Chương 09: Đồng hương?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thiên Âm

Sau khi Triệu Hổ đỡ Bích Thúy rời khỏi viện tử, Đinh Như Nguyệt bưng hai mâm điểm tâm mới làm đi ra.

Dưới ánh trăng, hình dạng điểm tâm đúng là động lòng người, vừa bỏ vào miệng đã tan, ngọt mà không ngán, chỉ khác nhau về bề ngoài và hương vị nhàn nhạt mùi thơm.

Bao Chửng nói: “Tuy nói hôm nay Tào đại nhân là hiềm nghi lớn nhất, nhưng lúc tra án kỵ nhất chính là phán đoán sai lầm, còn phải tìm thêm nhiều chứng cứ nữa mới tốt.”

Vương Triều tiếp lời: “Đại nhân nói đúng! Để thuộc hạ đi cùng với Trương Long đến quý phủ của Tào đại nhân, tra lần lượt từng người trong phủ , kể cả ngài ấy!”

Hai người Vương Triều và Trương Long am hiểu nhất điều tra, cho nên Bao đại nhân rất yên tâm gật đầu: “Việc này cứ giao cho hai người vậy.”

Vương Triều, Trương Long đồng thời ôm quyền đáp, “Vâng, đại nhân!”

Công Tôn Sách nói: “Bao đại nhân , học trò không biết có nên nói chuyện này không.”

Bao Chửng hơi ngạc nhiên, “Công Tôn tiên sinh, mời nói.”

Trương Long nhấc ấm trà rót vào chén cho Công Tôn Sách, “Đây là trà lài do Như Nguyệt cô nương tự làm, Công Tôn tiên sinh nếm thử xem sao?”

“Bao đại nhân , phải chăng đã quên nguyên nhân nào khiến cho hung thủ có động cơ gây án, có lẽ là do chính bản thân Liễu Cần có bí mật gì đó, tốt nhất là nên điều tra về Liễu Cần trước.”

Công Tôn Sách nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Mùi hương nồng đậm, rõ ràng là hương hoa tươi, nhưng màu sắc nước trà là màu vàng nâu, lá trà lại nhạt màu. Không tệ.”

Đinh Như Nguyệt vui vẻ cảm tạ: “Cảm tạ Công Tôn tiên sinh khích lệ.”

Trương Long liếc nhìn Đinh Như Nguyệt xinh đẹp: “Ta biết Như Nguyệt cô nương làm là tốt nhất.”

Đinh Như Nguyệt hai má ửng hồng.

Bao Chửng nói: “Công Tôn tiên sinh nói đúng, tra án phải tra từ hai phía. Chỉ là… Hiện nay chỉ biết Liễu Cần và Tào đại nhân là người ở Thọ Châu, đêm qua đi vào Tào phủ …Phải phiền Triển hộ vệ đi điều tra bên đó rồi.”

Triển Chiêu lắc đầu vỗ vai Thiết Đản: “Phiền cái gì, có phiền cũng phải phiền Thất trưởng lão tương lai. Đúng không? ! Thiết Đản.”

Thiết Đản vừa ăn điểm tâm vừa nói: “Túi ở trên người ta.”

“Cái kia… Triển đại ca…” Tiểu Tịch hai mắt đen to chần chờ nhìn Triển Chiêu , nhỏ giọng kêu.

(Bạn đang đọc truyện Nữ Triển Chiêu: Mèo vờn chuột -Hạc Phảng nhàn nhân được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Nhưng giọng nói bị những giọng nói khác lấn át đi.

Ngọc nhi đưa cho tiểu Tịch một miếng bánh ngọt nhìn Triển Chiêu nói: “Triển tiểu miêu! Tiểu Tịch gọi ngươi đấy.”

Mọi người quay đầu lại nhìn tiểu Tịch, tiểu Tịch đỏ mặt.

Triển Chiêu nghịch ngợm không chớp mắt nhìn Tiểu Tịch: “Tiểu Tịch muốn nói gì với ca ca?”

Tiểu Tịch cúi đầu nhìn miếng bánh ngọt vừa cắn dở: “Tiểu Tịch nghe mọi người nói chuyện xong, nếu không nhầm thì Liễu …Cần kia, muội đã gặp qua một lần.”

“Ồ? ! Làm sao lại biết, nói cho ta nghe xem.” Công Tôn tò mò hỏi.

Mấy người Triển Chiêu cũng gật đầu.

Tiểu Tịch hồi tưởng lại sau đó mới lắp bắp kể: “Năm ngày trước, tiểu Tịch được Thiết Đản ca ca cứu sau đó đi xin cơm ở Khai Phong…”

Khai Phong được Bao đại nhân quản lý rất tốt, nhưng vẫn không tránh được một số thành phần không tốt. Tiểu Tịch và đoàn người xin cơm không có để ý đến nam tử trẻ tuổi bị năm tên du côn khi dễ.

Hôm qua, ở khoảng cách rất xa Tiểu Tịch có nhìn qua nhóm người đó, khi đó đã định đi đường vòng đi ra khỏi chỗ ấy.

Đám du côn ấy vây một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt xa lạ hơi yếu đuối.

Người thiếu niên đó giống như cùng đám du côn xảy ra xây xát nên mới bị đám đó vây lại.

Tiểu Tịch tuy rằng sợ mấy người này nhưng trong lòng khó tránh được tò mò.

Người thiếu niên kia ưỡn ngực nói: “Lúc ta còn ở gia hương chính là lão đại đầu đường cuối ngõ! Ai thấy ta đều phải cúi người cung kính! Không phải chỉ đụng các ngươi có một chút sao? Muốn làm gì!”

Lưu manh Giáp cười khẩy nói: “Mới tới, nói như vậy ngươi rất lợi hại? Vậy thì cùng mấy ca ca đấu vài trận đi!”

Lưu manh Giáp và bốn người còn lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó tiến sát gần ngay cả nấm đấm cũng xuất ra đánh một trận .

Nam tử đó bị đánh vài cái liền ngã xuống đất kêu rên: “Không nên đánh, không nên đánh…”

Lưu manh Ất tiếp tục đấm: “Cái gì ! Yếu như một con gà mà cũng dám xưng là lão đại.”

Lưu manh Bính giống như kinh sợ hô: “Hình như có mã xa của đại quan đến, chúng ta có muốn…”

Mã xa hôi sắc bình thường từ con đường bên kia chậm rãi chạy đến.

Ánh mắt nam tử kia lộ ra vui mừng.

Lưu manh Giáp nói: “Sợ cái gì? ! Đem người kéo vào ngõ nhỏ đánh tiếp.”

Nam tử kia hoảng sợ hô lên: “Các ngươi không thể à! Ta, ta , ta là đồng hương với quan nhân kia!”

Lưu manh Đinh cảm thấy buồn cười nói: “Ngươi còn dám khoác lác , hôm qua không phải ngươi nói mình là người phủ Hà Nam sao? Bây giờ lại biến thành đồng hương của Tào đại nhân đến từ Thọ Châu.

Y vội giải thích: “Ta, là ta nói nhầm! Ta là người Thọ Châu!”

Lưu manh Ất thân thủ xốc y lên, “Hảo, ca ca sẽ tin ngươi, chỉ là ngươi phải chứng minh cho mấy ca ca thấy!”

Y lắp bắp: “Chứng minh như thế nào?”

Lưu manh Ất nói: “Đến Tào phủ nhận ‘Thân’ được không?”

Nhãn thần chợt lóe sáng sau đó biến mất: “Hảo! Nhờ Tào đại nhân giúp ta trừng trị các ngươi!”

Đám lưu manh vây y đến trước cửa.

Tiểu Tịch nấp ở ngay góc khuất trong ngõ nhìn sang, trong lòng cũng rất tò mò xem lời nói của tên nam tử kia có phải là thật không, còn có muốn nhìn thấy thảm trạng của mấy tên lưu manh này bị người ta trừng phạt một chút. vì vậy, cũng len lén theo đuôi phía sau đến Tào phủ.

Thiết Đản chen lời vào: “Huynh vẫn cho là tiểu Tịch điềm đạm đáng yêu! Không nghĩ tới tiểu Tịch còn thích bát quái đi xem người ta bị trừng trị nha!”

Tiểu Tịch mặt đỏ: “Tiểu Tịch không có nghĩ như vậy, chỉ nghĩ nếu đó là người xấu, bị trừng trị thì mới đi nhìn xem thử thôi.”

Công Tôn Sách xoa đầu Tiểu tịch ôn nhu nói: “Không sai, có phong phạm đệ tử ta.”

Triển Chiêu ngậm bánh ngọt chen ngang: “Tiểu Tịch, muội nói tiếp đi!”

Tiểu Tịch gật gật đầu tiếp tục kể: “Muội len lén đi theo phía sau bọn họ…”

Đám lưu manh từ nhỏ lớn lên ở Khai Phong, đương nhiên những con đường ở Khai Phong đều nắm rõ.

Lúc đem người giải đến Tào phủ thì mã xa của Tào Vĩnh cũng về tới.

Tào Vĩnh từ trên mã xa bước xuống, mắt thấy lão quản gia đứng ở cửa nghênh đón.

“Người kia, hắn… Là Tào đại nhân, các ngươi nói chính là Tào đại nhân đến từ Thọ Châu?” Y nhíu mày có vẻ không hiểu nói .

Đám lưu manh không để cho y có cơ hội đổi ý, đem người đẩy đến.

Y lảo đảo nhào đến trước mặt Tào Vĩnh: “Tào, Tào đại nhân…”

Tào Vĩnh nhíu nhìn y: “Ngươi là người phương nào? Gọi bản đại nhân có chuyện gì?”

Y kinh ngạc, há miệng nhìn Tào Vĩnh nói: “Ta… Thảo dân là người Thọ Châu, Thọ Châu…”

Khuôn mặt Tào Vĩnh biến sắc nắm lấy cánh tay của y: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Y nhịn đau, rơi lệ nói: “Ta, ta là, là bạn chí cốt của đại nhân…A! Không, không, ta…”

Tào Vĩnh nở nụ cười, cánh tay càng nắm chặt cổ tay Liễu Cần, ôm vai Liễu Cần một cái: “Ha, ha, hóa ra là Liễu huynh! Bản đại nhân nhớ ra rồi, trước kia hai chúng ta là bạn rất thân!”

Tào Vĩnh kéo y đi vào Tào phủ.

Lưu manh Giáp nói: “Hắn thật sự là bằng hữu của Tào đại nhân! ?”

Lưu manh Đinh nói: “Xem ra là không sai được!”

Đám lưu manh hai mặt nhìn nhau, sau đó liền bỏ chạy.

Triển Chiêu chớp chớp mắt.

Tiểu Tịch cũng chớp chớp mắt.

Triển Chiêu nói: “Hết rồi?”

Tiểu Tịch cẩn thận gật đầu: “Dạ… Sau đó tiểu Tịch trở về chỗ ở của Thiết Đản ca ca ngủ. Cho đến ngày hôm sau, tiểu Tịch vẫn tiếp tục đi xin cơm như bình thường, lúc chiều tối phát hiện thấy đệm chăn còn mới tinh trong hẻm nhỏ, cho nên mới tìm Thiết Đản ca ca đi đến đó lấy về, sau lại được Triển đại ca mang về phủ nha.”

Công Tôn Sách thưởng thức trà đạo: “Mọi người nói xem, Liễu Cần kia rốt cuộc có phải là người Thọ Châu hay không? Sao lại không nhận ra Tào đại nhân được?”

Bao Chửng vuốt râu suy tư: “Như vậy… Triển hộ vệ có thể làm một chuyến xuất hành đi tuần tra xem rốt cuộc y là người phương nào? Rốt cuộc y và Tào Vĩnh trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”

Công Tôn Sách uyên thâm cười nói: “Bao đại nhân, kỳ thực học trò cũng đã suy nghĩ đến một khả năng.”

“Khả năng gì?” Bao đại nhân và Vương Triều đồng thanh hỏi.

Công Tôn Sách nói: “Liễn Cần này rất có khả năng không phải là người Thọ Châu, Tào đại nhân tại sao lại nhận thức y là đồng hương của mình? Mặt khác, nếu Liễu Cần thật sự không phải là người Thọ Châu, Tào đại nhân có thể hay không cũng không phải ?”

Bao Chửng trầm ngâm một hồi, “Công Tôn tiên sinh, ý của tiên sinh Bao Chửng cũng hiểu…”

Triển Chiêu gãi gãi cằm , “Ta nghĩ Công Tôn tiên sinh nói rất có lý.”

Công Tôn Sách nhìn thắt lưng của Triển Chiêu : “Học trò tựa hồ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt say lòng người của Lê Hoa Tửu .”

Ngón tay Triển Chiêu đem bầu rượu mới lộ ra nhét vào tay áo, giống như con chuột trợn mắt mèo nói: “Công Tôn tiên sinh , khứu giác có vấn đề sao? ! Ai nha nha! Không nên tiếc tiền nha, có bệnh mà không chữa là không tốt đâu.”

Công Tôn Sách vẫn không có chớp mắt , đương nhiên cũng không thấy bầu rượu kia: Con mèo chết, động tác thật nhanh!

Nghiêng mắt hồ nhìn Triển Chiêu, cười mắng: “Tiểu miêu giảo hoạt.”

0o0

Triệu Hổ

Tuổi chừng mười bảy, tướng mạo khả ái,có chút trẻ con, có một chiếc răng khểnh

Rộng rãi hoạt bát.

Võ công và khinh công đều khá tốt.

Cho rằng nếu đụng tay cô nương nhà người ta thì nhất định phải thú làm nương tử

Hâm mộ đại hiệp võ công cao cường, thích làm mối cho mấy đôi tình nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro