Trường tương thủ [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thân thể chữa khỏi, hai người này liền chạy tới cánh đồng ngô dã chiến.

***

Trong mắt người khác Chu Tử Thư là một cây đinh từ nhỏ đã được huấn luyện để xếp vào hậu cung, nhưng trong mắt Ôn Khách Hành y chỉ là "Hậu cung nương nương thân kiều nhục quý", nhất là sau khi thân thể y đã khôi phục được bảy tám phần.

Cởi bỏ trang sức và hoa phục phức tạp trong cung, chỉ mặc trang phục bình dân, trên đầu ngoại trừ một cây trâm thì không còn gì khác, cánh chim chưa từng thuộc về hậu cung lúc này cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn, Ôn Khách Hành buồn bực tại sao lại phải ra ngoài, tốt nhất là ở nhà tu dưỡng một trăm ngày mới đúng.

"Ngươi còn gọi bậy ta sẽ đánh gãy răng ngươi." Chu Tử Thư bưng canh xương nghiến răng nói nhỏ với người bên cạnh, vừa rồi hắn lại gọi y là nương nương, vừa vặn để Thất gia và Đại vu nghe thấy.

"Bộ dạng tức giận của A Nhứ cũng đẹp." hắn không thèm để ý lại còn dán vào gần hơn. Sau khi xuất cung người này liền bắt đầu vui vẻ tùy hứng, không quanh co vòng vèo như trước, lời tâm tình phóng đãng nói đến thuận miệng.

Đêm thất tịch ngày đó ầm ĩ thật lâu, nói là đêm thất tịch đầu tiên ở ngoài cung sao có thể không chúc mừng thật to, phương thức của hắn chính là tự uống say mèm rồi vừa khóc vừa cười làm y tới không xuống được giường, nhưng một giọt rượu cũng không cho y đụng vào.

Cuối cùng để đền bù cho y, hắn làm một chén bánh trôi rượu nếp, Chu Tử Thư tức giận ăn đến bát đũa leng keng, "Lão tử muốn uống rượu, uống rượu! Đây là cái gì? Ngươi coi ta thành tiểu cô nương để dỗ sao?"

"Không có, ngươi là tiểu tổ tông của ta..." trước đây huấn luyện chưa từng có một bài học nào dạy Chu Tử Thư làm sao để đối phó với người không biết xấu hổ như này.

Cho dù Đại vu nói thân thể của y đã khôi phục, người này vẫn quản y như quản con nít.

Buổi sáng Chu Tử Thư giả bộ ngủ nướng, chờ Ôn Khách Hành đi khỏi thì lẻn ra ngoài vui vẻ uống một bình, ai ngờ đã lâu không nếm mùi rượu lại dễ say như vậy, mãi đến chạng vạng tối lúc Ôn Khách Hành tìm được y, Chu Tử Thư mới ung dung tỉnh lại trong nhã gian, nhìn vẻ mặt hưng sư vấn tội của hắn một cái y chột dạ nhảy lên nóc nhà. Kỳ thật Ôn Khách Hành có thể đuổi kịp, chỉ là nhìn đối phương không ngừng bay nhảy trên nóc nhà cao thấp nhẹ nhàng như cánh bướm... Cảnh tượng này, nhiều năm như vậy hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy, nương nương vô sủng ẩn dật trong hậu cung đã khi nào có thể thoải mái tùy hứng như thế này, để y vui vẻ đi.

Cứ như vậy người chạy người đuổi liền bay đến ngoài thành, Ôn Khách Hành nghĩ tới thân thể của y rốt cuộc vẫn lo lắng, hắn bước nhanh bắt người ôm vào trong ngực, lại bị người kéo cổ áo song song ngã trên mặt đất, loạt xoạt đè ngã một mảnh ruộng ngô, âm thanh trong đêm yên tĩnh đặc biệt chói tai, cũng không biết kinh động bao nhiêu chim chóc, "Nương nương xuất cung liền bắt đầu tai họa lê dân bách tính?" Ôn Khách Hành ôm người nằm trên đất, nhìn những cây ngô bị hai người "tai họa" cười nhéo má y.

"Ôn tổng quản cũng chẳng kém là bao." dưới ánh trăng vẻ mặt của y vậy mà điểm thêm chút kiêu căng, so với dáng vẻ thanh lãnh trong cung thì sinh động hơn biết bao nhiêu, họ đều là người bị giam giữ bị ép trưởng thành, lúc này càng có hứng thú tung hứng tâm tư của nhau.

"Ta làm sao so được với nương nương, bướng bỉnh muốn chết, vì uống rượu mà mạng nhỏ cũng không cần..."

"Giận à?" y nhoài người khỏi cánh tay hắn, ngó đầu đuổi theo nhìn vẻ mặt của hắn, Ôn Khách Hành lại càng nghiêng đầu không cho y nhìn, Chu Tử Thư cũng không chịu thua, càng đuổi sát hơn, muốn xoay mặt hắn để nhìn, lại bất ngờ bị Ôn Khách Hành quay lại ôm lấy mặt y cắn môi.

Đầu lưỡi lập tức chui vào quấn lấy y mút mạnh, ngậm lấy hai phiến môi hôn mãnh liệt, giữa hai hàm răng khiêu khích qua lại, chớp mắt một cái tình thế đã thay đổi, người vừa rồi còn ôm y đã phủ lên người y, môi lưỡi cùng tiếng rên rỉ không kìm được đều bị hút vào cổ họng, nắng nóng cuối hè còn chưa tan hết, lúc này hơi nóng càng dữ dội hơn, theo đầu lưỡi quấn quýt lan khắp toàn thân, một người bụng dưới nóng lên một người giữa hai chân ướt át.

Giữa hơi thở đan xen truyền đến mùi đất cùng mùi cây cỏ thơm mát, còn có gió hè không ngừng thổi tới, côn trùng kêu vang chim hót líu lo, tất cả đều nhắc nhở rằng bọn họ đang ở nơi hoang dã, "Nương nương đây là muốn đền bù ngày hôm nay ta vất vả tìm người?" Ôn Khách Hành bắt lấy bàn tay đang cởi y phục trước ngực hắn, lọn tóc che phủ một phần khuôn mặt càng lộ ra ánh mắt nóng rực, nhìn hắn càng thêm tà tứ tuấn mỹ.

"Ngược lại là ta sai rồi, không ngờ Ôn tổng quản tuân - thủ - lễ - giáo như vậy." cổ áo Chu Tử Thư đã lộn xộn, y lau khóe miệng ướt át, thở hổn hển, hơi nhấc người dậy nhìn như muốn rời đi.

"Nương nương đừng đi mà, sao không thể đùa một chút vậy? Với lại, nếu không thỏa mãn nương nương, chẳng phải ta... làm việc tắc trách sao?" ngoài miệng dịu dàng, trên tay cũng đã cởi thắt lưng của hai người ném sang bên, men say còn sót lại khiến Chu Tử Thư đỏ mặt mỉm cười, nhấc chân quấn lên eo hắn.

Quần áo đều biến thành trở ngại, nhưng không thể ngăn được hai tay chui vào dán da thịt khơi lên dục vọng, vừa hôn môi vừa xoa nắn côn thịt, lõa lồ một mảnh nhưng lại không cởi hết càng thêm câu người, trên da thịt nuôi đến ngày càng trắng trải rộng vết đỏ, đa số là bị gặm cắn mút hôn, lúc hắn mút mạnh đầu vú tiểu nương nương của hắn sẽ sảng khoái đến toàn thân phát run, lúc hắn tiến vào lại càng vùng vẫy lợi hại, đỏ đỏ trắng trắng càng đẹp mắt.

"Nương nương, người nói xem hiện tại... có giống tình nhân yêu đương vụng trộm bỏ trốn không?"

"Chẳng... chẳng lẽ không phải sao?"

Chu Tử Thư sợ nhất bị hắn xoa nắn đè ép hạt đậu nhỏ của mình, rên rỉ khóc lóc đều vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, thi thoảng còn xen lẫn vài câu chửi mắng thô lỗ, chỉ khiến người trên thân càng thêm hưng phấn. Những cây ngô bị ép dưới thân phát ra tiếng gãy dập thê thảm, tiếng khóc xin tiếng thở dốc cùng va chạm phát ra tiếng nước càng làm cho ruộng ngô này thêm mập mờ.

Có lẽ là vì ở bên ngoài, càng để họ tìm về chút bản năng cùng thiên tính, so với lần đầu ở trong cung kìm nén nơi này càng khiến bọn họ thêm động tình. Hoan ái không kiêng nể gì cũng không biết kéo dài bao lâu, dưới va chạm kịch liệt Chu Tử Thư không thể không ôm chặt lấy cổ hắn, lúc hôn sâu bên dưới cũng ướt đẫm, chỉ hai ngón tay đã đùa y đến cao trào, dấu hôn đỏ rực phủ kín da thịt trần trụi của y, mỗi một ngụm hắn liếm hôn đều làm cho y càng thêm ướt át.

Bờ mông tròn trịa mềm mượt được nâng trong tay xoa bóp, giữa hai chân dang rộng là cây cự vật nóng bỏng phủ kín gân xanh ra ra vào vào giữa cánh hoa nhỏ, căng thẳng sợ bị người phát hiện dần dần biến mất trong ái dục ngày càng dâng cao, xuân thủy không ngừng bị khuấy ra, hoa huyệt sưng đỏ khó khăn ngậm lấy côn thịt bị nghiền ép tới càng thêm phóng đãng chín rục, "Nương nương, người xem, lại làm ướt quần áo của nô tài, phải làm thế nào đây?"

Y nắm lấy tóc hắn kéo người xuống hung hăng gặm cắn, từ môi cắn đến cổ, ở yết hầu mút nhẹ một cái, kích thích hạ thân hắn càng thêm dùng sức, hai cái miệng nhỏ trên dưới đều bị khuấy đảo phát ra tiếng nước dâm mỹ hòa với tiếng rên rỉ của lá ngô vang vọng không dứt.

Mông thịt no đủ bị nhào nặn thành đủ loại hình dáng, hắn vùi vào ngực y mút mạnh như thể coi núm vú của y thành món kẹo đường nào đó, lại hít sâu vài ngụm, phảng phất ngay cả mùi rượu cũng tỏa hương thơm. Mỗi lần hoan ái Chu Tử Thư đều cảm thấy cả người mình đều bị hắn làm qua một lần, từ đầu đến chân không bỏ sót chỗ nào, hoặc là hôn hoặc là liếm hoặc là xoa, thậm chí tàn sát bừa bãi trong thân thể y, đỉnh mở cung khang phun đầy bên trong không nói, lại còn phải xối lên khắp thân thể y mới thỏa mãn.

Y hiểu được. Bọn họ vất vả lắm mới có được sợi dây, dùng cách nào để nắm chặt sợi dây họ cũng nguyện ý. Có lẽ hơi trụy lạc nhưng có sao đâu, vui vẻ mà sống như thế này còn tốt hơn kẻ sống người chết.

Làm đến hưng phấn hắn gập hai chân y nhấn ở trước ngực, gần như ngồi trên người y mãnh liệt cắm vào như đóng cọc, từ trên xuống dưới thọc sâu vào hoa tâm, miệng huyệt phớt hồng đã biến thành màu đỏ tươi, Ôn Khách Hành liên tục nhấp hông, cựu tổng quản thái giám một tay che trời còn "được" hơn rất nhiều nam nhân, cự vật dữ tợn màu đỏ thẫm không ngừng ra vào giữa hai cánh hoa nhỏ, mỗi lần đều mang theo xuân thủy lấp loáng, dần dần bị đánh thành bọt nhỏ li ti theo bắp đùi chảy xuống quần áo thấm vào mặt đất dưới thân, cũng làm cho bụng dưới và giữa đùi hai người đều dính ướt.

Động tác mạnh mẽ phối hợp với ngón tay trêu đùa âm đế nho nhỏ, cho đến khi nương nương của hắn phun lên lá ngô dập nát, hắn còn không chịu bỏ qua nặng nề gặm cắn đầu vú y, sau khi "chậc" một tiếng buông miệng, lại thừa dịp người còn cao trào thần trí không rõ, ưỡn thẳng lưng, tách đùi của y cắm vào.

Họ đều đã thấy dáng vẻ chật vật nhất của nhau, huống chi đây là yêu khó kiềm chế. Chu Tử Thư tức giận xấu hổ đá đá hắn vài cái rồi thôi, cũng không quá tức giận, dù sao, ánh trăng đêm nay thật sự quá đẹp.

_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro