Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc tâm lý Giang Đồ có vấn đề hay không, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây đều không biết, nhưng không thể phủ nhận, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đối mặt với đủ loại ánh mắt đồng tình, tò mò, tìm tòi nghiên cứu, thậm chí là khinh thường, vẫn có thể vô cảm mà đối diện, Chúc Tinh Dao tự nhận không làm được.

Cô sáu tuổi bắt đầu tập đàn cello, tám tuổi bắt đầu lên sân khấu biểu diễn, mười bốn tuổi lần đầu tiên tổ chức hội diễn tấu cá nhân, lần đó cô vừa khẩn trương vừa hưng phấn, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, đến lần thứ hai mới có thể thong dong lên sân khấu, cô ở trên sân khấu tự tin như vậy đều là kinh nghiệm tích lũy cùng khổ luyện mà thành.

Nhưng Giang Đồ từ đâu có?

Đại khái là phải đối mặt quá nhiều với loại ánh mắt này, mới có thể bình tĩnh đến không lộ một tia cảm xúc.

Lê Tây Tây không nghĩ nhiều như vậy, cô híp mắt nói: "Giang Đồ về sau nói không chừng sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng đó."

Chúc Tinh Dao không có ý kiến.

Bang —

Trên bàn đột nhiên xuất hiện nhiều bình sữa đậu nành, cô ngẩng đầu, lớp trưởng Trương Thịnh cười nhìn cô: "Nữ thần, cậu uống sữa đậu đi."

Đối với kiểu xưng hô 'nữ thần' này, vừa mới bắt đầu cô còn không quen, nhưng nghe nhiều cũng liền tiếp nhận rồi, đương nhiên dễ nghe hơn hẳn mấy cái biệt danh khác, cô nhìn bình đậu nành kia, đau đầu nói: "Cảm ơn, có điều lần sau thật sự không cần mời tớ nữa."

Từ hội thể thao cô đã nhận từ Trương Thịnh một bình đậu nành, anh chàng này mỗi ngày đều mang tặng cô một bình.

Lê Tây Tây lấy đi vài bình đậu nành, cười tủm tỉm nói: "Đừng tặng đậu nành, uống nhiều quá cơ thể sẽ phát triển không bình thường."

Trương Thịnh: "......"

Đinh Hạng đi qua, liếc Lê Tây Tây ngực bằng phẳng không thể nào phẳng hơn, buồn cười nhướng mày: "Cho nên, cậu là do uống nhiều đậu nành quá sao?"

Lê Tây Tây: "......"

Chúc Tinh Dao cười ra tiếng, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời, mọi người nhìn đến mất hồn một giây, đột nhiên cười ầm lên lên, có nam sinh đập bàn cười to: "Thật hay giả vậy? Tớ kiến nghị nữ sinh về sau đừng nên uống sữa đậu nành."

"Đúng vậy đúng vậy!"

Các nữ sinh ngược lại đều không cười.

Chu Thiến trừng mấy nam sinh kia: "Câm miệng!"

Lê Tây Tây vác đá nện vào chân mình, ảo não đến dậm chân, tay cầm bình sữa đậu dùng sức ném về phía Đinh Hạng: "Đinh Hương Hoa, cậu là đang tìm chết!"

Đinh Hạng đau khổ kêu lên, tay chân luống cuống đỡ bình sữa đậu, thở dài: "Tớ hôm nay chết đến hai lần rồi."

Buổi sáng đại biểu tiếng Anh cũng đã làm cậu chết một lần.

Lê Tây Tây tức giận đến trợn trắng mắt: "Cậu đáng bị như vậy, chết một nghìn lần cũng không đủ tạ tội."

"Vậy đánh đi, dù sao tớ cũng sẽ từ xác chết vùng dậy."

Đinh Hạng lắc đầu, vừa lúc chuông vào lớp vang lên, cậu xoay người trở lại chỗ ngồi, còn đặc biệt tự nhiên mà cầm luôn bình đậu nành kia.

Trương Thịnh khóe miệng giật giật, anh cũng muốn khiến Đinh Hương Hoa đi tìm chết một lần, như vậy mỗi ngày sẽ không đau mắt nữa, không nhìn thấy cậu ta ở cùng nữ thần không phải rất tốt sao? Chúc Tinh Dao mừng rỡ không chối bỏ, quay đầu hào phóng an ủi Lê Tây Tây, cười khanh khách nói: "Lần sau người khác lại đưa tớ đậu nành, tớ không nhờ cậu hỗ trợ uống là được, không sợ không sợ."

Lê Tây Tây: "......"

Nữ thần có đôi khi một câu nói là có thể làm người ta trực tiếp hộc máu.

Vậy cô như thế này là do đậu nành sao?

Bây giờ đã là tiết cuối, giáo viên lịch sử chính là sắp nghỉ hưu đến nơi, dạy học không khác biệt lắm so với niệm kinh, cho nên không có mấy học sinh nghiêm túc nghe giảng bài, phần lớn đều ở dưới làm việc riêng.

Hàng phía trước vô cùng náo nhiệt, đằng sau lại an tĩnh đến có chút hít thở không thông.

Giang Đồ soát lại bài thi trong một ngày.

Đinh Hạng nhìn anh viết xong toán học liền chuyển sang viết vật lý, viết xong vật lý thì đến viết hóa học, cậu vừa rồi ra chơi thừa dịp Giang Đồ đi WC trộm đếm một chút, thật sự sốc chết, trong một ngày bị cả năm khối vây quanh, thế nhưng vẫn viết được bảy đề thi toán học, tám đề vật lý, sáu đề hóa học.

Trong một ngày đem bố sung hết các bài thi môn tự nhiên còn dang dở hơn một tháng nay, cậu còn nhìn qua đáp án một chút, phát hiện không sai quá một đề.

Nhưng mà... Cậu ấy làm bài thi ngữ văn thì rõ ràng là ứng phó, lựa chọn đáp án ABCD điền vô cùng nhanh, đảo qua đảo lại đã thấy sai vài câu.

Đinh Hạng đem bình đậu nành đặt trước mặt anh, cậu cùng Giang Đồ ngồi cùng bàn tổng cộng tám ngày, Giang Đồ rất ít nói chuyện, cơ bản là cậu hỏi anh đáp, hai người giao lưu rất ít, thật ra không khí rất gượng gạo, cậu thấp giọng ho: "Cậu làm bài thi rất vất vả, uống chút sữa đậu đi."

Giang Đồ bấm bấm ngòi bút, liếc mắt nhìn bình sữa đã trải qua tay năm người kia, trầm thấp mở miệng: "Không cần, cảm ơn."

Đinh Hạng có chút ngượng ngùng cầm về, nhỏ giọng nói thầm: "Tớ chính là không quen nhìn Trương Thịnh, cậu ấy mỗi sáng đều tặng cho nữ thần mấy món cô ấy không thích, còn mỗi ngày đem tặng một bình đậu nành, tưởng rằng chỉ dựa vào mấy bình đậu nành là có thể theo đuổi được nữ thần sao? Ngốc nghếch."

Cậu nói rất nhỏ, Giang Đồ lại nghe được rõ ràng, anh quay đầu, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá bạn học ngồi cùng bàn mình.

Đinh Hạng trên mặt không ít mụn thanh xuân, nhưng mà ngũ quan còn tính là đoan chính, ít nhất so với Trương Thịnh thuận mắt hơn nhiều, cậu luôn là cái dạng ngày ngày giờ giờ đều có thể nhắc đến nữ thần Chúc Tinh Giao, Giang Đồ một ngày có thể từ trong miệng cậu nghe được hơn mười thứ về nữ thần.

Thời điểm đó, Giang Đồ cảm thấy cậu bạn ngồi cùng bàn này cũng không tệ lắm.

Đinh Hạng bị anh nhìn chằm chằm đến nổi da gà, không được tự nhiên mà nói: "Cậu nhìn tớ làm gì?"

"Không có gì."

Giang Đồ giọng nói nhạt nhẽo, đẩy đẩy trên mắt kính trên sống mũi, quay lại tiếp tục làm bài thi.

Đinh Hạng hoang mang sờ sờ chính mặt, chẳng lẽ lại có thêm mụn thanh xuân nữa?

Chuông tan học vang lên, Giang Đồ từ bàn học lôi ra cặp sách màu đen, chuông vang lên một tiếng liền rời đi.

Trừ Đinh Hạng, không có ai để ý.

Chờ qua một lúc, trên chỗ ngồi Giang Đồ đã trống không, giống như từ trước tới nay đều chưa thấy xuất hiện, thậm chí có người còn lo lắng: "Giang Đồ tại sao lại chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ ngày mai sẽ lại không không tới nữa?"

Đinh Hạng lập tức nói: "Không đâu, cậu ấy hôm nay làm hơn mười đề thi đó."

"Oa lợi hại như vậy? Thật hay giả?"

"Thật mà, lão Tào không phải đưa cho cậu ấy tất cả các loại đề thi sao? Chừng đó dày đến một xấp đó! Nhưng đề thi khoa học tự nhiên cậu ấy đều làm xong cả rồi."

"Ngưu bức*! Vậy cậu ấy chạy nhanh vậy làm gì? Tớ nhớ hình như mỗi lần tan học cậu ấy đều rời đi rất nhanh."

* Ngưu bức: Lợi hại, dùng với nghĩa châm biếm

Trương Thịnh cười: "Không chừng là sợ bị chủ nợ đuổi tới cổng trường, chạy nhanh trốn, nếu không chờ để người ta bức đến thôi học sao?"

Trên mặt anh mang theo vài phần khinh thường, nói đến có chút vui sướng khi người gặp họa, có người cười vài tiếng, Đinh Hạng nhíu mày nói: "Cậu làm sao có thể nói ra những lời như vậy? Tốt xấu gì cũng là bạn học cùng lớp, nghĩ tốt cho cậu ấy một chút không được sao?"

"Lời tớ nói nói chẳng lẽ không phải lời nói thật?"

Chúc Tinh Dao xách cặp sách lên, mặt không cảm xúc mà nhìn thoáng qua phía sau, Trương Thịnh tươi cười, lại đặc biệt thích bộ dáng lạnh lùng này của cô, mặt dày phất tay: "Nữ thần, tạm biệt nha."

Chúc Tinh Dao không để ý đến anh, "Tây Tây, đi thôi."

Lê Tây Tây ừ một tiếng, vội đuổi theo, đi ra khỏi phòng học mới nói: "Trương Thịnh có đôi khi thật là đáng ghét."

Trương Thịnh trong nhà điều kiện không tồi, hơn nữa cũng có chút thành tích, cho nên không quá đem người khác để vào mắt, nói dễ nghe hơn là quá tự tin, không dễ nghe thì chính là quá coi trọng mình, có chút khó chơi, Chúc Tinh Dao gật đầu: "Là rất đáng ghét."

"Giang Đồ sẽ không vì thế mà không đi học chứ?"

"Sẽ không đâu."

...

Ngày hôm sau là thứ sáu, Giang Đồ đúng giờ tới đi học, vẫn là thần sắc nhạt nhẽo kia, qua một ngày hôm qua, lòng hiếu kỳ của các đại gia đã được thỏa mãn, coi chuyện anh đi học là bình thường, giống như không có gì đáng quan tâm, lực chú ý liền dời đi rất nhanh.

Giang Thành không có xu hướng phân biệt lớp trọng điểm và lớp trung bình , lớp kỷ luật vẫn rất là bình thường, sáng sớm đến lớp liền có người thảo luận cuối tuần muốn đi đâu chơi, Đinh Hạng có tâm muốn kết bạn với Giang Đồ, quay đầu hỏi: "Cậu cuối tuần thường làm gì vậy?"

Cậu định nói, có muốn cùng nhau chơi bóng hay chơi game gì đó hay không.

Giang Đồ tiếp tục soát lại bài thi ngày hôm qua còn dư, không ngẩng đầu, phun ra hai chữ: "Làm thuê."

Đinh Hạng nghẹn, trong ấn tượng của cậu, sinh viên cấp ba cuối tuần đi làm thuê thật sự là quá ít thấy, bạn học xung quanh đều không có ai như vậy, nhưng mà cậu rất nhanh nhớ lại hoàn cảnh trong nhà Giang Đồ, thiếu rất nhiều nợ, cha mẹ không đáng tin cậy... Cậu trong lòng cảm thấy đồng tình, gãi gãi đầu cười: "Thật tốt, tự lực cánh sinh."

Nhưng mà, cậu biết rõ, không ai thích tự lực cánh sinh như vậy.

Giang Đồ khóe miệng giãn ra một chút, không nói chuyện.

Cách đó bốn bàn học, Chúc Tinh Dao từ chối Lê Tây Tây cuối tuần đi dạo phố "Cuối tuần tớ phải đến phòng luyện tập đàn, cậu tìm Chu Thiến đi."

Chu Thiến: "Thứ bảy bà nội tớ đại thọ 60 tuổi, tớ mà chạy ra ngoài chơi sẽ bị ba đánh đó."

Lê Tây Tây mếu máo: "Được được, một đám các cậu đều bận, chỉ có mỗi tớ là nhàn rỗi."

Chúc Tinh Dao cười cười, nói: "Nếu cậu nhàn rỗi không có việc gì làm, có thể đến phòng luyện tập tìm tớ chơi."

Đàn cello tuy rằng dễ nghe, nhưng Lê Tây Tây cấp hai liền cùng Chúc Tinh Dao đi đến phòng luyện tập rất nhiều lần, luyện đàn đối với cô là một việc vô cùng buồn tẻ, Chúc Tinh Dao lại muốn ngồi đó cả ngày, cô có chút không hứng thú: "Tới lúc đó nói sau."

Buổi chiều tan học, đám học sinh sinh viên dồi dào sức sống lao ra khỏi cổng trường.

Hôm nay là tài xế tới đón Chúc Tinh Dao tan học, xe đi qua khu dân cư cũ kia, tốc độ xe rất chậm, Chúc Tinh Dao nhìn đến đầu hẻm hẹp có một sinh viên mặc đồng phục, thiếu niên bóng dáng thẳng tắp thon gầy, là Giang Đồ.

Anh đứng đối diện với một nữ sinh nhỏ nhắn, hai người không biết đang nói chuyện gì.

Giang Đồ còn nhận lấy cặp sách hồng nhạt trong tay nữ sinh đem treo ở tay nắm xe đạp, nữ sinh nhìn anh cười cười, Chúc Tinh Dao kinh ngạc đến ngồi thẳng lưng, ở trên xe trừng mắt nhìn hai người kia, xe đã chạy xa, cô còn muốn quay đầu về sau nhìn.

Tài xế tò mò, nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, cô muốn dừng xe sao?"

Chúc Tinh Dao chậm rãi quay đầu lại, nói không cần, lại nhỏ giọng nói thầm: "Mình còn tưởng rằng cậu ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với nữ sinh, không nghĩ tới..." Không nghĩ tới còn sẽ giúp nữ sinh cầm cặp sách, thật là làm người khác kinh ngạc, nữ sinh có thể nhờ Giang Đồ lấy cặp sách, quan hệ chắc chắn là không bình thường đúng không? Nhưng mà, đây là việc của gia đình cậu ấy, quan tâm làm gì.

Cô đặt tay ở trên đầu gối, một lần nữa ngồi ngay ngắn trở lại.

Phía sau, Giang Đồ đẩy xe đạp đi vào ngõ nhỏ hẹp, khu nhà cũ này chỉ cách nội thành hai con phố, nhưng so với đô thị phồn vinh kia thì hoàn toàn không giống nhau, cùng lắm thì bên ngoài kia có mấy căn hộ lau dọn sạch sẽ một chút, nghe nói là vì bộ mặt thành phố.

Bởi vì đề phòng mọi người đến gần nên đã chặn ánh sáng, càng đi vào bên trong càng tối tăm.

Vừa qua 6 giờ, bên trong đã như là đêm tối, nhà anh ở lầu một, còn chưa đi về đến dưới nhà, Giang Đồ liền nghe thấy tiếng Giang Cẩm Huy hùng hùng hổ hổ vọng tới: "Tôi hôm nay phải cùng ông nói chuyện! Khu nhà này của chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị phá bỏ để mở rộng đường, đến lúc đó khẳng định có thể lấy được mấy chục vạn tiền bồi thường, có mỗi hai vạn đồng tiền nợ ông còn tính toán cái gì? Đợi đến khi đó tôi sẽ trả lại"

"Nhiều lắm đến sang năm nơi này sẽ phá bỏ và di dời, tôi sẽ tính tiền lãi gấp đôi."

"Tôi không lừa ông đâu!"

Phanh —

Giang Đồ ném xe đạp qua một bên, một chân đá văng cánh cổng, mặt vô cảm mà hướng về phía Giang Cẩm Huy, giơ tay đoạt lấy điện thoại di động đang phát sáng của ông ta, cũng không thèm nhìn xem đối phương là ai, trực tiếp đưa đến bên tai, lạnh lùng nói: "Nếu ông là người cho ông ta vay tiền thì nghe cho kĩ đây, mặc kệ hai người nói với nhau thế nào, tôi một đồng tiền cũng sẽ không cấp."

Dứt lời, trực tiếp ngắt cuộc gọi, ném điện thoại di động đi.

Giang Cẩm Huy tức giận đến cắn vào răng, nhìn con trai so với ông ta còn cao hơn nửa cái đầu, mắng: "Mày làm cái quái gì thế! Chẳng lẽ đến ba của mình cũng không quan tâm một chút được hay sao?"

Giang Đồ cũng không ý đến ông ta, đi ra cổng chính, đem gỡ cặp sách hồng nhạt treo trên xe đạp xuống, đi đến căn hộ đối diện lầu một, giao cho một phụ nữ trung niên, "Dì Lâm, là cặp sách của Lâm Giai Ngữ."

Anh sinh cùng năm với Lâm Giai Ngữ, cùng nhau lớn lên tại khu dân cư này, trước là học cùng tiểu học, rồi đến cùng trường cấp hai, sau đó còn thi lên cùng một trường cấp ba, có đôi khi cùng nhau làm thêm, là cô gái quan hệ thân cận nhất với anh. Có điều, nếu ở nơi này, tất cả mọi người đều nghèo giống nhau, nhưng ba mẹ Lâm Giai Ngữ thành thật hiền lành, so với gia đình của anh thì tốt hơn rất nhiều, rốt cuộc không phải nhà ai cũng đều xui xẻo đến mức gặp phải người ba là con ma bài bạc.

Dì Lâm nhận lấy cặp sách, nhìn về hướng đối diện, tốt bụng nói: "Mẹ cháu đêm nay trực ca đêm, cháu một chút nữa dẫn theo Tiểu Lộ tới bên này ăn cơm đi."

Giang Đồ từ chối: "Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn."

Đến 7 giờ tối, Giang Lộ chơi đủ rồi mới về nhà.

Giang Cẩm Huy đã đi ra ngoài, đến nỗi đi nơi nào lêu lổng, không cần nói cũng biết.

Giang Đồ đưa em trai đến quán ven đường trong ngõ nhỏ ăn năm tô mì hoành thánh, mỗi tô hai đồng, giải quyết xong cơm chiều.

Chạng vạng tối thứ bảy, Giang Đồ cởi tạp dề ở quán cà phê xuống, kết thúc một ngày làm thêm, đi ra khỏi quán cà phê đã là 7 giờ.

Quán cà phê ở gần quảng trường trung tâm thành phố, đêm tối tiến đến, trên đường những ánh đèn rực rỡ lung linh, phồn vinh hiện lên .

Anh lên phía trước mấy trăm mét, quen cửa quen nẻo mà đi vào một tiệm net, ghé vào ghế dựa của một người xem người đó tiêu diệt hết ma thú, sau đó xách Giang Lộ ra ngoài.

Giang Lộ sửng sốt một chút, khi kịp phản ứng lại đã bị xách tới cửa, bắt đầu giãy giụa: "Anh... Buông em ra! Cao thủ đang thi đấu, em còn chưa xem xong đâu! Anh cho em xem nốt đi!"

"Người ta thi đấu liên quan gì đến em?"

Giang Đồ đi đường mang theo một cậu nhóc choai choai đi về phía trước, Giang Lộ quá mê trò chơi, thường xuyên trộm tiền đi đến tiệm net chơi game, nếu không có tiền thì đi vào xem người ta đánh quái. Đối với anh mà nói, quá mức yêu thích cái gì đó không phải một chuyện tốt, giống như Giang Cẩm Huy vậy.

"Em chỉ quay lại xem một chút, anh gọi em liền trở về, cho em thêm hai mươi phút..."

Giang Lộ giãy giụa phản ứng không đúng thời điểm, tay vung loạn xạ.

Đột nhiên, bang một tiếng.

Mắt kính của Giang Đồ bị cậu nhóc đánh bay, đáp ở bồn hoa bên cạnh.

Giang Đồ nhíu mày, cúi đầu lạnh lùng nhìn cậu, Giang Lộ lập tức lung túng, đáng thương nhỏ giọng nói: "Em cũng không phải cố ý......"

Không biết bắt đầu từ khi nào, Giang Đồ trở nên rất mẫn cảm đối với ánh mắt của người khác, anh hơi hơi liếc đầu, liền thấy thiếu nữ khoác bao đàn cello màu đỏ đứng ở một cây cột đèn đường. Cô mặc một bộ áo lông màu trắng, phối với váy dài, tóc dài đen nhánh nhu thuận đáp trên vai, cả người đứng dưới ánh đèn lưu li mờ nhạt, đẹp đẽ tươi mát như một khung tranh trống rỗng xuất hiện thêm tranh sơn dầu tinh xảo.

Thiếu nữ tranh sơn dầu kia lại không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh, ánh mắt kinh ngạc lại tò mò.

Ngón tay anh đột nhiên buông lỏng.

Giang Lộ mới đến tuổi tiểu học, không nhận thấy được cái gì, chỉ đơn thuần sợ anh trai mắng, lập tức chạy đến quán net "Em chỉ đi xem đúng mười phút thôi!"

Giang Đồ không để ý cậu, trầm mặc cùng thiếu nữ đối diện vài giây, rồi sải rộng hai ba bước khom lưng nhặt mắt kính lên.

Cách khoảng bốn năm mét, Chúc Tinh Dao cúi đầu nhìn về phía Giang Đồ, phát hiện bộ dáng anh không đeo kính nhìn khá ổn, trên trán rũ xuống vài sợi tóc đến lông mày, lông mi nồng đậm đen nhánh, đuôi mắt có chút sắc bén, có vẻ bạc tình lại thanh thúy.

Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu mình không mở miệng nói, Giang Đồ có lẽ cũng sẽ không mở miệng.

Vì thế, cô nói: "Vừa rồi là em trai cậu sao? Lớn lên nhìn rất giống cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro