Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julia

Đột nhiên, Bách Lí Liên Dịch cười, trong nháy mắt như băng tan, xuân về hoa nở, “Hảo, ta hiểu ý nàng.”

Trong thời gian ngắn ngủi, không ai biết Bách Lí Liên Dịch suy nghĩ cái gì, sẽ làm ra quyết định thế nào, chỉ biết…… Bọn họ hình như rơi vào mùa xuân yêu thương.

Tình Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm, chân có chút mềm, với cái khí thế khủng bố thế này, nếu Liên Dịch không thủ hạ lưu tình mà nói, nàng một giây đều kiên trì không được, coi như Liên Dịch thu liễm hơn phân nửa, vẫn là khiến nàng không chịu nổi, nếu không phải dựa vào tự tôn cường chống, nàng đã ngã xuống trước khi hắn nói rồi.

“Vậy là tốt, Vô Diễm, đỡ ta đến sương phòng nghỉ ngơi.” Trạng thái yếu đuối thế này, nàng cũng không giấu, hơn nữa Vô Diễm ở gần 2 người họ như vậy, tình huống so với nàng còn tốt hơn, bảo nàng ấy đỡ đi nghỉ ngơi, chi bằng nói cả hai dựa vào nhau lên xe ngựa.

Bách Lí Liên Dịch chỉ lẳng lặng đứng, không có tiến lên, hắn chưa bao giờ nghĩ, có lúc gương mặt đẹp trai xuyên vũ trụ này lại là khuyết điểm của hắn, nhưng mà cũng thật quá đáng giận, nữ nhân này, đúng là khắc tinh của hắn.

“Thiên Vũ, ngươi nghĩ sao?”

Thiên Vũ nuốt nước miếng, không biết nên trả lời thế nào, y cũng không đoán được ý chủ tử bây giờ ra sao, nếu nói thật, lại là điều chủ tử không muốn nghe, nói dối thì trái với lương tâm thiện lương của y rồi.

Bách Lí Liên Dịch không cho y suy nghĩ thêm nhiều, trực tiếp nói: “Lần đầu tiên bị người khác cự tuyệt, hơn nữa còn không lưu tình chút nào, đúng là…… trải nghiệm lạ lùng.”

Chủ tử, ngươi…… Ngươi có phải bị đả kích quá nên hóa điên rồi không? Thiên Vũ rất muốn hổ, nhưng, y không có lá gan lớn như Tịch Tình Nhi, chỉ có thể nuốt vào trong bụng, miệng đáp: “Thuộc hạ chỉ có thể nói, ánh mắt nhìn người của Tiểu Đinh Đương không tồi.”

Bách Lí Liên Dịch nhìn Tiểu Đinh Đương đang nhìn trộm hắn, khuôn mặt tươi cười khiến người ta phải noor da gà, “Tiểu Đinh Đương à, đúng là phải khen thưởng một chút, được rồi, ưu khuyết điểm bù trừ, sẽ không phạt ngươi.”

Tiểu Leng Keng thiếu chút nữa là đã quỳ xuống tạ ơn, xem ra nó có thể ngủ ngon được rồi, cái cảm giác nửa đem giật mình tỉnh dậy thật không tốt tí nào, lại còn có không ở bên cạnh tỷ tỷ.

Hành trình trong mấy ngày kế tiếp lại bình lặng hơn rất nhiều, Tình Nhi không quan tâm nên đi nhập định, nàng tin tưởng có Liên Dịch ở đây, không ai có thể thương tổn nàng, nàng cũng tin tưởng, Liên Dịch sẽ không mặc kệ sống chết của nàng, tự tin này càng lúc càng cao.

Thời gian cứ vậy mà thôi đưa, mãi đến khi đến một cái trấn nhỏ, không khí đè nặng này mới có chút biến đổi, “Tiểu thư, tìm chỗ ăn chút gì hay trực tiếp tìm khách điếm nghỉ ngơi?”

Nàng được Vô Diễm đỡ xuống, “Ngồi cả ngày đau lưng quá, ta muốn đi dạo.” Hai tiểu hài tử nhảy nhót trước tỷ tỷ một bước nhảy xuống xe ngựa, Bách Lí Liên Dịch sau đó cũng đi theo ra tới, đi cạnh Tình Nhi , trải qua sự đối đầu lúc trước, vô hình trung cả hai lại có một sự ăn ý đến kỳ lạ.

Hiên Viên để Vô Diễm đi bên cạnh hai người, con mình cùng những người khác đánh mã xa đi đằng sau một khoảng cách, Kê Nghi cùng chúng yêu lại khỏi phải nói, cách càng xa hơn.

Hai tiểu hài tử ngoan ngoãn không chạy xa, liền vây quanh ở bên cạnh Tình Nhi, chạy xa một chút lại chạy về, chạy quanh nàng cái rồi lại chạy đi, tay cầm tay đi chạy về phái trước, thế giới này đối mà nói, rất nhiều thứ mới mẻ, chơi rất vui à.

Tình Nhi ôm chồn tía đi chậm theo hai đứa nhỏ phía trước, tay lại vô thức vuốt nhẹ lông chồn, đánh giá cái trấn nhỏ này, dùn ánh mắt người hiện đại mà nói, thật sự đủ rách nát, mặc kệ là kiến trúc hay cách ăn mặc, đều gần với hai chữ rách nát, mặc kệ ở nơi nào, đều có hai mặt sáng tối, mà nàng đứng ở ánh sáng, nhìn đến cảnh trong tối, sinh hoạt trong bóng tối, lại nhìn thấy hy vọng trong ánh sáng.

Chọn một tiệm cơm nhìn coi như được nhất lại là duy nhất trên trấn mà đi vào, tuy không phải là ánh sáng ngời ngời như ánh mặt trời, nhưng cũng đủ khiến người ta không thích ứng được, Vô Diễm rất muốn lôi kéo tiểu thư đi phía sau nàng, tay vươn ra trong nháy mắt thu lại, tiểu thư…… Sẽ không cao hứng.

Chủ quán cả đời này chưa bao giờ thấy người nào đẹp quý khí như vậy, hai mắt sững sờ nhìn họ ngồi xuống, mà quên cầm giẻ lau lau bàn, chờ hắn phản ứng lại mới hối hận.

Một cửa tiệm nho nhỏ nhanh chóng ngồi đầy người, Thanh Liễu, Vô Diễm cùng Mạc Ngữ bắt đầu bận việc, nhìn ấm trà không sạch sẽ đã bắt đầu nhăn mi, không hề nghĩ ngợi liền thay đồ mình mang, Tình Nhi nhìn mà chỉ biết cấm ngữ, nàng nào để ý mấy thứ này chứ, có khổ nào mà chưa nếm qua?

Đợi các nàng pha xong trà, chủ quán mới phản ứng lại, không tự giác kéo quần áo trên người, tiến lên vài bước hỏi: “Khách quan là nghỉ chân hay là ở trọ?”

Thư Dục lấy ra bạc vụn đưa qua, “Ăn cơm, ngươi đem đồ ăn tốt nhất trong tiệm ra xho mỗi bàn một phần, phải sạch sẽ chút.”

Chủ quán có chút không vui, “Tuy cửa hàng của ta nhỏ, nhưng đồ ăn rất sạch sẽ.”

Thanh Liễu vội giảng hòa, “Ca ca của ta không biết nói chuyện, chủ quán chớ trách, tiểu thư nhà ta có chút đói bụng, ngươi nhanh chóng mang đồ ăn lên đi.”

“Được được, lập tức có ngay, mời ngài trước uống nữa đã.” Chủ quán là người sảng khoái, nghe Thanh Liễu nói vậy cũng không so đo nữa, lập tức vào bếp thương lượng với lão bà nên làm món gì, tiểu địa phương như thế này hiếm lắm mới có khách quý.

“Tỷ tỷ, Tiểu Ngọc đi ra ngoài chơi được không? Sẽ không chạy xa đâu.”

Tình Nhi sờ sờ đầu nhỉ của nó, đặt chồn tía vào tay nó, “Đi đi, mấy thứ này đệ cũng ăn không hết, Tham Oa cũng cùng đi sao?”

“Ân, cùng đi, Tham Oa chưa từng thấy qua nữa.” Tham Oa cười tủm tỉm kéo Tiểu Ngọc chạy ra ngoài, trước kia Bách gia gia đều không cho nó chạy lung tung ở phàm giới, hiện tại có Tiểu Ngọc cùng đi, Bách gia gia sẽ không cằn nhănd nó nữa.

“Tiểu thư, người chiều chúng quá rồi.” Vô Diễm cười, không hề có ý tứ răn dạy, chỉ là việc nào ra việc đó.

Tình Nhi vén lên khăn che mặt uống ngụm trà, mềm nhẹ cười cười, “Tiểu hài tử nên được sủng, thì phương diện giáo dục mới dễ, hơn nữa hai đứa nó không phải tiểu hài tử bình thường, nên được sủng, yên tâm.”

Rất nhanh, chủ quán bưng đồ ăn ra, làm công tác của tiểu nhị, một phụ nhân trang dung giản dị đeo tạp dề bưng đồ ăn để trên án, hiển nhiên là một đôi phu thê đảm đương, hơn nữa nữ nhân này lại là đầu bếp, ở thời không này đầu bếp nữ rất hiếm.

Thấy ánh mắt họ nhìn phương hướng phòng bếp, đoán được họ nghĩ gì, sang sảng cười nói: “Đừng xem thường bà nương nhà ta, nàng làm đồ ăn là ngon nhất, nổi danh làng trên xóm dưới, nhà ai có việc hỷ đều thỉnh nàng tới chưởng muỗng cả, hôm nay ngài vận khí tốt nàng không có đi ra ngoài, bằng không ngài còn ăn không được đâu.”

Vẻ mặt tự hào, rất là vinh dự nói, nữ nhân đại khái cũng nghe được, vén mành phòng bếp lên cười mắng: “Thổi phồng cái gì đó mau vào hỗ trợ, khách nhân, các ngươi dùng thong thả, nơi hương dã không có gì tốt, có điều đồ ăn bọn ta làm rất sạch sẽ, ngày thường cũng là ăn như thế này.”

Tình Nhi gật gật đầu, cầm lấy chiếc đũa nói: “Nếu đã bước vào đây, đương nhiên tin được.”

Hai người vừa lòng tiếp tục ở trong phòng bếp bận rộn, Tình Nhi gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong miệng, ngô, là thịt vịt, hương vị rất ngon, hơn nữa phân lượng thực đủ, ít rau, thịt vịt nhiều, là cái bổn phận chủ quán.

Bách Lí Liên Dịch nhìn nàng một chút cũng không chê cầm lấy chiếc đũa liền ăn, do dự một chút cũng cầm lấy chiếc đũa gắp một khối bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, hắn đã sớm ở cảnh giới không cần ăn cơm, chỉ là ngày thường vẫn là sẽ ăn một chút, ăn cũng là lạc thú a.

Đồ ăn này nhìn không tinh xảo, nguyên liệu cũng là đơn giản nhất, một chút cũng không quý hiếm, chính là nhập khẩu lại có một cổ…… Nói như thế nào nhỉ, rất giống những cái cuốn sách trong góc xó miêu tả, hương vị gia đình, Bách Lí Liên Dịch không biết sao sẽ có cảm giác này, lại gắp một khối bỏ vào trong miệng, tiếp tục tìm cảm giác.

Hành động của hắn làm bốn vị phó điện muốn rớt tròng mắt, chủ tử bọn họ…… Cư nhiên sẽ ăn cái này? Còn ăn hai đũa nữa chứ? Đây là vị chỉ thích uống Thính Âm Tuyền thủy, chỉ ăn sơn trân hải vị sao? Nếu là đi Minh Không Điện phòng bếp hỏi một chút chủ tử có bao nhiêu khó hầu hạ, chủ bếp nơi đó nhất định sẽ nói cho ngươi, đó là bọn họ gặp qua, nghe qua, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả cực kỳ khó, nguyện vọng của bọn họ là muốn làm ra một đạo đồ ăn khiến chủ tử tán thưởng, nhưng cái vị trước mặt này, có đúng là vị kén ăn trong truyền thuyết không.

Ở một nơi đơn sơ, đồ ăn lại quá bình thường không thể bình thường hơn, chiếc bàn đen kịt, đôi đũa không biết bao người dùng qua, chủ tử cư nhiên…… Cư nhiên ăn?

Đồ ăn liên tục được mang lên, đều dùng tô lớn trang, phân lượng mười phần, Tình Nhi ăn đến phi thường vui vẻ, trong nhà đồ vật quá mức tinh xảo, tuy rằng hương vị cũng ngon, nhưng lại thiếu cái hương vị bình đạm này, sinh hoạt bình bình đạm đạm mới là lạc thú trong nhân sinh, nếu ai có thể oanh oanh liệt liệt cả đời, kia hắn nhất định sẽ sớm chết, cho dù người thần kinh thô cũng không chịu được.

“Lão bản nương tay nghề rất tốt đó.” Tình Nhi có chút lo lắng cho hai đứa nhỏ lâu rồi còn chưa về ăn cơm, ăn xong không được bao lâu, đứng dậy nói.

“Ha ha, ta nói không sai đi, lão bà ta tay nghề không thể chê được đâu.”

Ngữ khí vô cùng tự hào, Tình Nhi lại cảm thấy ấm áp, nữ nhân là luôn hy vọng, mình sẽ có vị trí trong lòng của nam nhân, có thể được lấy làm kiêu ngạo cho hắn.

Hướng Thanh Liễu gật đầu, Thanh Liễu hiểu biết tiến lên trả tiền, không đợi lão bản nói bao nhiêu tiền, trực tiếp lấy ra mấy thỏi bạc đặt lên bàn, rồi lập tức xoay người đuổi theo tiểu thư, chủ quán tưởng nói cái gì, cuối cùng, cũng chỉ nhìn theo một đám người rời đi.

“Bà nương, nếu mỗi tháng đều có thể thu mấy bàn khách nhân như thế, chúng ta có thể sớm một chút đóng cửa đi tìm nhi tử, lộ phí còn thiếu không nhiều lắm.”

Khuôn mặt vốn sáng ngời ngời của phụ nhân nháy mắt ảm đạm xuống, “Nhẫn nhịn được một thời gian dài như vậy, lại kém bao nhiêu thời gian, nhi tử nói không chừng được người nào có hảo tâm thu lưu không biết chừng.”

Biết rõ đây là chuyện không có khả năng, phụ nhân vẫn trấn an trượng phu, cũng trấn an chính mình, bằng không, nàng thật sợ chính mình sẽ không chống đỡ nổi.

Bước chân vốn bước bỗng dừng, Tình Nhi cũng không quay đầu lại phân phó nói: “Thanh Liễu, trở về cấp chủ quán đưa tấm ngân phiếu, cái gì cũng không cần phải nói.”

Thanh Liễu khó hiểu, nhưng không hỏi chỉ đáp: “Dạ.”

Đến nỗi đôi vợ chồng già kia phản ứng thế nào …… Cũng không có quan hệ gì với nàng , đôi vợ chồng này đối thoại làm nàng nghĩ tới một việc, tỷ như…… Lừa bán tiểu hài tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro