Chương 132

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julia

Giả bộ không nghe thấy câu nói đầy ám muội kia, Tình Nhi nhớ tới lần đầu tiên gặp Liên Dịch, ánh mắt hắn nhìn Tinh Quang cũng giống như vậy, “Tinh Quang cũng vậy sao?”

Tuy rằng lời nói hàm hồ, Bách Lí Liên Dịch vẫn nghe ra ý tứ trong đó, cười tủm tỉm gật đầu, nhìn phản ứng của nàng, Tình Nhi đúng là có chút rối rắm, “Sao nhìn thế nào cũng thấy mấy người bên cạnh ta đều không bình thường vậy? Nếu là ta không xuất hiện ở đây, bọn họ liệu có giống người bình thường không? Là do ta xuất hiện, bọn họ mới trở nên không tầm thường?”

“Nếu là ngươi không xuất hiện, mhoms tiểu yêu mày sẽ mãi ở trong núi sâu, đối nhân loại lòng mang sợ hãi, nhìn đến bóng dáng sẽ chạy xa ngay, còn thụ yêu kia sẽ không trụ được đến ngày hôm nay, Tinh Quang Ẩn sẽ luôn tâm tâm niệm niệm vì tộc nhân báo thù, với bản lĩnh của hắn, khơi mào chiến tranh cũng không khó, bá tánh tử thương ở trong mắt một người vốn mang cừu hận căn bản không tính là cái gì, Chung Ly Dạ nói không chừng đã sớm chết ở trong tay địch nhân, Đằng Long đổi chủ hoàn toàn có khả năng……” Nhìn ánh mắt Tình Nhi lóe lên oán niệm , Liên Dịch thức thời ngậm miệng, nhưng ý cười trong mắt không cách nào che giấu được, bộ dạng này của Tình Nhi thật đáng yêu.

“Ngươi nói cứ như ta là chúa cứu thế vậy đó.”

“Cũng đâu có khác mấy đâu.” Hắn tuy rằng không có bản lĩnh tiên đoán của Tinh Quang gia tộc, nhưng tu vi cao thâm, thiên hạ bách dị văn đều thấy nhiều rồi, rất nhiều tin tức đều cho thấy không gian này vốn phải hỗn loạn, nhưng trước mắt nhìn lại thì có chút trật tự, phảng phất có người duy trì, mà Tình Nhi lại là biến số duy nhất của không gian này, Yêu tộc vốn không xuất thế cũng xuất hiện ở bên cạnh nàng, huống chi còn có người Tinh Quang gia tộc theo phò trợ, nhìn thế nào cũng thấy không tầm thường.

Đối những người sinh hoạt dưới tầng chót gia cấp mà nói, Tình Nhi không khác gì chúa cứu thế cả, có vài lời nói hắn sẽ không nói, không phải thiên cơ không thể tiết lộ, mà không muốn Tình Nhi gánh quá nhiều gánh nặng, cho dù cộng tuổi tác hai đời cũng hơn 30, nhưng nàng trước mặt hắn chỉ là tiểu hài tử mà thôi

Tình Nhi có chút rối rắm, nhưng cũng không đề lời Liên Dịch nói trong lòng, tuy rằng loại này an ủi có chút biến thái, có điều rất hữu dụng, nàng rất hưởng thụ điều này.

Bách Lí Liên Dịch loại bỏ cấm chế, hắn tự nhiên nhìn ra Tình Nhi không tạo thành cảm thấy bối rối, trong lòng yên tâm, đương nhiên không có ý định đem tin này truyền về, ít nhất trước mắt không có tính toán này.

Nhìn xung quanh, không thấy được hai tiểu hài tử, thả linh thức ra, kh6ng biết hai đứa nhỏ này chạy đến chỗ A Hổ lúc nào, mà đang cùng A Hổ nói chuyện, không khỏi trêu ghẹo nói: “Tiểu Ngọc, đệ thích ứng quá tốt rồi đó, mới đây đã thân đến như vậy rồi.”

Tiểu Ngọc cười đến đắc ý, “Đương nhiên rồi, A Hổ rất tốt, còn làm rất nhiều chuyện tốt, Tham Oa thiếu chút nữa lại không nhịn được muốn đi cứu người, may mắn có đệ trông chừng.”

“Tiểu Ngọc, đệ có muốn thưởng gì không nè?”

Tiểu Ngọc vốn chẳng nghĩ nhiều đến vậy, chỉ là đã quen cái gì cũng cùng tỷ tỳ nói, cùng tỷ tỷ làm nũng, nghe tỷ tỷ nói như thế, tlập tức thuận theo, “Tỷ tỷ, có khen thưởng sao? Tiểu Ngọc đương nhiên muốn, ân, phân Tham Oa một nửa, hắc hắc.”

“Tiểu quỷ, đừng chơi quá muộn, tỷ tỷ đi tu luyện trước.” nàng rất tin tưởng bản lĩnh tự bảo vệ của hai đứa nhỏ, đối với tiểu hài tử, nàng vẫn luôn cho rằng nuôi thả tương đối tốt, giữ lại một chút dã tính cũng là niềm vui trong cuộc sống.

“Đệ biết rồi, tỷ tỷ.”

Cắt đứt liên hệ, Tình Nhi đứng dậy, “Liên Dịch, ta đi nghỉ ngơi trước, ngủ ngon.”

Từ đầu đến cuối Bách Lí Liên Dịch  ngồi ở bên cạnh nghe không sót một chữ, nên không có ý giữ người lại, dù sao lát nữa hắn cũng ôm người ta, nhớ tới dạo gần đây có thể ngủ ngon, Bách Lí Liên Dịch cười vui vẻ, “Ngủ ngon.”

Ở trấn nhỏ nghèo khó này hai ngày, thời gian người bệnh hôn mê tuy rằng lâu hơn, nhưng cơn sốt đã ha xuống, miệng vết thương đã chuyển biến tốt đẹp, để lại dược đủ dùng, dưới cái nắng vàng buổi chiều, đoàn người chuẩn bị rời đi.

Rời khỏi khách điếm, nhìn bên ngoài có chút câu nệ, nhưng mọi người nhiệt tình như cũ, Tình Nhi vỗ trán, tuy rằng biết bọn họ là thiệt tình cảm tạ, nàng muốn chạy trốn thật nhanh, tâm thái không muốn giao tiếp người lạ, vừa nhìn  là biết. Thanh Liễu biết rõ tính nết của tiểu thư, ý bảo Vô Diễm mang theo tiểu thư lên xe ngựa trước, nàng đi giao thiệp với những người dân quanh đây muốn bước đến cũng không dám bước.

“Mọi người đều tan đi, tiểu thư không thích như vậy, nàng không thích cùng người khác giao tiếp.”

Nhị Cẩu Tử thả ra tin tức sờ sờ cái mũi, đại phu sẽ không sinh khí chứ, nếu là đại phu đi mà hắn không thông báo, sợ rằng cửa tiểu khách điếm sẽ bị hương dân bô lão đạp đổ mất, “Thanh Liễu cô nương, chúng ta không có ý gì khác, chỉ muốn đưa tiễn đại phu, vốn còn định đưa chút đồ, chính là…… Cô nương cũng thấy đó, bọn ta cũng không giàu có gì, cũng không thể dùng đồ vật khó coi tặng người, chỉ có thể đưa tiễn đại phu để biểu đạt lòng biết ơn của bọn ta.”

Thanh Liễu hoàn toàn thấu hiểu, ở chỗ này ngốc hai ngày, Trấn trưởng cũng đã tới một lần, ăn mặc cùng những người khác không có gì khác nhau, thoạt nhìn còn bần hơn, nhìn điều kiện tốt nhất ngược lại là Nhị Cẩu Tử – chủ khách điếm, rốt cuộc đây là bộ mặt của trấn mà.

A Hổ ngượng ngùng tiến lên, nắm chặt đồ vật trong tay, “Tiểu tỷ tỷ, đây là rối gỗ đệ làm, đệ muốn đưa cho Tiểu Ngọc cùng Tham Oa, có thể chứ?”

Nhìn hai con rối gỗ hình trâu mới tinh, trong mắt nàng hiện lên hai từ —— giản dị, nhưng nhìn đôi tay đầy vết thương cầm con rối, Thanh Liễu lại một chút cũng không dám coi khinh phần tâm ý n này, tấm lòng như vậy, so với bất kỳ thứ châu báu nào càng quý giá hơn.

“Đương nhiên là được, Tiểu Ngọc, Tham Oa, bằng hữu hai đứa đến tìm này.”

Hai tiểu hài tử đã sớm muốn nhảy xuống xe, chỉ là không có tỷ tỷ đồng ý, bọn họ không dám thu đồ vật, ánh mắt khát vọng nhìn tỷ tỷ đang chống cằm ngồi cạnh cửa sổ, mắt chớp a chớp, liền chờ đợi tỷ tỷ nói ra lời bọn họ muốn nghe.

Tình Nhi cố ý muốn trêu hai đứa nhỏ, nhưng đâu thể nào không thỏa mãn yêu cầu của hai đứa được, thấy Tiểu Ngọc đều nhe răng  muốn nhào tới đây nàng gật đầu, hai người hoan hô vén rèm lên nhảy xuống xe ngựa, chạy đến chỗ tiểu đồng bọn chơi cùng hai ngày này.

A Hổ cũng thật cao hứng, từ khi a cha bị thương hắn vẫn luôn thực sợ hãi, sợ sau này trong căn phòng nhỏ chỉ còn một mình hắn, tuy rằng thúc thúc bá bá đại gia bác gái đối với hắn đều thực tốt, cũng sẽ thường xuyên đưa đồ ăn cho hắn, cùng hắn nói chuyện, nhưng hắn rốt cuộc cũng là tiểu hài tử, biểu hiện hiểu chuyện thế nào thì trong lòng cũng khát vọng có bạn chơi cùng, hai tiểu hài tử theo hắn, cùng hắn làm việc, thường xuyên bồi hắn chơi, hắn chưa bao giờ biết, hai ngày, lại trôi nhanh đến vậy.

Nhét rối gỗ vào tay hai đứa nhỏ, mắt A Hổ hồng hồng, “Nhà ta không có gì, cái này cho các ngươi, các ngươi…… Phải nhớ đến ta, sau này…… Sau này có quay lại nơi này thì hãy đến thăm ta.”

Tiểu Ngọc nhìn rối gỗ trong tay, đây là nó, nó biết, nhìn trong tay Tham Oa, rối gỗ béo đô đô, cực kỳ giống Tham Oa, kéo đôi tay đầy vết thương của A Hổ nhẹ nhàng phất tay một cái, vừa lòng nhìn vết thương biến mất, lúc này mới nói: “A Hổ, ta rất thích lễ vật này, nhất định mỗi ngày sẽ mang theo bên người, tay nghề này ngươi hãy học cho giỏi, nhất định sẽ làm được càng tốt hơn nữa, làm tốt liền có thể bán được tiền, như vậy có thể chiếu cố a cha của ngươi.”

A Hổ chưa kịp chú ý dị thường trên tay, trong lòng ẩn ẩn biết, “Sau này, chúng ta đều không gặp được nhau nữa phải không?”

“Chuyện sau này ai mà biết được? Có duyên nhất định còn có thể gặp nhau.” Lúc này Tiểu Ngọc hoàn toàn không còn bộ dáng thiên chân của tiểu hài tử nữa, bộ dạng lão làng từng trải, lần này tỷ tỷ đến nơi này chỉ do ngoài ý muốn, có thể quay lại đây hay không cũng không nói trước được, vẫn là không nên dễ dàng hứa hẹn thì tốt hơn.

Tham Oa thấy hắn có chút khổ sở, cũng vươn tay nắm lấy tay hắn, “A Hổ, sau này Tham Oa cùng Tiểu Ngọc sẽ lén tới thăm ngươi, Tiểu Ngọc, được không?”

Tiểu Ngọc rất muốn đem mấy lời của đứa nhỏ này thu trở về, có chủ nhân ở đây, nó có khả năng trốn đi sao? Nếu khiến tỷ tỷ sinh khí làm sao bây giờ? Nhưng đã nói tới nước này rồi, hắn cũng không thể nuốt lời được, làm hài tử vừa mới có hy vọng lại thất vọng, nhìn hai đôi mắt nhìn chằm chằm mình, bất đắc dĩ gật đầu, “Được, ta tận lực.”

A Hổ lúc này mới an tâm một chút, lướt qua hai người, mặt hướng xe ngựa, quỳ xuống dập đầu ba cái, ở mọi người đều còn chưa phản ứng kịp, “Đại phu, cảm ơn ngài đã cứu a cha ta, ta sau này nhất định sẽ báo đáp ngài.”

Tình Nhi vén rèm lên, lộ ra khuôn mặt che sa, “Tiểu Ngọc, dìu hắn đứng lên,” Thấy hắn ngoan ngoãn đứng lên, Tình Nhi mới tiếp tục nói: “Ta là đại phu, cứu người là chuyện đương nhiên, ngươi làm Tiểu Ngọc cùng Tham Oa hai ngày này chơi thật sự vui vẻ, ta cũng cảm ơn ngươi.”

Thấy A Hổ có chút ngượng ngùng, Tình Nhi cười cười, liền đổi đề tài, “Mọi người giải tán đi, hai ngày này mọi người đón tiếp ta tốt thế này, như vậy là đủ rồi.” Xác thật là tiếp đón rất tốt, đồ ăn chính do vợ chồng Minh Tử đúng giờ đưa đến, đồ dùng thì vợ chồng Nhị Cẩu Tử nghĩ đến được gì thì dùng đó, tận lực làm nàng ở thoải mái nhất, phỏng chừng đồ áp đáy hòm của tiểu khách điếm này đều móc ra hết để chiêu đãi bọn họ, cuối cùng còn một văn không thu.

Trấn trưởng đứng ở vị trí đầu, chắp tay hành lễ, “Tạ ân nghĩa của đại phu, trấn Hâm Hà vĩnh viễn hoan nghênh đại phu đến đây.”

Thanh Liễu bước hai bước giao thiệp, xe ngựa cuối cùng từ từ rời đi, xốc lên bức màn, nhìn lại trấn nhỏ hoang sơ chìm dần vào trong ánh nắng mặt trời ấm áp, đoàn người đưa tiễn như hòa vào trong vòng sáng, quần áo đầy mụn vá bị ánh mặt trời che giấu nhìn không thấy, chính là Tình Nhi có thói quen nhìn thấu bản chất của sự vật, lúc này những cái mụn vá đó rơi vào mắt nàng lại có chút chói mắt, nếu Đằng Long cường đại rồi, cuộc sống của bọn họ, có phải sẽ trở nên tốt hơn không? Mỗi nơi giống như trấn Hâm Hà ít nhất có thể có cái xích cước đại phu tọa trấn?

Mãi cho đến khi không nhìn thấy xe ngựa nữa, mọi người mới từng người về nhà, Nhị Cẩu Tử vừa đi ra sau hậu viện vừa nói với nương tử: “Đây mà là đại phu sao? Không phải là tiểu thư nhà có tiền sao? Còn mang khăn che mặt, đây chính là chuyện tiểu thư nhà giàu mới có thể làm.”

Lão bản nương mặc kệ hắn, mặc hắn một mình ở kia lầm bầm lầu bầu, còn mình thì đi dọn phòng, toàn bộ nhà ở nhìn qua chỉnh tề lại sạch sẽ, nếu không phải nàng ban ngày ban mặt thấy được rõ ràng, thật đúng là sẽ không tin nơi này thật sự có người từng ở. Ánh mắt chợt lóe, nhìn đến trên bàn giống như có mấy thỏi bạc, mắt nhìn đăm đăm lúc sau mới hồi thần, này…… Này…… Như thế nào……

“Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử, mau tới……”

“Xảy ra chuyện gì ,xảy ra chuyện gì, quăng đồ rồi hả?” Nhị Cẩu Tử theo bản năng hô, chờ hô lên mới bị thê tử gõ đầu một cái, “Kêu cái gì mà kêu, nhân gia muốn cái gì đều có, ai sẽ coi trọng đồ vật ở đây chứ?”

Nhị Cẩu Tử tự biết đuối lý, vội vàng hỏi: “Vậy kêu ta làm gì?” Theo tay lão bản nương chỉ mà nhìn, trong nháy mắt cũng sững sờ đứng ở nơi đó, Nhị Cẩu Tử hắn có phải phát tài rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro