Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc Tinh Dao nói xong còn có chút hồi hộp, khai giảng qua hai tháng, cô mới cùng Giang Đồ nói câu đầu tiên, trước kia chưa từng có loại tình huống này, thậm chí còn có phần lo lắng, Giang Đồ sẽ không phản ứng lại cô.

Như vậy sẽ rất mất mặt.

Giang Đồ khép hờ mi mắt, đeo mắt kính lên, "Ừ" một tiếng rất nhỏ.

Thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng, âm thanh thấp lại trầm, Chúc Tinh Dao nhìn thoáng qua phía sau anh, Giang Lộ tranh thủ chạy trốn vô cùng nhanh, một loáng liền chui vào tiệm net, cô nhớ tới Lê Tây Tây từng nói, Giang Đồ có một em trai nhỏ hơn cậu ấy năm tuổi, không khi nào bớt lo được.

Tận mắt nhìn thấy, đã xác thật được bộ dáng không bớt lo là như thế nào .

Chúc Tinh Dao nghĩ nghĩ, hỏi anh: "Cậu không đuổi theo em ấy sao?"

Giang Đồ không nghĩ tới sẽ bị cô nhìn thấy mặt chật vật của mình, cũng không nghĩ tới lần đầu tiên cô đối mặt nói chuyện với anh lại là về vấn đề này, nếu cô không đứng ở trước mắt, anh chắc chắn đuổi theo, nhưng cô lại đứng ở đây nói chuyện với anh, anh ngẩng đầu nhìn cô: "Có, nhưng em ấy muốn xem thi đấu, đợi em ấy xem xong đã."

Chúc Tinh Dao đột nhiên không biết nói cái gì, cười trừ nhận ra: "Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện nhỉ? Tớ vừa rồi còn tưởng rằng cậu sẽ không để ý đến tớ."

Giang Đồ sửng sốt, trầm mặc mà nhìn chằm chằm cô, đây không phải lần đầu tiên hai người bọn họ nói chuyện, anh biết rằng đến kỳ nghỉ cô đều sẽ khoác đàn cello này đi luyện tập, ở bên ngoài có một cửa hàng không treo biển, nghe nói trên lầu có phòng âm nhạc tư nhân, nghe nói cô thường xuyên tới đó.

Cô chắc là đi học hoặc là luyện đàn.

Nghỉ hè năm nay, cô khoác đàn cello đi vào quán cà phê mua nước chanh vài lần, có một lần thu ngân đi toilet, anh thu tiền, chẳng qua lúc ấy anh mang khẩu trang, cô cũng không thấy anh khác biệt chút nào, tính là nhìn qua nhưng cũng không nhất định sẽ nhớ rõ.

Giang Đồ nhìn cô cười, nửa cúi đầu, cứng rắn mà nói hai chữ:

"Sẽ không."

Thật là......

Lời nói làm người khác không có cách nào nói tiếp.

Chúc Tinh Dao đột nhiên nhớ tới Chu Thiến cùng với em trai thường xuyên ầm ĩ, cô ấy còn nói em trai vô cùng nghịch ngợm, thích chọc giận người khác, Lê Tây Tây hỏi vậy không có cách nào giải quyết sao? Chu Thiến lúc ấy nói như thế nào? Cô ấy nói: "Có, đánh một đòn liền ngoan ngoãn thành thật."

"Em trai cậu..." Cô chỉ chỉ tiệm net bên kia, giọng điệu đặc biệt nghiêm túc, "Nếu thật sự quá không nghe lời, có thể đánh đòn, Chu Thiến nói em trai cô ấy có lúc không nghe lời, đánh một đòn liền thành thật."

Giang Đồ: "..."

Anh kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.

Một chiếc xe màu đen chạy băng băng dừng lại trước mặt họ, cửa sổ xe kéo xuống, Đinh Du ngồi ở ghế phụ nhìn qua: "Tinh Tinh, mau lên xe."

Chúc Tinh Dao không chờ Giang Đồ mở miệng, hướng tới anh nhỏ giọng nói: "Tớ đi trước, tạm biệt."

Cô mở cửa xe, đem đàn cello cất vào, sau đó mới túm theo váy chui vào, Chúc Vân Bình đang gọi điện thoại, lại nói ở nơi này không thể trì hoãn lâu được, vì vậy vừa nghe tiếng cửa xe đóng lại liền nổ máy lái đi.

Đinh Du nhìn qua kính chiếu hậu: "Nam sinh vừa rồi là bạn học của con sao ?"

Chúc Tinh Dao trong lòng đang ảo não, cô vừa rồi không nên nói câu kia... Ba của Giang Đồ thích đánh bạc lại bạo lực, cậu ấy từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cô còn nói cái gì mà "Đánh một đòn là được rồi".

Không phải rắc muối ở trên ngực cậu ấy sao?

Cô thất thần gật đầu: "Vâng, vừa lúc nãy gặp được."

Đinh Du không nghĩ nhiều, cười giải thích: "Để con chờ lâu rồi. Lúc tan tầm đột nhiên xuất hiện một người bệnh, tình huống lúc đó thực không thể chậm trễ."

"Cũng không bao lâu, mẹ đừng quá để tâm."

Chúc Tinh Dao kéo cửa sổ xe xuống, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, Giang Đồ đã đi xa, bóng dáng cao gầy.

Cô âm thầm thở dài.

Lúc này Chúc Vân Bình ngắt điện thoại, từ kính chiếu hậu liếc mắt: "Tại sao mặt mày lại ủ rũ như vậy?"

Chúc Tinh Dao lắc đầu, chỉ nói: "Con đói bụng."

Chúc Vân Bình nói: "Vừa rồi mẹ con nói muốn ăn sushi, vậy đi ăn sushi được không?"

"Được ạ, dù sao trong lòng ba mẹ cũng xếp trước con, con phản đối không nổi." Chúc Tinh Dao bĩu môi, Chúc Vân Bình cùng Đinh Du tình cảm tốt đến nổi da gà, cô sớm đã thành thói quen

"Lần sau con phải chọn nhà hàng trước."

...

Giang Đồ trở lại tiệm net, Giang Lộ đã xem thi đấu xong, không cần anh xách, chủ động đi theo phía sau anh về nhà, xe đạp của Giang Đồ hỏng rồi, vì vậy hai người một đường đi bộ đến đầu ngõ, mất tới nửa giờ.

Ở đầu ngõ có một thân ảnh nhỏ gầy, tóc buộc đuôi ngựa.

Giang Đồ ngẩng đầu, thấy Lâm Giai Ngữ chạy tới, giải thích: "Đèn đường hỏng rồi, quá mờ, tớ không dám trở về, đang muốn gọi ba tớ đến đón, các cậu liền đi tới."

Đèn đường đã hỏng hai ngày rồi, Giang Đồ nhìn thoáng qua đầu ngõ đen như mực, đi phía trước, nói "Đi thôi."

Giang Lộ ghét bỏ mà nói: "Chị Giai Ngữ, lá gan của chị thật nhỏ."

Lâm Giai Ngữ trừng mắt: "Ai cần em lo."

Giang Lộ đẩy cô lên phía trước: "Em không sợ, chị đi phía trước em, em cùng anh trai hộ tống chị."

Lâm Giai Ngữ không tin được tiểu quỷ này, thật cẩn thận mà nắm góc áo Giang Đồ, Giang Đồ nhíu nhíu mày, bước chân nhanh hơn, góc áo tự động thoát ra. Lâm Giai Ngữ kêu lên, đứng tại chỗ dậm chân, thật là keo kiệt, nắm một chút cũng không được, khi còn nhỏ đâu có khó khăn như vậy, càng lớn càng khó ở chung.

Cô theo sau, đột nhiên nói với anh: "Đúng rồi, Lương ca nói ở cửa hàng của họ có một nhân viên xin nghỉ chủ nhật, không làm được ca đêm, cậu muốn đi không? Tớ giúp cậu nói một tiếng."

Giang Đồ làm thuê không giống những người khác, anh chỉ kiêm chức một phần cố định, ở thời điểm khác, chỉ cần người khác yêu cầu thay ca, không trùng với lịch học ở trường thì bất luận ban ngày hay đêm tối, cũng mặc kệ là làm việc gì anh đều nhận, bởi vì thù lao cho người thay ca tạm thời tương đối cao.

Lâm Giai Ngữ có đôi khi cảm thấy anh thực sự quá liều mạng.

Đi qua đoạn ngõ nhỏ này, phía trước dần dần hiện lên một tia sáng, là từ cửa sổ nhà dân chiếu ra.

"Vậy cậu giúp tớ nói một tiếng."

Giang Đồ nhạt nhẽo đáp.

Lâm Giai Ngữ nói: "Cậu cũng nên mua một cái điện thoại di động đi, như vậy sẽ tiện lợi hơn một chút."

Bây giờ học sinh cấp ba phần lớn đều có điện thoại di động, chỉ cần chơi ở trong giờ không để bị bắt được đều có thể dùng, Giang Đồ ngày trước cũng có một cái điện thoại di động cũ, bình thường dùng để liên lạc làm việc, khoảng thời gian trước chủ nợ tìm tới cửa, Giang Đồ khi ấy đánh nhau, điện thoại di động cũng bị phá rồi.

Từ đó vẫn không mua mới.

Ba người đi đến cửa nhà, Giang Đồ "Ừ" một tiếng, từng người về nhà.

Đẩy cổng đi vào, trên bàn cơm đã dọn xong đồ ăn, Giang Cẩm Huy như cũ không có ở nhà, chỉ cần ông ta không ở nhà, cái nhà này còn miễn cưỡng giống một gia đình. Mẹ Giang bưng mâm từ phòng bếp ra, mỉm cười nhìn họ: "Các con về rồi, rửa tay ăn cơm đi."

Giang Lộ đói lả, chạy tới túm lấy chiếc đũa.

Giang Đồ không chút khách khí mà đem người xách lên, trầm giọng: "Hôm nay lại khiêu chiến kiên nhẫn của anh, đáng đánh đòn."

Giang Lộ: "......"

Cậu bé không tình nguyện mà buông chiếc đũa, đi theo phía sau anh trai đi rửa tay.

Trong lúc Giang Đồ rửa tay, đột nhiên nhớ tới Chúc Tinh Dao nghiêm trang nói "Đánh một đòn liền thành thật", cảm thấy có chút buồn cười, liền cười vang.

Giang Lộ giống như thấy quỷ, rửa tay xong lập tức chạy.

...

Buổi sáng thứ hai, nghi thức chào cờ kết thúc, mọi người trở lại phòng học.

Các đại biểu môn bắt đầu thu bài tập, Chúc Tinh Dao lần đầu tiên làm nhiệm vụ gặp chút khó khăn, cô đứng ở dãy bàn dưới cùng, nhìn thiếu niên vùi đầu vào bàn học ngủ gật.

Giang Đồ đang ngủ, mắt kính đã tháo, đặt lên trên sách giáo khoa, tay cũng đặt ở cạnh mặt, ngón tay thon dài, giống như những nam sinh khác đều trắng, mu bàn tay nổi gân xanh rõ ràng, khiến cho người khác cảm thấy rất có sức lực.

Chúc Tinh Dao nhìn thoáng qua mặt bàn anh, chỉnh chỉnh tề tề, nhưng không nhìn thấy có sách bài tập.

Ngược lại Đinh Hạng giống như toàn bộ tâm trí đều tập trung vào chép bài tập.

Cậu nhanh chóng ngẩng đầu liếc Chúc Tinh Dao một cái, lại cúi đầu chép tiếp "Bài tập của Giang Đồ ở đây, tớ chép xong ngay đây."

Tóm lại là, tớ đang chép.

Chúc Tinh Dao vui mừng thu hồi ánh mắt, nhìn Đinh Hạng chép bài tập một chữ cũng không sai, nhịn không được nói: "Cậu có thể một lần tự làm bài tập về nhà được hay không? Tớ hình như mỗi ngày đều nhìn thấy cậu chép bài, đúng rồi, Giang Đồ làm kiểm tra vật lí luôn thừa điểm, mà bài kiểm tra vật lí của cậu cũng vừa vặn đủ tiêu chuẩn."

Ý là, cậu chép bài tập cũng có thể đạt điểm cao sao.

Đinh Hạng bị nữ thần nói trúng tim đen mặt liền đỏ, cố ý viết sai một đáp án, khụ khụ nói: "Lần sau không để cậu nhìn thấy tớ chép bài là được."

Chu Thiến đi tới, tức giận: "Cậu bị ngốc hay sao! Chúc Tinh Dao nói là ý này hả?"

Lê Tây Tây bởi vì lần trước bị cười nhạo phát triển không đều vẫn còn ghi hận Đinh Hạng, lập tức đi tới, gia nhập đội ngũ công kích Đinh Hạng, "Ý của Tinh Tinh là cậu chép bài mà cũng có thể luyện thành trình độ như vậy, đã hiểu chưa? Đồ ngốc!"

Đại biểu toán học đi tới, mắng mỏ: "Đinh Hạng, mẹ nó cậu nhanh lên!"

Đại biểu ngữ văn: "Mau mau mau!"

Đại biểu hóa học: "Mau!"

Đinh Hạng: "......"

Trong lúc nhất thời, bàn học của Giang Đồ bốn phía đều đầy người, ồn ào nhốn nháo.

Giang Đồ gục đầu, đang ngủ lại bị đánh động, tay giật mình, đầu ngón tay đẩy mắt kính lên phía trước một chút, Đinh Hạng chép xong bài tập, vươn vai đứng lên, cầm bài tập đập lên trên mặt bàn: "Đây đây đây! Các cậu thúc giục hay đòi mạng tớ vậy!"

Sách bài tập không cẩn thận lia đến mắt kính, trực tiếp đánh bay đi, nhưng mà tất cả mọi người đều không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy hình như có thứ gì vừa rơi xuống.

Chúc Tinh Dao là người đầu tiên đến thu bài tập, mới vừa đưa một chân ra, chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên tai bay vạ gió.

Răng rắc —

Một âm thanh thật thanh thúy vang lên.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua dưới chân, cái kính đen kia vừa rồi còn ở trong tay Giang Đồ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô dẫm gãy, dẫm còn đặc biệt tàn nhẫn, chiếc kính chất lượng không tốt bị vỡ thành ba mảnh.

Chúc Tinh Dao: "..."

Mọi người nghe tiếng đều nhìn thấy, ngây ngẩn cả người.

Đinh Hạng đầu óc tối tăm hô lên: "Mẹ nó! Không phải chứ..."

Cậu cúi đầu nhìn mặt bàn, mắt kính đã không thấy, cậu nhìn đến Chúc Tinh Dao, lại cúi đầu nhìn Giang Đồ, trong lúc nhất thời hết chỗ nói, "Cái kia......"

"Là mắt kính Giang Đồ sao? Tớ còn chưa nhìn kỹ, tại sao đột nhiên lại rơi."

"Tớ cũng không thấy rõ......"

"Giống như đột nhiên liền bay mất."

Thật sự là quá ồn ào.

Giang Đồ chống khuỷu tay lên mặt bàn ngồi thẳng dậy, nhíu mày ngẩng đầu, bộ dáng anh không đeo kính có vẻ sắc bén, đáy mắt cực kỳ không kiên nhẫn, nhìn mọi người xung quanh một lượt liền yên tĩnh lại.

Chúc Tinh Dao liếm môi một chút, quay đầu nhìn anh: "Cái kia, tớ không cẩn thận dẫm hỏng mắt kính của cậu rồi.....

====================

Editor: Truyện vừa mới đăng được ba chương đã bị bưng đi mất, thực sự quá buồn!! Mọi người hãy chỉ đọc những truyện edit thế này trên Wattpad và Wordpress thôi nhé, những trang khác không đáng tin cậy đâu, đặc biệt là Truyenfull và Truyenfun. Họ ăn cắp truyện, công sức của editor chúng tớ đấy!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro