Chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Julia

Vừa bước vào bên trong xe ngựa, Bách Lí Liên Dịch sà xuống nằm bên cạnh, Tình Nhi đang ngồi bên cửa sổ nhìn Du Nhiên Cư dần xa khỏi tầm mắt, lần này ra ngoài, chuyện cần giải quyết không chỉ có một, chắc hẳn phải mất một đoạn thời gian dài mới quay về được, không biết khi ca ca nhìn thấy nàng xuất hiện trước mặt hắn, sẽ kinh ngạc thế nào đây.

Bách Lí Liên Dịch nhắm mắt dưỡng thần, tuy rằng xe ngựa đã được giảm xóc tới mức thấp nhất, nhưng vẫn không thoải mái bằng khi ngồi trên lưng A Hỏa, cũng phải một bên là gỗ, một bên là thần thú, cho dù đã sắp xếp thoải mái nhưng vẫn không bằng được.

Tình Nhi không không đọc tiếp quyển sách, mà ôm 2 đứa nhỏ nhìn phong cảnh bên ngoài đang thay đổi cực nhanh, một bên là tiểu yêu bị quản thúc cực kỳ nghiêm, một bên là ngọc tinh tu luyện thành người lần đầu được ra ngoài, cho dù là phong cảnh đơn giản nhất cũng khiến hai đứa nhỏ cười to, đôi khi vui vẻ cũng rất đơn giản.

Vô Diễm cùng Thanh Liễu lặng im ngồi trước cửa xe, biết Bách Lí công tử thích Bách Hoa Tửu, Vô Diễm thức thời lấy ra một vò, đổ vào hai chén rượu, Tình Nhi nắm lấy bàn tay nhỏ lén vươn ra, “Tiểu Ngọc, đệ quá nhỏ, không được uống rượu.”

“Tỷ tỷ, Tiểu Ngọc lớn hơn tỷ rất rất nhiều đó, cho Tiểu Ngọc uống một chút đi.” Nhìn chất lỏng màu hổ phách, hương rượu nhàn nhạt xộc vào mũi, ngô, mỗi lần thấy tỷ tỷ uống đều thấy bộ dáng đã nghiền của tỷ tỷ, nó cũng muốn uống thử xem.

“Không được cò kè với tỷ, rượu không phải là thứ tốt, Tiểu Ngọc và Tham Oa đều không được uống.” Nếu là lại bồi dưỡng ra hai cái tiểu tửu quỷ cùng nàng đoạt rượu, Vô Diễm sẽ không cao hứng, vì con sâu rượu trong mình suy nghĩ, vẫn không nên cho hai đứa nó uống rượu mới tốt.

Tiểu Ngọc bĩu môi, “Tỷ tỷ có thể uống, không phải thứ tốt Tiểu Ngọc cũng thích.”

Nghe nó nói như vậy, Tình Nhi cứng họng, “Không lý do lý chấu gì hết, không được chính là không được, đợi có thời gian rãnh, tỷ tỷ làm nước trái cây cho Tiểu Ngọc được không?”

Nước trái cây? “Cũng giống như rượu?”

“Đúng vậy, rất giống rượu.”

“Hảo, tỷ tỷ không được nuốt lời đó.”

“Nào, ngoéo tay, nếu tỷ không nhớ thì đệ phải nhắc đó.”

Một lớn một nhỏ nói chuyện với nhau như khiến người ngoài lọt vào sương mù, có điều lúc này Tình Nhi chỉ nghĩ giữ được rượu của mình, mới mặc kệ cái khác, vươn ngón út cùng Tiểu Ngọc ngoéo tay đóng dấu, nước trái cây dễ làm, nói với Vô Diễm vạn năng làm là được.

Bách Lí Liên Dịch cầm ly rượu nhưng không uống rượu, nghe đoạn đối thoại ấu trĩ này, cũng không chen vào, nàng lúc này giống như một đứa nhỏ ham chơi.

Mấy ngày sau, người ngựa du ngoạn đến Lương Châu thành, vẫn trụ tại Duyệt Lai khách điếm lớn nhất kia, hai tiểu hài tử xuống xe không có lập tức chạy đi khám phá ngay, mỗi đứa nắm một bàn tay của Tình Nhi, cọ cọ bên người nàng, Tình Nhi cũng mặc kệ hình tượng, mỗi tay dắt một đứa đi vào khách điếm.

Vốn cảm thấy khách nhân đặt phòng này có chút quen mắt, khẳng định là trước đây đã tới, nhưng khi nhìn một đoàn người theo vào sau, đặc biệt là nữ nhân đeo mạng sa đi chính giữa kia, hắn lập tức liền nhớ tới bốn năm trước mấy vị khách này từng trụ ở đây, là do đoàn người quá mức xuất chúng nên hắn mới có ấn tượng sâu sắc, không thể nào quên được.

Nhấc chân ra khỏi trướng đài, ngữ khí thăm hỏi, “Tiểu thư, trong tiệm chỉ còn hai gian phòng chữ Thiên , mà đoàn của ngài nhiều người như vậy , hậu viện có một viện khách quý, rất phù hợp với đoàn của ngài trụ, ngài xem có muốn thuê viện này không? Phương diện giá cả, nhất định công đạo.”

Đúng là người làm buôn bán, Tình Nhi hướng Thư Dục hơi gật đầu, Thư Dục hiểu ý, lấy ra ngân phiếu đưa qua, “Vậy thuê sân đó đi, ngươi mau dẫn đường cho chúng ta.”

Mắt nhìn mấy con số trên ngân phiếu, chưởng quầy nheo mắt, trong lòng thầm than, sáng nay vừa thắp hương thiệt là làm đúng mà, “Vâng, xin mời theo ta.”

Động tác mời cả đoàn đi theo, mọi người đi theo chưởng quầy vào hậu viện, quả nhiên, viện  này thanh tĩnh , lại là độc môn độc hộ, không cần đi ra vào thông qua cửa khách điếm, rất tiện,

“Nơi này đi, Thư Dục, ngươi theo chưởng quầy đi làm chút thủ tục, mặt khác, Thanh Liễu, giao cho ngươi đi sắp xếp.”

“Dạ.”

Vô Diễm trước pha trà cho hai vị chủ tử, “Tiểu thư, ta đi thu thập một chút.”

Tình Nhi gật gật đầu, ánh mắt nhìn hai đứa nhỏ đông sờ một cái tây sờ một cái, “Tiểu Ngọc, Tham Oa, hai đứa làm gì vậy?”

Tiểu Ngọc nhất mô nhất dạng sờ xung quanh, “Không có tốt như ở nhà.”

Tình Nhi cười, sao mà bằng được? Du Nhiên Cư có nhiều đồ vật là do hoàng cung ngự tứ, đương nhiên đồ vật trong khách điếm sao có thể so, liền tính không phải đồ vật do hoàng cung xuất ra, cũng là Vô Diễm bọn họ tỉ mỉ chọn lựa tới, chỉ so hoàng cung tốt hơn chứ không có kém hơn.

Tinh Quang Ẩn từ khi tu luyện công pháp tiểu thư ban cho, linh lực tăng lên rất nhanh, cho nên Tình Nhi mới đánh giá ông ấy cao như vậy, công bằng mà nói có đôi khi huyết mạch , có thể quyết định rất nhiều thứ, “Tiểu thư, có cần nói cho Tử Phàm một tiếng không? Nếu hắn biết tiểu thư đến mà không báo, không biết hắn sẽ nghĩ gì đâu.”

“Có thể nghĩ gì được chứ, Tinh Quang, không tồi, bắt đầu quan tâm Tử Phàm rồi đó, nói đi nói lại hắn cũng là đại đệ tử khai sơn của ông, quan tâm cũng là dễ hiểu đi.” Trước kia, Tinh Quang không chủ động, đều là Tử Phàm hỏi ông ấy đáp, không biết ba năm đó đã trải qua chuyện gì, khiến Tinh Quang chuyển biến như thế.

Tinh Quang Ẩn cười, “Nói như thế nào cũng là đệ tử của ta, đây là điều không thể thay đổi được, cũng không thể quá vô tâm với nó, nếu không người ngoài lại nói Tinh Quang Ẩn ta bản lĩnh thấp kém, tìm đại một người làm đệ tử.”

“Được rồi, được rồi, ông bảo hắn tới đây một chuyến đi, Hiên Viên, ông thay ta đưa bái thiếp đến Vạn Hầu phủ.”

“Dạ.” Hai người cùng ứng thanh, xoay người  quay đi , mỗi người đi làm chuyện của mình.

Trình Tử Phàm chạy đến rất nhanh, nhìn hắn thở hỗn hển, Tình Nhi bật cười, “Chạy cái gì, trong chốc lát ta đâu có đi ngay được.”

Trình Tử Phàm nhếch miệng cười, khí chất văn tĩnh hầu như không còn, vẻ mặt lại rất chân thật, “Tiểu thư, cuối cùng ngài đã trở lại, vết thương dưỡng tốt chứ?”

“Đã không còn việc gì, nghe Tinh Quang nói ngươi chuẩn bị nhập sĩ phải không?”

Trình Tử Phàm hít thở đều , chậm rãi khôi phục dáng vẻ thư sinh vốn có, “Dạ đúng, có đại nhân đề cử ta nhập sĩ, ta cũng có tính toán như vậy, tiểu thư không thích?”

Tình Nhi lắc đầu, “Mỗi người đều có một con đường riêng để đi, không ai giống nhau cả, ta thích ngồi bên cửa sổ nghe mưa gió, ngồi sân ngắm hoa, ngươi thích tranh đua chốn quan trường, đây là điều bình thường, không thể nào đem sự yêu thích của ta áp lên người ngươi được, nhưng  ta cũng có mấy câu tặng cho ngươi.”

Thần sắc Trình Tử Phàm trở nên cung kính, hành lễ thư sinh, “Tử Phàm xin lắng nghe.”

“Một khi vào sĩ đồ, ngươi phải đối mặt chính là chiến trường không đao kiếm, thời điểm không cần làm thì tuyệt đối đừng làm, nên làm thì đừng có cúi đầu trốn tránh không dám tiến về phía trước, quan trường chú ý nhất chính là trung dung*, đặc biệt là người mới tiến vào quan trường như ngươi, nhất định phải nắm chắc cơ hội, có nhuệ khí là chuyện tốt, nhưng là phải dùng đúng chỗ, Du Nhiên Cư là chỗ dựa của ngươi, nhưng ta cũng sẽ không che chở ngươi, nếu ngươi làm chuyện khiến ta quá mức thất vọng, ta  sẽ không quản ngươi, nghe rõ chưa?”

Trình Tử Phàm quỳ xuống hành đại lễ, hắn biết, tiểu thư đây là nói cho hắn biết, chỉ cần hắn làm tốt, nàng sẽ làm chỗ dựa sau lưng cho hắn, “Tử Phàm ghi nhớ  lời tiểu thư dạy bảo, nhất định không làm tiểu thư thất vọng.”

“Đứng lên đi, không nên hơi một tí liền quỳ lạy, sau này vào triều, ngươi có rất nhiều cơ hội quỳ lạy, không muốn làm cũng không được.”

Mọi người đều mỉm cười, không khí vốn có chút nghiêm túc bỗng biến mất,  Bách Lí Liên Dịch thu liễm tất cả mũi nhọn của hắn, chỉ là lẳng lặng xem, chờ mong nữ nhân này có thể mang đến cho hắn nhiều bất ngờ.

“Tiểu thư, ngài sẽ ở đây bao lâu?”

Tình Nhi nghĩ nghĩ, “Đại khái hai ngày đi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, đêm mai có chút việc, ngày mốt rời đi, sau hôm nay, ngươi không cần lại đến.”

Trình Tử Phàm không quá bằng lòng, nhưng lại không thể chống lại lời tiểu thư, đành phải nói: “Dạ.”

Hắn đối tiểu thư cũng không dám có nửa phần tâm tư, người là trăng trên bầu trời , dẫn đường cho hắn khi hắn đang mê mang không biết làm sao, đế hắn không đi sai đường, người là ánh trăng duy nhất, không ai có thể độc chiếm, hắn không nghĩ được ai sẽ có tư cách này. Hắn chỉ nghĩ có được tư cách bảo vệ cho nàng, những cái khác, hắn chưa từng nghĩ tới.

“Tiểu thư, Vạn Hầu tướng quân tới.”

Tình Nhi không nghĩ  Vạn Hầu tướng quân sẽ đi cùng Hiên Viên đến đây, xuất phát từ lễ nghĩa đứng dậy nghênh đón, Bách Lí Liên Dịch chỉ cười, uống rượu của mình, như đang tính toán gì đó, đến nỗi người đến là ai, cùng hắn có quan hệ gì chứ?

“Vạn Hầu Hĩ tham kiến Cửu công chúa.”

Tình Nhi tùy ý phất phất tay, “Vạn Hầu tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi.”

Ngồi ở vị trí dành cho khách, Vạn Hầu Hĩ giương mắt nhìn lên, không nghĩ tới còn có một người xa lạ ngồi ở ghế chủ vị, khí thế như vậy, không phải người tầm thường, Đằng Long khi nào xuất hiện một nhân vật như vậy?

“Vạn Hầu tướng quân không cần đa tâm, đây là người sư môn ta, lần đầu tiên xuống núi, không hiểu lễ nghĩa, xin đừng trách.”

Sư môn? Vạn Hầu Hĩ trong lòng cân nhắc, miệng lại tiếp lời cực nhanh, “Cửu công chúa nói gì vậy chứ, Vạn Hầu cũng không dám trách tội.”

Tình Nhi cười cười, đổi đề tài, nàng vô tâm để Liên Dịch tham dự vào thế giới của nàng, từ lúc bắt đầu nàng đã biết, bọn họ sẽ chỉ là khách qua đường,đi ngang qua nhau mà thôi.

“Vạn Hầu tướng quân chắc cũng biết, ba năm trước đây ta gặp chút chuyện, phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, thật sự là buồn hỏng rồi, nên mới ra ngoài một chút để giải sầu, Lương Châu là trạm thứ nhất,nhưng ta sẽ không ở đây quá lâu, hai ngày sau liền rời đi, cho nên Vạn Hầu tướng quân không cần vì ta mà chuẩn bị gì cả, cứ coi như ta chỉ đi ngang qua thôi.”

Nếu không phải có việc ở đây, còn ở lại hai ngày, không thể không thông báo cho Vạn Hầu Hĩ biết, nàng còn ước không cần phải gặp nhau đây, người này đối với nàng có thiện ý nàng biết, cho nên nàng cũng phải lễ nghĩa chu toàn.

Vạn Hầu Hĩ không nghĩ tới Cửu công chúa sẽ trực tiếp nói trắng ra, như vậy cũng tốt, phía trước có chiến sự, ông xác thật không có bao nhiêu thời gian an bài chu toàn cho người trong hòang thất được, cho dù đây là Cửu công chúa, hiện tại ông không thế phân tâm mà chiếu cố được.

“Vậy Vạn Hầu cung kính không bằng tuân mệnh, chuyện ab năm trước đây ta cũng biết một ít, sau lại đi điều tra một chút, nhưng là…… Thế lực đó rất lớn, Cửu công chúa có tính toán gì không? Nếu ta có thể làm gì giúp được ngài, ta tuyệt đối sẽ không chối từ.” Hết thảy đều cho thấy, ám sát hoàng hậu cùng làm Cửu công chúa bị thương , là cùng một địch nhân, ông muốn làm chút gì đó cho Nghiên Nhi đã chết , chỉ là không có lý do để ra tay, Cửu công chúa sau khi trị thương xong liền ra ngoài, nói nàng không có tính toán, ông sẽ không tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro