Chương 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julia

Bách Lí Liên Dịch nhướng mày, nàng đây là…… Thiện lương? Rõ ràng nàng không phải là người thiện lương như vậy, nhưng mà hành động lại không phải ra vẻ tí nào, rốt cuộc đâu mới là con người thật của nàng? Giờ khắc này, Bách Lí Liên Dịch cực kỳ muốn tìm được đáp án.

Lúc tìm được hai đứa nhỏ thì chúng đang chơi cùng đám hài tử, mồ hôi đầy đầu, thời tiết đầu đông, nên thân ảnh bọn nhỏ lẩn vào trong sương, khó mà nhìn kỹ được.

“Tiểu Ngọc, Tham Oa, chơi vui vẻ không?”

Hai đứa nhỏ cười hì hì, phất tay tạm biệt bằng hữu vừa mới quen, chạy đến bên cạnh tỷ tỷ làm nũng, Tình Nhi cầm khăn lụa lau mồ hôi cho bọn nhỏ, trong mắt ẩn ẩn ý cười.

“Ân, chơi với bọn họ rất vui.” Tiểu Ngọc hưởng thụ nhắm hai mắt để tỷ tỷ lau mồ hôi cho, mỉm cười ngọt ngào.

Lau cho cả hai đứa nhỏ xong, “Tỷ tỷ muốn đi đi một nơi, đệ với Tham Oa đi cùng Hiên Viên được chứ?”

“Hảo.” Hai người ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Hiên Viên , mỗi người nắm một bên tay Hiên Viên.

Tinh Quang cùng Vô Diễm tiến lên vài bước đứng ở sau lưng Tình Nhi, Vô Diễm cầm hòm thuốc cổ xưa, so với rương cồng kềnh lúc trước nhìn đỡ hơn nhiều, bên trong là chút dược thảo với thuốc viên, còn đại bộ phận thì đã để trong không gian, cái rương nhỏ là để dùng trang trí nhiều hơn thực dụng.

Đi một vòng, Tình Nhi không thấy có tiệm thuốc nào ở trong trấn nhỏ này , chợt hiểu bản thân đã quá đề cao, nơi này có được một thầy lang là đã không tệ rồi, còn mong có được hiệu thuốc ra mô ra dạng sao? Cười tự giễu, “Tinh Quang, ông đi hỏi xem ở đây có xích cước đại phu không.”

Tinh Quang vâng lệnh, hướng một cụ ông ở cách đó không xa hỏi thăm, sau đó liền quay lại, “Tiểu thư, cụ ông đó nói nơi này căn bản không có xích cước đại phu, nếu ai bị bệnh liền tự lộng một đơn thuốc gia truyền để trị, thuần túy dựa vào kinh nghiệm để bốc thuốc, bốc không trúng liền coi như đợi chết.”

Tình Nhi nào có ngờ được dân chúng một khi bệnh chỉ có thể tự chịu đựng vượt qua, ngay cả thầy lang cũng không có một người, trấn nhỏ này tuy không gần biên cương nhưng cũng không phải là nơi hoang vu, đây là trấn gần nhất Lương Châu, như vậy, trấn Nghênh Phpng liệu có đại phu hay không? Nàng ở nơi đó đã nhiều năm cũng chưa chú ý qua việc này.

“Tiểu thư, vừa nãy ông ấy hỏi ta có phải đại phu không, nói phía trước có người bệnh, nếu là đại phu, mời chúng ta đi nhìn xem.”

“Đương nhiên là được.” Nhìn cụ ông luôn nhìn sang phía này, Tình Nhi hướng Tinh Quang nói: “Mời ông ấy dẫn đường đi, chúng ta sẽ đi xem thử.”

“Dạ.”

Biết nơi này thực sự có người là đại phu, cụ ông rất cao hứng, vui vẻ dẫn mọi người đi, không tới vài bước, đây là mộc phòng sụp xệ không che nổiđược mưa gió, lung lay sắp đổ, mái hiên đặc biệt thấp, Tình Nhi đi qua đương nhiên không thành vấn đề, Tinh Quang thì phải khom người mới không fdujng đầu, so với Tinh Quang còn muốn cao nửa cái đầu Bách Lí Liên Dịch liền càng không cần phải nói.

“Liên Dịch, ngươi ở bên ngoài chờ đi, bên trong không khí không tốt lắm.”

Bách Lí Liên Dịch vốn có chút do dự lại bỏ qua, “Không sao cả, kiến thức sinh hoạt của người khác không phải là mục đích ta tới sao?”

Tình Nhi không có ý kiến, cũng không có cự tuyệt hắn đi theo, phòng nhỏ xíu như vậy, còn có người bệnh, không khí cùng hoàn cảnh đều không có tốt, dù sao nàng đã nhắc nhở qua.

Nhà ở thật sự vừa lùn vừa nhỏ, còn kín mít, lão nhân đi vào liền hô, “A Hổ, mau ra đây, gia gia mang quý nhân tới.”

“Gia gia, ngài cẩn thận một chút, trong phòng tối lắm.” Thanh thanh lượng lượng thanh âm, Tình Nhi vừa nghe liền biết đây là một thiếu niên chưa vỡ giọng.

“Không có việc gì, không có việc gì, gia gia mắt tốt lắm, cha con hôm nay như thế nào?”

Giọng nói của A Hổ sa sút một chút, “Vẫn rất đau, mấy cái thảo dược đó hình như không có tác dụng lắm, gia gia……” Vừa ngước mắt lên đã thấy đằng sau có mấy người, vội lo lắng hỏi, “Gia gia, đây là……?”

“Xem ta này, người già rồi trí nhớ chính là không tốt, nghe nói bọn họ có người là đại phu, ta liền hỏi bọn họ có thể giúp cha con xem được không, không nghĩ tới bọn họ đáp ứng rồi, quý nhân tới cửa, A Hổ, mau đi pha trà.”

Tình Nhi nhanh ngăn lại, nhân gia điều kiện như vậy khả năng không đem đủ được chén trà cho họ, không duyên cớ làm tiểu hài tử ngượng ngùng,

“Không cần khách khí, gia gia, ta chẩn bệnh trước lại nói.”

“Đại phu là ngươi?” Cụ ông trợn to mắt, ông còn tưởng rằng là cái vị trung niên kia đâu, ai dè lại là một cô nương, có thể xem bệnh sao? Đừng có đem cha Đại Hổ lăng lộn một trận nha.

Phảng phất như nhìn ra ý nghĩ của ông ấy, Tình Nhi cũng không có nhiều lời, đi thẳng đến trước giường kiểm tra tình huống, vừa hỏi tiểu hài tử mới 11,12 tuổi kia, “A Hổ, cha ngươi sao lại bị thương vậy?”

Vết thương giống trảo này, là do thứ gì đó có vuoits tạo ra, ở chỗ nặng thậm chí còn thấy được xương cốt, nhẹ một chút mơ hồ có máu, nếu không có đại phu trị liệu, sống cũng chịu tội.

A Hổ cúi đầu, giọngcó chút nghẹn ngào, “A cha đi vào núi đốn củi, tới buổi tối còn không có trở về, ta liền leo lên đỉnh núi ông ấy hay đi để tìm, sau lại ở một cái khe suối tìm được a cha, sưc sta nhỏ không thể đỡ được người, liền chạy về thôn xin giúp đỡ, ta giúp a cha dùng rất nhiều dược, chính là một chút dùng cũng không có hiệu quả, a cha nói không nên lời, chỉ luôn hừ hừ, ta biết a cha rất đau, đại phu, ngài…… Ngài có thể làm a cha không đau nữa không?”

Hắn hỏi chính là có thể làm cho a cha của hắn không phải đau nữa, chứ không phảo là có thể chữa khỏi cho cha hắn được hay không, điều này làm cho Tình Nhi thầm cảm khái, một gia đình nghèo rớt mồng tơi thế này, cả hai cha con đều dựa nhau mà sống, trong mắt đứa nhỏ này rõ ràng viết, chỉ cần có thể làm cho a cha không còn đau nữa, cho dù chỉ còn lại một mình hắn cũng không quan hệ, kiên cường làm người ta đau lòng.

“A Hổ là đứa nhỏ ngoan, cha ngươi sẽ không nỡ bỏ ngươi lại đâu, yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho hắn.”

Được sự đảm bảo, hai mắt hài tử sáng lên, còn ẩn chưa ánh mắt nhưng đẹp như cầu vồng sau mưa,  Tình Nhi biết, hài tử này khiến nàng càng thêm kiên định khi quyết định chọn nghề y, bởi vì trong nháy mắt kia, nàng rất vui sướng, bởi vì nàng có thể cho người khác hy vọng, hơn nữa có thể thực hiện nguyện vọng này.

Tựa như năm đó, lúc nàng mới nhập tổ chức, cũng từng thiên chân hy vọng có người đưa nàng thoát khỏi khổ ải, nhưng đến lúc cuối đời cũng không có chờ được. Hiện giờ nàng có bổn sự này, nguyện ý cho người ta hy vọng đồng thời thực hiện nguyện vọng của họ.

“Thật sự? Cảm ơn đại phu, cảm ơn đại phu, ta…… Ta đi nấu nước, ta cấp đại phu nấu cơm.”

Vô Diễm vội giữ hắn lại, lấy mấy trái cây tươi ngon ra nhét vào tay hắn  “Bọn ta vừa mới ăn cơm xong, không đói bụng, hư, tiểu thư bắt đầu trị bệnh cho cha ngươi, đừng có nói chuyện.”

A Hổ mím môi, khẩn trương nhìn Tình Nhi bắt mạch, nhất thời cũng quên cất trái cây, nín thở nhìn xem.

Bách Lí Liên Dịch làm một cái thanh thủy thuật trên người, dùng linh lực bao mình lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, trong nhà này không khí quá ô trọc, con người sao có thể sống trong hoàn cảnh này được vậy?

Nhìn nữ nhân đang nghiêm túc bắt mạch, nàng đâu giống như không thoải mái, ngược lại còn giống như cá gặp nước là như thế nào, dùng thị lywjc của hắn mà nói, cái ngườ nằm trên giường này có bao nhiêu là thảm, nhân loại không có linh lực hộ thân đã phải chịu vết thướng thế này, tốt nhất nên tìm biện pháp tự sát cho hết đau khổ có phải thống khoái hơn không, toàn thân không có một chỗ lành lặn, người có bộ dạng thế này dám xuất hiện trước mặt hắn đó hả, tuyệt đối sẽ bị hắn ném xa ơi là xa, nhưng hôm nay lại do hắn tự ý muốn theo vào, cho nên, cho nên bị vả mặt rồi.

Tình Nhi bắt mạch đã biết tình huống quá tệ rồi, A Hổ dùng những thảo dược đó không phải không có chút tác dụng, nếu không có những thảo dược đó, cha hắn đã sớm không còn, chỉ là thảo dược này dược tính quá kém, miệng vết thương đã thối rữa, nhiệt độ cơ thể đã tăng nhanh , cũng không phải chuyện tốt gì.

Đưa một tia linh lực vào chặn cảm giác đau đớn củ y, quay đầu lại nhìn Vô Diễm nói: “Cho ta một vò rượu mạnh, cụ ông, phiền toái ông mang A Hổ đi ra ngoài, tiểu hài tử không thích hợp nhìn cái này.”

“Ai, đã biết, Hổ Tử, đi, chúng ta đi ra ngoài chờ.”

A Hổ nhìn a cha, không nói gì, yên lặng đi theo gia gia đi ra ngoài.

Vô Diễm từ trong không gian lấy rượu ra, giúp tiểu thư cột tay áo lên, rồi mới giúp đỡ tiểu thư dùng rượu mạnh lau người cho nam nhân nằm trên giường, cũng may mấy chỗ quan trọng trên người hắn không có bị thương.

Rượu mạnh đụng phải miệng vết thương nổi lên bọt xèo xèo, nhìn vô cùng ghê tởm, trong phòng chỉ còn lưu lại hương rượu, chỉ cần không nhìn Tình Nhi xử lý miệng vết thương, Bách Lí Liên Dịch vẫn có thể chịu đựng, chính là ánh mắt khokng chịu khống chế vẫn cứ nhìn qua.

Nếu hắn nhớ không lầm, nơi này vẫn còn phong tục nam nữ bất cận thân, thanh danh là mệnh của nữ nhân, cho dù nàng là công chúa cũng không được chiếm bất kỳ tiện nghi nào, quan trọng là, cái bộ dạng lúc này của nàng có chỗ nào do dự chứ, phảng phất như cái người nàng đang trị liệu không phải là nam nhân, mà giống rối gỗ hơn, liền tính là ở thế giới kia của hắn, nữ nhân cũng chả dám nhìn nam nhân trần trường mà không có biểu tình gì như vậy được.

Nếu việc làm hôm nay của nàng bị truyền ra, nàng còn có thể gả được ư? Liền tính thân là công chúa, chỉ sợ cũng sẽ ăn không hết gói đem đi đi, sách, thật muốn nhìn biểu tình của nabgf lúc đó sẽ như thế nào.

Suy nghĩ quái quía ngo ngoe rục rịch, ý tưởng đen tối muốn thực hiện liền, nghĩ nghĩ, Bách Lí Liên Dịch tạm thời áp xuống, hiện tại còn không phải lúc, chờ cơ hội thích hợp vậy……

Tình Nhi hết sức chăm chú nhìn miệng vết thương biến hóa, một tay vẫn luôn bắt mạch không bỏ, chờ miệng vết thương đã không còn bọt khí nổ lên nữa thì toàn thân nàng đã ướt hết mồ hôi, tùy tiện giơ tay dùng tay áo xoa xoa cái trán, không cho mồ hôi rơi xuống miệng vết thương, báo mấy tên dược để Vô Diễm tìm dược để làm thuoics bôi, lại từ bình sứ đổ ra hai viên thuốc uy hắn nuốt vào, thuốc vào miệng liền tan cũng tỉnh không ít phiền toái.

Thấy Vô Diễm nơi đó còn phải mất một lúc mới xong, Tình Nhi cầm chút dược thảo nàng trữ ra, ấn theo toa làm vài bao, lấy ấm đun thuốc trong không gian và dược đưa qua, “Tinh Quang, giao cho Mạc Ngữ đi ngao dược.”

“Dạ.” Tác dụng bây giờ của Tinh Quang chỉ có thể làm chạy chân, phương diện y lý ông không hiểu, cũng không dám tùy ý hỗ trợ, trợ thủ có Vô Diễm rồi, ông không cần xuất toàn lực làm gì.

Vừa ra khỏi cửa liền bị A Hổ đang nôn nóng keks vạt áo, “Đại gia, a cha ta như thế nào?”

Bị một tiếng đại gia chấn trụ Tinh Quang ho nhẹ một tiếng, quơ quơ đồ vật trong tay, “Có tiểu thư ở không thành vấn đề, ngươi an tĩnh chờ là được.”

“Hảo, hảo, ta chờ.” A Hổ nhanh buông tay, hắn sợ mình mà thêm một cái động tác, dược này sẽ bay mất mất.

======
Chương cho ngày va lung tung khi ngồi ở nhà nhìn virus codonqua chay lông bông ở ngoài.

Quà sinh nhật trễ của Blog, blog đã được 8 tuổi rồi 🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro