Chương 5. Rung cây dọa khỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Tĩnh Quốc công, Bạch di nương là một đóa sen nhỏ giống như khuê Liên Nhi của nàng ta, nhu nhược đến độ đau lòng. Nàng không giống vợ trước, dịu dàng nề nếp, cũng không giống vợ cả hiện tại, bề ngoài dịu dàng bên trong cứng cỏi, mà là một nữ nhân xem hắn như trời như đất, không có hắn thì sẽ không sống nổi.

Nàng, vậy mà nhẫn tâm đến mức muốn bóp chết con gái ruột của mình?

Tĩnh Quốc công bắt đầu nghĩ lại, có phải là hắn đã chiều nàng ta quá mức, cho nên Bạch di nương lương thiện ngày xưa cũng đã trở nên kiêu ngạo và làm việc không hề e ngại?

Chuyện Bạch di nương làm ngày hôm nay, nếu là người khác đã bị phạt đánh chết, đưa người đến am hay đến thôn trang chịu khổ đến cuối đời là còn nhẹ.

Bạch di nương bị người kéo từ phòng chất củi đến Xuân Huy Đường, bởi vì dùng sức giãy giụa quá mức khiến quần áo đều xộc xệch. Thậm chí tóc tai đã búi chỉnh tề cũng tán loạn, rơi trên đầu vai, nước mắt ướt nhòe gương mặt bé bằng bàn tay. Vừa nhìn thấy Tĩnh Quốc công, hai mắt Bạch di nương liền sáng lên, cả người bừng sức sống, nhào đến trước mặt Tĩnh Quốc công, ôm lấy chân hắn, ngước hai mắt đẫm lệ rồi kêu lên, "Biểu ca ở với ta, phu nhân muốn giết ta!"

Tĩnh Quốc công tức giận đến mức trán nổi gân xanh.

A Tú ngọ nguậy đầu trong lòng Ôn thị, thấy cha của nàng nhấc chân lên mấy lần vẫn không nỡ đá. Chẳng có gì kỳ quái cả, đến tận lúc tóc nàng có thể bện được, Bạch di nương và A Châu vẫn còn nhảy nhót, làm người đọc hận nghiến răng nghiến lợi cơ mà.

Không chỉ mình Tĩnh Quốc công tức điên, ngay cả Cố lão phu nhân cũng vậy, cả người run rẩy không nói nên lời mà chỉ vào Bạch di nương.

Ôn thị thì cười lạnh một cái.

Với nàng, Bạch di nương chính là yêu tinh phá gia, cứ đánh chết là tất cả đều được thanh tĩnh.

Nhưng vấn đề là Bạch di nương - Bạch Liên Nhi không giống với người khác.

Thứ nhất, nàng ta là cháu ruột của Cố lão phu nhân.

Lại nói, Cố lão phu nhân có rất nhiều mâu thuẫn đối với Bạch di nương. Nghe nói, quan hệ giữa bà và mẹ đẻ của Bạch di nương vô cùng tốt. Vậy nên, khi hai tỷ muội Bạch di nương mất đi song thân, Cố lão phu nhân chẳng hề nghĩ ngợi gì liền đưa người về phủ Quốc công nuôi dưỡng. Tuy rằng sau này Bạch di nương nhất định phải làm thiếp của Tĩnh Quốc công, khiến bà buồn bực cũng như làm mất mặt mũi phủ Quốc công, nhưng bây giờ bảo Cố lão phu nhân ra lệnh đánh chết Bạch di nương, quả thật đúng là không thể nói nên lời.

Về phần Tĩnh Quốc công ...

Ôn thị rất là hoài nghi, vợ trước của Tĩnh Quốc công chắc chắn là bị trượng phu làm cho tức chết. Nhìn cái bộ dáng do do dự dự đó của hắn, không biết giống một Quốc công gia cao cao tại thượng trên triều đình ở chỗ nào?

Còn không quyết đoán bằng đàn ông bình thường!

"Nhẽ ra, Bạch di nương phạm phải lỗi như vậy sẽ không được tha thứ dễ dàng. Nhưng Tam nha đầu còn nhỏ, cũng không thể để con bé mất mẹ ruột." Ôn thị cụp mắt, bình tĩnh nói tiếp. "Còn nữa, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chỉ có làm mất thể diện của phủ Quốc công. Theo con thấy, không bằng rung cây dọa khỉ, cho nàng ta một bài học, lão phu nhân thấy thế nào?"

Cố lão phu nhân được nha hoàn thiếp thân đút cho một ngụm trà nóng, sau đó xoa xoa ngực mới khôi phục lại nhịp thở đều, "Con nói đúng lắm, theo ý con đi. Có điều..."

Bà nhìn sang Bạch di nương cuối cùng cũng quỳ ngay ngắn, mệt mỏi mà nhắm mắt lại. Mặc dù Ôn thị mở lời cho người "rung cây dọa khỉ" nhưng cũng không thể "rung quá nhẹ" khiến Ôn thị thất vọng buồn lòng. Huống hồ Bạch di nương cũng có phần quá đáng, kể từ sau khi A Châu ra đời, nàng ta quá mức kiêu căng phách lối, cũng nên dạy dỗ nàng ta một chút.

"Kéo Bạch di nương ra ngoài, dựa theo gia quy, đánh bốn mươi hèo, gọi toàn bộ các di nương, thông phòng trong phủ đến xem, để cho tất cả biết quy củ của phủ Quốc công!"

Ngừng lại một chút, Cố lão phu nhân bổ sung, "Cũng để A Châu đến xem."

Sau đó hỏi Tĩnh Quốc công, "Ý của con thì sao?"

Bạch di nương nghe thấy bị phạt bốn mươi hèo liền hé miệng, muốn hét to. May mà bà tử ở Xuân Huy Đường nhanh tay lẹ mắt, kịp thời bịt miệng nàng ta.

Tĩnh Quốc Công xoay lại, khom người, cúi đầu trước mặt Cố lão phu nhân, nhân tiện tránh ánh mắt xin giúp đỡ của Bạch di nương, "Mẫu thân xử trí rất hợp lý."

Ôn thị cong khóe miệng, cúi đầu hôn lên trán A Tú một cái.

A Tú giật giật người, mẹ ơi, thật là hả dạ. Bị phạt hèo trước mặt bao nhiêu người hầu, còn có các di nương và thông phòng khác nữa, lần này cả mặt mũi lẫn tâm hồn Bạch di nương đều tổn thương rồi. Đều là thiếp, dựa vào cái gì mà ngươi được yêu chiều, dựa vào đâu mà ngươi dám làm loạn? Hiện tại, lột một lớp da mặt của ngươi, sau này ở trước mặt người khác, Bạch di nương cũng không dám khoe khoang nữa nhỉ?

Tuy rằng cơ thể này là từ bụng của Bạch di nương mà ra, nhưng A Tú vừa sinh ra đã hiểu biết, Bạch di nương đối xử với nàng thế nào, nàng đều nhớ rành mạch. Nếu không nhờ có Ôn thị tốt bụng, chỉ sợ nàng đã bị đưa đi ngay từ khi mới xuyên đến.

Hơn nữa thêm chuyện ngày hôm nay, A Tú rõ ràng không phải là thánh mẫu, đương nhiên cũng sẽ không dành bất kỳ sự thương hại nào cho Bạch di nương.

Nhưng mà Ôn thị thật sự khiến nàng phải rửa mắt mà nhìn.

Theo những gì trong sách viết, Ôn thị xuất thân hầu môn, lại là con một, tính tình trong sáng sảng khoái, quản lý việc nhà vô cùng tốt nhưng thủ đoạn tranh sủng trong nhà thì không khác gì kẻ ngốc. Tuy rằng hai vợ chồng Tĩnh Quốc công tương kính như tân nhưng thật ra quan hệ vô cùng xa cách. Đặc biệt đối với vấn đề thiếp thất, đối xử với Bạch di nương, cả hai thường xuyên xảy ra tranh chấp, cãi vả. Thậm chí Tĩnh Quốc công rất ít khi đặt chân đến viện của nàng, đến khi A Châu trưởng thành, Ôn thị vẫn không có con cái.

Tuy nhiên, ban nãy A Tú thấy Ôn thị cũng không phải là người không có mắt mũi như vậy. Nàng đã giành nói trước chuyện xử phạt Bạch di nương thì cho dù Cố lão phu nhân hay là Tĩnh Quốc công có nghiêng về Bạch di nương đi chăng nữa cũng khó mà mắt nhắm mắt mở cho qua được.

Không phải sao? Phạt hèo trước mặt cả phủ như vậy, cho dù Bạch di nương không bị đánh chết thì cũng chỉ sợ là sẽ khóc chết.

Cũng không khác biệt lắm, nhưng như vậy đợi đến lúc Cố lão phu nhân nghĩ lại, có khi nào sẽ trách Ôn thị không?

A Tú cảm thấy hơi lo lắng, cơ thể bé nhỏ bất giác ngọ nguậy.

Nhận thấy hành động của A Tú, Ôn thị cho rằng đứa nhỏ này đang đói bụng hoặc buồn tiểu. Nàng căn bản cũng không muốn để A Tú thấy Bạch di nương bị đánh, liền xin phép rồi đứng dậy, bồng A Tú về chính viện trước.

Trong chính viện, Hạ Trúc và Xuân Vũ đang quỳ dưới mái hiên.

Ôn thị đi vào cửa, cũng không đếm xỉa tới bọn chúng, mắt nhìn về phía trước, ôm A Tú đi thẳng vào phòng.

"A a a......"

A Tú không làm.

Cẩn thận mà suy xét thì trong một tháng vừa qua, mấy người Hạ Trúc và Xuân Vũ đều rất cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc cho nàng. Chuyện hôm nay là do Bạch di nương lợi dụng sơ hở mới vào phòng được, cũng không thể trách hai người này được. Nàng biết, mặc dù đã trừng phạt Bạch di nương nhưng cũng không thể nào không phạt hai người này, chung quy là Ôn thị đang giúp mình lập uy, để không ai được phép xem thường Cửu cô nương là mình đây.

Ôn thị tốt với nàng, nàng biết chứ. Nhưng cũng chính vì vậy nên nàng mới không muốn để người ta nói Ôn thị khắc nghiệt.

Thấy A Tú liên tục lắc lắc hai tay nhỏ, hướng ra bên ngoài, Ôn thị không hiểu, nhưng nha hoàn thiếp thân Trường Ca bên người của Ôn thị đã cười nói: "Cửu cô nương đang cầu xin giúp mấy người Hạ Trúc muội muội sao?"

"A a a......" A Tú lại kêu lên, như thể tiếp lời.

Ôn thị cười, đặt A Tú xuống giường mềm của mình, còn mình thì ngồi ở mép giường, quay đầu lại nhưng trong mắt không có ý cười, chỉ liếc nhìn Trường Ca một cái.

Chỉ với một cái liếc mắt, Trường Ca lập tức sợ đến mức chân mềm nhũn, vội quỳ xuống.

"Trường Ca ngươi vừa nói cái gì?" Ôn thị mặt mày lạnh lùng, nhận trà mà một nha hoàn khác, Trường Vân dâng lên, cụp mắt, giọng đều đều.

Trường Ca cúi đầu, không dám hé răng.

"Trước đây khen Cửu cô nương thông tuệ để ta vui vẻ thì cũng không sao." Ôn thị cười lạnh, "Nhưng gan của ngươi quả là lớn đấy, còn dám lấy A Tú ra làm lá chắn?"

A Tú mới được một tháng, nói khó nghe một chút thì còn không lớn bằng con chó con mèo, biết cái gì mà cầu với chả xin?

Bình thường nói đùa không sao, nhưng Ôn thị không chấp nhận việc người khác dùng A Tú làm lá chắn.

Trường Ca cảm thấy vô cùng hối hận trong lòng, tình cảm của nàng ta và Hạ Trúc tốt nhất trong số mấy kẻ hầu hạ ở đây, chỉ nghĩ mượn danh Cửu cô nương để cầu tình, ai ngờ làm pn tức giận.

Ôn thị tức giận như vậy, không chỉ một mình Trường Ca không dám nói gì mà cả những nha hoàn khác trong phòng cũng nín thở, tập trung tinh thần, sợ lại làm Ôn thị nổi trận lôi đình.

Ngay lúc này, có nha hoàn ngoài phòng hô một câu, "Tam phu nhân đến!"

Tam phu nhân Phạm thị xấp xỉ tuổi Ôn thị, sau khi Ôn thị vào cửa, hai người ở chung cũng vui vẻ. Phạm thị thích tính tình ngay thẳng của Ôn thị, Ôn thị cũng rất thưởng thức sự hoạt bát của nàng ta.

Tam phu nhân không phải đi tay không đến, trong lòng nha hoàn đi phía sau là mấy cuộn vải dệt.

Cho dù Cố lão phu nhân và Ôn thị ra lệnh phải kín miệng, không được đề cập đến nhưng chuyện xảy ra ở chính phòng làm sao có thể giấu được các chủ tử trong phủ?

Đặc biệt là lúc này, Xuân Huy Đường đã cho người truyền lời bảo tất cả các di nương, thông phòng cùng hạ nhân ở mỗi phòng đến xem Bạch di nương chịu phạt, thì làm gì có ai mà không rõ ràng nữa?

Tam phu nhân không giống Nhị phu nhân, hưng phấn đi hóng chuyện, mà tự mình mang người sang chính phòng.

"Ôi, tẩu tử có chuyện gì ở đây vậy?" Nhìn thấy Hạ Trúc, Xuân Vũ đang quỳ ở bên ngoài còn Trường Ca thì quỳ ở bên trong, Tam phu nhân nở nụ cười, "Chẳng nhẽ mấy đứa này sơ ý, làm vỡ chén của tẩu?"

Ôn thị biết nàng nói đùa, cũng cảm thấy nếu để ba người kia quỳ tiếp thì không được hay cho lắm, bèn bảo cả ba đứng lên, chờ chịu phạt, rồi sai Trường Vân đi pha trà, lại vội vàng nhường chỗ cho Tam phu nhân ngồi.

Tam phu nhân không ngồi xuống ngay mà đi đến bên mép giường, nhìn A Tú một lúc.

Bấy giờ A Tú đã ngủ, gương mặt nhỏ đỏ bừng, càng khiến cho dấu véo xanh tím hiện lên chói mắt.

"Chuyện này là sao? Ngày vui mà còn phải chịu khổ!" Từ trước đến giờ, Tam phu nhân vẫn luôn không thích bộ dạng vô tội của Bạch di nương, có điều đấy là chuyện trong phòng đại bá, không đến lượt nàng lên tiếng. "A Tú đáng thương, tam thẩm cho con, để không phải sợ nữa."

Nói đoạn, móc ra một tấm bùa bình an, đặt cạnh A Tú, "Của Đại sư khai sáng chùa Hộ Quốc đấy nhé, nhất con rồi."

Sau đó sai nha hoàn đem mấy cuộn vải đến cho Ôn thị xem, "Nhà mẹ đẻ của em vừa mới cho người đưa đến, nghe nói là mấy loại này đang thịnh hành ở phía nam đấy, em vuốt thử thấy quả thật là mềm mại, vừa đúng dịp cho A Tú may vào bộ quần áo."

Ôn thị vội từ chối, "Nó chỉ là một đứa nhỏ, dùng cái này làm gì chứ? Để lại cho Ngũ nha đầu và Lục nha đầu đi."

Ngũ cô nương A Cửu, Lục cô nương A Quỳnh, là con gái của Tam phu nhân. Tam lão gia không có thiếp thất, hai vợ chồng chỉ có hai mụn con. Tam phu nhân cười nói: "Hai đứa chúng nó cũng có. Em cũng tặng một chút cho A Dao rồi, đơn giản vì A Dao thật sự không tồi."

Hai chị em dâu đang trò chuyện thì có một bà vú già từ bên ngoài tiến vào. Bà ta là người của Ôn thị, vừa vào cửa đã thấy Tam phu nhân cũng ở trong phòng, có chút do dự, không dám trực tiếp bẩm báo.

Ôn thị lên tiếng, "Có chuyện gì cứ nói, Tam phu nhân không phải người ngoài."

Vú già cúi đầu nói: "Bên chỗ lão phu nhân cho người đi mời đại phu, bảo là sau khi Bạch di nương ăn mấy hèo, Tam cô nương không chịu nổi, đã ngất xỉu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro