Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chu.
Beta: Kiefu
------------------
Bạch Mộc Mộc trong sách năm nay 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học.

Tuổi trẻ là tài sản tốt, nhưng cô muốn tiếp quản một công ty, mà tình hình công ty đó không khả quan cho lắm, cho nên tuổi trẻ của cô cũng không phải việc tốt gì.

Khi Bạch Mộc Mộc ra cửa, cô thay một bộ áo liền quần, dưới chân đi giày cao gót. Nguyên chủ và cô cao gần như nhau, đều là 171cm, thêm giày cao gót cũng gần 1m8.
Vừa nãy Bạch Mộc Mộc ở trên xe đã tô thêm son đỏ, đeo kính râm, nhìn qua quả thực rất có khí thế.

Lễ tân nhìn thấy Bạch Mộc Mộc, nhất thời sửng sốt một chút. Sau đó mới nhớ tới Cố Hiểu là ai. Lại nhớ tới giám đốc thời trang của Thụy Bạch vừa mới từ chức, mà Cố Hiểu là trợ lý tổng giám đốc mới, liên hệ lại thì ...

Vì bảo toàn bát cơm của mình, cô khách khách khí khí mà nói câu: "Xin chờ một chút." rồi cầm điện thoại gọi một cuộc gọi nội bộ.

Bạch Mộc Mộc đánh giá Cố Hiểu một chút. Cô gái mặc T-shirt cùng quần đùi ngắn, đi giày thể thao, tóc ngắn, trên mặt đeo thêm kính đen. Đập vào mắt Bạch Mộc Mộc là hơi thở ngây ngô của học sinh.

Vừa nhìn thấy chính là dáng vẻ cái gì cũng không hiểu. Như vậy cũng tốt, một tờ giấy trắng, viết cái gì sẽ là cái đó. Bạch Mộc Mộc tự mình an ủi.

Cố Hiểu bước sang một bên, nói: "Quản lý Bạch, em mang chị đi phòng làm việc của chị."

Bạch Mộc Mộc xua tay: "Đi xem các tầng trước đi."

Hiện tại là tháng tám, một công ty thời trang bình thường, giờ phút này cực kỳ bận.

Chẳng những phải hoàn thiện các khâu của sản phẩm xuân hè mỗi năm, mà còn phải tiến hành tiêu thụ sản phẩm; đồng thời nghiên cứu sản phẩm cho mùa thu đông năm sau, hơn nữa còn phải nghiên cứu và thiết kế vải. Vội vội vàng vàng cho đến tận năm mới.

Cố Hiểu chạy nhanh dẫn đường. Khi chờ thang máy, Bạch Mộc Mộc hỏi Cố Hiểu: "Biết dùng Word không?"

Cố Hiểu gật đầu: "Biết."

Bạch Mộc Mộc: "Excel thì sao?"

Cố Hiểu gật đầu: "Biết."

Cố Hiểu dẫn Bạch Mộc Mộc xem qua tầng hai, sau đó lên tầng ba. Cuối cùng giống với suy nghĩ của Bạch Mộc Mộc. Không hề có sự liên kết, quả nhiên là một công ty rỗng.

Bạch Mộc Mộc day huyệt thái dương, hỏi: "Phòng thiết kế đâu?"

Cố Hiểu: "Ở lầu 4."

Trên đường tới, Bạch Mộc Mộc ngoại trừ mua di động cho Lục Ngôn, còn thuận tiện tra xét một chút tư liệu thời trang của Bạch Thụy.

Mười mấy năm trước, quả thật cũng được tính là huy hoàng.

Bây giờ, chỉ có một thương hiệu duy nhất chuyên về quần áo nữ chuyên nghiệp - Lệ Đoan.

Trước kia ở khắp cả nước cũng có hơn một ngàn quầy hàng kinh doanh, hiện tại ở thành phố lớn cũng chỉ còn chưa đầy trăm cái.

Sau khi Bạch Mộc Mộc tiến vào phòng thiết kế, phòng khóa cửa, bên trong không có ai.

Bạch Mộc Mộc nhìn về phía Cố Hiểu.

Cố Hiểu giải thích nói: "Người ở phòng thiết kế đều đi ra ngoài làm nghiên cứu thị trường."

Bạch Mộc Mộc biết rõ cái gọi là ra ngoài làm nghiên cứu thị trường, đại khái chính là nghỉ phép, cô cũng không vạch trần. Mà là đi theo Cố Hiểu nhìn một chút phòng làm việc của cô.

Văn phòng ở tầng năm. Có chút nóng.

Công ty này cũng rất nghèo, mặc dù văn phòng đã thay đổi vài vị tổng giám đốc nhưng không được sắp xếp lại, bàn làm việc nhìn qua đã thấy không phải mới, ghế ngồi cũng vậy.

Cố Hiểu đứng ở phía sau nói: "Quản lý Bạch, Lục tổng nói, văn phòng này nếu chị cảm thấy có cái gì chưa được tốt, muốn thay đổi cái gì thì cứ thay đổi, ngài ấy chi trả."

Bạch Mộc Mộc nhìn cô nàng: "Cô với Lục tổng rất quen thuộc sao?"

Cố Hiểu bỗng chốc cảm thấy khẩn trương, đứng thẳng, lắc đầu phủ nhận: "Không thân quen, không thân quen, quản lý Bạch, em chỉ là đem lời nói của Lục tổng thuật lại cho chị một chút, không có ý gì khác."

Bạch Mộc Mộc gật đầu. Cô xem một vòng văn phòng. "Cứ như vậy đi, còn chưa có kiếm được tiền đâu, mọi thứ trước hết không đổi, chờ kiếm được tiền , lấy tiền của bản thân thay mới mọi thứ mới có động lực làm việc."

Nói xong, bèn tháo kính râm xuống. Lúc đầu, Bạch Mộc Mộc luôn đeo kính râm, thêm đôi môi đỏ thẫm, hơn nữa mặc chiếc quần ống rộng, khiến cho người ta cảm giác áp lực của một thương nhân kì cựu. Giờ phút này cô đem kính râm bỏ ra, lộ ra khuôn mặt thật.

Cố Hiểu nhìn sang, kinh ngạc muốn rớt cằm: "Bạch, Bạch quản lý, hóa ra chị trẻ như vậy sao?"

Bạch Mộc Mộc ngồi ở ghế giám đốc, mở máy tính ra.

Phần mềm diệt vi rút hiện lên thông báo nhắc nhở cần đến 58 giây để khởi động máy, thua cả 13% máy tính trên cả nước.

Bạch Mộc Mộc nhìn đống tập tin lộn xộn trên màn hình máy tính, nói: "Đổi máy tính khác đi, nhưng hãy sao chép một bản dữ liệu trong máy tính này cho tôi."

Cố Hiểu: "Vâng."

Bạch Mộc Mộc tiếp tục nói: "Còn có, thứ hai tuần sau tôi chính thức đi làm, khi mọi người đi làm phải giao cho tôi báo cáo công tác cùng báo cáo tổng kết của một năm gần nhất, tôi muốn thật kỹ càng, chi tiết. Thứ hai tôi muốn xem, nếu như người nào không giao được cho tôi, vậy thì chuyển lời của tôi đến họ, tình hình công ty không tốt lắm, chút việc nhỏ như vậy mà cũng làm không được, vậy thì từ chức đi."

Cố Hiểu gật đầu đáp ứng: "Vâng, em nhất định dốc hết sức hoàn thành."

Bạch Mộc Mộc xin số điện thoại của Cố Hiểu xong mới rời đi.

Cô vừa đi, Cố Hiểu liền thông báo công việc đến nhóm làm việc nội bộ của công ty.

Ngay lập tức, nhóm làm việc sôi nổi hẳn lên.

[ Bạch tổng? Bạch tổng nào?]

[ Người mới, buổi chiều vừa tới, đi thị sát một vòng sau đó về rồi. ]

[ Tôi đang nghiên cứu, không rảnh làm mấy cái trò này đâu]

[Trên tay tôi cũng còn nhiều việc lắm nha, cũng không nhất định có rảnh để viết.]

Mọi người đều lập tức tỏ thái độ không viết.

Cố Hiểu là người mới, đây là công việc đầu tiên sau khi cô tốt nghiệp đại học, tinh thần rất cao, muốn đem việc Bạch Mộc Mộc giao cho làm tốt.

Thấy mọi người đều tỏ thái độ không hợp tác,cô nhắn: [Làm phiền mọi người phối hợp một chút.]

[ Chúng ta ai cũng có công việc, làm gì có thời gian làm làm mấy cái việc hình thức như thế này. ]

[ Đúng vậy, chúng ta đều làm những việc này rồi, còn có phòng điều hành công ty thì sao?]

[ Muốn tìm hiểu vậy bảo cô ấy tự đi mà tìm hiểu.]

Cố Hiểu cũng vừa tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên nhận chức. Trước đây đều làm những việc linh tinh, đây xem như công việc đầu tiên thuộc nội dung công việc của cô, mặc dù cũng từng nghĩ đến khả năng nhân viên không hợp tác, nhưng cũng không nghĩ tới mọi người lại 'đồng lòng' như vậy.

Khi cô nàng còn mê man, Bạch Mộc Mộc gửi lời mời thêm bạn bè. Cố Hiểu thuận tiện chụp màn hình nhóm chat gửi qua.

Bạch Mộc Mộc: [ Thêm tôi vào nhóm đi. ]

Nick này của Bạch Mộc Mộc là nguyên chủ điền thông tin vào. Một đống biệt danh theo xu hướng. Avatar là một tấm ảnh tự chụp, lòe loẹt. Bạch Mộc Mộc sửa lại hết thông tin, để biệt danh một chữ "Bạch. Avatar cũng đổi thành ảnh phong cảnh thảo nguyên.

Thông tin nhóm chat hiện lên, cô gia nhập, mọi người nhìn biệt danh thì đều biết đây là vị tổng giám đốc mới vừa vào nhóm. Mở đầu toàn là những lời hoan nghênh dối trá.

Bạch Mộc Mộc đánh chữ, hỏi: [ Mọi người đều bề bộn nhiều việc? Những việc tôi muốn không rảnh để đưa? ]

Không ai dám nói chuyện.

Lúc này, Bạch Mộc Mộc ngồi xe taxi cũng đến cửa tiểu khu, cô đi về hướng biệt thự, còn chưa tới cửa, nhóm chat lại nhảy ra một cái tin nhắn.

Khang Nhụy: [ Quản lý Bạch, quả thật mọi người đều đang rất vội, tuy nhiên những việc mà cô giao chúng tôi sẽ tận lực hoàn thành, nếu không hoàn thành xong, hoặc là trễ một chút thì cũng do không còn cách nào khác.]

Người này vừa nói chuyện, những người khác lập tức lại sôi nổi trở lại.

[ Đúng đúng, tận lực làm. ]

[ Dốc hết sức làm. ]

[Công việc mà lãnh đạo giao cho sẽ cố hết sức để làm. ]

Những lời này ở ngoài mặt là cho Bạch Mộc Mộc nghe, kỳ thực là phụ họa theo lời nói của Khang Nhụy. Trong công ty này ai là người định đoạt, vừa nhìn đã biết.

Bạch Mộc Mộc gửi tin nhắn cho Cố Hiểu: [ Khang Nhụy là ai? ]

Cố Hiểu: [ Là giám đốc thiết kế của công ty chúng ta, trước kia ở công ty làm qua rất nhiều việc, khi trước công ty đề bạt cô ấy làm phó tổng bị cô ấy cự tuyệt, chỉ là mọi người ở công ty đều rất tôn trọng cô ấy.]

Bạch Mộc Mộc nghĩ rằng, quả nhiên công ty nào ít nhất cũng phải có vài người như vậy.

Cô ở nhóm chat nói: [ Thứ hai mang theo báo cáo công tác và báo cáo công tác tổng kết đi làm, ai không mang theo thì chuyển qua bộ phận tiêu thụ, làm chưa tốt chưa được trở về, trong một tuần không sửa được thì cũng như vậy]. Không hoàn thành công việc cấp trên giao, đương nhiên không đủ để bị đuổi việc.

Nhưng, cô có một trăm loại phương pháp khiến bọn họ tự mình rời đi.

Đáng tiếc là Thụy Bạch hiện tại không có nhà xưởng, nếu không toàn bộ những người này sẽ bị cô điều xuống nhà xưởng.

Tuy nhiên, mục đích của Bạch Mộc Mộc không phải là đuổi việc toàn bộ, mà là hi vọng những người này đã nhận lương rồi thì nên lấy tri thức của bản thân ra, làm tốt phần công việc của mình.

Bạch Mộc Mộc nói xong, nghĩ nghĩ, lại gửi tin nhắn cho Cố Hiểu: [ Hôm nay cô nghỉ phép, không cần nhìn tình hình trong nhóm cũng được. ]

Hôm nay là thứ năm, đến thứ hai tuần sau còn hơn ba ngày.

Tình hình trên nhóm chat lại sôi nổi như thế nào, không cần nhìn cũng biết, nhìn chỉ có sốt ruột.

Bạch Mộc Mộc về đến nhà, Lục Ngôn vẫn như cũ ngồi trên sofa chơi Ipad. Bạch Mộc Mộc đi qua nhìn nhìn, Lục Ngôn còn đang chơi trò chơi nấu ăn.

Trò chơi này rất đơn giản, có một cái nhà ăn nhỏ, tiếp các vị khách là những động vật khác nhau, những vị khách này gọi đủ loại đồ ăn, có pizza, có đồ uống, có cả kem. Chúng gọi cái gì, sẽ có từng người một đi làm.

Bạch Mộc Mộc hỏi người hầu: "Anh ấy chơi cả buổi trưa à?"

Người hầu gật đầu.

Bạch Mộc Mộc đi qua, cầm lấy Ipad trên tay Lục Ngôn.

Lục Ngôn vốn dĩ đang cao hứng, Ipad bị người ta lấy đi khó tránh khỏi có chút tức giận, ngẩng đầu lên nhìn thấy là Bạch Mộc Mộc, mới ngậm miệng, không nói gì.

Bạch Mộc Mộc đem Ipad giấu ở sau người, nói với anh: "Mỗi ngày không thể chơi thời gian dài quá dài, bằng không đối với mắt sẽ có ảnh hưởng không tốt."

"Oh..." Lục Ngôn trên mặt tràn ngập lưu luyến, nhưng vẫn rất nghe lời: "Về sau sẽ không chơi nữa."

Xem Ipad thời gian dài sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với mắt, những lời này bình thường để nói với mấy đứa trẻ con, bởi vì thân thể trẻ con còn chưa phát triển hết. Lục Ngôn thì không giống vậy, anh đã lớn, thị lực đã định hình, không quá dễ dàng bị ảnh hưởng.

Bạch Mộc Mộc nhìn anh buồn bã đồng ý với quyết định của mình, ngồi xuống, đem APP học chữ mở ra. Ứng dụng này có chế độ chuyển qua, một ải có năm kí tự, vượt qua ải thứ nhất mới có thể học các kí tự tiếp theo.

Bạch Mộc Mộc mở ải thứ nhất ra. Lập tức hiện lên hình ảnh đẹp mắt của phim hoạt hình.

"Phim hoạt hình!" Lục Ngôn thấy phim hoạt hình thì rất là vui vẻ, "Tôi thích xem phim hoạt hình."

Cái APP này là dùng để giúp các bạn nhỏ nhận mặt chữ, Lục Ngôn và các bạn nhỏ khác cũng không có gì khác biệt. Anh thích đồ chơi, thích phim hoạt hình, thích ăn đường.

Bài học đầu tiên là dạy các bạn nhỏ nhận mặt số.

Trước khi phim hoạt hình bắt đầu, Bạch Mộc Mộc tốt bụng mà nói: "Đây là chữ Hán, Anh có rảnh có thể học tập một ít, không cần sốt ruột, từ từ rồi sẽ biết, ngày mai mang anh đi mua văn phòng phẩm, chờ làm quen rồi, còn có thể thử viết chữ."

Lục Ngôn gật đầu: "Được."

Bạch Mộc Mộc vì cổ vũ anh: "Nếu mấy ngày tới anh có thể học được một chút chữ số, tuần sau tôi liền mang anh đi làm!"

Chuyện này đối với Lục Ngôn mà nói là phần thưởng lớn nhất!

Lục Ngôn vừa nghe ánh mắt đều sáng cả lên, liều mạng gật đầu, "Được! Tôi nhất định sẽ nhớ kỹ!"

Đối với Lục Ngôn, nói với anh những đạo lý lớn anh đều không hiểu, nhưng nói cho anh biết, làm được cái gì tốt sẽ được nhận thưởng, anh sẽ dễ dàng hiểu một chút.
---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro