Nhập vai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 影
Tác giả 怀五_ (AO3: othello244)

• Luyện tập, thuần lái xe, OOC

-═══════-

Nhìn thoáng qua cậu ấy không giống người sắp 30, chân mày ngây ngô, làn da bóng loáng tinh tế, nói chuyện chậm rãi, ánh mắt vẫn luôn hướng xuống dưới, hàng mi giống như nai con cũng rũ xuống theo. Khi cậu ấy bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu, sẽ không để cho người cảm thấy xấu hổ, bạn cảm thấy cậu ấy như học sinh cấp ba ngại ngùng ngây thơ, mà khi cậu ấy ngẩng đầu, đôi mắt mềm mại tựa như mặt hồ nhìn về phía bạn, khi đó trái tim đập loạn huyết dịch ngưng trệ đủ để khiến bạn nhận ra rằng, mình bỏ ra một năm ròng rã muốn thoát khỏi chấp mê bất ngộ căn bản chính là, nói vớ vẩn mà thôi.

"Thầy Trương, sao anh cứ nhìn em chằm chằm vậy?" Cung Tuấn dịu dàng cười với anh, một bàn tay khoác lên vai anh, tùy ý lắc lắc.

"Anh nhìn chằm chằm em á?" Trương Triết Hạn bật lại theo thói quen, giọng điệu khiến người khác nghe được đều cảm thấy một giây sau anh sẽ nổi giận, nhưng Cung Tuấn vẫn cười, khoác tay lên vai anh rồi vòng ra sau lưng, đẩy anh về phía mình. "Em không biết nha, anh nói xem?"

Trương Triết Hạn vẫn luôn tự hỏi mình rốt cuộc thích vẻ ngoài ngây thơ vui vẻ của em ấy, hay là một trái tim sẵn sàng rung động, bên dưới dáng vẻ ngây ngô của em ấy.

Lúc anh muốn tiếp tục nụ hôn Cung Tuấn chưa bao giờ từ chối, cậu sẽ chậm rãi hé miệng, dịu dàng ngoan ngoãn nghênh đón người kia tới. Bờ môi bọn họ kề cận với nhau, ngón tay của Cung Tuấn dán sát vào sau gáy anh, đi xuống một chút, từ cổ áo sơ mi rộng rãi trượt tới sau lưng anh. Xúc cảm ấm áp kia sẽ khiến anh không nhịn được mà run rẩy, dùng sức mút chặt lưỡi của đối phương. Cổ họng của Cung Tuấn sẽ phát ra âm thanh khàn khàn trầm thấp tựa như ẩn giấu bên dưới mặt biển, như thể lúc này chỉ có dán lên môi anh cậu mới có thể hô hấp.

"...Muốn làm." Cung Tuấn giống như con cún nhỏ dán vào cổ anh nũng nịu, đầu ngón tay cậu hơi lạnh chạm lên vai anh vuốt ve qua lại.

Trương Triết Hạn do dự hai giây, sofa hơi hẹp, chương trình trên TV vẫn đang phát, mà áo mưa còn để trong phòng ngủ.

"Em biết anh tắm rồi... Để em làm đi, thầy Trương." Cung Tuấn lại chơi xấu, để tay lên đũng quần xoa nắn vật đang khẽ ngẩng đầu bên dưới quần đùi kia. "...Được." Trương Triết Hạn gật đầu cam chịu số phận, đẩy vai cậu nói: "Đi tắt đèn với TV."

"Không rảnh." Cung Tuấn nhào lên cắn cổ anh một cái, không quá nặng, cậu biết khống chế sẽ không để lại dấu vết. "Em sợ tối." 😂

"Cái quỷ." Trương Triết Hạn lườm cậu, duỗi thẳng lưng bò qua người đối phương, cố gắng vươn tay ấn công tắc sau ghế sofa. "Tạch" một cái thành công tắt đèn, nhưng Cung Tuấn đã ôm eo anh một phát kéo quần của anh xuống, ánh sáng từ màn hình TV vẫn lóe lên, chỉ cần hơi cúi đầu Trương Triết Hạn có thể nhìn thấy Cung Tuấn há miệng ngậm tiểu huynh đệ của mình.

"A..." anh nắm chặt tay vịn sofa, ngửa đầu rên rỉ, gò má rất nhanh nóng bừng lên, từ từ nhắm mắt lại cảm thụ khoang miệng nóng ướt của đối phương bao lấy.

"Thầy Trương... nâng eo lên chút..." Cung Tuấn ngậm tính khí của anh hàm hàm hồ hồ nói không rõ, Trương Triết Hạn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng vẫn nghe lời cậu tách chân ra, hông eo run rẩy nâng lên.

"Sâu một chút... Tuấn —— ừ!" bàn tay đang nắm ghế sofa của anh không khỏi siết chặt, lúc bị đối phương ngậm sâu đến tận gốc liền thở gấp không ngừng. Bọn họ đã rất lâu không làm, bởi không cùng lịch nghỉ nên rất khó đụng vào nhau, Trương Triết Hạn thuyết phục mình chỉ cần không gặp cậu thì sẽ không nghĩ tới cậu, không nghĩ tới là có thể trở lại quỹ đạo ban đầu. Tất cả đều là tự lừa mình, chỉ cần Cung Tuấn nhìn anh cười ngây ngô, chính anh sẽ không thể kìm lòng dán lên người cậu. Thân thể của anh còn nhạy cảm tới mức chỉ cần bị đối phương đụng chạm một chút, chỗ sâu bên trong sẽ tự động ẩm ướt.

"Ừ...ừm a... Cung Tuấn, nhẹ chút..." đối phương xoa nắn khe mông anh dùng ngón tay đẩy vào hậu huyệt, hành lang khô khốc truyền đến cảm giác đau đớn khiến anh muốn hét ra tiếng. Trương Triết Hạn vẫn thường xuyên hối hận lần đầu tiên lên giường không tranh vị trí với cậu một trận, khi đó anh quá mệt mỏi, ở giữa thỏa hiệp và kháng cự vùng vẫy quá lâu, đợi đến khi Cung Tuấn mượn men say đè anh xuống giường khách sạn, anh đã hoàn toàn từ bỏ chống cự, tất cả giống như nước chảy bèo trôi, mặc cho đối phương giống như sói con phát tiết tinh lực trên người mình suốt cả đêm. Đến nỗi về sau, cũng không cách nào tranh giành nữa.

"Thầy Trương...bôi trơn đâu..." Cung Tuấn ở dưới người anh ngẩng đầu lên, trong mắt là sóng ngầm của sự khát vọng mãnh liệt. Cậu vừa di chuyển ngón tay trong hành lang chật hẹp, vừa dùng răng cắn mở vạt áo sơ mi lỏng lẻo trên người anh. Cung Tuấn cảm thấy tư thế này thật quá hoàn mỹ, sao trước kia lại không chơi qua nhỉ? Trong tầm mắt cậu là hai núm vú căng cứng dựng thẳng trên lồng ngực đầy đặn nở nang, cơ bụng trắng nõn dẻo dai theo động tác cắm rút của ngón tay cậu mà căng thẳng siết chặt, tính khí bị liếm mút tới đỏ bừng thẳng tắp cọ vào môi cậu. Cung Tuấn nuốt nước bọt, rất muốn ngay lập tức đè anh xuống sofa rồi cắm vào từ phía sau. Nhưng làm vậy nhất định sẽ rất đau, cậu từng thử qua một lần, thầy Trương bị cậu làm khóc, nhưng hậu huyệt lại kẹp tiểu Tuấn Tuấn rất chặt, mỗi lần ra vào hai cánh mông của anh cũng sẽ di chuyển theo động tác của cậu, lực cản do ma sát rất lớn, nhưng mức độ sảng khoái cũng tăng lên gấp bội.

Không được, lần đó sang tới ngày hôm sau Trương Triết Hạn cũng không thể bước đi bình thường, golf cũng không thể đánh, còn mắng cậu một trận thúi đầu.

"Trong ngăn kéo..."

Giọng của Trương Triết Hạn giống như nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ, Cung Tuấn biết anh cũng không cự tuyệt thân mật với mình, ngược lại còn rất thích, chẳng qua là mỗi lần tiến vào chủ đề chính đều giống như có người cầm dao kề vào cổ buộc anh phải khuất phục ấy. Nhưng nghĩ lại, cái kiểu trong ngoài bất nhất này của anh cũng rất tình thú.

Trương Triết Hạn nghe thấy vài tiếng sột soạt, còn chưa kịp phản ứng đã bị người ôm eo kéo dậy cuốn vào trong ngực. Hai chân bị người kéo sang hai bên, sau mông bị một thanh sắt nóng rực chĩa vào, còn không biết xấu hổ cọ xát khe mông anh. Trương Triết Hạn còn đang nghĩ động tác mở cúc áo thật sự rất nhanh, tốc độ tay cỡ này sợ là độc thân nhiều năm thì không thể luyện ra được, nhưng suy nghĩ một chút người kia làm sao có thể không có bạn gái, chỉ tính riêng thời gian đóng phim, các cô gái âm thầm phát tín hiệu với cậu đã không đếm xuể ấy chứ. Cảm giác ghen tuông vô cớ từ từ lớn dần khiến anh âm thầm siết chặt nắm tay, như thế nào, thật sự coi mình thành nữ nhân sao? Dục vọng độc chiếm đang gào thét ồn ào trong thân thể anh có thể cút ngay đi được không, đừng khiến cho anh tự cảm thấy xấu hổ về bản thân mình nữa.

"Anh không thích tư thế này à?" Cung Tuấn ôm anh từ phía sau nói, "Vậy nếu không em nằm xuống để anh cưỡi một lúc?"

Trương Triết Hạn quay đầu lườm cậu một cái, đôi mắt ngây thơ bẩm sinh của Cung Tuấn giống như đang nói 'Thầy Trương, tối nay ăn gì?'

"Cưỡi em gái em." anh giật nốt ống quần đang treo trên mắt cá chân quẳng xuống, vặn vẹo eo để cây gậy thô dài kia chen vào giữa khe mông, cúi đầu thở dốc một tiếng, "Nhanh lên chút, nếu không thì tối nay đừng làm."

Cung Tuấn cắn lỗ tai đỏ bừng của anh cười vô lại nói, "Không làm thì không làm, để em mặc quần vào cho anh?"

"Em xong chưa?" Trương Triết Hạn dùng cùi chỏ huých cậu, áo sơ mi lỏng lẻo mắc trên cánh tay anh liền rớt xuống toàn bộ, vò thành một cục dúm dó chen ở giữa hai người, Cung Tuấn vừa vặn nắm lấy bầu ngực co dãn nở nang, nhéo đầu vú của anh nói, "Xong rồi, nếu không em tìm thêm cho anh bộ quần áo?"

Trương Triết Hạn muốn đánh cậu, nhưng ngực bị người bóp rất thoải mái, ngón tay đầy gel bôi trơn lại một lần nữa cắm vào hậu huyệt. "Ừm... tối nay em... muốn xui xẻo hử..."

"Không muốn, chẳng qua là em có thứ này muốn cho anh xem một chút." Cung Tuấn đáp rất nhanh, sau đó dành ra một cái tay vuốt vuốt màn hình điện thoại.

Trương Triết Hạn cau mày, đang định mở miệng thì trước mắt chợt lóe một cái, chờ anh thích ứng với ánh sáng của TV, thấy trên màn hình phía trước bất ngờ xuất hiện khuôn mặt của mình.

"Này!" anh hốt hoảng rụt người ra sau, lập tức đụng vào ngực đối phương, "Em có bệnh à?"

Nhất thời Trương Triết Hạn không thể nhớ được là chi tiết nào trong kịch bản, tóm lại mặc kệ thương tâm cũng tốt vui vẻ cũng được, ánh mắt dịu dàng lại ngọt ngào kia của anh luôn luôn nhìn cùng một người. 

Cung Tuấn đắc ý cười cười, dán ở bên tai anh thấp giọng gọi "A Nhứ."

Trương Triết Hạn buồn nôn đến muốn mạng, ánh mắt vội vàng dời qua một bên, nhưng đáng giận là anh đã đọc kịch bản quá nhiều lần, chỉ cần nghe giọng nói trong đầu cũng có thể tự động hiện ra hình ảnh. "Đây là cái gì... em có sở thích kỳ quái à..."

"Anh quản em." Cung Tuấn vịn bắp đùi của anh nhấc lên, đặt quy đầu vào miệng huyệt ướt mềm "A Nhứ ngoan, nhìn một cái thôi."

Kết quả của mê luyến một người chính là ngay cả giọng nói của người kia cũng có thể chạm tới trái tim bạn.

Trương Triết Hạn vô thức mở mắt ra, nhìn thấy trên màn hình mình đang liều mạng chắn trước mặt người kia, tựa như phía trước có là núi đao biển lửa cũng sẽ không lui một bước.

"A! A..." quy đầu to lớn đột nhiên chen vào ủi phẳng nếp gấp ở miệng huyệt, khiến anh không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng, nhưng trong tầm mắt lại vẫn tràn ngập hình ảnh "đồng sinh cộng tử" thuần khiết kia.

Anh không có cách nào suy nghĩ, chỉ cảm thấy tình cảnh dưới mắt khêu gợi một cách quỷ dị, tính khí thô dài hoàn toàn đẩy vào hậu huyệt của anh, bởi vì nguyên nhân tư thế mà cắm thẳng vào chỗ sâu nhất, lấp đầy toàn bộ hành lang nóng bỏng ướt át. Khiến anh không nhịn được muốn nâng eo lên phía trước, loại xúc cảm vừa đau vừa thoải mái này đưa đến khoái cảm quá mãnh liệt, nước mắt sinh lý tụ lại ê ẩm hai hốc mắt. "Ôn Khách Hành, không phải đệ lợi hại lắm sao..." Đáng chết, những ống kính quen thuộc cứ như đang lắc lư ngay trước mắt anh.

Rõ ràng trên màn hình anh đang coi người kia như tiểu cô nương mà bắt nạt, trong hiện thực lại là mình gần như trần trụi ngồi ở trên người đối phương, mở hai chân cho người thao vào nơi sâu nhất bên trong.

"A Nhứ, huynh chặt quá... Thật thích huynh dùng sức hút ta như thế này..." rõ ràng là Cung Tuấn cố ý, không cho anh thời gian thở dốc chỉ một mực thao vào chỗ sâu, không ngừng không nghỉ. Trương Triết Hạn bị cậu nắm eo mãnh liệt ra vào, tiểu Tuấn Tuấn vừa dài vừa thô, đâm tới mức huyệt của anh phát ra lên tiếng nước dính nhớp. Anh chỉ cảm thấy mấy lần đầu đều là hung mãnh kịch liệt, còn chưa cảm nhận được khoái cảm đã sắp bị người thao hỏng rồi.

"Ư...ưm! Cung Tuấn...không muốn..." hai tay anh nắm chặt vải vóc trên đùi đối phương, vừa bị người đâm đến toàn thân run rẩy, lại vừa xấu hổ khó chịu kêu không ngừng. "A! Dừng lại... quá nhanh... Ừ a... Không..."

Trong TV bọn họ đang nói lời thoại, mà trên sofa mình lại bị người làm đến chỉ có thể kêu giường, Trương Triết Hạn thề bắt đầu từ ngày mai mình nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để xóa đoạn này ký ức này đi.

"Ừm... A Nhứ, xương hồ điệp của huynh thật đẹp..." Cung Tuấn dán môi vào trên vai anh gặm cắn hai khối xương nổi lên như cánh bướm, thân thể Trương Triết Hạn rất dễ đổ mồ hôi, nhất là khi vận động kịch liệt, làn da trơn nhẵn phía sau lưng phủ lên một tầng ẩm ướt mằn mặn. Cậu cũng thích cả vòng eo nhỏ đến muốn mạng kia, chỉ cần dùng hai bàn tay nắm lại là có thể khống chế thân thể anh trong lòng bàn tay. Gợi cảm nhất phải kể đến cặp mông đầy đặn săn chắc của anh, lúc xương hông của cậu đụng vào hai cánh mông liền nổi lên từng trận sóng thịt, ở giữa khe mông còn có thế thấy rõ tính khí đỏ tím không thể tưởng tượng nổi làm sao lại có thể chen vào hang động nhỏ hẹp như vậy, dâm dịch ở miệng huyệt quấn chặt lấy tính khí đang chuyển động liên tục, ở bên trong cũng vội vã phun ra nuốt vào, bị thao ra vết nước óng ánh.

"Chậm chút... Cung Tuấn... ư..ưm!" Trương Triết Hạn cảm thấy người kia căn bản không nghe mình nói chuyện, hoặc là nắm eo, hoặc là nắm ngực, dù sao chính là liều mạng đẩy vào trong thân thể anh. Ngay từ đầu anh vẫn ngồi ở trên đùi người kia, tư thế này thật sự không thể ngồi vững, Cung Tuấn còn đỉnh mạnh tới mức anh suýt nữa ngã xuống, cây gậy thịt kia căn bản không có ý định khách khí với anh, vừa nặng vừa tàn nhẫn đâm vào mông anh, giống như cậu thật sự coi cái huyệt này là để cho đàn ông làm vậy.

"Lão công... A... xin em, chậm chút... lão công..." anh phải dùng tới độc chiêu tàn nhẫn này, quả nhiên hữu hiệu. Cung Tuấn ôm eo anh kéo vào trong ngực, chậm rãi xâm nhập dùng quy đầu đỉnh vào tuyến tiền liệt của anh nghiền mài cọ xát. Trương Triết Hạn sướng không chịu nổi, mơ hồ ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy gương mặt của Ôn Khách Hành trên màn hình, sau khi trang điểm càng trở nên tinh xảo diễm mỹ.

"A Nhứ... Thích không? Ta cảm thấy huynh thoải mái tới bên trong đang chảy nước..." Cung Tuấn khốn kiếp, học đầy một miệng dâm ngữ từ lúc nào thế?

Trương Triết Hạn há miệng không ngừng thở dốc, bóng người trên màn hình lại càng lúc càng thêm sinh động, anh có hơi không phân rõ được mình rốt cuộc đang ân ái cùng ai.

"Tắt, tắt TV... em muốn...haa... muốn làm thế nào... đều được..." Trương Triết Hạn rốt cuộc thua trận, khàn giọng cầu xin cậu. Cũng chẳng đến mức vừa nói ra liền rơi vào tình trạng xấu hổ tới không dám ngẩng đầu, anh tự tin da mặt mình cũng không quá mỏng, nhưng thật sự không thể chịu được tinh thần cùng thân thể đồng thời bị kích thích mãnh liệt thế này. Trước mắt anh là Chu Tử Thư toàn tâm toàn ý, cam nguyện bỏ ra hết thảy thậm chí là sinh mệnh cho ái nhân của đời mình, mà thân thể anh đã sớm rơi xuống vực sâu của lòng tham không đáy.

Trương Triết Hạn vô thức cắn môi, ánh mắt tan rã thất thần không thể rời khỏi màn hình, anh bị vật cứng đang tùy ý ra vào trong thân thể khuấy loạn đầu óc, trong thoáng chốc anh không cách nào phân biệt khung cảnh trước mắt kia, *Xích Thành nhiệt liệt nhìn về phía đối phương đến tột cùng là nhân vật hay là chính mình...
(*) Akagi: người có tên này sẽ vô cùng tận tụy và trung thành với người mà họ chăm sóc.

"A Nhứ?" Cung Tuấn gọi một tiếng lại phát hiện anh không có chút phản ứng nào, thế là nhích lại gần hô, "Thầy Trương?"

Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng lờ mờ tối phát ra từ màn hình TV, tầng ánh sáng màu lam yểu điệu chiếu vào khuôn mặt thất thần của Trương Triết Hạn, chiếu vào đôi mắt to tròn sáng rõ như có phép màu. Cung Tuấn không nhịn được hôn lên gương mặt, đặt môi lên nốt ruồi nhỏ trên má anh dịu dàng thưởng thức. Trương Triết Hạn giống như bị giật mình run rẩy chớp mắt một cái, quay đầu về phía cậu, đôi môi đỏ mọng ướt mềm vừa đúng lúc rơi vào cạm bẫy được chuẩn bị cho anh.

"Ừ... Tuấn..." gáy Trương Triết Hạn bị cậu đè xuống hôn sâu, tránh không thoát giãy không ra, đầu lưỡi bất an xao động đoạt lấy môi của anh, cạy mở hàm răng của anh tiến vào bên trong khoang miệng mềm mại. Vốn dĩ anh muốn đẩy người ra, để đổi lấy chút không khí cho đại não anh không bị thiếu oxy, nhưng cánh tay của Cung Tuấn ôm lấy bên hông anh đột nhiên siết chặt, cây gậy thịt kia bỗng nhiên tăng nhanh tần suất cắm rút. Anh ngậm lấy đầu lưỡi của đối phương liều mạng hít thở, nhưng chỉ khiến cho nước bọt từ khóe môi chảy xuống càng nhiều. Cảm giác hai lối vào trên dưới đều bị chặn lại làm cho anh thần trí hỗn loạn, cùng lúc đó tính khí đang lấp đầy trong hậu huyệt của anh cũng lớn thêm một vòng, không có tiết tấu chỉ một mực hung hãn mà mãnh liệt đâm loạn bên trong hành lang chật hẹp của anh. Trương Triết Hạn biết mình sắp bắn, dục vọng toàn thân cũng vì vậy mà sôi trào, bờ môi bị chặn phát ra những tiếng rên rỉ nghẹn ngào đứt quãng, hậu huyệt không ngừng co rút vặn chặt, tính khí phía trước cũng hứng khởi lắc lư, lỗ sáo nhỏ xuống một ít tiền dịch.

"A! A a ——" Khoảnh khắc bị đối phương phóng thích, dịch thể nóng bỏng mãnh liệt tưới vào chỗ sâu trong thân thể anh, anh ngửa đầu phát tiết cũng kịch liệt không kém, dương tinh đậm đặc bắn đầy lên cơ bắp trước ngực và trên bụng.

Cung Tuấn dán lên vai anh nặng nề thở gấp, giống như cực kỳ mệt mỏi, tay trái lại không biết đã nắm vào ngực anh từ lúc nào, vui vẻ xoa tới bóp lui theo tiết tấu hô hấp của anh. Trương Triết Hạn nghiến răng vỗ xuống mu bàn tay cậu, tên kia liền bày ra vẻ mặt đáng thương bĩu môi gọi một tiếng "A Nhứ." 

Trong lòng Trương Triết Hạn tức giận, lười không muốn nhìn cậu "Em thích A Nhứ như vậy, ở trong mộng tìm hắn làm đi, đừng tới làm phiền anh."

Cung Tuấn chớp chớp mắt, "Ăn giấm?" sau đó lại cười ngây ngô hai tiếng, ôm lấy eo anh nói: "Đừng giận mà, em chỉ đùa một tí thôi, chỉ là phản ứng khi nãy của anh..." Trương Triết Hạn dùng sức đẩy đầu của cậu ra, nhưng vẫn bị người dán vào lỗ tai nói một câu, "Thoải mái muốn chết đi?"

Trương Triết Hạn thầm nghĩ ông đây thoải mái đến mức muốn cho em hai cái bạt tai, nhưng Cung Tuấn hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm sắp rơi xuống, vẫn còn ở chỗ này lảm nhảm không dứt "Anh không cảm thấy Ôn Khách Hành rất thảm sao, suốt 36 tập tay cũng sờ eo cũng ôm, giường cũng ngủ chung một cái rồi, thế mà dáng vẻ trần trụi của A Nhứ cũng chưa được nhìn, quá thảm... Anh nói xem tại sao mỗi lần đều là em cởi đồ?"

"Đó không phải là Cung lão sư em muốn cởi sao?" Trương Triết Hạn không nhịn được lườm cậu "Hóa ra em cũng thật hào phóng, chính là vì cho người ta nhìn anh lõa thể?"

"Em cũng không bỏ được." Cung Tuấn ghé vào vai anh than thở, "Mấu chốt là hắn cứ một mực báo mộng cho em, em muốn nói mọi người anh em một trận... Ai ui!"

"Có bệnh!" Trương Triết Hạn nhéo cánh tay cậu một cái, cảm thấy cứ tiếp tục như thế này sớm muộn sẽ bị cậu kéo chỉ số thông minh xuống số âm.

"Trương Triết Hạn anh lại dữ với em..." Cung Tuấn xoa xoa cánh tay méo miệng nói, "A Nhứ sẽ không dữ như anh..."

"Anh không rảnh chơi trò nhập vai với em." Trương Triết Hạn vừa nói vừa lui khỏi người cậu, bắp đùi nhớp nháp khó chịu "Ghế sofa em tự giải quyết đi."

"Nha, vậy em kêu dì..."

Cánh tay lại bị người nhéo một cái, đối phương hổn hển nói, "Kêu dì em gái em, tự mình dọn!"

Cung Tuấn nhún nhún vai, từ kẽ hở của sofa tìm được điều khiển bụp một cái tắt TV, đi theo phía sau anh vừa cởi quần áo vừa đi tới phòng tắm.

"Em làm gì?" Trương Triết Hạn quay đầu lại, cảnh giác nhìn cậu.

Cung Tuấn vừa mới lột áo phông qua đầu, tiện tay ném vào một xó, để ngực trần quang minh chính đại nhìn anh nói: "Thầy Trương, chính là anh nói, chỉ cần em tắt TV, em muốn làm thế nào cũng được."

"Cút đi! Không làm! Mông đau!" Trương Triết Hạn tức muốn chết, đứa nhỏ này làm sao càng ngày càng trứng thối, học sinh cấp ba mơ mộng, nhút nhát trong sáng của anh rốt cuộc đã đi đâu mất rồi? 

Cung Tuấn cười híp mắt tóm lấy cánh tay anh, "Muốn lật lọng, huynh làm được sao A Nhứ... Ngược lại có thể làm lão bà của ta, dù sao huynh cũng không thiệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro