[HắcMiêu] Hiệu suất công diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 迩一Dr
Link: https://guofan08447.lofter.com/post/4b8316a7_1cc6843f4
Editor: 129Poetry
 __________________________________

Viên Nhất Kỳ sững sờ liếc nhìn Thẩm Mộng Dao đang ở bên cạnh, chị ấy vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía trước, như thể người được nhắc tên lúc nãy không phải là chị ấy, Viên Nhất Kỳ nói "Chị không sao chứ?"

 
“A cái gì?” Thẩm Mộng Dao nghe thấy Viên Nhất Kỳ nói chuyện với mình, nhưng lại như hoàn toàn không nghe thấy, khi tên của mình được phát ra từ giọng nói của Tiểu Hắc, em trở nên ngu ngốc rồi sao, Thẩm Mộng Dao sinh khí, "Em phải bắt đầu chuẩn bị tốt."

 
Điều này như đang đáp lại lời của Viên Nhất Kỳ và nó cũng dường như đang tự nói chuyện với chính mình, nhưng cho đến cuối cùng thì Ba vẫn không phải là người, có lẽ công ty phải xem người hâm mộ hai bên bị xé xác nhau mới có thể hạnh phúc, vậy chúng ta là gì? Công cụ? Hoặc ... cá nằm trên thớt, chờ bị thịt bất cứ lúc nào...

 
Viên Nhất Kỳ cau mày nhìn cô gái bên cạnh, em lo lắng nhiều hơn là khó chịu, em không muốn lặp lại sai lầm hay nỗi đau mất mát thêm lần nữa, Viên Nhất Kỳ cúi xuống đứng trước mặt người con gái mình yêu, vuốt ve khuôn mặt của chị ấy, với sự đau lòng, và sau đó nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng ôm…

 
“Sẽ ổn thôi, tin em đi, chúng ta hãy chuẩn bị sân khấu trước, và để thời gian còn lại nghỉ ngơi.” “Em không muốn làm sai nữa. Em thực sự sợ mất chị một lần nữa.”

 
Người như bị cuốn vào, hít một hơi thật dài vươn tay ôm lấy tiểu hài tử, em đã trở về, em cũng lo lắng, cũng tức giận nhưng lại giả vờ mạnh mẽ, em rõ ràng là em gái, nhưng lại ở trước mặt chị vào thời điểm quan trọng…

 
"Tiểu Hắc, chúng ta hãy bên nhau"

 
Em ngẩng đầu nhìn đứa trẻ lớn ở trước mặt, mỉm cười, vươn tay xoa tóc, hôn lên khóe miệng, cả người đã lâu không tiếp xúc như thế này. Khoảnh khắc thật dịu dàng, thời gian như ngừng động.
 
 
(Hắc Miêu szd) Nội tâm H Đội đang gào thét, đương nhiên ngoài mặt tất cả đều hài lòng mỉm cười.

 
Hai người buổi tối trở lại trung tâm và đã gửi thời gian công diễn kéo phiếu vào túi phòng, không xảy ra sự cố gì, bảng tin vẫn ngay ngắn nối tiếp nhau "Dao Dao nghỉ ngơi sớm để kéo phiếu", " Kỳ Kỳ cố gắng nào," hai người họ nhìn vào túi phòng của mình, vẫn như hằng ngày bình tĩnh trò chuyện với người hâm mộ.

 
Sau khi gửi lời chúc ngủ ngon trong túi phòng, Thẩm Mộng Dao nhận được điện thoại của Viên Nhất Kỳ, "Nhìn thấy chị gửi lời chúc ngủ ngon, chị định ngủ sao?"

 
"Ngày mai em định đi thử phục trang công diễn, chị thế nào?"

 
"Ừm, đêm nay chị có thể đến ngủ được không? Chị có chút sợ."

 
Viên Nhất Kỳ đặt điện thoại xuống, đợi chị gái đi qua, sờ đầu Tiểu Ban, chị gái sắp qua ngủ tối nay, cút ra ngủ với em trai mày đi, Tiểu Ban xoa xoa chân, ý thức đi lại chiếm lấy tổ của Tiểu Tửu. Còn Tiểu Tửu thì vẫn ậm ừ và ăn uống.

 
"Em vừa mua giăm bông chị có muốn thử một ít không?"

 
"Chị vừa tắm xong, ngày mai rồi ăn" Thẩm Mộng Dao gục xuống giường, "Chị mệt quá. Muốn đi ngủ."

 
Thẩm Mộng Dao hiếm khi thể hiện sự mệt mỏi của mình. Viên Nhất Kỳ nhìn chị gái đang ngủ mà cảm thấy rất đau lòng. Tại sao lại phải đối xử bất công với cô gái này như vậy? Em nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho chị, vuốt đôi lông mày đang cau lại và hôn lên trán chị.

 
"Ngủ ngon, bảo bối"

 
Ôm lấy Tiểu Tửu còn đang nhảy cẫng lên ném về phía anh trai, hai con mèo không thèm chấp ai, đành phải ngoan ngoãn ở bên nhau, Viên Nhất Kỳ cầm bộ đồ ngủ và đi tắm. Em ngẩng đầu hứng trọn làn nước từ vòi hoa sen đang chảy xuống cả cơ thể sau một ngày mệt mỏi. Tình yêu trong mắt người đời, tình cảm trong mắt người đời là một chân đích hảo tuyệt đối. Có lẽ chỉ khi bạn là kẻ thù của thế giới, bạn mới có thể có nhau. Đúng không...

 
Viên Nhất Kỳ mặc bộ đồ ngủ và lau khô tóc, Thẩm Mộng Dao trên giường phát ra tiếng khẽ yếu ớt. Thật tốt. Chị ấy đang thoải mái trong giấc mơ, và có lẽ đang là đứa trẻ hạnh phúc không màng đến thị phi. Viên Nhất Kỳ nghĩ đến đoạn video được dùng để lừa chị gái khi chị đang ngủ trước đây, và mỉm cười.

 
Em cầm điện thoại lên, bật camera trước, lặng lẽ chụp một bức ảnh với chị gái, khuôn mặt đang ngủ của một đứa trẻ, những bức ảnh có thể sẽ lưu giữ mãi mãi, Viên Nhất Kỳ nằm xuống, nâng người bên cạnh ôm vào lòng, nhìn đôi môi hơi hé mở, hôn chị, Thẩm Mộng Dao bị đánh thức bởi sự đụng chạm đột ngột, chợt mở mắt ra nhìn người trước mặt, hồi phục lại tinh thần và rồi… tích cực đáp lại. Đây là không gian riêng tư của họ, không suy tư, không phiền muộn, không có lời buộc tội, Thẩm Mộng Dao thực sự muốn được như thế này, cứ như thế này, luôn chỉ có em và chị...

 
Viên Nhất Kỳ vuốt tóc cho chị, “Được rồi, ngủ đi, đừng cau mày.”

 
"Hảo" Thẩm Mộng Dao vùi đầu vào cổ Viên Nhất Kỳ và nói...

__________________________________

- Xin nhắc lại là em không biết tiếng Trung nha cả nhà. Mọi người có thể vào link gốc đọc, có vài câu từ khi trans em tự sửa lại theo lối văn của mình. Hồi xưa em thi văn điểm không cao =))))
- Trans vì đam mê otp, không biết khi nào mới hết đam mê nữa... 🧡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro