Túy hoa âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 醉花阴
Tác giả 怀五_ (AO3: othello244)

• PWP một phát xong, làm hỏng váy bồng

-═══════-

Ôn Khách Hành say, say khướt, say túy lúy...

Chuyện này phải trách lão quái vật lấy rượu từ chỗ quỷ quái nào tới, bình thường hắn uống tám vò mười vò còn chưa thấm vào đâu, nhưng lần này mới có ba bình hắn đã say, chân muốn nhũn ra, đầu cũng choáng váng, sau khi trở về phòng liền nằm rạp ở bàn trà không bò dậy nổi. Lão quái vật cười nhạo hắn, ngay cả tiểu tử Thành Lĩnh cũng lén lút cười trộm, cho là hắn không nhìn thấy sao? Ngày mai hắn tỉnh táo rồi có hai người kia dễ chịu.

Là Chu Tử Thư đỡ hắn về phòng, nhìn bước chân hắn lảo đảo, Chu Tử Thư đành phải choàng tay hắn lên vai, rồi ôm eo kéo đi. Ôn Khách Hành chợt nghĩ, lần cuối cùng hai người thân mật như vậy là khi nào? Không nhớ nổi, dù sao từ sau đêm mưa đập tiêu giữa hắn với Chu Tử Thư vẫn luôn có chút ngăn cách, mới vừa rồi hắn còn định nắm vạt áo của Chu Tử Thư, nói "Đừng đi" như một kẻ đáng thương.

Ôn Khách Hành lật ngửa hết các ly trà rồi lại úp từng cái lên bàn, hắn không biết mình đang làm gì, người say dù có làm cái gì cũng đều không phải chuyện lạ.

Chu Tử Thư quả thật không đi, y đứng ở bên cửa sổ quay lưng về phía hắn, nói không chịu nổi dáng vẻ làm bộ làm tịch của hắn, nói hắn mang mặt nạ giả qua loa lấy lệ, nói cái gì "Chẳng còn bao nhiêu thời gian"... Ôn Khách Hành không thích nghe những lời này, hắn thà rằng mình cứ say thêm chút nữa, tốt nhất là hồ đồ tới mức nghe cái gì cũng không hiểu.

Hắn không thể tháo tấm mặt nạ này xuống, bỏ xuống Chu Tử Thư sẽ không cần hắn nữa, vậy hắn tình nguyện mang cả đời.

Quên đi, hắn uống quá nhiều, không quản được những thứ này. Hắn nghiêng đầu nằm rạp trên bàn, không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Chu Tử Thư, chỉ nhìn thì không có tội đúng không? Nếu Chu Tử Thư ghét cái dáng vẻ làm bộ này, vậy y có đoán được dáng vẻ xấu xí bên dưới lớp da người này của mình đến tột cùng là như thế nào không? Y không biết, y còn tưởng rằng mình coi y là huynh đệ... Huynh đệ cái quỷ, ngay từ ngày đầu tiên hắn đã không hề nghĩ như vậy.

Đầu óc dần trở nên nặng trĩu tựa như đeo cả khối chì, hắn không nhớ nổi rốt cuộc mình đang ai oán cái gì, hắn không muốn làm một kẻ đáng thương, hắn muốn xé một góc mặt nạ xuống cho y nhìn - không phải một mặt huyết tinh kia, mà là mặt khác... Là bộ mặt mà Chu Tử Thư quang minh lỗi lạc, anh hùng cao thượng hoàn toàn không thể ngờ được.

Ôn Khách Hành ngước mắt nhìn y, từ gót chân đến sau lưng, xuống chút nữa rơi vào trên eo cùng bờ mông, khóe miệng không nhịn được giật nhẹ một cái, phát ra nụ cười của một kẻ say đến mờ mịt đầu óc. Chu Tử Thư còn đang quay lưng về phía hắn nói những lời thấm thía, y chắc chắn không thể đoán được con ma men phía sau mình giờ khắc này đang suy nghĩ cái gì... Ôn Khách Hành đang nghĩ, A Nhứ, tiểu sư huynh của ta, thật là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Còn không phải sao? Eo của y nhỏ như vậy, bị một đoạn đai lưng buộc chặt, mông lại vểnh như vậy, chống ngoại bào lên thành một đường cong tiêu hồn; lưng của y lúc nào cũng thẳng tắp; đôi xương hồ điệp cho dù cách một lớp trang phục cũng tựa như cánh bướm muốn bay lên; mái tóc dài như thác nước; đuôi tóc uốn cong nhè nhẹ, nâng ở trong lòng bàn tay nhất định là bông xù mà mềm mại... A Nhứ à... Ôn Khách Hành thì thầm vừa gọi vừa bò về phía y, Chu Tử Thư tốt như vậy, nhất định sẽ không so đo với con ma men hắn.

**

Dĩ nhiên Chu Tử Thư cũng chưa từng nghĩ muốn so đo với hắn, Ôn Khách Hành được y nhìn ở trong mắt thương ở trong lòng, hận hắn không nói thật lòng, lại oán hắn tội gì muốn dây dưa với một người đã không còn nhiều thời gian như mình. Ôn Khách Hành không hiểu, hắn càng lộ ra không bỏ được càng khiến Chu Tử Thư thương tâm thêm một phần, thương tâm vì sao lại gặp hắn lúc sinh mạng chẳng còn được bao lâu, thương tâm ngày nào đó mình chết đi không thể bầu bạn với hắn nữa.

Y chỉ trích Ôn Khách Hành đeo mặt nạ qua loa lấy lệ với mình, chẳng lẽ y không phải, đời này y chưa từng cảm mến một người như thế, nhưng bởi vì mình không còn nhiều thời gian mà sinh lòng hèn nhát. Nếu là Chu Tử Thư trước đây, dù biết rõ sẽ bị từ chối cũng có thể thản nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng đến hôm nay lại cam nguyện cố thủ với tình tri kỷ, đi một bước chính là một bước.

"Lão Ôn, không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa."

Chu Tử Thư nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ sâu kín thở dài một tiếng, tối nay nói quá nhiều, nói thêm gì nữa y sợ mình lại phải ầm ĩ với Ôn Khách Hành, ồn ào một hồi đến cuối cùng không nhịn được hỏi ra câu từ đáy lòng kia, "Vậy rốt cuộc ngươi coi ta là gì?"... Không thể hỏi, coi như Ôn Khách Hành cho y đáp án mình muốn y cũng không nhận nổi, huống chi Ôn Khách Hành cũng đã nói, hắn coi mình là tri kỷ, như thế còn chưa đủ sao?

Chu Tử Thư nghe thấy tiếng di chuyển sột soạt sau lưng, còn nghĩ rằng người kia say đến choáng váng muốn bò lên giường, nghĩ đến liền cười ra tiếng, đang muốn xoay người đi dìu hắn, kết quả... Kết quả con ma men kia làm thế nào lại đụng đầu vào mông y, sau đó liền không nhúc nhích.

Thế nào? Bị đụng choáng rồi?

Chu Tử Thư sửng sốt một chút, gò má lập tức đỏ lên, hoảng sợ gọi một tiếng lão Ôn liền muốn quay lại, nhưng cử động tiếp theo của Ôn Khách Hành khiến toàn thân y cứng đờ. Ôn Khách Hành vùi mặt vào mông y cọ xát mấy cái, say khướt phun ra một câu: "Thật lớn..."

"Lão Ôn!" Chu Tử Thư ngượng tới nổi lên một tầng da gà, đây là tình huống gì? Một khắc trước Ôn Khách Hành vẫn là cái dáng vẻ sợ sệt muốn chết, bây giờ lại đột nhiên say mềm thế này... Không đúng, cái này đâu chỉ là say mềm, Chu Tử Thư đột nhiên ý thức được con ma men vậy mà lại vùi mặt ở chỗ đó, trong đầu nổ oanh một tiếng, ngây người cứng đơ tại chỗ mà quên cả phản kháng.

Ôn Khách Hành bên này cũng không khá hơn chút nào, trước khi dịch tới chỗ này hắn vẫn còn một chút lý trí, nhưng càng dựa tới gần bờ mông vừa tròn vừa vểnh của người kia lại càng hút mắt, chờ đến khi hắn ỷ vào chín phần men say và một phần dũng khí cuối cùng dựa đầu vào, phanh một tiếng giống như dây đàn bị đứt, lý trí kể cả não tủy đều bị một hơi rút đi.

Hắn choáng váng, mình đang làm cái gì, liệu Chu Tử Thư có làm thịt hắn không?

Loại ý nghĩ còn được coi là bình thường này chỉ xuất hiện trong đầu hắn một tích tắc, ngay sau đó Ôn Khách Hành nghĩ, không thể trách mình, đều do rượu của lão quái vật kia, trách A Nhứ hơn nửa đêm còn không chịu đi, trách y không đề phòng một mực quay lưng về phía mình, bờ mông căng tròn no đủ kia thật sự là quyến rũ chết người.

Hắn dứt khoát ôm lấy bắp chân của Chu Tử Thư, vùi mặt vào mông y, chỗ đó quả nhiên rất mềm, cách trang phục cũng có thể cảm giác được thân nhiệt của y, ngày thường chỉ cảm thấy vừa lớn vừa cứng, hóa ra xúc cảm lại non mềm như vậy, không biết cắn một ngụm thì sẽ như thế nào?

"A!... Lão Ôn!" Chu Tử Thư không kịp đề phòng bị người cắn một ngụm vào mông, lập tức kêu lên.

Chuyện gì đang xảy ra, trong đầu y đã loạn thành một nồi cháo, thường ngày tâm tư kín đáo ân tình lão luyện hoàn toàn không có tác dụng, làm sao y có thể hiểu được Ôn Khách Hành vùi mặt vào mông mình vừa gặm vừa cắn là cái hành động gì? Hẳn là, đã say lắm rồi, chỉ có say rượu nổi điên thì mới hành động không theo lẽ thường thế này.

"Ôn Khách Hành... lão Ôn, ngươi say..." Chu Tử Thư đè tay lên vai hắn muốn đẩy ra để quay người lại, nhưng Ôn Khách Hành lại đột nhiên nắm vào bắp đùi y, gắt gao tóm chặt, lại còn vùi mặt vào sâu hơn một chút, sống mũi cao thẳng cọ qua cọ lại sau đó chui vào khe mông y.

Chu Tử Thư nghe thấy hắn bất mãn hừ hừ hai tiếng, eo liền mềm nhũn, cả người như bị sét đánh trúng, một chữ cũng không nói ra được.

Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy thật mềm thật nóng, hóa ra mông của A Nhứ lại cực phẩm như vậy, so với xương hồ điệp của y càng khiến người *tâm túy thần mê.
(*) chỉ trạng thái phấn khích tương tự như cực lạc, mô tả sự ngưỡng mộ đến cùng cực. Giống như "Say"

Hắn ôm lấy bắp đùi của người kia, ngón tay nắm chặt quần áo vải bố ở trên đùi y vuốt ve, chóp mũi chui vào khe mông ấm áp dễ chịu của y, cảm nhận hai cánh mông chen lấn chặt chẽ, dụ dỗ người muốn xé quần áo của y trực tiếp cảm thụ nhiệt độ của y.

"Ừm... A Nhứ... ấm quá... " Ôn Khách Hành choáng váng lại ở trên mông y cọ lung tung một hồi, cọ tới trang phục của y đều rối loạn xốc xếch, thỉnh thoảng lại cắn mông y một cái, đến cuối cùng vẫn không nhịn được vươn lưỡi cách lớp vải vóc liếm vào khe hở giữa hai cánh mông mềm mại kia. Chu Tử Thư kinh hãi kêu một tiếng, khẩn trương nhấc mông lên, hắn lại ngay lập tức đuổi theo, dùng đầu lưỡi liếm ướt mảnh quần áo nho nhỏ đang kẹp chặt giữa hai cánh mông.

"Không... không muốn..." Chu Tử Thư cảm thấy mình sắp điên rồi, hắn đang làm gì, bọn họ đang làm gì... Tình cảnh quẫn bách như vậy đời này y chưa từng nghĩ tới cũng chưa bao giờ gặp qua, thật sự không biết phải hóa giải như thế nào. Ôn Khách Hành lại... lại đang làm chuyện hạ lưu như vậy với y, bọn họ rõ ràng đều là nam nhân, làm sao có thể... Đầu lưỡi kia đùa giỡn tới muốn mạng của y, hết lần này tới lần khác mơn trớn khe mông của y, vải vóc hơi thô ráp bị kẹt giữa hai bờ mông rắn chắc, thậm chí còn thỉnh thoảng cọ xát qua nơi tư mật... Trên mặt Chu Tử Thư đã đỏ tới sắp rỉ máu, hai tay vịn vào khung cửa sổ, bắp đùi run rẩy không ngừng. Y muốn Ôn Khách Hành buông ra, lại không biết phải mở miệng như thế nào, run run rẩy rẩy nói: "Lão Ôn, ngươi... ngươi không được liếm nữa... Ta... aaa..."

Y thật sự ngượng ngùng tới không thể nói ra miệng, bàn tay của Ôn Khách Hành lại theo bắp đùi mò lên sờ mấy cái, từ bắp đùi sờ đến thứ ẩn giấu bên trong tiết khố. Chu Tử Thư chỉ cảm thấy bên tai nổ 'ong' một tiếng, tựa như thần trí đã bị rút sạch trong nháy mắt, đồ vật trong tiết khố cứng lên một chút, bị người cách lớp quần áo dùng bàn tay xoa nắn, chóp mũi của đối phương còn không ngừng cọ vào giữa đùi y... Chu Tử Thư xấu hổ muốn chết, muốn cự tuyệt nhưng lại không tìm được câu từ phù hợp, lại quên mất kẻ say là người kia chứ không phải mình, quên mất y có thể quay người đạp Ôn Khách Hành một cước ngã chổng vó.

Mà Ôn Khách Hành đang nghĩ gì? Ôn Khách Hành đang nghĩ, rốt cuộc là mình điểm huyệt y lúc nào? Làm sao A Nhứ lại bao dung như vậy, không mắng cũng không nháo? Hay là y cảm thấy hành động như vậy giữa tri kỷ là rất bình thường? A Nhứ vẫn còn tri kỷ khác sao? Nhưng ngàn vạn lần không nên... Mà quần áo này thật đúng là cản trở, nếu mình cởi quần của y, A Nhứ có kịp phản ứng không? Thử một chút đi.

Nói thử liền thử. Hắn say khướt mò mẫm tóm lấy lưng quần của Chu Tử Thư kéo lung tung, thân thể của đối phương căng thẳng nhưng vẫn không giãy giụa, quả nhiên là bị hắn điểm huyệt, thì ra võ công của hắn đã cao tới mức quỷ thần khó đoán như vậy, ngay cả chính hắn cũng không biết. Ôn Khách Hành ngây ngô cười hai tiếng, một phát kéo quần của Chu Tử Thư xuống tận mắt cá, một đôi chân thon dài rắn chắc lập tức lộ ra. Ôn Khách Hành mê muội nhìn chằm chằm từ đường cong lưu loát nơi bắp chân cho tới bẹn đùi bị vạt áo che đi một nửa, bàn tay thon dài không nhịn được nắm lấy hai bắp đùi của y, xúc cảm đẫy đà, rắn chắc dẻo dai, bị người chạm vào sẽ run rẩy nhè nhẹ, thật sự là vưu vật.

"Ôn... Ôn Khách Hành..." Chu Tử Thư có cảm giác hồn phách của mình cũng thoát ra rồi, y thậm chí còn không dám nhìn xuống. Tên điên Ôn Khách Hành có biết mình đang làm gì không? Y hoàn toàn có lý do làm thịt hắn... Chỉ là, y có thể làm được sao? Y ngượng đến nỗi ngay cả giãy giụa cũng không dám, chỉ sợ gọi tỉnh Ôn Khách Hành sau đó phải đối diện với tình cảnh quẫn bách này. Y từng gặp nguy hiểm, từng lâm vào khốn cảnh sinh tử, chỉ chưa từng bị người trong lòng mượn rượu làm càn lột trang phục. Chu Tử Thư cắn chặt môi dưới, đứng tại chỗ cứng ngắc như tượng, y nhớ ra tửu lượng của Ôn Khách Hành hình như chẳng ra làm sao, lần trước ở Duyệt Phàn lâu uống say, sáng hôm sau liền không nhớ nổi đêm qua đã uống ở đâu, cho nên ngày mai rất có thể hắn sẽ quên mất, chỉ cần mình không đề cập tới, chuyện này liền chưa từng xảy ra...

"A... ha... Không được..."

Nhưng ngay sau đó y vẫn phải run giọng kêu lên một tiếng, Ôn Khách Hành vừa kéo vạt áo của y lên bắt đầu liếm mông, đầu lưỡi ẩm ướt kia xẹt qua da thịt, bỉ ổi lại sắc tình. Chu Tử Thư lắc lắc đầu, lần này thật sự muốn chạy trốn, y cúi người muốn kéo quần của mình, nhưng Ôn Khách Hành lại đột nhiên dùng sức vùi mặt vào khe mông y buồn bã nói một câu: "Ưm... đừng đi mà, A Nhứ..."

"Buông ra!" Chu Tử Thư gấp đến độ kêu to, nhưng đối phương lại duỗi tay lên, chen vào giữa hai bắp đùi kẹp chặt, giữ lấy âm nang của y xoa nhẹ mấy cái. Nhất thời Chu Tử Thư cảm thấy huyết dịch xông lên tận đỉnh đầu, "A!" một tiếng kêu lên, trong đan điền nhiệt khí phun trào, dương căn lập tức dựng thẳng, hông eo co giật mấy lần, cho dù cắn chặt môi vẫn không ngăn được cảm giác rùng mình.

"Mềm quá... A Nhứ ngươi đừng động..." đầu óc Ôn Khách Hành đã bị ngâm trong men rượu, không kẻ nào có thể tìm về lý trí giữa cặp mông trắng tuyết đầy đặn này của A Nhứ. Hai cánh mông trần trụi vừa mềm vừa lớn, bày ở trước mắt giống như hai vầng trăng tròn đối xứng, nhẹ nhàng cắn một chút liền nổi lên hồng ấn, bàn tay thon dài nắm vào còn có sóng thịt tràn qua kẽ tay... Ôn Khách Hành cảm thấy choáng váng tựa như lần đầu tới thanh quan các, nắm lấy mông y vừa cắn vừa bóp, cắn mấy ngụm lại đột nhiên nổi lên một chút hối hận, tại sao mình có thể làm ra loại chuyện này với A Nhứ, vừa ngẩng đầu hai mắt liền rơi vào lúm đồng tiền eo quyến rũ, bị câu đến thần hồn điên đảo, lại nghĩ làm cũng làm rồi, còn có thể làm gì mình.

Chu Tử Thư ghé vào trên bệ cửa sổ thấp giọng kêu, trong đầu y muốn đá văng người kia nhưng thân thể lại ngoan ngoãn giống con đà điểu, cúi đầu, vểnh mông, thậm chí còn hơi tách chân sang bên để cho nam nhân phía sau có thể không chút kiêng kỵ mà vuốt ve. Trong đầu y giống như bị đổ nước, ngơ ngơ ngác ngác không thể nặn ra một chút suy nghĩ bình thường. Ôn Khách Hành dùng một tay nâng mông y, một tay khác xuyên qua bắp đùi nắm lấy dương căn của y. Ngoại trừ thủ dâm y chưa bao giờ cho người khác chạm qua, chỉ mới bị xoa nắn mấy cái hông eo đã lập tức mềm nhũn, thật sự giống như bị điểm huyệt vậy, đáng thương mặc cho người chà đạp.

Ôn Khách Hành vẫn còn dính dính nhão nhão nói mấy lời vô nghĩa, nhưng một câu y cũng không hiểu, chỉ biết là dương căn của y bị nắm thật thoải mái, đó là tay của Ôn Khách Hành, trắng trẻo đẹp đẽ, mười ngón thon dài, sao có thể làm loại chuyện này... Sao không làm loại chuyện này từ sớm... Trên mặt Chu Tử Thư đỏ sắp rỉ máu, y biết mình thích đối phương, nhưng chưa từng nghĩ hai nam nhân cũng có thể thân mật tới vậy.

Ôn Khách Hành lười biếng xoa nắn dương căn của y, thật sự là cổ tay chẳng có sức lực, nhưng thứ đó của A Nhứ lại cứng rắn tới rỉ nước trong lòng bàn tay hắn, vừa đáng thương lại sắc tình. Mông của y bị cắn tới sưng đỏ, trên da thịt non mềm đều là dấu răng với nước bọt, cặp mông kia thi thoảng lại run lên mấy cái, so ra còn đầy đặn hơn cả nữ tử. Ôn Khách Hành liếm liếm môi, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hạ thể đã căng trướng phát đau, vươn một tay tách hai cánh mông Chu Tử Thư sang bên, nhìn ngắm lối vào thật nhỏ hẹp đang run rẩy co rút, xung quanh là một vòng nếp uốn màu nâu nhạt, dáng vẻ giống như chưa từng có người chạm qua. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, vị rượu còn sót lại trong miệng khiến đầu lưỡi hắn run lên, không thể khống chế, thử thăm dò liếm vào miệng huyệt nhỏ hẹp chặt khít. Chu Tử Thư vừa hoảng vừa cuống kêu lên một tiếng, lòng bàn tay nắm chặt lấy tay hắn đang đặt ở trên đùi mình, giọng nói run rẩy xen lẫn cả tiếng thở gấp kêu hắn ngừng... Làm sao ngừng? Ôn Khách Hành liếm láp thịt huyệt mềm mại đang vội vàng co rút trước mặt, trong đầu đều là dáng vẻ thanh túc đoan trang thường ngày của A Nhứ, thật muốn mạng.

"Lão Ôn... đừng... không được... Ô, buông ra..."

Hai chân Chu Tử Thư phát run, đứng không vững, muốn ngã vào người hắn, Ôn Khách Hành đỡ vào mông giúp y đứng thẳng, sống mũi cao như triền núi cứ như vậy khảm vào khe mông ướt đẫm mồ hôi, đầu lưỡi vẫn không ngừng liếm láp hậu huyệt mẫn cảm. Chu Tử Thư chưa từng nghĩ tới sẽ cùng người làm loại chuyện này, triệt để hoảng hốt thấy trước mắt là một mảnh hào quang rực rỡ, hàng mi dài rậm run rẩy như sắp rơi lệ, Ôn Khách Hành dùng đầu lưỡi đỉnh vào một cái y lập tức bắn ra, tinh dịch đậm đặc đọng lại trong lòng bàn tay hắn, y hốt hoảng cúi đầu nhìn một cái, những ngón tay thon dài kia vẫn đang bao lấy da thịt hồng nhuận, đem tinh dịch bôi lên tính khí của y.

Một lần nữa Chu Tử Thư gọi một tiếng lão Ôn, tiếng gọi kia giống như xé rách một miếng vải lụa, kéo ra ngàn vạn sợi tơ* vừa có vô hạn nhu tình lại có ngượng ngùng xấu hổ. Sợ là y còn say hơn Ôn Khách Hành mấy phần, bằng không làm sao lại có thể dung túng hắn làm ra loại chuyện này.
(*) Câu gốc thiên ti vạn vũ: diễn tả mối quan hệ phức tạp gắn bó với nhau, khó cắt đứt.

"A Nhứ?... Gọi ta sao?" Ôn Khách Hành choáng váng cười ngây ngô hai tiếng, rút tay về lật qua lật lại, rồi ngẩng đầu nói với y: "A Nhứ, đây là cái gì?"

"...Ngươi nói đây là cái gì?" Chu Tử Thư vội vàng muốn kéo quần lên, y oán trách cái con ma men đáng ghét này, lời như vậy cũng có thể hỏi ra miệng không phải đang giả ngây giả dại với mình chứ - không đúng, là ngốc thật, ngày mai tỉnh lại hắn nhất định sẽ không nhớ nữa, thật đáng hận.

Nhưng rõ ràng Ôn Khách Hành không có ý định kết thúc như vậy, hắn cố ý giẫm lên quần dài quấn quanh mắt cá chân của Chu Tử Thư, đối phương đứng không vững, cứ như vậy ngã xuống bị hắn giơ tay đón lấy, cánh tay quấn lên eo nhỏ của Chu Tử Thư, ôm y ngồi vào trong lòng mình.

"Ôn Khách Hành!" Chu Tử Thư giãy giụa, mái tóc dài mềm mại quét loạn trên mặt Ôn Khách Hành, quét đến trong lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, tính khí cương cứng, cũng không biết hắn ăn gan hùm mật gấu gì, đưa bàn tay dính đầy tinh dịch về phía đôi môi của Chu Tử Thư, cưỡng ép mở ra hai cánh môi mềm mại rồi nhét ngón tay vào, muốn ép buộc y tự ăn tinh dịch của mình còn kẹp lấy đầu lưỡi ướt mềm của y đùa giỡn trêu chọc.

"Ư... ưm... không..." Chu Tử Thư bất ngờ bị hắn chơi xấu không kịp phản ứng, trong miệng đều là mùi tinh dịch tanh nồng của chính mình, Ôn Khách Hành ôm y rất chặt, lão nhị nóng bỏng cứng rắn đè vào mông y. Một bên đùa giỡn ngắt nhéo đầu lưỡi của y, một bên dán tới gần cắn vành tai của y. Thủ pháp của đăng đồ tử quá điêu luyện, không chút tôn trọng, nhưng lại khiến hai tai Chu Tử Thư nóng lên, tim nhảy bình bịch trong lồng ngực. Nước miếng không thể khống chế tràn qua khóe môi, lỗ tai giống như nối liền với tim gan tỳ phổi, cả người y đều tan thành nước dựa vào trong ngực Ôn Khách Hành, bị hắn ôm lấy dịu dàng bắt nạt.

"A Nhứ... A Nhứ ngươi đẹp quá, cho ta được không? Đừng mắng ta... đừng không muốn ta..." Ôn Khách Hành dán vào lỗ tai y nói năng lộn xộn như mê sảng, Chu Tử Thư cũng giống như uống say, ngoảnh lại nhìn vào mắt hắn si ngốc hỏi: "Lão Ôn... Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"

Tay của Ôn Khách Hành lại từ phía trước thăm dò vào giữa hai chân y, vòng qua âm nang rồi vuốt ve đáy chậu, một ngón tay mò mẫm tiến vào miệng huyệt bị mình liếm ướt nhẹp. Chu Tử Thư mờ mịt kêu lên một tiếng, hậu huyệt gắt gao cắn chặt ngón tay hắn, tầng tầng thịt mềm ở bên trong run rẩy co rút lại, nóng bỏng và dính nhớp, thật sự là tiêu hồn thực cốt xử nữ phúc địa.

Ôn Khách Hành vội vàng cởi quần giải thoát tính khí cứng rắn như sắt, kề sát vào giữa hai cánh mông đầy đặn, vừa dùng ngón tay thao huyệt của y vừa tiếp tục ghé vào bên tai y nói khùng nói điên: "A Nhứ... chỗ này của ngươi thật chặt... Ta giúp ngươi làm mềm được không? Phải mở rộng một chút mới ăn được... Có được không?"

Căn bản Chu Tử Thư không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ mờ mịt gật đầu. Bất kể là tốt hay không tốt, có được hay không được, chỉ cần là Ôn Khách Hành hỏi y, cái gì y cũng đều đồng ý. Đời này y chỉ có một tri kỷ là hắn, mặc dù luôn chọc y phát cáu, nhưng lần nào cũng chẳng thể giận quá hai ngày, không nỡ để cho hắn một thân một mình.

Nói thì nói như thế, nhưng chỗ đó của y vẫn là lần đầu tiếp nhận dị vật, hai ngón tay không tính là đau, nhưng không ngừng rút ra cắm vào liền đưa tới cảm giác vừa tê vừa ngứa, trong huyệt phát ra tiếng nước tựa như trướng không chịu nổi. Hai chân của Chu Tử Thư bị hắn dùng bắp đùi đẩy ra, hai người cùng nhau ngồi dưới đất, nhưng y lại giống như hài tử bị Ôn Khách Hành ôm trước ngực xi tiểu, ngượng không để đâu hết, đành phải dán sát vào ngực hắn, nhưng bởi vậy mà cánh mông lại càng ép chặt vào dương căn của hắn. Thứ đồ vật thô dài dữ tợn như vậy dán vào trên mông y hưng phấn bừng bừng, quy đầu mài tới trong khe mông của y toàn bộ đều là dâm thủy nóng ướt, thi thoảng lại đâm vào thịt huyệt mẫn cảm hai cái, thật là khiến người khó xử.

"Lão Ôn... Ngươi muốn làm gì..." Chu Tử Thư quay đầu nhìn hắn, lưu luyến dáng vẻ say túy lúy của đối phương, vừa sợ hắn tỉnh lại bọn họ đều phải lúng túng, vừa vui vẻ Ôn Khách Hành đối với mình có tâm tư khác. Y chưa từng nghĩ tới giữa nam nhân cũng có thể làm loại chuyện kia, cho dù hai bên mông bị hắn gặm cắn sờ soạng, cũng chỉ coi là Ôn Khách Hành say rượu làm loạn, ngón tay đang cắm rút bên trong tiểu huyệt cũng chỉ là cảm giác thoải mái nhiều hơn, lúc này thứ y càng muốn chính là âu yếm, trong mắt chỉ có đôi môi tinh xảo ưu nhã của Ôn Khách Hành.

Cho đến khi Ôn Khách Hành rút ngón tay ra, đem quy đầu to lớn nóng bỏng kề sát vào miệng huyệt của y, nâng mông thịt của y dịch về phía trước mấy tấc, rồi nắm lấy vòng eo thon nhỏ của y mà ấn trở về, tính khí thô dài kia bất ngờ xông vào miệng huyệt, dùng thêm chút lực, một nửa cây gậy thịt liền xông thẳng vào mật huyệt nhỏ hẹp.

Chu Tử Thư ngửa cổ rên rỉ một tiếng gần như hấp hối, hai mắt mở lớn, khó mà tin được chuyện đã xảy ra. Ôn Khách Hành vẫn còn đang liếm láp cổ y, một bàn tay cũng không ngừng vuốt ve tấm lưng căng cứng của y, lão nhị chặn ở miệng huyệt của y nhàn nhạt cắm rút hai lần nói: "A Nhứ... ngươi xem, cái này cũng không dễ vào..."

"Vào, vào cái gì..." Chu Tử Thư hoảng loạn nhìn xuống, lại thấy dương căn to lớn dữ tợn của người kia đã vùi một nửa vào giữa hai đùi mình. Hậu huyệt căng trướng ê ẩm, bên trong tựa như có một cây gậy sắt nóng rực lấp đầy toàn bộ dũng đạo, khiến thân thể y phải căng ra hết mức. Chu Tử Thư không nhịn được run rẩy, trong đầu vừa mới vang lên chút âm thanh cảnh báo, Ôn Khách Hành lại đột nhiên nắm lấy hông y đỉnh về phía trước, toàn bộ thân trụ xỏ xuyên vào hành lang quá mức chật hẹp, âm nang vỗ vào thịt mềm trên mông y 'ba' một tiếng giòn dã.

"A a! !" Chu Tử Thư rốt cuộc khóc ra, nước mắt kia không phải cố ý mà là tự phát từ hốc mắt lăn xuống, xương cốt toàn thân tựa như đều bị người rút ra, chỉ còn hồn phách vẫn đang bám vào trên thân xác. Cho dù y không muốn thừa nhận cũng biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, Ôn Khách Hành thao huyệt của y, Ôn Khách Hành khốn kiếp mượn rượu giả điên, dùng cái thứ đáng giận kia cắm vào hậu huyệt của y.

"Buông... buông ra! Ưm... ư..ưm..." Chu Tử Thư liều mạng giãy giụa, y cũng không biết có thể tìm cái gì, có thể dùng cái gì. Một hồi cảm thấy ủy khuất, một hồi lại cảm thấy oán giận, Ôn Khách Hành - người này chẳng những giấu diếm y rất nhiều chuyện, còn dưới tình huống giấu diếm y rất nhiều chuyện như vậy đường hoàng tới làm nhục y. Nhưng Ôn Khách Hành chẳng qua là giữ lấy khuôn mặt y cắn lên môi y, Chu Tử Thư lập tức mê loạn thêm mấy phần, trong lòng không khỏi dâng lên một tầng cảm thụ thanh khiết khi lần đầu cùng hắn hôn môi, tựa như mật ngọt khiến lòng người tan chảy. Mùi vị của đầu lưỡi quấn quýt thật sự quá mức tốt đẹp, cho dù Ôn Khách Hành bắt đầu nhấc hông liên tục đỉnh vào hậu huyệt, y cũng đã quên phải chống cự.

"A Nhứ... thoải mái... bên trong ngươi chặt quá... Đang hút ta... Ngươi không tức giận đúng không? Đều là lỗi của lão quái vật... Ngày mai chúng ta tìm y tính sổ..."

Chắc chắn Ôn Khách Hành vẫn còn say túy lúy, bằng không sao có thể nói năng lung tung lộn xộn như vậy. Nghĩ tới điểm này Chu Tử Thư lại hơi yên tâm, dù sao còn tốt hơn là bị hắn làm trong lúc tỉnh táo, đến lúc đó ngay cả cái cớ cũng không tìm được.

"A, hức... lão Ôn... đừng... A, haa...." Y hốt hoảng, không nhịn được kêu lên. Dương căn của Ôn Khách Hành từ bên dưới xỏ xuyên vào thân thể y, một cây gậy vừa lớn vừa cứng rắn như thế, cứ như là tới trách phạt y.

Chu Tử Thư bị hắn ôm ở trên đùi thao vào mấy chục cái, Ôn Khách Hành lại nắm eo của y đổi sang tư thế quỳ trên đất, thứ đồ vật thô to nặng nề cắm vào giữa hai bờ mông trắng nõn, tách mở miệng huyệt non mềm rồi lại rút ra thật nhanh, liên tục ra vào kéo dâm thủy thành những sợi chỉ bạc, cơ bụng bền chắc đập vào hai cánh mông tạo ra từng trận sóng thịt, tiếng nước dâm đãng òm ọp vang dội. Lại làm kịch liệt hơn chút nữa, ngay cả tiếng nước nhỏ xíu cũng không nghe được, chỉ có tiếng da thịt va chạm xen lẫn với tiếng rên rỉ đứt quãng của Chu Tử Thư.

Dĩ nhiên Ôn Khách Hành đã sướng tới sắp điên rồi, hắn ái mộ Chu Tử Thư cực sâu, nhưng lại thường xuyên tự ti không dám nói cho y, bình thường đều coi người kia thành Quan Âm bồ tát mà cung phụng, chỉ đụng khẽ vào vai y cũng cảm thấy đó là khinh nhờn bất kính, lúc này lại có một Chu Tử Thư bằng xương bằng thịt quỳ gối dưới thân hắn, chống cặp mông đào nở nang lên cho hắn thao, tóc dài mềm mượt đánh vào trên lưng y như sóng, hắn thao quá sâu bắp đùi y sẽ run rẩy, ngửa cổ khóc nói không muốn. Đây là thật sao, hắn tự hỏi mình, không đúng, hẳn là hắn uống quá nhiều rồi phát mộng xuân, chuyện phát mộng không thể trách hắn.

"A Nhứ, ngươi ngậm chặt như vậy, không sợ ta thao hỏng ngươi luôn sao?" có lúc Ôn Khách Hành phát điên lên ngay cả chính hắn cũng không chịu nổi, nhưng người nào kêu hắn là Ôn điên chứ? Nếu Chu Tử Thư đã muốn nhìn vậy thì để cho y nhìn thật kỹ.

Hắn dùng hai tay xoa bóp cánh mông Chu Tử Thư, đẩy hai cánh mông trắng nõn đầy đặn sang hai bên, nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt ướt át đỏ mọng bị hắn căng ra hết mức, giống như nổi cơn điên ra sức đẩy hông, dương căn liên tục cọ xát mật huyệt mềm mại ngoan ngoãn kia hung hăng cắm rút, chưa đến một tuần trà (thời gian để uống hết 1 tách trà, khoảng từ 10 -15 phút) liền khiến Chu Tử Thư vừa khóc vừa bắn ra một lần, hành lang nhỏ hẹp kia tựa như có sinh mệnh điên cuồng co rút vặn xoắn, mút tới xương sống của hắn phát run, nhịn qua một chút lại càng làm điên cuồng mãnh liệt hơn. Lúc này bên trong mật huyệt toàn bộ đều là nước, Chu Tử Thư đã sướng đến triều phun, tiếng rên rỉ cũng dâm đãng thêm mấy phần, bỗng nhiên nhớ tới mấy lời kịch "Lớn quá, thật thoải mái", ngay cả cái mông cũng không nhịn được bắt đầu đưa đẩy, tựa như muốn để cho người thao đến mất trí.

"Lão Ôn... đừng... vật kia lớn quá... Đừng đỉnh chỗ đó... ư, ưm ưm!"

Chu Tử Thư muốn kẹp hai chân lại, kết quả lại là đem nghiệt căn ở bên trong hút lấy càng chặt. Có một điểm nhỏ hễ bị mài qua liền có cảm giác mắc tiểu mãnh liệt, dương căn của Ôn Khách Hành lại một mực đỉnh vào nơi đó, dần dần giống như đã bị cọ tới sưng lên, muốn giãy giụa cũng không có khí lực, chỉ có thể bị hắn không ngừng đâm vào chỗ kia, cắm bắn một lần còn chưa đủ, càng muốn mài ép điểm nhỏ y không thể chịu được nhất.

Nước mắt của y lã chã rơi xuống, rốt cuộc không nhịn được cầu xin tha thứ, nhưng tiếng 'ba ba' sau lưng vẫn vang lên không dứt, tiểu huyệt đã bị người thao tới mềm nhũn, hông eo cũng vô lực sụp xuống, chỉ có cặp mông vẫn cao cao vểnh lên không ngừng bị dương căn của nam nhân cắm vào rút ra, làm cho dâm dịch bắn tung tóe.

Chu Tử Thư hoảng hốt cào lên tấm ván gỗ, giống như bé mèo con nhỏ giọng rên rỉ, qua một hồi tiếng rên rỉ kia chợt rơi vào lỗ tai y, Chu Tử Thư tự mình nghe được lập tức xấu hổ đến toàn thân đỏ ửng, lầm bầm lầu bầu nói: "Ôn Khách Hành... hừ, ngươi nhớ kỹ... cho ta... A, đừng, đừng nhanh nữa... Khốn kiếp... Ô... về sau... không cho ngươi thao nữa..."

"Tại sao?" Ôn Khách Hành giống như đột nhiên tỉnh rượu, rút dương căn ra ngoài, 'phốc' một tiếng cửa động vẫn còn run rẩy mở ra, căn bản không khép lại được. Chu Tử Thư giống như bị rút đi toàn bộ sức lực, mềm nhũn nằm xuống sàn nặng nề thở dốc, giữa hai bắp đùi đều là dâm thủy, ẩm ướt dính nhớp, mông thịt vẫn còn hơi run rẩy. Y cau mày muốn mắng, nhưng lại bị Ôn Khách Hành cưỡng ép lật ngửa lên, nghiêm trang nhìn chằm chằm y, lại hỏi một tiếng: "Tại sao?"

"Không muốn..." Chu Tử Thư ngượng ngùng cúi đầu, lo sợ hắn đã tỉnh nên không dám nhìn, lại thấy dương căn của Ôn Khách Hành vẫn to lớn cứng rắn như cũ đang đỉnh vào giữa hai bắp đùi ướt nhẹp của mình. Y hốt hoảng ngẩng lên vừa mới nói chữ 'không', miệng đã bị người kia chặn lại, Ôn Khách Hành đè lên người y đẩy hai bắp đùi mềm nhũn sang hai bên, cứ như vậy bên trên cắn môi y phía dưới đem dương căn nhét vào.

Chu Tử Thư nhíu mày, toàn thân run rẩy như muốn tan ra thành từng mảnh, mật huyệt mềm xốp lại đàng hoàng ngậm lấy nghiệt căn kia nuốt vào, chẳng những muốn ăn, còn muốn quấn lấy cây gậy thô to kia cắn mút vặn xoắn, dâm thủy từ chỗ sâu nhất phun trào tưới đẫm lên cự vật, giống như kêu nó mau mau di chuyển, mãnh liệt cắm rút mà yêu thương mình đi.

Những lúc thế này Ôn Khách Hành rất biết nghe lời, hông eo bền chắc liên tục đỉnh vào giữa hai chân y, nặng nề qua lại trong thân thể y. Chu Tử Thư bị hắn chặn miệng, rên rỉ cũng chỉ phát ra những âm thanh ngắt quãng, đầu lưỡi trơn ướt bị hắn liếm mút, mật huyệt cũng đồng thời phun càng nhiều nước, để cự vật ra vào càng thêm dễ dàng, giống như được sinh ra để cày cấy ở bên trong thân thể y vậy.

"Tại sao?" Ôn Khách Hành rõ ràng chiếm tiện nghi của y, trong lòng lại vẫn băn khoăn lời cự tuyệt kia, kiên trì đòi bằng được đáp án.

"Lão Ôn... Ngươi... ngươi đừng hỏi..."

Chu Tử Thư nghĩ hắn đã tỉnh, vừa thẹn vừa sợ vùi mặt vào mái tóc dài của mình, nhưng hai chân lại vẫn ngoan ngoãn mở rộng mặc người thao làm.

Nào có cái gì tại sao, y chẳng qua là thuận miệng nói sảng, càng nhiều hơn chính là tâm tư nũng nịu xấu hổ, tại sao người kia cứ nằng nặc muốn hỏi. Trong lòng y rối loạn, sợ Ôn Khách Hành tỉnh táo liền không nhận nợ, lại giống như lần trước bỏ y lại khách điếm không để ý. Rõ ràng giữa hai người nhìn thế nào cũng là y chiếm thế thượng phong nhiều hơn, nhưng mỗi lần rời khỏi Ôn Khách Hành, người sầu hận lại chính là y.

Lần này Chu Tử Thư nghĩ Ôn Khách Hành dù sao cũng nên nhận nợ đi, có thể đem tất cả những chuyện giấu giếm y đều nói hết ra, nơi riêng tư thẹn thùng nhất của y cũng đều đã giao cho hắn, cự vật của đối phương vẫn còn ở trong thân thể y mãnh liệt thao làm, đừng hòng xem y là người ngoài nữa.

"Lão Ôn... ta, ta nói đùa..." Chu Tử Thư ngượng ngùng mười phần ngẩng đầu dò xét hắn, cách tầng hơi nước mông lung lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song của hắn, quan hệ của bọn họ từ tri kỷ hình như trong lúc bất chợt đã sâu thêm một tầng, nhìn vào trong mắt đặt vào trong tâm đều là người kia.

"Ta... nguyện ý..." âm cuối cùng nhỏ như muỗi kêu, giống như sợ người nghe được, Ôn Khách Hành lại cúi xuống hôn y, lúc này Chu Tử Thư liền chủ động vươn lưỡi cùng hắn quấn quýt, cảm thấy mình cũng coi như đã thật lòng giao phó, về sau... chỉ cần Ôn Khách Hành đừng cố ý chọc giận y, y đương nhiên vẫn sẽ nguyện ý lại cùng hắn cộng phó vu sơn.

"A Nhứ... vì cái gì không đáp lời ta... Không để ý tới ta..." kỳ thật Ôn Khách Hành vẫn còn say túy lúy, mạch suy nghĩ của con ma men dĩ nhiên cũng chậm nửa nhịp, còn nghĩ A Nhứ thấy dáng vẻ này của hắn về sau sẽ không thèm để ý hắn nữa. Trong lòng hắn nóng ran, vừa vội vừa sợ, một bên dứt khoát cách lớp quần áo xoa nắn khuôn ngực của Chu Tử Thư, một bên hôn lên nốt ruồi câu nhân trên gò má y nói: "A Nhứ có phải ngươi chướng mắt ta... ghét bỏ ta..."

Chu Tử Thư đang lúc ý loạn tình mê, vừa nghe được lời này liền bị dọa cho giật mình, lập tức kéo hắn lại gần ôm thật chặt. Ôn Khách Hành ngoài miệng yếu thế, phía dưới lại vẫn không ngừng cắm rút vừa nhanh vừa ác, khiến thịt mềm hai bên bắp đùi của y đều bị dập tới đỏ lên, điểm mẫn cảm bên trong mật huyệt vừa sưng vừa nóng, khoái cảm quá nhiều nhanh chóng trở thành cảm giác căng trướng mắc tiểu, làm cho y khóc lóc nói mấy lời "Muốn tiểu, cứu mạng" như mê sảng, bắp đùi bền chắc kẹp chặt lại không muốn bị người thao vào thêm nữa, mười đầu ngón chân đều cuộn cả lại.

Ôn Khách Hành nào có để ý được nhiều như vậy, trong mắt đều là khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh của đối phương, bình thường nhìn đoan trang quá mức, không dám khinh nhờn, nhưng lúc này hai mắt ngập nước, cánh mũi khẽ động, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng chỉ có thể run rẩy. Hắn nghĩ A Nhứ sao có thể không muốn mình chứ? Nói muốn nhìn khuôn mặt thật của hắn, nhìn rồi sao có thể né tránh? Trong đầu hắn mơ hồ, lại nghĩ tới lời y nói khi nãy, càng oán trách làm sao A Nhứ có thể không cho mình thao? Thật quá đáng, mê người như vậy không cho hắn đụng chẳng lẽ còn muốn giữ mình trong sạch cả đời sao?

Lòng hắn như có lửa đốt nóng nảy gỡ cổ áo của Chu Tử Thư, ngay cả áo lót cũng thoát bằng hết, ôm lấy hai bầu ngực trắng nõn gặm cắn lung tung. Đầu vú tuy nhỏ nhưng màu sắc tươi sáng, non mềm nhô lên như miếng trái cây ngon miệng, Ôn Khách Hành vươn đầu lưỡi liếm láp, lại há miệng gặm cắn, khiến hai bầu ngực của Chu Tử Thư phải run run rẩy rẩy, ngay cả hắc ấn của thất khiếu tam thu đinh cũng lộ ra vẻ dâm đãng.

"Lão Ôn... đừng... A, a a! Muốn, muốn đi... đừng thao nữa, muốn đi tiểu... Ô ô..."

Ôn Khách Hành lại cho rằng người kia muốn cự tuyệt, mạng cũng không cần còn la hét cái gì "cứu mạng" "từ bỏ", khi nào y mới có thể nghĩ cho nỗi khổ của hắn một chút, về sau nếu không có y, cho dù hắn còn sống thì cũng đâu có ý nghĩa gì? Trong lòng hắn sinh ra ác ý, mặc kệ Chu Tử Thư cầu xin lại càng đỉnh vào sâu hơn, thậm chí còn cố tình nắm lấy dương căn đã nửa mềm của y mà xoa nắn. Bên dưới càng ra sức dày vò thịt huyệt, đâm tới mức Chu Tử Thư suýt nữa ói ra, cơ bụng khối lũy rõ ràng cũng không ngừng bị quy đầu đỉnh tới gồ lên một đường cong nho nhỏ.

"Ừ... A Nhứ, Tử Thư... Ta thích ngươi, đừng đi..."

Bên tai Chu Tử Thư nghe hắn bày tỏ, trong lòng lại như thiêu như đốt, muốn đáp lại nhưng lại bị khoái cảm ùn ùn bao phủ. Y thực sự không có bắn, chỉ run rẩy hét lên, sau đó một luồng nhiệt từ giữa bụng tản ra. Chu Tử Thư hoảng hốt một trận, nhất thời không nhịn được khóc lên, làm sao y có thể nghĩ tới lần đầu tiên của mình liền bị tên khốn kiếp Ôn Khách Hành thao đến bắn tiểu.

"Ha ha..."

Tên khốn kiếp này còn đang cười, rót đầy tinh dịch đặc sệt vào mông y, hiện giờ bên trong tràng đạo vẫn còn bị luồng nhiệt kia kích thích tới không ngừng co rút.

Chu Tử Thư đập mạnh vào vai hắn một cái, cuối cùng Ôn Khách Hành đã chịu lui ra ngoài, rút cự vật dữ tợn kia ra khỏi mật huyệt của y, 'phốc' một tiếng cực kỳ dâm tục, theo sau là dịch thể dính nhớp mãnh liệt tràn ra, biến hạ thể của y thành một mảnh rối tinh rối mù.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành nắm lấy cánh tay y đang che trên mắt mình, dán cái khuôn mặt khiến người phiền lòng kia lại gần nói: "Ngươi thế nào? Kẻ nào làm ngươi khóc? Ta đi đánh hắn..."

Chu Tử Thư hung hăng trừng hắn một cái, lại không biết đôi mắt ngập nước của mình chỉ có nửa phần oán hận, trừng tới xương sống của Ôn Khách Hành tê dại, tính khí lại cứng rắn thêm mấy phần.

"Ngươi, ngươi làm gì... lão Ôn!"

Ôn Khách Hành dùng quần áo của mình tùy tiện xoa xoa trên người y, sau đó lại ôm y từ dưới đất bế lên, lung la lung lay đi tới bên giường, một đống vết bẩn vàng vàng trắng trắng trên sàn kia tự nhiên cũng lười quản.

"A Nhứ... Tử Thư, ta không gạt ngươi... Ta thật thích..."

Chu Tử Thư bị hắn một mạch ném lên giường, người kia lại leo lên nặng nề đè ở trên người y, còn thuận tay kéo luôn cả màn trướng xuống.

Về lý vừa mới bị hắn giở trò chơi xấu, y tuyệt đối phải cùng Ôn Khách Hành tính toán nợ nần đến cùng, lại để cho hắn tiếp tục đụng chạm càng là chuyện không thể nào. Nhưng nhìn vào đôi mắt liễm diễm như sóng của Ôn Khách Hành, nghe tiếng "thích" lặp đi lặp lại bên tai, Chu Tử Thư lại một lần nữa mềm lòng.

Tỉnh cũng được, tỉnh liền tự biết mình đã làm cái gì, về sau nghĩ không nhận nợ cũng không được.

Y nhỏ giọng thở gấp, tùy ý để Ôn Khách Hành một lần nữa hôn lên cổ y, đẩy mở hai chân của y...

"Chu Tử Thư! Ngươi nơi này chuyện gì xảy ra? Ai làm?"

Con ma men nhìn chằm chằm cửa động bị rót đầy tinh dịch, đột nhiên lên cơn giận dữ, ồn ào với y.

Chu Tử Thư ngẩn người, Ôn Khách Hành lại nhào lên ôm lấy y khóc lớn: "Không có chuyện gì... A Nhứ, bất kể là ai làm, ta nhất định giúp ngươi làm thịt hắn... A Nhứ ngoan, đừng sợ, ta giúp ngươi xóa hết những dấu vết này..."

Nói dứt lời liền mê mang mở hai bắp đùi của y, thở ra một ngụm hơi nóng của men rượu muốn vùi đầu vào giữa hai cánh mông y...

"Khốn kiếp, ngươi lăn đi giải rượu cho ta!"

Chu Tử Thư dùng sức đá một cước vào mặt hắn, Ôn Khách Hành lăn tới đầu óc choáng váng, trước mắt toàn chấm nhỏ không ngừng đảo quanh, ý nghĩ duy nhất còn sót lại chính là... Chân này thật đẹp, thật hoạt bát...

"Này! Lão Ôn..."

Chu Tử Thư nhìn đối phương nặng nề ngã lên người mình, nhào vào lồng ngực trần trụi của mình, giận đến thất khiếu bốc khói, mà kẻ đầu sỏ lại vui vẻ nhắm mắt lại, ngủ.

**

Mặt trời lên cao ba sào Ôn Khách Hành mới ung dung tỉnh lại, trong phòng sạch sẽ chỉ dư lại một chút mùi rượu. Hắn xoa xoa cái đầu đau buốt của mình, ý thức nửa nổi nửa chìm, trong đầu hiện lên vài hình ảnh hương diễm mập mờ.

Ôn Khách Hành đỏ bừng cả mặt, cuống quýt rời giường mặc quần áo, lại hoảng hốt đẩy cửa chạy ra ngoài, đã thấy Trương Thành Lĩnh ở trong sân viện bắt đầu một ngày huấn luyện ma quỷ dưới sự dạy dỗ của sư phụ.

Chu Tử Thư quay lưng về phía hắn, vai rộng eo hẹp, tóc đen như thác, lưng thẳng như tùng.

Ánh mắt của Ôn Khách Hành không nhịn được rơi vào trên mông y, tâm loạn như ma, suýt chút nữa thì đâm đầu vào cột cửa.

Thật sự là mộng?

"A Nhứ..." hắn do do dự dự kêu tên đối phương, Chu Tử Thư cũng không quay đầu, vắng ngắt nói một câu: "Tỉnh? Vậy thì đi rửa mặt đi, Thành Lĩnh làm chút bánh bao ở trong nồi."

"Ò..." Ôn Khách Hành sợ hãi đáp một tiếng đi về phía hậu viện, xúc cảm trong giấc mộng này không khỏi quá mức chân thật, nhưng nhìn biểu hiện của A Nhứ lại tựa như chưa từng xảy ra cái gì. Là hắn suy nghĩ nhiều đúng không, nếu hắn thật sự làm chuyện như vậy, làm sao A Nhứ có thể tha thứ cho hắn, phải chém hắn thành mấy khúc mới coi như xong, vẫn là chính mình quá hồ đồ thôi.

Nhưng lúc hắn đi qua hành lang, khóe mắt lại hốt hoảng liếc thấy bàn tay đặt phía trước bụng của A Nhứ siết thành nắm đấm, đi lên mấy bước nữa, trên mặt A Nhứ lại lúc đỏ lúc trắng, đây là... phát cáu?

Ôn Khách Hành cười khan hai tiếng, vừa định tiến lên hỏi thăm lại bị Chu Tử Thư quăng cho ánh mắt có đao, hiển nhiên là không muốn để ý tới mình. Không có cách nào, hắn đành phải kéo cái thân xác mệt mỏi sau khi uống say tới hậu viện rửa mặt cho tỉnh táo một chút.

Nhưng là nước lạnh còn chưa kịp vã lên mặt, bỗng có người nắm cổ áo hắn kéo lên, Chu Tử Thư ẩn nhẫn tức giận dùng đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn nói: "Ôn Khách Hành, ngươi thật sự định giả ngu đến cùng?"

"Giả cái gì ngu?" Ôn Khách Hành chớp mắt, mê mang nói: "A Nhứ, ngươi nói cái gì?"

Chỉ thấy sắc mặt Chu Tử Thư thay đổi cực nhanh, từ bên trong lửa giận ẩn hàm một chút ủy khuất thoáng chốc biến thành mất mát bối rối, chậm rãi buông lỏng tay, đôi mắt đen điềm tĩnh nhắm lại một chút, sau đó mở ra lần nữa lạnh nhạt nói: "Không có gì, cơm nước xong nhớ đi gọi Diệp tiền bối..."

Nói xong y liền muốn quay người rời đi, Ôn Khách Hành lại chợt nắm lấy tay y, mỉm cười kêu một tiếng: "A Nhứ..."

Coi như hắn lại hồ hồ nữa cũng đọc được biểu tình của A Nhứ: không biết làm sao, xoắn xuýt khốn đốn, đây chính là A Nhứ đối với hắn có tâm tư khác.

Chu Tử Thư hoảng hồn, vội vàng quay lại nhìn hắn một cái, lại gấp gáp muốn rút tay về, Ôn Khách Hành dứt khoát kéo người vào trong ngực, cảm giác được thân thể của đối phương cứng đờ, ngay sau đó lại mềm mại dựa vào trong ngực mình.

"Lão Ôn..." y có ngàn vạn câu muốn nói lại không biết phải nói từ chỗ nào, là yêu là sầu, là con đường phía trước mờ mịt, hay là những bí mật của Ôn Khách Hành mà y đã mơ hồ đoán được.

Trong khi Chu Tử Thư còn đang tình ý triền miên, ngàn suy vạn nghĩ lại có một cái tay lặng lẽ mò tới mông y, xoa nhẹ hai cái, sách một tiếng, lại xoa thêm một cái.

"Tốt quá..." Ôn Khách Hành tựa đầu vào vai y dáng vẻ lấy lòng nói: "Vẫn là A Nhứ tốt, sờ một cái cũng sẽ không tức giận với ta, ta vẫn biết A Nhứ nhất quán rộng lượng... Nhưng mà A Nhứ, tối qua ta còn làm cái gì không? Ta nhớ chẳng qua là sờ soạng một chút, thế mà mới nãy ngươi còn trừng ta tới..."

"Ôn, Khách, Hành!"

Tại sao mới sáng sớm đã không thể thanh tịnh, Trương Thành Lĩnh vừa nghe thấy tiếng động ầm ĩ ở hậu viện chỉ có thể lắc đầu thở dài, trong lòng không khỏi than thở, sư phụ ngoại trừ Ôn thúc thi thoảng người có thể chiếu cố tiểu đồ đệ của mình một chút được không... Phải biết là, hôm qua cậu một đêm không ngủ, mở mắt đến bình minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro