Thành thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 终盟
Tác giả: othello244

• Ôn Chu đã thành thân, không thành thân thật sự là không hợp lý

-═══════-

Trương Thành Lĩnh thức dậy thật sớm, cầm một tờ giấy chạy thẳng đến cửa hàng vật dụng trong thành. Sắc trời còn chưa sáng, chủ tiệm vừa mới đem cột cờ mời chào sinh ý ra, đã trông thấy vị thiếu hiệp kia chờ ngoài cửa từ sớm. Hắn ngáp dài, hờ hững kiểm kê hàng hóa theo số lượng trên phiếu: Long phượng hoa chúc hai cây, một ít giấy vàng và vải đỏ, đồ dùng đơn sơ giản dị, lại thêm chút đồ trang trí vụn vặt... Chủ tiệm đã xe nhẹ đường quen, miễn cưỡng hỏi thêm, "Còn lại có muốn thêm chút hạt sen táo đỏ, ngụ ý sớm sinh quý tử không?"

Trương Thành Lĩnh ngốc nghếch cười một tiếng, "Không cần không cần, sư phụ ta cùng... Dù sao tạm thời không dùng được. Cám ơn ông chủ, ta còn phải đi mua rượu."

"Nếu ngươi mua rượu, tiệm phía đông kia có Trạng Nguyên Hồng thượng hạng." Chủ tiệm đánh giá cậu một chút, nhiệt tình nói, "Nhìn ngươi có một mình cũng không cầm được nhiều đồ như vậy, nói là lão Diêu ta giới thiệu ngươi tới, báo cái địa chỉ, để bọn họ giúp đưa về phủ."

"Làm phiền ngài." Trương Thành Lĩnh quy củ nói cảm ơn, "Chỉ là chỗ chúng ta cách nơi này khá xa, sợ là không tiện, cứ để ta tự mình tới lấy đi."

"Xa? Nhưng ngoại trừ cái trấn này bốn phía đều là rừng núi hoang vắng, các ngươi có thể xa đến nơi nào?"

Trương Thành Lĩnh buộc chặt hàng hóa đã được gói kỹ, giương mắt cười nói, "Chúng ta ở Tứ Quý sơn trang, cách chỗ này dù là ra roi thúc ngựa cũng phải ba canh giờ."

"Tứ Quý sơn trang...?" chủ tiệm đột nhiên thay đổi sắc mặt, hốt hoảng nói, "Tứ Quý sơn trang chẳng phải rất lâu rồi không có bóng người, trở thành một mảnh phế tích... Chẳng lẽ, bọn họ lại trở về..." Vừa nói trên khuôn mặt lại có hào quang, bỗng dưng ngẩng lên nói, "Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi là đồ đệ của Tần đại..." chớp mắt một cái thiếu niên mặc y phục trắng mộc mạc kia đã không thấy bóng dáng, chủ tiệm chỉ đành giậm chân nói, "Tiểu tử này, sớm nói là Tứ Quý sơn trang có hỷ sự lão Diêu tặng cửa tiệm này cho ngươi cũng được..."

Trương Thành Lĩnh mua đồ xong liền vội vã chạy về sơn trang. Lưu vân cửu cung bộ này cái khác không nói, ngược lại đi đường là tuyệt nhất, trở lại Tứ Quý sơn trang vừa vặn không để lỡ cơm trưa. Cậu mang đồ vào chất đống trong đại sảnh, lại vội vàng đi tới hậu viện tìm sư phụ. Chẳng qua không nhìn thấy Chu Tử Thư, lại thấy Ôn Khách Hành đang cầm quạt xếp đứng cạnh bếp lò quạt lửa, bình chân như vại nhìn nơi xa, thật tình không biết trong nồi đã tràn ra khói đen lượn lờ.

"Ôn thúc! Người làm gì vậy, cơm cháy rồi!" Trương Thành Lĩnh chạy đến mở vung nồi, thật vất vả mới cứu được hơn nửa nồi cơm chưa bị cháy, đau lòng không dứt nói, "Ôn thúc, sư phụ con đâu?"

"Sư phụ con?" Ôn Khách Hành giống như lúc này mới hồi hồn, bỗng nhiên bắt lấy hai vai Trương Thành Lĩnh, "Thành Lĩnh! Sư phụ con đâu?"

"Ui da, người nắm đau con, Ôn thúc..." vẻ mặt Trương Thành Lĩnh như thấy quỷ nói, "Con còn muốn hỏi người đây, sáng sớm sư phụ đã kêu con tới trấn trên mua đồ. Hôm nay không phải là ngày đại hỷ của hai người sao, không phải sư phụ muốn đào hôn chứ?" Nói xong cũng tự mình cảm thấy ngớ ngẩn.

"Đại hỷ..." Ôn Khách Hành cười khan hai tiếng, "Tiểu tử con nổi cơn cái gì, đó là sư phụ con giỡn chơi..."

Trương Thành Lĩnh sờ đầu một cái, "Giỡn chơi sao có thể kêu con mua nhiều đồ như vậy, đó không phải là lãng phí tiền sao?"

"Lão Ôn, cơm còn chưa xong à?"

Lúc giọng nói của Chu Tử Thư vang lên, Trương Thành Lĩnh chỉ cảm thấy thân thể Ôn Khách Hành run lên một cái, mắt trông mong ngẩng lên, khóe miệng mang theo một nụ cười khó xử không nói nên lời, hoàn toàn không thấy khí độ chuyện trò vui vẻ thường ngày.

"A Nhứ, huynh đi đâu vậy?"

Trong tay Chu Tử Thư xách một vò rượu bằng đất nung, nhìn vẻ ngoài xem ra phủ bụi đã lâu.

"Ta đào Khánh Lăng Xuân năm đó sư phụ chôn xuống, người từng nói ta với Cửu Tiêu ai thành thân trước là có thể uống vò rượu này, xem ra rượu này cuối cùng vẫn phải thuộc về ta."

Ôn Khách Hành đi lên hai bước, bắt lấy cổ tay y.

"A Nhứ..." vẻ mặt rối rắm hỗn loạn, "Đừng trêu ta nữa."

Chu Tử Thư ngước mắt liếc hắn một cái, thần sắc tự nhiên, "Ồ, thì ra đệ không muốn uống, vậy quên đi, ta lại đem rượu này chôn về chỗ cũ."

"Ta uống. Ai nói ta không uống?" Ôn Khách Hành vội vàng đoạt lấy vò rượu trong tay y, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Tử Thư giống như muốn đục ra hai cái lỗ trên người y, "Huynh thật sự không đùa ta? Tối hôm qua ta còn tưởng huynh..."

Chu Tử Thư cười, giơ tay lấy lại vò rượu, "Tối qua người uống nhiều là đệ, không phải ta. Còn nữa, rượu này không phải cho đệ uống bây giờ, phải đợi đến tối hành lễ xong mới có thể mở vò uống rượu..."

Vẻ mặt Ôn Khách Hành càng thêm đặc sắc, nhìn hắn muốn cười lại không dám cười, muốn khóc lại sợ mất mặt, Trương Thành Lĩnh nhìn quen không trách ngó sang chỗ khác, vì một ngày ba bữa lại bắt đầu xắn tay áo.

Giải quyết xong cơm trưa bắt đầu bài trí phòng khách, Trương Thành Lĩnh bận tíu tít muốn biến Tứ Quý sơn trang thanh lãnh này trở nên thật rực rỡ. Đang muốn quay đầu lại khoe khoang thành quả với sư phụ đã thấy Ôn thúc đi theo sát sau lưng sư phụ như quỷ quấn thân. Cánh tay kia nửa nhấc nửa không dường như muốn vòng qua eo của sư phụ, lại chậm chạp không dám động, người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy sốt ruột thay hắn.

"Sư phụ, người cẩn thận, trên sàn có nước —" Trương Thành Lĩnh còn chưa nói xong, chỉ thấy sư phụ võ nghệ cao cường của mình lung lay ngã về phía sau, cánh tay Ôn Khách Hành liền thuận lý thành chương vòng qua, ôm sư phụ vào ngực.

"A Nhứ!" mặt Ôn Khách Hành đầy lo lắng, trong khi Chu Tử Thư lại cúi đầu nhìn cánh tay hắn đang ôm ở ngang hông mình.

Trước khi Ôn Khách Hành vội vàng buông tay, Chu Tử Thư rất tự nhiên chụp lên mu bàn tay hắn, đè lại trên hông mình nói, "May mà có đệ."

Trương Thành Lĩnh nghe mà hai tai cũng sắp bị hun chín, Ôn thúc của cậu cũng chẳng chịu kém, khuôn mặt tuấn tú bay lên hai rặng mây đỏ.

"Thành Lĩnh, giấy đỏ ta bảo con mua để ở đâu rồi?" Chu Tử Thư hỏi.

Trương Thành Lĩnh liền chỉ chỉ thư phòng nói, "Sư phụ, con đã chuẩn bị xong bút mực."

"Được rồi, mặc dù không có tân khách, nhưng lễ tiết nên có thì không thể thiếu." Chu Tử Thư kéo tay Ôn Khách Hành vào thư phòng, trên bàn đặt một cặp giấy đỏ dùng viết câu đối, y nghĩ nghĩ một chút, cầm cây bút chấm mực rồi đưa cho đối phương, "Đệ tới viết đi, lão Ôn."

"Sao, bây giờ rốt cuộc hâm mộ ta học nhiều hiểu rộng?" Ôn Khách Hành tựa như cuối cùng đã buông xuống bất an trong lòng, mở miệng trêu chọc.

"Viết câu đối đệ cũng bày đặt học nhiều hiểu rộng, ta kêu Trương đồ tể ở đầu thôn tới có khi còn viết tốt hơn đệ."

Ôn Khách Hành giả bộ muốn dùng bút lông vẽ lên mũi y, Chu Tử Thư cau mày né tránh, bốn mắt nhìn nhau, cả hai lại cùng nở nụ cười.

Suy tư chốc lát, Ôn Khách Hành cầm bút lên viết.

[Bạch thủ tề mi thệ uyên minh, hồng trần bích lạc tử sinh đồng]

"Thế nào, chữ này cũng không tệ lắm phải không?" Ôn Khách Hành đắc ý cười nói.

Chân mày Chu Tử Thư khẽ giật một cái, trầm mặc chốc lát, lại lấy ra một tờ giấy đỏ khác, chấm mực.

Y viết [Hồng tiên thượng ký thử gian ý, lục ba đông lưu hà sở tích]

"Thành Lĩnh, con tới nhìn xem thư pháp của ai tốt hơn?" Viết xong y liền giơ cả hai câu đối lên.

Sắc mặt Ôn Khách Hành lập tức âm trầm đáng sợ, cắn chặt hàm răng nói, "Chu Tử Thư, rốt cuộc huynh có ý gì?"

Chu Tử Thư nhàn nhạt đáp, "Đệ viết cái quỷ gì mà sinh với tử, không may mắn gì cả."

Trương Thành Lĩnh bị kẹp ở giữa hai người, vò đầu bứt tai, chỉ ước ngay bây giờ mình có thể học được tiêu thất chi thuật của Long Uyên Các.

May mắn cậu sinh ra chính là phúc tướng, thời khắc mấu chốt luôn có cao nhân cứu giúp.

"Đồ đệ ngốc của Tần Hoài Chương, tiểu ngu xuẩn, đầu gỗ, ba người các ngươi đang làm gì?"

Có thể sử dụng một câu nói ngắn gọn đồng thời chọc giận cả ba người trừ lão yêu quái vạn năm Diệp Bạch Y còn có thể là ai, Trương Thành Lĩnh là người đầu tiên hét lên "Diệp tiền bối" rồi xông ra ngoài, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành vẫn còn mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu nhượng bộ.

"Diệp tiền bối, người mau tới khuyên nhủ sư phụ con với Ôn thúc đi... Hỷ sự đang êm đẹp làm sao lại cãi vã rồi!" Trương Thành Lĩnh kéo Diệp Bạch Y tới trước mặt bọn họ, Chu Tử Thư thở dài, thả hai câu đối xuống, hướng Diệp Bạch Y chắp tay nói, "Diệp tiền bối, sao người tại sao trở về?"

Diệp Bạch Y nhìn xung quanh một vòng, lại nhìn chằm chằm hai người bọn họ trong chốc lát, bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ ý vị thâm trường nói, "Hai người các ngươi thật lợi hại, ta chẳng qua mới rời đi nửa tháng các ngươi đã tới mức này. Đồ đệ Tần Hoài Chương, ngươi có biết ngươi đã phạm vào sai lầm rất lớn không?"

Ôn Khách Hành nghe vậy lập tức chuyển mục tiêu nổi giận, ngăn ở trước mặt Chu Tử Thư mắng, "Lão quái vật, chuyện của bọn ta quan hệ gì tới ngươi? Ngươi là cái gì, thân thích tám sào không đánh tới, cũng muốn ở chỗ này khóc lóc om sòm?"

Diệp Bạch Y hừ mũi với hắn nói, "Ta là tổ tông của tổ tông ngươi, tiểu tử thối ngươi lông tóc chưa đủ còn muốn ở rể Tứ Quý sơn trang? Nếu Tần tiểu tử kia mà biết sợ là nắp quan tài cũng phải cạy lên."

"Được rồi, đừng ồn nữa."

Chu Tử Thư đẩy Ôn Khách Hành ra sau lưng mình, không chút do dự nhìn thẳng vào Diệp Bạch Y, "Diệp tiền bối, ta hiểu ý của người, nhưng tâm ý ta đã quyết, cũng đã cáo tội với sư phụ. Lão nhân gia trước giờ không phải người bảo thủ, ta nghĩ sư phụ trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ thông cảm tác thành cho ta, về phần ánh mắt thế nhân, ta không muốn để ý."

Diệp Bạch Y hừ khẽ nói, "Đồ đệ Tần Hoài Chương, ngươi coi ta là loại người gì, ta không nói ngươi và tiểu tử thối này không thể ở cùng một chỗ, mà là loại chuyện náo nhiệt có rượu uống có thịt ăn này tại sao ngươi không sớm báo cho ta biết? Nếu ta không tới kịp, chẳng phải ngươi đã gây ra sai lầm rất lớn sao?"

Chu Tử Thư ngẩn ra một chút, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm nói, "Diệp tiền bối thứ lỗi, không phải là không muốn thông báo, chẳng qua là quyết định vội vàng. Thật may Diệp tiền bối đã tới, hai ta còn đang lo không có người chứng hôn đây."

"Ai lo? Chỉ là lão quái —" Ôn Khách Hành còn muốn phản bác, bị Chu Tử Thư đập một quyền vào cánh tay, chỉ thấy người nọ chân mày hơi cau lại, mang theo mấy phần giận dỗi nói "Đệ có nghe ta hay không, không nghe thì khỏi thành thân nữa."

"Ta nghe." Ôn Khách Hành vội vàng giơ tay đầu hàng nói, "Diệp tiền bối đức cao vọng trọng, không còn ai thích hợp hơn, nếu có thể gọi cả A Tương thì tốt rồi!"

"Thanh Phong kiếm phái núi cao đường xa, đi lại vất vả, ta không muốn làm phiền họ." Chu Tử Thư hơi mỉm cười nói, "Nhưng đệ yên tâm, ta đã gửi thư rồi, Tương cô nương chắc sẽ sớm biết tin thôi."

"Không đến cũng tốt, ta cũng không muốn nhìn thấy nha đầu ngốc không có học thức đó." Ôn Khách Hành xoa xoa cánh tay, bỗng nhiên ngẩng lên nháy mắt với Diệp Bạch Y, "Lão quái... Tiền bối, theo ta tới đây một chút."

Diệp Bạch Y lại dò xét Chu Tử Thư một chút, cũng không nói thêm cái gì, phất tay áo đi cùng với hắn.

Trương Thành Lĩnh thấy vậy muốn chạy theo nghe lén, lại bị Chu Tử Thư nắm vai đè lại.

"Sư phụ?"

Chu Tử Thư nhìn bóng lưng Ôn Khách Hành cách đó không xa nói, "Sư phụ tìm cho con người sư nương này, thấy thế nào?"

Trương Thành Lĩnh không nhịn được cười nói, "Mấy ngày trước vẫn là sư thúc của con, bây giờ thành sư nương, Ôn thúc nghe được chắc chắn sẽ tức chết."

"Thật ra thì sư thúc hay sư nương đều như nhau, ta chẳng qua là, muốn hắn ở lại bên cạnh ta."

"Sư phụ, thật ra con cũng nhìn ra từ lâu rồi, Ôn thúc thích người, người chính là người quan trọng nhất trong lòng thúc ấy, chỉ là hai người cứ không chịu thẳng thắn với nhau. Hôm nay hai người đã khổ tận cam lai, kết thành quyến lữ, con thật sự vui mừng hơn bất cứ ai."

Chu Tử Thư nhìn hai bóng người trong sân một trắng một xanh đang trò chuyện với nhau, chậm rãi nói, "Hắn cũng là người quan trọng nhất với ta... Quan trọng đến mức ta không muốn nhìn hắn phải phải chịu dù là một chút khổ sở..." Ánh mắt y nhìn Ôn Khách Hành tràn đầy chờ mong, gương mặt cũng nổi lên chút ý cười, nhìn bả vai hắn trong lúc trò chuyện hơi chùng xuống một chút. "Thành Lĩnh, con cũng là đồ đệ quan trọng nhất với ta..." Y cố hết sức muốn nhìn rõ mỗi một biểu tình của Ôn Khách Hành, nhưng tầm mắt lại bắt đầu trở nên mơ hồ. "Cho nên con nhất định phải nhớ, thay ta..."

"Sư phụ."

Trương Thành Lĩnh nắm chặt tay y nói, "Con nhớ mà, chính là Ôn thúc dạy con, liệt nữ sợ triền lang, con sẽ luôn... luôn bám chặt thúc ấy..."

Hoàng hôn khép lại, đèn đỏ thắp lên, Tứ Quý sơn trang trải qua một phen trang hoàng, đã có vài phần không khí vui vẻ cát tường của nhân gian.

Giờ lành chưa tới, Trương Thành Lĩnh ngồi ở bên cửa hiên nhổ cỏ, Diệp Bạch Y trên người phảng phất mùi rượu đi tới gần.

"Diệp tiền bối!" Trương Thành Lĩnh trợn to hai mắt, nhìn vò rượu quen thuộc trong tay Diệp Bạch Y nói, "Sao người lại uống rượu của thái sư phụ?"

"Có cái gì không uống được? Dù sao thì hai người bọn họ cũng chỉ cùng chơi nhà chòi, ta còn không được uống rượu này?" Diệp Bạch Y nói xong lại ngửa đầu uống ừng ực.
Chơi nhà chòi: trò chơi đóng vai của trẻ con. VN gọi là chơi đồ hàng =))

"Người đừng nói nhảm, Diệp tiền bối, sư phụ con rất nghiêm túc." Trương Thành Lĩnh rầu rĩ không vui tiếp tục bứt cỏ nói, "Sư phụ cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, không thể lại hoang phí nhân sinh, cho nên mới quyết định ở bên Ôn thúc."

Diệp Bạch Y chế nhạo, "Chứ không phải thương hại tiểu ngu xuẩn kia, muốn lưu lại cho hắn chút tưởng niệm, cho nên đồ đệ Tần Hoài Chương mới có thể ra hạ sách này sao?"

"Sư phụ con không phải người như vậy, thật sự không phải!" Trương Thành Lĩnh chỉ cảm thấy mình miệng đần lưỡi vụng, không cách nào nói cho rõ ràng, liền đơn giản nói tới nguyên nhân, "Lúc đầu con cũng cho là sư phụ đùa giỡn, tối hôm qua Ôn thúc uống nhiều như vậy, say quá liền ôm sư phụ không chịu buông, sư phụ hỏi y rốt cuộc muốn làm cái gì, Ôn thúc liền nói huynh muốn ta ở lại Tứ Quý sơn trang thì dứt khoát thành thân với ta đi. Lúc ấy sư phụ sửng sốt rất lâu, con còn tưởng người sẽ nổi giận, kết quả người kéo tay Ôn thúc nói một tiếng được, thành thân thì thành thân, ngày mai chúng ta lập tức thành. Ôn thúc có lẽ cũng không coi là thật, trở về phòng liền ngủ, không ngờ sáng sớm nay sư phụ kêu con tới trấn trên mua sắm một ít đồ dùng cho hôn lễ, còn tìm được hai kiện hồng y trong sơn trang, đặt lên vai của Ôn thúc kêu y mặc thử một chút. Lúc đó mặt Ôn thúc đỏ rần, dáng vẻ thúc ấy nhìn sư phụ giống như sợ một khắc sau người sẽ lập tức đổi ý vậy, nhưng lúc ấy sư phụ chỉ nói với y, nói là ta nguyện ý ở bên cạnh đệ, vốn cho rằng đời này cũng không thể cùng lương nhân nắm tay, chỉ cần Ôn thúc nguyện ý mở cái miệng này, người nhất định nhận lời, nếu không ắt sẽ ân hận cả đời."

"Ân hận cả đời..." Diệp Bạch Y nghe xong ôm bình rượu lầu bầu nói, "Trên đời này có bao nhiêu người khổ sở vì tình, suốt đời tiếc nuối, khi về già mới thổn thức nhìn lại, chỉ vì câu nệ khuôn sáo thế gian không dám mở miệng. Ta còn tưởng rằng sư phụ ngươi căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện này, cả đời này cũng chỉ cam tâm làm hảo hữu chí giao, có thể trông nom hắn thì đã đủ. Huống chi chính thân thể y ngày càng suy yếu, làm như vậy đến tột cùng là lưu lại tưởng niệm cho người hay là hại người trở nên điên dại, cũng không biết y rốt cuộc có nghĩ tới hay không..."

"Diệp tiền bối..." Trương Thành Lĩnh bị y nói đến hoảng hốt, thấp thỏm hỏi, "Nếu là người, sẽ làm thế nào?"

Diệp Bạch Y hơi sững sờ, sau đó lại nở nụ cười, "Ta nào biết, ta đã bao nhiêu tuổi rồi, từ lâu đã không còn nghĩ tới những thứ phàm tục này."

Y chợt đổ rượu vào miệng, sống mũi cay cay, nhìn về phía xa mới chậm rãi thở dài, "Ta chỉ muốn biết, lựa chọn của sư phụ ngươi, cuối cùng là đúng hay sai..."

Ôn Khách Hành ung dung nhìn nam nhân đang đi về phía mình trong ánh nến, một thân hồng y mộc mạc, không có những thứ kim ty câu tuyến, rườm rà sặc sỡ, nhưng bởi vì người mặc là y khiến cho cảnh sắc xung quanh đều trở nên mờ nhạt ảm đạm. Chu Tử Thư ngưng mắt nhìn hắn, khiến cho thế gian tươi đẹp cũng chẳng thể lọt vào mắt hắn. Hắn vẫn tự xưng là phong lưu, lần đầu gặp đã đem y so sánh với phi nhứ phiên tiên, càng về sau càng đầy miệng thiên hoa loạn trụy, mà giờ khắc này lại trở nên hồ đồ, chỉ nhớ tới duy nhất một câu "Hiểu mộng bất kham kinh."

-Hiểu mộng: Giấc mơ bình minh. Thật ngắn ngủi và mờ ảo, thường được sử dụng như một ẩn dụ cho cuộc sống ngắn ngủi và thế gian phức tạp.
-Bất kham: Không thể chịu được

Chu Tử Thư đi đến trước mặt hắn, khẽ gọi một tiếng, "Lão Ôn."

Ôn Khách Hành muốn đưa tay ra, nắm cũng tốt ôm cũng được, thậm chí những câu chế giễu vô cùng sinh động đều đã dắt trên khóe miệng.

Hắn nghĩ muốn mở miệng, thong dong nói, "Chu bồ tát, huynh lẻn vào phàm trần, là đặc biệt tới độ ta xuất thế sao?"

— thật sự là thích hợp cực kỳ, trước mặt hắn cũng không phải là bồ tát thật, lòng dạ từ bi, trường mẫn chúng sinh.

Nhưng ta lại là cái gì? Ôn Khách Hành từ đáy mắt của đối phương nhìn rõ hình dáng của mình, không khỏi si ngốc cười lên.

Y là hồng y chân phật, mà hắn chính là huyết y la sát.

Chu Tử Thư thấy hắn cả nửa ngày không có phản ứng, chỉ biết nhìn mình cười quái dị, không khỏi cau mày nói, "Sao vậy, ta khó coi lắm à?"

"A Nhứ." Ôn Khách Hành gọi tên y giống như mọi ngày, đẩy tay y nói, "Được rồi, đừng đùa nữa, ta không ngờ huynh lại nhàm chán như vậy."

"Đều đến mức này, đệ vẫn cảm thấy ta trêu chọc đệ sao?" Chu Tử Thư nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Ôn Khách Hành lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh như băng nói, "Ta không muốn thành thân với huynh, được chưa?"

"Không được." Chu Tử Thư bắt lấy cổ tay hắn, ngữ điệu bình tĩnh, "Là đệ nói ra trước, ta đồng ý, không cho phép đệ đổi ý."

"Ta hối hận thì lại như thế nào?" Ôn Khách Hành trừng y, "Huynh cho là ta không hiểu dụng ý của huynh? Huynh chẳng qua thấy ta đáng thương một mảnh si tâm sắp trôi theo dòng nước, muốn dùng mấy năm còn lại để đền bù tiếc nuối năm đó không thể cứu ta. Huynh thật đúng là một vị Quan thế âm bồ tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, ta có nên cảm động đến rơi nước mắt không, quãng đời còn lại đều vì huynh ca công tụng đức?"

Lời của hắn thật đủ tàn nhẫn, lúc này biểu tình trên mặt Chu Tử Thư mới có biến hóa, chân mày nhíu chặt, bờ môi run rẩy.

"Ôn Khách Hành, đệ coi ta là loại người gì?"

"Ta quản huynh là loại người nào. Ta chỉ biết ta không phải là người huynh muốn." Ôn Khách Hành cuồng loạn hét lên, "Huynh cho là huynh thật sự hiểu ta? Cảm thấy sau khi huynh chết ta sẽ đau khổ đến không muốn sống? Ta nói cho huynh, chờ huynh chết ta sẽ lập tức quên huynh không còn một mảnh. Tứ Quý sơn trang vốn chẳng liên quan đến ta, ta không muốn ở lại chỗ này, không muốn làm sư đệ của huynh, càng không muốn làm —"

"Ồn ào cái gì?"

Diệp Bạch Y lôi Trương Thành Lĩnh bước vào, giương mắt quét qua hai người bọn họ, không nhịn được nói, "Còn kết hay không? Không kết thì mau tán, đừng có ở chỗ này giằng co như hai tiểu cô nương."

"Diệp tiền bối..." Trương Thành Lĩnh ra sức kéo góc áo của y, lại quay đầu khuyên nhủ sư phụ mình, "Sư phụ, người với Ôn thúc từ từ nói..."

"Ôn Khách Hành." trong mắt Chu Tử Thư có ánh nước lay động, thẳng tắp nhìn vào hắn hỏi, "Đệ rốt cuộc thành hay không thành?"

Ôn Khách Hành sắp sửa ném tầm mắt qua chỗ khác, thu lại cánh tay đang bị đối phương nắm chặt nói, "Không."

"Được" Chu Tử Thư cắn môi, cười khổ nói, "Lời này tốt nhất là đệ thật lòng."

Dứt lời y tịch mịch quay người đi về phía nội đường, một thân hồng y chói mắt tựa như đột ngột mất đi ánh sáng.

Trương Thành Lĩnh thấy vậy đành phải đuổi theo, Diệp Bạch Y thấy vở kịch náo nhiệt đã hạ màn đang muốn châm chọc đôi câu, lại phát hiện Ôn Khách Hành siết chặt nắm tay, máu từ trong kẽ tay chảy xuống đỏ rực.

"Ta thấy ngươi thật sự có bệnh." Diệp Bạch Y nắm cổ tay hắn kéo qua, vết thương trong lòng bàn tay không biết là dùng lực lớn tới mức nào, "Nếu không muốn đổi ý ngươi kích y làm cái gì, cái bản lĩnh trở mặt không nhận người này của ngươi dù là thần tiên cũng bị ngươi chọc tức đến sinh bệnh, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp đấy, tiểu tử thối."

"Không được, ta không thể đi..." Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm máu tươi trong lòng bàn tay mình như kẻ điên, thì thào nói, "Đều là ta sai, ta không nên mở cái miệng này... Ta làm sao dám để A Nhứ ở bên cạnh, làm sao có thể khiến mấy năm cuối cùng của y cũng không thể sống yên ổn... Sư đệ không đủ, tri kỷ không đủ, ta vì sao phải tham lam như vậy... Không nên để cho y biết, ngay từ đầu ta nên ngậm miệng..."

"Ngươi thật sự là quá nhiều lời, ngươi nên ngậm cái miệng thối của mình từ lâu rồi." Diệp Bạch Y khinh thường chế giễu hắn một câu, lại nói, "Nhưng làm sao ngươi dám chắc chắn, ngươi không nói, thì cái gì y cũng không biết?"

"Khốn kiếp!" Ôn Khách Hành bỗng nhiên nắm cổ áo y, lộ ra vẻ mặt hung ác nói, "Rõ ràng ngươi đã hứa với ta sẽ cứu y, ngươi không làm được, chờ y chết ta liền để cho ngươi chôn theo."

Diệp Bạch Y phất tay một cái đẩy hắn ra, "Muốn cho ta chôn theo sợ là ngươi không có bản lĩnh này, nhưng là ta đột nhiên nghĩ đến một cái cố sự, cực kỳ tương xứng với ngươi." Y cũng mặc kệ Ôn Khách Hành có muốn nghe hay không, vẫn nói ra, "Bắt đầu câu chuyện là một người nghèo nhặt được một cái trâm vàng, hắn cảm thấy trâm vàng này đặc biệt đẹp mắt, vì vậy lúc mang về nhà liền dùng một cái hộp đẹp nhất để đem trâm vàng giấu đi. Mỗi ngày hắn đều phải mang trâm vàng ra tỉ mỉ vuốt ve, nhưng thủy chung không nỡ mang trên đầu. Hắn nghĩ gia cảnh mình quá nghèo mang theo trâm vàng này ra ngoài chẳng phải là muốn dẫn thế nhân tới tranh đoạt sao? Hắn cứ như vậy mỗi ngày đem ra nhìn ngắm một chút, cho đến một ngày trời bỗng nhiên mưa lớn, căn nhà rách nát bị mưa dột thấm ướt cái hộp, hắn vội vàng mở ra kiểm tra, trâm vàng vậy mà bị trôi mất lớp sơn, lộ ra mặt đồng đen sì. Hóa ra chỉ là cây trâm bình thường phủ một lớp sơn vàng, tuy là hiển quý nhưng không dễ bảo quản, hắn hối hận không thôi, mỗi ngày bắt đầu mang theo cái trâm bằng đồng kia, gặp ai cũng nói cái này từng là cây trâm vàng, nhưng tiếc là, trừ hắn ra trên thế gian này chẳng có ai từng thấy vẻ đẹp của cây trâm vàng."

Ôn Khách Hành nhướng mày, nhìn y nói, "Lão quái vật, ngươi nói những lời này thì có ý nghĩa gì? Trâm vàng dễ hủy, nhưng là vật không phải người, nếu ta đi nhầm một bước, cây trâm kia cũng không phải chỉ đơn giản tróc sơn như vậy. So với hối hận, dù sao cũng tốt hơn là bẻ gãy thành hai đoạn."

Diệp Bạch Y rất hận không thể đánh một chưởng lên cái đầu gỗ của hắn, "Ta nói ngươi, thật sự là tầm nhìn hạn hẹp, tự cao tự đại. Nhìn trâm vàng này tưởng là quý giá chẳng qua là cây trâm đồng thôi, giống như thế gian này chẳng có người nào hoàn mỹ không tì vết, thuần khiết cao quý, chẳng qua là ngươi tự mình nghi kỵ khiếp đảm. Ngươi coi đồ đệ Tần Hoài Chương thành bồ tát, nhưng có khi người ta căn bản cũng chưa từng nghĩ tới muốn độ ngươi!"

"Ngươi —" Ôn Khách Hành đang muốn nổi giận, ở hậu viện chợt truyền đến tiếng kêu của Trương Thành Lĩnh, hắn không chút suy nghĩ lập tức chạy về hướng hậu viện. Diệp Bạch Y vẫn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng phủi ống tay áo một cái nói, "Tiểu tử ngốc, vốn cho rằng ngươi với ta cũng có mấy phần tương tự, xem ra ngươi còn ngu xuẩn hơn ta gấp vạn lần..."

"A Nhứ!"

Ôn Khách Hành vội vàng kéo người đang dựa trên vai Trương Thành Lĩnh ôm vào trong lòng, lại thấy tay áo Chu Tử Thư nhuộm một mảnh huyết sắc đỏ tươi.

Hắn nhanh chóng vận chuyển chân khí, Chu Tử Thư lại ho khan hai tiếng, miễn cưỡng đứng thẳng người dậy đẩy hắn ra nói, "Đừng tới đây."

Ôn Khách Hành ngẩn người, không dám bước tới nhưng lại sợ y ngã xuống, đứng tại chỗ dáng vẻ như con cún nhỏ trượt chân rơi xuống nước.

Chu Tử Thư quay đầu liếc hắn một cái, siết chặt nắm tay hận bản thân mình lại bắt đầu mềm lòng

"... Ta sớm muộn cũng bị đệ làm cho tức chết."

Ôn Khách Hành nghe vậy lập tức đưa tay giữ lấy hai vai của y, lúc này Chu Tử Thư không cự tuyệt nữa, nhẹ nhàng dựa vào đầu vai hắn.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành vòng tay ở bên hông y, chậm rãi siết chặt. Hắn biết là không nên, nhưng vẫn không nhịn được, hắn không cách nào tưởng tượng cuối cùng có một ngày giữa hai cánh tay mình sẽ trống không, tầng đau đớn này còn chưa tới đã khiến cho hắn thương tích đầy mình, trên người A Nhứ lại là đau đớn thấu xương tới mức nào.

"Có lẽ là do ta không nói rõ ràng với đệ, Ôn Khách Hành, kỳ thật từ lúc trở lại Tứ Quý sơn trang ta đã bắt đầu cân nhắc chuyện này..." Chu Tử Thư lại dụi sâu vào ngực hắn, nhỏ giọng thì thầm, "Ta biết mình không nên đi tới bước này, tối hôm qua lúc đệ hỏi ta, ta nên cười một cái để nó qua đi... Nhưng ta thật sự không nhịn được, ta thật sự rất muốn ở bên cạnh đệ. Khi nãy ta biết tại sao đệ lại nổi giận, là bởi vì Diệp tiền bối không thể tìm được biện pháp cứu ta. Thật ra ta đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi, chuyện sinh tử với ta chỉ là mây bay, nhưng chỉ cần đệ và Thành Lĩnh có thể vượt qua một kiếp này liền tốt, trời đất bao la, làm gì có người nào minh tâm khắc cốt. Mà ta biết rõ nếu như ta đáp lại, ngược lại sẽ khiến đệ càng lún càng sâu... Nếu ta chết, đệ thật sự không quên được ta thì phải làm sao? Nhưng ta có nghĩ nhiều đến mấy, vẫn không thể nào kiềm chế được tư tâm của mình, kỳ thật giữa hai nam nhân thì cần gì mấy thứ nghi thức rườm rà không chịu nổi kia, nhưng ta vẫn cứ nhớ tới ngày đại hôn của sư phụ và sư nương hai người thề non hẹn biển, nếu ta đáp ứng đệ, hai ta sẽ có minh ước, đến kiếp sau lại có thể nối tiếp..."

"Huynh không cần nói, A Nhứ, ta biết, ta đều hiểu rõ... Ta tuyệt đối sẽ không phụ huynh." Ôn Khách Hành siết chặt người trong ngực, từng câu từng chữ tựa như khóc ra máu.

Chu Tử Thư xoay người lại, khẽ vuốt mi mắt của hắn nói, "Đệ nhìn mình xem, còn trẻ như vậy, nếu như quên ta, tương lai nói không chừng sẽ còn yêu những người khác, mà một kẻ sắp chết như ta lại khư khư cố chấp muốn chiếm lấy đời này kiếp này của đệ, thật sự là hoang đường."

"Huynh quên còn có kiếp sau à?" Ôn Khách Hành bắt lấy cổ tay y, dán vào ngực mình nói, "Nhưng mà Chu Tử Thư, huynh cứ như vậy xác định ta cưới huynh thì sẽ không coi trọng những người khác sao?"

"Ta đương nhiên xác định" Chu Tử Thư vỗ lên ngực hắn nói, "Nếu không ta làm sao sẽ thích đệ."

Ôn Khách Hành kéo y vào ngực, vừa đùa giỡn vừa trang trọng nói, "Vậy trước hết ta đáp ứng huynh, nếu huynh thật sự đi trước ta một bước, trên đường hoàng tuyền huynh nhất định phải chờ ta. Đợi ta dạy dỗ tốt đồ đệ ngốc của huynh, thay huynh uống qua tất cả rượu ngon trên thế gian này, lại xuống tìm huynh lần nữa, đến lúc đó huynh đừng có thấy ta một đầu tóc trắng liền làm bộ không biết ta là được."

"Cái này không nói chắc được" Chu Tử Thư dựa vào vai hắn cười lên, "Ai biết được ta xuống địa phủ lại vừa ý ác quỷ khác thì sao?"

"A Nhứ, ta biết giận đó." Ôn Khách Hành xụ mặt bóp eo y, "Mau nói mấy lời dễ nghe dỗ dành phu quân của huynh đi."

"Nằm mơ." Chu Tử Thư đưa tay bóp cằm hắn, nheo mắt nói, "Nếu là mỹ nương tử của ta, không chừng ta có thể dỗ dành một chút."

Giống như một trận mưa lớn tưới qua, thế gian lại tiếp tục tươi sáng.

"Được, Chu tướng công, huynh muốn nói cái gì cũng được." Ôn Khách Hành lắc lư quạt xếp của hắn, dán vào bên tai người kia nói, "Chờ lát nữa vào động phòng, lại để cho huynh lĩnh giáo thật tốt mỹ nương tử của huynh."

"Buồn nôn."

Chẳng biết Diệp Bạch Y cũng tới hậu viện từ lúc nào, kéo Trương Thành Lĩnh mặt đỏ như khoai lang qua một bên hét lớn, "Có nấu cơm không hả?"

"Chỉ biết có ăn, lão thùng cơm." Ôn Khách Hành trừng mắt nhìn y một cái, nắm chặt tay Chu Tử Thư nói, "Bái đường trước, khai tiệc sau, ngay cả chút quy củ này ông cũng không biết hả?"

"Câm miệng, tiểu ngu xuẩn!"

Diệp Bạch Y nhìn qua hai người đứng sóng vai dưới trăng, trong lòng dần dần dâng lên cảm giác thoải mái tựa như dung tuyết tiêu băng.

Y cười vang nói, "Hỷ yến mà ta từng thấy qua, so với nơi này của các ngươi thì náo nhiệt hơn nhiều."

Nhân gian có mấy cọc chuyện vui, không gì bằng thiềm cung chiết quế (thi cử đỗ đạt), tôn tiền tửu mãn, thiên tác chi hợp (ông trời tác hợp).

Tứ Quý sơn trang tịch liêu xuống dốc đã lâu nay lại nghênh đón đèn đuốc sáng rực trong đêm, tiếng tiêu từ trong trang truyền ra, nhẹ nhàng sâu lắng, rung động lòng người.

Mọi người gặp nhau cười nói trong sảnh đường giăng kín lụa đỏ, không hỏi phương hướng, không nói con đường phía trước, vừa là tri kỷ, cũng thành quyến lữ.

Hương rượu Khánh Lăng Xuân lan tỏa khắp nơi, Tứ Quý sơn trang phồn hoa lại thịnh.

Giờ lành đến (xin hãy bỏ qua đoạn dưới đây 🤭)

Khấu đầu thứ nhất,

Thượng thanh tiên lộ, hiểm hi quỷ thành, quảng nhi tịch chi, vô sở bất vãng.

Khấu đầu thứ hai.

Yến hỉ cao đường, tửu hưởng tân khách, tụ nhi vịnh chi, vô sở bất hoan.

Khấu đầu thứ ba.

Thiên ý quân tâm, hải thệ sơn minh, đồng nhi hứa chi, vô sở bất dung.

Chính là thu thủy ngân đường bỉ dực vu phi, kim phong quỳnh lâu liên chi tịnh ảnh.

Ký nạp quân sách, đương dữ quân thiên thu vạn cổ đồng.

Chung minh lạc định.

Thật vất vả mới chuốc say được Diệp Bạch Y, Ôn Khách Hành lập tức kéo Chu Tử Thư vào phòng, cửa vừa đóng liền đè người trên ván cửa, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm đôi con ngươi sáng trong như nước mùa thu.

"Đệ làm gì?" Chu Tử Thư cười nhỏ đánh vào ngực hắn, nụ cười sạch sẽ tươi đẹp, khiến cho hắn không khỏi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy y cười như vậy, vào cái đêm y thu nhận Trương Thành Lĩnh làm đồ đệ.

"Ta hỏi huynh." Ôn Khách Hành ỷ vào ưu thế chiều cao nhốt y trong ngực nhướng mày nói, "Huynh thích ta từ khi nào?"

Chu Tử Thư hơi ngửa đầu nhìn hắn, trên gương mặt mang theo ý cười, "Đệ đoán xem."

"Ta không đoán được, mau nói." Ôn Khách Hành làm bộ muốn cào eo của y, làm Chu Tử Thư tránh trái tránh phải một trận, bất đắc dĩ đành phải đè chặt tay hắn ở bên eo mình nói, "Đệ đừng nháo, cũng không phải là tiểu hài tử. Đệ còn nhớ có một lần ở trong rừng cây, đệ hỏi ta, có muốn biết đệ coi ta là gì không?"

Ôn Khách Hành nhớ lại, hơi ủ rũ, "Khi đó ta cho rằng huynh chỉ là coi ta là bằng hữu?"

Chu Tử Thư bình tĩnh trả lời, "Chu mỗ cả đời chưa từng có bằng hữu chân chính, sư phụ sư đệ là người nhà, Thành Lĩnh là đồ đệ, chỉ có đệ tựa hồ có thể gánh nổi hai chữ 'bằng hữu' này, nhưng so ra lại nhiều hơn một phần, ta không nói rõ ràng nhưng cũng không nghĩ đệ lại biết. Kỳ thật có thể tìm được đệ trở về đối với ta đã là ân huệ trời ban, ta không nên hy vọng xa vời hơn..."

"Huynh lại nữa." Ôn Khách Hành nhéo gò má trơn mịn của y, "Những lúc thế này huynh có thể đừng phá hư bầu không khí được không, chờ lát nữa muốn nói lời không hợp ý lại chẳng thốt ra được nửa câu."

Chu Tử Thư giương mắt liếc hắn một cái, "Ngược lại là đệ, cả ngày không nói được một câu nghiêm túc, lúc nào cũng nửa đùa nửa thật sau đấy cũng không chịu nói cho rõ ràng, ta làm sao biết được rốt cuộc đệ coi ta là gì? Có khi trong lòng đệ chẳng qua chỉ coi ta là tri tâm đại ca..."

"Chu Tử Thư, huynh giả ngốc cái gì?" Ôn Khách Hành chậm rãi vuốt ve gò má y, giọng nói dần dần trầm thấp, "Ta coi huynh là gì? Thật sự muốn ta nói ra sao..."

Gò má Chu Tử Thư nóng tới sắp bỏng đành phải nghiêng mặt qua một bên, thấp giọng nói, "Sợ là đệ thật sự coi ta thành Quan âm bồ tát để mà cung phụng..."

"A Nhứ, huynh nói như vậy, xem như ta khinh nhờn thần linh rồi!"

Ôn Khách Hành cúi người hôn lên môi y, Chu Tử Thư không khỏi run lên, ngay sau đó liền bị hơi ấm giữa đôi môi hắn hòa tan, hai cánh tay vòng lên vai hắn, đôi môi khẽ mở, để đầu lưỡi hai người chạm nhau, tựa như đang nhấm nháp mật ngọt lẫn trong nụ hôn.

Lúc ban đầu nụ hôn cũng coi như nhu hòa, cùng với tình ý rả rích khiến người si mê chìm đắm, nhưng không biết Ôn Khách Hành lại bị điểm trúng cái huyệt điên nào, đột nhiên xé quần áo của y, gặm cắn hai cánh môi y giống như hận không thể nuốt y vào bụng. Chu Tử Thư bị vây trong ngực hắn cố gắng thả lỏng, nhưng một bàn tay của đối phương lại dùng sức xoa nắn mông y, dáng vẻ hạ lưu không thể miêu tả bằng lời, cho dù y có lơ là dục vọng, hai gò má vẫn cảm thấy nóng ran, hít thở lại càng thêm khó khăn, phát ra vài tiếng than nhẹ mập mờ.

"A Nhứ... A Nhứ..." Ôn Khách Hành không ngừng gặm cắn vành tai của y, vừa gọi tên y vừa ôm y kéo tới bên giường. Giờ phút này Chu Tử Thư đã hiểu rõ đến tột cùng hắn coi y là gì, đợi tới khi hai người cùng ngã xuống giường, gương mặt y đã sớm đỏ ửng, trang phục lộn xộn, lộ ra nửa bờ vai trắng tuyết.

Ôn Khách Hành bỗng dưng phát ngốc, lại vươn tay gạt tóc trên vai y nói, "A Nhứ, huynh không tranh à?"

Chu Tử Thư dĩ nhiên biết lời của hắn là ý gì, đều là nam nhân, trước khi gặp hắn y thật sự chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ nằm dưới thân kẻ khác. Nhưng y lắc đầu, cười nhạt nói, "Đánh không lại đệ, không tranh."

"Không phải là ta không thể để cho huynh" Ôn Khách Hành mười phần bất đắc dĩ nói, "Nếu như huynh muốn... ta không muốn huynh chịu đau."

Chu Tử Thư không nhịn được trợn mắt lườm cái dáng vẻ làm bộ làm tịch của hắn, dứt khoát đạp một cước vào eo hắn nói, "Có đau không?"

Ôn Khách Hành che eo bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn y chớp chớp mắt nói, "Đau chết mất..."

"Đồ ngốc" Chu Tử Thư bị hắn chọc cho vui vẻ, đưa tay cởi đai lưng của mình, mặc cho xiêm áo tuột xuống. "Ta không sợ đau, nhưng ta sợ đệ... chán ghét."

Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm lồng ngực của y, vết thương do thất khiếu tam thu đinh đã biến đen. Hắn không kiềm được siết chặt lòng bàn tay, cười khổ một tiếng nói, "Huynh nói xem ta làm như vậy có tính là lợi dụng lúc người gặp nguy không?"

"Đương nhiên không tính." Chu Tử Thư thấy hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của mình, đã từng kịch liệt đau nhức vào giờ tý mỗi đêm tựa như đều bị hắn xua đi từng cái một. "Đệ đường đường chính chính là phu quân của ta, sao có thể nói là lợi dụng lúc người gặp nguy?"

Trên mặt Ôn Khách Hành trong nháy mắt dấy lên kinh ngạc, cuồng hỉ cùng ngượng ngùng khiến Chu Tử Thư cực kỳ thỏa mãn, thuận tay nắn bóp khuôn mặt xinh đẹp của hắn nói, "Chẳng qua là nhìn cái khuôn mặt nhu thuận này, ngược lại càng giống tiểu nương tử của ta."

Ôn Khách Hành đầu tiên là muốn giận, nhưng lại lập tức trở mặt, nhăn nhó gặm vai y một cái nói, "Chu tướng công, tại sao lại càn rỡ như vậy, huynh có biết như thế là gạ gẫm không hả?"

"Này, dám cắn ta, xem ta dạy dỗ đệ — a!" Chu Tử Thư không kịp đề phòng bị hắn trở mình, cười lớn ngồi trên hông hắn, tóc đen rủ xuống qua vai, tròng mắt đen láy toát ra vui vẻ vô tận.

Ôn Khách Hành cũng không muốn nhẫn nại thêm nữa, ôm lấy vòng eo thon nhỏ hắn mơ ước đã lâu, nhấc hông nhẹ nhàng đỉnh vào giữa khe mông y, mỹ nhân lập tức đỏ mặt, Khuôn mặt vốn thanh tuấn như nguyệt lại phong tình vạn chủng, túy hương diễm dã, từ đây chỉ thuộc về riêng hắn.

Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trong người như có lửa đốt, mỗi lần bị buộc phải nhấc hông rồi rơi xuống, thanh sắt nóng rực kia lại tiến vào độ sâu chưa từng có. Khắp người y mồ hôi ướt đẫm tựa như vừa mới vớt ra từ trong nước, nằm ở trên người nam nhân không biết đã bị cắm rút bao lâu, phía sau đã sớm không còn đau đớn chỉ còn lại sung sướng khôn tả. Y cũng không muốn ẩn nhẫn, liền dứt khoát buông thả cổ họng, những tiếng rên rỉ nhỏ vụn giống như mèo kêu ban đêm, cuối cùng chỉ làm y càng thêm xấu hổ, không biết làm sao đành vùi khuôn mặt đỏ bừng vào vai đối phương, mặc cho cự vật tự do ra vào miệng huyệt đỏ ửng giữa hai cánh mông, ngậm mút phát ra tiếng nước kéo dài không dứt.

"Tân hôn yến nhĩ đương như thị... vu sơn vân vũ dạ vị ương..."

Đáng hận cái tên lười biếng nằm bên dưới lại còn rảnh rỗi ngâm thi tác phú, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy thắt lưng sắp gãy, tức giận cắn vành tai hắn nói, "Đệ có thể... hơi... ừm, làm chút chuyện..."

Ôn Khách Hành cười trộm hai tiếng, lại bắt nạt môi mềm đỏ mọng của y một trận nói, "Ta sợ ngày mai huynh không thể xuống khỏi giường, không thể giám sát đồ đệ ngốc luyện công, đến lúc đó cũng đừng đổ hết lên người ta."

"Nhưng là, đệ cái này... a..." tính khí bên trong thân thể y nhàn nhạt cắm hai cái, cọ xát tràng bích yếu ớt, nhưng lại hết lần này tới lần khác lách qua điểm mẫn cảm, thật sự khiến người khó chịu. "Không muốn... thì thôi... a..." Chu Tử Thư chỉ cảm thấy hơi ẩm đã tụ lại trong hốc mắt, cả người run rẩy liên tục, hậu huyệt lại không biết xấu hổ liều mạng giữ lấy tính khí đang muốn lui ra, quả thực là mất mặt tới nóc. "Ôn Khách Hành! Đệ rốt cuộc có muốn làm hay không?"

"Ở đây!" tinh thần Ôn Khách Hành bỗng nhiên tỉnh táo, xoay người đè y xuống giường, cười híp mắt đem bắp đùi y đẩy sang hai bên nói, "A Nhứ, huynh nói từ sớm đi, không phải ta đã tới rồi sao?"

Chu Tử Thư vốn đã mê mang một nửa, bàn tay vịn đầu vai trắng nõn hữu lực của hắn, ánh mắt dao động xung quanh trong lúc lơ đãng chợt nhìn xuống bên dưới, cơ bụng rắn chắc dán vào tính khí đỏ bừng vểnh cao của y, trong khi một cây cự vật dữ dằn khác đang đè vào mông y, khiến y không khỏi nhớ lại tư vị lúc đó, vô thức nâng chân cọ nhẹ vào đùi trong của đối phương nói, "Mau vào..."

Nhưng mà Ôn Khách Hành lại nâng cằm của y, phong lưu vô hạn nhếch một bên khóe miệng nói, "Là ai mời ta, là mỹ nương tử của ta sao?"

Lần này Chu Tử Thư không nhịn được nữa lườm một cái thật dài, ngửa mặt lên trời cảm khái nói, "Bây giờ ta đổi ý còn kịp không?"

"Nói nhảm cái gì vậy, A Nhứ." Ôn Khách Hành cười đến rạng rỡ, giữa hàng chân mày diễm lệ chỉ thiếu không in lên hai chữ "Đắc ý", đưa tay ôm lấy vòng eo mềm dẻo, không tốn chút sức nào một lần nữa tiến vào hang động nóng bỏng chật hẹp.

"Dĩ nhiên — là không còn kịp rồi."

Lúc mặt trời lên cao ba sào, hai người mới ung dung tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, khó tránh khỏi sinh ra chút thẹn thùng đỏ mặt.

Chu Tử Thư phủ thêm áo ngoài, vắt hết óc định nói gì đó, nhưng tối qua y gần như đã dùng hết vốn liếng của cả đời này, trong đầu trống rỗng, không nghĩ ra được cái gì.

Một cánh tay thon dài duỗi về phía y, nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc dài trên cổ y, thay y vén đến sau tai.

Chu Tử Thư trong lòng ấm áp, liền hiểu lúc này bọn họ cái gì cũng không cần nói.

Ký đắc quân tâm tự ngã tâm, hựu hà nhu tái thuật tương tư ý.

Khi cả hai đang đắm chìm trong khung cảnh ấm áp hiếm có này, cửa phòng lại đột nhiên bị người kéo ra —

Khuôn mặt thần tăng quỷ yếm của Diệp Bạch Y lập tức gióng trống khua chiêng chiếm hết ánh mắt của mọi người.

"Ngủ cái gì mà ngủ! Lúc nào rồi, còn muốn lên đường không?"

Lần này không chỉ Ôn Khách Hành, ngay cả Chu Tử Thư đều có ác tâm muốn đánh y một trận.

"Sư phụ, con không nhìn thấy gì cả, con không cố ý..." Trương Thành Lĩnh bị Diệp Bạch Y xách ở trong tay, ôm chặt hai gò má đỏ bừng hận không thể tự mình biến mất ngay lập tức.

"Lão quái vật, đầu óc ngươi bình thường đúng không? Muốn đi đâu thì tự mình đi, chúng ta cũng không phải người hầu của ngươi, đừng có cả ngày lẫn đêm dựng thân thích."

Diệp Bạch Y ném Trương Thành Lĩnh sang một bên, ôm cánh tay liếc xéo hắn nói, "Nói như vậy, ngươi không muốn chữa thương của y?"

Hai người đều sững sờ, Chu Tử Thư khó có thể tin nói, "Diệp tiền bối, người nói cái gì..."

Vẻ mặt Diệp Bạch Y một bộ cao thâm khó lường, sờ cằm mình nói, "Ta chỉ nói không tìm được người, cũng không nói người không tới gặp ta... Tốt nhất là bây giờ các ngươi cùng ta lên đường, vừa vặn đuổi kịp thời gian ước định."

"Lão Ôn!" Một chút hy vọng sống lại cháy lên, Chu Tử Thư vô cùng vui vẻ, đang muốn quay đầu lại nghe được bên tai truyền đến tiếng gầm giận dữ

"Họ Diệp, ngươi dám gạt ta?"

Ôn Khách Hành lửa giận ngút trời, nghĩ đến tối qua mình bi thương muốn chết, đầu óc nóng lên liền muốn xuống giường nhất quyết sinh tử với y.

Chu Tử Thư vội vàng ôm hông của hắn, mặt đỏ lên hô lớn, "Ôn Khách Hành, đệ không mặc quần."

"A —!"

Một tiếng này cực kỳ bi thảm, ngoài ba dặm cũng có thể vọng lại.

Diệp Bạch Y khép lại cửa phòng, nhìn núi non trùng điệp ở phía xa, trời xanh nắng vàng, ung dung ngoáy lỗ tai.

"Hừ, vẫn cứ như vậy."

_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro