Cánh hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 花瓣
Tác giả: yiliasparrow

Chúc mừng sinh nhật lần thứ 30 người cha online duy nhất của vỏ quýt, Gong Jun Simon!

Fic đăng ngày: 29/11/2022

-═══════-

1.

Tôi luôn có rất nhiều giấc mơ lộn xộn, thật khó để hòa giải với bản thân và với tất cả những thứ lộn xộn mà tôi gặp phải. Lúc trước tôi từng hỏi bạn bè xung quanh, hóa ra họ cũng vậy. Cụ thể đến mức tôi có cảm giác như mình đã bước vào một thời không song song, tràn ngập màu sắc, cảnh tượng rõ ràng, âm thanh rõ ràng, sợ đến không chạy nổi vì bắt chéo chân khi ngủ, khó thở vì con mèo béo trong nhà ngồi xổm trên ngực, mơ thấy ai đó đang đuổi theo có nghĩa là bình thường áp lực quá lớn...

Cũng từng có thời khắc đêm khuya trừng mắt nhìn trần nhà, chẳng qua rất ngắn ngủi, nó không quá phù hợp với những nguyên tắc của tôi. Có quy luật, làm từng bước, không có thời gian dư thừa để sầu não, vận hành theo quy tắc.

"Sao anh không ngủ?"

"Em cũng không ngủ."

"Sáng mai ăn gì?"

"Không biết đâu..." âm cuối giương lên nhấn chìm trong tiếng ngáp và tiếng sột soạt đắp chăn của anh. Điều hòa mở rất thấp, anh xoay người lại, ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn tôi trong bóng tối, tôi có thể cảm nhận được nhưng tôi cố gắng duy trì bình tĩnh, ngụy trang ra một loại bình thản giống như thật sự đã tiến vào cuối thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mới có thể có, che giấu sự co quắp và ngượng ngùng khó hiểu của mình. Mặc dù tim tôi đập điên cuồng, mặt cũng nóng bừng, thiêu đốt đến mức tôi cảm thấy giọng của mình cũng lơ lửng.

Người này thật quá đáng, sao có thể bình thản như nước vậy, khoảnh khắc tôi cảm thấy như sắp bị thiêu cháy, anh thậm chí còn chẳng có chút kích động nào. Là vì trước kia đã có kinh nghiệm yêu đương với người khác, cho nên mới thành thạo điêu luyện như vậy sao?

"Tuấn Tuấn."

"Ừm?"

"Em vừa gặp ác mộng à?"

Tôi nhất thời nghẹn lời, đây là lý do anh ấy cứ nhìn chằm chằm tôi à?

"Mơ thấy cái gì?"

"Em tỉnh dậy là quên." tôi không nói dối, đó là sự thật.

"Đau đầu à?"

"Chắc vậy... ban ngày em đã hơi khó chịu rồi, mau ngủ thôi." tôi vỗ vỗ anh ấy qua tấm chăn, mở điện thoại ở bên cạnh, đã hơn một giờ.

Phần khó chịu này chúng tôi cùng hưởng, tôi hôn anh ấy, trong lòng len lén dâng lên cảm giác ngọt ngào bởi vì phần cộng khổ này.

Tôi từng thấy anh ầm ĩ vào ban ngày, đối với tôi cũng tốt, đối với người khác cũng tốt, giờ phút này yên tĩnh lại tựa như mèo nhỏ chơi mệt rồi. Anh ấy rúc trong chăn, mượn ánh sáng lờ mờ của điện thoại tôi thấy anh ấy cắn môi, không cho phép kháng cự mà kéo tôi qua, để tôi tựa vào hõm cổ anh ấy.

Thật khó để diễn tả cảm giác này. Giống như tôi đi lâu như vậy xa như vậy cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi, thoải mái an tâm mà nghỉ ngơi. Trên người chúng tôi có mùi hương giống nhau, đây là mùi hương tôi đã điên cuồng hướng tới từ rất lâu, trong một đêm bình thường như vậy, trong phòng tắm bình thường, tôi cứ như vậy có được.

Nhắm mắt lại, nhưng tất cả đều là mấy giờ trước, trong phòng tắm trong suốt, hơi nước tràn ngập, trong gương đều là quang ảnh mang theo bọt nước, anh ấy rất nghịch ngợm, nhất định muốn gội đầu cho tôi, trên mái tóc ngắn của tôi chất đầy bong bóng, tôi nhìn anh xoa tay trên đầu tôi, nhìn dáng vẻ nghiêm túc lại dịu dàng của anh, "Còn nhìn nữa anh sẽ bôi vào mắt em." anh làm bộ đưa tay muốn xoa bọt lên mặt tôi, lại không nhấc được tay.

Anh ấy không dám nhìn tôi, chỉ mím môi đảo mắt nhìn xung quanh, đôi môi ẩm ướt hơi hé ra, lại tự cắn mình. Hóa ra là cứng miệng mềm lòng.

Sấy xong tóc tôi lại bồng bềnh, không biết anh ấy học mấy chiêu massage ở đâu, xoa ấn trên đầu tôi đụng vào mụn của tôi, ở nơi anh ấy không nhìn thấy tôi bĩu môi, không biết đang tủi thân cái gì. Có lẽ vì cảm giác được ôm quá tốt đẹp, nên tôi muốn tủi thân một chút.

Lồng ngực mềm mại, tôi cố gắng kiềm chế dục vọng, nhấp một ngụm trên xương quai xanh của anh, sau đó là cổ, đến yết hầu nhô lên. Tôi giống như cố ý câu dẫn người khác, cuối cùng ngậm lấy mút cắn thật lâu ở một nơi chắc chắn không bị lộ ra, tôi thích hương vị trên người anh, nhưng lúc này tôi mới biết thì ra tôi càng thích trên người anh có mùi của tôi. Nơi đó chắc chắn sẽ lưu lại vết đỏ nho nhỏ, ngày hôm sau sẽ thiêu đốt mỗi khi chúng tôi nhìn nhau trò chuyện.

Tôi nghe thấy anh đè nén hô hấp, sau đó nắm lấy tay tôi và cắn một ngụm trên ngón tay tôi. Tôi biết thì ra anh ấy không bình tĩnh như tôi nghĩ.

2.

Ngay khi mấy chữ "muốn gặp" vừa nói ra, hàng chục giờ tiếp theo, cho dù trong lòng tôi dài dằng dặc như thế, nhưng cũng tràn ngập háo hức lại chờ mong, bắt đầu từ giây phút biết sẽ gặp nhau này, cũng bắt đầu vui vẻ.

Tôi vốn không biết lãng mạn là gì, gào thét mà qua tuổi dậy thì đều là vây xem lãng mạn sứt sẹo của người khác, sau đó tôi phát hiện, việc này giống như có thể vô sự tự thông, tựa như nắm tay và hôn môi, tựa như hết thảy những chuyện trong phòng ngủ.

Anh ấy nói anh cũng rất thích làm, tôi lườm anh ấy một cái vô cùng bất mãn, thích làm chỗ nào, rốt cuộc chỗ nào thích làm?

"Bởi vì em hỏi anh rốt cuộc là thích món quà hay vì em là người mua nên mới thích, anh chưa từng nghe câu hỏi nào như vậy, trong lời thoại cũng chưa thấy bao giờ." câu trả lời của anh ấy rất nghiêm túc, đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chú, giống như muốn xuyên qua màn hình nhìn đến mặt tôi đỏ lên.

Đệt, nếu tôi mười bảy mười tám tuổi chắc chắn sẽ cảm thấy giờ mình điên mất.

"Vậy anh trả lời em." tôi đến gần hơn, giọng nói càng thấp hơn.

"Em muốn anh nói thế nào, em tặng cái gì anh cũng thích." giọng anh ấy cũng thấp, cúi đầu xuống, tôi cố gắng nhìn qua, anh ấy cười đến không giấu được.

《Thích nhất là em tự tặng mình cho anh》

Cũng có sến lắm đâu, sao không thể nói mà lại phải gõ ra. Hehehe...

Có đắt tiền hay không, có phải ngày kỷ niệm hay không, có ý nghĩa hay không đều không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là tôi muốn tặng anh ấy. Lúc anh đi tắm, tôi giật cho anh mấy bao lì xì trong nhóm, nhận một cuộc gọi thoại, nghe thấy tiếng thở dài bất lực của đối phương tôi cố gắng nín cười, "xâm lấn" cuộc sống của một người đúng là tự nhiên như thế, tôi đã không thể tưởng tượng được cuộc sống trước kia.

Trang máy tính bảng còn dừng lại ở kết quả tìm kiếm "Làm thế nào để giữ hoa tươi lâu", tôi nhìn những bông hoa trong bình, chúng hơi héo, tôi biết anh ấy không giỏi chăm sóc những thứ này, hành vi lén lút tự tìm hiểu này có hơi đáng yêu quá mức. Phần tâm tư đáng yêu này khiến tôi bỗng sinh ra chút kiêu ngạo, xem đi, chỉ hoa tôi tặng mới có thể khiến anh ấy để ý như vậy. Tôi đang tranh với ai, tôi cũng không biết. Chỉ là rất vui vẻ. Tôi thích tặng hoa cho anh, thích nhìn anh mỉm cười vì hoa tôi tặng.

Anh ấy từ phòng tắm ra không biết đang tìm cái gì, thấy tôi cười ngây ngô cũng cười theo, "Anh đang tìm cái gì?"

"Băng đô. Anh muốn rửa mặt, nếu không có thì tóc anh sẽ ướt mất." anh ấy đã bắt đầu móc đường may sofa, kinh nghiệm này đến từ lần trước chúng tôi giỡn trên sofa vô tình làm rơi điện thoại vào trong ngày hôm sau mới phát hiện ra.

Cuối cùng tôi tìm thấy nó dưới gối.

Điều tương tự cũng xảy ra với đôi bông tai bên cạnh bồn rửa, nhưng lần này anh ấy đã để chung một chỗ, tôi có thể cất chúng lại với nhau, rất có tiến bộ.

Khi còn đi học, thỉnh thoảng tôi cũng nghe bạn bè than thở về chuyện yêu đương, tôi tự nhủ lấy đó mà làm gương — không thể nào, mâu thuẫn kiểu này thật sự không thể dung hòa, tôi mắc chứng OCD như vậy, sao có thể tiếp nhận đối phương không thích thu dọn đồ đạc khiến nhà cửa bừa bộn, không ầm ĩ phát điên mới là lạ.

Đúng là cãi nhau. Sau đó anh ngúng nguẩy cái mông đi vào phòng và phớt lờ tôi.

Tôi xấu hổ không dám gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, mặc kệ robot đang dọn dẹp, kéo cây lau nhà vào lau sàn để anh phải đổi chỗ, nhưng anh không nghe cũng không nói chuyện, ngồi dưới sàn quay lưng về phía tôi không biết đang mò mẫm làm gì, khom người thành một quả bóng nhỏ khiến tôi thật muốn ôm vào lòng.

Đó là ngăn tủ được dọn ra để đựng những thứ tôi tặng anh, so với những ngăn kéo chất đầy phụ kiện thì ngăn tủ này gọn gàng hơn rất nhiều. Anh Vũ nhìn thấy nói cậu học tích lũy phế phẩm từ lúc nào thế, bị anh ấy nện cho một đấm. Nhìn anh ấy cẩn thận cất giữ những thứ này, thật sự ầm ĩ không nổi.

Anh ấy thật biết nắm giữ trái tim cún con, thật quá đáng. Tôi muốn hôn chết anh ấy.

3.

Cùng nhau trải qua rất nhiều đêm, tâm sự rất nhiều điều, có đôi khi tôi càng nghe càng ghen tị, ghen tị với những người bước vào sinh mệnh của anh ấy sớm hơn tôi, thấy anh ấy của trước kia làm cái gì cũng liều lĩnh như kẻ điên, những người đó đến sớm nhưng họ không cố mà trân trọng.

"Anh cũng ghen tị."

"Anh ghen tị cái gì?"

"Ghen tị người khác biết em có thể nấu ăn sớm hơn anh, ghen tị người khác gặp em sớm hơn, ghen tị người khác trải qua cả mùa hè với em, ghen tị người khác nghe em nói chuyện sớm hơn..." càng nói càng hăng hái, gật gù đắc ý, lơ đãng liếc tôi vài lần. Anh nói vậy chỉ để cho sự ghen tuông của tôi có vẻ bớt quá đáng, nhưng kỳ thật sự ghen tuông của tôi còn sâu sắc hơn anh rất nhiều. Tôi không cách nào tự kiểm soát.

"Sớm biết thế này em sẽ ngồi xổm trước ký túc xá của anh nhào tới cưỡng hôn anh, cướp nụ hôn đầu của anh." tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng một màn kia, chắc chắn sẽ kích thích lắm, anh ấy thích như vậy, tôi biết.

"Khi đó nụ hôn đầu của anh đã sớm không còn." vị đại gia này luôn thích hờ hững khiêu khích tôi. Mặc dù tôi đã biết từ lâu rồi, nhưng anh ấy cũng đừng nói toẹt ra như vậy chứ.

Có lẽ, anh ấy cũng rất thích nhìn tôi nổi điên.

Đổi một chiếc chăn bông quá khổ ở cuối giường, như thể nó được chuẩn bị sẵn cho thời khắc này.

Anh ấy mặc quần áo của tôi, áo thì vẫn ổn, nhưng cái quần khiến mông anh ấy căng tròn. Tôi vùi vào ngực anh ấy cười không ngừng.

"Mông em lép dựa vào cái gì mà cười anh?" anh ấy nhéo lưng tôi, phát hiện không có thịt để nhéo lại đau lòng sờ một cái.

"Mông eo của anh quá gợi cảm, không cho phép lộ ra." tôi chống khuỷu tay ở hai bên đầu anh, mặt đối mặt không chút keo kiệt triển lãm phần cố tình gây sự này.

Anh ngửa đầu hếch cái cằm lên, khuôn miệng thanh tú mấp máy, ngón tay lần theo cổ tôi, "Thầy Cung quản anh đấy à? Em muốn làm phản sao?" Bạn trai tôi không bao giờ chịu thua, chọc người cũng vậy. Không sao, chúng tôi đều thích kiểu này, càng khó trêu ghẹo càng tốt.

Quần áo kiểu gì cũng bị rách, hoặc biến dạng hoặc rơi một chiếc cúc hay gì đó, lúc này tôi không quan tâm nhà cửa có sạch sẽ ngăn nắp hay không, bừa bộn đến trần nhà tôi cũng vui vẻ. Anh ấy vặn vẹo cố ý không hợp tác, anh thích nhìn tôi kìm nén đến mặt mũi đỏ bừng, bị dục hỏa thiêu đốt giày vò đến không chịu nổi, thích bị tôi cắn từng ngụm cho đến khi bàn tay to của tôi vỗ mấy cái xuống bờ mông tròn trịa của anh, đôi mắt ướt át mới chớp chớp với tôi, cả người cũng ngoan ngoãn như chú mèo con được vuốt lông.

"Tách chân ra." lúc anh ấy ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi phải thừa nhận mình đạt được thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Thẳng thắn nói những gì tôi muốn mà không có bất kỳ giới hạn nào, chỉ thiếu tiếp xúc khoảng cách âm, tôi sẽ bóp phần thịt mềm trên đùi anh ấy đến phát đau, nghe anh ấy phát ra âm thanh như con vịt cao su nhỏ trong phòng tắm, tôi chỉ cần cúi đầu dùng chất giọng trầm thấp anh ấy thích nhất thổi vào tai anh, thiêu đốt thần kinh đã sắp bay lên trời của anh.

Làm đến sức cùng lực kiệt, làm đến mức hai người chúng tôi thường ngâm mình trong phòng gym đều thở hồng hộc, anh ấy sẽ nói chút lời dâm đãng mà bình thường không bao giờ nói, thì thầm nói anh ấy thích tôi hung ác như vậy, lầm bầm mình muốn bị chơi chết, thoải mái ôm chặt tôi, hôn nhẹ lên mặt lên miệng tôi.

Ngay cả khi bị tôi làm đến vùng vẫy muốn chạy, anh ấy cũng chỉ dùng chút sức lực cắn miệng tôi, để lại một vết hơi sưng.

Khi kích tình lên đến đỉnh điểm, cắn xé đau đớn rất nhỏ cũng trở thành khoái cảm, tôi xoa bộ ngực đầy đặn của anh, nói lại to thêm chắc phải mặc áo lót mới giữ được, anh đá tôi một cái nhưng không so đo tôi nằm ở bên trên say mê thưởng thức. Dù anh biết rõ ngày hôm sau sẽ để lại những vết đỏ tím khó che giấu.

Tôi thích anh ấy không so đo sự ghen tuông trẻ con của tôi, thích anh có thể bao dung phần ham muốn chiếm hữu đấu đá lung tung này, thích anh ấy có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện cởi bỏ lớp trang phục gò bó thường ngày của mình sau đó làm bất cứ điều gì tôi muốn, thích anh nguyện ý dựa vào tôi cũng để cho tôi dựa vào.

4.

Cũng đến lúc chúng tôi sẽ nhớ về "ngày trước".

Điều này có nghĩa là chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian bên nhau. Sự thật này khiến trái tim tôi vô cùng vui vẻ.

Nghe bản nhạc cả hai cùng thích, đều không nói chuyện, chỉ ngân nga khe khẽ. Khi đó thật sự rất giống hai con côn trùng duỗi xúc giác ra, thật cẩn thận cảm nhận tâm ý của đối phương, đụng vào một cái rồi rụt về. Quả thực có hơi giống học sinh cấp 3 yêu đương, chứ ai đã sắp ba mươi rồi còn xấu hổ mập mờ như vậy.

"... Lúc đó thầy Cung không biết phải làm gì với tay chân của mình." anh ấy khoa tay múa chân bắt chước tôi khi đó cố ý làm tôi xấu hổ, tôi thực sự xấu hổ nên chỉ có thể nắm chặt tay anh ấy nhốt anh ấy vào ngực mình. "Ôi, đâu có như bây giờ muốn đùa giỡn lưu manh liền đùa giỡn lưu manh." anh ấy bám lấy cánh tay tôi còn luồn tay vào tóc tôi.

"Sao anh không kể anh cố ý câu em?"

"Có à? Sao anh không nhớ?"

Rất nhiều bằng chứng. Ăn mặc mát mẻ lắc lư trước mắt tôi, thổi vào mặt tôi, vuốt tóc tôi, chăm chú nhìn tôi bị tôi phát hiện thì quay đầu làm bộ không nhìn, mặc quần đùi ngắn ôm sát mông uốn éo đi lại... Tôi đếm ngón tay tính sổ với anh ấy, liệt kê đủ kiểu anh ấy tra tấn tôi, anh ấy cúi đầu tai đỏ bừng, chỉ biện minh nói mắt tôi dâm nên nhìn cái gì cũng dâm.

"Anh không có? Hửm? Ai ngày ngày lái xe, điên cuồng lái xe trước mặt em..."

"Em thì kém à? Người cao chân dài bất ngờ lao tới chỗ anh, làm sao anh đỡ được. Toàn ỷ vào anh dễ nói chuyện."

"Còn không phải tại anh à? Ngày nào cũng đùa giỡn em, đùa xong lại nói có phải em bất lực không?"

"Em không đùa lại sao? Bắt nạt đến mức anh không dám đánh trả..."

"Xùy, em nói không lại anh."

Anh ấy nói sau khi tôi đến số lượng chăn trong nhà bùng nổ, tôi nói để đắp chân cho anh, ai bảo anh không nghe lời. Thật ra nguyên nhân quan trọng khác là bọc cái người ngủ trên sofa trong chăn rồi ôm về phòng ngủ, anh ấy cũng không ngủ say đến vậy, lúc bị ôm lên còn chưa tỉnh, sau đó tôi cố ý lắc lư hai cái nói để em ru bảo bối ngủ nào, anh ấy ngái ngủ nhìn tôi vô cùng hợp tác nhắm mắt lại rúc vào trong chăn, nhưng lúc tôi trở về phòng lần nữa anh ấy đã tỉnh táo dựa ở đầu giường.

Lâu lắm rồi mới gặp nhau anh ngủ làm gì, ngủ lúc nào chẳng được. Anh ấy nói vậy.

"Em ngủ đi, anh bế cao cao. Ý lộn, anh không bế nổi em..." anh ấy cười ra tiếng, đắp chăn thật kỹ, giống như mẹ đắp chăn cho em bé.

Vóc người của anh nhỏ hơn tôi một vòng, cho nên lúc ôm tôi có chút khó khăn, "Kể chuyện cho em nghe nhá?"

"Hôm nay không lái xe mà thuần khiết như vậy, em không quen."

"Hừ, em muốn nghe nhưng anh không muốn kể đó, đang tính cho em xem heo Peppa."

Ai biết anh ấy thật sự mở một tập, máy sấy tóc màu hồng kêu rè rè trên máy tính bảng heo kêu, tôi cũng vùi đầu vào gối hừ hừ. Nguồn nhiệt đến gần, tôi biết anh ấy tới để dỗ dành nam thần cao lãnh của mình. Trong lòng anh ấy rất rõ ràng, so với cách điện thoại, mặt đối mặt nam thần cao lãnh sẽ càng dính người.

Không biết heo Peppa bên cạnh đã hừ hừ mấy tập, tôi lười tắt, nụ hôn nồng cháy khiến người đang buồn ngủ vô cùng phấn khích, chỉ muốn kéo dài đêm này tới vô hạn.

Anh ấy luôn gian nan quay đầu lại ồn ào nói sao người tôi nóng thế, nóng đến mức anh ấy đổ mồ hôi, tôi mặc kệ, còn kháng nghị nữa tôi sẽ cắn tai anh ấy, tôi hạ miệng không có nặng nhẹ, nhưng anh ấy thích.

5.

Tôi không thể nhớ trong điện thoại của mình lưu bao nhiêu tấm ảnh hoàng hôn, bên cây cầu, bên tòa nhà cao tầng, bờ biển, trên phim trường, tôi thích mang theo những thứ đồ chung của chúng tôi vào ảnh, cho dù tôi không thể lập tức nắm tay anh ấy đi dạo, thì chia sẻ khoảnh khắc này cũng rất tuyệt vời.

Điều tôi không thích là tôi đang tận hưởng những khoảnh khắc này một mình. Nó khiến tôi cảm thấy vô cùng cô đơn.

Tôi muốn xuyên qua thời không, cảm nhận từng phút giây cuộc sống của anh ấy, cũng muốn anh ấy cảm nhận tôi. Bạn bè nói tôi quá nhiều cảm xúc như vậy sẽ làm cho đối phương nghẹt thở, thực ra tôi cũng không tự tin, tôi hỏi anh có cảm thấy ngột ngạt không, nếu em chen lấn vào cuộc sống của anh như thế này?

Anh ấy trầm ngâm một lát cúi đầu cụp mắt, tim tôi gần như muốn nhảy lên cổ họng, nói thật tôi rất sợ anh ấy sẽ cảm thấy tôi là một kẻ cuồng khống chế làm cho người ta nghẹt thở. Sau đó anh ấy nhìn ánh mắt lo lắng lại mong đợi của tôi, cười phá lên, ngay cả khóe mắt cũng hiện ra nếp nhăn li ti, mặt mày cong cong khóe môi nhếch lên để lộ hàm răng trắng đều đặn, giảo hoạt như con hồ ly nhỏ. Trong lòng anh ấy, trêu chọc tôi là một chuyện rất thú vị.

Người này thật sự rất xấu xa.

Cứ phải để tôi nghiêm túc ôm vào ngực, bóp hông eo mẫn cảm của anh uy hiếp thì mới chịu mở miệng vàng, "Anh không thấy... Ai nói với em, em hỏi xem hắn đã từng yêu đương chưa?"

Mặc dù anh như vậy giống gà mái bảo vệ con, nhưng thực ra anh ấy cũng từng không vui vì tôi quản quá nhiều, cuối cùng là anh ấy chịu thua. Rồi trong lần gặp đó, anh ấy kỳ quái bóp miệng tôi không cho tôi nói chuyện, nói nhìn tôi ăn nói vụng về nhưng đúng lý không tha người, nói tôi ỷ vào anh ấy thích tôi.

Ngay khi đôi mắt hạnh trong trẻo lại dịu dàng của anh thoáng nhìn qua, đầu óc tôi cũng bắt đầu quay cuồng.

... Mẹ nó, tôi đang nói về tình yêu tuyệt vời nhất. Anh ấy chính là thích tôi như vậy.

Trước đây anh ấy luôn mệt mỏi ngủ trước, cho nên tôi thường xuyên nhìn dáng vẻ anh ấy ngủ. Tôi hay nói tay anh ấy quá nghịch, thật ra tôi cũng chẳng kém bao nhiêu, vươn tay đùa giỡn với cái miệng như cánh hoa của anh ấy, vô thức bĩu môi, sờ sờ ấn ấn, dùng ngón tay đẩy mũi anh ấy làm thành mũi heo rồi chụp trộm.

Sau này đến lượt anh ấy nhìn tôi ngủ, rất nhiều lúc tôi thật sự không chống đỡ nổi, mí mắt dính chặt vào nhau, tôi không muốn ngủ thiếp đi như vậy nhưng nằm bên cạnh anh ấy thật sự rất dễ ngủ.

Cho nên bộ phim Interstellar dài gần ba tiếng, chúng tôi cùng nhau xem ba lần mới xong, không phải anh ấy dựa vào vai tôi ngủ thì là tôi nằm trên đùi anh ấy ngủ, chỉ có thể nói kéo rèm một cái đắp chăn lên rất dễ dàng thả lỏng. Trước đó tôi đã xem qua nhiều lần, nhưng cảm giác cùng nhau xem lại không giống.

Anh ấy khóc rất nhiều. Nước mắt rơi lã chã, cảm động đến rối tinh rối mù. Còn mím môi hỏi sao tôi không khóc, anh ấy cảm động chết đi được. Tôi lấy giấy lau nước mắt nước mũi cho anh, nói trước đó em đã khóc, còn khóc dữ hơn anh.

Lúc xem đến cuối phim anh ấy nhỏ giọng nói, "Những ngày chờ đợi để gặp nhau quá dài, Murphy chắc hẳn đã chờ rất vất vả."

Trà sữa cũng quên uống, xem rất tập trung.

"Nhưng cô ấy rất kiên cường, cô ấy biết những người cô ấy yêu thương chắc chắn sẽ đến gặp cô ấy, bất kể bao lâu."

Nghe tôi nói vậy, mắt anh lại bắt đầu phiếm hồng.

Dấu vết tôi in lên người anh, dấu vết anh lưu trên người tôi sau vài ngày sẽ nhạt đi, lơ đãng khoe với người khác vài lần, soi gương nhìn chúng chậm rãi biến mất có chút khó chịu. Giống như rất nhiều chuyện đều sẽ chôn vùi theo thời gian, mặc kệ ta muốn lưu giữ lại cỡ nào.

Ngoại trừ tình yêu kéo dài vô tận.

Nếu tôi là nhân vật chính trong phim khoa học viễn tưởng, tôi sẽ không muốn đi cứu vớt cả nhân loại, tôi chỉ muốn ở bên cạnh người mình yêu, ngắm thật kỹ mỗi lần mặt trời lặn và mặt trăng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro