Trường tương thủ [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 长相守
Tác giả: yiliasparrow

• Thái giám giả Ôn Khách Hành x phi tần song tính Chu Tử Thư
• Nội dung... rất vàng (🔞)

-═══════-

Thời điểm còn chưa vào cung, Chu Tử Thư luôn muốn đến Giang Nam ngắm cảnh, kinh thành phồn hoa, nhưng luôn mang bầu không khí lạnh lẽo đìu hiu. Sau này vào cung, chậm rãi hiểu, khắp thiên hạ đều là đất của vua, đi tới chỗ nào mà chẳng giống nhau, có thể sống trong cung không phải tuẫn táng đã tốt lắm rồi.

Ôn Khách Hành ngược lại là từ phương nam tới, dựa vào ký ức ít ỏi kể cho "nương nương" của hắn nghe những gì nhìn thấy ở Giang Nam, "Tổng quản công công hình như rất rảnh rỗi, một ngày tới vấn an mấy lần, bên đó hoàng thượng không dùng tới ngươi sao?"

"Hoàng thượng? Say ngả mỹ nhân khoái hoạt muốn lên trời, long tinh hổ mãnh... lại rất sợ nương nương." hắn đột nhiên ghé sát lại, hơi thở nóng hầm hập phả vào sườn mặt y, Chu Tử Thư cắn chặt răng nhưng vẫn không nhịn được tránh né một chút. Không phải tránh người này, mà là vừa nghĩ đến lão hoàng đế hoang dâm vô đạo kia hiện tại đang làm gì, loại cảm giác sỉ nhục ghê tởm lại bóp lấy cổ y - sớm muộn y cũng phải trải qua chuyện đó không phải sao?

Y từng hỏi người này vì sao ngày tiến cung rõ ràng đã nhận lời biểu ca an bài một mình y đến đây, tại sao bên người lại có thêm rất nhiều cô nương, hoàn phi yến sấu* đẹp không sao tả xiết lập tức mê hoặc ánh mắt của hoàng đế, từ nữ nhân Giang Nam dịu dàng đến vũ công Tây Vực mạnh mẽ, chưa kể đến những người có quan hệ thân thích với đại thần trong triều, ngược lại khiến Chu Tử Thư y ngoài sáng là nghĩa tử của Công bộ thượng thư trong tối là biểu đệ của Tấn vương lập tức trở nên mờ nhạt. Lúc ấy hắn đùa nghịch tuệ tử bên hông, nghiêng đầu chỉ trả lời một câu, "Không lẽ nương nương đang trách nô tài cản đường nương nương một bước lên mây, chỉ là... cứ như vậy trùng hợp thôi."

[*] hoàn chính là Đường Huyền Tông quý phi Dương Ngọc Hoàn, yến chính là Hán Thành Đế hoàng hậu Triệu Phi Yến. Ý là hình dáng cơ thể của người phụ nữ, dù béo hay gầy nhưng mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.

Về sau y cũng hiểu được, hỏi người cái này để làm gì, thật tâm hay giả ý, ở trong cung này thật sự quan trọng sao? Bản thân không bị tấm thẻ của Kính sự phòng* chụp xuống có thể tránh thoát một kiếp mới là khẩn yếu nhất. Lòng trung thành với biểu ca Tấn vương, quyết tâm đập nồi dìm thuyền không biết khi nào cỏ mọc khi nào oanh bay từ lâu đã chôn vùi trong lời nói thật thật giả giả của người này. Cũng một lần nữa sinh ra từng tia từng sợi khát vọng, phong cảnh vùng sông nước Giang Nam hẳn phải đẹp biết bao.

[*] Kính sự phòng có hai chức năng chính, một là chịu trách nhiệm trừng phạt các cung nữ và thái giám mắc lỗi, hai là ghi lại ngày tháng và địa điểm mỗi lần Hoàng đế thị tẩm phi tần, để tiện cho việc kiểm tra và đối chiếu tình hình thụ thai của phi tử trong tương lai.

Nhưng lúc này, y nhìn mật thư trước mắt trong lòng bực bội trước nay chưa từng có. Đã hơn bảy năm rốt cuộc vẫn không tránh khỏi? Buồn cười, những năm này hoàng đế sa vào mỹ nhân hương đã quên sạch sẽ vị phi tử nhàn rỗi trong hậu cung này từ lâu, không ngờ Tấn vương đã không chờ được muốn động thủ, cứng rắn đẩy y ra.

"Sao nương nương lại rầu rĩ không vui, là cơm tối không hợp khẩu vị ăn không ngon hay là đám nô tài hầu hạ không chu toàn?" Giờ cơm vừa qua, người này tự tay bưng tôm càng xanh cuốn và bánh táo ngọt tới cứ như thể nô tài trong cung của y đã chết hết.

"Ôn đại tổng quản thủ nhãn thông thiên cần gì phải mở miệng hỏi." Lúc này y thật sự không có tâm tình khua môi với hắn.

Ôn Khách Hành chớp mắt, cũng không vòng vo như trước, "Nô tài ngu dốt, còn xin nương nương chỉ rõ là nương nương nhịn nhiều năm như vậy không cam lòng, nghĩ thông suốt muốn từng bước cao thăng đứng trên kẻ khác... hay là," hắn đặt đồ trong tay xuống, cầm tấm thẻ chữ viết đã khô mực nhìn một lúc lâu, "người gọi là biểu ca của nương nương muốn thí quân thí phụ còn muốn đảm đương một cái thanh danh tốt cho nên phái biểu đệ cách ba nghìn dặm tiến cung làm đinh sau này dùng xong thì vứt?"

Trường Niên cung an tĩnh đến đáng sợ, cung nhân bên người đã sớm thối lui rất xa, hắn tựa hồ đi rất vội vàng ngay cả trung y màu ngọc trên cổ áo cũng lật ra, cá chuồn thêu kim tuyến ở vạt áo bị gió đêm thổi đến bất an du động, cắn răng chờ một câu trả lời, trong tẩm điện chỉ có tiếng thở dốc của hắn.

Thời gian lâu như vậy bọn họ đều ăn ý không hỏi nơi đến không hỏi sau này, hôm nay lại bị hắn nói ra miệng thế này, giọng điệu của hắn rõ ràng mang theo vội vàng xao động nhưng lại không có khoái ý trẻ con thắng y một bậc, chỉ có luống cuống không muốn đối mặt với hiện thực xấu xí đang đến gần. An phận sống ở một góc lâu như vậy, chung quy là thời gian trộm được. "Chỉ cần nương nương mở miệng vàng, ngày ngày đều hoa hảo nguyệt viên lương thần cát nhật, nô tài có thể tùy thời sắp xếp, để nương nương trở thành sủng phi phong quang nhất hậu cung."

"... Ôn tổng quản, ngươi vượt khuôn!" Hắn có thể biết thật ra Chu Tử Thư cũng không ngạc nhiên, y quay lưng lại không nhìn hắn. Y giấu hắn, nhưng trong lòng y biết rõ hắn cũng có việc giấu mình. Trong lòng y chợt nảy ra loại khao khát khó hiểu muốn phân cao thấp với hắn, mà thôi, không phải y tới để hoàn thành nhiệm vụ sao?

Ôn Khách Hành nhìn bóng lưng lãnh đạm của người kia, một lời dịu dàng uyển chuyển cũng không chịu nói. Còn hơn cả một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, được rồi, cứ coi như khổ tâm lâu như vậy đều trôi theo dòng nước, cũng không biết đây rốt cuộc tính là cái gì. "Kim ốc tàng kiều" ngay dưới mí mắt lão hoàng đế lâu như vậy nhưng cũng chỉ là bạch gánh hư danh, người ta còn không cảm kích.

"Nô tài hiểu rõ, nô tài chúc nương nương sớm ngày đạt được ước muốn." Y chưa từng nghe giọng của hắn lạnh lùng như vậy, xem ra khi người này thật sự tức giận sẽ rất đáng sợ.

Nhưng y còn có đường lui sao? Rốt cuộc y đang mong chờ cái gì, ở đây, ngoại trừ chim tước hồ điệp ai có thể bay ra khỏi thành cung này.

Chu Tử Thư tự coi mình như miếng thịt nhão trên thớt mặc người định đoạt, từ Trường Niên cung đến tẩm cung của hoàng đế, ánh mắt y vẫn luôn nhìn vào màn đêm không ngừng lui về phía sau, người lúc trước như hình với bóng giờ không thấy đâu.

Trong cung không biết xông hương gì, sặc đến mức y muốn ho khan lại phải cắn răng nhịn xuống, rồi y lại tự cười mình, đã đến một bước này rồi muốn giả câm vờ điếc trốn tránh cũng vô ích. Sắc mặt hoàng đế u ám, hai mắt sưng phù tơ máu trải rộng, rất giống một cái bong bóng cá ngâm nước đến sắp thối rữa, sau lưng y nổi lên từng đợt da gà, nhìn hoàng đế thong thả đi về phía mình, ngồi ở mép giường, dùng bàn tay to béo vuốt ve mặt mình, "Một tiểu mỹ nhân thế này, sao trẫm lại bỏ lỡ nhiều năm như vậy, để mỹ nhân thâm cung tịch mịch thật sự là trẫm không phải, đêm nay trẫm nhất định sẽ đền bù cho ngươi." Chu Tử Thư ngay cả hít thở cũng không thuận, nước mắt theo sợi tóc im lặng rơi vào lỗ tai, chăn bọc trên người từng chút bị vén lên lộ ra làn da trắng nõn. Hoàng đế vội vàng cởi y phục, áo khoác đai lưng đều cởi, giày mới tháo một bên, nụ cười dâm đãng trên mặt còn chưa biến mất đã lăn xuống khỏi giường.

Chu Tử Thư lập tức ngồi dậy thăm dò hơi thở của lão, lại chịu đựng buồn nôn nắm cổ tay lão bắt mạch, cũng may người không có việc gì, nếu lúc triệu y "thị tẩm" hoàng đế lại lăn đùng ra chết thì có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa. Ngất thì ngất đi, hết một nén nhang triệu thái giám tới nói thị tẩm xong, về phần khăn... Chu Tử Thư quan sát xung quanh, hạ quyết tâm, muốn thò tay vào giữa hai chân, không phải là muốn làm rách thấy máu sao, dùng chút sức là được, để lão hoàng đế này tới có khi còn chẳng bằng y tự mình xuống tay.

"Nương nương đây là muốn tự - cấp - tự - túc sao?" Trong tẩm điện xuất hiện giọng nói không nên xuất hiện, chế nhạo ngả ngớn. Y thậm chí quên cả quấn chăn, ngơ ngác nhìn người đang nghênh ngang đến gần, nhìn hắn chán ghét đá lão hoàng đế bất tỉnh trên đất sang một bên, ánh mắt lại tập trung vào trên người y.

"Vừa rồi người đang nghĩ đến ta đúng không?" Ôn Khách Hành cúi xuống, hai cánh tay khép ở hai bên người y, ánh mắt sáng quắc như muốn nhìn ra cái lỗ trên người y, trên mặt mang theo nụ cười hờ hững thường ngày, trong ánh mắt tất cả đều là kỳ vọng y có thể nói "đúng". Thật ra nếu Chu Tử Thư không muốn lão hoàng đế tuyệt đối không đánh lại y, trong vòng ba chiêu y có thể khiến lão bất tỉnh nhưng không biết vì lý do gì, y luôn không nhịn được nhìn về phía cửa. Ở đêm lạnh không người hỏi thăm, ở buổi chiều ngày hè nóng đến mọc rôm, lúc mình còn là chủ tử hữu danh vô thực chốn hậu cung so ra còn chẳng bằng một nô tài tầm thường nhất, lúc hắn còn chưa giẫm lên núi thây biển máu đi đến tổng quản thái giám còn bị người hô tới quát lui, chỉ cần mình vừa nhấc mắt kiểu gì hắn cũng sẽ từ cửa lớn Trường Niên cung đi tới, hoặc là tuân theo quy củ hoặc là khua môi chiếm lợi, vượt qua nhiều đêm dài trong cung như vậy...

Thì ra, luôn cho là hắn cần mình, nhưng thật ra là mình cần hắn.

Đến cực điểm của ghê tởm và sợ hãi, y thật sự muốn nhìn thấy hắn.

"... Có phải hay không, quan trọng như vậy sao?" Chu Tử Thư giống như rốt cuộc tìm về giọng nói của mình, khàn giọng hỏi, đây là hậu quả của đè nén nghẹn ngào, cổ họng chua xót không chịu nổi.

"Quan trọng. Bằng không ta không biết vì sao mình hao tâm tổn sức tìm mỹ nhân khắp thiên hạ đưa cho tên khốn này, vì sao phải sốt ruột vội vàng động thủ trước sợ hắn đụng vào một cọng tóc của chủ nhân Trường Niên cung, vì sao phải ngăn chặn tất cả ánh mắt tò mò nhìn trộm trông coi tảng băng ngay cả một lời dễ nghe cũng không nói còn vui vẻ chịu đựng." Hắn nhìn thẳng y, nghiến răng nghiến lợi nhìn có vẻ hung ác y lại cảm nhận được uất ức trong lời nói của hắn.

"Ôn Khách Hành."

"Làm sao?"

"Ngươi là đồ xấu xa."

"Người biết là tốt."

"Hoàng thượng không sao chứ?"

"Người quan tâm lão làm gì?"

"Lão chết sớm chết muộn cũng không sao, chỉ là đừng chết vào lúc này."

"Ồ... hoàng thượng lo việc quốc sự ngày đêm vất vả, phong thấp bệnh cũ phát tác, phận nô tài đau lòng hoàng thượng ngoại trừ thúc giục hoàng thượng uống thuốc còn có thể làm gì?"

"... Thuốc gì?"

"Chính là một ít đồ tốt ôn kinh tán hàn loại trừ phong thấp, chỉ là... chữa bệnh giết người theo sở dụng, cuối cùng khó tra được tung tích."

"Thật đúng là bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau."

"Sao? Cướp công đầu của người, người không vui?"

"Ngươi bớt nói nhảm." Chu Tử Thư bị quấn chăn lại bị hắn đè lên, trên mặt khô nóng không chịu nổi, hắn nhìn y chằm chằm, giống như muốn đào ra một chút ảo não mình không hoàn thành nhiệm vụ Tấn vương giao, nhưng không phát hiện, Ôn Khách Hành thật vui vẻ. "Đến lúc phải về rồi, lát nữa sẽ có người tới."

"Tới làm gì?"

"Nhấc ta về, không phải ngươi biết rất rõ sao?"

"A, 'hoàng thượng' ở chỗ này chỉ sợ đêm xuân ngắn ngủi, đám nô tài kia có bao nhiêu lá gan mà đêm nay dám chạy tới làm phiền?"

"Vậy ta phải ở đây cả đêm?"

"Sai, là chúng ta phải ở đây cả đêm."

"Ngươi muốn làm gì?"

"Làm nô tài đương nhiên là muốn thay chủ tử giải ưu, nương nương vừa rồi hình như muốn tự mình động thủ... Đêm nay nô tài chính là đến, khai bao cho nương nương."

Khẩu khí của hắn thật giống như bình thường hỏi y muốn uống Bích Loa Xuân hay là Lục An Qua, ngược lại làm cho y nhất thời không kịp phản ứng, trầm mặc vài giây lại không đợi được câu "Nô tài nói đùa" kia của hắn, trong mắt tất cả đều là tình thế bắt buộc. Chu Tử Thư bị nhìn đến sau lưng căng cứng, "Nói bậy cái gì! Mau dậy, ta muốn về cung."

"Ngươi đi đi, bây giờ gọi mấy tên thái giám kia vào để bọn hắn thấy hoàng thượng hôn mê còn hai ta quần áo không chỉnh, thiên lao cũng không cần xuống, ngay ở đây lụa trắng hoặc rượu độc chọn một trong hai, ta thật không nghĩ tới ngươi lại muốn cùng ta làm một đôi quỷ uyên ương." Ôn Khách Hành buông lỏng kiềm chế, cũng không dùng kính ngữ giả mù sa mưa nữa, động tác xuống giường muốn tìm quần áo mặc bỗng dừng lại, quay đầu nhìn biểu tình quật cường không được tự nhiên của y - người này rốt cuộc có chút tự giác nào không? Đây là hoàng cung chỉ bất cẩn một chút liền chết không có chỗ chôn, sao lại giống như đôi vợ chồng bình thường cãi nhau thế này.

Y vừa nhận ra nếu người này không nói, thì giữa bọn họ thật sự là an tĩnh dọa người.

Tất cả tưởng tượng của Chu Tử Thư đối với ngoài cung, đối với Giang Nam đều xây dựng trên thân người này, bây giờ hắn cứng cổ như con nít giận dỗi, là... để cho mình lựa chọn sao. "Ngươi hạ ô đầu cho hoàng thượng, Thái y viện mặc kệ sao?" y kéo tay áo người này hỏi.

"Dù sao cũng tốt hơn biểu ca của ngươi, đây rõ ràng là ta tới chữa bệnh cứu người, biểu ca ngươi cho ngươi loại kịch độc gì, đến lúc đó lão khốn này vừa chết hắn đăng cơ trực tiếp trị ngươi tội mưu phản còn bản thân phủi đến sạch sẽ, như vậy lòng trung thành của ngươi chỉ có nhật nguyệt chứng giám, chính là tới âm tào địa phủ cũng không ai cho ngươi cơ hội hoàn dương giải oan." Ôn Khách Hành mặt không cảm xúc nói một tràng, lời nặng, tình lại là thật. Chu Tử Thư vốn chẳng quan tâm sống chết, lúc mật thư truyền đến y càng quan tâm chính là nhục nhã sắp tới khiến mình nghẹt thở, là mình với người này có lẽ không có tương lai, còn có phong cảnh Giang Nam đời này sẽ không cách nào thấy được.

Ngọn đèn kêu lách tách một chút, Chu Tử Thư cúi đầu im lặng, chưa bao giờ hy vọng thời gian trôi mau như lúc này, rồi lại hy vọng đừng nhanh như vậy. "Quên đi, nương nương đã không cảm kích, vậy coi như nô tài tự mình đa tình. Nương nương cũng đừng tự dát vàng lên mặt, nô tài chỉ vì báo huyết hải thâm thù... Về phần vị nương nương ngốc này, coi như ta làm đủ chuyện xấu tiện tay đại phát thiện tâm đi."

Khá lắm, ân uy tịnh thi liên tiêu đái đả* toàn bộ dùng trên người y, nhưng đêm nay y mong muốn có hắn bên cạnh cũng mãnh liệt như hắn... y biết rất rõ. Ôn Khách Hành muốn đứng dậy rời đi, cúi đầu nhìn vạt áo thêu mãng xà bị một bàn tay túm nhăn, "Nương nương đây là ý gì?" Hắn biết, lại muốn y nói ra, nếu không tại sao nói... hắn xấu xa.

(Ân uy tịnh thi: khen thưởng và trừng phạt được sử dụng cùng nhau; Liên tiêu đái đả: vừa hóa giải vừa tấn công)

"Ôn tổng quản là người thông minh..."

"Nô tài rất ngu dốt." hắn một bước cũng không nhường.

"Ôn Khách Hành!" từ nhỏ y đã bị Tấn vương thu vào trong phủ ngày đêm huấn luyện, nếu không phải gặp được người này, nói không chừng chính là tình khiếu chưa khai vì cái gọi là trung tâm mà cửu tử bất hối, bây giờ y đều đã bộc bạch... người này còn ép buộc y như vậy. Cuối cùng Ôn Khách Hành không nhịn được cười, mạnh mẽ bắt lấy người thẹn quá hóa giận muốn xuống giường, đè xuống.

Giọng nói đã nghe nhiều năm lúc này có chút run rẩy, bọn họ chưa bao giờ gần gũi như vậy, "Mai đã rụng, chỉ còn ba phần. Có muốn cưới ta, liền hôm nay."

[Bài thơ Phiếu hữu mai (摽有梅 - mai rụng). Ý nói hôn nhân phải đúng thời đúng lúc. Không nên vì kén chọn mà để lỡ xuân thì.]

"... Thật biết tự dát vàng lên mặt, ai muốn hỏi cưới ngươi."

"Vậy... là nô tài thân thế phiêu linh lẻ loi hiu quạnh, còn cầu nương nương đau lòng ta."

Hắn không muốn đợi câu trả lời gì nữa, cúi đầu hôn nương nương của hắn.

Trước khi Chu Tử Thư vào cung Tấn vương đã sắp xếp người hướng dẫn chuyện phòng the cho y, nhất là thân thể y còn đặc biệt như vậy, nhưng khi ấy y tuổi còn nhỏ đầu gỗ không thể tiếp thu, chỉ cảm thấy hai người cởi đến không mảnh vải che thân ở những nơi khác nhau thay đổi đủ loại tư thế rốt cuộc có gì thú vị có thể khiến người ta điên cuồng như vậy, mãi đến đêm nay, lúc này y mới nhận ra ái dục có thể thiêu đốt tâm trí người ta đứt thành từng đoạn. Long sàng rất lớn, người bị quấn trong chăn được ôm ra lăn lộn trên giường, da thịt bạch ngọc dưới ánh nến có chút trơn bóng rất riêng, mãng bào đỏ tím, trung y lụa ngọc và nội y thiếp thân màu xám nhạt toàn bộ rơi vào bên cạnh lão hoàng đế đang mê man, hai người gan to bằng trời tùy ý hôn môi ở nơi kinh tâm động phách nhất thiên hạ.

Dục vọng bị đè nén nhiều năm một khi phun trào, bờ môi đều bị đối phương cắn xé đến sưng đỏ đau đớn, thiên tính chôn ở trong thân thể khiến họ chỉ ngậm đầu lưỡi liền vô sự tự thông những thứ tiếp sau, "Lý lẽ của ngươi cũng thật hùng hồn, nhưng chuyện Ôn công công là thái giám giả này nếu truyền ra ngoài cũng là tử tội mất đầu." Chu Tử Thư trần trụi bị người đặt ở dưới thân, chỉ có thể nhìn đối phương ngang ngược chen vào giữa khiến hai chân mình không thể khép lại, đóa hoa nhỏ chưa từng gặp người run rẩy co rúm, hoàn toàn không lợi hại như cái miệng sắc bén phía trên.

Đúng như lời y nói, bọn họ đều là người thông minh, nhiều năm chung sống đã mơ hồ nhận ra, một người khác với thường nhân một người là thái giám giả, trên môi Chu Tử Thư còn dính đầy nước miếng, hai mắt ẩm ướt, ngoài miệng vẫn không chịu nhượng bộ, càng làm cho thời khắc "yêu đương vụng trộm" này tăng thêm cảm giác đọ sức.

"A Nhứ có biết cái gì là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, đêm nay coi như ta mang tiếng xấu hái hoa tặc, xông vào hoàng cung đánh ngất lão hoàng đế, cưỡng chiếm phi tử hậu cung... Ôi, nhân sinh đắc ý tu tận hoan*, cho dù ngày mai chặt đầu cũng không tính là thua thiệt." Ôn Khách Hành giống như ngại tràng cảnh trước mắt còn chưa đủ kích thích, lại biên ra mấy lời vô vị này, Chu Tử Thư vốn đã xấu hổ đến cực điểm, nghe vậy trên mặt càng đỏ hơn, nhưng không chịu nổi nụ hôn triền miên lửa nóng, than nhẹ ra tiếng lại giống như cổ vũ, kích thích người trên thân càng thêm ra sức.

(Thương tiến tửu - 將進酒 của Lý Bạch: Đời người khi đắc ý nên tận tình vui sướng)

Ngậm lấy môi hôn rồi lại hôn, mút đến lưỡi y vừa đau vừa tê dại, liếm qua từng ngóc ngách trong miệng y, mà y cũng không chịu thua, cho đến khi nước miếng chảy tràn thấm ướt một mảng gối đầu. Hai tay y giống như vô thức quơ loạn, vươn tay rút cây trâm trên đầu hắn, mái tóc đen như thác đổ xuống, cùng y quấn giao một chỗ, y giúp hắn vén tóc ra sau tai, đối phương giống như thú nhỏ vừa mới bước vào nhân thế, trong mắt có dục vọng, cũng có chân thành, nơi nào còn bộ dáng phách lối gian nịnh thường ngày, ánh mắt đuổi theo y, rõ ràng y đã nằm trên giường, lại vẫn sợ người sẽ biến mất như thế.

"A Nhứ có biết mỗi ngày ta đến Trường Niên cung của ngươi, đều muốn tự tay đo eo ngươi."

"Bây giờ đã biết, thì ra hai tay ta khép lại là có thể nắm chặt." Ôn Khách Hành vùi mặt vào ngực Chu Tử Thư, một giây trước là dịu dàng thắm thiết, giây sau liền ngậm lấy điểm nhỏ hơi nhô lên liếm mút không ngừng, mút đến đầu nhũ mềm mại trở nên vừa đỏ vừa cứng, rồi lại nhẹ nhàng cọ xát giữa hai hàm răng, hạt châu nhỏ tựa như đóa hoa được tưới đẫm màu sắc càng trở nên tươi đẹp đỏ mọng, hắn còn dùng sức lưu lại dấu vết, chẳng mấy chốc trên ngực y đều là nước miếng và dấu răng, đến ngày mai sợ là sẽ càng rõ hơn. Chu Tử Thư vô thức giãy giụa, thần trí càng lúc càng mơ hồ chỉ khiến y cảm thấy đêm nay sợ là sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Không biết là bắt đầu từ nụ hôn nóng bỏng dính nhớp hay từ lúc hắn ngậm lấy núm vú của y, đóa hoa nhỏ dưới thân liền trở nên kỳ lạ, mỗi lần co rúm rồi thả lỏng lại ướt át thêm một phần, càng muốn kẹp lấy lại càng không thể khống chế, chất lỏng trong suốt thấm ướt da thịt non mềm giữa hai chân, hạ thân của người vừa cởi sạch đã sớm cứng rắn ngẩng lên, côn thịt khát vọng đến rỉ nước, không chút khách khí dán lên đóa hoa nhỏ mềm mại lần đầu thấy ánh mặt trời, cọ xát qua lại, mài đến Chu Tử Thư vừa xấu hổ vừa sảng khoái, toàn bộ lông tóc đều mọc ở phía trước, xung quanh đóa hoa nhỏ bị che khuất sạch sẽ một mảnh, nó chưa từng trải qua đùa bỡn dạng này, âm đế non nớt chốc lát đã bị trêu đến ló ra, chính là lúc cực kỳ mẫn cảm. Bên dưới Ôn Khách Hành vừa cứng vừa nóng rất nhanh đã dính đầy chất lỏng, dưới ánh nến càng có vẻ dữ tợn hung mãnh, "Làm khó Ôn tổng quản nhẫn nhục nhiều năm như vậy, thành thục thế này hẳn là đã am hiểu từ lâu rồi." Y nín thở, thắt lưng mảnh mai không ngừng giãy giụa lên xuống, lại trốn không thoát gậy thịt ở phía dưới mài đến nước mắt y cũng muốn chảy ra. Y cảm nhận được ngón tay thon dài đã thăm dò vào bên trong, bởi vì khác với người thường nên chỗ kia đặc biệt nhỏ hẹp non mịn, một ngón tay tiến vào cũng ê ẩm căng trướng không chịu nổi.

Hắn nhìn y một cái, cũng không nói gì, liếm môi vùi vào ngực y cắn một ngụm, khiến đầu nhũ bên trái vốn đã bị mút tới sưng đỏ lớn thêm một chút. Ngón tay dưới thân xoa nắn vài vòng trong huyệt rồi lui ra, y vừa định thở phào nhẹ nhõm thì hai chân đã bị tách ra hoàn toàn, miệng nhỏ giống như cánh hoa đào mấp máy sớm đã động tình, môi hoa ngại ngùng khép lại che giấu thịt mềm sưng đỏ. Hắn dùng bàn tay bóp vai bưng trà cho y, không cho chống cự tách hai cánh hoa mềm ướt, ấn nhẹ một cái nó liền ngoan ngoãn tràn ra dòng nước trong suốt. Chu Tử Thư nắm chặt đệm chăn tựa hồ ý thức được đại sự không ổn, muốn lui về sau lại phát hiện ngay cả bắp đùi cũng bị ấn chặt đến hằn lên vết bầm, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương vùi vào giữa hai chân mình cúi đầu hôn xuống.

Ngày khai bao cứ như vậy bị đùa bỡn kích thích, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại lại ấm áp linh hoạt từng ngụm liếm láp môi hoa, vội vàng hứng lấy dòng nước không ngừng tuôn trào, cũng không biết y túm lấy trang phục của ai nhét vào miệng, muốn ngăn chặn tiếng hét sắp không nhịn được, Chu Tử Thư nhịn đến hai chân căng cứng, ngay lúc sắp không thở nổi vải vóc trong miệng chợt bị người kéo ra, "Nương nương muốn kêu có thể tận tình kêu lên, nương nương kêu càng lớn tiếng càng chứng tỏ 'hoàng thượng' long tinh hổ mãnh... Chỉ có nô tài đáng thương, một tiếng cũng không dám kêu..." Ôn Khách Hành liếm đến hưng khởi, dùng mu bàn tay lau nước đọng trên cằm, đôi mắt bị dục vọng thấm đẫm cùng với tà khí vô thức tràn ra, mặt Chu Tử Thư đã sắp đỏ ngang với ngọn nến trong phòng, trong lúc mơ màng lại hơi nâng người như muốn đưa vào miệng hắn.

Đóa hoa nhỏ đã bao giờ trải qua loại tàn phá này, chờ hắn liếm láp thỏa thuê đầu ngón tay lại ấn nhẹ âm đế non nớt, một luồng xuân thủy lập tức phun ra làm ướt chóp mũi hắn, thanh âm trong trẻo đã mang theo nghẹn ngào, Chu Tử Thư muốn mắng còn muốn đánh người, muốn hắn đừng giày vò mình nữa, nhưng giây tiếp theo nhục huyệt đã bị đầu lưỡi giảo hoạt đùa giỡn đến tiêu hồn, y thất thần kéo gối đầu gấm vóc gần như đều bị xé nát, "Nếu nương nương lại oan uổng nô tài, nô tài cũng không theo, rõ ràng nô tài là tình chi sở chí vô sự tự thông..." (ý là khi tình yêu chín muồi thì không cần dạy cũng tự biết)

"A..." Chu Tử Thư kêu lên, người này thật sự rất xấu xa, không chào hỏi một tiếng trực tiếp xông vào, y hé miệng nhíu mày chịu đựng cảm giác khó chịu vì hạ thân đột nhiên bị căng ra, rồi lại muốn ôm người chặt hơn để xua đi sợ hãi và khuất nhục trước khi hắn tới, "A Nhứ, ta thật sự rất vui... đời này ta chưa từng vui vẻ như vậy..." hông eo rắn chắc chìm xuống, khoái cảm chặt chẽ lại điên cuồng khiến hắn không chờ nổi nữa, nắm lấy bờ mông người dưới thân ấn vào háng mình, từng luồng hơi thở gấp gáp phả vào bên tai hắn, thịt huyệt non mềm siết lấy thanh sắt nóng rực, có lẽ vừa rồi ngón tay cùng môi lưỡi của hắn đã khiến y đủ động tình, một lát sau, Chu Tử Thư rốt cuộc hiểu được tại sao những người trong xuân cung đồ làm cái gì vẻ mặt cũng tiêu hồn như vậy.

Hai gò má đỏ hồng, ánh mắt mê ly, dù hai người đều là lính mới cũng cảm nhận được đây là chuyện vui vẻ, "Nương nương thích nhẹ một chút hay là mạnh hơn?" Trọng lượng toàn thân hắn đặt trên người y, mặt đối mặt ngậm lấy môi của y đùa giỡn, trên môi triền miên, thắt lưng lại động đến mãnh liệt, đỉnh đến người ở trên giường run lên một cái, giống như miếng đậu hũ non tưới đẫm đường mật, trắng nõn mọng nước, như thể động mạnh một chút sẽ vỡ ra, "Nhẹ hay nặng... haa... dĩ nhiên phải xem bản lĩnh của công công..."

Một người muốn dạy dỗ cái miệng xấu xa của đối phương, một người lại cứ muốn nghe lời ngon tiếng ngọt, một trận hoan ái bắt đầu từ nhẹ nhàng lưu luyến cho đến càng lúc càng điên cuồng mãnh liệt, giống như bị biến thành võ đài tỷ thí.

Hoa huyệt bị lấp đầy ngay cả xuân thủy cũng không thể thoát ra, chỉ có thân gậy càng lúc càng ẩm ướt, đỉnh vào tới tâm huyệt không ngừng đùa bỡn, tiếng nước dính nhớp tiếng rên rỉ tiếng gầm khẽ từ cổ họng không ngừng vang lên trong tẩm điện vắng vẻ, nhưng dù ai tới gần đều sẽ cho rằng hoàng đế đang lâm hạnh mỹ nhân đến tận hứng, ai có thể nghĩ chính chủ nằm bất tỉnh dưới đất, còn người trên giường liều chết triền miên dâm loạn không chịu nổi chính là tổng quản thái giám quyền khuynh triều dã cùng Thư Vinh hoa lần đầu thừa hoan. Long sàng màu vàng rực vốn đã khó coi, tứ chi quấn quýt, quản cái gì hồng thủy ngập trời sơn băng địa liệt.

Hạt châu nhỏ giữa hai chân bị xoa mút giống như đầu nhũ, hơi sưng lên một chút, y ôm eo người, trên mặt đã không phân biệt được là mồ hôi nước mắt hay là nước miếng người này liếm hôn, hai người đều như vớt ra từ trong nước, hắn đẩy bàn tay y đang phủ lên âm đế, ngón tay ấn mạnh một cái, xuân thủy trong suốt cứ như vậy phun ra làm ướt bụng hắn, "Nương nương tiết thật là đẹp mắt..." y vừa tức vừa xấu hổ đến đầu óc quay cuồng, thầm nghĩ sao người này có thể vô sỉ như vậy. Ôn Khách Hành biết giây sau người này nhất định sẽ mắng mình không biết xấu hổ, hắn cũng không muốn tranh luận với y, chỉ ngậm lấy môi y hôn bao nhiêu cũng không đủ, nước miếng không ngậm được liên tục chảy xuống giống như xuân thủy dưới thân. Hắn theo cổ liếm đến trước ngực, để lại một dấu răng bắt mắt ở xương quai xanh, sau đó thỏa mãn ngậm lấy hạt đậu đỏ nhào nặn trong miệng. Chu Tử Thư muốn đẩy mặt hắn ra lại bị nắm ngón tay liếm láp, y cảm thấy mình giống như một vắt mì nhào mãi không xong, sắp bị hắn giày vò đến chết.

Từ môi mỏng phía trên hôn đến miệng nhỏ giữa hai đùi, toàn thân y tất cả đều là mùi của hắn, "Sao ngươi cứ như chó con đánh dấu địa bàn..." Chu Tử Thư đỏ mặt yếu ớt mắng người. Hoa huyệt quá nhỏ không ngậm được lượng lớn tinh dịch bắn vào theo bắp đùi chảy ra, lại kích thích người vừa mới được ăn mặn không ngừng đỉnh vào, côn thịt khi nãy còn chừa lại chỗ trống hiện giờ đã đi vào cả cây, cảm giác căng trướng tê dại như sắp tiểu khiến Chu Tử Thư liều chết giãy giụa, nhưng cổ tay bị bóp ra dấu đỏ tím cũng không thể làm cho người thao đỏ mắt dừng lại, chất lỏng từ bụng dưới rả rích nhỏ xuống, làm ướt đẫm gấm dệt Giang Nam quý giá. Ôn Khách Hành nếm được hương vị hắn đã thèm khát hơn bảy năm, không kiêng nể gì đè ép người làm từ nửa đêm đến tờ mờ sáng, triệt để ngồi vững cái danh "chiếm địa bàn".

"Lão già này thật sự không sao chứ?"

"Lão ấy à? Tỉnh lại cũng sẽ chỉ cho là mình cùng mỹ nhân một đêm xuân tiêu, nương nương, tối nay nô tài lại đến Trường Niên cung 'hầu hạ' người thật tốt."

"Cút!"

Tháng mười hai năm Thiên Ninh thứ hai mươi lăm, Hi Tông hoàng đế băng hà, cùng năm nhị hoàng tử Tấn vương Hách Liên Dực kế vị.

Mặc dù đã chuẩn bị trước, nhưng lúc Chu Tử Thư một thân đồ tang nghe được cung nữ truyền đến tin tức Ôn tổng quản trung thành tận tâm đã tuẫn chủ mặt vẫn trắng bệch.

Trường Ninh cung cuối cùng cũng trở nên hoàn toàn an tĩnh, mãi đến qua năm mới cỏ mọc oanh bay trong cung vẫn không có chút dấu vết của sự sống, chỉ còn lại mấy lời bàn tán "Thư Vinh hoa thật sự là một mảnh si tâm cứ như vậy đi theo tiên hoàng."

Lúc gặp lại vừa vặn là mùng ba tháng ba, trên đường dòng người tấp nập, từ xa Chu Tử Thư đã thấy một người không hợp với không khí vui mừng xung quanh, trên mặt tràn đầy lo âu, thay đổi thường phục búi tóc như một nam tử bình thường, vậy mà y nhất thời không nhận ra, "Bị cảnh sắc Giang Nam mê hoặc rồi?"

Người mồm mép trơn tru lại nói không ra một chữ, vừa muốn oán y lại không kiềm chế được vui vẻ trong lòng, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Hắn biết người này rất bướng bỉnh, trên thân đã đóng lên thứ đồ chí mạng, nhìn sắc mặt y tái nhợt, Ôn Khách Hành vội vàng hoảng hốt chạm lên khuôn mặt đã gầy đi trông thấy, muốn ôm rồi lại sợ siết đau y.

Trên người y ghim bảy cây đinh, từ kinh thành lao tới Giang Nam mỗi giây mỗi phút đều khiến y ngay cả hít thở cũng đau đến mất đi thần trí, nhưng chỉ cần nghĩ đến tơ liễu hàng năm bên ngoài cung, còn có cảnh đêm Tần Hoài chưa kịp tới nhìn, còn có ước định cùng người nọ đối ẩm dưới trăng... y liền cảm thấy trên người cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Còn nhớ rõ trước khi lên đường người trên long ỷ sắc mặt âm trầm hỏi vị "thứ mẫu" (trừ hoàng hậu từ trắc phi trở xuống đều là thứ mẫu) trên danh nghĩa, thật ra là "biểu đệ" này, vứt bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý thanh nhàn nửa đời sau dù chết cũng phải rời khỏi hoàng cung, có đáng không?

Lúc ấy Chu Tử Thư lại chỉ lo nhìn máu từ trên người mình tí tách chảy xuống, trước mắt lại mơ hồ một ít, y muốn nhân lúc mình còn nhìn thấy, nhất định phải đến chỗ hẹn, nhất định muốn đến gặp hắn. Huống hồ ở lại nơi này, vị biểu ca này của y sao có thể dung được người biết hết những chuyện bẩn thỉu mình đã làm, còn không bằng dựa theo quy củ của tổ chức, có lẽ còn có một chút hy vọng sống.

Y gồng mình quỳ vững nở nụ cười, nói từng chữ, "Biểu ca, không, hoàng thượng, nếu coi ta là... "thứ mẫu", đó chính là... ân cần tạ hồng diệp, hảo khứ đáo nhân gian*; nếu coi ta là người biểu đệ cách ba ngàn dặm thì hiện tại đã vô dụng, bởi ta chỉ mong chết già trong hoa tửu, không muốn khom lưng trước xe ngựa..." trong giọng nói tất cả đều là trào phúng, mang theo bất cần kẻ sắp chết.

[*] Ân cần từ biệt mảnh lá đỏ này, rời khỏi nơi này để đến với mái nhà tự do. Lời này viết có tính uyển chuyển, ẩn ý, cung nữ gửi lời chúc chân thành đến lá đỏ, bộc lộ sự oán giận của cung nữ khi bị giam cầm, khao khát được tự do.

Có lẽ là tin tưởng thế gian không ai có thể chịu được khổ sở của bảy cây đinh này, ngoại trừ chờ chết cũng không còn lựa chọn nào khác, có lẽ vẫn là thương hại y nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ lại gánh lấy một thân tàn tạ. Cửu Ngũ Chí Tôn lạnh lùng nhìn y hồi lâu, một câu "Thôi" để y có thể phi tinh đới nguyệt cả ngày lẫn đêm đến bên tiểu thái giám của y.

Cởi bỏ y phục thái giám và cung phục khó chịu, người qua đường chỉ coi họ như những cặp tình nhân bình thường cư xử thân mật. Chu Tử Thư hít thở không khí ngoài cung, ngay cả thở cũng cảm thấy thông thuận. Ôn Khách Hành hai mắt đỏ hoe, thật rất giống trước kia hắn lá mặt lá trái diễn kịch, nhưng cảm xúc lại hoàn toàn khác biệt, hắn nhẹ nhàng kéo người vào ngực, miệng lại bắt đầu nói không ngừng, trách Đại Vu và Cửu Tiêu lừa mình, trách Chu Tử Thư không nói thật với mình, trách mình dễ dàng bị y lừa gạt xuất cung để y một mình ở lại đó chịu tội, còn nói chắc chắn sẽ chữa khỏi cho y, thế gian này thần y thánh thủ nhiều như vậy...

"Người chết ta cũng không sống nổi, nương nương." hắn dùng xưng hô khi còn ở trong cung chế nhạo y, nước mắt lại lạch cạch rơi xuống, lộ ra vẻ ngây thơ hiếm thấy, "Thật là một nô tài trung thành hầu chủ... Nhưng nếu thật sự có ngày đó, 'nương nương' không cho phép ngươi tuẫn chủ."

"Ta mặc kệ." thê phong khổ vũ đều qua, hắn không tin ông trời sẽ đối xử với bọn họ như vậy. "Dù sao ta đã hạ quyết tâm, mặc kệ ngươi đi đâu ta cũng muốn theo." không thể ôm đau người nhưng nắm tay thì được, hắn sống chết nắm chặt tay của người không thả.

'Đây là Ôn công công tuổi còn trẻ đã lên làm tổng quản thái giám, gian tà vọng vi tâm ngoan thủ lạt sao?' Nhưng nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của hắn, lại một chữ cũng nói không nên lời, mặc cho người kéo mình đi về phía trước. Y biết, cho dù tình huống này có xảy ra sai sót, cho dù không có thâm cung hung hiểm những năm này làm bạn, y cũng sẽ lựa chọn như vậy, cho dù trên đường Hoàng Tuyền, họ cũng có thể nghênh đón lẫn nhau nắm chặt tay không chịu buông người ra, giống như trước đây hắn làm bộ làm tịch nói với y câu: cứ việc vượt sông không cần lo lắng, ta đích thân ở bờ sông đón ngươi.

(Câu gốc là: Đãn độ vô sở khổ, ngã tự nghinh tiếp nhữ - bài thơ "Đào Diệp ca" của Vương Hiến Chi. Ôn Ôn nói ở tập 2 lúc giựt mối làm ăn với ông lái đò)

Hắn nói y là tia sáng vô tình lọt vào lúc hắn đang đau khổ vùng vẫy trong giếng cổ, hắn đối với y mà nói chẳng lẽ không phải.

_còn tiếp_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro