Chương 4. Hỗn loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Tú vốn dĩ không phải là người mong manh yếu đuối, nhưng hiện tại nàng chỉ mới đầy tháng, thân thể vẫn còn yếu ớt. Vậy nên sau khi bị véo, mặc dù mắt còn chưa mở nhưng cơ thể đã lập tức phản ứng theo bản năng - oe oe khóc lên.

Bởi vì hôm nay có nhiều khách đến nên ngoại trừ Hạ Trúc và Xuân Vũ thì những người khác đều bị điều ra ngoài hỗ trợ.

Cũng thật tình cờ, hai đứa nha hoàn này thấy A Tú đã ngủ, thầm nghĩ phải làm thêm cho nàng mấy bộ đồ lót, bèn chạy đến nhĩ phòng tìm nguyên liệu.

Vừa khuất mắt đã có người chạy vào phòng của A Tú.

A Tú khóc to, vừa mở mắt ra đã thấy có hai người đứng trước giường. Ôi mẹ ơi, cái người cao nhồng đang nhìn mình bằng ánh mắt u oán kia không phải là mẹ ruột của nàng, Bạch di nương thì là ai?

Hôm nay Bạch di nương vừa hết tháng ở cữ.

Tĩnh Quốc công giận nàng ta đối xử quá vô tình với A Tú, không hề có một chút gì gọi là tấm lòng mẹ hiền, cho nên cả tháng nay đều không đặt chân vào Thanh Lan Viện.

Bạch di nương thì lại cho rằng biểu ca đã quá thất vọng với mình vì không thể sinh con trai cho hắn, mỗi ngày chìm đắm trong đau buồn, vì vậy không thể tránh khỏi việc sinh ra nhiều oán hận đối với A Tú. Nàng đã tìm hết người này đến người kia, ai cũng bảo là con trai, thế mà sinh ra lại trở thành con gái. Bạch di nương cảm thấy nhất định là do A Tú đã đẩy con trai của nàng ta ra, thay nó đến phủ Quốc công hưởng phúc.

Không thấy sao? Một đứa trẻ vừa sinh ra đã mọc răng dài, đây chính là bằng chứng cho việc không tích đức!

Vậy nên nàng ta đem hết oán hận đẩy lên người A Tú.

A Tú nằm không mà trúng đạn. Nếu nàng đọc được suy nghĩ của Bạch di nương, chắc chắn sẽ bị logic hùng hổ của Bạch di nương làm cho rớt cằm.

Biết Bạch di nương không thích A Tú, thậm chí còn không muốn nuôi dưỡng, vậy nên người hầu ở Thanh Lan Viện làm sao dám nói với nàng ta rằng A Tú đã được ghi tạc dưới danh nghĩa của Ôn thị?

Đặc biệt là Trần mụ mụ, sợ Bạch di nương gặp chuyện khi ở cữ, bà ta càng nghiêm khắc hạ lệnh cho người hầu không được lắm mồm.

Còn Tam cô nương A Châu, nàng ta biết muội muội ruột của mình trở thành đích muội nhưng nàng ta lại chỉ là một cô gái, không thể vào phòng cữ.

Mãi cho đến hôm nay, hết tháng ở cữ, Bạch di nương tắm gội sạch sẽ, làm cho cả người thơm nứt mũi, lại vấn một búi tóc thật đẹp, cài thêm trâm và đồ trang sức tinh tế, chờ biểu ca mà nàng yêu thương đến âu yếm, định bụng lung lạc tâm trí biểu ca. Ai ngờ đâu, nàng ta chờ mãi mà vẫn không thấy bóng người. Đến khi A Châu lén lút chạy vào, nàng ta mới biết được đứa con gái mà cả tháng nay không gặp của mình không những không bị đưa đi mà còn được Ôn thị nhận nuôi. Hôm nay còn khua chiêng gõ mõ làm đầy tháng cho nó!

Đó là con gái của nàng ta! Dựa vào đâu mà người làm mẹ như nàng ta phải ru rú trong phòng suốt cả tháng trời không ai thèm để ý, còn nó chỉ là một đứa trẻ lại có mặt mũi hưởng thụ như vậy?

Cho dù là có khách đến thăm thì cũng phải là A Châu của nàng!

Bạch di nương vô cùng phẫn nộ, biểu ca sao có thể đối xử với nàng ta như vậy?

Rõ ràng hắn cũng biết A Tú có răng quỷ to, khắc cha mẹ, tại sao vẫn còn cho nó ở lại?

Chẳng lẽ hắn không thèm quan tâm gì đến an nguy của chính mình sao?

Nếu bên ngoài phủ có Vương lão phu nhân vô cùng khó chịu vì chuyện phủ Quốc công bỗng dưng lòi ra một Cửu cô nương con vợ cả thì bên trong phủ có A Châu là người bất mãn nhất trong tất cả mấy cô con gái.

Đúng như Bạch di nương nói, dựa vào cái gì?

Đều là tỷ muội ruột do một mẹ sinh ra, dựa vào đâu mà A Tú vừa lọt lòng đã được ghi danh làm con vợ cả còn nàng làm tỷ tỷ mà vẫn chỉ là Tam cô nương con vợ bé.

Dưới sự dạy dỗ của Bạch di nương, A Châu không bao giờ biết đủ, luôn cho rằng mình mới chính là người con gái tôn quý nhất của phủ Quốc công. Trưởng tỷ mỗi năm đều ở nhà ngoại, hầu như không trở về, lúc có lúc không; Nhị tỷ tuy rằng cũng là do chính phòng phu nhân sinh ra nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là con gái của nhị phòng, căn bản không thể xem là người của phủ Quốc công. So tuổi tác và sự yêu thương của phụ thân thì không ai vượt qua được A Châu nàng!

Nhưng từ lúc có thêm Cửu muội muội, đã lâu lắm rồi phụ thân không đến gặp di nương. Mỗi khi hạ triều đều đến chính viện thăm Cửu muội muội, lại còn mời bao nhiêu người trong kinh thành đến dự lễ đầy tháng của nó!

Bỏ qua chuyện bọn người hầu mở miệng ra là Cửu cô nương thế này thế kia, thế nhưng đến cả các tỷ muội luôn chơi cùng cũng đều động một tí là đòi đi xem Cửu muội muội.

A Châu lặng lẽ ghen ghét trong lòng! Mặc kệ những chị em khác chạy đến chính viện nhìn A Tú, A Châu tức giận trong lòng, không thèm bước một bước vào chính viện!

Vậy nên, hôm nay, sau khi gặp được Bạch di nương, A Châu tủi thân, nhào vào trong ngực Bạch di nương mà khóc. Bạch di nương cũng ôm A Châu mà khóc theo. Sau đó, hai mẹ con lau nước mắt, thừa dịp không có người chú ý liền lẻn ra khỏi Thanh Lan Viện, đi đến chính phòng nhìn cái kẻ không biết làm cách nào mà vừa sinh ra đã có thể khiến người ta yêu thích, Cửu cô nương kia.

Cũng vì hôm nay đông người, hạ nhân làm việc có chút lộn xộn nên đã tạo điều kiện cho mẹ con các nàng vào thẳng trong sân của Ôn thị.

Hai mắt A Tú còn đẫm nước mắt, cái miệng nho nhỏ mở ra, nhìn Bạch di nương đang đứng trước giường. Người ta thường nói trẻ em vừa sinh ra không lâu, mắt còn chưa mở, nhìn vật trước mắt đều thấy mờ mờ, không rõ. Thế nhưng không biết có phải vì nàng xuyên vào trong sách hay không, vừa mở mắt ra, A Tú đã thấy mọi thứ rất rõ ràng.

Cho nên, nàng cũng không có phớt lờ đôi mắt oán độc của Bạch di nương, tức khắc cảm thấy lo sợ trong lòng. Không! Không thể nào!

Hổ dữ còn không ăn thịt con mà!

Ngay sau đó, Bạch di nương liền duỗi tay, véo thật mạnh lên người A Tú.

"Tất cả là tại ngươi!" Bạch di nương rưng rưng mà nói, "Đều là tại ngươi, nếu không phải vì ngươi, làm sao biểu ca có thể lạnh nhạt với ta?"

Đm!*

A Tú chửi thầm mẹ nó trong lòng nhưng khi mở miệng ra lại là tiếng khóc kinh thiên động địa.

Bạch di nương hoảng lên, sợ có người nghe thấy rồi vào phòng, liền cuống cuồng lấy tay bịt miệng A Tú, "Đừng khóc, đừng khóc!"

"Bạch di nương, ngươi muốn làm gì?"

Hạ Trúc cùng Xuân Vũ nghe thấy tiếng khóc, từ tốn chạy vào nhưng vừa liếc mắt liền thấy Bạch di nương, bình thường nhu nhược như đóa hoa, vậy mà bây giờ mặt mày dữ tợn (thật ra là đang hoảng loạn), hai tay thì bịt miệng mũi Cửu cô nương!

Trong lúc còn đang kinh hãi, Hạ Trúc đã hô to.

"Ta, ta không......" Bạch di nương vốn dĩ là lẻn vào, nghe Hạ Trúc kêu lên thì sợ run cả người, cả người lảo đảo nghiêng sang một bên, rồi bị Xuân Vũ, như quả pháo nhỏ, xông lên đẩy ra.

Hạ Trúc thừa cơ bồng A Tú lên.

A Tú suýt chút nữa là tắt thở, lấy hơi một lúc rồi bắt đầu vừa khóc vừa thở hổn hển.

Quốc công gia, lão pn cùng phu nhân còn đang cao hứng tiếp đãi khách đến dự đầy tháng của Cửu cô nương ở bên kia đấy, thế mà ở bên này, Cửu cô nương đã bị mẹ ruột lên ý đồ bóp chết?

Vừa nghĩ như vậy, toàn thân Hạ Trúc đều toát ra mồ hôi lạnh.

Cửu cô nương mà có mệnh hệ gì thì nàng cùng Xuân Vũ cũng đừng mong được sống!

......

Chuyện xảy ra ở chính viện là không thể che đậy, cũng không ai dám lừa gạt.

Đầu tiên là bẩm báo với Ôn thị, nàng hiển nhiên vô cùng tức giận. Nhưng nhìn thấy Cố lão phu nhân và các vị khách nữ còn đang cười nói, đoán chừng bên kia Tĩnh Quốc công cũng đang bận bịu, Ôn thị ôm ngực, miễn cưỡng đè nén cơn giận trong đáy lòng, xin phép một tiếng rồi vội càng chạy về chính viện cùng người đến báo tin.

A Tú được Hạ Trúc ôm chặt trong lòng, vốn dĩ đã nín khóc. Thế nhưng vừa nhìn thấy Ôn thị hổn hể chạy đến, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng nôn nóng, không biết vì sao lại cảm thấy tủi thân vô cùng, hai mắt lại ngập nước, giơ đôi tay nhỏ hướng về phía Ôn thị.

"A Tú của ta!" Ôn thị thích trẻ con mà mấy đứa nhỏ ở phủ Quốc công cũng rất thích vị bác gái ôn hòa thân thiện này. Nàng thấy gương mặt mũm mĩm trắng trẻo của A Tú giàn giụa nước mắt, nằm trong lòng Hạ Trúc mà lại đòi mình, lập tức ôm lấy A Tú, "Để mẫu thân nhìn xem."

Ôn thị vừa nhìn đã phát hiện ra trên má A Tú có dấu vết bị véo màu xanh lá.

Ôn thị lập tức nổi giận.

Nàng vốn dĩ cũng không phải người có tính tình hoà thuận, sau khi gả đến phủ Quốc công lại có thêm nhiều áp lực. Hiện tại đối với A Tú là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, thế mà Bạch di nương dám cả gan hại A Tú?

Ôn thị cũng không thèm hỏi ý Tĩnh Quốc công, liền ra lệnh cho mấy bà tử đi theo nàng, "Trói cái kẻ ở Thanh Lan Viện kia lại, nhốt vào phòng chất củi! Còn A Châu, bảo vú nuôi cùng nha hoàn của nó trông chừng, nếu dám làm ồn thì nhốt luôn cả nó vào phòng chất củi!" Dù sao thì Cố lão phu nhân cũng đã nói "Dám gây chuyện thì cứ vả trước vài cái!"

Bạch di nương hiện tại bấn loạn chạy về đến Thanh Lan Viện, ngay cả A Châu cũng quên luôn. Vào đến trong viện, liên tục gọi người, cuối cùng gọi được Trần mụ mụ, Bạch di nương vừa ôm ngực vừa bảo bà ta, "Đóng cửa lại, đóng cửa lại! Nhanh lên!"

Trần mụ mụ còn đang thắc mắc không hiểu làm sao thì mấy bà tử đã ùa vào phòng như sói đói hổ vồ, kéo Bạch di nương ra ngoài. Còn A Châu thì vừa hét vừa lao tới, ngăn đón chống đỡ. Trong lúc nhất thời, Thanh Lan Viện loạn cả lên.

..............................

Hạ Trúc cùng Xuân Vũ đều quỳ xuống, không dám rên một tiếng.

Ôn thị cũng không rảnh mà quan tâm chúng nó. Suy nghĩ trong chốc lát bèn đặt A Tú ở trên giường, nhẹ nhàng cởi quần áo ra.

Trong phòng mặc dù có lò sưởi rất ấm áp, nhưng khi vừa cởi quần áo ra, A Tú vẫn co rúm người lại.

Sau đó, Ôn thị liền thấy bên hông A Tú cũng có dấu hồng hồng.

Không cần phải hỏi, đây tất nhiên cũng là chuyện tốt mà Bạch di nương làm!

"Hận thù cái gì mà ra tay tàn nhẫn với con bé như vậy chứ?" Chờ đến lúc tan tiệc, khách đã về, Cố lão phu nhân cùng Tĩnh Quốc công đều được Ôn thị mời đến chính viện. Ôn thị lại ôm A Tú lên sau khi đã mặc lại quần áo, mặt mày phẫn nộ mà nói "Mẫu thân nhìn mặt của con bé đi, xanh hết cả rồi! Trên người cũng bị đỏ! Đấy là đã mặc quần áo thật dày rồi đấy! Hạ Trúc nói, lúc chúng nó bước vào còn thấy Bạch di nương đang lấy tay che mặt A Tú, nàng ta muốn làm trò gì?"

"Nàng ta hận A Tú hay là hận con?"

Nói đến đây, hai mắt Ôn thị cũng ngập nước, "Không phải nàng ta được nuông chiều, là người mềm lòng nhu nhược sao? Tại sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?"

Cố lão phu nhân sa sầm nét mặt.

Còn vẻ mặt của Tĩnh Quốc công là khó tin.

Những điều Ôn thị nói đều là đả kích lớn đối với hắn. Bạch di nương lớn lên cùng hắn, từ nhỏ thấy hoa rơi cũng khóc, trăng tàn cũng khóc, kể cả vô tình dẫm chết con kiến cũng sẽ áy náy cả buổi. Bây giờ bảo nàng ta muốn bóp chết con gái ruột của mình... Chuyện này hẳn là chuyện phi lý đi?

Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, chỉ vì A Tú có hai cái răng mà nàng ta cứ khăng khăng bắt hắn phải vất A Tú đi, bây giờ lại cảm thấy, dường như cũng không phải là không thể...

Tĩnh Quốc công chìm trong sự hỗn loạn chưa từng có.

--------------------

*Nguyên văn 我日呦 - phương ngữ Tứ Xuyên, có thể hiểu là chửi tục hoặc nghĩa đen là have sex

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro