Chương 10: Con chuột ngốc và mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thiên Âm

Đêm khuya, gió mát.

Triển Chiêu và Đinh Như Nguyệt , mỗi người cầm mộc bồn, quần áo sạch và khăn mặt đi đến phòng rửa mặt chuyên dụng.

Cơn buồn ngủ kéo tới, Triển Chiêu giống như con mèo bình thường, cả người như uống say, đầu óc bắt đầu mơ mơ màng màng.

Triển Chiêu hắt hơi, mắt mèo ướt át vô thần nói: "Thời gian rãnh rỗi thì ít, công sự thì nhiều! Giờ phải nấu nước để tắm thật đúng là mệt chết mèo mà."

Đinh Như Nguyệt trêu, "Triển tiểu miêu, muội yên tâm đi, vì muội mà Như Nguyệt tỷ đã chuẩn bị rất chu đáo, lúc ăn cơm tỷ đã nấu nước tắm rồi."

Vào cửa, quả thật trên bếp có hai nồi nước lớn được nấu, hơi nước cuồn cuộn bốc lên.

Triển Chiêu tùy ý ném mộc bồn sang một bên, mộc bồn bay một vòng xa rồi hạ xuống đất, nhẹ nhàng quay vài vòng mới ngừng.

Đinh Như Nguyệt nói: "Nước nóng rất nhiều, Triển tiểu miêu dùng phân nửa nước lạnh là đủ rồi."

"A. . ." Triển Chiêu mắt mèo nửa hí, chậm nửa nhịp mới lên tiếng.

Triển Chiêu xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới góc phòng bưng hai thùng gỗ dùng để tắm, đem ra ngoài sân múc nước giếng đổ vào . Sau khi đổ được nửa thùng của hai thùng gỗ mới dừng lại, đem hai thùng gỗ đi vào trong phòng.

Đinh Như Nguyệt cũng không chịu yếu kém, hai tay bưng nồi thiết chứa nước nóng đổ vào thùng gỗ, khuấy đều vài cái mới bắt đầu cởi quần áo bước vào.

Triển Chiêu nghiêng người tựa vào thùng gỗ, hai mắt nhắm lại.

Đinh Như Nguyệt vuốt tóc lớn tiếng nói: "Triển tiểu miêu tỉnh, tỉnh, tắm!"

Lúc này Triển Chiêu mới mở mắt gật đầu, rồi đổ nước nóng vào thùng gỗ của mình, chậm rãi cởi quần áo .

Một bầu rượu màu trắng rơi ra từ trong tay áo ra.

Đinh Như Nguyệt hỏi, "Có cái gì rớt vậy! Triển tiểu miêu!"

Mắt mèo nhập nhèm nhìn giọt rượu chảy ra từ bầu rượu màu trắng, hương rượu thanh nhã nhàn nhạt phiêu tán trong phòng : Cái này...Hình như là bầu rượu con chuột kia đưa!

Đột nhiên, Triển Chiêu mở to hai con mắt mèo ra, đầu ngón chân đá , bầu rượu bay lên bị nàng chụp lấy , lầm bầm: "Còn may!'

Đinh Như Nguyệt lắp bắp hỏi, "Đây là. . . Rượu Lê Hoa hai trăm mười hai lượng bạc ? !"

"Hóa ra rượu này nổi tiếng đến vậy nha...Vậy phải hảo hảo nhấm nháp thật lâu!" Khóe miệng Triển Chiêu nhếch lên, đem bầu rượu để trên bàn , bắt đầu cởi quần áo.

Bỏ đi vải bố dùng để bó ngực cả ngày xuống, như con ngựa được tự do hoạt động khi bỏ dây cương xuống.

Triển Chiêu dùng tay chạm nhẹ thành bồn, vô thanh vô tức nhảy vào thùng gỗ. Động tác của Triển Chiêu cực nhanh, mặt nước không có một tia gợn sóng nào. Rồi nằm úp dựa vào thành bồn, mái tóc dài sau lưng rối tung thả ra.

Nước nóng làm lỗ chân lông giãn ra làm cho nàng không khỏi híp mắt thưởng thụ: "Thật là dễ chịu quá đi..."

Đinh Như Nguyệt nói: "Cho nên vẫn là mau khôi phục thân phận nữ nhi đi." Nhìn bầu rượu trên bàn , thật muốn uống à, "Rượu kia cho tỷ uống thử một ngụm, hiếm khi được miễn phí nếm thứ rượu quý báu như vậy."

"Không cho!" Triển Chiêu lắc đầu thuận tay lấy bầu rượu kia mở ra vừa uống vừa nói: "Như Nguyệt tỷ, tỷ đừng có khuyên muội nữa! Từ nhỏ muội đã mơ ước có thể đi khắp thiên hạ trừng trị kẻ xấu !"

Đầu lưỡi linh động thưởng thức vị rượu trong miệng, chợt mở miệng lè lưỡi, rồi lấy tay quạt: "Rượu thật cay!"

Đinh Như Nguyệt cười mắng: "Đáng đời! Mèo hẹp hòi!"

Triển Chiêu nhanh tay đưa bầu rượu đến mũi của Đinh Như Nguyệt nói: "Tuy là cay nhưng tinh tế nếm thử có một vị ngọt lạnh, rất ngon, Như Nguyệt tỷ cũng tới nếm thử!"

Đinh Như Nguyệt không khỏi kinh ngạc nói: "Trời ơi! Quả thật là hai trăm mười hai lượng bạc!"

Đinh Như Nguyệt đem bầu rượu trả lại cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu vừa chà tắm một bên buồn cười nói: "Như Nguyệt tỷ thực sự là tham tiền nha! Lại dùng bạc để đánh giá chất lượng của rượu!"

"Mỗi ngày đều phải dùng tiền để mau đồ. Nhưng mà, Triển tiểu miêu bổng lộc mỗi tháng của muội chỉ có nửa lượng bạc , rượu này hẳn không phải là do muội tự mua đi?Là do người nào đó vừa ý muội nên đem tới tặng? " Đinh Như Nguyệt rất chắc chắn nói.

Người ở Khai Phong bình thường rất thích nhét đồ vào tay Triển Chiêu, cho nên mặc dù Đinh Như Nguyệt hỏi nhưng cũng không muốn biết đáp án, chỉ chuyển sang đề tài khác: "Bây giờ, tỷ sẽ cho muội xem mấy bức họa vẽ người mà tỷ đã sàng lọc trong ngàn vạn người, Kỳ thực tỷ nghĩ đến họ Vương kia..."

"Là do người đưa tặng. . ." Triển Chiêu nhớ đến cái con chuột đần kia.

Mắt mèo lay động híp lại, con chuột kia lớn lên đúng là cực kỳ tuấn mỹ...Đầu tiên là hại nàng không bắt được hết một đám thổ phỉ, vốn muốn tìm cơ hội giáo huấn hắn một trận, lại không ngờ tối nay gặp lại, hắn lại dùng phướng thức 'ép buộc' nàng nhận rượu, đây là muốn xin lỗi ư? Hay là muốn khiêu khích? Cái khuôn mặt không có biểu tình kia khiến người ta đoán thật không ra.

(Bạn đang đọc truyện Nữ Triển Chiêu: Mèo vờn chuột - Hạc Phảng nhàn nhân được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Triển Chiêu cười gian trá lắc bầu rượu trong tay: Không sao, ta cũng đâu có phải thật dễ dụ như vậy đâu! Con chuột ngốc kia, nếu đã chọc phải ta, ta sẽ khiến ngươi lộ ra cái vẻ mặt hối hận cực kỳ !

Đinh Như Nguyệt vẫn còn tiếp tục nói: "Đợi một thời gian nữa đi gặp vị công tử ấy được không ? Muội cảm thấy thế nào?" Cảm thấy Triển Chiêu đang nhìn chăm chăm giống như lạc vào cõi tiên lập tức hét lớn : "Triển tiểu miêu? Triển tiểu miêu? !"

Triển Chiêu hoàn hồn vội hỏi: "Cái gì?"

Đinh Như Nguyệt thở dài nói: "Tỷ đang hỏi muội cảm thấy thế nào?"

Triển Chiêu trả lời qua loa: "Tỷ xem , chỉ làm bằng hữu là tốt rồi."

Sáng sớm, trên đường Khai Phong tĩnh lặng , rất ít người đi trên đường.

Vừa tỉnh dậy, Triển Chiêu thần thanh khí sảng , hoạt động vài cái rồi lấy vải bố ra bó ngực lại, đổi một bộ quan phục màu đỏ.

Lúc Triển Chiêu đang rửa mặt liền phát hiện trong viện không có hơi thở của người khác, hẳn là sáng sớm Đinh Như Nguyệt bận rộn đi khai trương cửa tiệm rồi đi.

Nhưng nàng không lo lắng không có điểm tâm ăn, bởi vì Đinh Như Nguyệt nhất định sẽ chuẩn bị cho nàng trước khi đi ra ngoài.

Sau khi rửa mặt xong, chuyện đầu tiên mà Triển Chiêu làm đó là chạy đến trù phòng , nhưng đợi nàng chỉ có một bàn ăn trống không, trên bàn còn có một tờ giấy.

'Triển tiểu muội dịu dàng

Không nên oán tại sao Như Nguyệt tỷ không chuẩn bị bữa sáng cho muội.

Hãy thông cảm, Như Nguyệt tỷ là vì hạnh phúc nửa đời sau của Triển tiểu muội phải đi mua vài thứ

Đinh Như Nguyệt, lưu.'

Triển Chiêu không giải thích được , chỉ xem lướt qua sau đó đem tờ giấy vò nát thành bụi..

Triển Chiêu gãi gãi cằm: Như Nguyệt tỷ không có làm điểm tâm , mình lại phải đến thành đông. Ân! Vừa lúc đến chợ thành đông mua hồn đồn [hoành thánh] do Lưu lão đầu làm để ăn sáng vậy!

Trở về phòng lấy dưới ván giường ra ba văn tiền, sau đó, Triển Chiêu cầm cự khuyết đến thành đông tìm mấy tên lưu manh Giáp, Ất, Bính, Đinh.

Sáng sớm hơi lạnh, không khí tươi mát.

Cái bàn vuông tinh xảo được đặt ở gần cửa sổ nhìn thấy được cửa phủ nha Khai Phong đối diện.

Bạch Ngọc Đường tay cầm đũa, chậm chậm không gắp đồ ăn.

Chợt Bạch Ngọc Đường đặt chiếc đũa xuống, nghiêng đầu nhìn ra cửa phủ nha đối diện có một thân ảnh màu đỏ đang khoan khoái bước ra, thân ảnh màu đỏ kia một đường luôn chào hỏi mọi người ở Khai Phong.

Triển Chiêu xuất môn sẽ quẹo trái, bị một đạo ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Triển Chiêu dừng lại cước bộ, dư quang nhìn thấy ở lầu ba khách điếm đối diện có một thân ảnh màu trắng đang ngồi đó.

Triển Chiêu trong lòng biết rõ đấy chính là con chuột ngốc kia, tuy rằng cái khuôn mặt tuấn mỹ lại khô khan đó khiến nàng muốn trêu đùa một chút, nhưng bây giờ nàng đang rất vội, phải đi điều tra vụ án nên phất tay với người đó: "Sớm, tạm biệt."

Bạch Ngọc Đường hơi khựng lại, sau đó cầm lấy La Sát Trảm trên bàn nhảy ra ngoài cửa sổ. Động tác rất là tùy ý lại lưu loát, một thân bạch y cẩm bào phiêu lãng lại tiêu sái hạ xuống.

Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường đã đứng trước mặt Triển Chiêu .

Triển Chiêu híp mắt nhìn: "Ngốc lão...Ngốc huynh... Ấy! Bạch huynh có chuyện gì sao?"

Bạch Ngọc Đường nói: "Trạch Diễm."

Triển Chiêu sửng sốt một chút , hẳn là Bạch Ngọc Đường đang nói tới tên tự của mình đi, suy nghĩ một chút mới đáp lại: "Hùng Phi."

Chốc lát, mắt mèo nhìn mắt phượng.

Triển Chiêu hí mắt: Chuột ngốc này có bệnh gì sao? Đến trước mặt người ta cũng không nói lý do!

Mắt mèo chuyển động khách khí nói: "Ta đây phải đi tra án! Bạch huynh có hứng thú thì cùng đi?"

Bạch Ngọc Đường nói: "Trạch Diễm."

Triển Chiêu trừng mắt: Con chuột ngốc này , đầu bị hư sao?

"Ta rất gấp, Bạch huynh tùy ý!" Triển Chiêu muốn đi tra án liền xoay người rời đi

Bạch Ngọc Đường không có biểu tình đi theo.

0o0

Đinh Như Nguyệt

Tiểu đầu bếp

Tuổi chừng mười chín, giỏi nấu các món ăn ngon.

Lúc Triển Chiêu say rượu tham gia đại hội luận võ chọn rể ở Mạt Hoa thôn, đối Triển Chiêu nhất kiến chung tình, sau biết được Triển Chiêu là con gái, vì vậy đối việc tìm nhà chồng tốt cho Triển Chiêu vẫn luôn canh cánh trong lòng .

Đại ca: Đinh Triệu Huệ. Muội muội: Đinh Nguyệt Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro