Chương 43. Cố sự mùa hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt đã vào đoàn nửa tháng. Hạ tuần tháng bảy, mặt trời nóng nực không thích hợp để quay ngoại cảnh, may mà các cảnh quay trong trường học cơ bản đã xong, toàn bộ đoàn kịch dời từ trung tâm đến thành phố điện ảnh ngoại ô. Ở đây đã dựng sẵn phim trường, thời tiết mát mẻ hơn nhiều.

Ngày chuyển địa điểm quay, binh hoang mã loạn, đạo diễn bất lương phá lệ cho cả đoàn phim nghỉ ngơi một ngày, rất nhiều người tranh thử ra ngoài thả lỏng.
* nhiều việc lộn xộn, lung tung, rối ren.

An Gia Nguyệt từ chối lời mời nhiệt tình của Thịnh Húc, kéo vali lên phòng nghỉ ngơi. Điều kiện ở đây so với bên kia khá hơn một chút, diện tích khoảng chừng mười mét vuông, giường cũng lớn gấp đôi, có thể thoải mái lăn qua lăn lại.

Không tốt duy nhất là lại ở cạnh phòng Hạ Tâm Thần.

Nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, bây giờ Hạ Tâm Thần đã coi cậu như không khí.

Ngoại trừ lúc đóng phim cùng giao lưu vài câu, thời gian còn lại bất kỳ thông báo nào đều được trợ lý Tiểu Vân chuyển lời, cũng không phải cố ý lạnh nhạt cậu, mà là bỏ đi ưu ái thôi.

Vì vậy lần đầu tiên An Gia Nguyệt cảm nhận được cảm giác bị Hạ Tâm Thần đối xử bình thường.

Quả thực như biến thành người khác.

Không còn ôn hòa nhã nhặn, thậm chí có thể nói là cực độ lạnh lùng.

Mấy ngày nay cậu thường đứng ở ban công hút thuốc, cách vách không truyền đến động tĩnh gì, có thể là gần đây muốn tránh đầu sóng ngọn gió, Hạ Tâm Thần không kêu Đinh Phức đến bồi mình nữa. Anh chỉ thỉnh thoảng đi tới ban công rèn luyện, vì vậy buổi trưa hè được nghỉ ngơi này, hai người họ bắt gặp nhau ngoài ban công.

Có lẽ đợt này cường độ công tác quá cao, đôi mắt Hạ Tâm Thần thường nhuộm một tầng hồng mỏng, nhìn người càng hung ác, ánh mắt anh đảo qua điếu thuốc lá trong miệng cậu, không dừng lại hành động, càng không chỉ trích, tiếp tục đứng đó nâng tạ tay. Cơ bắp trên tay anh phát lực, kéo căng cơ lưng cùng cơ ngực, lộ ra đường gân như tượng điêu khắc trong viện bảo tàng Hy Lạp.

An Gia Nguyệt thoải mái thưởng thức, hút xong thuốc, trước khi đi không quên thăm hỏi một câu: "Hạ đạo, bye bye."

Hạ Tâm Thần nghe được, nhưng không nhìn cậu, cúi đầu nhìn đất.

Quyết đoán kiểu này thật khiến cho người ta ước ao. An Gia Nguyệt nằm ở trên giường suy nghĩ, cậu thật hâm mộ Hạ Tâm Thần.

Mỗi lần rời đi đều quyết đoán gọn gàng như vậy, không chút lưu tình dây dưa dài dòng, giống như dĩ vãng chẳng hề tồn tại những lời cảm động chân tình, không hề lưu luyến.

Trái lại chỉ còn mình cậu nhớ mãi không quên dư vị ngọt ngào ngày xưa, dựa vào khói thuốc mới đè xuống được từng dòng hồi ức.

Hết cách rồi, Hạ Tâm Thần khi ăn kẹo, viên này không đủ ngọt còn có thể ăn viên tiếp theo. Còn cậu lại ăn được viên kẹo ngọt nhất do chính Hạ Tâm Thần đưa tới.

Người khác làm cậu ăn quả đắng, chỉ có Hạ Tâm Thần đã cho cậu ngon ngọt. Cậu nhớ mãi không quên cũng không tính là không có tiền đồ đúng không?

An Gia Nguyệt nằm trên giường lăn lộn, lăn tới cạnh tủ đầu giường, muốn mở ngăn kéo xem có thuốc lá hay không, lúc này, điện thoại di động vang lên, là người đại diện đã lâu không liên hệ với cậu.

Cậu vào đoàn một thời gian dài như vậy, Trương Dũng cũng không hỏi qua một câu xem quay thế nào rồi, khẳng định đang vội vàng dẫn những nghệ nhân "có tiền đồ" khác.

An Gia Nguyệt ném điện thoại không ngừng rung qua một bên, cậu không quản, hút thuốc xong ngủ trưa một giấc, tỉnh lại nhìn thấy tin nhắn Trương Dũng gửi tới: [Đọc được thì gọi lại cho tôi.]

Xem ra tránh không khỏi nắng. Cậu không thể làm gì khác ngoài gọi lại một cuộc, trước tiên áy náy giải thích: "Dũng ca, ngại quá, em vừa nói chuyện với mọi người trong đoàn."

"Lần sau nhớ mang điện thoại theo." Trương Dũng không nghi ngờ, hỏi, "Đoàn các cậu chuyển tới quay ở thành phố điện ảnh rồi đúng không?"

"Vâng, hôm nay vừa chuyển qua."

"Đúng lúc, cậu còn nhớ Hoàng sản xuất lần trước không? Ông ấy đang ở đây giám sát phim mới, nghe nói cậu cũng ở đây nên muốn mời cậu ăn một bữa cơm."

An Gia Nguyệt thuận miệng ứng phó: "Tối nay à... Tối nay em có chút việc rồi."

"Cậu bận cái gì? Người ta nói hôm nay đoàn phim của cậu được nghỉ, cậu còn làm gì?"

Ngay cả chuyện này cũng nghe ngóng được, xem ra tình thế bắt buộc rồi. An Gia Nguyệt không thể không đẩy cao tinh thần cẩn thận ứng đối: "Chỉ ăn cơm thôi à?"

"Ăn xong lại nói, nếu như người ta muốn đi hát karaoke, cậu cũng theo bồi một chút." Trương Dũng nói, "Với lại tôi cũng ở đó, Mã tổng cũng đến, cậu sợ cái gì."

Trương Dũng mặc dù không để ý đến cậu nhiều lắm, nhưng cũng không phải người đại diện sẽ đẩy nghệ nhân vào đống lửa. Có câu này của hắn, An Gia Nguyệt thoáng thở phào nhẹ nhõm, đồng ý đi ăn.

Trương Dũng an bài xe thương vụ năm giờ chiều tới đón cậu, đi đến nhà hàng xa hoa nhất thành phố điện ảnh, trang trí sang trọng khí thế, trước cửa kính xoay tròn còn trải thảm đỏ, khách mời ra vào đại đa số là lãnh đạo tới thành phố điện ảnh thị sát công việc, hoặc là nhân viên đoàn phim muốn tới ăn một bữa ngon.

Sau khi vào cửa, Trương Dũng báo hẹn trước, người phục vụ lật xem danh sách.

An Gia Nguyệt tùy ý đảo mắt nhìn khách hàng trong đại sảnh lầu một, ánh mắt dừng lại tại bàn ăn hai người.

Bàn kia có một nam một nữ, người đàn ông kia không mang mắt kính viền bạc thường ngày, mặt nhìn về hướng cậu, thời điểm uống trà nhìn ra cậu đang đứng đó, nhẹ nhàng thu lại tầm mắt, đặt chén trà xuống, tiếp tục nói chuyện cùng cô gái ngồi đối diện.

An Gia Nguyệt huýt sáo trong lòng.

Thật lợi hại, chuyện Đinh Phức vừa mới bình lặng đã quang minh chánh đại hẹn hò cùng Đới Lâm, đây là muốn thu sạch nữ minh tinh công ty nhà mình ký kết vào hậu cung sao?

Bây giờ nhân khí và độ nổi tiếng của Đới Lâm so với Đinh Phức đang trượt dốc còn cao hơn nhiều, nếu lần này bị chụp được, hạ hotsearch xuống cũng mất một số tiền lớn. Nhưng mà Hạ Tâm Thần là người có tiền, không cần cậu phải bận tâm.

"Phòng của Hoàng tiên sinh là Thúy Trúc Hiên, tôi đưa hai vị qua đó." Nữ phục vụ mỉm cười dẫn đường.

An Gia Nguyệt và Trương Dũng cùng lên lầu hai, tiến vào phòng riêng, liếc mắt đã thấy Mã tổng đang trò chuyện vui vẻ cùng Hoàng Du.

Mã Đào thấy bọn họ đến, đứng lên giới thiệu: "Gia Nguyệt, vị này là Hoàng Du Hoàng tiên sinh, Hoàng tiên sinh, vị này là..."

"Không cần giới thiệu, chúng tôi gặp qua rồi." Hoàng Du đưa tay ra, mỉm cười nói, "Đã lâu không gặp, Gia Nguyệt."

Mã Đào kinh hỉ: "Hoàng tiên sinh biết Gia Nguyệt sao?"

"Trong tiệc trao giải lần trước đã gặp qua, Gia Nguyệt xinh đẹp như vậy, khiến tôi khắc sâu ấn tượng."

Lời này vừa nghe là khích lệ, nhưng dường như lại chứa đựng hàm ý sâu xa ám muội.

An Gia Nguyệt bỏ mớ hỗn tạp qua một bên, cũng cười đưa tay ra: "Hoàng tiên sinh quá khen."

Bốn người ngồi xuống, Trương Dũng dặn người phục vụ mang đồ ăn nóng lên, rót rượu đỏ, những người này đều là tay lão làng, nói qua nói lại khách sáo vài cậu, rất nhanh đã quen biết thành người một nhà.

Trong bữa tiệc, Mã Đào liên tiếp nháy mắt, An Gia Nguyệt không thể làm gì khác hơn là mời hết ly này đến ly khác, dường như còn chẳng kịp ăn.

Uống hết một bình rượu đỏ, lại đến một một bình rượu trắng.

Uống rượu kỵ nhất khi bụng rỗng, lại uống lẫn dễ say và đau dạ dày, lần này cũng chẳng khác biệt.

Dạ dày An Gia Nguyệt đã sớm không thoải mái, do dự nói: "Mã tổng, sáng mai tôi còn có cảnh quay, ngài xem..."

"Quay phim thì sao? Đạo diễn cậu ở đó." Mã Đào liếc chéo lại đây, "Xin nghỉ một ngày thì có làm sao?"

An Gia Nguyệt nhìn ra rồi, Mã Đào không hài lòng với thái độ không nể mặt mũi trước đó của Hạ Tâm Thần. Ngày hôm nay cậu không chỉ đến tiếp rượu, sợ là còn đến làm nơi trút giận nữa.

Dính lên Hạ Tâm Thần quả nhiên không phải chuyện tốt.

Người phục vụ đã đổi ly rượu đế cao, chuyển qua uống rượu bằng chén hạt mít.

Trương Dũng cũng khuyên: "Gia Nguyệt, Hoàng tiên sinh rất thưởng thức cậu, sau này có khi cậu còn phải nhờ cả vào ngài ấy đấy."

Hoàng Du cười híp mắt: "Không dám, Gia Nguyệt có thể diễn phim của Hạ đạo, nhận được tài nguyên của Vạn Nạp, chắc chắn nhìn không lọt mắt sản xuất nhỏ như tôi đâu."

An Gia Nguyệt vội vàng nói: "Hoàng tiên sinh nói gì vậy, so về quan hệ chắc chắn ngài phải đứng phía trước rồi. Hạ đạo tuy ưu tú, nhưng tôi đâu thể diễn mãi phim của anh ấy."

"Gia Nguyệt là một người thông minh, hai bên đều không đắc tội." Hoàng Du vỗ lên mu bàn tay cậu "Nên vì mình mà tìm tài nguyên tốt, đừng để quay xong bộ phim này lại đóng cửa không xuất hiện nữa, tuổi cậu không còn nhỏ, thanh xuân không thể kéo dài được đâu."

An Gia Nguyệt nghẹn mắc ói, cúi đầu nhìn ly rượu đế rót đầy, gật đầu: "Ngài nói đúng lắm."

Trương Dũng dưới bàn đá cậu một cước, cậu nhất thời tỉnh ngộ, lập tức bưng ly rượu lên, vẻ mặt tươi cười kính Hoàng Du: "Hoàng tiên sinh, tôi mời ngài một chén, sau này nếu ngài có nhân vật thích hợp, mong ngài suy nghĩ đến tôi chút nhé!"

Chỉ uống rượu không ăn cơm, khi ra khỏi phòng riêng, trong bụng An Gia Nguyệt trống rỗng, tất cả chỉ còn dư vị của rượu, bước chân loạng choạng, đầu óc hôn hôn trầm trầm.

Đột nhiên nhớ lại lần trước Hạ Tâm Thần chặn rượu thay cậu.

Kỳ thực Hạ Tâm Thần đối với cậu thật sự rất tốt.

Ít nhất trong những người theo đuổi cậu, anh là tốt nhất.

Chu Hưng Lỗi nói không sai, ranh giới cuối cùng của cậu quá thấp. Chỉ cần chưa từng bắt nạt cậu, cậu đã cảm thấy người này rất tốt, cho nên Hạ Tâm Thần phụ lòng cậu nhiều lần như vậy, trong lòng cậu vẫn như cũ không bỏ được nhớ thương với người này.

Cũng may đêm đó bắt gặp Đinh Phức, nếu không cứ để Hạ Tâm Thần theo đuổi một khoảng thời gian nữa, có thể cậu sẽ không tự chủ được mà dao động.

Đó không phải là bởi vì dễ dàng có được, cho nên không được người ta trân trọng hay sao?

Chất rượu kích thích thần kinh và tuyến lệ, như cây kim không ngừng đâm vào đầu óc cậu, đau đớn muốn chết, viền mắt thiếu chút nữa không ngăn được nước mắt, nhưng An Gia Nguyệt lại mạnh mẽ nhịn xuống, ngửa đầu để gió đêm thổi khô.

Cậu còn không đê tiện đến mức cầu xin tình yêu của Hạ Tâm Thần.

Không ai yêu cậu, cậu cũng chẳng yêu ai nữa.

**********************

Tác giả có lời:

Tôi viết ngắn tôi biết, tôi nhảy vào máy đá bào trước.

(( Cố sự mùa hè ) kể về chuyện cũ của một người đàn ông và ba cô gái, nhưng không phải là lão Hạ trong mắt Nguyệt Nguyệt bây giờ, ngủ cùng một người tán tỉnh một người,...

Trích dẫn nguyên văn lời thoại: Không ai yêu tôi, tôi cũng chẳng yêu ai nữa.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro