Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-------------------------------------------------------------
Editor: Cát
Beta: Kiefu
-------
Sáng sớm hôm sau. 6 giờ rưỡi, Bạch Mộc Mộc đúng giờ rời khỏi giường.

Rửa mặt xong, khi vừa mới chuẩn bị trang điểm thì nghe ngoài cửa có âm thanh ồn ào.

Bạch Mộc Mộc do dự một chút,cuối cùng vẫn bước tới cửa, chuẩn bị đẩy cửa ra, thì nhớ tới chuyện ngày mới xuyên tới đụng trúng Lục Ngôn, bèn nói trước một câu: "Tôi chuẩn bị mở cửa ra đó nha."

Quả nhiên, cô vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm bước chân lui ra sau.

Bạch Mộc Mộc mở cửa, thấy Lục Ngôn đứng cách cánh cửa chừng một thước, hướng về phía cô mà vẫy tay: "Tiểu Bạch, buổi sáng tốt lành nha!"

Bạch Mộc Mộc vừa tỉnh ngủ có chút mơ màng: "Anh không ngủ sao?"

"Có ngủ a." Lục Ngôn trả lời thật khẳng định, "Bởi vì muốn sớm được gặp cô, ông mặt trời vừa ngủ dậy tôi cũng liền thức theo".

Hiện tại là tháng 8, hừng đông rất sớm, Bạch Mộc Mộc đoán anh chắc chắn đã thức dậy từ rất lâu rồi, "Sau đó thì luôn luôn ở chỗ này chờ tôi ư?"

"Đúng vậy! Như vậy cô tỉnh tôi có thể nhìn thấy cô trước nhất!" Lục Ngôn vui vẻ nói: "Giống như bây giờ vậy nè!"

Bạch Mộc Mộc còn chưa trang điểm, cô mở cửa ra, nói với Lục Ngôn: "Anh vào đi, tôi trang điểm đã."

"Được!" Lục Ngôn đi theo cô vào phòng.

Đây là phòng của Bạch Mộc Mộc, anh sau khi tiến vào thì đứng yên tại chỗ, đầu xoay trái xoay phải nhìn ngó, không có động vào bất cứ vật gì.

Bạch Mộc Mộc ngồi ở trước bàn trang điểm, chỉ vào chiếc giường trong phòng nói: "Anh ngồi ở trên giường một lát đi, tôi trang điểm xong thì chúng ta cùng nhau xuống ăn sáng."

"Được!"

Lục Ngôn ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ Bạch Mộc Mộc trang điểm.

Bạch Mộc Mộc trang điểm coi như là cũng nhanh, mà khi cô làm xong quay đầu lại...

Lục Ngôn nằm ở trên giường đã ngủ.

"Tiểu Ngôn?" Bạch Mộc Mộc đẩy đẩy anh.

Người đàn ông hai mắt khép chặt, hô hấp đều đặn, vừa nhìn là biết đã ngủ rất sâu.

Bạch Mộc Mộc cũng không đành lòng đánh thức anh, quyết định đi xuống ăn cơm trước.

Đợi mãi đến 8 giờ, Lục Ngôn cũng chưa tỉnh lại, không có biện pháp, cô chỉ có thể đi làm một mình.

-

Bạch Mộc Mộc trên đường lái xe đến công ty, di động bỗng vang lên.

Cô đem di động đặt trên chỗ để điện thoại của ô tô, trên màn hình hiện thị tên người gọi [ Mẹ ].

Mẹ?

Mẹ nào nhỉ?

Bạch Mộc Mộc nghĩ nghĩ, hình như cô ở thế giới này cũng xem như có hai người mẹ.

Một là người sinh ra mình, một là người nuôi cô lớn.

Bạch Mộc Mộc đem điện thoại nhấn nút nghe, một âm thanh hơi chút bén nhọn từ microphone lập tức truyền ra: "Bạch Mộc Mộc, cô đang ở chỗ nào?"

À, là  Ân Hoa.

Bạch Mộc Mộc mắt nhìn phía trước, mặt không biểu cảm hỏi: "Có việc gì sao?"

"Mẹ là muốn quan tâm con gái mình một chút. Cô và Lục Ngôn bây giờ là quan hệ thế nào a? Cô không bắt nạt nó chứ?"

Giọng  Ân Hoa vừa rồi nghe là biết vừa nói vừa nắm cổ họng thắt nghẹn lại.

Thật giả trân!

Bạch Mộc Mộc thoáng đánh tay lái một phen, vượt qua chiếc xe trước mặt, đồng thời trả lời bà: "Không có, rất tốt."

Nghe cô nói như vậy, tim Ân Hoa mới thả xuống, "Là thế này, lúc trước Lục gia có nói sẽ đầu tư vào công ty nhà chúng ta, nhưng tiền chậm chạp cũng chưa rót vào, cô gọi điện thoại cho Lục Chính Hải hỏi một chút chuyện là như thế nào?"

Bạch Mộc Mộc nhàn nhạt hỏi câu: "Phải vậy không?"

Cô cảm thấy, nếu lời  Ân Hoa nói là sự thật, thì đúng là Lục Chính Hải làm không đúng.

Lục gia tìm vợ cho Lục Ngôn, khẳng định đều biết đến nhà gái phải có nguyên nhân gì mới chấp nhận làm vợ con mình.

Mà hiện tại cô đến nhà họ, Lục gia không trả tiền chính là không giữ chữ tín.

Mà nếu quả thật là như vậy,  Ân Hoa sẽ làm gì có thái độ như thế này?

Lấy ký ức của nguyên chủ trong đầu,  Ân Hoa tuyệt đối không phải là loại người thích chịu thiệt.

Nếu Lục Chính Hải chưa rót tiền, bà ta tuyệt đối sẽ đem Lục thị nháo thành gà chó không yên!

Đối với thái độ lãnh đạm của Bạch Mộc Mộc,  Ân Hoa có chút bất mãn: "Đó là đương nhiên, tôi là mẹ của cô, còn gạt cô được sao?"

Bạch Mộc Mộc mặt không biểu cảm nói: "Cũng khó mà nói, bà năm đó còn có thể đem tôi tặng cho người khác, vậy thì hiện tại gạt tôi thì tính cái gì chứ."

Sinh ra một đứa con gái thì cảm thấy phí tiền liền tặng cho người khác, sau này phát hiện có thể lợi dụng lại muốn mang trở về.

Giờ lại nhớ mình là mẹ cô. Có trễ quá không?

"Cô sao lại nói như thế! Cô dám nói vậy với tôi?"  Ân Hoa nổi giận.

Lúc trước bà ta khi nhường Bạch Mộc Mộc gả cho Lục Ngôn, cũng có băn khoăn. Bà năm đó đem Bạch Mộc Mộc cho người khác, không gặp đã nhiều năm, tình cảm mẹ con khẳng định là không có.

Chỉ sợ Bạch Mộc Mộc đột nhiên làm phản.

Làm cho bà ta không nghĩ tới là, khi đi tìm Bạch Mộc Mộc, Bạch Mộc Mộc biết được thân thế của bản thân, thì đối với người thân kia lập tức chán ghét, còn đối với bà ta thì một tiếng gọi "Mẹ", hai tiếng cũng gọi "Mẹ" trông vô cùng thân thiết.

Thế này mới làm cho bà tin tưởng sức mạnh của máu mủ tình thâm.

"Bằng không do đâu?" Bạch Mộc Mộc chạy xe nhanh đến công ty, nói, "Nếu không có việc gì tôi cúp máy."

Cô cũng không chờ  Ân Hoa nói, trực tiếp ngắt điện thoại.

Theo như lộ trình bây giờ, còn cách công ty khoảng chừng 2km, trong 2km này  Ân Hoa gọi cho cô không dưới 30 cuộc.

Bạch Mộc Mộc nhìn một chuỗi cuộc gọi nhỡ này.

Cô đoán,  Ân Hoa người này tám phần là quỷ hút máu, vì không muốn có quan hệ nào với bà ta, cô quyết định... kéo vào danh sách đen!

Một khắc kia khi cô nhấp vào [ Xác định ].

Thế giới thanh tĩnh lại. Tuy nhiên, hết thảy đều là tạm thời.

Một giờ sau, người hầu liền gọi điện thoại cho cô, nói  Ân Hoa đã nháo đến trong nhà.

Bạch Mộc Mộc chỉ nói ra hai chữ để giải quyết: "Báo cảnh sát."

Cô ở công ty vội vội vàng vàng một ngày.

Mấy nhà thiết kế của phòng thiết kế xem như phế, bộ sưu tập xuân hạ cho năm sau đã tới sát gần kề, không còn cách nào khác, Bạch Mộc Mộc phải tự mình "cầm đao", bắt đầu thiết kế áo sơ mi.

Khi Bạch Mộc Mộc lái xe về nhà, từ xa xa đã thấy cửa đậu vài chiếc xe. Có xe cảnh sát, còn có xe của  Ân Hoa.

Bạch Mộc Mộc chạy xe qua, dừng lại đúng chỗ.

Ân Hoa thấy cô lập tức hăng hái lên, "Cô còn dám trở về?"

Bạch Mộc Mộc nhìn bà ta liếc mắt một cái: "Vị phu nhân này, có việc gì à?"

"Cô gọi tôi là cái gì cơ?!"  Ân Hoa tức giận, lông mày đều dựng cả lên.

Cây ATM Bạch Mộc Mộc trước còn gọi bà ta một tiếng "Mẹ", hai tiếng cũng "Mẹ", hiện tại mở mồm kêu: "Vị phu nhân này?"

Cảnh sát cũng lại gần, nói: "Cô chắc là Bạch Mộc Mộc phải không, vị phu nhân này nói cô là con gái của bà ấy".

Bạch Mộc Mộc nhìn về phía hướng biệt thự, thấy hai người hầu canh giữ ở cửa, chắc chắn là không để Ân Hoa đi vào được.

Vì không muốn đem phiền toái tới trong nhà, cô đứng ở tại chỗ nói với cảnh sát: "Bà ấy không phải mẹ tôi, không tin thì ngài kêu bà ấy đem ra giấy tờ chứng minh gì gì đó đi, xem bà ta có đưa ra được không?"

Cảnh sát nhìn về phía  Ân Hoa.

Ân Hoa sắc mặt thay đổi: "Con, con không nhận mẹ?!"

Trong đầu Bạch Mộc Mộc cũng không có ký ức của chuyện năm đó, nhưng cô căn cứ tình hình cả hai thế giới thì cũng có chút hiểu biết, loại giống như  Ân Hoa này khi đem cho con mình, thông thường đều không làm thủ tục giấy tờ gì. Hơn nửa, năm đó chế độ nhà nước chưa hoàn thiện, điều tra dân cư đều dựa vào nhân khẩu thực tại mà cấp hộ khẩu.

Nói cách khác, bà ta căn bản không có cách nào chứng minh cô chính là con ruột do bà ta sinh ra.

Bạch Mộc Mộc mỉm cười, vẫn là câu nói kia: "Mời bà đưa ra giấy tờ chứng minh, chứng minh tôi là con gái của bà."

Cảnh sát cũng hỏi câu hỏi giống vậy.

Ân Hoa bị hỏi làm cho mơ màng, bà ta vốn nghĩ Bạch Mộc Mộc nhận là con gái của mình là được rồi, giờ lại bắt bà đưa ra chứng cứ, bà ta mới ý thức một chuyện là... bản thân làm gì có giấy tờ chứng minh chứ!

Bạch Mộc Mộc nhún vai: "Nếu không có việc gì thì tôi đi đây."

Ân Hoa nóng nảy: "Cô ta, cô ta là do tôi đem cho người thân nuôi!"

Bạch Mộc Mộc quay đầu hỏi bà: "Bà từng có hộ khẩu chứng minh không?"

Ân Hoa: "..."

Cảnh sát cũng biết, năm đó loại chuyện đem con mình cho người khác nuôi nhiều lắm, trên cơ bản cũng đều là lén chuyển giao.

Chuyện này cũng có hậu quả rất lớn, về sau không thể thông qua bất kỳ cách thức nào của luật pháp để khôi phục lại thân phận của đứa trẻ đó.

"Tiểu Bạch!" Bạch Mộc Mộc từ trong nhà đi tới, Lục Ngôn phát hiện ra cô, từ trong nhà chạy vọt ra, hai tay mở lớn, trực tiếp đem Bạch Mộc Mộc ôm vào trong ngực, cao hứng nói: "Cô rốt cục đã trở về, tôi ở nhà chờ đợi cô một ngày, rất sốt ruột nha."

Thật là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.

Bạch Mộc Mộc không hy vọng  Ân Hoa biết cô cùng Lục Ngôn có quan hệ rất tốt. Lục Ngôn lại cố tình trong lúc này vọt ra, còn kích động mà ôm cô như vậy.

Bạch Mộc Mộc lấy tay vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng Lục Ngôn, nhỏ giọng nói: "Ngoan, trở về lại nói."

Lục Ngôn thế này mới buông cô ra.

Bạch Mộc Mộc quay đầu, thấy  Ân Hoa đang nhìn bọn cô chằm chằm, khóe môi nhếch lên cười. Nhìn vài giây, không còn làm chuyện dây dưa nữa, trực tiếp lên xe.

Chuyện này ngược lại làm Bạch Mộc Mộc có chút bất an.

"Tiểu Bạch, người kia là ai thế? Bà ấy, bà ấy thật hung dữ."

Vừa vào cửa Lục Ngôn đã lôi kéo Bạch Mộc Mộc hỏi chuyện của Ân Hoa.

Xem ra, Ân Hoa náo loạn thời gian rất dài .

Tuy vậy, Bạch Mộc Mộc cũng không biết bà ta có thể làm ra chuyện gì.

Ân Hoa năm đó đem cô tặng cho người ta, chỉ cần cô không phối hợp làm giám định DNA,  bà ta sẽ rất khó có thể nhận lại con mình.

Mà chính cô có tay có chân, có năng lực kiếm tiền, cũng không cần bị Ân Hoa giám hộ.

Bạch Mộc Mộc không trả lời câu hỏi của Lục Ngôn, mà là hỏi anh: "Anh cả ngày hôm nay ở nhà có gì vui không?"

"Tôi viết chữ!" Lục Ngôn nói xong, chạy đến phòng khách đem quyển vở viết chữ lại đây.

Mặt trên chi chi chít chít viết từ [ sáu ] đến [ mười ] hán tự.

Bạch Mộc Mộc thật sự không nghĩ tới, Lục Ngôn lại nghe lời như vậy.

Tiếp đó Lục Ngôn nói: "Còn nữa còn nữa đó! Tôi cùng các cô ấy học pha cà phê, tôi sẽ pha cà phê cho cô!"

Bạch Mộc Mộc nhìn về phía người hầu.

Người hầu đứng gần đấy biểu cảm có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói với Bạch Mộc Mộc: "Chúng tôi dạy thiếu gia pha cà phê, tuy vậy cậu ấy... còn cần học tập lại một chút."

Người hầu nói rất uyển chuyển.

Trong nhà pha cà phê thực ra cũng không khó, chỉ cần chọn loại cà phê, bỏ vào máy pha cà phê để nghiền nát đem nghiền nát, pha cà phê thêm ít đường là có thể uống rồi.

Bạch Mộc Mộc biết Lục Ngôn khả năng không tốt, vẫn như cũ cổ vũ anh: "Cám ơn anh, về sau Cố Hiểu rất bận, như vậy phải làm phiền anh nha."

"Cứ giao cho tôi!" Lục Ngôn tràn đầy tự tin.

-

Ăn xong cơm chiều.

Bạch Mộc Mộc ở thư phòng cùng với Lục Ngôn.

Anh vẽ tranh, cô cũng tùy tay phác hoạ thiết kế áo sơ mi.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Đến thời điểm buồn ngủ, Lục Ngôn nhìn Bạch Mộc Mộc trở về phòng, không gần không xa cùng đi sau lưng cô, cũng không nói chuyện.

Bạch Mộc Mộc khi phát hiện ra anh đi theo, "Vì sao không đi ngủ?"

Lục Ngôn chớp mắt, nhỏ giọng nói, "Tôi có thể hay không... Cùng cô ngủ chung phòng? Tôi nhắm mắt một chút là liền ngủ được, không làm phiền cô!"

Bạch Mộc Mộc: " ..."

Cô rất rõ ràng, suy nghĩ của Lục Ngôn trong sạch tới đòi mạng a , anh nói là ngủ chung một phòng, là thật ngủ chung một phòng.

Anh cũng không có suy nghĩ xấu xa về chuyện đó.

Nhưng mà, cũng thực tế là một người đàn ông hơn 23 tuổi, cả đầu Bạch Mộc Mộc đều nghĩ tới những chuyện kỳ quái...

"Tiểu Bạch..." Lục Ngôn nhìn Bạch Mộc Mộc, biểu cảm đáng thương tới đòi mạng, "Tôi là muốn vừa tỉnh lại liền thấy cô, mà tôi không biết cô chừng nào thì tỉnh lại..."

Bạch Mộc Mộc rối rắm một chút, vẫn là quyết định không nhượng bộ: "Tôi có thể dỗ cho anh ngủ chứ? Anh ngủ rồi tôi sẽ đi ra, tôi mỗi buổi sáng rời giường lúc 6 giờ rưỡi, đến 6 giờ rưỡi anh ngủ dậy thì tới tìm tôi, có thể chứ?"

Cô minh bạch rõ ràng như vậy, Lục Ngôn thật ra rất không có cảm giác an toàn.

Mười mấy năm đều là sống trong cô độc, thật vất vả mới có Bạch Mộc Mộc đối xử tốt với anh.

Khó tránh khỏi sợ hãi một ngày nào đó thức dậy, người này đột nhiên không thấy đâu.

Nhưng mà...

Nam nữ có khác biệt, nam nữ thụ thụ bất thân, nam nữ...

Dù sao nói đến cùng! Lục Ngôn là đàn ông , cô thật sự là không có cách nào khác thuyết phục bản thân ngủ cùng anh.

Lục Ngôn thấy Bạch Mộc Mộc cự tuyệt, mắt ư ư ủy khuất, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Bạch, cô ghét bỏ tôi có phải không?"

--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro