Chương 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julia

Một đường vừa đi vừa nghĩ, đi qua vô số thôn xóm trấn nhỏ, ngẫu nhiên cũng gặp một ít huyện thành giàu có, nhưng thấy nhiều nhất vẫn là các bá tánh nghèo khổ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, Tình Nhi không  phải là Tán Tài Đồng Tử, đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá, điểm này nàng vẫn là minh bạch.

Lúc ở một mình, trong lòng luôn suy nghĩ phải giải quyết đống hạt giống trong không gian như thế nào, nếu toàn chờ nàng trồng ra được đồ rồi đưa đến trong cung, kia không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào? Hơn nữa nếu bây giờ đem toàn bộ hạt giống ra ngoài cũng không được, ca ca thượng vị là cần thiết, sau khi thượng vị sẽ phải làm một chút chuyện thu phục nhân tâm, nếu đem mấy thứ này giao cho hắn, hắn có thể huy tác dụng lớn nhất, hoàng quyền luân chuyển được ổn định cũng là lúc Đằng Long phát triển mạnh mẽ nhất.

Nhưng khi nhìn thấy những lương dân mới hơn 30 mà nếp nhăn đầy mặt, không khỏi có chút áy náy, nàng có phải quá ích kỷ rồi không……

“Tình Nhi, đang nghĩ gì vậy?” Bách Lí Liên Dịch làm như rất quen thuộc mà ngồi sáp lại bên canhn Tình Nhi, “Mệt mỏi sao?”

Tình Nhi mắt mơ màng nhanh chóng thanh minh lại, đứng dậy ngồi cách hắn một khoảng, “Việc tư.”

Một câu khiến Bách Lí Liên Dịch nghẹn họng, để cứu lại mặt mũi liền đổi đề tài, “Rất nhanh là đến biên cương, Tình Nhi, người nàng muốn gặp có biết  nàng đến không?” Từ khi đến thời không này, hắn rất ít khi dùng lực lượng của mình, linh thức thì giới hạn lại xung quanh mình, người ở đây qua yếu, căn bản không có uy hiếp được hắn.

Tình Nhi lắc đầu, nàng không có báo, vì muốn cho ca ca kinh hỉ, “Hắn ở quân doanh nên không thể tùy ý rời đi, không thông tri báo cũng có thể gặp được người.”

Vô Diễm lẳng lặng phao trà, trong phòng chỉ có ba người ở, yên tĩnh đến mức làm người ta không dám thở, Bách Lí Liên Dịch cực kỳ thích trà này, liên tục cung cấp Thính Âm Tuyền, cho dù bị Tình Nhi lấy đi một nửa với lý do là làm thù lao cho Vô Diễm, hắn cũng vui vẻ cho.

Tinh Quang Ẩn đi tới, ánh hoàng hôn chiếu lên người lưu lại cái bóng dài, người còn chưa tới, bóng dáng đã báo trước hắn tồn tại, “Tiểu thư, đại công tử…… Khả năng có nguy hiểm.”

Tình Nhi ánh mắt lạnh lùng, “Chuyện như thế nào, nói rõ ràng.”

Cảm nhận được hơi thở người bên cạnh thay đổi, Tinh Quang Ẩn không dám dấu diếm, “Ta vừa rồi bặc một quẻ, quẻ tượng biểu hiện đại công tử có huyết quang tai ương, có điều, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.”

Tâm tình thoáng buông lỏng, đối với vị ca ca trên danh nghĩa này nàng cũng rất quan tâm, cũng không  là do chấp niệm của thân thể này, hay là do hắn là người đầu tiên ở không gian này đói tốt với nàng.

“Thông báo với mọi người, lập tức lên đường, không cần dừng lại nghỉ ngơi, đến biên cương ngay, còn có, bảo Hiên Viên giúp ta chuẩn bị ngựa.”

“Dạ.” Tinh Quang  tuân lệnh, quyết định này của tiêu thư ông cũng đã dự kiến tới, trước khi tới đây ông đã chào hỏi với Hiên Viên, bây giờ thu dọn đồ đạc là vừa lúc.

“Vô Diễm, giúp ta đổi quần áo.”

“Dạ.”

Nhìn theo hai người xoay người vào phòng trong, Bách Lí Liên Dịch một ngụm uống cạn ly trà, Tình Nhi như thế này…… Mới chân chính Tình Nhi đi, loại khí thế này, biểu tình này, mới là Tình Nhi nên có, mà không phải mang theo mặt nạ ôn hòa kia.

Thay đổi quần áo mới, Tình Nhi duỗi duỗi tay chân, lưu loát vô cùng, tuy rằng giơ tay nhấc chân, có cảm giác cổ vận, nhưng thoải mái thanh tân hơn, nàng thực thỏa mãn.

Ra khỏi phòng, thấy Bách Lí Liên Dịch còn đang ngồi không khỏi dừng bước, “Liên Dịch, ta phải nhanh chóng đến biên cương, nếu ngươi không muốn, ta sẽ để lại xe ngựa, bảo người dẫn đường cho ngươi.”

Bách Lí Liên Dịch đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, “Nhưng ta luyến tiếc rời xa Tình Nhi nha, đi cùng nhau thôi, tọa kỵ của ta đã tới.”

Tình Nhi không nói nữa, dẫn đầu ra khỏi phòng, rồi mới…… Thấy trong sân người ngựa (yêu) đứng, cùng một con thú…… Cái quỷ gì đây? Toàn thân đỏ như lửa, mặt như rồng, giác giống lộc, mắt giống sư, lưng hùm vai gấu, lân phiến trên người như da rắn, đuôi ngưu, chân ngựa, giữa đỉnh đầu, có một đôi giác, hỗn hợp vạn thú hả, nhưng nhìn cũng không quá khó coi.

Phảng phất nghe được tiếng lòng của nàng, Bách Lí Liên Dịch hảo tâm giải thích, “Đây là tọa kỵ Hỏa Kỳ Lân của ta, ta gọi nó là Gia Gia.”

Tình Nhi bị tên này làm cho nghẹn họng, Gia Gia…… Là lái xe hả?

Nghe được giọng nói của hắn, vẫn luôn cao ngạo đứng ở đó mỗ  thú liếc mắt qua, ngay sau đó thuấn di lại đây, miệng phun nhân ngôn, “Chủ nhân, sao bây giờ ngài mới triệu ta tới đây, ngài có biết ta đợi lâu lắm không hả?”

Tình Nhi cảm thấy, gia hỏa gọi là Hỏa Kỳ Lân này tốt nhất đừng nói thì hơn, cái loại khí thế cao cao tại thượng này giống y chang như chủ nhân của nó, một mở miệng liền (=.=|||)

Hiên Viên thở phào nhẹ nhõm, nó xuất hiện quá đột nhiên, chờ bọn họ phát hiện, lão nhân gia người ta cực kiêu ngạo liếc nhìn bọn họ, phản ứng đầu tiên còn định đấu một trận, cho dù biết là đánh không lại, nhưng tiểu thư ở đây à, may mắn Thiên Vũ kịp thời nói một câu giải vây, “Đây là tọa kỵ của chủ tử.” Hai bên lúc này mới bình yên vô sự, đối diện nhìn nhau cho đến khi tiểu thư đến.

Khóe miệng Tình Nhi co rút, “Tinh Quang, đến quân doanh yêu cầu bao lâu?”

“Ra roi thúc ngựa không ngừng thì chừng hai ngày.”

“Được rồi, đi thôi.” Tiếp nhận Vô Diễm đưa dây cương định xoay người lên ngựa, bị Bách Lí Liên Dịch một phen giữ chặt, nàng đang muốn bất mãn vội giải thích, “Nếu nàng muốn nhanh chóng đến biên cương thì cưỡi tọa kỵ cùng ta, cho dù đã áp chế hầu hết pháp lực, nhưng tốc độ của nó còn nhanh hơn đám ngựa này.”

Còn không đúng sao? Tọa kỵ của ngươi là kỳ lân, là thần thú đó, ở Trung Quốc cổ đại được xưng là thụy thú báo điềm lành, linh thú trong truyền thuyết có thể so sánh với ngựa bình thường được sao? Tình Nhi trợn tròn mắt, ném dây cương, đi đến trước mặt Hỏa Kỳ Lân, “Ngươi có thể để ta ngồi trên lưng ngươi không?”

Gia Gia thu nhỏ lại thành một con ngựa bình thường, trợn to đôi mắt lớn nhìn Tình Nhi đứng đối diện, sau một lúc, cũng không biết vì cái gì mà nó thấy nàng cực  thuận mắt, Gia Gia đại nhân trước giờ kiêu ngạo vô biên, ngoại trừ mỗ chủ nhân ra không ai có thể chạm vào nó, nay lại gật đầu còn chủ động dính sát vào người nàng ngửi ngửi, “Hương vị trên người ngươi rất thoải mái.”

Vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt Bách Lí Liên Dịch đè đầu nó xuống, “An phận chút, Tình Nhi, đi lên đi, không phải nàng đang vội sao”

Một câu nhắc nhở, bất chấp mọi người nhìn thế nào, nàng xoay người nhảy lên, vừa ngồi ổn, phía sau truyền đến hơi thở, hơi thở này nàng quen thuộc, là Liên Dịch, nghĩ đây là tọa kỵ của hắn, cho dù bị dùng tư thế ôm lấy người thế này nàng coi như tạm chấp nhận vậy.

Bách Lí Liên Dịch cười giống như hồ ly, một tay đem Tình Nhi ôm chặt vào lòng, không cho Tình Nhi cơ  hội hoàn hồn, “Gia Gia, đi thôi, những người khác đi theo phía sau, ta làm thủ thuật che mắt, không ai có thể thấy được các ngươi.”

“Dạ.” Gia Gia giòn giã trả lời, lập tức biến lớn, bay lên trời, nháy mắt ngàn dặm là ý này đi, Tình Nhi cảm thán, trong lòng bắt đầu suy nghĩ ca ca rốt cuộc là gặp nguy hiểm gì, chẳng lẽ lại là bọn họ? Mắt híp lại, nếu thật là bọn họ, như vậy, nàng sẽ tạm thời bỏ qua chính sự, trước diệt cái đám rác rưởi đó, tai hoạ ngầm này thật sự là quá lớn, khiến nàng thực không an tâm.

Nàng cũng quên, bản thân Địch Hi là yêu quái phi hành, để hắn đưa nàng qua là được, căn bản không cần phải ngồi trên lưng Hỏa Kỳ Lân này, không duyên không cớ để người ngồi phía sau này có cơ hội đắc ý, những người khác thật ra muốn nhắc nhở rồi, nhưng bị ánh mắt cực dịu dàng của Bách Lí Liên Dịch nhìn chằm chằm, bọn họ không dám cục cựa.

Đi được nửa đường, Địch Hi thu được tin Tiểu Hắc đưa tới giao cho Tình Nhi, Tình Nhi mới phát hiện, sao nàng lại ngốc thế này, nhưng đã đi được nửa đường rồi, cũng lười so đo, tờ giấy là Thời Văn Chi viết, chỉ vỏn vẹn mấy ngữ, “Tiểu thư, thiếu gia đã xảy ra chuyện, trúng kế địch bị bắt, thỉnh tiểu thư cẩn thận.”

Cẩn thận? Là lo lắng nàng bị phát hiện còn sống sao? Ánh mắt Tình Nhi bình tĩnh nhìn về phía trước, nàng bây giờ, như trở lại trạng thái ngày ấy chuẩn bị làm nhiệm  vụ của tổ chức, tâm lặng như nước, ý nghĩ thanh minh, trong đầu chỉ có nhiệm vụ, mà hiện tại, nhiệm vụ của nàng chính là cứ Chung Ly Dạ.

Cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của mình, mới vừa không lâu, đôi tay này đã cứu không ít người gặp hiểm cảnh, nhưng sau ngày hôm nay, đôi tay này sẽ nhiễm máu tươi rửa cũng không sạch.

Bách Lí Liên Dịch dùng tay mình bao lấy tay nàng, đập vào mắt vẫn như cũ là bàn tay trắng nõn, chỉ là khung xương lớn chút, ngón tay càng thon dài hơn, từ sau lưng truyền đến thanh âm trầm thấp, “Tùy tâm là được.”

Tình Nhi cười nhẹ, “Ta có người cần bảo vệ, nên không ngại dùng sinh mạng của người khác đổi lấy, tội  nghiệt trên người ta cho dù có cứu nhiều người đi nữa cũng không rửa sạch được, thêm vài người nữa thì có sao? Nợ nhiều không đè bẹp được người.”

Nàng là kiểu người buông được bỏ được, cho dù phải giết hơn ngàn người để cứu lấy ca ca, nàng cũng sẽ làm, cam tâm tình nguyện nhận tội nghiệt này trên người, tựa như lúc ấy vì cha mẹ cùng muội muội mà gia nhập tổ chức, giết bao nhiêu người, gián tiếp thương tổn bao nhiêu người, nàng cũng chưa tính, chỉ biết có rất nhiều, rất nhiều.

Bởi vì đây là người nàng muốn bảo vệ, cho dù người khác vô tội thì sao?  Bọn họ chết thì nàng sẽ chịu lương tâm khiển trách, nhưng tuyệt không hối hận, nếu người nàng muốn bảo vệ chết , ai tới bồi? Nàng không vô tội sao? Người bên cạnh nàng không vô tội sao?

Trong mắt Bách Lí Liên Dịch ý cười càng đậm, hắn đã xem thường Tình Nhi, nữ nhân như vậy không thích sao được, hắn phải chống mắt lên nhìn mới được. Ý cười cứng lại, thích? Đây là thích sao? Nói như thế, trái tim hắn gần đây đập nhanh như vậy là vì thích Tình Nhi? Cảm xúc bị người khác ảnh hưởng…Cũng không quá tệ.

Rốt cuộc là thần thú, tuy rằng linh lực bị phong ấn, tới quân doanh cũng chỉ mất hơn 15 phút là cùng, đáp xuống cách quân doanh vài dặm, nhảy xuống khỏi tọa kỵ,  Tình Nhi vỗ vỗ  lưng Hỏa Kỳ Lân, “Gia Gia, ngươi có thể biến thành người chứ?”

Gia Gia chớp mắt to, không nói, mà trực tiếp dùng hành động nói cho nàng, nó có thể.

Nhìn bộ dạng thiếu niên thủy linh linh Gia Gia, Tình Nhi xác định, thế giới kia của Liên Dịch không có người xấu xí, tùy tiện lôi  ra một người đều là vạn nhân mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro