút sợ hãi, cô nắm lấy vạt áo của Trương Triết Hạn nói, "Anh, anh phải nhanh một chút tới đón em về nhà."

Y tá ở bên cạnh thấy vậy cũng an ủi nói, "Cô bé đừng sợ, chỗ này có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng em, chờ em khỏi bệnh là có thể về nhà."

Cô bé túm lấy góc áo của Trương Triết Hạn vùi mặt vào, anh đành phải giải thích với y tá, "Con bé không có bạn cùng lứa, bình thường chỉ có tôi ở bên cạnh nên hơi sợ người lạ."

"Không sao đâu, anh Trương, chúng tôi sẽ chăm sóc cô bé thật tốt." Giọng của y tá rất dịu dàng, thỉnh thoảng lại len lén nhìn anh, biểu hiện rất dễ hiểu.

Trương Triết Hạn có chút ngượng ngùng, đút hai tay vào túi quần, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Không phải lần đầu anh được người khác phái để ý coi trọng, chỉ là đối với anh mà nói đây là một loại gánh nặng.

Thực ra anh cũng đã từng nghĩ đến việc tìm một người phụ nữ để kết hôn, phương diện kia cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, hơn nữa còn có thêm một người có thể thay anh chăm sóc em gái.

Nhưng cái ý nghĩ mệt mình mệt người này cũng chỉ thoáng qua một chút, anh rất khó có thể làm trái lòng mình, nhất là ban đêm khi anh nhớ tới Cung Tuấn, anh không có cách nào đuổi cậu trai mặc sơ mi trắng có đôi mắt chân thành kia ra khỏi tâm trí của mình.

"Cô bé, em không cần lo lắng, chị đưa em đi gặp bác sĩ, anh ấy rất tốt có thể cùng chơi với em giống như anh trai của em." Y tá nắm tay cô bé, lúc ngẩng đầu lên hai mắt lập tức tỏa sáng, hướng về phía sau Trương Triết Hạn chào hỏi, "Bác sĩ Cung, anh tới rồi!"

Thân thể anh cứng đờ trong giây lát, cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm, hoặc có thể chỉ là một người cùng họ, chờ anh quay đầu lại nói không chừng lại trông thấy một ông già mặc áo blouse.

Trương Triết Hạn quay đầu lại và nhìn thấy Cung Tuấn, người nọ mặc áo blouse trắng, vẫn cao ráo và gầy teo, chói sáng lại sạch sẽ.

Ánh mắt của Cung Tuấn từ kinh ngạc trở thành mừng như điên, chạy vọt về phía trước mấy bước dừng ở trước mặt anh, rất nhiều lời muốn nói nhưng lại nói không nên lời, nửa ngày mới hô lên một tiếng, "Trương lão sư..."

Y tá kinh ngạc nói, "Hai người quen biết sao?"

"Đương nhiên biết!" Cung Tuấn vô thức vươn tay muốn nắm lấy anh, Trương Triết Hạn giật nảy mình vội vàng tránh sang một bên, Cung Tuấn ngẩn người, lúng túng thu tay về nhưng ánh mắt vẫn dán chặt ở trên mặt anh, nóng bỏng như có thể đốt cháy anh.

"Không phải cậu ở trong trấn..." Trương Triết Hạn thấy cổ họng mình khô khốc đến nói không ra tiếng, anh không dám ngẩng lên nhìn Cung Tuấn, sợ vừa nhìn sẽ không bao giờ có thể ngoảnh đi được nữa.

"Bọn họ nhầm lẫn, là bệnh viện huyện không phải trạm y tế trong trấn." Giọng của Cung Tuấn rất nhẹ nhàng, cực kỳ dễ nghe, "Mấy ngày trước em mới tới đây, trước đó vẫn một mực ở Tám Lương trấn… tìm người."

Trương Triết Hạn không biết nên nói cái gì, tim anh lại bắt đầu đập loạn xạ, dứt khoát lướt qua Cung Tuấn chạy ra ngoài.

"Trương lão sư!"

Lúc này Cung Tuấn lại kéo cổ tay anh, sức lực lớn đến mức giống như có thể nắm thành một vết bầm trên tay anh.

"Anh... có trở lại không? Ý em là, có thể cho em mời anh một bữa cơm, coi như quà cảm ơn lần trước anh cho em đi nhờ một đoạn đường."

Trương Triết Hạn do dự, y tá ở một bên cười hết sức vui vẻ, "Bác sĩ Cung, anh hỏi gì lạ vậy? Làm sao anh Trương có thể không trở lại, anh ấy còn phải đón em gái."

Cung Tuấn nghe xong cũng cười, "Nói như vậy có nghĩa là em có cơ hội để mời anh ăn bữa cơm đúng không, anh Trương?"

Lần này đến lượt Trương Triết Hạn đỏ mặt, anh có thể trốn được đến nơi nào? Thật khó để nói đây không phải là định mệnh sắp đặt.

Anh quay đầu lại, nhìn vào mắt Cung Tuấn, có lẽ giờ khắc này bọn họ mới chính thức quen biết, không chỉ ở trên đường, mà còn cả trong tim.

Trương Triết Hạn rốt cuộc nở nụ cười nói, "Được thôi, Cung lão sư."

_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro