Chương 134

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julia

Thu thập xong xuôi, Tình Nhi dẫn đầu hướng về phía quân doanh, cách cửa vào 100 mét liền đứng lại, đem ngự tứ kim bài vốn ném vào trong góc đã mốc meo giao cho Thư Dục, Thư Dục đưa tay tiếp nhận, hướng nhóm lính gác cảnh vốn cảnh giác với họ đi tới.

Tình Nhi quay đầu nhìn nhóm người theo sau, hình như hơi nhiều thì phải, hơn nữa mục đích đến vốn là quân doanh, không thể để người ta lấy lý do này mà bắt chẹt ca ca được, “Kê Nghi, ngươi dẫn mọi người theo đường cũ quay về, tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi, lúc cần đến các ngươi, ta sẽ không khách khí, Hiên Viên…… Thôi, mấy người các ngươi cứ theo ta đi”

“Vâng.” Vốn còn cho rằng cả mình cũng bị bắt đi, quân doanh là địa phương gì, ông dù ở trong núi sâu cũng biết rất rõ, đây là nơi cấm kỵ nhất ở thế giới nhân loại.

Cũng không biết Thư Dục nói gì, Tình Nhi đến không khiến mọi người chú ý, binh lính dẫn đường là một trong hai người gác cổng, hắn cho là Tình Nhi không thấy được nên mới trộm nhìn nàng một cái.

Càng đến trung tâm, không khí liền khác biệt, cái này gọi là ngoại tùng nội khẩn? Nàng vốn còn cho quân doanh Đằng Long vô dụng lắm chứ.

Khuôn mặt bất biến của Thì Văn Chi cũng không giữ được, bởi vì bị thương mất máu quá nhiều nên khuôn mặt trắng bệch, trước ngực trần trụi là một đạo vết thương dài một thước, cho dù đã dùng băng gạc băng bó lại,nhưng do hắn giaỹ dụa mà máu thấm ra, “Đại ca, huynh không được động, đại phu nói, miệng vết thương này của huynh mà vỡ ra thì ông ấy cũng không cứu được.”

“Đại hoàng tử sinh tử không rõ, ta sao có thể an tâm ở đây dưỡng thương, Ngữ Lập, đỡ ta dậy.”

Nam nhân gọi là Ngữ Lập kích động nói, “Huynh đứng dậy thì có thể làm được gì? Bò đi tìm Đại hoàng tử sao? Chúng ta có  sốt ruột cũng vô dụng, nhóm Tam Nhi đã phân công đi thăm dò tin tức, Sầm tướng quân sẽ không màng sinh tử của Đại hoàng tử mà không lo đâu .”

Thì Văn Chi đương nhiên hiểu chứ, chỉ là…… Chỉ là…… Đáng chết, sao hắn lại cố tình bị thương lúc này chứ? Nếu hắn đi theo bên cạnh Đại hoàng tử, thì Đại hoàng tử sao có thể bị người thiết kế giam giữ được?

“A Thì, hiếm khi nhìn thấy bộ dáng sốt ruột này của ngươi đó.” Giọng nói cất lên làm Thì Văn Chi giật mình ngẩng đầu, ngay sau đó một trận choáng váng khiến hắn thiếu chút nữa ngã xuống giường, may mắn Ngữ Lập tay chân lanh lẹ đỡ lấy, miễn cưỡng không làm vết thương của hắn thêm nặng.

“Tiểu thư…… Tiểu thư, sao ngài lại đến nhanh như vậy được……” Chợt nhớ tới cái gì, giãy giụa muốn xuống giường hành lễ với Tình Nhi , Tình Nhi tiến lên một bước ngăn chặn hắn, có chút bất mãn, “Nằm xuống, lúc này đừng có làm loạn, bằng tình trạng bây giờ của ngươi mặc kệ là làm cái gì đều tăng thêm phiền toái cho người khác.”

Thì Văn Chi còn không kịp nói chuyện, Ngữ Lập đã bất mãn, “Ngươi dựa vào gì mà nói vậy hả, Thì đại ca là lo lắng Đại hoàng tử……”

“Câm miệng, đây là Cửu công chúa điện hạ, còn không thỉnh tội.” Tuy rằng biết rõ tiểu thư sẽ không trách móc, Thì Văn Chi vẫn có chút khẩn trương, Ngữ Lập cái gì đều tốt, nhưng tính tình quá dã, trừ bỏ hắn cùng Đại hoàng tử nói, những người khác nói cái gì hắn đều nghe không vào.

Ngữ Lập ngu ngơ, Cửu…… Cửu công chúa? Đám hoàng tử công chúa sao cứ thích chạy đến đây vậy? Hắn cũng không phải cái không có đầu óc, dứt khoát quỳ xuống, “Ngữ Lập bái kiến Cửu công chúa điện hạ, Ngữ Lập không biết là Cửu công chúa, mạo phạm ngài, thỉnh công chúa giáng tội.”

Tình Nhi phất phất tay, “Đứng lên đi, không trách ngươi được, A Thì, ta trước trị thương cho ngươi.”

“Nhưng  Đại hoàng tử……”

“Cũng chả mất bao nhiêu thời gian.” Tình Nhi đánh gãy lời hắn nói, chuyên tâm bắt mạch, nàng không phải không lo lắng an toàn của Chung Ly Dạ, nhưng người bị thương trước mặt nàng không thể làm lơ không quan tâm, nói thật, thời gian dài vậy bọn địch nhân còn chưa xử lý ca ca, thì một chút thời gian này cũng chả ảnh hưởng là bao, so với giết hắn(CLD), để hắn (CLD) sống còn có tác dụng hơn kìa, chỉ là thương…… Đại khái là không tránh được.

Còn may, quân y đối với vết thương do đao kiếm xử lý rất tốt, dùng dược ổn, tuy rằng nhìn khủng bố, rốt cuộc không có trở ngại, lấy ra hai viên thuốc viên cho hắn, “Ăn đi, ta chuẩn bị dược cho các ngươi có dùng không?”

Ngữ Lập nhanh tay rót chén nước đưa cho Thì Văn Chi, Thì Văn Chi nói trước mới uống thuốc, “Vừa bị thương liền phục dụng, bằng không, thần không căng được đến bây giờ, một đao này chém tàn nhẫn.”

Phương thức nói chuyện như chuyện nhà làm Ngữ Lập thầm giật mình, vị này công chúa thật sự một chút đều không có làm giá như công chúa bình thường…… Ách, kỳ thật khí thế này, ít nhất hắn một chút cũng không dám tiếp cận, đặc biệt cái vị đứng sau lưng nàng kìa, ánh mắt lạnh đến mức…… Ngữ Lập không tự chủ được rùng mình một cái.

Bách Lí Liên Dịch ánh mắt đảo qua, đem một cái ghế duy nhất trong lều trại phóng đến trước mặt Tình Nhi, Tình Nhi làm như hiển nhiên mà chuyển từ mép giường sang ngồi ghế, sao mà nàng không thấy nàng ngồi ở mép giường khiến Thì Văn Chi không được tự nhiên được chứ? Mặc kệ Bách Lí Liên Dịch suy nghĩ gì mà làm vậy, thiện ý này nàng lãnh.

Quả nhiên, thấy Tình Nhi thay đổi chỗ ngồi, trong lòng thoải mái nhiều, Bách Lí Liên Dịch vừa lòng khẽ tựa vào lưng ghế, ánh mắt dừng ở đỉnh đầu Tình Nhi, không quấy rầy hai người nói chuyện.

“Hiện tại nói xem, chuyện này là thế nào.”

Thì Văn Chi suy nghĩ liếc nhìn nam nhân kia một cái, Bách Lí Liên Dịch liếc mắt một cái quét trở về, Thì Văn Chi thành thật, mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào chén trà trong tay, nói: “Lạc Nhật đế quốc đại quân tiếp cận, Đại hoàng tử là tiên phong tướng quân, vốn rất thuận lợi, Đại hoàng tử nắm được ý đồ của tướng lãnh quân địch, không chút vất vã đánh rất hay, hai ngày trước, Lạc Nhật giống như cũ phái tiên phong ra khiêu chiến, Đại hoàng tử tất nhiên là ứng chiến, chính là…… Bọn họ lâm trận thay đổi người, lại giả dạng thành bộ dạng tướng lãnh kia, Đại hoàng tử nhất thời không làm chủ được tình thế, bị bắt sống, địch quân sĩ khí đại thịnh, chúng ta bị mất một thành, đây là  thành đầu tiên từ khi giao chiến đến giờ bị đoạt.”

Nói đến chiến tranh, không người nào có thể cao hứng phấn chấn, Tình Nhi nhíu mày, “Vì cái gì ca ca xảy ra chuyện hai ngày mới cho ta biết? Ta không phải đã nói ca ca có nguy hiểm nhất định phải mau chóng cho ta biết sao? Nếu không phải ta vừa lúc đến đây, thì chậm trễ bao nhiêu thời gian?”

Sắc mặt Thì Văn Chi trắng bệch, “Thuộc hạ hôn mê cho tới sáng hôm nay  mới tỉnh lại, không bảo vệ được Đại hoàng tử, thỉnh tiểu thư giáng tội.”

Biết mình nặng lời, Tình Nhi thu lại cảm xúc, “Không thể trách ngươi, chuyện cũng đã xảy ra.” Nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, đừng có cố chống, nơi này có ta, ta sẽ không để ca ca xảy ra chuyện.”

Vẫn luôn cường chống Thì Văn Chi nghe được lời này hốc mắt nóng lên, lén nhéo mạnh đùi mình, nuốt nước mắt vào trong, “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Bởi vì nàng đã đến, Thì Văn Chi muốn ngồi yên đều không được, Tình Nhi nhìn Ngữ Lập đứng ở bên cạnh, “Truyền lời của ta, A Thì bị thương quá nặng, yêu cầu nghỉ ngơi, bất luận kẻ nào không được quấy rầy.”

Ngữ Lập vui vẻ đáp ứng, “Dạ, thuộc hạ nhất định nhớ kỹ.”

Vén rèm lên, người bên ngoài đang đứng chờ đồng loạt quay lại nhìn, Tình Nhi chỉ dẫn theo Bách Lí Liên Dịch cùng Vô Diễm đi vào, những người khác đều ở bên ngoài chờ, các tướng lãnh nhận được tin đều bị ngăn ở bên ngoài, không dám xông vào, đồng thời cũng bất mãn, ở  trên địa bàn của mình mà bị đối đãi như vậy, có điều thấy Sầm tướng quân đều thành thành thật thật chờ, bọn họ cũng chỉ dám lặng lẽ nói thầm.

Sầm Như Bác rũ mắt, khom mình hành lễ, “Vi thần Sầm Như Bác bái kiến Cửu công chúa, quân lệnh trong người, lễ nghĩa không chu toàn còn thỉnh công chúa thứ lỗi.”

Tình Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu, “Miễn lễ, là ta làm tướng quân khó xử mới đúng, ta muốn cùng tướng quân đơn độc nói chuyện, không biết có tiện không.”

“Đương nhiên là được, công chúa mời bên này.”

Tình Nhi nhìn người phía bên mình, “Tinh Quang với Vô Diễm đi theo ta, những người khác ở chỗ này chờ.”

“Dạ.”

Bị làm lơ thêm lần nữa, Bách Lí Liên Dịch xem như quen mà nhanh chân đuổi kịp nàng, dù sao Tình Nhi cũng đâu có nói hắn không thể đi cùng, nàng nói những lời đó đều là đối với những tiểu yêu kia, cũng chẳng phải là hắn.

Sầm Như Bác trong lòng bồn chồn, trên mặt lại không hiện, dẫn các nàng đến lều trại của mình, “Quân sư lưu lại, những người khác toàn bộ đi ra ngoài, trong vòng năm mét không được lại gần, trái lệnh giết không tha.”

“Tuân lệnh.”

Rất nhanh, trong lều trại chỉ còn bốn người Tình Nhi cùng hai người Sầm Như Bác , thanh thanh giọng nói, Sầm Như Bác đánh vỡ trầm mặc, “Chuyện Đại hoàng tử thần đã thông tri cho Đại tướng quân trước rồi, nhưng…… Mới qua hai ngày, còn chưa thu được hồi âm, chúng thần suy nghĩ vài biện pháp đi cứu viện, nhưng vẫn luôn không thành công.”

Ánh mắt Tình Nhi đầy bình tĩnh nhìn hắn, “Ta chỉ muốn biết, ca ca ta hiện tại tình huống như thế nào? Địch quân có biết hắn là Đằng Long Đại hoàng tử không?”

Dưới ánh mắt này, trái tim Sầm Như Bác vốn đập liên hồi ngược lại yên ổn xuống dưới, “Theo tin tức chúng thần thu được, ngay từ đầu Lạc Nhật không biết thân phận của Đại hoàng tử , nhưng bởi vì hắn là tiên phong tướng quân, hắn thua hoặc là bị bắt sẽ ảnh hưởng sĩ khí bên ta, bọn họ mới nghĩ ra một chiêu như vậy, lúc Đại hoàng tử mới bị bắt …… Hẳn là ăn chút đau khổ, thám tử mới truyền tin tức tới, Đại hoàng tử không có nguy hiểm tới tính mạng, nếu không có nắm chắc chuẩn bị, trước mắt bọn họ sẽ không ra tay với Đại hoàng tử, điểm này thỉnh Cửu công chúa yên tâm.”

Tình Nhi nhếch môi cười, phảng phất không có đem những lời này đặt trong lòng, nhưng trong lời nói không khó để nhận ra tức giận trong đó, “Cho dù chỉ còn một hơi, ta cũng có thể cứu huynh ấy trở về, còn người tổn thương huynh ấy, ta sẽ trả lại gấp bội. Tinh Quang, ngươi nói đi?”

Cho dù địch nhân ở trước mắt, Tinh Quang cũng có chút kích động, sống đến bây giờ, chưa bao giờ cơ hội báo thù lại gần đến như vậy, bất quá, ông biết, hiện tại còn không phải thời điểm, trừ phi Đằng Long cường đại đến mức có thể nuốt trôi Lạc Nhật, lại nữa, có lẽ khi đó sinh mệnh của ông đã tận, trong lòng tưởng niệm đều là báo thù, mà hiện tại, ông không chờ không được nữa.

“Tiểu thư, hiện tại còn không phải lúc, ta còn phải nhẫn.”

Tình Nhi thấy bộ dáng không miễn cưỡng chút nào, không khỏi cười nói: “Không tồi, so với lúc mới gặp xác thật tiến bộ rất nhiều, lấy tình hình hiện tại của Lạc Nhật, bọn họ muốn đảo lộn thế cân bằng của tứ quốc, sau này sẽ có cơ hội, ta đang muốn nhìn thử xem ai sẽ loạn trước, Tinh Quang, ngươi nói đi?”

Nhớ tới chính mình vất vả nhiều năm bày ra  ván cờ, trên mặt Tinh Quang tràn đầy tự tin, “Lời tiểu thư nói Tinh Quang hiểu rõ, hơn nữa, những năm qua Tinh Quang không phải không làm gì.”

“Ngươi có thể nghĩ thông suốt như vậy là tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro