Hảo long ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 好龙记
T

ác giả: othello244

• Nếu Chu Tử Thư không tin Ôn Khách Hành đoạn tụ...

-═══════-

Cuối cùng Chu Tử Thư đã nghĩ ra biện pháp gỡ cao da chó.

Ban đêm mưa bỗng nhiên nặng hạt, bọn họ phải tìm một khách điếm để nghỉ trọ, ban ngày thấy Ngũ Hồ Minh lục đục với nhau, đến đêm cũng không được an bình một lát. Không biết Ôn Khách Hành đã làm cái gì khiến cho hầu hết khách điếm đều có rất nhiều người thuê phòng để trú mưa, điếm tiểu nhị lau mồ hôi trên trán, cúi đầu khom lưng nói, "Thật xin lỗi hai vị, hôm nay quả thực đông khách, chúng ta chỉ còn một gian phòng.”

Ôn Khách Hành phe phẩy cây quạt thở dài nói, "Nếu đã như thế, chỉ đành phải tạm một đêm..."

Chu Tử Thư nghiêng mắt liếc qua biểu tình của người bên cạnh, giả bộ miễn cưỡng không biết làm sao nhưng đuôi mày khóe mắt lại không kìm được toát ra vẻ vui mừng xảo trá — nhìn thật chướng mắt.

Y ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc nói, “Hẳn là có phòng chứa củi đi, dù sao vị huynh đài bên cạnh ta đây cũng nhẵn túi, để cho y mượn phòng chứa củi cũng được.”

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành hét lớn, "Chúng ta là quan hệ gì, sao ngươi nỡ để ta ở phòng chứa củi?"

Xung quanh liền phóng tới một đống ánh mắt hiếu kỳ, ngay cả điếm tiểu nhị cũng không nhịn được liên tục dò xét hai người bọn họ.

Ôn Khách Hành đắc ý, suy đoán theo những gì trong quá khứ, tiếp theo Chu Nhứ sẽ có hai loại phản ứng. Hoặc là lạnh nhạt đáp một câu: ta với ngươi một chút quan hệ cũng không có, hoặc là tự mình đi tới phòng chứa củi. Hắn chỉ cần liều mạng dây dưa một phen, là lại có thể nhìn thấy bộ dạng tuấn tú của đối phương thẹn quá hóa giận. Cuối cùng, để cho điếm tiểu nhị xuất ra một căn phòng thượng hạng đã chuẩn bị sẵn là được.

Lại một lần nữa hoàn mỹ điều - tình.

Cặp mắt đen tới mức trong suốt của Chu Tử Thư dán trên mặt hắn, đôi môi mím chặt bỗng nhếch lên, lộ ra một nụ cười hiếm hoi.

"Được, vậy thì tạm một đêm."

Nói xong liền đi lên lầu, để lại Ôn Khách Hành sững sờ tại chỗ ngẩn người nhìn vào không trung, nụ cười kia tựa như khảm vào tâm hắn, đuổi không đi.

  

Trong gian phòng có một giường và một nhuyễn tháp, màn trúc ngăn cách, không gian có thể chấp nhận được.

Ôn Khách Hành hơi nhíu mày, dùng quạt xếp chỉ vào nhuyễn tháp nói, "Ta ngủ nơi này?"

Chu Tử Thư quay lưng về phía hắn, ném bầu rượu rỗng lên bàn, bờ vai hơi của y khẽ động, ung dung cởi ngoại bào ra.

Cả người Ôn Khách Hành run lên, hai tay nắm chặt quạt xếp đè trước ngực, trợn mắt nhìn chằm chằm đối phương, tựa như muốn dùng mắt thường nhìn xem rốt cuộc y trúng loại cổ độc nào.

Chu Tử Thư đi tới trước giường, thoải mái duỗi chân, dửng dưng ngồi ở mép giường, ngẩng mắt cười nhạt nói, "Ngươi thích ngủ chỗ nào liền ngủ chỗ đó, lão tử không xen vào."

Ôn Khách Hành nhìn chòng chọc y hồi lâu, Chu Tử Thư thậm chí còn làm như vô tình kéo cổ áo một cái, lộ ra phân nửa xương quai xanh. Biểu tình của Ôn Khách Hành từ hoảng sợ dần dần chuyển thành nghi hoặc, ngay sau đó khóe miệng lại nhếch lên nụ cười tà quen thuộc, bày ra một bộ dáng hào hoa công tử vừa vuốt cây quạt vừa đi về phía người kia.

“Nếu ta nói, A Nhứ ngủ chỗ nào ta liền ngủ chỗ đó… Thì có thể không?”

Chu Tử Thư né tránh ánh mắt hắn, miễn cưỡng cười một tiếng, bờ vai càng thêm buông lỏng.

Rất nhanh, Ôn Khách Hành đã quỳ một gối ở mép giường, vừa vặn ở giữa hai chân y, đầu quạt xếp nhẹ nhàng đặt ở dưới cằm Chu Tử Thư, chỉ cần cúi người về phía trước nửa tấc, là có thể tới gần đôi môi căng mềm đầy đặn kia.

"A Nhứ..." giọng của hắn bỗng khàn khàn một chút, "Nếu là đùa giỡn, có thể mở lớn..."

Ngay lúc hắn cho là Chu Tử Thư sẽ nổi giận đùng đùng đẩy mình ra, để cho hắn tự lăn tới phòng chứa củi, cái chân đang đặt ở bên cạnh hắn đột nhiên nhấc lên, bắp đùi trong sát qua bên eo hắn, Chu Tử Thư tóm lấy cổ áo hắn kéo về đằng trước một cái, hơi thở ấm nóng phun vào mặt hắn nói, "Ôn công tử cảm thấy, đây là đùa giỡn? Hay là người nào đó ngày nhớ đêm mong?"

Nhất thời Ôn Khách Hành đầu váng mắt hoa, vốn cho rằng thủ đoạn điều - tình bậc này chỉ có cao thủ như mình mới có thể biết cách khống chế, không ngờ lại có ngày bị người một phát nhìn thấu, lấy đạo của người trả lại cho người. Giờ phút này trong đầu hắn suy nghĩ,  A Nhứ ơi là A Nhứ, nếu không phải ngươi trúng phải cái gì Miêu Cương cổ độc, thì chính là Ôn Khách Hành ta vẫn còn trong ảo giác của “túy sinh mộng tử”, nếu là huyễn cảnh, vậy đừng trách ta *lạt thủ tồi hoa (không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp). Cho dù sáng mai ngươi tỉnh táo lại, đó cũng là ngươi câu - dẫn trước.

Ôn Khách Hành mở miệng, đang định xuất một màn vô sỉ thần công mình đã sớm luyện thành, để cho đối phương cảm thụ một chút thế nào là qua vạn bụi hoa miệng không cấm kị, lại thấy Chu Tử Thư mặc dù tư thái mập mờ, nhưng ánh mắt vẫn luôn dao động không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ôn Khách Hành chợt thanh tỉnh, hóa ra đây là đang dò xét mình.

Một đêm phong lưu cố nhiên không tồi, nhưng hắn chưa từng coi đối phương như hoa cỏ bên đường.

Ôn Khách Hành gỡ bàn tay của y ra, từ mép giường đứng thẳng người dậy, phủi áo bào của mình nói, “A Nhứ, tối nay sợ là uống nhiều rồi, ngươi nghỉ sớm đi, ta kêu tiểu nhị đi xem còn phòng không?”

Chu Tử Thư rũ mắt nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này cả người mới thật sự thanh tĩnh lại. Ôn Khách Hành thấy vậy trong lòng không khỏi thở dài, còn may ngươi gặp được khiêm khiêm quân tử ôm mỹ nhân trong ngực mà không loạn như ta, nếu đổi người khác, còn không ném ngươi lên giường cởi sạch tận tình tra tấn ngươi một đêm.

Ôn Khách Hành tưởng tượng đến chi tiết của màn “tra tấn”, bắt đầu hối hận muốn chết, đành phải mau chóng đè xuống những xao động trong lòng — phải biết là không dễ, nếu A Nhứ đã muốn dò xét mình, chắc hẳn lần này sẽ cảm nhận được mình chân tình thật ý, sớm muộn gì cũng sẽ cho mình…

"Đi thong thả, không tiễn!"

Sau lưng truyền tới một giọng nói khoái trá vui sướng, lúc Ôn Khách Hành quay đầu lại, chỉ thấy Chu Tử Thư đã nằm ở trên giường, thoải mái vắt chéo chân, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho hắn.

Ôn Khách Hành không hiểu, chẳng lẽ vừa rồi không phải A Nhứ muốn thử chân tình của hắn, thế thì tại sao?

Từng bước một chậm chạp nhích ra cửa, bây giờ nếu mở miệng hỏi thì có vẻ mình quá ngu dốt? Vắt hết óc lại không nghĩ ra lý do gì để ở lại…

Cho đến khi sau lưng truyền đến một câu —

“Diệp Công thích rồng, cuối cùng vẫn bị rồng dọa cho vỡ mật.”

"Rắc" một tiếng, thiếu chút nữa Ôn Khách Hành bóp nát quạt xếp trong tay.

(*) Điển tích "Diệp Công thích rồng" kể rằng Diệp Công từ nhỏ luôn nói rất thích rồng, mọi đồ đạc đều khắc hình rồng; rồng thật trên trời biết chuyện cảm động, bèn từ trên trời giáng xuống nhà Diệp Công; Diệp Công nhìn thấy rồng thật liền sợ hãi quay người bỏ chạy.

Diệp Công chẳng phải thực sự yêu thích rồng. Cái mà ông ta thích, chẳng qua chỉ là những thứ giống như rồng hoặc hình tượng của rồng mà thôi!

Ngụ ý của thành ngữ "Diệp Công thích rồng" có thể liên hệ từ nguồn gốc của điển tích cũng như câu chuyện trong điển tích, chính là có ý châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật, một điều gì đó, hoặc là hay khoác lác về điều gì đó, nhưng không thực lòng, hoặc là không hiểu rõ.

   

Đây chính là chủ ý mà Chu Tử Thư nghĩ ra.

Ôn Khách Hành, lai lịch không rõ, ý đồ bất chính, cả ngày ở bên cạnh y nói ngôn phong lãng ngữ hệt như đăng đồ tử, đơn giản là muốn che giấu mục đích thật sự của mình. Không cần biết mục đích của hắn là gì, dám coi mình thành cô nương gia đùa giỡn tới lui, chẳng qua thấy hắn coi trọng mặt mũi, y mới không đụng chạm tới đam mê đoạn tụ của đối phương.

Khá lắm đoạn tụ chi phích, rõ ràng mang bên người một tiểu nha đầu xinh đẹp động lòng người như vậy, lại còn làm bộ như có hứng thú với một đại nam nhân bất cẩu ngôn tiếu như mình. Còn chưa kể lúc mình dịch dung, hắn liền dùng ánh mắt ngay cả mập mờ cũng không đủ để miêu tả nhìn chằm chằm bộ dáng lôi thôi hỏng bét của mình, quá giả.

Nhưng là, thử qua một chút, lớp ngụy trang đã bị phá hư, đành phải ảo não cụp đuôi mà đi.

Chu Tử Thư đắc ý, cuối cùng thoát khỏi gia hỏa này, để xem sau này hắn còn dám bày ra cái dáng vẻ giả tình giả ý kia nữa không.

Giả tình... Giả ý…

Nghĩ đến đây, tâm tình đột nhiên sinh ra một chút ảm đạm, nếu như hắn có nửa phần thích mình, tại sao lại vội vàng rời đi như vậy…

Ngàn vạn lần không nên, trong tâm trạng ngổn ngang rối bời, Chu Tử Thư không nhịn được mở miệng châm chọc một câu.

Họa từ miệng mà ra.

   

Mưa rào đã tạnh, gió rét chợt nổi lên, gào thét từ cửa sổ thổi vào, dập tắt ngọn nến.

Hai tay Chu Tử Thư bị người siết chặt, đè ép sau lưng, y nóng nảy kêu lên, "Lão Ôn, lão Ôn mau buông ra!”

"Buông ra?" giọng của Ôn Khách Hành so với bình thường càng nhiều thêm một phần lạnh lẽo, thân thể ấm áp đặt sau lưng của y nói, "Buông ngươi ra, chẳng phải con rồng này muốn chạy khỏi lòng bàn tay của ta sao?”

Bàn tay to rộng xoa lên bắp đùi y, Chu Tử Thư vừa kẹp chặt chân vừa kêu lên, “Ôn Khách Hành! Ngươi đừng làm rộn!”

“Ai nháo với ngươi?” Ôn Khách Hành trầm thấp cười hai tiếng, một tay vững vàng giữ chặt tay y, một tay cách lớp vải quần vuốt ve bắp đùi rắn chắc của y, "Quên trả lời ngươi, A Nhứ, đây chính là ta ngày nhớ đêm mong, cũng không biết làm sao ngươi lại đoán được."

"Đừng..." Chu Tử Thư buồn bực vùi đầu vào chăn, chẳng biết tại sao y hoàn toàn không thể phát lực. Trước đó từng thăm dò mấy lần, rõ ràng võ công của Ôn Khách Hành và y không phân cao thấp, nhưng lúc này bị người chế trụ, y dùng hết toàn thân công phu cũng không thể tránh thoát, vậy là trước giờ đối phương vẫn luôn che giấu thực lực? Tuy nhiên hoàn cảnh hiện giờ không cho phép y nghĩ nhiều như vậy, Ôn Khách Hành vừa mới duỗi tay vào giữa hai chân y, cách vải vóc nắm lấy mệnh căn của y, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy có một dòng nước nóng khuấy đảo trong bụng, vài tiếng rên rỉ thốt ra đều chìm vào chăn đệm bên dưới.

Khóe miệng Ôn Khách Hành nhẹ cong, nhưng ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo. Hắn đè Chu Tử Thư dưới thân, vuốt ve bộ vị trọng yếu của nam nhân, cảm thụ đối phương run rẩy cứng lên trong tay mình. Rõ ràng hắn thích y như vậy, không đành lòng nhìn y có nửa điểm không vui, nhưng Chu Tử Thư lại đem hắn trở thành một trò đùa thật lớn. Nếu thật sự đùa giỡn một trận, chẳng lẽ Ôn Khách Hành hắn không thể chơi nổi?

"A Nhứ, lần trước ta nói ngươi là lão đồng nam, ngươi cũng không phản bác, chẳng lẽ là thật?" Ôn Khách Hành duỗi tay vào trong quần y, trực tiếp nắm lấy vật thô to cương cứng, cười lạnh nói, "Phản ứng thế này cũng quá nhanh rồi, nhìn cái dáng vẻ đói khát của ngươi này."

"Đừng...lão Ôn..." Chu Tử Thư gắt gao vùi đầu vào đệm chăn, liều mạng muốn kẹp chặt hai chân, nhưng làm sao y có thể đấu lại với một kẻ dày dặn “kinh nghiệm sa trường”, vật kia bị đối phương nắm trong tay tuốt động mấy cái, đã đỏ bừng căng trướng, rỉ ra tiền dịch. Y chỉ cảm thấy hơi thở càng ngày càng gấp, trên mặt càng ngày càng nóng, dòng nước nóng khuấy đảo cọ rửa trong bụng vội vàng muốn tìm một cái lối ra.

"Buông ra ta... Lão Ôn... Ngươi không thể... ưmm...!"

Phía trước bỗng bị người siết chặt, tất cả phản kháng của Chu Tử Thư đều hóa thành hư ảo, tuyệt vọng giãy giụa trên giường, đầu tóc đã lộn xộn không chịu nổi.

"Tại sao không thể?" Ôn Khách Hành dùng ngữ khí vô tội ghé sát vào tai y, nhẹ nhàng liếm một vòng lên vành tai đỏ ửng, "Đây chính là ngươi câu dẫn ta nha, A Nhứ."

"Ta sai... Phi! Ôn Khách Hành khốn kiếp, mau buông lão tử ra!" Chu Tử Thư suýt nữa đã mở miệng xin tha, nhưng giây tiếp theo y lập tức hối hận sao vừa rồi mình không bắt lấy cơ hội cuối cùng để cầu xin, biết đâu Ôn Khách Hành sẽ dừng tay đúng lúc. Ngay khi hạ thân gặp phải khí lạnh, Chu Tử Thư chỉ hận cái giường này không thể biến thành cái động để mình chui vào.

Tiếng cười của Ôn Khách Hành càng thêm vui vẻ, "A Nhứ, vừa rồi ngươi mạnh miệng như vậy, nhưng thật ra cũng không hiểu ta muốn làm gì với ngươi đi." Ánh mắt hắn tập trung vào hạ thể trần trụi của Chu Tử Thư, đối phương bị hắn áp chế, uốn gối quỳ trên giường, vạt áo cuốn ở bên hông. Làn da trắng tuyết, cặp mông đầy đặn, chân dài thẳng tắp, khiến người nhìn tim đập bừng bừng, dục niệm tăng vọt. Ánh mắt đi lên một chút, trong lúc giãy giụa lộ ra nửa bờ vai, xương hồ điệp xinh đẹp giấu bên dưới y phục lộn xộn, rung động như cánh bướm trong gió. Đã làm tới mức này, Ôn Khách Hành không có ý định dừng lại, hắn chỉ dùng tay trái đã có thể khiến Chu Tử Thư thở dốc không thôi, ném khí giới, tự mình vô thức động eo muốn cọ xát hành thân cứng rắn kia vào lòng bàn tay hắn, khi tay phải của hắn chuyển qua đầu vai run rẩy của đối phương, muốn kéo mớ y phục còn lại xuống, Chu Tử Thư lại đột nhiên bừng tỉnh khỏi dục vọng, liều mạng kéo cổ áo của mình, quát lớn "Cút!"

Hắn không nghe ra hốt hoảng trong giọng nói của đối phương, chỉ thấy y liều mạng giữ chặt áo của mình, thật tình không biết bờ mông xinh đẹp kia đã sớm bị hắn nhìn không sót thứ gì. Trong lòng Ôn Khách Hành nổi bão, đối phương không chỉ đùa giỡn mình còn chán ghét mình như vậy, tức giận cùng dục hỏa lập tức bùng lên, thiêu rụi lý trí, hắn cúi người cắn một ngụm vào gáy y, đầu ngón tay bấm vào lỗ sáo đang chảy dâm dịch, nghe thấy Chu Tử Thư phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, phun bạch trọc vào lòng bàn tay hắn.

Chu Tử Thư mềm nhũn nằm xuống, da thịt sau gáy bị cắn rách rỉ ra máu tươi, trong cơn cực khoái chưa từng có khiến thần trí hoàn toàn rối loạn, y hoảng hốt quay đi, trong tầm mắt mông lung dần dần tập trung lại, Ôn Khách Hành đang nâng bàn tay dính đầy bạch trọc lên, năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, bạch trọc tựa như hoa mai trên cành hiên ngang kiêu hãnh, chậm rãi đưa tới gần đôi môi nhuốm máu của hắn.

Ôn Khách Hành liếm ngón tay của mình từng chút một, máu đỏ cùng bạch trọc dâm đãng hòa thành một thể, trong bóng tối cặp mắt kia như minh hỏa âm trầm, không chút cảm xúc nhìn thẳng vào mắt y, dường như muốn câu đi linh hồn của y.

Khoảnh khắc đó ngay cả Chu Tử Thư cũng không nhịn được muốn lui bước, trốn thật xa khỏi tên ác quỷ này.

"Thật đẹp, A Nhứ, ngươi quả nhiên đúng như ta tưởng tượng..." Ôn Khách Hành đem thân thể mềm nhũn vô lực của y lật lại, phủ trên người y, lại lần nữa duỗi tay vào giữa hai chân y. "Không đúng, so với tưởng tượng của ta ngươi còn muốn…” hắn mò tới một nơi riêng tư đóng chặt ở giữa khe mông y, đầu ngón tay dính ướt dâm dịch vuốt ve lối vào, "Thật muốn ăn ngươi vào bụng..."

Nhưng mà Chu Tử Thư chẳng qua chỉ một mực nắm chặt y phục trước ngực mình, nhắm chặt hai mắt, không phản ứng. Y không biết phải đối diện với người xa lạ trước mắt này như thế nào, khoái cảm chưa từng có khiến y xấu hổ, hành vi của Ôn Khách Hành khiến y muốn giết đối phương, nhưng chính mình vừa mới không biết liêm sỉ xuất trong tay đối phương lại càng nên thiên đao vạn quả.

Ôn Khách Hành thăm dò vào bên trong thân thể y, chẳng qua là một chút đầu ngón tay thôi đã chặt tới muốn mạng. Hắn đã không cách nào kiềm chế dục vọng của mình, rung động không dứt muốn gần gũi A Nhứ của hắn, tiến vào thân thể của A Nhứ, để từ đây về sau y sẽ chỉ thút thít, rên rỉ vì một người. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn y lần nữa, trên khuôn mặt đoan chính tuấn lãng đã phủ kín mây đỏ, mồ hôi theo tóc mai của y trượt xuống. Không phải Chu Tử Thư không cảm nhận được vui sướng, nhưng vẫn gắt gao nhắm chặt hai mắt, lúc bị ngón tay tiến vào y còn cắn môi dưới của mình, không rên một tiếng, mặc cho huyết dịch từ trên môi nhỏ xuống.

Hết thảy đều quá sai rồi, Ôn Khách Hành đột nhiên tìm lại được lý trí, kéo chăn qua phủ lên hạ thân hỗn loạn của y nói, "Thật xin lỗi!"

Chu Tử Thư đột nhiên mở mắt, lớn tiếng hít sâu vài hơi. Vừa rồi y nhẫn nhịn đau đớn, từ đầu đến cuối kìm nén bực bội cùng một chút cảm giác ngại ngùng không giải thích được, giờ phút này cuối cùng đã thoát khỏi giam cầm, y vội vàng ngồi dậy, theo bản năng kéo chặt chăn bông trước ngực. Trong đầu vẫn là một mảnh rối rắm, hạ thân có cảm giác dính nhớp lạnh lẽo, Chu Tử Thư hoảng thần một chút, bỗng phát hiện bộ dáng mình bây giờ thật giống cô nương gia bị khinh bạc, y vừa giận vừa thẹn, muốn hất chăn ra nhưng lại cảm thấy như vậy càng không ổn, đủ loại cảm xúc lộn xộn khiến y chỉ có thể mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt. 

Ôn Khách Hành lai lịch không rõ, ý đồ bất chính — mỗi một thứ đều vô cùng chính xác, y chỉ nhìn lầm một thứ, đoạn tụ chi phích.

Lúc này Ôn Khách Hành cúi thấp đầu, hai vai khẽ run, khóe mắt có thứ gì đó lấp loáng.

"A Nhứ... Ta không nghĩ tới ngươi lại chán ghét ta đến vậy…"

Chu Tử Thư hơi hé miệng, lại một câu cũng không nói được, giờ phút này tựa như đối phương mới là người chịu ủy khuất.

Ôn Khách Hành hít mũi một cái, ngẩng đầu lên, hé ra tuấn nhan đầy tuyệt vọng, ngay cả lệ chí tựa như cũng đang khóc nức nở.

"Ta biết ngươi không thể tha thứ cho ta nữa, ta sẽ cút thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi, khiến ngươi chán ghét."

Chu Tử Thư muốn phản bác câu cuối cùng kia, y chưa từng cảm thấy chán ghét đối phương, nhưng mà chuyện xảy ra hôm nay, ngay từ đầu cái gọi là thăm dò cũng chính là muốn làm cho đối phương ngoan ngoãn lăn xa một chút.

Ôn Khách Hành quay nhìn y một cái, mang theo vô tận quyến luyến cùng bi thương cực đại, "A Nhứ, thật xin lỗi, ta còn có chuyện nhất định phải hoàn thành, chờ mọi chuyện kết thúc, ta sẽ đem cái mạng này đền cho…"

“Này!” Chu Tử Thư vô thức kéo cổ tay hắn, ngăn cản hắn nói ra những lời phía sau. Ôn Khách Hành sững sờ một chút, bỗng nhiên nghiêng người tới gần y, chớp mắt nói, "A Nhứ, chẳng lẽ ngươi muốn ngay bây giờ ta phải đền —”

"Tên điên!" Chu Tử Thư chợt đưa tay đè lên môi hắn, xúc cảm mềm mại khiến trong lòng run lên, mà tên điên kia còn trông mong nhìn y chằm chằm, tựa như chỉ cần y ra lệnh một tiếng, lập tức có thể biểu diễn màn đâm đầu vào cột tự vẫn.

Cẩn thận nhớ lại, tất cả chuyện hoang đường tối nay đều bắt nguồn từ câu “Diệp Công thích rồng” mà mình phun ra, cố nhiên Ôn Khách Hành có sai, lại giống như cũng không phải cái sai lầm ngất trời gì.

Chu Tử Thư chậm rãi buông cánh tay xuống, nhìn hắn từ trên xuống dưới nói, "Vậy ngươi thật sự là..."

Ôn Khách Hành hiểu sai ý, vội vàng phóng xuất ra mười hai vạn phần thành ý nói, "Ta là thật đối với ngươi A Nhứ —"

“Đừng!” lúc này Chu Tử Thư ngược lại hiểu rõ mọi chuyện, nhưng không muốn nghe hắn bày tỏ tình ý, "Ngươi im miệng để cho ta suy nghĩ một chút."

Ôn Khách Hành tựa như được đặc xá, vội vàng đoan chính quỳ trên giường, quy củ chờ chỉ thị tiếp theo.

Chu Tử Thư len lén liếc hắn một cái, cảnh tượng trước mắt bỗng trở lại một màn kia, lúc đầu lưỡi ướt mềm chậm rãi liếm bạch trọc lưu lại ở đầu ngón tay… Trên mặt bỗng dưng nóng lên, nơi nào đó dưới thân lại có động tĩnh. Chu Tử Thư chỉ có thể ở dưới chăn bông cố gắng kẹp chặt hai chân, đưa tay lên đỡ trán làm bộ rơi vào trầm tư.

Trong lòng một trận chua xót, y không cách nào đáp lại tình cảm của Ôn Khách Hành, nhưng nếu như… Nếu như chỉ là một đêm vuốt ve an ủi, cũng để cho y có thể một lần trải qua tình yêu cuồng nhiệt cùng người, trước khi kết thúc cuộc đời này trong một tương lai không xa… Nếu như người này là Ôn Khách Hành, xem ra cũng không khó tiếp nhận như vậy...

Chu Tử Thư ngước mắt nhìn hắn chăm chú, Ôn Khách Hành lập tức nở nụ cười lộ ra mấy phần nhu thuận, hoàn toàn không giống tên ác quỷ mới khi nãy còn muốn ăn tươi nuốt sống y.

Tâm ý đã quyết, nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào. Vật giữa hai chân cương cứng đến khó chịu, nơi riêng tư từng bị ngón tay tiến vào lại mơ hồ truyền tới một tia trống rỗng.

“Này!” Chu Tử Thư lại hung thần ác sát gọi một tiếng.

“Có!” Ôn Khách Hành duỗi thẳng sống lưng, ngưng thần nín thở, không biết đối phương định xử mình thế nào.

Chỉ là cẩn thận chu đáo một phen, A Nhứ tựa hồ không tức giận như trong tưởng tượng của hắn…

"Lại gần chút." Chu Tử Thư ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.

Ôn Khách Hành không rõ lắm cho nên chỉ nhích lên nửa tấc, nếu phải chết, chết ở trên giường của A Nhứ, cũng không uổng công Ôn đại thiện nhân hắn đời này “tích công tu đức”.

Lại không ngờ tới trước mắt đột nhiên có bóng đen phủ lên, một đôi tay ôm lấy cổ hắn kéo hắn vào đệm giường ấm áp, hai cánh môi mềm mại như tơ lụa dán tới gần, chặn lại tiếng kinh hô vui vẻ của hắn ở trong miệng.

Ngoài cửa sổ dã phong gào thét, bên trong phòng lại là ấm áp như xuân.

"A Nhứ, ngươi cho rằng hôn môi chính là miệng đối miệng thổi khí hử?”

"Không… Ừm, chậm chút... ngươi chậm chút..."

"Ai, A Nhứ, ngươi thật đúng là không hiểu được lạc thú nhân gian. Thôi được, hôm nay Ôn đại thiện nhân mỗi ngày làm một việc thiện, sẽ tận tình dạy ngươi thể nghiệm một phen cái gì gọi là túy sinh mộng tử…"

"Ngươi làm gì... Đừng đụng — ừm, không… nơi đó không thể... A... Ngươi cút cho ta!"

"A Nhứ, văn nhã một chút."

"Ôn Khách Hành, làm phiền ngươi — lăn."

 

_Thêm chút tình thú_

Ôn Khách Hành đặt tay lên mu bàn tay Chu Tử Thư đang siết chặt ở trước ngực, nhìn y phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp nóng bỏng khi mình di chuyển, đôi mắt mờ sương hoàn toàn mất đi cảm giác xa cách cùng cảnh giác của ban ngày

"A Nhứ..." hắn ôn nhu rả rích mở miệng, nhưng hạ thân lại càng hung ác đỉnh vào mật huyệt quá nhỏ hẹp kia, "Tại sao không chịu cởi áo? Ngươi nhìn ngươi khắp người đều là mồ hôi..."

Chu Tử Thư nắm cổ áo mình, vừa bị người đỉnh đến không ngừng nhích về phía đầu giường, vừa quấn chặt hai chân trên eo đối phương nói, “Mẹ kiếp… nói nhảm lắm thế... A, haa... Làm cái này, cởi quần... không được sao..."

"Được, tất nhiên là được." Ôn Khách Hành cúi đầu nhìn cảnh đẹp giữa hai chân y, mật huyệt nhỏ hẹp đã bị tính khí của hắn đâm tới mở rộng, thịt huyệt non mềm ở cửa động lấp loáng ánh nước dâm mỹ, mỗi lần cắm rút lại vang lên ‘xuy’ một tiếng. Hắn làm đến hưng khởi, nắm hai bắp đùi của Chu Tử Thư ép tới trước ngực y, lợi dụng thắt lưng dẻo dai của y bày ra càng nhiều tư thái dâm uế không chịu nổi, nắm lấy hai bên mắt cá chân của y hung hăng đỉnh vào. "A Nhứ… A Nhứ của ta cởi áo... để cho ta ngửi một cái đi."

"A! Không muốn — to quá..." Chu Tử Thư đã bị thao choáng đầu ù tai, vô thức duỗi tay trái ra chống lên tay Ôn Khách Hành, khối cơ bắp cứng rắn ướt đẫm mồ hôi kia, phảng phất có thể dễ dàng áp chế y. Tính khí cứng rắn như gậy sắt ở trong mông lại càng vượt qua dự liệu của y, rốt cuộc mấy canh giờ trước làm thế nào có thể nhét vào… Chu Tử Thư càng nghĩ càng hồ đồ, may mắn tay phải vẫn còn chút phản xạ chộp vào trước ngực, tỉnh tỉnh mê mê nhìn đối phương nói, "Ngươi, ngươi vừa nói cái gì..."

"Ta nói..." ngón tay Ôn Khách Hành cách vải áo xoa lên trước ngực y, tìm được mục tiêu đột nhiên vặn một cái, Chu Tử Thư lập tức giống như cá sống kịch liệt giãy giụa dưới thân hắn, tràng đạo nóng ướt đã kẹp hắn tới không thể chặt hơn lại bắt đầu mãnh liệt co rút, ép hắn rên một tiếng vô cùng thoải mái. "A Nhứ ngươi thật là cái gì cũng không hiểu... ưm, thả lỏng chút, ngươi kẹp ta muốn bắn... Ta nói là, để cho ta hôn ngươi một chút... nhũ — "

"Câm miệng!" mặt Chu Tử Thư đỏ bừng hét lên với hắn, lúc này y cũng không nói rõ được để hắn nhìn thấy lồng ngực đầy vết đinh khó coi của mình càng xấu hổ, hay là theo như lời hắn nói, cho hắn hít một hơi viên thịt đã sớm bị vải vóc mài tới cứng rắn sưng lên càng mất mặt hơn.

"Không được..." y tùy tiện đẩy bàn tay của Ôn Khách Hành đang làm loạn trước ngực mình, đỏ mắt dùng hết uy nghiêm đã chẳng còn dư lại bao nhiêu trừng đối phương nói, "Đã nói không được... Ô, nhẹ... Nếu ngươi bất mãn... liền, liền cút..."

Lúc này Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy khóe mắt ướt át còn mạnh hơn khí thế uy nghiêm, biểu tình thực sự quá mức chọc người, không nhịn được lại đoạt lấy nụ hôn giữa đôi môi y, tiếp tục được đà lấn tới nói, "Vậy được rồi, A Nhứ, không cho sờ ngực, ít ra cũng bồi thường cho ta thứ khác."

"Ngươi còn muốn cái gì..." Chu Tử Thư cảm thấy mình đã sắp tức chết rồi, không biết còn cái gì có thể cho hắn. Tính khí thô dài kia ở trong thân thể y lâu như vậy cũng mới tiết qua một lần, y thậm chí hào phóng để cho Ôn Khách Hành… bắn ở bên trong, đâu còn thứ gì khác có thể cho. Y chỉ sợ mình sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.

Ôn Khách Hành nắm lấy cằm của y ngắm nghía qua lại tường tận xem xét, Chu Tử Thư cau mày dùng biểu tình ủy khuất sinh động y không bao giờ có thể tưởng tượng được nhìn hắn, Ôn Khách Hành cười híp mắt nhìn y, nụ cười kia ở trong mắt Chu Tử Thư càng thêm cổ quái, cho đến khi đôi môi mỏng khẽ mở, một giọng nói ôn nhu chu toàn nói, "Để cho ta bắn trên mặt ngươi đi, A Nhứ tốt của ta."

Giờ phút này y chỉ muốn rút toàn bộ đinh trong cơ thể mình, hung hăng đóng từng cái lên trán của đối phương!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro