Chương 218 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 12 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Hoan nhìn thấy tình cảnh này, tức khắc liền tức giận đến lảo đảo,  Boss của ta thật là lợi hại nha.

"Hiên Viên Võ, ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi......"

Đường Hoan khi cảm xúc quá kích động kỳ thật bắt đầu có chút không thoải mái, mắt thấy hắn cứ cứng rắn mà đi.

Nha hoàn canh giữ ở một bên cùng ma ma sợ tới mức muốn mạng, tất cả vội vàng xúm lại lại đây.

"Quận chúa!"

"Người đâu, mau kêu ngự y lại đây!"

Có thể nói là một mảnh hỗn loạn.

Hiên Viên Võ ngơ ngác mà đứng ở cửa, muốn nhấc chân tiến tới chỗ nàng nhưng ngừng lại giữa chừng, chỉ yên lặng đứng đó cúi thấp đầu.

Hắn nhớ lại mỗi lần hắn làm cho cha hắn tức giận ông ta đều muốn hắn cút, căn bản là không muốn nhìn thấy hắn.

Vì thế Hiên Viên Võ lại yên lặng mà từ trong phòng đi ra ngoài, vẫn không nhúc nhích quỳ gối dưới gốc đại thụ trong viện, ngón tay bất an liên tiếp xoa xoa góc áo.

Hình như hắn lại gây rắc rối rồi.

Nhưng mà hắn thật sự xem không hiểu những cái ký hiệu đó.

Khiến quận chúa tức giận như vậy chắc là từ nay về sau hắn hẳn là không còn cháo để uống cũng không có thịt ăn.

Hiên Viên Võ nghĩ đến đây, càng thêm mất mát.

Sau khi bị nha hoàn ma ma lăn lộn một trân thì thân thể Đường Hoan cuối cùng cũng ổn định trở lại, cũng không biết đã ngủ bao lâu mới từ từ tỉnh dậy.

Đường Hoan cảm thấy nếu vẫn còn như vậy, nàng sẽ không chết ở trong tay người khác mà là sẽ chết ở trong ta tên ngốc ma đầu Hiên Viên Võ này.

Hơn nữa còn là bị tức chết. Nhân sinh mệt mỏi quá a.

"Hiên Viên Võ đâu?" Đường Hoan duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, hỏi một nha hoàn canh giữ ở bên cạnh.

"Quận chúa, hắn có lẽ là biết chính mình phạm phải đại tội nên đi quỳ gối ở trong sân rồi."

" Gọi hắn vào đây cho ta."

Đầu gối Hiên Viên Võ quỳ đến tê dại, nghe được Đường Hoan đã tỉnh lại, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, xoa xoa đầu gối một chút, lại khập khiễng vọt vào phòng.

Người này cao lớn tựa như một bức tường, thời điểm vọt vào còn mang theo một trận gió, thiếu chút nữa đem bình phong quật ngã.

"Quận chúa, ta sai rồi!"

Hiên Viên Võ tiến vào phòng lại trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Tư thế nhận sai mười phần thuần thục lưu loát, nếu không phải nghe tên ngốc này nói, Đường Hoan thậm chí còn cho rằng đây là một công tử ca ca hoa ngôn xảo ngữ từ nơi nào tới co được dãn được.

"Bắt đầu từ ngày mai ngươi không cần đi theo phu tử đọc sách biết chữ."

Hiên Viên Võ mờ mịt ngẩng đầu lên, nhưng còn chưa kịp cao hứng đã nghe được: "Ngươi cũng không cần tới viện này của ta."

Cả người hắn tức khắc liền bắt đầu khủng hoảng.

Không chút do dự dập đầu ba cái trên mặt đất , "Quận chúa ta sai rồi, ta biết ta sai rồi!"

Hắn không nghĩ sẽ chọc nàng  tức giận!

Cũng không nghĩ về sau sẽ lại ăn không đủ no!

Hắn học, chẳng sợ đọc sách biết chữ  rất khó, hắn cũng nguyện ý học!

"Ngươi biết chính mình sai chỗ nào rồi sao?" Đường Hoan lạnh mặt nhìn hắn.

Hiên Viên Võ nhìn sắc mặt nàng, nỗ lực hồi tưởng lại xem nàng vì cái gì mà tức giận ?

Sau đó thật cẩn thận mở miệng nói, "Ta không nên chọc quận chúa tức giận."

Đường Hoan:......

Vãnh tai nghe nhưng kết quả lại nghe ra cái đáp án như thế, quả nhiên nàng không nên đối với tên ngốc to xác này ôm hy vọng quá lớn !

"Còn có cái gì ?"

"Ta không nên đối với ngài như vậy. "

Nếu không đối với nàng như vậy thì chắc chắn sẽ không chọc nàng tức giận. Ừm chắc chắn là như vậy.

Hiên Viên Võ cảm thấy đây là sai lầm lớn nhất của mình, chính là hắn cũng không biết nên làm sao bây giờ. Hắn vẫn luôn đều hành xử như vậy, từ trước đến nay hắn đều không quá thông minh.

Đường Hoan: "......"

Ai da, không được, nàng tức giận đến đau lòng!

Vì thế nàng thuận tay sờ soạng quyển sách ném cho hắn, "Chiếu theo quyển sách này mà chép lại cho ta, khi nào chép xong thì mới được đến đây!"

"Nhưng mà ta không biết chữ." Hiên Viên Võ vội vàng qua đi đem sách nhặt lên ôm vào trong ngực, nhìn nhìn một lúc lại chần chừ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro