Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông báo vang đến lần thứ ba, Chúc Tinh Dao mới không nhanh không chậm mà bò dậy. Vừa ra khỏi ổ chăn liền cảm thấy lạnh lẽo, cô kéo kéo bức màn dày nặng ra. Bước vào tháng mười thu, ban đêm gió lớn, mỗi buổi sáng mặt sân đều rụng đầy lá hoàng diệp, cũng may thời tiết không tồi, thiếu nữ lười biếng hoạt động thân thể một chút, xoay người đi rửa mặt.

Mười lăm phút sau, Chúc Tinh Dao khoác cặp sách xuống lầu, phát hiện dì giúp việc không có ở phòng khách, Chúc Vân Bình đang bận rộn trong phòng bếp, trên bàn đã mang lên hai phần sandwich cùng hai ly sữa bò, cô sửng sốt, có chút vui vẻ: "Ba, ba trở về khi nào vậy?"

Chúc Tinh Dao dự lễ khai giảng không lâu thì Chúc Vân Bình đi công tác nước ngoài, vừa đi liền trôi qua một tháng.

Ông bưng một cái bàn ăn màu trắng đi ra, gắp một miếng trứng gà chiên màu vàng đẹp mắt đặt vào trong chén Chúc Tinh Dao, cười nói: "Đêm qua trở về, con đã ngủ rồi."

"Mẹ tối hôm qua không trở về cùng ba sao?"

"Bà ấy rạng sáng mới trở về, làm giải phẫu mười mấy tiếng đồng hồ, đương nhiên mệt muốn chết rồi, không thể lên đây nhanh như vậy."

"Làm bác sĩ quá vất vả."

Chúc Tinh Dao cúi đầu ngồi xuống, nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Ba cũng vất vả."

Chúc Vân Bình âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ngày trước nói Quốc khánh thời tiết tốt sẽ đưa cô ra ngoài du lịch, kết quả ông đến ngày 19 mới trở về, kỳ nghỉ đã sớm kết thúc, có chút áy náy: "Con thích ban nhạc lưu động kia ở lễ hội, đầu tháng 11 ở Giang Thành có một buổi biểu diễn ca nhạc, ba nhờ Cao bí thư để lại vé, đến lúc đó dẫn con đi xem, thế nào?"

Chúc Tinh Dao dừng một chút, ngẩng đầu cười: "Ban nhạc Trần Lam sao? Ngày 2 tháng 10 bắt đầu biểu diễn ở Bắc Kinh con liền ngồi máy bay đi xem, con sợ ba lo lắng, kêu mẹ không nói cho ba."

"Vậy sao......"

Chúc Vân Bình cúi đầu xoa xoa thái dương, có chút bất đắc dĩ, giống như đang suy nghĩ làm thế nào bù đắp cho cô.

Chúc Tinh Dao uống xong sữa bò: "Ba, ba hôm nay đưa con đi học đi."

Nhà bọn họ ở khu biệt thự trong nội thành, cách Giang Thành khoảng nửa giờ xe chạy, Chúc Vân Bình một bên lái xe một bên hỏi chuyện ở trường học: "Nghe mẹ con nói, chủ nhiệm lớp con mới 26 tuổi?"

Chúc Tinh Dao: "Vâng, thực sự rất trẻ tuổi, là thầy giáo vật lý."

Chúc Vân Bình nhướng mày, ông trước kia là giảng viên đại học, vừa đúng là thầy giáo vật lý, mấy năm trước chán ghét cuộc sống bình đạm nên đã từ chức, mạo hiểm vay mượn nợ một số tiền cắt cổ. Ông có khả năng là trời sinh trí óc làm thương nhân, ngắn ngủn 4-5 năm đã tích góp không ít tài sản, sau đó ra nước ngoài làm việc.

Chúc Tinh Dao ở thời điểm đó đang là năm nhất, sống trong biệt thự nhỏ ba tầng, Chúc Vân Bình còn bỏ vốn, tổ chức cho cô mấy buổi diễn tấu đàn cello.

Xe chạy khỏi đoạn đường khu biệt thự tĩnh mịch nhẹ nhàng, lại qua một con phố, đi qua một khu dân cư cũ, nơi này thuộc về khu công nhân viên chức cũ trước kia, tính qua cũng trên ba mươi năm, thùng rác ven đường bên cạnh rơi ra mấy thứ rác rưởi, gió thổi qua, trang giấy cùng bao nilon đều cuốn theo.

Không một ngóc ngách nào không tỏa ra không khí rách nát và cũ xưa.

Chúc Vân Bình từ kính chiếu hậu thấy một nam sinh cao gầy đẩy xe đạp từ hẻm hẹp đi tới, trên người đồng phục giống với của con gái, ông theo bản năng hỏi: "Trong lớp các con đều quen biết nhau cả sao?"

"Trên trường vừa mới tổ chức xong hội thể thao, sau khi kết thúc liền quen biết với nhau."

"Kia không phải bạn học cùng lớp con sao? Nam sinh cao trung tương đối bướng bỉnh, nếu gặp phải loại cực đoan quái gở không tốt ở chung lớp nên cách xa một chút, biết không?" Chúc Vân Bình làm thầy giáo nhiều năm, có thể xác thật nam sinh có đôi khi hành vi ý tương đối cực đoan, con gái lớn lên quá xinh đẹp cũng là một loại lo lắng, ông rất sợ có nam sinh theo đuổi con gái không được, có hành vi quá khích đối với cô.

"Ba yên tâm đi, nam sinh lớp con đều bình thường, ở cùng nhau rất tốt......"

Một thân ảnh màu trắng lướt qua, cảm giác rất quen thuộc, cô ngừng nói, nhớ tới trong lớp còn có một nam sinh vô cùng không giống thiếu niên bình thường.

Chính là Giang Đồ.

Là sinh viên nghèo khó duy nhất trong lớp, ngồi ở hàng sau cùng, khai giảng chỉ tới một tuần, sau đó không thấy xuất hiện nữa.

Hơn một tháng nay chuyện của cậu ấy truyền khắp trong toàn khối, nghe nói ba cậu ấy cầm đầu một nhóm người thích đánh bạc, lại hay đánh đập cậu ấy, trong nhà thiếu rất nhiều nợ, mẹ cậu ấy tính cách yếu đuối, thường xuyên bị ba cậu ấy chửi mắng, em trai so với cậu ấy nhỏ hơn năm tuổi cũng thật không khiến người bớt lo, không khí toàn bộ gia đình hít thở không thông.

Lê Tây Tây từng nói, sống trong gia đình thế này, cô thà không sinh ra còn hơn.

Lê Tây Tây cùng Chúc Tinh Dao từ cấp hai đã là bạn tốt, thi vào Giang Thành lại đều phân ở lớp 7, tối hôm qua cô ấy còn ở trên QQ* nói với cô: "Tin tức mới nhất! Giang Đồ không đi học là bởi vì chủ nợ tìm đến tận trường học, ảnh hưởng không tốt, muốn nhà họ Giang xử lý tốt lại, bằng không...... Khả năng sẽ phải thôi học."

* QQ: một trang mạng xã hội của Trung Quốc

Chúc Tinh Dao có thể nhớ tới Giang Đồ mặc đồng phục thân hình thon gầy cao lớn, cậu ấy trầm mặc kì lạ ngồi ở dưới cùng, lại không nhớ nổi bộ dáng cậu ấy, cô nhìn về xe đạp phía trước, thiếu niên ung dung khoác cặp màu đen.

Cảm giác bóng dáng cùng khí chất có vài phần quen thuộc.

Rất giống Giang Đồ.

***

Tới cổng trường học, Chúc Tinh Dao mới vừa xuống xe, đã bị người từ phía sau ôm lấy.

Lê Tây Tây từ phía sau nhảy ra, tươi cười xán lạn nhìn vào trong xe, nhìn đến Chúc Vân Bình, vội kêu: "Chú Chúc buổi sáng tốt lành, đã lâu không gặp chú."

Chúc Vân Bình tươi cười ôn hòa: "Chú mới công tác trở về."

Cổng trường không thể mở lâu, Chúc Vân Bình dặn dò Chúc Tinh Dao vài câu, phóng khoáng vung tay lên rồi trở về.

Lê Tây Tây quay đầu lại nhìn thoáng qua, cảm thán: "Mỗi lần nhìn đến ba cậu tớ đều nhịn không được nghĩ đến ba tớ, cùng là đàn ông trung niên 40 tuổi, ông ấy đã có cái bụng bia, tóc cũng bắt đầu có dấu hiệu hói đầu, tớ cũng không dám tưởng tượng ông ấy ba năm nữa đầu trọc, đến khi giới thiệu phụ huynh tớ đây sẽ mất mặt thế nào mà! Chú Chúc cùng ba tớ hoàn toàn không giống nhau, giữ dáng rất khá, nho nhã anh tuấn, thật giống thân sĩ* nha."

* Thân sĩ: người có hiểu biết

Chúc Tinh Dao nhắc nhở: "Dù ông ấy trọc cũng là ba cậu......"

Lê Tây Tây thực lo lắng: "Tớ biết, nhưng tớ chính là sợ thứ đầu trọc này sẽ di truyền."

Chúc Tinh Dao: "......"

Cô nhịn không được nói: "Ba cậu có biết cậu ghét bỏ ông ấy như vậy không?"

Lê Tây Tây cười đến vô tâm vô phổi: "Tớ nào dám cho ông ấy biết."

Chúc Tinh Dao đi vào trong trường học, ném lại một câu: "Lần sau tới nhà cậu, tớ sẽ nói cho ông ấy."

Lê Tây Tây: "......"

Cổng trường học sinh tới tới lui lui đều mặc đồng phục thống nhất, to rộng thùng thình, không có hình dáng gì, nhưng Chúc Tinh Dao thân hình vô cùng tốt, vì vậy mặc loại quần áo này vẫn là rất đẹp, Lê Tây Tây có thể cảm giác được ánh mắt không tự giác nhìn cô, cô vội vàng đuổi theo, hung hăng nói:

"Cậu dám nói tớ liền dám tuyệt giao với cậu!"

"Tớ xinh đẹp như vậy, cậu sẽ luyến tiếc."

"Tớ bỏ được!"

"Cậu luyến tiếc."

"Đừng tưởng rằng cậu lớn lên xinh đẹp có thể muốn làm gì thì làm."

Hai người ầm ĩ trên đường đến tận cửa phòng học, tiến vào liền phát hiện bầu không khí không giống, tất cả mọi người đều làm bộ lơ đãng liếc mắt về sau một cái, Chúc Tinh Dao vừa nhấc mắt liền thấy trên chỗ ngồi bỏ không một tháng trên người, thiếu niên trầm mặc mà cúi đầu, giống như không phát hiện những ánh mắt tò mò nghiên cứu.

Cô theo bản năng nhớ tới buổi sáng từ cửa sổ xe trước thoáng quá một thân ảnh, hóa ra thật sự là cậu ấy.

Lê Tây Tây nhỏ giọng hô lên: "A, Giang Đồ thế nhưng lại tới đi học."

Chúc Tinh Dao đáp "Ừ", Giang Đồ đột nhiên ngẩng đầu, thiếu niên làn da trắng, trên mũi rũ xuống một cặp kính đen, đôi mắt đen nhánh giấu ở sau thấu kính, lộ ra đôi đồng tử lạnh băng.

Những cái quay đầu nhìn trộm anh nhanh chóng quay lên, ngay cả Lê Tây Tây cũng theo bản năng cúi đầu.

Trong nháy mắt, chỉ còn Chúc Tinh Dao còn thẳng tắp nhìn Giang Đồ.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cô đột nhiên có chút không kịp phòng ngừa.

Nhưng Giang Đồ chỉ là trầm mặc mà nhìn cô vài giây, liền cúi đầu, cô xoa ngực nhẹ nhàng thở ra.

Ngồi xuống sau, Chúc Tinh Dao cúi đầu sửa sang lại cặp sách, lấy ra bài tập về nhà, chờ các đại biểu môn tới thu, Lê Tây Tây thò qua, nhỏ giọng nói:

"Không nghĩ tới Giang Đồ đột nhiên trở về đi học, làm tớ sợ nhảy dựng."

Chúc Tinh Dao liếc nhìn cô ấy một cái: "Cậu ấy tới đi học không phải là đương nhiên sao? Cậu bị dọa cái gì?"

"Tớ tối hôm qua không phải nói cậu ấy khả năng muốn thôi học sao? Vừa rồi cậu ấy đột nhiên nhìn qua, lạnh như băng, quá dọa người......" Lê Tây Tây rụt cổ, giọng nói càng thấp, "Chuyên gia nói, từ nhỏ phải sinh hoạt ở hoàn cảnh ác liệt thì tính cách cùng tâm lý đều sẽ khuyết tật, cậu xem Giang Đồ ngày thường cùng người ta nói nhiều nhất mấy câu? Cậu nhìn cậu ấy có gì giống những nam sinh khác?"

Không có.

Chúc Tinh Dao nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Giang Đồ, thật ra không lạnh, chỉ là quá trầm mặc.

Còn chưa qua bao lâu sau, trong phòng học bô bô ầm ĩ đến không chịu được, ăn bữa sáng, nói chuyện phiếm, có mấy nam sinh hưng phấn nói giọng đặc biệt lớn, một bên nói còn một bên khoa tay múa chân, một đám giống như bị động kinh, giống như mới là mười sáu mười bảy tuổi nên có sức sống.

Một nam sinh vội vội vàng vàng chạy vào, chạy qua trước bàn Chúc Tinh Dao, đâm rớt phong thư cô vừa mới lấy ra.

Nam sinh vội vàng nhặt lên, gãi gãi đầu: "Tớ xin lỗi......"

Chúc Tinh Dao: "Không sao."

Lê Tây Tây mắt nhìn nam sinh vẻ mặt tràn đầy mụn thanh xuân kia vòng đến ngồi sau, ngồi xuống bên cạnh Giang Đồ, cô trộm nhìn nhìn, quay lại nói: "Thật ra, tớ cảm thấy Giang Đồ có một chút khác so với nam sinh bình thường."

Chúc Tinh Dao quá hiểu biết cái đồ mê sắc đẹp Lê Tây Tây này, đầu cũng không thèm ngẩng lên: "Lớn lên đẹp hơn?"

Lê Tây Tây: "Đúng vậy, cậu không cảm thấy thế sao?"

Chúc Tinh Dao vừa rồi bởi vì có vài giây đứng đối diện, nhớ kỹ diện mạo Giang Đồ, cô nghĩ nghĩ nói: "Còn không sao, cậu biết tớ không thích nam sinh mang mắt kính." Cô cũng không thích tính cách của Giang Đồ, trầm mặc kì lạ, nam sinh vẫn là nên rực rỡ như ánh mặt trời mới tốt.

Một lát sau, có người hô to: "Lão Tào tới!"

7 giờ 40, bắt đầu tiết học.

Chủ nhiệm lớp Tào Thư Tuấn đi vào phòng học, mọi người gọi anh là lão Tào, kỳ thật anh một chút cũng không già, mới hai sáu hai bảy tuổi, vừa vặn hơn đám học sinh này mười tuổi, anh đứng ở cửa nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại ở trên người Giang Đồ vài giây, hướng tới mấy nam sinh còn đang nói chuyện kêu:

"Muốn nói cái gì thì tan học ở lại, bây giờ lấy sách giáo khoa ngữ văn ra."

Tiết học mau chóng kết thúc, Tào Thư Tuấn đi đến cuối lớp, vỗ vỗ vai Giang Đồ: "Cùng thầy tới văn phòng một lát."

Giang Đồ ngẩng đầu, đứng lên đi ra ngoài.

Các đại biểu môn bắt đầu thu bài tập về nhà, Chúc Tinh Dao cũng đứng lên thu bài tập vật lý, đại khái là được di truyền gen của Chúc Vân Bình, cô học vật lý rất tốt, lần đầu tiên kiểm tra khảo sát cô đạt điểm cao nhất, Tào Thư Tuấn trực tiếp bầu cô làm đại biểu môn.

Nhưng mà, Chúc Tinh Dao nhớ rõ thành tích của Giang Đồ, điểm tổng tuy rằng chỉ ở mức trung bình, nhưng vật lý lại đạt điểm tuyệt đối, toàn bộ các môn chỉ có vật lí đạt điểm tuyệt đối.

Nếu tính điểm từng môn mà nói, cậu ấy mới hẳn là đại biểu môn mỗi ngày thu bài tập về nhà ......

Chúc Tinh Dao mỗi lần thu bài tập đều đặc biệt thuận lợi, căn bản sẽ không phải giục giã các nam sinh, cô thu bài tập luôn đúng thời điểm, mà đại biểu môn tiếng Anh Chu Thiến còn ở phía sau thúc giục Giang Đồ ngồi cùng bàn: "Cậu nhanh lên! Chép bài tập cũng không biết nên làm cái gì trước!" Cô quay đầu nhìn Chúc Tinh Dao, "Vì sao mỗi lần cậu thu bài tập đều nhanh như vậy?"

Lê Tây Tây cách bốn cái bàn nhấc tay: "Cái này tớ trả lời được, bởi vì Tinh Tinh lớn lên xinh đẹp nha."

Một nam sinh chép bài tập một bên múa bút thành văn một bên phụ họa: "Đúng vậy, nữ thần của chúng ta, làm sao có thể để cậu ấy chờ lâu?"

Lại có nam sinh khác phụ họa: "Đúng vậy!"

Chu Thiến: "......"

Cô vung lên một xấp bài tập đập vào đầu nam sinh kia: "Đinh Hương Hoa, cậu còn nói nữa có tin tớ sẽ bóp chết cậu không!"

Nam sinh kia là Đinh Hạng, bị mọi người đặt biệt danh — Đinh Hương Hoa.

Chúc Tinh Dao buồn cười, ho khụ khụ, ôm bài tập về nhà bước nhanh ra khỏi phòng học.

Khai giảng qua hơn một tháng, mọi người bắt đầu đem lớp của mình đi bàn luận, Chúc Tinh Dao từ nhỏ đến lớn loại bình luận như vậy cũng không ít, lại không biết ai đưa đoạn video cô kéo đàn cello lên trang web trường.

Trong video, thiếu nữ một thân lễ phục đặt may màu trắng, ngồi dưới ánh đèn sân khấu, thời điểm nhắm mắt lại kéo đàn cả người đều tỏa hào quang, mỗi một động tác đều giống một bức tranh, đẹp đẽ động lòng người, rất nhiều nam sinh sau khi xem xong trực tiếp tôn sùng Chúc Tinh Dao là nữ thần.

Thường xuyên có người chạy đến lớp 7 vây xem cô, Chúc Tinh Dao đối với chuyện đó không quá để ý, chỉ là có chút phiền đối với mấy nam sinh xung quanh cô huýt sáo.

Tổ văn phòng vật lí bên trong chỉ có hai thầy giáo, Giang Đồ đứng bên cạnh bàn làm việc của Tào Thư Tuấn, vóc dáng rất cao, mới mười sáu mười bảy tuổi, vóc dáng đã vượt qua 1 mét 8, lưng thẳng tắp thon gầy.

Tào Thư Tuấn đưa cho anh một tập bài thi, có ý muốn hỏi thăm một chút về gia đình, nghĩ nghĩ một chút lại thôi, vỗ vai anh thực lòng khuyên bảo: "Em chép bài tập thiếu hơn một tháng, kiến thức mất đi rất nhiều, mượn bạn học sách vở bổ sung nốt những thứ kia đi. Còn nữa, em cố gắng nhanh chóng hoàn thành các bài thi đang dở kia, đừng suy nghĩ nhiều."

Giang Đồ sắc mặt bình tĩnh, vâng một tiếng.

Tào Thư Tuấn tuổi rất trẻ, so với những giáo viên lớn tuổi thì càng hiểu nam sinh thời kì này, hơn nữa lần đầu tiên chủ nhiệm lớp, ứng xử còn tương đối mềm mại, nhịn không được nói: "Thầy đã giúp em nói với phía trường học, em không cần lo lắng bị thôi học gì đó, trong nhà càng khó khăn càng nên cố gắng, tương lai sau này mới có thể thuận lợi."

Chúc Tinh Dao ôm bài tập đi đến ngoài cửa, do dự không biết có nên đi vào hay không.

Nghĩ nghĩ, ôm bài tập lui một bước, hơi cúi đầu đứng ở ven tường.

Cô loáng thoáng nghe được chủ nhiệm lớp nói, không biết Giang Đồ trả lời như thế nào, vẫn là âm thanh quá nhỏ, cô không nghe thấy. Nửa phút sau, trước mắt hiện ra đôi giày thể thao cũ, cô vội vàng ngẩng đầu.

Giang Đồ đang cúi đầu nhìn cô, đáy mắt giống như so ban nãy càng trầm mặc.

Chúc Tinh Dao vừa định nói mình không nghe lén, thiếu niên cũng đã xoay người đi rồi, cô nghẹn một câu trở lại phòng học, nhịn không được hỏi Lê Tây Tây: "Cậu cùng Giang Đồ đã từng nói chuyện qua chưa?"

Lê Tây Tây lắc đầu: "Không có, tớ còn không thấy cậu ấy mở miệng nói đến mấy lần......" Cô quay đầu hỏi Chu Thiến, "Cậu từng nói chuyện với Giang Đồ chưa?"

Chu Thiến lắc đầu, hỏi bạn ngồi cùng bàn: "Cậu thì sao?"

Bạn ngồi cùng bàn lắc đầu.

Lê Tây Tây nhìn nhìn Chúc Tinh Dao, hỏi tất cả bạn học trong lớp, đáp án toàn bộ đều là — Không có.

Chúc Tinh Dao nhận ra, mọi người đều nhận được đãi ngộ giống nhau.

Cả ngày hôm nay mọi người không ngừng trộm bàn luận về Giang Đồ, mấy lớp bên cạnh cũng đều có người qua đây xem có phải anh thật sự đi học hay không, xem ra cái lớp này không chỉ có Chúc Tinh Dao bị chú ý, còn có Giang Đồ.

Anh gần như cả ngày đều ngồi ở vị trí, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt, đối những ánh mắt đó vờ như không thấy.

Lê Tây Tây xoa cằm nói với Chúc Tinh Dao: "Từ khía cạnh đi lên nào đó mà nói, tố chất tâm lý cậu ấy còn tốt hơn cậu, bị nhiều người như vậy vây xem cũng không có cảm giác, nếu là cậu chắc chắn sẽ đỏ mặt."

Chúc Tinh Dao: "Cậu buổi sáng còn nói tâm lý cậu ấy có vấn đề."

Lê Tây Tây: "......"

====================

Đã chỉnh sửa

Editor có lời muốn nói: Vừa bắt đầu đã 3300 chữ, đáng sợ quá!! Mình vừa ban nãy xem lại một chút, cảm thấy lúc trước mình edit thật là bậy, còn nói Giang Đồ cầm đầu một nhóm người thích đánh bạc, thường xuyên đánh đập ba mình chứ...
* Đập đầu 3000 lần* Cầu mong Giang Đồ đại nhân lượng thứ!! oz !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro