Pháo hoa và tuyết cũng không tốt bằng người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 欧耶不欧耶.
Link: https://ouyebuouye.lofter.com/post/4c2b117a_2b44e9633
__________________________________

Hôm nay có chút lạnh, Vương Dịch thân quần áo mỏng manh bước ra từ nhà hát, nhịn không được rùng mình một cái.

"Châu Thi Vũ, đây cũng quá lạnh đi."

Nho nhỏ âm thanh tiến đến bên tai Châu Thi Vũ lầm bầm, Vương Dịch nhìn gương mặt tinh xảo của đối phương, nhịn không được lấy chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát lỗ tai người kia, nhìn thấy tai nàng nhiễm lên một mảng hồng, em nhịn không được nhếch miệng mỉm cười.

"Cẩn thận, bọn họ nhìn thấy"

Nhìn xung quanh bốn phía, tùy ý người kia làm một chút tiểu động tác, chỉ là kéo lại cánh tay nhỏ bé của nàng, cánh tay bị người kia dẫn đi lên phía trước.

Vừa mới đi ra một khoảng, Châu Thi Vũ ánh mắt cũng không ngừng rơi vào trên mặt Vương Dịch, phát hiện đối phương hoàn toàn không có nhìn mình, trong lòng không khỏi có chút tức giận.

Mới vừa rồi còn gọi nàng là bạn già, hiện tại liền không nhìn mình đến một cái.

Cúi đầu trầm tư đi hai bước, Châu Thi Vũ khóe miệng vẽ lên đường cong, đem kéo cái tay bên cạnh dùng sức giật giật, mới rốt cục nhìn thấy Vương Dịch xoay đầu lại nhìn nàng.

Tình lữ chính là muốn dạng này mà.

"Thế nào?"

Coi là Châu Thi Vũ có chuyện gì, Vương Dịch theo bản năng lo lắng cho nàng, khi nhìn đến người kia tươi cười đắc ý, Vương Dịch lòng dạ biết rõ nàng đến cùng có cái gì tính toán.

Đem tay trong túi để ra ngoài, lạnh đến nắm thành quyền, lặng lẽ tránh đi fans hâm mộ, những ánh mắt cứ như là kính hiển vi, dùng ngón út ngoắc ngoắc ống tay áo Châu Thi Vũ.

"Về trung tâm muốn thế nào thì làm thế đó, có được hay không."

May mắn người hâm mộ không đứng quá gần, Vương Dịch khống chế tốt thanh âm đối Châu Thi Vũ nói.

"Hừ."

"Sinh khí rồi?"

Quả nhiên, bạn gái nhà mình chính là sủng ái mình nhất!

"Không có."

"Thật a? Không nên gạt em."

Châu Thi Vũ không đáp lời, quay đầu nhìn người bên cạnh, tay lại vụng trộm bao lại nắm tay của Vương Dịch vừa vươn ra nắm lấy. Ngón cái cọ lấy đầu ngón tay vừa duỗi ra, xem như là một lời đáp lại.

Chính là muốn vụng trộm lãng mạn, giấu ở nơi không ai trông thấy.

Lại đi về trước một đoạn đường, hai người tại cầu trước dừng lại, fans hâm mộ lấy ra một bình xịt tuyết và bắt đầu phun ra.

Giống như những bông tuyết thật, rơi vào trên đầu còn bị gió thổi hơi lạnh.

"Châu Thi Vũ, chị có nhìn thấy dép lê của nữ sinh kia không?"

Cúi đầu không chút lưu tình, nụ cười trên mặt không che giấu chút nào hiện ra ở tất cả mọi người trước mặt, Châu Thi Vũ thuận ánh mắt của nàng nhìn lại, quả nhiên thấy một người cúi đầu tìm dép.

Thật ngốc. Châu Thi Vũ nghĩ, Vương Dịch cũng ngốc.

Ánh mắt lại không tự chủ chạy đến trên mặt Vương Dịch, trong ánh mắt đầy ý cười của em ấy, trông thấy chút phản chiếu của mình.

"Pháo hoa thật tuyệt!"

Khi Vương Dịch lấy pháo hoa ra thời điểm chuẩn bị đốt lửa, Châu Thi Vũ nhịn không được thân thể nghiêng về phía trước, vội vội vàng vàng đem đầu dựa vào trong ngực Vương Dịch. Vương Dịch không muốn đẩy ra, Châu Thi Vũ không muốn ngừng lại.

"Ờmmm --"

Đám fans hâm mộ không hẹn mà cùng phát ra đồng dạng thanh âm, Châu Thi Vũ lúc này mới đem thân thể trả về chỗ cũ, trong lòng may mắn vì lớp trang điểm hôm nay của mình, có thể đem gương mặt đang đỏ lên giấu đi.

Nếu như ở trung tâm, có thể giấu ở trong lòng của Vương Dịch.

Nhưng pháo hoa phát sáng thực sự quá hấp dẫn, chưa kịp cảm thấy tiếc nuối vì không thể núp trong vòng tay bạn gái, Châu Thi Vũ lập tức chuyển sự chú ý sang những cây pháo hoa đang được thắp sáng.

Thời điểm tuyết rơi xuống, từng chút từng chút như lưu tinh đồng dạng rơi xuống hoả tinh, bị phong tuyết vụng trộm giấu đi một cách bí mật, trong lúc lơ đãng những hoa tuyết rơi vào trên cánh tay nàng, sau đó bị Vương Dịch quan tâm vỗ xuống.

"Cẩn thận quần áo."

Thật đáng yêu.

"Làm gì? Muốn thuyết giáo?"

Giận dữ đáp lại lời nói nhưng ánh mắt cũng chưa từng rời đi ánh mắt của Vương Dịch, tràn ngập vui vẻ nhìn xem Vương Dịch vỗ xuống tuyết trên người mình, nhưng em cũng dừng động tác khi nghe những tiếng cảm thán hò hét của người hâm mộ, không chút lưu tình cùng Châu Thi Vũ kéo ra khoảng cách.

"Đừng sợ."

Gạt bỏ những hoa tuyết trên người, Châu Thi Vũ đầu dán vào bả vai Vương Dịch, đối nàng, cũng là đối với mình, đưa ra lời động viên đầu tiên trong năm mới.

"Đi thôi."

Đi thôi, cùng nhau chạy trốn đến nơi không có định kiến.

"Được."

Sẽ vĩnh viễn cùng nàng cùng nhau đối mặt.

Hôm nay thật là quá lạnh, dù cho có choàng khăn quàng cổ của tiếp ứng hội, hai người vẫn là cảm giác được hàn ý.

Châu Thi Vũ nhìn thấy hai bàn tay có chút đỏ lên vì lạnh vẫn ôm chặt, nhìn Vương Nghị rụt cổ đỏ ửng vào trong khăn, cuối cùng vẫn là đau lòng sợ bạn gái bị lạnh, đem bàn tay kia nhét vào trong túi áo của mình.

Cảm nhận được tay của người kia đang kéo ra bên ngoài, Châu Thi Vũ vô ý thức muốn níu lại, nhưng khi nhìn ra rõ tình hình, lại phát hiện người kia đang nắm chặt lấy tay mình.

Xem đi, các nàng sẽ vĩnh viễn vì đối phương mà dũng cảm.

Đi đến cửa hàng tiện lợi, Vương Dịch nhớ lại chai sữa chua cuối cùng ở trung tâm mà Châu Thi Vũ uống, hướng bạn gái chu mỏ một cái.

Châu Thi Vũ lập tức ngầm hiểu, cùng em tiến đến cửa hàng tiện lợi.

Trong tiệm so bên ngoài ấm áp hơn nhiều, Vương Dịch lưu luyến miễn cưỡng lấy tay từ túi áo của Châu Thi Vũ ra, giữa các ngón tay tương hỗ ma sát, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Cầm sữa chua, hai người lại từ trong tiệm ra.

Hai cánh tay lại dính vào cùng nhau.

Cửa hàng tiện lợi chệch phía đối diện chính là cửa nhà hát, phỏng đoán chênh lệch thời gian không nhiều lắm, các nàng đứng tại cửa tiệm chờ xe, dự định về trung tâm.

"A --"

"Mệt mỏi quá."

Vương Dịch hoạt động một chút cổ của mình, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, cũng không biết đang làm những gì.

Ống kính máy quay hướng trực tiếp vào màn hình điện thoại, không có dán kính chống nhìn trộm quả thực rất thiệt thòi, ngẩng đầu nhìn bốn phía, Vương Dịch thực sự nghĩ không ra làm sao che chắn màn hình điện thoại di động của mình, tạm thời đặt điện thoại xuống một lúc, lại lần nữa cầm điện thoại lên.

Dự định tốc chiến tốc thắng Vương Dịch nhìn thấy bên cạnh xuất hiện hai cánh tay, khóe miệng vụng trộm vểnh lên, sau đó nhanh chóng hạ xuống.

"Cẩn thận một chút, đại ngốc."

Sau khi thoát khỏi một phần mềm nào đó, Châu Thi Vũ cuối cùng cũng có thể bỏ tay xuống, trong tiềm thức cầm điện thoại di động lên xem xét, nhưng ở bên cạnh điện thoại di động, nàng lại nhìn thấy một bàn tay đang dang ra.

Vương Dịch nhìm chằm chằm vào màn hình bảo vệ của Châu Thi Vũ, vô thức đưa tay đi cản, phát hiện người kia chỉ là nhìn cái thời gian, che giấu đồng dạng đem bàn tay hướng túi, lấy ra hộp sữa chua vừa mua ra ăn.

Thuần thục mở ra, mình trước ăn hai cái.

"Vậy chị đâu? Không cho chị ăn?"

"Hả?"

"Cái này khẳng định không thể ăn."

Mèo con tham ăn.

Nhu thuận tiểu cẩu ở trong lòng vụng trộm chế giễu Châu Thi Vũ, sau đó đem thìa bỏ vào bên trong hộp sữa chua, đem toàn bộ đưa tới trước mắt Châu Thi Vũ.

Rõ ràng nhìn thấy người kia do dự cùng dừng lại, cuối cùng vẫn là cầm lấy thìa lướt qua một ngụm.

Ngốc tử, không đút chị sao?

"Trở về nấu đồ ăn cho chị."

Vương Dịch luôn có thể đọc hiểu tâm tư của nàng.

"Có được hay không."

Châu Thi Vũ vụng trộm nói.

"Ai cũng không tốt bằng em."

Vương Dịch vụng trộm đáp.

"Chị tốt hơn bất cứ ai."

END.

_______________

Thuận lợi🌹
#08.01.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro