Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thư Dii.
Beta: Dưa Ướp Muối.
-------------------

Bạch Mộc Mộc nghiêm túc ngửi bàn tay Lục Ngôn, mùi xà phòng rất thơm, cô vừa lòng gật gật đầu, "Chờ!"

Bạch Mộc Mộc đi vào phòng bếp, mở tủ bát, lấy toàn bộ đồ ăn vặt trong bọc nilon ra.

Tất cả đồ ăn vặt hôm qua mua, cô đều để ở đây hết. Lục Ngôn ngày hôm qua chỉ ăn có một chút, vẫn còn rất nhiều đồ ăn vặt.

Cô cầm một cây kẹo que, lại lấy thêm chút rong biển, đưa cho Lục Ngôn: "Thế này đủ chưa?"

Lục Ngôn rất thích ăn đồ ngọt cùng đồ ăn vặt, nhưng dì Trần lại không mua cho anh ta, nếu có mua thì chỉ mua loại rẻ nhất, ít nhất.

Lục Ngôn cảm thấy Bạch Mộc Mộc ra tay hào phóng vô cùng, cho hắn rất là nhiều đồ ăn vặt. "Đủ!" Lục Ngôn gật đầu lia lịa, cầm hết đống đồ ăn vặt trên tay cô xuống.

Bạch Mộc Mộc ra phòng khách. Người hầu cũng đem nước trà bưng tới. Đối diện, Trạm Nhất Mẫn nhìn Lục Ngôn ngây thơ trong trắng như vậy==, trong ánh mắt khó nén có chút đồng cảm.

Bạch Mộc Mộc giải thích nói: "Anh ấy trước kia đều không được ăn qua những thứ như này, vậy nên tôi mới mua nhiều một chút." Trạm Nhất Mẫn gật đầu: "Bạch tiểu thư có tâm rồi."

Một bên Lục Chính Hải thở dài, mở miệng nói: "A Ngôn khi còn nhỏ thật sự là rất thông minh, thằng bé chẳng những có thể thuần thục nắm giữ 100 phép cộng trừ, hằng ngày nói chuyện bằng tiếng Anh cũng không có vấn đề gì, lúc ấy tôi còn nói, về sau công ty của tôi sẽ nhượng lại cho A Ngôn quản lý, không nghĩ tới......"

"Hai đứa con trai của tôi đều không muốn tiếp nhận công ty.." Trạm Nhất Mẫn cũng theo Lục Chính Hải phụ họa nói, "Nếu A Ngôn không sinh bệnh thì tốt rồi."

Lục Ngôn ngồi cạnh Bạch Mộc Mộc, nghiêm túc ngồi chơi một mình, căn bản không thèm để ý đến nội dung chuyện phiếm bọn họ nói.

Trạm Nhất Mẫn rất hiểu hai đứa con trai nhà mình.

Lục nhị thiếu gia -- Lục Duật năm nay 20 tuổi, lục tam thiếu gia -- Lục Tranh năm nay 17 tuổi.

Hai người thì Lục Duật muốn học y, hiện tại cũng đang học trường y, đứa còn lại là Lục Tranh, chưa học hết cao trung đã muốn tham gia vào giới giải trí.

Không ai có cái ý tưởng tiếp nhận Lục thị. Bạch Mộc Mộc nghĩ đến Lục Chính Hải trong truyện.

Cực ít đất diễn, chỉ viết một câu là Lục Chính Hải ung thư dạ dày phải nằm viện, Lục Duật không thể không tiếp nhận Lục thị.

Bạch Mộc Mộc không xác định Lục Chính Hải có thể nghe lời cô nói hay không, vẫn hỏi một câu: "Chú Lục, tôi thấy sắc mặt chú không tốt lắm, gần đây chú không đi kiểm tra sức khỏe sao?"

Kỳ thật Lục Chính Hải sắc mặt cũng không có không tốt, mặt mày hồng hào, tinh thần đặc biệt tốt.
"Phải không?"

Lục Chính Hải quay đầu hỏi Trạm Nhất Mẫn: " "Sắc mặt không tốt sao?"

Trạm Nhất Mẫn lắc đầu. Lục Chính Hải nghĩ nghĩ, nói: "Thực ra do dạo này công tác nhiều quá, vô cùng bận nên vẫn chưa kiểm tra sức khoẻ định kỳ"

Trạm Nhất Mẫn ở bên cạnh bổ một đao: "Cái gì mà dạo này bận công tác? Ông mấy năm nay cũng có đi công tác lần nào đâu?"

Lục Chính Hải bị bà nói, có chút ngượng ngùng: "Tôi gấp quá nên nói nhầm!"

Bạch Mộc Mộc nói: "Chú Lục, tôi nghĩ chú vẫn nên đi kiểm tra sức khoẻ đi, hoạ may có bệnh thì có thể chữa kịp thời, như vậy tương đối an tâm."

Vừa rồi Bạch Mộc Mộc đối xử với Lục Ngôn rất tốt, ông bà Lục gia đều nhìn ra. Lục Chính Hải cảm thấy Bạch Mộc Mộc cũng không tồi.

Mà cô bây giờ lại quan tâm ông như vậy, Lục Chính Hải cũng khiêm tốn tiếp thu: "Được, ngày mai ta sẽ đi kiểm tra sức khoẻ."

Ba người ngồi ở phòng khách hàn huyên hơn một giờ, tới giờ cơm trưa, ba người cùng vào phòng ăn.

Ba người sau khi ngồi xuống lại thấy Lục Ngôn không kéo ghế ra ngồi, mà lại chạy ra góc phòng ngồi xuống đất.

Cái đoạn ghi âm mà Bạch Mộc Mộc ghi được cũng là từ cái tình huống này mà ra.

Lục Chính Hải trước đó cũng biết, nhưng khi nhìn tận mắt Lục Ngôn chạy ra góc phòng ngồi, ông vẫn không nhịn được tức giận: "Mẹ nó, con trai của tôi cũng không phải đồ vật, mấy năm nay Lục gia chiếu cố bà ta tốt như vậy, vậy mà trước mặt chúng ta bà ta lại nói gà nói vịt, thế này gọi là chăm sóc sao?"

Càng nói càng kích động, Lục Chính Hải giơ tay đập bàn một cái thật mạnh. Lục Ngôn sợ đến mức thân thể run lẩy bẩy, lập tức ngồi thẳng lưng lên.

"Ông doạ đến Lục Ngôn rồi." Trạm Nhất Mẫn khuyên Lục Chính Hải, lại quay nói với Lục Ngôn, "A Ngôn, lại đây ngồi với cha và dì đi, cha và dì mới qua chơi mà."

Lục Ngôn liều mạng lắc đầu. Trạm Nhất Mẫn khuyên hắn: "Dì Trần đã đi rồi, từ nay về sau sẽ không có ai khi dễ con nữa, lại đây ngồi đi."

Lục Ngôn chần chờ một chút, vẫn như cũ liều mạng lắc đầu!

Bạch Mộc Mộc vốn dĩ cũng định mở miệng khuyên Lục Ngôn lên đây ngồi, nhưng điểm quan trọng là nếu cô khuyên Lục Ngôn lên đây ngồi mà anh ta lại đồng ý... Thì rất xấu hổ luôn aaaa!!!

Cô dứt khoát lựa chọn không mở miệng, quay đầu sang giải thích với Trạm Nhất Mẫn và Lục Chính Hải:

"Ngày hôm qua dì Trần chưa ăn sáng đã đi rồi, lúc sau tôi cũng khuyên Lục Ngôn lên đây ngồi nhưng anh ấy lại cự tuyệt. Tôi cảm thấy bóng ma tâm lý mà dì Trần lưu lại cho anh ấy không thể một sớm một chiều có thể tốt lên được, chúng ta vẫn là cho Lục Ngôn một ít thời gian để thích ứng đi."

Trạm Nhất Mẫn gật đầu, nghĩ nghĩ nói: "Tôi cảm thấy cái biệt thự này có bóng ma với A Ngôn, không bằng hai người cùng chúng ta dọn qua Lục gia ở đi?"

Sống ở đâu đối với Bạch Mộc Mộc mà nói thì cũng không khác nhau chỗ nào cả, mà cô và Trạm Nhất Mẫn cũng coi như là quan hệ mẹ chồng nàng dâu đi. Nhưng ở chung nhà với nhau mà nói thì...

Bạch Mộc Mộc xấu hổ cười: "Không thì chú cùng dì mang Lục Ngôn theo đi, còn tôi thì... ở lại đây?"

Bạch Mộc Mộc và Trạm Nhất Mẫn đang nói chuyện, Lục Ngôn ngồi ở góc, vừa nghe Bạch Mộc Mộc không đi lập tức nói: "Tiểu Bạch đi đâu tôi liền đi chỗ đấy! Tiểu Bạch không đi tôi liền không đi không đi!!!"

Nội tâm Bạch Mộc Mộc hiện lên hai chữ: Xấu hổ......

Đột nhiên cô có loại cảm giác như mình đang bắt cóc con gái nhà người ta...

Lục Chính Hải vẫy vẫy tay: "Vậy thì để lại hai người giúp việc ở lại chỗ này, vẫn là tôn trọng A Ngôn đi."

Lúc này, người hầu mang một phần cơm nhỏ đưa cho Lục Ngôn, Bạch Mộc Mộc đứng lên, nói: "Đổi cho Lục Ngôn cái bát nhựa đi, anh ấy hay quơ tay lung tung, dùng bát sứ rất dễ làm vỡ."

Bạch Mộc Mộc không chú ý tới, lúc cô cùng người hầu nói chuyện, Lục Chính Hải vỗ vỗ bả vai Trạm Nhất Mẫn rồi liếc về phía cô.

Trên bàn ăn. Trạm Nhất Mẫn hỏi Bạch Mộc Mộc: "Bạch tiểu thư, lúc trước cha mẹ cô nói cho tôi, hồi Cao trung cô từng đi đóng phim, cũng có lượng fans kha khá, sau khi cô tốt nghiệp định làm diễn viên phải không?"

Bạch Mộc Mộc sửng sốt. Cô nhớ lại một chút, nguyên chủ xác thực có nói những lời này với cha mẹ.

Nguyên chủ nghĩ rằng làm diễn viên chỉ cần tuỳ hứng thuộc một vài lời thoại rồi diễn, màn hình quay đến mặt mình là có thể kiếm ra tiền, càng quan trọng là, nguyên chủ nghĩ rằng bản thân còn có thể có rất nhiều fans.

Rất rất nổi tiếng. Bạch Mộc Mộc lắc đầu, tự giễu nói: "Tôi làm gì có kỹ thuật diễn, hồi Cao trung tôi chỉ diễn vai quần chúng thôi."

Trạm Nhất Mẫn hỏi: "Bạch tiểu thư có ý định làm gì trong tương lai không?"

Bạch Mộc Mộc thuận miệng nói: "Tôi muốn tạo một thương hiệu thời trang riêng."

Không nghĩ tới Lục Chính Hải trực tiếp tiếp lời cô nói: "Lục thị thật ra có công ty thời trang, là công ty thời trang Thuỵ Bạch, có tám cái nhãn hiệu, hiện tại bị lỗ vốn, tôi tính toán đến cuối năm sẽ đem bỏ đi, nếu Bạch tiểu thư cảm thấy hứng thú, tôi có thể đem 85% cổ phần chuyển cho Bạch tiểu thư."

Bạch Mộc Mộc có chút ngốc, "Chuyển...cho tôi?"

Lục Chính Hải cười nói: "Hiện tại kinh tế cũng không được tốt lắm, công ty Thuỵ Bạch mấy năm nay ta đã đổ không ít tiền vào, trong công ty vẫn còn rất nhiều nhân tài đã có nhiều kinh nghiệm, nếu Bạch tiểu thư làm thuận lợi, tôi cũng có thể kiếm lại được chút tiền mà tôi đã bỏ ra. Bất quá, Bạch tiểu thư không cần áp lực, Thuỵ Bạch thâm hụt tiền nhiều năm, cũng thay đổi không ít giám đốc, làm không được tốt cũng không trách cô."

Đây là phép khích tướng?

Giống như không phải.

Bạch Mộc Mộc nghĩ nghĩ, một công ty thời trang, từ lưu hành xu thế nghiên cứu, đến thiết kế khai phá, đến may sản phẩm, đến tiêu thụ, đều là những tay lão làng tạo ra, nhưng công ty Thuỵ Bạch lại bị lỗ vốn.

Nếu như vậy thì cô tiếp nhận chắc cũng ổn. Bọn họ làm ở công ty nhiều năm như vậy, cũng coi như là quen tay.

Đương nhiên, Bạch Mộc Mộc cũng nghĩ đến một vấn đề khác. Cô nói với Lục Chính Hải:

"Chú Lục, công ty Thuỵ Bạch hoạt động nhiều năm như vậy, thay đổi giám đốc mới mà công ty vẫn chưa có xu hướng khởi sắc, tôi cảm thấy cũng có khả năng là do nhân viên có thói quen làm việc cẩu thả, bừa bãi. Tôi hi vọng tôi có quyền trục xuất những nhân viên làm việc cẩu thả. Nếu như để bọn họ ở lại còn có khả năng sẽ kéo theo rất nhiều nhân viên khác cũng sẽ làm việc cẩu thả theo, ảnh hưởng đến công ty."

Thực ra, cô còn chưa xác định rằng công ty có nhân viên làm việc bừa bãi như vậy hay không.

Cô chỉ là đang hỏi xem, nếu cô làm việc ở công ty Thuỵ Bạch thì cô có cái quyền lợi gì không thôi.

Lục Chính Hải trầm mặc một chút, ha ha cười nói: "Không có vấn đề, ai dám phản đối, cô tới tìm tôi!"

Bạch Mộc Mộc cảm kích nói: "Nếu có tiếng nói, mỗi lần tôi đuổi việc nhân viên tôi sẽ không cần báo cáo cho chú nữa, như vậy khá phiền phức."

Lục Chính Hải sảng khoái đáp ứng: "Được!"

Lúc Lục Chính Hải cùng Trạm Nhất Mẫn, để
lại bốn người hầu ở chỗ này.

---------

Ngày hôm sau, Bạch Mộc Mộc tính toán đến công ty Thuỵ Bạch nhìn một chút Nghĩ đến Lục Ngôn, cô lại có chút rối rắm.

Dựa theo miêu tả của Lục Chính Hải thì công ty thời trang Thuỵ Bạch hẳn là có rất nhiều vấn đề lớn cần được giải quyết.

Nếu cô mang theo Lục Ngôn đi, thì cũng không tiện cho lắm...

Bạch Mộc Mộc lên mạng mua một cái máy tính bảng mới.

Cô cài sẵn mấy cái app trò chơi đơn giản và app học tập.

Sau khi ăn xong cơm trưa, cô mới lôi máy tính bảng ra đưa cho Lục Ngôn.

"Đây là cái gì?"

Lục Ngôn cầm cái thứ hình chữ nhật này bẻ thử hai cái.

Không bẻ được...

Bạch Mộc Mộc giải thích nói: "Cái này gọi là máy tính bảng, lại đây, tôi dạy anh cách sử dụng."

Chỉ số thông minh của Lục Ngôn so với một đứa trẻ thì không khác nhau là mấy.

App ở trong máy tính bảng, nếu phức tạp quá thì hắn thao tác không được.

Nhưng những app thiết kế đơn giản, hấp dẫn thì vẫn ổn. Bạch Mộc Mộc giới thiệu cho Lục Ngôn vài trò chơi nấu ăn và vài app học Hán ngữ.

Sau khi hai người chơi được một lúc, nhìn Lục Ngôn đang hứng thú chơi máy tính bảng. Bạch Mộc Mộc mới cầm kẹo tới, nói với Lục Ngôn: "Tiểu Ngôn, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, nhưng không thể mang anh theo."

Lục Ngôn đang cao hứng ngồi nghịch máy tính bảng, thấy cô nói vậy miệng lập tức dẩu lên.

Bạch Mộc Mộc giơ tay vỗ đầu anh: "Anh ở nhà chơi mấy trò chơi này đi, khi nào tôi về thì tôi tải cho anh mấy trò chơi thú vị hơn."

Lục Ngôn trước đây chưa từng tiếp xúc với máy tính bảng, mở ra một trò chơi nấu ăn, vừa nghe Bạch Mộc Mộc nói sẽ tải trò chơi mới, anh nghiêm túc gật đầu: "Được, tôi chờ cô trở về."

Bạch Mộc Mộc nhìn bộ dáng siêu đáng yêu của anh, tay cô nhịn không được véo véo vài cái:

"Ngoan, chờ tôi về."

-----------

Công ty thời trang Thuỵ Bạch ở Bắc Thành, cách tiểu khu nhà cô không gần lắm, cũng may không bị tắc đường. Hai mươi phút sau Bạch Mộc Mộc cũng tới toà nhà văn phòng của Thuỵ Bạch.

Công ty chỉ có một cái nhãn hiệu thời trang, là một toà nhà năm tầng độc lập, nhìn cũng khá xa hoa.

Thế này cũng đủ để chứng minh--- công ty này cũng từng có một thời huy hoàng.

Bạch Mộc Mộc tiến vào sảnh. Đúng như cô suy nghĩ, trong sảnh chờ hầu như không có ai cả.

Cô đi vào một chút mới thấy một cô gái đang cầm di động nằm trên chiếc giường gấp.

Hiện tại đã là ba giờ chiều, thực rõ ràng, người này vẫn xem như không thấy giờ nghỉ trưa đã kết thúc.

"Khụ khụ."

Bạch Mộc Mộc nhẹ giọng ho khan hai tiếng. Cô gái kia nhìn cô một cái rồi lại nhìn màn hình điện thoại, lười biếng nói: "Cô tìm ai thì tự lên tầng mà tìm."

Bạch Mộc Mộc: "Tôi tìm Cố Hiểu."

"Công ty chúng tôi không có người này."

Tối qua khi ăn cơm, Lục Chính Hải có nói với cô, nếu đến công ty thì trực tiếp đi tìm Cố Hiểu là được.

Công ty thời trang Thuỵ Bạch tình huống kinh doanh quả thực rất kém, giám đốc tiền nhiệm sau khi rời công ty cũng đã mang trợ lý của mình đi theo nên không có giám đốc tiếp quản tiếp công ty này.

Bây giờ Cố Hiểu là giám đốc tạm thời.

Bạch Mộc Mộc lạnh giọng nói: "Tôi cho cô hai lựa chọn, một là gọi Cố Hiểu xuống ngay bây giờ."

Cô nói được một nửa, cô gái kia cảm giác không khí không đúng lắm, hơi hơi ngồi dậy một chút.

Bạch Mộc Mộc tiếp tục nói: "Hai là thu dọn đồ đạc, cút ra khỏi công ty này." ---------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro