Chương 217 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 11 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiên Viên Võ và cuốn sách trong tay cùng nhau mắt to trừng mắt nhỏ.

Những cái chữ này hắn nhìn cảm thấy y như tiểu nòng nọc cùng những kí hiệu kì quái, hắn thật sự là nửa chữ cũng xem không vào, hắn rõ ràng thích luyện võ hơn cơ, vì cái gì nhất định phải bắt hắn học những thứ khó hiểu này ?

"Đọc."

Trên giường trúc tiểu quận chúa nhắm mắt nhàn nhạt nói.

Hiên Viên Võ rối rắm nửa ngày, cũng chỉ nhận ra mỗi chữ thứ nhất, "Binh... Binh......"

"Binh giả quỷ nói cũng." Đường Hoan nghe hắn lắp ba lắp bắp đọc nửa ngày, cũng chỉ niệm ra được một chữ, vì thế không kiên nhẫn nói tiếp.

Hiên Viên Võ nhìn thân ảnh trên giường trúc, tay cầm sách bất giác siết chặt.

Hắn không nhận ra được những chữ này, nhưng lại sợ nếu như không tiếp tục đọc sẽ chọc người nằm trên giường trúc tức giận.

Vì thế cả người càng thêm căng cứng, mày nhăn chặt xoắn xuýt muốn chết.

"Ta cho ngươi theo phu tử để ngươi đọc sách biết chữ, vậy mà tới bây giờ ngay cả câu đầu tiên đơn giản nhất của binh thư ngươi cũng nhận không ra?" Đường Hoan trợn mắt, từ trên giường ngồi dậy sau đó thần sắc nghiêm khắc nhìn hắn.

Bùn nhão trét tường cũng không quan hệ, cho dù hắn bị người ta đập hỏng đầu óc ,chỉ số thông minh thấp hay không đủ trình độ cũng không quan hệ, có quan hệ chính là thái độ của hắn!

Mệnh là dựa vào chính mình nắm giữ, thái độ cứng rắn, sớm hay muộn rồi cũng có một ngày có thể nắm giữ  Mệnh Vận của chính mình !

Nếu ngay cả điểm này cũng không hiểu nổi, vậy Boss vai ác này còn thuốc gì có thể cứu được đây ?!

Trong lòng Đường Hoan kỳ thật có chút bực bội, bởi vì nàng ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng......

Tuy rằng ngày thường nhìn qua trông như đối với bất cứ sự tình gì nàng đều không quá để bụng, một bộ dáng tùy tiện, nhưng trên thực tế có đôi khi khứu giác của nàng nhạy bén thật sự.

Trí nhớ của nàng không nên kém như vậy mới đúng. Chính là mấy cái thế giới trước đã phát sinh sự tình gì thì trí nhớ nàng không chịu khống chế bắt đầu chậm rãi mơ hồ.

Lúc trước hỏi hệ thống, hệ thống cũng chỉ là nói cho nàng bởi vì trí nhớ nàng không tốt.

Đường Hoan lúc ấy bất quá là làm bộ như không có phát hiện, bởi vì nàng biết cái hệ thống rác rưởi này nhất định có cái bí mật gì đó không thể để ai biết cho nên mới gạt nàng. Nếu nàng phản ứng mãnh liệt quá chỉ sợ sẽ tạo thành kết quả không thể biết trước.

Nếu năng lực của ngươi không có cách nào chống lại người khác thì ngươi liền phải học được giả ngây giả dại, từ từ mưu tính.

Đường Hoan cứ việc an ủi chính mình như thế nhưng những cái ký ức mơ hồ đã từng xảy ra đó, vẫn làm cho nàng theo trực giác có một loại cảm giác bất an.

Hơn nữa nguyên chủ Bình An quận chúa này sinh ra đã có sẵn kiêu ngạo ương ngạnh quấy phá, Đường Hoan lại vẫn luôn ốm yếu, thế cho nên sâu bên trong linh hồn nàng cảm nhận được mình có thể chết bất cứ lúc nào.

"Ta không thích đọc sách biết chữ." Hiên Viên Võ chưa bao giờ gặp qua quận chúa phát giận như vậy, nhìn bộ dáng nhăn mày của nàng, tức khắc trong lòng hắn ngập tràn ủy khuất.

"Lúc trước khi ta cùng ngươi giao ước ba điều kiện thì ta đã từng nói qua, ta bảo ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó, ngươi bây giờ có tư cách gì mà nói không thích với ta ?"

Đường Hoan đem sách đặt trên giường ném tới bên chân Hiên Viên Võ, lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc vô cùng.

"Ta cho ngươi ăn uống, cho ngươi tập võ, ngươi cho rằng ta rãnh rỗi đi phí công nuôi dưỡng ngươi ? Ngươi cứ như vậy không chịu tiến bộ, là muốn trở về cuộc sống như trước kia ăn không đủ no mặc không đủ ấm hay sao?"

Ma ma nhìn thấy tiểu quận chúa nhà mình thế nhưng tức giận thành dáng vẻ này, tức khắc trong lòng cũng có chút nghi hoặc, bất quá chỉ là muốn bồi dưỡng một tên thị vệ bên người mà thôi, tiểu quận chúa như thế nào lại tức giận như thế ?

Hiên Viên Võ nắm tay cuộn thành nắm đấm nắm đến gắt gao, hắn vốn dĩ là người không giỏi ăn nói, lúc này càng không biết nên nói cái gì.

Hắn muốn nàng không cần tức giận như vậy.

Muốn nói mình về sau sẽ nỗ lực đem những kí hiệu tiểu nòng nọc đó học hết.

Nhưng là không biết tại sao, lời nói đến bên miệng nhưng lại nói không ra.

Hiên Viên Võ gấp đến độ xoay quanh, mặt cũng đỏ bừng lên, trên trán nổi cả gân xanh, nhưng cuối cùng chỉ đơn giản là quay người sải bước ra cửa muốn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro