Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------------------------------------------------
Editor: Chu.
Beta: Thư Dii
-----------
Lục Ngôn hỏi đặc biệt chân thành.

Tựa hồ vì chứng minh gì đó, Lục Ngôn vươn hai tay ra, "Cô xem, móng tay tôi mỗi ngày đều cắt sạch sẽ, sẽ cạo râu, còn có bây giờ tôi ngày nào cũng nghiêm túc đánh răng, trước khi ngủ cũng sẽ rửa chân, định kỳ tắm rửa, tôi sạch lắm , còn có, còn có người làm hôm nay giúp tôi tắm rửa , giúp tôi mỗi ngày thay quần áo, đổi quần lót, tôi đều nghe theo!"

Bạch Mộc Mộc cười khổ: "Không phải là nguyên nhân này đâu."

Đương nhiên cô biết Lục Ngôn bây giờ đã rất sạch sẽ.

Những lời cô nói với anh, anh đều nhớ hết toàn bộ, thậm chí có rất nhiều chuyện đều không cần phải nói lần thứ hai.

Khi Bạch Mộc Mộc còn học đại học, bạn cùng phòng thường hay oán giận bạn trai với cô, nói trí nhớ bạn trai không tốt, một việc đã nói đến hơn tám trăm lần rồi cũng không nhớ nổi.

Bây giờ nhìn Lục Ngôn mà xem.

Cô vẫn nghĩ, bạn trai của bạn học mình không phải là thật sự không nhớ được việc này, mà là không có đem cô ấy để ở trong lòng.

Lục Ngôn gãi gãi đầu, "Vậy thì là nguyên nhân gì?"
Bạch Mộc Mộc nghĩ nghĩ, nói: "Tôi dỗ anh ngủ trước nha, việc ở cùng nhau tôi có chút lo lắng, chuyện này tương đối phức tạp, một câu hai câu cũng không giải thích rõ ràng được."

Cô hơi nghiêng người về phía trước,nắm lấy tay Lục Ngôn, dẫn anh trở lại phòng ngủ chính.

Lục Ngôn vốn là chàng trai *mười ngón tay không dính nước mùa xuân, vậy nên tay của anh rất mềm mại, so với không khác nhau ở chỗ nào.

*Mười ngón tay không dính nước mùa xuân ý chỉ người chưa bao giờ động vào mấy việc nhà, bếp núc các thứ.

Hơn nữa còn rất ấm áp.

Lần đầu tiên nắm tay người khác giới, Bạch Mộc Mộc cảm thấy thật kỳ diệu.

Cô dẫn Lục Ngôn trở lại phòng, để cho anh nằm ở trên giường, sau đó hỏi anh: "Anh có muốn nghe kể chuyện xưa không? Hay là tôi kể cho anh nghe chút chuyện xưa nhé?"

Lục Ngôn nằm nghiêng người, nhẹ nhàng gật đầu: "Được nha, được nha!"

Bạch Mộc Mộc nghĩ nghĩ, bình thường khi kể chuyện cho các bé gái, thường kể về công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem này kia, nếu mà cũng kể cho Lục Ngôn mấy câu chuyện này có lẽ không thích hợp cho lắm.

"Anh đã nghe qua truyện Sư tử vương chưa?" Bạch Mộc Mộc lấy một câu chuyện mà cô cho là phù hợp với anh trong hoạt hình Disney ra hỏi.

Lục Ngôn lắc đầu.

Bạch Mộc Mộc vỗ nhẹ tay lên ngực Lục Ngôn, nhẹ giọng nói: "Vậy thì hôm nay tôi sẽ kể cho anh nghe chuyện này nhé. Ở trên thảo nguyên Châu Phi xa xôi, có một vương quốc vinh quang..."

Cũng không biết là do có Bạch Mộc Mộc ở bên cạnh khiến cho Lục Ngôn cảm thấy an tâm, hay là do hôm nay học tập quá mệt mỏi.

Truyện vừa kể được một nửa, Lục Ngôn đã ngủ rồi.

Bạch Mộc Mộc giúp anh đắp chăn cẩn thận rồi mới rời đi.

-

Sau những giờ tăng ca mệt mỏi, cuối cùng loạt áo sơ mi xuân hè 2017 do Bạch Mộc Mộc thiết kế cũng được hoàn thành trước buổi triển lãm..

Bắc Thành không phải là trung tâm kinh tế của cả nước, Nam Thành gần biển, các ngành sản xuất khác nhau phát triển đều vượt trội hơn Bắc Thành.

Tháng 9 ở Nam Thành có mấy hội triển lãm bán hàng lớn.

Mỗi một năm, các sản phẩm của Lệ Đoan đều sẽ cố định tham gia một vài hội triển lãm bán hàng.

Hiện tại Bạch Mộc Mộc đối với nhân viên của Lệ Đoan rất không yên tâm, cân nhắc trên dưới, quyết định đi theo chủ quản tiêu thụ tham gia hội triển lãm bán hàng lần này.

Trong thời gian này, ngoài việc ở công ty học viết chữ, không có việc gì Lục Ngôn sẽ vẽ tranh, rất nhiều tranh anh vẽ đều để lại công ty.

Trước khi tham gia hội triển lãm bán hàng, Bạch Mộc Mộc nhìn các bức tranh của Lục Ngôn vẽ để trong văn phòng, tiện tay cầm mấy bức, tìm khung ảnh nhỏ lồng kính, cảm thấy có lẽ khi trang trí quầy bán hàng ắt hẳn sẽ dùng tới.

Hội triển lãm bán hàng đối với Lệ Đoan mà nói, là con đường tiêu thụ đặc biệt quan trọng.

Bạch Mộc Mộc cũng cảm thấy bản thân không có thời gian để ý Lục Ngôn, tuy rằng hiện tại Lục Ngôn rất ngoan.

Nhưng dù sao thì Lục Ngôn vẫn có tính cách của một đứa nhỏ.

Ở chỗ phức tạp như thế, rất khó nói sẽ không phát sinh bất cứ việc gì.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô quyết định không mang theo Lục Ngôn.

Trước khi đi Nam Thành một ngày, Bạch Mộc Mộc về nhà, đem nửa sau câu chuyện sư tử vương kể nốt cho Lục Ngôn.

Lục Ngôn nằm ở trên giường, nghe thấy Bạch Mộc Mộc nói "Từ nay về sau, vương quốc vinh quang trở lại cuộc sống bình thường", biết truyện đã kể xong rồi, ngược lại thở dài.

"Làm sao vậy?" Bạch Mộc Mộc chỉnh lại tóc mái xõa trên trán của Lục Ngôn.

Lục Ngôn giương mắt nhìn Bạch Mộc Mộc đang ngồi ở bên cạnh, hỏi cô: "Tiểu Bạch, liệu có một ngày nào đó tôi sẽ trở nên giống như simba không, trở nên thật lợi hại."

Bạch Mộc Mộc gật đầu: "Đương nhiên rồi."

Có lẽ, bệnh tình của Lục Ngôn quyết định cả đời này anh sẽ không thể giống như Lục Chính Hải, trở thành một thương nhân vĩ đại, nhưng anh có thể trở thành một người bạn rất tốt.

Lục Ngôn mím mím miệng: "Nhưng mà tôi cảm thấy tôi sẽ không...Ngày nào cũng thấy cô bận rộn như vậy, lại không giúp gì được, nếu như tôi biết kiếm tiền thì tốt rồi."

Bạch Mộc Mộc vỗ vỗ đỉnh đầu Lục Ngôn: "Nếu như tôi biết kiếm tiền, vậy thì anh không cần phải đi kiếm tiền nữa."

Lục Ngôn lắc đầu: "Tôi cũng muốn kiếm tiền nuôi cô, tôi muốn mỗi ngày cô không phải làm nhiều việc như vậy nữa, muốn cô mỗi ngày đều có thể chơi thật vui vẻ."

Đối Lục Ngôn mà nói, trên đời này việc hạnh phúc nhất đại khái chính là không cần phải làm việc, mỗi ngày đều có thể chơi đùa.

Bạch Mộc Mộc cười nói: "Tôi rất thích công việc hiện tại, cho nên là, tôi không cảm thấy vất vả chút nào hết"

Lục Ngôn cái hiểu cái không.

Thế giới của anh rất đơn giản.

Không thể hiểu nổi những thứ sâu xa như vậy.
Bạch Mộc Mộc nghĩ nghĩ, dùng cách mà Lục Ngôn có thể hiểu hỏi anh: "Anh cảm thấy vẽ tranh vất vả sao?"

Gần đây Lục Ngôn trầm mê vẽ tranh, có đôi khi vẽ liền tù tì mấy tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi.

Lục Ngôn quyết đoán lắc đầu: "Sẽ không nha, vẽ tranh là vui."

" Đúng, công việc của tôi với tôi mà nói, giống như anh vẽ tranh vậy, tôi không cảm thấy vất vả." Bạch Mộc Mộc tắt đèn trong phòng, nói với Lục Ngôn, "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi ăn sáng với anh xong thì đi rồi."

"Ò..."

Lục Ngôn luyến tiếc Bạch Mộc Mộc, nhưng anh biết, công việc của Tiểu Bạch rất quan trọng.

-

Ngày thứ hai, Bạch Mộc Mộc và Cố Hiểu, cùng với chủ quản tiêu thụ của Thụy Bạch cùng nhau ngồi máy bay đến Nam Thành.

Tháng chín, Bắc Thành thời tiết ước chừng khoảng 25 độ, không tính là nóng, mà độ ẩm ban ngày ở Nam Thành ở khoảng 30 độ.

Lần công tác này, Bạch Mộc Mộc vì yêu cầu công việc nên cần phải mặc áo sơ mi dài tay, người nóng đến nổi đổ đầy mồ hôi.

Sau khi bọn họ xuống máy bay, qua khách sạn cất hành lí trước, sau đó đến thẳng nơi bố trí triển lãm luôn.

Gian hàng nhìn có vẻ bố trí đơn giản, kỳ thực trong đó có rất nhiều ô cửa khác nhau.

Chẳng hạn như kích thước gian hàng lớn nhỏ, vị trí treo móc áo, bàn ghế, ánh sáng ...

Đến khi đã sắp xếp mọi thứ xong, Bạch Mộc Mộc mang theo Cố Hiểu cùng các nhân viên tiêu thụ đi ăn cơm, sau đó trở về phòng.

Vì tiết kiệm chi phí, Bạch Mộc Mộc và Cố Hiểu ở chung một phòng.

Buổi tối, Bạch Mộc Mộc tắm rửa một cái, nằm ở trên giường đắp mặt nạ.

Cố Hiểu ngồi ở trên giường chơi di động, liếc nhìn Bạch Mộc Mộc.

Trên người Bạch Mộc Mộc chỉ mặc một cái váy ngủ, cánh tay không có một cái sẹo nào hết, đường cong hoàn mỹ, thêm vào cái nhan sắc nghịch thiên này...

Cố Hiểu ở trong lòng khuyên bản thân tám trăm lần không cần lo cho việc riêng của lãnh đạo, cuối cùng cũng không thuyết phục được bản thân, nhịn không được hỏi cô: "Giám đốc Bạch, sao chị lại kết hôn với Lục Ngôn?"

Bạch Mộc Mộc biết Cố Hiểu đã tò mò từ lâu rồi , cô vỗ vỗ mặt nạ trên mặt, hỏi Cố Hiểu: "Cô cảm thấy sao?"

"Tôi? Tôi không biết nữa." Cố Hiểu ăn ngay nói thật, "Với dáng người này, nhan sắc này, nếu chị muốn gả vào hào môn còn cần phải theo cách này sao? Đi quán bar ngồi xuống, phú nhị đại còn không kẻ đi người đến sao?"

Quả thật là thế.

Với giá trị nhan sắc đời trước của Bạch Mộc Mộc, dáng người đó, không cần phải đi quán bar ngồi, tùy tiện đi trên đường cũng có người đến bắt chuyện rồi.

Sau khi xuyên sách, nếu không phải đã gả cho Lục Ngôn rồi, hoặc là tình huống của Lục Ngôn không giống hiện tại, cô khẳng định sẽ không dựa theo tình tiết cũ, chắc chắn sẽ ly hôn.

Nhưng Bạch Mộc Mộc không nói cho Cố Hiểu tình huống thực tế của bản thân, cô cúi đầu, mỉm cười, "Bởi vì Lục Ngôn cần tôi."

Đại khái bởi vì anh ấy cần cô.

Cho nên cô vạn lý xa xôi từ thế giới bên kia đến tận nơi này.

"A?" Cố Hiểu không để ý những lời Bạch Mộc Mộc nói, "Chắc là chị cảm thấy anh ấy đáng thương nên mới gả cho anh ấy."

Bạch Mộc Mộc gỡ mặt nạ trên mặt xuống, nhìn Cố Hiểu, cười nhẹ: "Không quan trọng, quan trọng là, tôi và anh ấy đã buộc chặt với nhau rồi."

Hiện tại Bạch Mộc Mộc đã không còn nghĩ tới các việc rối rắm khác.

Cô chỉ nghĩ muốn làm tốt công việc ở thời trang Thụy Bạch.

Chờ tình hình Lệ Đoan chuyển biến tốt, cô sẽ làm thêm một cái nhãn hiệu mới, một nhãn hiệu mà bản thân vẫn luôn muốn làm.

Cố Hiểu ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Bạch Mộc Mộc, truy hỏi: "Vậy chị có cam lòng không? Gả cho một người như vậy?"

Theo cô ấy thấy, Bạch Mộc Mộc xinh đẹp như vậy.

Hoàn toàn có thể gả cho một người tốt hơn.

Ít nhất cũng có thể gả cho một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh!

Bạch Mộc Mộc đang dùng thủ pháp mát xa gò má, giúp hấp thụ tinh hoa của mặt nạ, nghe thấy Cố Hiểu hỏi, hỏi lại cô ấy: "Vậy cô muốn gả cho dạng người gì? Ngoại trừ việc cô thương người ta, cô đối với ngươi ta còn có yêu cầu gì sao?"

Cố Hiểu nghĩ nghĩ: "ừm...  Bề ngoài đẹp trai chút, đối với tôi tốt chút."

Bạch Mộc Mộc: "Đối với cô tốt, cụ thể là như thế nào?"

"Chính là trong mắt chỉ nhìn tôi, đối với người phụ nữ khác không có suy nghĩ gì khác, nhớ được sinh nhật của tôi, ngày nghỉ sẽ ở cạnh tôi, còn có..." Cố Hiểu nói xong, cũng phát hiện có chút không đúng.

Mỗi một điểm cô ấy nói, kỳ thực Lục Ngôn đều phù hợp.

Thân là trợ lý của Bạch Mộc Mộc, thời gian cô ấy và Lục Ngôn tiếp xúc cũng không tính là ngắn.

Khi Khang Nhụy mắng Bạch Mộc Mộc, Lục Ngôn sẽ mắng lại, khi Bạch Mộc Mộc bận rộn, Lục Ngôn sẽ dè dặt, cẩn trọng lấy thêm nước cho cô.

Rất nhiều việc, Bạch Mộc Mộc nói qua một lần anh sẽ nhớ được...

Bạch Mộc Mộc thấy biểu cảm của Cố Hiểu, trả lời câu hỏi của cô ấy: "Cho nên, tôi không có không cam lòng."

Trên góc độ nào đó mà nói, Lục Ngôn là tốt nhất.

Bởi vì Lục Ngôn chỉ có cô.

-

Hôm sau, tại hội triển lãm bán hàng.

Lệ Đoan là thương hiệu đã lâu đời, ở hội triển lãm bán hàng vẫn có một chút khách hàng cố định.

Tuy nhiên, sự tin tưởng của những khách hàng cũ này đối với Lệ Đoan đều dựa trên việc hàng năm đều có những thiết kế sao chép nổi tiếng, chất lượng cao.
Chuyện này cũng rất châm chọc.

Rất nhiều người sau khi bước vào gian hàng của họ, đều sẽ trực tiếp hỏi: "Đây là thương hiệu nào, cho tôi xem mẫu gốc đi."

Nhân viên tiêu thụ ở một bên lập tức giới thiệu.

Bạch Mộc Mộc đứng ở một bên, trong đầu hiện lên hai chữ: "Mất mặt."

Quá mất mặt!

Một thương hiệu thời trang mà đến nước này thì còn làm cái rắm gì nữa!

Bất quá...

Tiền vẫn là phải kiếm.

Phong cách của các trang phục năm nay đều đã được định sẵn rồi, thôi thì sang năm bắt đầu lại.

Làm cho người ta vui mừng đó là, có vài khách hàng cũ vào xem các sản phẩm khác cũng sẽ dừng lại trước áo sơ mi Bạch Mộc Mộc thiết kế hỏi một chút.

Trong đó có vài người sau khi biết áo sơmi là tự thiết kế, còn khoa trương vài câu: "Cũng bắt đầu biết quay lại đường cũ rồi đấy."

Nội tâm của Bạch Mộc Mộc "mmp"

Rốt cuộc là cái thương hiệu thế nào, mới tự mình thiết kế sản phẩm đã được khen như thế!

Hội chợ thương mại kéo dài một tuần.

Nhóm khách hàng tới tới lui lui.

Cũng vì loạt áo sơ mi do Bạch Mộc Mộc thiết kế cũng đã thu hút được kha khá khách hàng mới.

Mỗi buổi tối khi tính toán đơn hàng, bộ phận bán hàng đều không nhịn được khen Bạch Mộc Mộc.

Dù sao thì một công ty thời trang, chỉ dựa vào việc sao chép thì vĩnh viễn cũng không ngẩng đầu lên được.

Ngày cuối cùng ở hội triển lãm, khách hàng rất ít.

Bạch Mộc Mộc cùng mọi người ngồi ở trên ghế tựa nghỉ ngơi.

Thuận tiện tính toán đơn đặt hàng.

"Xin chào." Hai người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi tiến vào.

"Hoan nghênh!" Cố Hiểu lập tức đứng lên, nghênh đón.

Hai  người đàn ông không có xem quần áo, mà là đi thẳng tới chỗ trưng bày, chỉ vào mẫy bức tranh Lục Ngôn vẽ, hỏi: "Xin hỏi mấy bức tranh này có bán không?"

Bạch Mộc Mộc: ! ! !

---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro