Bồ tát man

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 菩萨蛮
Tác giả: 怀五_ (AO3: othello244)

CẢNH BÁO: fic lấy bối cảnh trong một ngôi miếu và có H nếu bạn dị ứng thì vui lòng quay xe. Đừng cố đọc rồi buông lời cay đắng
ĐÂY LÀ FANFICTION

-═══════-

Người kia lại tới.

Chu Tử Thư ngồi trên thạch cơ liên (tòa sen làm bằng đá) liếc mắt một cái là trông thấy hắn.

Trong đại điện hương hỏa cường thịnh, người người nhốn nháo, già trẻ trai gái đều ở dưới chân y dâng hương lễ bái, cầu nguyện một năm bội thu giàu có, gia đình hòa thuận, làm ăn phát đạt.

Người kia cho dù chen chúc trong đám người cũng là hạc giữa bầy gà.

Trông hắn khoảng hai lăm hai sáu tuổi, trường thân ngọc lập, đôi mắt đào hoa, trong tay cầm một cái quạt xếp bằng bạch ngọc lộ ra vẻ phong lưu tuấn tú, tựa như một vị công tử tiêu sái đang dạo chơi chốn hồng trần.

Nhưng rõ ràng hắn không phải là người tin vào thần phật, đôi mắt dụ hoặc chỉ một mực nhìn chằm chằm y.

Chu Tử Thư từng nghe người khác gọi hắn là Ôn công tử, nhưng vẫn không biết tên của hắn.

Ai muốn quản, dù sao đây là một tên hạ lưu bại hoại bất kính thần phật.

"Ôn huynh, ta đi qua đại giang nam bắc nhưng chưa từng thấy ngôi miếu nào hương hỏa vượng hơn chỗ này, rốt cuộc nơi này cung phụng vị thần tiên nào vậy?"

"Ngươi đoán xem?"

Ôn công tử cười như không cười nhìn chằm chằm tượng phật, vị bằng hữu kia nhìn theo ánh mắt của hắn, tán thưởng không dứt, nói: "Tượng đá này thật đúng là khéo léo tuyệt vời, vị thần tiên này khuôn mặt nghiêm trang, thân tuyến thướt tha, ngay cả sợi tóc đều sống động như thật, nhưng là trên tay y giống như cầm một cành liễu nhứ... Chẳng lẽ là vị Quan Âm nào?"

Ôn công tử kia đáp: "Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai, thế gian này thần tiên nhiều vô kể, nói không chừng mọi người thấy y dung mạo xinh đẹp nên mới đến tế bái nhiều như vậy, dù sao đều là cầu lý đắc tâm an."

Người bạn kia liền vội vàng khuyên nhủ, "Ôn công tử, ngẩng đầu ba thước có thần minh, thật sự không thể nói lời khinh nhờn đâu."

Ôn công tử cười mà không nói, bước lại gần, nhìn bằng hữu thay hắn thắp một nén nhang.

Vừa ngẩng đầu là có thể thấy tượng thần ở trên cao không nhiễm bụi trần, đoan trang diệu lệ, tay trái kết ấn, tay phải cầm một cành liễu, con ngươi bằng đá không nhúc nhích bao quát chúng sinh, thần sắc trên khuôn mặt kia tựa như có một loại sầu ý trách trời thương dân.

Phần lớn bách tính tới đây tế bái đều xưng y là dương chi Quan Âm, nhưng bách tính ngu muội, không biết rằng dương chi Quan Âm thường hay hóa thành thân thể nữ nhân, cũng không có người biết được tên thật của y.

Mạo bỉ quan âm, mục nhược hữu tình, thạch thân hóa ngục, an năng tự tại lai khứ.
(dung mạo có thể so với Quan Âm, ánh mắt như có tình, thân thể bằng đá biến thành ngục giam, sao có thể tự tại tới lui)

Nụ cười trên mặt Ôn công tử càng sâu hơn.

Chu Tử Thư nhìn lướt qua tên công tử áo trắng đang làm bộ làm tịch bên dưới, nếu không phải y tu hành chính là bất động tôn, thật muốn nhấc chân đá vào mặt hắn.

Trăm năm trước y là một hiệp khách giang hồ, trừ bạo an dân, cứu tế bách tính một phương, lại bởi vì sát nghiệt quá nặng mà không cách nào đầu thai chuyển thế.

Tiên nhân thấy y có phật cốt, không đành lòng để y lưu lạc địa ngục, vì vậy dạy y phương pháp tu luyện, vào ban ngày hóa thành tượng đá nhận hương khói cung phụng của bách tính, ban đêm khôi phục thân xác *thổ nạp (nhả cái cũ ra, nuốt cái mới vào) linh khí của trời đất, trăm năm sau liền có thể thành tiên nhập thánh.

Cái gọi là bất động tôn là coi ngoại vật như mây trôi, độc tọa liên hoa hiểu thấu phật lý, vứt bỏ thất tình lục dục, mới có thể có thể sớm tiến vào cõi cực lạc.

Chu Tử Thư đã ở đây cả trăm năm, vào ban ngày là một tượng thần trang nghiêm, chỉ có thời khắc tử hợi giao cát trong vòng một canh giờ y sẽ trở về nguyên bản nhục thân, thổ nạp điều tức.

Nhưng do sự ràng buộc của bất động tôn, cho dù y biến đổi trở về nhục thân cũng chỉ có thể đứng yên tại tòa thạch liên, tay không thể dời chân không thể động, quan trọng nhất là không thể mở miệng. Nếu giới luật bị phá vỡ, dù là chỉ nói một chữ cũng có thể phá hủy cả trăm năm tu hành của y.

Bên ngoài kim điện có kết giới phật quang, dân chúng tầm thường sẽ không thể biết được chân thân của y, nhưng có lẽ do kỳ hạn trăm năm đang tới gần, kết giới buông lỏng, mấy ngày trước có người hết lần này tới lần khác phá vỡ bí mật của y.

Người kia lại tới.

Thừa dịp ban đêm xâm nhập kim điện, trên tay cầm một chiếc chân nến, dưới ánh nến mờ nhạt chiếu ra một khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm.

Hắn phi thân lên trước, đặt chiếc chân nến sang một bên, giơ tay lên vuốt ve tượng đá lạnh như băng.

Ngoài cửa sổ mây đen cuồn cuộn, nguyệt giấu tinh ẩn, chính là thời khắc có thể gặp phải ma quỷ.

Dưới năm ngón tay thon dài của hắn, những viên đá lần lượt nứt vỡ, hiện ra da thịt sáng bóng như ngọc ở bên trong, cùng một đôi mắt linh động sáng rõ.

Ôn công tử cười nói: "Thần tiên, ta lại đến gặp ngươi."

Chu Tử Thư khó chịu, người này không phải đến gặp y, rõ ràng là muốn hủy hoại công đức y đã vất vả tích lũy gần trăm năm qua, muốn toàn bộ công sức của y đều đổ xuống sông.

Đáng hận y không thể nói cũng không thể động, chỉ có thể mặc cho tên đăng đồ tử này dùng ánh mắt hạ lưu dò xét y từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại trên mặt y, sờ soạng phân biệt rõ ràng một lát, nói: "Quả nhiên người thật so với tượng đá kia còn đẹp mắt hơn rất nhiều, tiểu thần tiên."

Chu Tử Thư chỉ có thể dùng một đôi con ngươi đen nhánh trừng hắn, nhưng Ôn công tử hình như đặc biệt yêu thích đôi mắt này của y, cúi người tới gần hôn một cái nói, "Mỗi ngày đều có nhiều người nhìn chằm chằm ngươi như vậy, kẻ hèn này thực sự rất đố kỵ"

Nụ hôn rơi vào giữa hai hàng chân mày khiến Chu Tử Thư run lên, nếu y có thể mở miệng thì câu đầu tiên chính là: CÚT! nhưng nếu y mở miệng thì gần một trăm năm chịu khổ chẳng phải sẽ hóa thành hư ảo sao?

Nhưng Ôn công tử thực sự rất quá phận, hôm nay cũng không phải lần đầu hắn làm chuyện này, ngày thường thanh phong tễ nguyệt như vậy nhưng lại là một kẻ hái hoa tặc, trong miệng đầy dâm từ lãng ngữ, cho dù là thần tiên nghe được mặt cũng đỏ tới mang tai.

"Mấy ngày không gặp, có nhớ ta không vậy?"

Ôn công tử dùng quạt xếp nhẹ nhàng vẽ vòng trước ngực y, khiến da thịt y ngứa ngáy như bị kiến ​​cắn.

"Ta quên... Ngươi không thể nói chuyện, thật đáng tiếc, ta nghĩ giọng nói của ngươi hẳn là như Phạn âm tiên ngữ..."

Biểu hiện của Chu Tử Thư vẫn lạnh lùng băng tuyết, nhưng Ôn công tử kia lại bất ngờ ôm y vào ngực, thân mật thì thầm, đầu lưỡi nóng ướt câu lấy dái tai y nói, "Khinh nhờn thần linh phải bị tội gì... Ngươi cứ nói đi, thần tiên?"

Khinh nhờn thần linh, phải chịu thiên lôi oanh đỉnh.

Ôn công tử cười xong, ánh mắt quanh quẩn trên thân thể của người trước mặt.

Bằng hữu kia của hắn nói không sai, tướng mạo trang nghiêm, tư thái thướt tha, một thân áo lụa trắng noãn bao bọc lấy thân thể uyển chuyển tuyệt luân, đôi mắt đen láy gắt gao nhìn chằm chằm hắn tựa như muốn khoét tim lột da. Nhưng mà vị thần tiên này thật sự quá đẹp, khuôn mặt dịu dàng trong trẻo dễ dàng hóa giải địch ý trong mắt hắn, lại thêm y đang tu hành bất động tôn không thể tùy tiện cử động, khiến người ta càng muốn đối với y... làm xằng làm bậy.

Ôn công tử dùng quạt xếp trên tay cách lớp áo lụa đơn bạc đè vào viên thịt hơi nhô ra trước ngực khẽ động một chút, miệng của thần tiên kia không thể nói, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên hoảng hốt. Áo lụa trên người y gần như trong suốt, có thể nhìn thấy khuôn ngực đầy đặn bên dưới, màu da mông lung cùng hai quầng vú sẫm màu. Không chỉ ngực lớn, hai núm vú so với nam tử bình thường cũng to tròn hơn một chút, trong đó một viên đang bị nan quạt lạnh băng dùng sức ấn vào... Chu Tử Thư chỉ cảm thấy tê ngứa khó nhịn, thân thể giống như bị lửa đốt, Ôn công tử kia còn muốn bưng lấy bên dưới hai bầu ngực, xích lại gần trước mắt y nói bậy nói bạ, "Không trách có người coi ngươi là dương liễu Quan Âm... Ai bảo cái thứ trước ngực này nặng trĩu giống như có thể tiết ra sữa..."

Chu Tử Thư không thể mở miệng chỉ có thể để mặc cho hắn giễu cợt, thế nhưng chút ô ngôn uế ngữ này lọt vào tai lại khiến thân thể y nóng lên, trong con ngươi cũng giống như có hơi nước muốn tụ lại. Ôn công tử đột nhiên dựng thẳng quạt xếp vỗ một cái vào đầu vú nhô cao khiến cơ ngực y run lên, hai đầu vú non nớt lập tức sưng đỏ, xiêm y mỏng manh không thể giấu được hình ảnh hai hạt ngó sen nho nhỏ ửng hồng nhô ra, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn yêu thương thật tốt.

"Thần tiên... Ngươi mở miệng nha, nếu không ta liền coi là ngươi ngầm cho phép?"

Đáy lòng Chu Tử Thư niệm một vạn lần bất động Như Lai chú, cuối cùng có thể hóa giải xúc động muốn mắng chửi người trong lòng, thế nhưng áo lụa đơn bạc kia vẫn bị người lột xuống khỏi đầu vai, lồng ngực trần trụi trơn bóng lập tức lộ ra, hai núm vú kia vốn dĩ xinh xắn lại sưng đỏ giống như thường xuyên bị người ngậm trong miệng mút vào, nhưng nếu chỉ bị mấy nan quạt kia phạt roi vài lần ở trước ngực cũng không sao, từ đáy lòng Chu Tử Thư sợ hãi chính là cán quạt trong tay hắn.

Mấy ngày trước y đã suýt chút nữa phá giới vì cán quạt của Ôn công tử này vỗ xuống, hôm nay lặp lại chiêu cũ, y cũng không biết mình có thể nhẫn nhịn được qua ải này hay không.

"Thật là đẹp... trong đời kẻ hèn này lại có thể gặp gỡ, quả nhiên là diễm phúc không cạn..." Ôn công tử kia nói tới nói lui đều tràn đầy nhạo báng, nhưng ánh mắt nhìn y lại tỏa ra cảm giác ám trầm như vực sâu.

Màu da bạch ngọc trong vắt như luyện, thanh lãnh như tuyết, ngực lớn eo nhỏ đều thu hết vào mắt, dáng vẻ động lòng người kia trên mặt đã không còn là gợn sóng vô kinh, vị tiên tử ban ngày nhận hương hỏa cung phụng này cuối cùng đã có chút nhân khí.

Trong ánh mắt giết người của y, Ôn công tử thản nhiên đi vòng qua phía sau y, rời khỏi tầm mắt để cho Chu Tử Thư càng kinh hồn táng đảm, quả nhiên hai tay của đăng đồ tử kia nắm vào mông y, cách một lớp xiêm áo treo ở ngang hông y nhào nặn hai cánh mông mềm mại.

"Người khác coi ngươi là tượng đá, lại không biết thì ra ngươi mềm mại như thế... Thần tiên, khi còn sống ngươi có từng hưởng thụ qua phong nguyệt chi hoan?"

Khi còn sống... Vậy phải nhớ lại tới trăm năm trước, y đã sớm quên mất không còn một mảnh, nhưng không ngờ trong lúc tự mình tu luyện lại gặp phải đại kiếp này.

Chu Tử Thư gắng gượng kìm lại tiếng rên rỉ, mặc cho hắn lột hết xiêm y của mình, cán quạt lạnh buốt kia quả nhiên lại một lần nữa chen vào giữa hai bắp đùi y.

Khốn kiếp...

Suốt bao nhiêu năm y đã không mắng người, lúc này mắng lại chỉ có thể lải nhải ở trong lòng, đáng hận da thịt này của y vẫn chưa thể hoàn toàn vũ hóa thành tiên, không vứt bỏ được thất tình lục dục, lúc đang bị người khinh nhờn chẳng qua vẫn chỉ là một cái phàm thai.

Bắp đùi của y bình thường vốn đầy đặn nở nang, cán quạt muốn cắm vào còn gặp chút khó khăn, hai cánh mông tròn trịa ngạo nghễ ưỡn lên, lớn nhưng không xệ, da thịt trắng bóc so với nữ tử còn mềm mại đầy đặn hơn.

Chu Tử Thư có thể cảm giác được nan quạt lạnh băng kia đang cọ xát giữa hai bắp đùi y, dán vào thịt mềm bên trong bắp đùi cắm rút qua lại, đợi cho y vất vả nhịn được cảm giác xấu hổ vì trò tra tấn này, cán quạt kia lại đột nhiên thay đổi góc độ đẩy mở hai cánh mông mềm mụp, hướng về phía lỗ nhỏ tư mật nhất của y, cán quạt ngọc cứng rắn chợt nhẹ chợt nặng cọ vào miệng huyệt non mềm mẫn cảm.

Trong lòng Chu Tử Thư đương nhiên sợ hãi, y không thể động đậy chỉ có thể mặc cho người khác bài bố, cán quạt cứng rắn kia cọ miệng huyệt xong vẫn không thấy đủ, còn muốn cắm vào khe mông y đưa đẩy ra vào tựa như mô phỏng động tác giao hợp, dải lụa treo ở cán quạt thỉnh thoảng quét qua âm nang của y, miệng huyệt đã bị mài đến muốn mềm nát, loáng thoáng chảy xuống một chút dâm thủy đáng thẹn, còn truyền tới cảm giác tê ngứa.

Y biết đây chẳng qua chỉ là màn dạo đầu, có một lần người kia còn thật sự dùng cán quạt tiến vào, không tính là sâu, nhưng vẫn khiến cho tiểu huyệt chưa từng có người xâm phạm của y nhàn nhạt căng ra, suốt mấy ngày cảm giác quái dị lúc hậu huyệt ngậm lấy đồ vật không có cách nào xua đi được, thỉnh thoảng nhớ tới liền cảm giác phía sau chua xót, trong lòng luôn nghĩ nếu hắn lại vào sâu một chút, liệu cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu kia của mình có thuyên giảm không?

"Tiểu thần tiên... Ngươi có biết mình đang đỏ mặt không?"

Ôn công tử ôm lấy y từ phía sau, dán vào bên tai y dịu dàng nói nhỏ, cán quạt kia hình như đã mài đủ nhưng lại bắt đầu quất nhẹ vào miệng huyệt của y, đánh cho cái miệng nhỏ ướt át kia không ngừng run rẩy, màu sắc càng thêm ửng hồng khả ái, khiến Chu Tử Thư đầu váng mắt hoa, gương mặt dần đỏ lên như thủy triều dâng, đôi mắt xinh đẹp kia phảng phất như muốn rơi lệ.

Mấy ngày này, mỗi khi Ôn công tử thấy y nhìn xuống bên dưới cũng đều là vẻ mặt từ bi phổ độ chúng sinh, cho dù là tượng đá cũng thanh lãnh làm cho người khác không dám đến gần, duy chỉ có thời khắc ngọ dạ phùng ma ở nơi này, y mới là một người sống thân thể mềm mại, eo nhỏ như liễu, mông vểnh nở nang, chỉ sợ là trời cao phái y tới dùng thể xác phổ độ chúng sinh.

Thế nhưng Ôn công tử chỉ muốn y là Quan Âm của chính mình, không phải là tượng đá vô dục vô tình bị người hương hỏa, mà có thể yêu có thể hận tùy ý khoái hoạt. Hắn dùng một tay đẩy bắp đùi của Chu Tử Thư ra, kêu y tiếp tục cưỡi cán quạt kia cọ xát, hai bên mông đào bị đùa giỡn nổi lên từng trận sóng thịt, tiểu huyệt mê người ở giữa kia bị mài đến hơi sưng đỏ, khóe miệng chặt khít rỉ ra một ít thủy dịch lấp loáng trong suốt.

Cán quạt kia không biết đã hành hạ y bao lâu mới rốt cuộc rời đi, Chu Tử Thư thật vất vả có thể thở ra một cái, cho là mình cuối cùng đã chịu đựng qua ải này, nhưng Ôn công tử chợt đem quạt ngọc kia đưa tới trước mặt y, khiến cho y tận mắt nhìn thấy bên trên cán quạt là một mảnh nước đọng hoang đường.

"Thần tiên... Nhìn, ngươi ra nước thật nhiều..."

Người kia cười đến ghê tởm, nhưng Chu Tử Thư ngay cả nghiêng đầu để chuyển rời tầm mắt cũng không làm được, đáng hận hơn chính là người kia lại bắt lấy ngọc hành trước người y, cầm lấy thứ mềm mại kia như một món đồ ở trong lòng bàn tay rồi dùng mọi cách hành hạ.

Bất động tôn có một chỗ cực tốt, chính là làm cho thứ đồ vật kia không dễ dàng cương lên, nếu không chẳng phải là đúng ý muốn của đối phương rồi sao, vì nghĩ rằng thủ đoạn này có thể khiến cho y thần phục phá giới.

Ôn công tử thấy phía trước của y vẫn không có phản ứng như mọi khi, cũng không có ý định tiếp tục dày vò ngọc hành nữa, mà khép hai ngón tay lại cắm vào mật huyệt của y, tìm kiếm một điểm nhỏ trong thân thể y, nơi mà ấn vào có thể khiến cho y run rẩy cả người.

Phía trước phản ứng chậm chạp lại khiến cho toàn bộ cảm giác của thân thể đều tụ lại phía sau, hai ngón tay kia vừa đưa vào đã gần như muốn lấy mạng y, chứ đừng nói là đầu ngón tay thon dài còn đè lên những nếp uốn bên trong vách huyệt tàn nhẫn khuấy đảo. Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trước mắt đầy hoa bay rực rỡ, tựa như hồn phách đã bị rút ra khỏi cơ thể, xa xa nhìn xem thể xác của mình bị người khinh bạc, nhưng chờ y hoàn hồn, lại cảm thấy hậu huyệt tràn đầy chua xót, lông tơ khắp người đều dựng đứng, thật sự là liều mạng dùng trăm năm công lực mới nhịn xuống không rên rỉ thành tiếng.

Ngón tay điêu luyện kia làm cho bụng dưới của y như thiêu như đốt, hậu huyệt vừa chua lại trướng, nếu y là một phàm nhân sợ rằng đã không nhịn được đưa đẩy cái mông để hắn chậm lại một chút, hoặc là muốn hắn cho thêm càng nhiều càng tốt, giống như mấy ngày trước dùng vật thô to như vậy lấp đầy mật huyệt của y, cắm y dục tiên dục tử, dù sau đó biến trở về tượng đá cũng không nhịn được hồi tưởng lại mùi vị bị hắn thao làm.

"Thần tiên, ngươi tu luyện cái này thật sự là vô cùng tốt, như này vẫn có thể thờ ơ?"

Hai ngón tay thon dài của Ôn công tử ở bên trong mật huyệt của y chuyển động nhanh hơn, dần dần cắm rút ra chút tiếng nước nho nhỏ, mà nam nhân xinh đẹp trên tòa sen kia vẫn có thể sừng sững như tùng, ngược lại để cho hắn sinh lòng bội phục.

Đáng tiếc mục tiêu của hắn không chỉ có nơi này, sau khi ngón tay kia làm cho mật huyệt mềm xốp mở rộng hơn liền rút ra, đẩy cánh mông mềm mại sang bên dùng lòng bàn tay trêu đùa miệng huyệt ẩm ướt đang mấp máy không ngừng kia trong chốc lát. Đứng làm sợ y không chịu nổi, hắn liền ôm người lên, đỡ eo sờ mặt y dịu dàng an ủi một phen, tự mình ngồi xuống tòa sen, kéo hai bắp chân thon dài của y quấn lên hông mình, vén vạt áo lên để nghiệt căn cứng rắn nóng bỏng kia vào giữa hai bắp đùi ướt át của y.

Chu Tử Thư bị hắn ôm ngồi mặt đối mặt, trống ngực vang không ngừng, biết hắn lại muốn tới gian dâm mình, nhẫn không khó, nhưng nhìn khuôn mặt hắn chợt có chút xấu hổ không chịu nổi, chỉ hận mình không có cách nào đóng lại hai mắt.

"Thần tiên..." dáng vẻ Ôn công tử cười lên rất động lòng người, mi dài như lông vũ, đôi mắt đẹp tựa tiên, phiến môi mỏng hồng nhạt tựa như một luồng diễm hồn sâu kín, cho dù Chu Tử Thư hận hắn càn rỡ cũng không nhịn được nhìn tới ngây dại.

"Ngươi có thể gọi ta một tiếng được không, tiểu thần tiên của ta?"

Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nhiều lần, coi như chỉ là một phàm nhân lại có thể để thần tiên phải chịu nhục phá —

! !

Vật kia vừa đỉnh vào một chút, ánh mắt Chu Tử Thư đã không còn trống rỗng, chỉ cảm thấy bên trong hậu huyệt bị một thứ đồ vật thô to nóng bỏng lấp đầy, ngay cả bụng dưới cũng giống như bị xỏ xuyên.

Ôn công tử mắt ngậm hoa đào, khẽ thở dài một tiếng nói, "Nơi này của ngươi thật chặt... Hút ta thật thoải mái, thần tiên."

Chu Tử Thư bị hắn ôm vào trong ngực, chân tay mặc cho hắn sắp đặt, hai cánh mông lại càng không ngừng bị vò đến bóp đi, ấn thành vết đỏ hình năm ngón tay. Tính khí thô to kia không phải lần đầu tiên đi vào huyệt động thần tiên này, mấy ngày trước hắn vừa lột quần của y đã vội vã cắm vào từ phía sau, thao tiểu huyệt chặt khít của y thành một cái động mềm mại đỏ ửng chảy ra dâm thủy, ngay cả dương tinh của phàm nhân cũng xuất hết vào bên trong, nếu không phải qua giờ y sẽ biến trở về tượng đá, thì cái dáng vẻ bị người dày xéo kia thật đúng là một điểm trang trọng cũng không còn.

Nhưng mà lúc này, mặt đối mặt chịu thao lại làm cho Chu Tử Thư chịu nhiều đau khổ, mật huyệt của y quấn chặt lấy nghiệt căn của nam nhân, trong chớp mắt bị cắm vào chỗ sâu một cái tựa như huyết dịch toàn thân đều sôi trào, kêu gào muốn phải y nức nở rên rỉ ra tiếng. Nhịn được qua phản ứng của thân thể nhưng lại phải nhìn thẳng khuôn mặt diễm mỹ trác tuyệt của Ôn công tử, mi tâm hơi nhíu lại kia tựa như hút lấy linh hồn của y rồi ném vào chốn tiên cảnh, bên thái dương chảy xuống vài giọt mồ hôi mỏng manh càng tăng thêm tình sắc mị hoặc, cánh môi mỏng ưu mỹ nhẹ nhàng khép mở phả ra khí tức nóng rực... Chu Tử Thư chỉ cảm thấy hoa mắt, gò má giống bị lửa thiêu, Ôn công tử này so với y mới càng giống thần tiên... Không đúng, dáng vẻ này của hắn phải là yêu tinh ăn thịt uống máu người.

Nhưng dù vậy, y vẫn không lên tiếng, coi như bị Ôn công tử nhìn trúng là kiếp số của y, chỉ cần vượt qua một kiếp này chắc hẳn y có thể chuộc lại quá khứ tội nghiệt, cho nên y mặc kệ bị người khinh nhục thế nào, vẫn có thể bày ra dáng vẻ băng thanh ngọc khiết như cũ, tựa như thứ lúc này đang cắm rút trong thân thể y chẳng qua là một căn tử vật.

Nhưng thứ kia của Ôn công tử thật sự lớn đến có chút kinh người, lần đầu chỉ cảm thấy đau, càng về sau lại mơ hồ cảm nhận được mùi vị của khoái cảm. Lúc này một mạch bị vật cứng kia xỏ xuyên, một căn cự vật nặng trĩu đang ma sát vào vách thịt nóng bỏng nhớp nháp, chỉ là cắm vào rút ra mấy lần lại khiến Chu Tử Thư cảm thấy trong lòng cực kỳ vui vẻ, thậm chí không nhịn được muốn vươn đầu lưỡi ra mới có thể hóa giải cảm giác vừa chua xót lại thoải mái kia.

"Ngươi có biết tư thế này gọi là gì không?" Ôn công tử ôm eo nhỏ của y rướn người lên, ghé sát vào tai y dịu dàng nói, "Cái này gọi là, Quan Âm tọa liên."

Chu Tử Thư bị da mặt dày của hắn chọc tới giận sôi lên, nhưng nói còn nói không ra, hận cũng hận không lên, chỉ có thể mặc hắn bày ra tư thế hai tay quấn lên vai đối phương, bắp đùi nở nang bị nắn bóp tới nóng lên, cưỡng ép lôi tới quấn lên eo hắn.

Ôn công tử vuốt ve lưng eo nhỏ nhắn của y, bên dưới lại một khắc cũng không ngừng đỉnh làm, dập vào hai cánh mông 'bạch bạch' vang dội, về phần tiểu huyệt của thần tiên tự nhiên cũng bị hắn thao mềm thao phục, tựa như âu yếm dịu dàng bọc lấy dương căn của hắn vậy, vách huyệt nóng ướt run rẩy không ngừng, sâu trong mật huyệt càng chặt chẽ hút lấy quy đầu của hắn.

Chu Tử Thư bị hắn thao tới thần trí hỗn loạn, chỉ muốn nhanh chóng vượt qua sự dày vò này. Y dùng khóe mắt nhìn khắp bốn phía xung quanh, vốn là muốn dời sự chú ý qua chỗ khác, nhưng thấy chung quanh đều là La Sát kim cương đang đứng thẳng, chỉ có y là tiểu tiên trong thời gian tu luyện bị một phàm nhân ôm lấy phiên vân phúc vũ trên tòa sen, lại nghĩ tới câu 'Quan Âm tọa liên' kia của hắn, nhất thời tâm hải sôi trào, suýt chút nữa đã xấu hổ muốn mắng thành tiếng.

"Ngươi thật đúng là quật cường..." Ôn công tử thấy y mặt không đổi sắc, lại để tay vào nơi ngực bụng hai người kề nhau, theo làn da trơn láng một đường đi xuống, xoa nắn tính khí ủ rũ khuất bên dưới rừng rậm vắng vẻ, lại mở ra bắp đùi ướt đẫm mồ hôi của y, mò tới chỗ nhục thể tương giao dính nhớp nóng bỏng kia.

Tên điên hắn còn muốn dùng ngón tay đồng thời móc vào miệng huyệt của y, Chu Tử Thư thật sự không chịu nổi kiểu tra tấn như vậy, thầm nghĩ nếu mình là một phàm nhân tùy ý, có thể cho hắn một bạt tai, hoặc là cầu hắn nói không muốn, nói cho hắn biết mình đã bị thao không chịu nổi, bên trong vừa ngứa vừa đau, vật thô to kia đã đâm y tới dâm thủy tràn trề, không cần ăn thêm ngón tay của hắn nữa. Nếu Ôn công tử còn không chịu bỏ qua cho y, y liền có thể một cước đá văng hắn, muốn hắn chớp đôi mắt mềm mại giống như nai con hướng mình nói xin lỗi, kia có lẽ... Có lẽ y còn có thể cân nhắc để Ôn công tử lại đem tính khí thô cứng xấu xí kia bỏ vào trong mật huyệt của mình.

Ôn công tử vân vê ngón tay hắn vừa cắm trong miệng huyệt, móc ra một sợi chỉ bạc đưa đến bên môi của thần tiên nói, "Đáng tiếc ngươi giả bộ khá hơn nữa, bên trong cũng đã ướt hết... Ta thao ngươi thoải mái đúng không, thần tiên?"

Ánh mắt Chu Tử Thư khẽ rung động, y làm sao lại không biết bên trong mình đã ướt đẫm, đều do Ôn công tử này dụ dỗ y, để cho thân thể chưa từng trải qua chuyện cá nước thân mật của y, trước khi sắp vứt bỏ ái dục lại chân chính cảm nhận được nhục thể hoan du.

... Không, tựa như vẫn có cái gì không đúng.

Trong đầu y chợt hiện lên hình ảnh có chút kỳ quái, giống như một đoạn phim lúc y còn sống, trừ hành hiệp trượng nghĩa, hai tay đẫm máu, độc ngắm tà dương, y dường như cũng từng cùng một nam nhân ở trên giường điên loan đảo phượng không biết thiên địa là vật gì. Chỉ là lúc đó y không cần đè nén nội tâm rung động, có thể dùng cả hai tay ôm nam nhân thật chặt, tùy ý để nghiệt căn thô dài kia từng cái thao vào huyệt mềm của y, cho dù nam nhân thao y tới không khép chân lại được, dáng vẻ đầy dâm đãng, y cũng cảm thấy thoải mái khát vọng, thao quá sâu liền kêu hắn chậm một chút, nhẹ nhàng một chút... Nam nhân không thấy rõ khuôn mặt kia hình như tiến đến bên tai y nhẹ nhàng gọi y một tiếng, A Nhứ...

Chu Tử Thư hoảng hốt nhớ lại cảnh tượng buồn thương day dứt kia, Ôn công tử lại cho là y đã xuất thần, trong lòng sinh ra mấy phần không vui, liền quấn chặt khuôn ngực y cúi người cắn núm vú của y. Nơi yếu ớt như vậy làm sao có thể để cho người dùng răng cắn xé, Chu Tử Thư đau đến cả kinh, chỉ cảm thấy hai đầu vú sắp bị phàm nhân này cắn nát, còn đang sợ hãi đột nhiên núm vú lại bị đầu lưỡi quấn lấy dịu dàng đảo quanh, dường như ngậm luôn cả quầng vú hút vào trong miệng, mút đến da đầu y tê dại, cả người giống như rơi vào trong mây mù.

"Thần tiên có thể nói chuyện thì tốt quá, nếu không cứ như kẻ hèn này một người bận tới bận lui, kết quả là lãng phí thời giờ..."

Ôn công tử ngoài miệng trêu chọc, lại bị Chu Tử Thư nghe được một điểm sầu não uất ức. Y không hiểu phàm nhân này rốt cuộc là muốn cái gì, vốn cho rằng hắn chẳng qua chỉ là kẻ hạ lưu bại hoại, muốn đem thú tính phát tiết ở trên người mình, hoặc là ác quỷ từ địa ngục, muốn ép mình phá giới, không cách nào tu thành chính quả.

Y không hiểu, càng không rõ vì cái gì mấy ngày Ôn công tử không tới, y luôn luôn trái lo phải muốn từ trong đám người tìm được bóng dáng của hắn.

Ôn công tử thấy y cho dù bị thao đến cả người toàn nước, hậu huyệt cũng co rút quấn lấy hắn không thả, nhưng vẻ mặt vẫn nhàn nhạt tựa như không bị ảnh hưởng, trong lòng nóng nảy, dùng sức đè y xuống tòa sen, lại ép hai chân y đến trước ngực từ trên cao hướng xuống mạnh mẽ xỏ xuyên.

Suối tóc đen mượt phủ kín toàn bộ tòa sen, đẹp tới xuất trần. Thần tiên giống như một đóa hoa sen bị hái xuống hung hăng nghiền nát, đôi mắt sáng mềm lại hoàn toàn trống rỗng, trên thân thể uyển chuyển động lòng người tràn đầy dấu hôn xanh tím.

Ôn công tử cúi người liếm hôn bờ môi y, thần tiên dĩ nhiên là thờ ơ, ngay cả tầm mắt cũng chưa từng né tránh, có lẽ nơi duy nhất trên người y khiến người ta cảm giác được sự sống chỉ có hậu huyệt tràn trề dâm thủy kia, đã bị cự vật tím đỏ khai mở thành một cái động nhỏ, miệng huyệt liên tục mấp máy cầu người tiến vào rót chút ái dịch, dịu dàng lấp đầy hang động cơ khát của y.

Tuy rằng Chu Tử Thư sắc mặt bình tĩnh, linh đài lại giống như nến tàn trong gió không ngừng lay động, trong đầu luôn luôn không ngừng xuất hiện cái tên 'A Nhứ' của nam nhân kia gọi y, mở mắt lại là khuôn mặt tuấn mỹ của Ôn công tử để cho y vừa nhìn đã khó quên.

Đồng dạng khiến y khốn nhiễu chính là, hai người hãm sâu nghiệt căn trong thân thể y, tựa như đang dùng góc độ giống nhau như đúc xỏ xuyên y, mang cho y vô tận vui vẻ, để y muốn vì đó thét lên, vì đó khóc nức nở.

Trăm năm tu hành dục vọng của y đã bị bài trừ gạt bỏ đi hơn phân nửa, tự nhiên cũng quên người đã từng cùng y cá nước thân mật là nam nhân, nhưng khi Ôn công tử hôn môi y xúc cảm lại vô cùng quen thuộc, thậm chí y còn hận không thể lập tức nghênh đón, quấn lấy đầu lưỡi của hắn liếm mút, lại vuốt ve tóc dài mềm mại của hắn, cuối cùng gọi hắn một tiếng... "Lão Ôn."

-//-

Ôn công tử cho là mình nghe nhầm, nhưng chờ hắn phản ứng kịp đã thấy người dưới thân thì thào mở miệng, lại kêu một lần, "Lão Ôn..."

"A Nhứ!" hắn kích động ôm người vào lòng, không nhịn được mút hôn bờ môi y, vuốt ve mỗi một tấc da thịt ướt đẫm mồ hôi trên người y.

Chu Tử Thư hé môi cùng hắn quấn quýt dây dưa, đầu lưỡi trơn trượt kia khuấy đảo nước bọt trong miệng y, khiến y không nhịn được rên rỉ, hai tay cũng thuận theo quấn lên đầu vai nam nhân, nâng eo cùng hắn triền miên hôn sâu.

"Ngươi nhớ ra rồi sao, A Nhứ?"

Ôn công tử vuốt ve mái tóc dài bên gò má y, đôi mắt câu hồn đoạt phách kia si ngốc nhìn y, tựa như muốn đem y khắc ở đáy lòng.

Nhưng Chu Tử Thư cũng không có tâm trí để nhớ tới nhiều hơn, y chỉ biết mình đã phá giới, sẽ phải lưu lạc luyện ngục, y cùng Ôn công tử rất nhanh sẽ phải chia lìa, từ nay về sau sẽ không thể trông thấy phàm nhân khiến y vừa yêu vừa hận này nữa.

"Lão Ôn..." đã gần trăm năm y chưa từng mở miệng, hiện tại cũng chỉ có thể không ngừng lặp lại hai chữ quen thuộc này, hai cánh tay ôm chặt lấy thân thể nam nhân, muốn sau khi tách ra thân thể mình cũng có thể nhớ kỹ hơi ấm của hắn từng lưu lại.

Ôn công tử chỉ cảm thấy hạ thể bị đối phương gắt gao hút chặt, rốt cuộc đợi được phản ứng của y, trước tiên dĩ nhiên là muốn cùng y nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly khoái hoạt một phen.

"A... lão Ôn... ưm... a a — !"

Hai chân Chu Tử Thư bị hắn kéo ra liên tục quất roi mười mấy hiệp, tính khí thô to kia giống như muốn khuấy động dâm thủy trong người y, không một chút thương tiếc tấn công mãnh liệt vào tiểu huyệt đang co rút cao trào, thao y tới trợn trắng mắt, hai bắp đùi không ngừng run rẩy trong bàn tay nam nhân.

Y muốn khép chân lại nhưng toàn thân vô lực, đành phải cam chịu cái tư thế xấu hổ nhục nhã bị người nhìn không sót thứ gì này, miệng huyệt không ngừng co rút phun dâm thủy, lại bị tính khí thô to kia chặn lấy, theo động tác cắm rút mà bắn ra hai bên, rơi xuống giữa bắp đùi trần trụi nở nang.

"Không... không muốn... đừng..."

Chu Tử Thư hốt hoảng chống tay lên vai Ôn công tử, nhưng tần suất thao làm của đối phương vẫn không giảm đi chút nào, hẳn là bị cái thể chất mẫn cảm dị thường này của y câu dẫn đến dã tính đại phát, chỉ biết dùng thứ đồ vật kia mãnh liệt đỉnh sâu vào tiểu huyệt của y, muốn đục đẽo hành lang ướt mềm thành hình dáng cự vật của hắn, quy đầu to lớn mỗi lần trở lại đều phải đỉnh vào chỗ sâu, nghiền mài thịt non nhạy cảm nhất trong tâm huyệt.

"Nha... Không, không muốn... lão Ôn, lão Ôn..." Chu Tử Thư tựa như đột nhiên sống lại, tứ chi một lần nữa có tri giác, nhưng theo nhau mà tới lại là đối phương càng thêm mãnh liệt tiến công, cự vật cứng rắn trong cơ thể y trướng đến càng lớn, mỗi lần cắm vào lại vang lên tiếng nước dâm mỹ, thao y tới khóc không thở nổi.

Y đột nhiên không biết tay mình phải để chỗ nào, chân cũng không biết muốn quấn vào đâu, hậu huyệt bị cắm tới sưng đỏ, cao triều liên tục không nghỉ bức y khóc không ra tiếng, nước mắt cũng dần dần khiến cho tầm mắt y trở nên mơ hồ.

"Tiểu thần tiên, ngươi cuối cùng có thể đáp lại ta." Ôn công tử bế y lên, yêu thương vô hạn ôm vào trong ngực, dùng bàn tay nhào nặn khuôn ngực đầy đặn của y nói, "A Nhứ, ngươi có biết ta nhớ ngươi nhiều thế nào không?"

Chu Tử Thư ngây ngây ngô ngô bị hắn ôm, một cánh tay mềm nhũn khoác trên vai hắn, một cái tay khác cuối cùng đã tìm được cách sử dụng —vươn ra vuốt ve gò má của hắn.

Bất động tôn đã phá, trí nhớ của kiếp trước như gần như xa, Ôn công tử này cùng nam nhân trong ký ức giống nhau, đều gọi y là "A Nhứ."

"Lão Ôn..." y không nhớ nổi A Nhứ là ai, nhưng y lại muốn Ôn công tử trước mắt này. Nếu như biết mình mở miệng gọi một tiếng hắn liền vui vẻ như vậy, coi như tu luyện thành thần tiên hình như cũng chẳng có gì thú vị.

"A Nhứ, ngươi đừng sợ, để ta đút ngươi ăn trước."

Ôn công tử khép hai chân y lại, một cánh tay luồn dưới gối, một tay khác đỡ phía sau lưng y.

Tư thế như vậy khiến cho cả người y giống như treo trên người Ôn công tử, chỉ có ở giữa khe mông vẫn còn kẹp chặt lấy cự vật kia.

Ôn công tử hơi buông lỏng tay một cái y liền rơi xuống, trọng lượng khiến cho cự vật đi vào cực sâu, tựa như khuấy đảo hết nội tạng, chen lấn trong hành lang ngập nước phát ra tiếng òm ọp vang dội, như thể nuốt cây cự vật kia sẽ khiến y dục tiên dục tử.

"Chậm... chậm một chút..." y giống như rốt cuộc đã tìm về được chút ngôn ngữ, hàng mi thanh tú nhíu lại vừa thẹn vừa sợ nhìn Ôn công tử, người kia lại cười dán tới bên cạnh y, cực chậm cực nhu hòa ngậm lấy môi của y, một bên hôn một bên ôm y ở trên cự vật kia chập trùng lên xuống, muốn y chìm đắm trong lần hoan ái này.

Chu Tử Thư phá giới, chỉ cảm thấy mình tựa như cũng đã thành phàm nhân, đang cùng vị công tử tuấn mỹ này gắn bó như môi với răng trong lòng lại tràn đầy xao động, khuôn mặt nóng như lửa đốt, không nhịn được mềm mại lắc eo muốn cùng đối phương càng dính sát với nhau. Y nắm chặt tóc dài của Ôn công tử hừ hừ rên khẽ, rơi vào trong tai mình cũng là xuân sắc vô biên, tính khí ở bụng dưới vốn từ lâu không trải qua xung động rốt cuộc đã dựng đứng, nhưng cũng không cần đến an ủi, chẳng qua là bị người thao huyệt mã mắt liền không ngừng nhỏ xuống xuân thủy, hai núm vú trên ngực vừa tê vừa ngứa, muốn dán vào trên người công tử mè nheo cọ xát mới có thể tạm thời hóa giải, chỉ là tiếng rên rỉ cũng bởi vậy càng thêm phóng đãng mềm mại.

Ôn công tử đương nhiên thích dáng vẻ này của y, mặc dù thần sắc trên mặt vẫn là trong trẻo lạnh lùng, thế nhưng trong đôi mắt ngập nước đã đều là vui vẻ. Trăm năm qua y bị người cung phụng nhiễm đến một thân hương khói, bất ngôn bất ngữ vô tư cũng vô tình, nhưng không ai biết được bên dưới tượng đá này là một thân thể bằng xương bằng thịt, là vẻ đẹp để cho thế gian sợ hãi thán phục, bóc ra chính là chảy nước đầm đìa, vào tới bên trong lại càng là sắc hồn trao tặng.

"Thần tiên... Nhưng nguyện độ ta ra bể khổ?"

Ôn công tử cười khúc khích hỏi y, trong giọng nói tràn đầy giễu cợt. Chu Tử Thư lại nói mình đâu còn làm được thần tiên, bị tên đăng đồ tử bất kính thần phật này tiết độc mấy lần, sớm đã khắc ghi mùi vị đó, cuối cùng ngay cả bất động tôn cũng phá, chỉ thành một phàm phu tục tử của chính mình.

Hung khí nóng bỏng kia đụng vào điểm mẫn cảm trong thân thể khiến hông eo của y run rẩy mãnh liệt, tính khí phía trước lập tức phun dương tinh, cánh mông cũng không tự chủ kẹp chặt dùng sức hút lấy cự vật đang bừng bừng xao động. Chu Tử Thư khóc thút thít vùi mặt vào vai hắn, run rẩy gọi tên của hắn lúc hắn xuất vào bên trong y, hậu huyệt cũng không nhịn được phun đầy dâm thủy, từ khe hở bắn tung tóe ra ngoài, để y thẹn tới mức không dám nhìn hạ thể lầy lội hỏng bét của mình.

"Được rồi! A Nhứ... không sao... không có việc gì..."

Ôn công tử ôm chặt y, không ngừng hôn lên gò má cùng mi mắt y, Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên trông thấy ngoài cửa sổ một tia sét đánh tới!

"Không muốn! Lão Ôn! !"

Y vội vàng nhào tới ôm lấy công tử trước mắt, lúc tia sét kia đánh xuống trong một thoáng y tựa như trông thấy bốn phía cháy lên, ngọn lửa đỏ rực như hoa sen, cháy sạch đại điện lương trụ sụp đổ, kim thân tượng phật liên tiếp ngả nghiêng, tiếng nhạc Phạn văng vẳng bên tai tan dần trong tiếng tụng kinh, cho đến một mảnh hư vô.

Chu Tử Thư cho là mình rơi vào địa phủ, nhưng mở mắt nhìn một cái Ôn công tử vẫn đang ở bên người y, chẳng qua là sau lưng dâng lên một luồng tiêu khói.

"Lão Ôn?!"

Y khẩn trương tóm người kéo qua, chỉ thấy sau lưng Ôn công tử da tróc thịt bong bị đốt thành than đen, nhưng không bao lâu lại dần dần tự hồi phục như cũ.

"Lôi kiếp này quả nhiên đau đến muốn mạng, vẫn còn may không đánh vào trên người ngươi, A Nhứ."

Ôn công tử ánh mắt dịu dàng vuốt ve gò má y, nhưng Chu Tử Thư lại nói một câu làm hắn há miệng kinh ngạc

"Ngươi rốt cuộc là ai?!"

-//-

"Đời trước ta là sư đệ của ngươi cũng là phu quân của ngươi, ngươi là thiên nhai hiệp khách còn ta là thủ lĩnh ác quỷ, ngươi vì bảo vệ ta trước chính đạo mà không tiếc trở mặt với cả võ lâm. Sau này chúng ta cùng nhau ở trên núi tuyết, nhưng ngươi rời đi trước ta một bước, sau khi ngươi chết không lâu ta cũng hết thọ chết già, nhưng hai ta ai cũng không đầu thai chuyển thế... Ta ở trên trời dưới đất tìm ngươi hồi lâu, lại không ngờ tới ngươi ở trong cái miếu này giả trang Quan Âm."

Chu Tử Thư mê mang nhìn hắn, không hiểu sao hắn vẫn có thể cười được, nếu đúng như lời hắn nói thì trần duyên của hai người đã tận, ngày hôm nay chẳng phải là người quỷ thù đồ sao?

Nhưng mà Ôn công tử lại bất đắc dĩ cười nói, "Ta còn chưa nói xong đâu, lại đến một kiếp ta là Chân Long Tiên Quân, mà ngươi là Nguyệt cung tiên tử, ta nhìn thấy ngươi trong hồ sen liền đem lòng cảm mến ngươi, sau đó ta ngày ngày quấn lấy ngươi. Mặc dù ngươi đối với ta luôn không muốn để ý tới nhưng ta vẫn không chịu buông bỏ. Sau đó bị thiên đình phát hiện, theo như quy củ muốn ta chịu *phủ việt chi hình (búa rìu). Nhưng ngay lúc phủ thiên chặt đứt gân rồng của ta ngươi lại thay ta cản một đao, vì vậy tiên cách không còn rơi vào luân hồi. Ta sao có thể để ngươi một mình chịu khổ gặp nạn, cho nên tự nhập vào vãng sinh giếng tiêu trừ ký ức để tới nhân gian bầu bạn với ngươi một đoạn đường, mặc dù quá trình long đong nhưng chúng ta cuối cùng có thể giúp đỡ lẫn nhau vượt qua cả đời. Sau khi ta chết liền tự nhiên khôi phục thần cách, ta vốn tưởng rằng ngươi cũng sẽ hồi phục như cũ, lại không ngờ tới có kẻ muốn chia rẽ chúng ta một cước chặn ngang, lừa ngươi tới cái ngôi miếu nát này."

"Ngươi nói tới ai?"

"Còn có ai? Ngoài cái đám Tây Thiên hòa thượng suốt ngày gõ mõ kia, bọn hắn sớm nhìn trúng trên người ngươi có phật cốt, phí hết tâm tư muốn đào ngươi đi để bọn hắn ngồi ở đó tĩnh tọa niệm kinh, cho nên mới an bài cho ngươi cái gì mà bất động tôn công pháp, muốn ngươi từ bỏ thất tình lục dục."

Vết thương trên lưng Ôn công tử đã từ từ phục hồi như cũ, nhưng uy lực của lôi kiếp vẫn khiến cho hắn vô cùng suy yếu.

"Lôi kiếp hôm nay chính là kiếp cuối cùng mà ngươi phải chịu, nếu ta không đến phá ngươi bất động tôn, chờ sau khi phi thăng ngươi chính là vô tình vô dục lãnh Quan Âm... May mắn trên người ngươi tất cả đều là khí tức của ta, đạo thiên lôi này bổ ta cũng chính là bổ ngươi. Kiếp nạn đã qua, A Nhứ, ngươi đã khôi phục tiên thân."

Chu Tử Thư nghe xong lời này thì kinh ngạc không dứt, y có thể cảm nhận được trên người mình có một chút biến hóa, chí ít qua canh giờ cũng không còn biến trở về thành tượng đá, chỉ là Ôn công tử thay y chịu lôi kiếp làm y đau lòng không thôi.

Ôn công tử nâng một lọn tóc dài trước ngực y nói, "A Nhứ, ngươi thay ta ngăn cản phủ thiên, lại bồi ta vượt qua cả đời, ta chẳng qua chỉ thay ngươi chịu một lần lôi kiếp có gì ghê gớm đâu."

"Lão Ôn..." Chu Tử Thư nắm chặt tay hắn, trong mắt đều là thâm tình.

"Dẫu sao..." Ôn công tử vừa cười lại dán mặt tới bên cạnh y nói, "ai kêu ta tiết độc Quan Âm?"

Mặt y đỏ lên, ngượng ngùng dời tầm mắt sang bên, thấp giọng nói, "Vì sao ta không nhớ nổi ngươi?"

Ôn công tử bất đắc dĩ nói, "Nhất định là đám hòa thượng kia ngáng chân, không muốn thấy người hữu tình cuối cùng thành quyến thuộc, đợi vết thương lành lại ta thay ngươi tìm lại công đạo."

Chu Tử Thư mỉm cười lắc đầu nói, "Không cần, ta nghĩ... ta kiểu gì cũng sẽ nhớ lại ngươi, coi như không nhớ nổi cũng không sao, bởi vì ngươi ở nơi này."

"A Nhứ..." Ôn công tử vùi mặt vào vai y nói, "Mỗi một lần... Đều là ngươi độ ta ra bể khổ, tiểu thần tiên của ta."

Chu Tử Thư vòng hai tay ôm hắn, chỉ cảm thấy trong lòng yên tĩnh lạ thường, đó là một loại cùng nhau bước vào hồng trần, khác với hóa giải ưu phiền ở chỗ, phải đắm mình trong hồng trần mới có thể tìm được một phương an bình, ở trong ngực của người mình yêu.

"Nếu không ngươi nói cho ta ngươi tên gì trước đi?" y vỗ nhẹ lên đầu vai Ôn công tử, nói nhỏ bên tai hắn, "Chẳng lẽ ngươi thật sự họ lão, tên Ôn?"

"A Nhứ, ta thấy ngươi thích tổn thương người như vậy, nếu muốn lục căn thanh tịnh đoán chừng cũng khó lắm..."

Ôn công tử nhướng mi, sắc như xuân hoa nhìn y cười một tiếng.

"Ta tên... Ôn Khách Hành."

Nắng mai chưa tỏ, bách tính dâng hương vẫn như cũ nối liền không dứt, thật sớm đã canh giữ ở bên ngoài kim điện.

Chỉ là khi cửa điện mở ra, trên tòa sen kia đã không thấy Quan Âm.

Chỉ có một cành liễu nhứ, dính lộ hoa trong suốt, ung dung được thế nhân thương nhớ suốt trăm năm.

_End_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro