Chương 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julia

Chờ Vô Diễm làm thuốc bôi xong rồi, hai người phối hợp bôi thuốc lên người nam nhân, bị thương nặng thế này, di chứng lưu lại là chắc chắn, nhưng có thể còn sống mà không bị vết thương hành hạ chết lên chết xuống vẫn tốt hơn nhiều, huống chi, hắn còn vướng bận hài tử này.

Bách Lí Liên Dịch không có tiến lên nửa bước, có lẽ là do do thói ở sạch hoặc là thân phận bày ra ở đó của hắn đi, nếu mà hắn ra tay thì trực tiếp thi thuật chữa thương là xong rồi, nhưng hắn cũng không phải không có cố kỵ, mỗi cái giao diện đều có pháp tắc riêng, hắn không thể phá hư cái pháp tắc này được, điểm này hắn vẫn là minh bạch.

Nhìn bàn tay trắng nõn của Tình Nhi biến thành màu xanh lá, trang phục màu trắng cũng lây nhiễm không ít màu xanh của nước thuốc, nhìn có vẻ hơi không sạch sẽ, ấy mà nàng chả thèm để ý, vẫn tiếp tục bôi thuốc cho nam nhân kia, không có vẻ chật vật, có điều, nàng…… Có phải đã quên đó là thân thể nam nhân không vậy?

“Tiểu thư, nơi này có ta là được rồi, người đi rửa tay đi.” Vô Diễm nhìn một thân dính bẩn kia của Tình Nhi, không nhịn được nói, nơi này không có nơi để đổi quần áo, nhưng rửa sạch chút cũng coi như là được đi.

Chính Tình Nhi nhìn cả người mình dơ hầy cũng không chịu nổi được, cái màu xanh do thuốc bôi ảnh hưởng không phản cảm, nhưng cái xác thuốc sền sệt, còn có nước xanh rít rít dính ngay tay, làm cho nàng có chút buồn nôn, nghe Vô Diễm nói vậy  lập tức chạy ra ngoài lu nước tẩy rửa.

Nhìn bàn tay dơ của mình, Tình Nhi suy nghĩ xem nên lấy nước thế nào để rửa, đột nhiên đôi bàn tay từ bên cạnh đưa ra, mười ngón tay thon dài cầm vừa cầm gáo múc nước vừa giữ bồn nước, múc nưics đổ đầy để bên cạnh, đã giải quyết được nan đề cho nàng.

Tình Nhi ngẩng đầu, nhợt nhạt cười, “Liên Dịch, đa tạ.”

Bách Lí Liên Dịch vươn tay, khẽ vuốt cái trán ướt đẫm mồ hôi của nàng, nhìn nàng nhíu mày, duỗi tay trước mặt nàng nói: “Trên trán ngươi dính cái này.”

Tình Nhi ngượng ngùng xấu hổ, “Cảm ơn.”

Thu tay lại , thứ màu xanh vừa lấy được trên tay biến mất, đó chính là một cái thủ thuật che mắt, toàn thân hắn đều dùng linh lực che kín mít lại,  sao có thể có thứ dơ bẩn nào dính trên người được, tại trong lòng nghĩ làm sao có thể thân cận được với nàng, nên mới làm, nàng yêu cầu lý do, kia liền cho nàng cái lý do, nếu có lý do liền có thể thân cận, tin tưởng sau này lý do sẽ càng ngày càng nhiều.

“Vô Diễm, ngươi cũng đi tẩy tẩy đi.” Bản thân Vô Diễm là hoa yêu lại vô cùng yêu sạch sẽ, không khách khí liền chạy đi rửa sạch, Tình Nhi bắt mạch lại, ổn định rất nhiều, trong lòng vui sướng nhảy cao, mỗi lần có người bệnh ở nàng trong tay chuyển biến tốt đẹp, nàng đểu vô cùng cao hứng. Không phải là cái loại từ bi hỉ xả, chỉ là đơn thuần bởi vì chính mình học được đồ vật lại có thể hữu dụng, giúp người khác cao hứng đồng thời cũng làm mình vui vẻ.

“Vô Diễm, tới giúp đỡ đem khăn trải giường này thay đổi, vết bẩn quá nhiều, sẽ cảm nhiễm.”

“Tiểu thư người nghỉ ngơi đi, để ta làm là được.” Vô Diễm mặc kệ đang ở bên ngoài, thi thuật làm nam nhân nằm lơ lửng ở giữa không trung, dùng tốc độ ánh sáng rút sạch đồ vật trên giường xuống, đổi một bộ chăn đệm mới lên, cũng may nhà này tuy bần cùng, nhưng đệm chăn vẫn có để thay đổi.

Tình Nhi đi mở cửa sổ ra, cổ nhân không tốt nhất là ở điểm này, mặc kệ bị bệnh gì đều đóng cửa lại hết, có đôi khi để không khí lưu thông thì bệnh sẽ tốt hơn rất nhiều, mùi dược thoang thoảng bay vào, còn có tiếng cười đùa của lũ trẻ.

Người nằm trên giường rầm rì, Tình Nhi nghĩ hẳn là sức lực trên người bị bòn rút hết, giống như thuốc tê biến mất sau khi phẫu thuật vậy, nhưng vết thương này không làm hắn đau đớn vậy mới lạ, còn có khi vết thương bắt đầu sinh thịt mới, khó chịu sẽ còn tăng cao nữa kìa.

Rất nhanh, Tinh Quang bưng chén thuốc đi vào, mùi thuốc nồng nặc clan mỗi góc phòng, đút hết một chén thuốc, nhìn người trên giường chìm sâu vào giấc ngủ lần nữa, lăn lộn một hồi, Tình Nhi cảm thấy sau lưng đều ướt, đi ra ngoài phòng, chỉ trong nháy mắt, gió lạnh thổi tới, nàng rùng mình một cái. Đối với dân chúng thuần lương muốn đến gần mà không dám tới kia, nàng lựa chọn làm lơ.

A Hổ vốn đang lo lắng chờ đợi nhìn thấy bọn họ ra ngòai liền nhào tới, “Đại phu, đại phu, cha ta  thế nào rồi? Có tốt không?”

“Ta cho dù có lợi hại đi nữa cũng không phải thần tiên, sao có thể nhanh khỏi như vậy được,” Tình Nhi bật cười, nhìn thấy hắn nháy mắt cả người ảm đạm đi, thầm mắng, sao lại có thể nói vậy với một đứa nhỏ hiếu thảo thế được , “A Hổ, cha ngươi sẽ nhanh khỏi, nhưng không nhanh được, ngươi phải có chút kiên nhẫn.”

Hai mắt A Hổ sáng lên, liên tục gật đầu, muốn chạy vào trong xem, lại lo lắng sẽ ảnh hưởng a cha dưỡng thương, thấp thỏm hỏi: “Ta có thể vào trong chăm sóc a cha được không?”

“Đương nhiên là được, nếu a cha ngươi muốn uống nước, ngươi liền uy hắn uống một chút, còn vết thương của hắn ngươi đừng đụng vào,” vốn định nói tiếp, nhưng nhìn hắn nhỏ như vậy, nàng chuyển qua nói với cụ ông đang chờ cùng ngoài sân: “Đại gia, A Hổ còn có người thân nào khác không?”

Cụ ông gật đầu, “Chí thân tuy rằng không có, nhưng người cả thị trấn này đều thân thiết như gia đình, có yêu cầu gì cùng ta nói cũng giống nhau.”

“Vậy là tốt rồi, ta sẽ ở lại đây hai ngày, mấy ngày nay là kỳ nguy hiểm, buổi tối lúc ta không ở đây, nhờ ngái tìm mấy người có sức lực mạnh chút trông chừng hắn, không cho hắn đụng tới miệng vết thương, nếu sốt không lùi hoặc xuất hiện triệu chứng nào khác, liền tới tìm ta, ta  ở tại…… Đúng rồi, trên trấn có khách điếm không?”

“Có có, chính là nhỏ chút.” Cụ ông lúc này đã đem tiểu cô nương tuổi không lớn này thành thần y mà đối đãi, biết thần y còn muốn ở chỗ này hai ngày, liền kích động.

Tình Nhi muốn tìm nơi có nước ấm để rửa mặt, nghỉ ngơi một hồi, nào so đo nhỏ hay không nhỏ chớ, “Có thể, phiền toái đại gia dẫn chúng ta đi.” Từ Vô Diễm trong tay tiếp nhận mấy gói thuốc, “Buổi tối lại nấu một lần cho hắn uống, ba chén nước ngao thành một chén, có việc liền đi khách điếm tìm ta.”

Cụ ông khẽ cắn môi tiếp nhận dược, “Dược này bao nhiêu tiền, ngài nói cho ta biết một chút , ta…… Muốn đi chuẩn bị …”

Tình Nhi sao lại nhìn không ra bọn họ túng quẫn, nàng không thiếu chút tiền ấy, số tiền này đối với dân chúng bình thường mà nói, yêu cầu tích góp thật lâu, “Dược này đều là do ta hái, không có phí tổn gì, ta có chút mệt mỏi, tưởng nghỉ ngơi một chút.”

Cụ ông sống như thế nhiều năm, sao lại nghe không ra ý tứ, biết cha Hổ Tử thật sự gặp gỡ quý nhân, vội đem gói thuốc nhét vào tay Hổ Tử, “Ta đây liền dẫn ngài đi.”

Thị trấn không lớn, đi không xa liền nhìn thấy ba chữ ‘ tiểu khách điếm ’, ngắn gọn khiến cho người ta không nói được lời nào, có điều đúng là danh xứng với thật, vừa vào cửa, là thấy bàn ghế xếp ngay ngắn, một cái quầy nho nhỏ, Tình Nhi có chút lo lắng, nơi này có thể ở được nhiều người sao?

“Ngài đừng lo lắng, nơi này tuy rằng là nhỏ chút, nhưng phía sau có một cái viện, thu thập thật sự sạch sẽ.” Xem thần y giống như không hài lòng, cụ ông vội giải thích.

Ra ngoài sao có thể đòi hỏi nhiều được, Tình Nhi bất đắc dĩ nói, “Có thể cho từng này người bọn ta trụ được là được, chưởng quầy không ở sao?”

“Ở ở, ta kêu một tiếng.” Nói xong, cụ ông chạy đi vài bước rống lên, “Nhị Cẩu Tử, nhà Nhị Cẩu Tử , các ngươi đâu rồi?”

“Tới, tới.” Một tiếng đáp gấp gáp vang lên, hai người từ hậu viện ra tới, nhìn thấy nhiều người như vậy một chút đều không có giật mình, hẳn là nghe được ai đó nói rồi, đôi phu thê trẻ tuổi nhiệt tình hô: “Hậu viện chúng ta đã thu thập xong xuôi, tuyệt đối sạch sẽ, đệm chăn đều là đổi mới, ngài cứu cha Hổ Tử chính là bằng hữu trấn Hâm Hà bọn ta, có cái gì không hài lòng cứ việc mở miệng, chúng ta nhất định sửa.”
Là người lanh lẹ, giống như mọi người trong thị trấn này đều đặc biệt lanh lẹ, đạo lý nơi sống dưỡng ra tính người xem ra rất đúng, Tình Nhi trong lòng cảm thán, bất quá nàng hiện tại chỉ nghĩ  tắm rửa một cái, thay đổi một thân quần áo, thật sự không nghĩ lại cùng người xa lạ giao tiếp.

Vô Diễm tiến lên một bước, tiếp chuyện, “Tiểu thư bọn ta có chút mệt mỏi, có thể phiền toái các ngươi nấu chút nước ấm được không? Còn có chuẩn bị chút đồ ăn, sạch sẽ là được.”

“Đương nhiên có thể, xin mời theo ta, nương tử, mau đi chuẩn bị nước ấm.” Nhị Cẩu Tử nhanh tay nhanh chân dẫn mấy người đi ra hậu viện, cụ ông thức thời không có đi theo, mà là đi phòng bếp.

Bách Lí Liên Dịch luôn như hình với bóng đi bên cạnh Tình Nhi, không biết những người này là vô tri giả không sợ hay là vì là người thường, ngược lại một chút đều không chịu khí thế của hắn ảnh hưởng, nhiều nhất chính là không thèm để ý tới hắn mà thôi, hắn cũng không biết nên cao hứng hay sinh khí đây, dù sao có chút vô ngữ, vì thế, vẫn luôn bảo trì trầm mặc.

Thống khoái tắm gội sạch sẽ, thay quần áo mới, Tình Nhi cảm thấy  cả người nhẹ tênh, giống như con mèo lười biếng để Vô Diễm lau tóc cho, khăn che mặt đều ném sang một bên không thèm mang, ngâm nước ấm lâu như vậy da đều hồng nhuận, như mật đào no nước.

Bách Lí Liên Dịch gõ cửa tiến vào nhìn thấy cảnh này, lúc này hắn chợt nhận ra đây là bộ dạng thật sự của nàng, lười biếng đến gãi đúng chỗ ngứa, hắn biết ngày thường chính mình bày ra bộ dáng là mấy nữ nhân kia đều hét chói cả tai, nên khi nhìn đến bộ dáng này của Tình Nhi ,hắn không kiềm nổi rung động trong lòng, tim đập nhanh đáng sợ, vốn còn cho rằng trái tim chỉ để bài trí, không nghĩ tới còn có thể dùng như vậy.

“Liên Dịch, có việc gì sao?” Thấy hắn đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích, Tình Nhi nghiêng đầu nhìn lại, nàng híp mắt nhìn, cả biểu tình cũng rất giống hắn, Bách Lí Liên Dịch trong lòng đánh giá, sắc mặt lại khôi phục như thường.

“Không có việc gì, tới xem ngươi rửa mặt chải đầu sao rồi, không ngờ khả năng thích ứng của ngươi tốt đến vậy.” Tình Nhi hiện tại nằm bò không phải là trường kỷ ở Du Nhiên Cư, mà là một ghế dựa làm bằng trúc, mùa đông đều đến, ghế kiểu này không phải nên cất rồi sao? Chính là vẻ mặt hưởng thụ này của Tình Nhi, không có chút nào khó chịu cả.

Tình Nhi ngồi thẳng để Vô Diễm búi tóc cho nàng, “Nơi này có gì mà không tốt chứ? Nói không chừng kiếp sau ta đầu thai đến nơi còn kém hơn cả chỗ này nữa là, coi như thể nghiệm trước đã.”

Bách Lí Liên Dịch nghẹn họng, còn có cách nói này hả? “Sao ngươi không nghĩ kiếp sau ngươi sẽ sống ở nơi còn phú quý hơn bây giờ?”

“Ta là người theo chủ nghĩa bi quan, mặc kệ chuyện gì đều sẽ chuẩn bị tâm lý tồi tệ nhất có thể xảy ra, nếu chẳng may bị ta nói trúng, ta sẽ nghĩ, a, quả nhiên là thế, trong lòng sẽ không mâu thuẫn nhiều, nhiều nhất là bởi vì không có sinh kỳ tích mà có chút khổ sở, nhưng nếu bản thân mình đặt kỳ vọng quá cao, một khi không có đạt tới tiêu chuẩn kỳ vọng, vậy sẽ thực thất vọng, phi thường thất vọng. Ta lựa chọn cách sống không làm mình thất vọng thì hơn.”

Lúc nàng vừa nói xong, Vô Diễm vừa vặn vãn tóc xong cho nàng, cầm lấy khăn che mặt mang lên, “Đi thôi, ta có chút đói bụng.”

“Được.” Bách Lí Liên Dịch thầm tiêu hóa  lời nàng nói, miệng vẫn theo thói quen đáp lại, chính là, không biết từ khi nào đã có thói quen này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro