Chương 212: Bạn trai của tôi không phải là người (43)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mèo Sociuuu

"Ngươi nói không sai."

 Khương Đường suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: " Nơi này nguy hiểm như vậy vẫn nên là để Cố Trường Tình tự mình đến vẫn hơn. Hắn cho ta một lá bùa truyền tin, lúc đi đầm lầy ta sẽ chuyển tin cho hắn."

Nụ cười trên mặt Trượng Quan Mặc đã không còn tự tại như vậy nữa. Cuối cùng Bạch tửu dứt khoát: "Quyết định vậy đi! Chúng ta đến Dương Sơn trước nhìn xem sao."

Trường Y lôi kéo tay Bạch Tửu: "Ta cũng muốn đi."

"Được." Bạch Tửu cười gật đầu.

Không chỉ là Trường Y mà Thượng Quan Mặc cũng muốn cùng đi, nguyên nhân rất đơn giản Khương Đường giúp hắn cho nên hắn cũng muốn giúp Khương Đường. Khương Đường nghĩ nhiều người chính là thêm sức lực nên cũng không cự tuyệt.

Sáng sơm hôm sau, bón người ngồi hai canh giờ trên xe ngựa mới tới được chân núi Sơn Dương, ngẩng đầu nhìn núi cao hiểm trở kia, Khương Đường thở sầu thật sâu. Nàng nghĩ tới Cố Trường Tình, nếu hắn ở thì tốt rồi có thể mang nàng bay lên.

Trường Y nắm tay Bạch Tửu đang rũ mắt như suy tư gì liền thấp giọng hỏi nói: "Suy nghĩ cái gì?"

"Ta giống như đã tới......"

Lời Bạch Tửu còn chưa dứt, Thượng Quan Mặc bên kia đã kiến nghị nói: "Nếu không chúng ta  nghỉ ngơi một chút đi."

"Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi?" Khương Đường xoay người hướng trên đường núi , "Giải quyết xong sớm một chút còn trở về."

Thượng Quan Mặc lập tức đi lên theo nàng.

Bạch Tửu cũng ngẩng đầu nhìn Trường Y nói: "Đi thôi."

Hắn gật gật đầu, không nói gì.

Đường trên núi cũng khó đi, so với việc leo núi mệt, Bạch Tửu càng để ý Trường Y đang ngoài ý muốn trầm mặc. Cảm xúc hắn không thích hợp, mà ngay cả nàng cũng vậy. So với phía trước Khương Đường cùng Thượng Quan Mặc đang kêu gào quát quát, Bạch Tửu cùng Trường Y đều an tĩnh nhiều.

Lúc tới gần đỉnh núi, Thượng Quan Mặc bỗng nhiên ngồi xuống một cục đá thở phì phò nói: "Ta mệt quá, ta muốn nghỉ ngơi một chút, các ngươi đi trước đi."

" Thật là yếu ớt " Khương Đường lau mồ hôi đang rơi xuống tiếp tục đi về phía trước.

Có lẽ Trường Y có thể chất đặc thù, Bạch Tửu bị hắn nắm tay chỉ cảm thấy cả người thoải mái, một giọt mồ hôi cũng không có, giống như mang theo cái điều hòa di động. Nàng nắm tay Trường Y đi về pjias trước, khi đi qua chỗ Thượng Quan Mặc, hắn vừa liếc mắt nhìn Bạch Tửu, miệng vừa mới giật giật liền cảm giác có một ánh mắt lạnh băng như đao đang dùng trên người mình.

Trường Y hơi nghiêng mắt, trong mắt đen nhánh như vực sâu, cắn nuốt nhân tâm làm  cảm nhận được một cổ hàn khí từ trong xương cốt.

Thượng Quan Mặc ngậm miệng lại, mấy trăm năm trước hắn cũng từng bị lạnh lùng con ngươi lạnh lùng như vậy nhìn chăm qua.

Không có ai chú ý tới Thượng Quan Mặc cùng Trường Y đang trao đổi qua ánh mắt.

Qua một hồi lâu đoàn người rốt cuộc tới rồi đỉnh núi, Khương Đường không rảnh lo mệt liền quan sát bốn phía, trên đỉnh núi trừ bỏ một ít cỏ hoang cây cối, cái gì kỳ quái cũng không có. Tình huống vừa nhìn là biết ngay: " Quả nhiên truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, vất vả lâu như vậy kết quả thứ gì cũng không tìm được."

"Nơi này có trận pháp."

Khương Đường cùng Bạch Tửu đều nhìn về phía Trường Y.

Trường Y trầm mặc.

Không khí tựa như rung động một chút, vôn dĩ đỉnh núi hoang vu bỗng xuất hiện một cái sơn động.

Trường Y cũng buông tay Bạch Tửu ra.

" Thật thần kỳ!" Khương Đường kích động, nàng bắt lấy tay cảu Bạch Tửu hưng phấn lôi kéo nàng chạy quanh sơn động. Khương Đường cao hứng nói: "Ta có trực giác, bên trong nhất định có  thứ chúng ta muốn tìm !"

Bị túm vào động Bạch Tửu ngoái đầu nhìn lại, hồng y nam nhân đứng ở ngoài động tại chỗ bất động, ngơ ngẩn nhìn nàng. Trên người hắn phát ra hơi thở cô độc tràn ngập.

Trong lòng nàng chợt có chút khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro