Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chu.
Beta: Kiefu

--------------------------
Lục gia là ở nội thành

Trên đường ngồi xe trở về, Lục Ngôn rất tò mò mà nhìn khung cảnh hai bên đường.

Bạch Mộc Mộc nghĩ đến ngày hôm qua chỉ vì một chuyến ra ngoài tiểu khu nho nhỏ thôi mà Lục Ngôn đã vui vẻ như vậy, cô liền hỏi tài xế: "Bác tài, xin hỏi gần đây có vườn bách thú hay hoa viên gì hay không?"

Mặc dù hiện tại hướng dẫn viên du lịch là nghề rất phát triển, nhưng tài xế chuyên nghiệp là người không cần mượn dùng bất cứ phần mềm gì để tìm kiếm, đối với toàn bộ con đường trong thành thị này quen thuộc, chủ yếu là quang cảnh đã in sâu vào trong lòng.

Tài xế trả lời: "Bắc Thành có ba cái vườn bách thú, hai cái vườn bách thú hoang dã, một cái  vườn bách thú bình thường, tuy nhiên đều không ở gần đây, gần đây chỉ có một cái thủy cung nhỏ."

Bạch Mộc Mộc nghĩ nghĩ, thủy cung cũng có chỗ tốt của thủy cung.

Hiện tại cô đối với Lục Ngôn cũng chưa hiểu biết lắm, mà trong vườn bách thú rất nhiều động vật đều được thả ra, lỡ như Lục Ngôn động tay động chân với động vật nào đó cô thực sự không thể quản nổi......

Nguy nhất là động tới các động vật trong sách đỏ......

Chắc là sẽ bị phạt rồi.

Cân nhắc trên dưới, thủy cung là lựa chọn tốt nhất.

Bạch Mộc Mộc: "Làm phiền bác đưa chúng tôi tới đó đi."

-

Tài xế đưa hai người đến cửa thủy cung, dò hỏi: "Cô Bạch, có cần tôi đi vào cùng hai người không?"

Người Lục gia đều rõ ràng tình trạng của Lục Ngôn, tài xế cũng sợ Bạch Mộc Mộc một mình không thể quản Lục Ngôn được.

Bạch Mộc Mộc nhớ đến việc hôm qua đi dạo ở tiểu khu, Lục Ngôn cũng khá nghe lời. Cô nhìn về phía Lục Ngôn, đối với anh nói: "Tôi dẫn anh đi thủy cung, nhưng anh phải nghe lời tôi, không được chạy loạn,việc tôi không cho anh làm anh tuyệt đối không được làm, đặc biệt là không thể làm các động vật nhỏ bị thương!"

Trong thủy cũng có vài cái bể cá được mở ra.

Lục Ngôn vừa nghe có các động vật nhỏ, đôi mắt đều sáng cả lên, khẩn trương hỏi: "Tôi có thể hay không rất nhẹ, nhẹ sờ sờ?"

Anh còn nâng tay lên làm động tác, "Như thế này, nhẹ...... Nhẹ......."

Khi nói chuyện thanh âm bất giác cũng đặc biệt nhẹ nhàng.

Bạch Mộc Mộc xem dáng vẻ này của anh, bất đắc dĩ cười nói: "Xem tình huống đi."

Bạch Mộc Mộc để tài xế ở bên ngoài chờ, cô mua vé dẫn Lục Ngôn vào thủy cung.

Cái thủy cung này tổng cộng có ba tầng.

Đường đi vào là một con đường nhỏ ở dưới nước, qua những tấm kính trong suốt có thể thấy được khung cảnh từng đàn cá bơi lội xung quanh.

Nhìn thấy những thứ này, Lục Ngôn vui mừng vô cùng.

Từ cửa thủy cung đi vào sẽ thấy một cái hồ cá nhỏ đầu tiên, cá trong hồ không lớn, bên trên được mở ra.

"Tiểu Bạch, tiểu Bạch!" Lục Ngôn thấy hồ cá liền kích động mà muốn chạy qua, nhưng chạy hai bước lại dừng lại, nhìn xem Bạch Mộc Mộc.

Bạch Mộc Mộc: "Làm sao vậy?"

Lục Ngôn nhìn cô giải thích, có chút khẩn trương nói: "Tôi vừa nãy không có muốn chạy loạn, tôi chỉ muốn nhìn cá, nhưng mà tôi chờ cô."

Bạch Mộc Mộc có chút vui mừng, Lục Ngôn nhớ rõ những lời cô nói, cũng nghiêm túc mà nghe theo.

Cô chỉ vào một khu vực nhỏ nói: "Ở bên trong này anh có thể tùy tiện xem, đi qua chỗ khác phải chờ tôi, phải nhỏ giọng nói chuyện, không được làm ảnh hưởng đến người khác xem cá, có được không?"

Lục Ngôn vừa định mở miệng nói to, nghĩ đến những lời Bạch Mộc Mộc vừa nói, lập tức điều chỉnh giọng nói, nho nhỏ đáp lại: "Được."

Lục Ngôn chạy đi xem cá.

Bạch Mộc Mộc đứng ở chỗ cách một mét nhìn Lục Ngôn.

Cái hồ cá thứ nhất này tuyệt đối không thể so với các hồ lớn toàn cá heo biển và cá mập phía sau.

Lục Ngôn chưa từng tới đây bao giờ, chỉ với những con cá nhỏ đầy màu sắc như thế này thôi, đã có thể khiến anh cảm thấy hứng thú thật lâu.

Bạch Mộc Mộc ghé mình vào bể cá, nghiêm túc nhìn Lục Ngôn đang xem cá bơi lội.

Nếu so với những đứa trẻ cô đã từng thấy ở viện phúc lợi, tình trạng của Lục Ngôn quả thực tốt hơn rất nhiều.

Trí nhớ anh tốt hơn một chút, lại thông minh hơn một chút, tay chân cũng coi như linh hoạt, khuôn mặt cũng không có cảm giác không đoan chính.

Thấy cô đang nhìn mình, Lục Ngôn nhìn cô vẫy tay, cố gắng đè nhẹ giọng: "Tiểu Bạch, tiểu Bạch, mau đến xem!"

Bạch Mộc Mộc đi qua.

Lục Ngôn chỉ vào một con cá nhỏ nói: "Nó đang phun cát kìa!"

Bạch Mộc Mộc nhìn qua, bên trong đúng thật có một con cá nhỏ, đang dọn sạch cái hang nhỏ của mình, nó dùng miệng ngậm lấy những hạt cát đang đọng lại trong hang, đem ra bên ngoài nhổ.

Con cá nhỏ chỉ lặp đi lặp lại cái hành động này, đơn giản buồn tẻ.

Bạch Mộc Mộc nhìn một lúc đã cảm thấy không thú vị, cô nhìn về phía Lục Ngôn, Lục Ngôn đang xem đặc biệt nghiêm túc

Khoảng chừng hơn mười phút sau, cá nhỏ không còn phun cát nữa, Lục Ngôn mới lưu luyến rời đi.

Phía trước một cái đình nhỏ, bọn họ dừng lại gần một giờ mới rời đi.

Khi đi ra ngoài, vừa lúc cá heo biển hải tượng đang biểu diễn.

Hôm nay là thời gian làm việc, trong thủy cung cũng thiếu người làm, Bạch Mộc Mộc dẫn Lục Ngôn tiến đến ngồi ở hàng ghế thứ hai xem biểu diễn.

Cái thủy cung này tuy rằng không lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, tới giờ ăn cơm trưa, còn có rất nhiều chỗ hai người chưa đi qua.

Bạch Mộc Mộc mang theo Lục Ngôn đi nhà ăn trong thủy cung ăn cơm.

Nhà ăn thủy cung cũng có đặc sắc riêng, có cả người chuyên làm phần ăn cho trẻ em, khẩu phần ăn ngoại trừ bên ngoài đáng yêu, còn tặng một con thú bông nhỏ hình cá heo biển.

Đôi mắt Lục Ngôn nhìn thẳng vào cá heo nhỏ, với vẻ mặt "Tôi muốn, tôi muốn".

Lúc này, cậu bé nhỏ bên cạnh làm nũng với mẹ mình: "Mẹ ơi con muốn con thú bông cá heo biển kia!"

Mẹ cậu bé quyết đoán cự tuyệt: "Một phần ăn đó con cũng ăn không hết, trong nhà còn một đống đồ chơi, không thể mua nữa!"

Cậu bé nghe xong, đầu gục xuống dưới, theo mẹ đi chỗ khác.

Lục Ngôn nhìn bạn nhỏ đi rồi, đầu cũng gục xuống dưới, giống như mình cũng không được mua...

Bạch Mộc Mộc đứng ở bên cạnh xếp hàng, nhìn rõ biểu tình của Lục Ngôn.

Đến khi bọn họ đi rồi, cô hỏi Lục Ngôn: "Anh có muốn phần ăn của các bạn nhỏ không?"

"A? Tôi......" bả vai Lục Ngôn hơi nhún xuống, rõ ràng là có chút khẩn trương, đôi mắt nhìn chằm chằm cá heo nhỏ, không nói lời nào.

Bạch Mộc Mộc có chút lo lắng vì phần ăn thiếu nhi không đủ cho Lục Ngôn ăn, hỏi nhân viên cửa hàng: "Xin hỏi cá heo nhỏ kia có thể bán cho tôi không?"

Nhân viên cửa hàng cười lắc đầu: "Chỉ có phần ăn thiếu nhi mới có."

"Tôi... Tôi không cần." Lục Ngôn nhỏ giọng nói.

Bạch Mộc Mộc không để ý đến lời Lục Ngôn, nói với nhân viên cửa hàng: "Vậy lấy một phần cá tuyết, thêm một phần ăn thiếu nhi đi."

Sợ Lục Ngôn ăn không đủ no, cô lại gọi thêm một phần đùi gà rán.

Trong thời gian đợi cơm, nhân viên cửa hàng đưa cá heo nhỏ cho Bạch Mộc Mộc.

Bạch Mộc Mộc đưa cá heo nhỏ cho Lục Ngôn, cười nói: "Cho anh nè."

"A!" Lục Ngôn đặc biệt vui mừng, giọng nói có chút kích động..

Bạch Mộc Mộc nhanh chóng đem ngón trỏ đè ở trên môi, ý bảo anh nhỏ giọng.

Lục Ngôn rụt rụt cổ, nhanh chóng cúi đầu, có chút hoảng loạn.

Lại ôm thật chặt cá heo nhỏ.

Bạch Mộc Mộc không có ý chỉ trích Lục Ngôn.

Cô kêu Lục Ngôn đi đến bên cạnh chờ cơm.

Bây giờ là thời gian ăn trưa, nhà ăn không ít người. Vừa rồi Lục Ngôn lớn tiếng như thế, không ít người nhìn lại đây.

Nhiều người cũng phát hiện Lục Ngôn không quá giống người bình thường.

Không ai nói thẳng, chỉ là ở bên cạnh khe khẽ nói nhỏ.

Lục Ngôn rất ít khi ra ngoài, cũng không hiểu mọi người hiện tại đang xem cái gì, đang nói cái gì.

Bạch Mộc Mộc hiểu, nhưng cô cảm thấy chỉ cần bọn họ không ảnh hưởng đến những người khác, vậy thì căn bản không cần để ý đến ánh mắt của người khác.

Rất nhanh, cơm cũng xong.

Bạch Mộc Mộc bưng cơm đi tìm một cái bàn ăn gần bể cá.

Cô đem cá tuyết cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó đưa cho Lục Ngôn, lại lấy phần ăn thiếu nhi kia về phía mình.

Từ sau khi Lục Ngôn bị bệnh, cơ hồ không có đi nhà ăn ăn cơm, anh không biết vì cái gì phần ăn kia có cá heo nhỏ.

Thấy Bạch Mộc Mộc đem phần cá tuyết cho mình, rất vui vui vẻ vẻ nhận lấy, khay cơm làm bằng nhựa, cái này khiến cho anh rất an tâm.

Bạch Mộc Mộc nhìn Lục Ngôn ăn cơm, hỏi anh: "Ăn ngon sao?"

"Ăn ngon!" Lục Ngôn vui vẻ gật đầu.

Bạch Mộc Mộc cầm lấy đồ uống ở phần ăn thiếu nhi lên, uống một ngụm, đối Lục Ngôn nói: "Tiểu Ngôn Nhi, nếu anh về sau muốn đi theo tôi ra cửa, thì phải học tập lễ phép, biết không?"

Lục Ngôn ngẩng đầu, nhìn Bạch Mộc Mộc, biểu tình có điểm mê mang, không biết cô đang nói cái gì.

Bạch Mộc Mộc kiên nhẫn nói với anh: "Ví dụ nhé, vừa rồi tôi đem phần cá tuyết cho anh, anh nên nói cảm ơn, biết không?"

Lục Ngôn gật gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn Tiểu Bạch!"

Anh biết ý nghĩa của hai từ "Cảm ơn", cũng nguyện ý nói với Bạch Mộc Mộc.

Tất cả những điều này, đều là kinh nghiệm giáo dục trẻ nhỏ lúc Bạch Mộc Mộc còn ở viện phúc lợi tích lũy được.

Lục Ngôn tuy rằng tuổi tác đã trưởng thành, nhưng tâm lý thì không khác gì các bạn nhỏ khác cả.

Lục Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết rồi! Tiểu Bạch!"

Bạch Mộc Mộc tin tưởng với năng lực học tập của Lục Ngôn, vỗ vỗ đỉnh đầu anh, nói: "Ngoan quá, ăn cơm đi."

Ăn cơm trưa xong, Bạch Mộc Mộc và Lục Ngôn đi dạo đến hơn 4 giờ chiều, sau đó mới từ thủy cung đi ra ngoài.

Tài xế đang chờ ở bên ngoài.

Sau khi lên xe, tài xế nói cho Bạch Mộc Mộc, Trạm Nhất Mẫn nghĩ đến việc nhà hai người tạm thời không có người làm, không ai nấu cơm, chút nữa muốn đem mấy người làm qua đây, để Bạch Mộc Mộc chọn một người, tiện chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của Lục Ngôn.

Vậy cũng tốt.

Căn biệt thự kia cũng trên dưới hai tầng, diện tích không nhỏ, riêng việc quét tước thôi đã tốn không ít thời gian.

Trong thẻ Bạch Mộc Mộc không có bao nhiêu tiền, cũng đang tính toán mở một cái phòng làm việc trong nhà, làm thiết kế quần áo, trang phục gì gì đó.

Vạn sự khởi đầu nan, cô cần một khoảng thời gian khá lớn cho công việc, không tính tới thời gian chăm sóc bản thân, chỉ riêng việc chăm sóc Lục Ngôn thôi cũng đã không có thời gian rồi.

Nếu cô mà đi làm như bán mạng giống trước đây, sợ là Lục Ngôn một tuần cũng không gặp được cô vài lần.

Bọn họ về nhà chưa đến mười phút, chuông cửa liền vang lên.

Bạch Mộc Mộc xuống lầu mở cửa.

Trạm Nhất Mẫn đi cùng với một người đàn ông khoảng 50 tuổi.

Người đàn ông mái tóc đen nhánh, vẻ mặt tràn đầy tinh thần.

Không cần phải nói, người đàn ông này khẳng định là Lục Chính Hải.

Trong tiểu thuyết gốc có nói qua, Lục Chính Hải là một người cuồng công việc, ỷ vào sức khỏe hiện tại khá tốt, ít làm kiểm tra sức khỏe.

Sau này đi bệnh viện kiểm tra ra ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không thể không đem Lục thị giao cho người con trai thứ hai, dù anh ta theo học ngành y, cuối cùng vẫn dẫn tới Lục thị thụt lùi.

Sau khi họ vào cửa, hai người làm cũng mang theo bao to bao nhỏ tiến vào.

Trạm Nhất Mẫn chỉ vào đống đồ nói: "Tất cả những thứ quần áo này đều là chuẩn bị cho A Ngôn, ta kêu người hầu mang lên trên lầu."

Lục Ngôn đứng ở bên cạnh mở miệng: "Cảm ơn!"

Trạm Nhất Mẫn cùng Lục Chính Hải đều nhìn qua, biểu tình đặc biệt vui mừng và có phần kinh ngạc.

Trước kia khi bọn họ tới thăm Lục Ngôn, Lục Ngôn luôn ngồi ở một bên im lặng, không có nói chuyện.

Dì Trần sẽ nói tính cách Lục Ngôn hướng nội, nhìn thấy người ngoài sẽ không dám nói chuyện.

Hiện tại xem ra, sự thật không phải là thế.

Bạch Mộc Mộc cũng không nghĩ tới Lục Ngôn tiếp thu những lời cô dạy nhanh như thế.

Lục Ngôn nói xong, chạy đến bên cạnh Bạch Mộc Mộc hỏi cô: "Tôi có thể ăn đường không?"

Bạch Mộc Mộc: "Đã rửa tay chưa?"

"Rửa rồi." Lục Ngôn giơ tay lên, đưa đến bên mũi Bạch Mộc Mộc: "Ngửi, ngửi, vẫn còn thơm lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro