L O V E

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 十点差三分
Link: https://pipi890974.lofter.com/post/4c036433_2b426c912
__________________________________

Châu Thi Vũ nằm ở trên giường, chân trời nổi lên ngân bạch sắc, nhưng nàng không có chút nào buồn ngủ.

Đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy, Vương Dịch không có tin tức, không có điện thoại, cứ như vậy ở bên ngoài qua đêm.

Trước kia Vương Dịch là như vậy sao? Dĩ nhiên không phải, lúc kia các nàng sinh hoạt điều kiện cũng không tốt.

Ở trong một căn phòng cho thuê nhỏ, mỗi ngày thời gian đều rất phong phú, vui vẻ.

Những khoảng thời gian túng quẫn, Vương Dịch cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế vì Châu Thi Vũ mà tạo kinh hỉ.

Khi đó hai người đều đang làm việc, Vương Dịch cơ hồ là đi sớm về trễ, một ngày ở trong thời gian gặp mặt không có bao nhiêu.

Châu Thi Vũ thì là 9 giờ tới 5 giờ về, Vương Dịch đều sẽ vì Châu Thi Vũ mà mỗi ngày nghỉ từ một đến hai giờ khi Châu Thi Vũ chuẩn bị tan sở, đưa chị về nhà, làm xong cơm, lại trở về tiếp tục công việc.

"Hôm nay tiền tiêu vặt vẫn còn, cho nên hôm nay hoa phải có thật nhiều nha"

"Châu Châu, hôm nay tiền tiêu vặt không đủ đâu, cho nên chỉ có một đóa thôi"

Trông có vẻ buồn.

......

Vương Dịch mặc kệ đi nơi nào, cũng sẽ cùng Châu Thi Vũ báo cáo chuẩn bị.

Một lần công ty liên hoan, Châu Thi Vũ bởi vì tăng ca, cho nên Vương Dịch liền đáp ứng đi, nhưng chỉ nói với Châu Thi Vũ là đi ăn cơm.

"Ăn cơm?"

"Làm sao còn đang ăn?"

"Đúng a, tụi em vừa mới bắt đầu, chị còn đang công ty sao?"

"Phải, còn chưa có làm xong"

Châu Thi Vũ loáng thoáng nghe được có nữ sinh thanh âm.

"Cái kia có nữ sinh?"

Châu Thi Vũ nhìn chằm chằm màn hình, chân mày cau lại.

"Ách...... Liền cùng đồng sự cùng một chỗ"

"Ai ôi, thật không có địa vị a"

Vương Dịch cười và đánh người đàn ông bên cạnh mình.

"Em vẫn chưa trả lời chị đấy, có phải thật vậy hay không có nữ sinh a"

"Đúng vậy, không được sao"

Vương Dịch mang theo điểm hỏi lại có chút ngữ khí...

"Được, vậy em cúp máy đi"

Châu Thi Vũ ném di động hướng bên cạnh một cái, tiếp tục công việc.

Đợi nàng hoàn thành công việc xong, cầm điện thoại di động lên, kinh ngạc phát hiện còn đang nói chuyện điện thoại...

Dù cho công việc làm Châu Thi Vũ rất mệt mỏi, thế nhưng là trong lòng vẫn như cũ được ủ ấm...

......

Nhớ lại trước kia, Châu Thi Vũ cười khổ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Vương Dịch luôn luôn đối nàng lúc lạnh lúc nóng.

Một đoạn thời gian rất nhiệt tình, một đoạn thời gian lại lạnh lùng đến không được.

Đang lúc Châu Thi Vũ nghĩ mê mẩn, cửa vang lên mật mã khóa mở khóa thanh âm, Vương Dịch làm sao cái giờ này trở về.

Châu Thi Vũ mang dép, đến phòng khách mở đèn lên.

Vương Dịch uống say không còn biết gì, Châu Thi Vũ tiến lên, muốn nhận lấy áo khoác trên tay Vương Dịch.

Không ngờ Vương Dịch vung tay lên, đem bàn tay Châu Thi Vũ ra ném xuống.

Vương Dịch dùng lực không nhỏ, Châu Thi Vũ bị đau, che cánh tay.

"Cầm đi!"

Châu Thi Vũ tựa hồ là không thể tin được, sửng sốt chớp mắt một cái.

Vương Dịch đẩy Châu Thi Vũ ra, lảo đảo đi vào nhà đi.

Châu Thi Vũ yên lặng đi theo sau lưng Vương Dịch.

Nàng ngã xuống giường, Châu Thi Vũ giúp Vương Dịch cởi bỏ giày.

Đi vào phòng vệ sinh lấy một chậu nước ấm, thay Vương Dịch xoa xoa mặt cùng thân thể.

Vương Dịch giờ phút này đã ngủ, ngủ được rất sâu.

Cho nên mặc cho Châu Thi Vũ chà xát người cũng không tỉnh lại.

Châu Thi Vũ trở lại trên giường, lẳng lặng mà nhìn xem nhan sắc Vương Dịch khi ngủ.

Bao lâu không có nhìn qua em ấy như vậy.

Vương Dịch từ xưa đến nay sẽ không đem mình uống say không còn biết gì...

Nghĩ đến mình tiếp qua mấy giờ còn phải làm việc, Châu Thi Vũ ép buộc mình ngủ.

Nhưng thật sự là không có cách nào, đành phải từ trong tủ đầu giường xuất ra thuốc ngủ uống vào.

Uống xong thuốc ngủ một hồi sau, Châu Thi Vũ mới khó khăn lắm thiếp đi.

Chờ Châu Thi Vũ tỉnh lại, Vương Dịch đã đi làm.

Châu Thi Vũ cảm giác ngực đè ép một khối đá lớn, ép nàng có chút không thở nổi.

Vương Dịch gần nhất đến cùng là thế nào?

Vì cái gì đột nhiên liền lại biến thành dạng này?

Hôm nay Vương Dịch trở về ngược lại là sớm, Châu Thi Vũ không có tăng ca, bình thường thời gian tan tầm.

Năm giờ tan tầm, bởi vì tan tầm giờ cao điểm, trên đường kẹt xe lại một hồi lâu, sáu giờ mới đến nhà.

Vương Dịch nửa giờ sau cũng đến nhà, lúc này Châu Thi Vũ ngay tại phòng bếp nấu cơm.

"Hôm nay sớm như vậy"

Châu Thi Vũ thời gian này ở nhà nhìn thấy Vương Dịch, khó tránh khỏi kinh ngạc.

"Ân"

Vương Dịch ngữ khí lạnh lùng, thậm chí đều không có nhìn một chút Châu Thi Vũ.

"Lập tức có thể ăn cơm"

Vương Dịch không để ý tới Châu Thi Vũ, cau mày đi vào thư phòng.

Châu Thi Vũ chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Lúc ăn cơm, Vương Dịch ngược lại gục trên bàn.

Châu Thi Vũ không biết làm sao, nước mắt khống chế không nổi rơi xuống.

"Phanh"

Vương Dịch đem bát đập xuống đất, bát trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Châu Thi Vũ bị dọa đến cả người lắc một cái, nước mắt đột ngột ngừng lại.

"Chị đang làm cái quái gì vậy?"

Vương Dịch cau mày, nhìn nước mắt Châu Thi Vũ, giận không có chỗ phát tiết.

"Chúng ta tách ra đi"

Vương Dịch nhìn xem Châu Thi Vũ, tựa hồ không tin chị sẽ nói như vậy.

"Chị nói, chúng ta tách ra"

Châu Thi Vũ lặp lại một lần, Vương Dịch luống cuống.

"Không muốn, em không cho phép"

Vương Dịch tiến lên ôm lấy Châu Thi Vũ.

"Không muốn tách ra"

Vương Dịch ôm Châu Thi Vũ khóc, Châu Thi Vũ mềm lòng.

Kỳ thật Vương Dịch cũng không biết thế nào.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, chỉ cần Châu Thi Vũ cùng nàng quá thân mật một đoạn thời gian, nàng liền bị bài xích cùng Châu Thi Vũ thân thể tiếp xúc, thậm chí cảm thấy đến buồn nôn.

Nhưng xa lánh sau một thời gian ngắn, Vương Dịch lại muốn tiến lại gần Châu Thi Vũ.

Nàng cảm thấy mình rất có lỗi với Châu Thi Vũ, thế nhưng là không có cách nào khống chế mình.

......

Tốt được một đoạn thời gian, Vương Dịch lại bắt đầu.

Tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần.

Châu Thi Vũ đều muốn bị tra tấn điên rồi.

Mỗi một lần Châu Thi Vũ muốn tách ra, Vương Dịch liền khóc ôm nàng.

Một Vương Dịch xa lánh luôn luôn đột nhiên xuất hiện, không mang theo một tia dấu hiệu.

"Vương Dịch, chúng ta buông tha cho nhau, có được hay không?"

Châu Thi Vũ khóc nhìn người trước mặt

Vương Dịch cũng đang khóc, nàng cũng khó chịu, nàng không biết mình đến cùng thế nào.

Thế nhưng là nàng nhất định tổn thương Châu Thi Vũ đến tận tâm can, một lần lại một lần xa lánh, lạnh nhạt, bạo lực.

"Chị đừng thương tâm, chúng ta sẽ không yêu nhau nữa..."

Vương Dịch đã tập trung hết sức bình tĩnh của mình mới nói ra câu nói này.

Vương Dịch thật rất yêu, rất yêu Châu Thi Vũ...


END.
____________
22.12.21 🥀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro