Chương 222 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 16 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Đường Hoan, trước khi nàng cập kê hai tháng thì Trung Dũng Hầu phủ quyết định cả nhà di dời đến kinh thành.

Sáng sớm hôm nay xuất phát, tất cả mọi người kiểm tra vật tư, xem có bỏ sót vật gì hay không.

Hiên Viên Võ một tay xách theo một cái rương gỗ thật to, một bộ dáng nhẹ nhàng không cần tốn nhiều sức sải bước đi đến đoàn xe trước.

Lúc quản gia kiểm kê đồ vật nhìn thấy hai cái rương gỗ lớn tức khắc liền có chút khó xử.

Lúc này đây đoàn xe tổng cộng có một trăm chiếc, vẫn là có không ít đồ vật không thể mang đi.

Mà trong hai cái rương này toàn là đồ quận chúa đã sớm không cần : một ít sách tạp trên thị trường đều có bán, đều không phải là một bản đơn lẻ. Còn có nhiều vật khi quận chúa ra ngoài dạo chơi thấy vừa ý nên mua về nhưng nàng chơi một lần liền sớm chán, ném ở nhà kho không còn động qua.

Hiện giờ vị tổ tông này đều xách tất cả ra tới, đây là muốn làm gì?

Hiên Viên Võ thập phần cố chấp.

"Đó toàn là đồ cần thiết muốn mang đi."

Quản gia có ý muốn cùng hắn giải thích, "Võ thiếu gia, trong rương này đều là vật quận chúa không cần, không cần thiết mang về."

Hiên Viên Võ hoàn toàn mặc kệ, cũng hoàn toàn không nghe.

"Sách quận chúa muốn mang đi, quần áo quận chúa đều phải mang đi, còn các món đồ chơi quận chúa toàn bộ đều phải mang đi!"

Đồ vật của tiểu quận chúa không thể bỏ lại, vạn nhất nếu là  đồ nàng thích thì làm sao bây giờ?

Hiên Viên Võ người này đặc biệt cứng đầu, một khi nhận định một việc, hoàn toàn không nghe khuyên bảo.

Quản gia: "......"

Nếu không phải tiểu quận chúa cố ý muốn bồi dưỡng ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ cùng một đứa con vợ lẽ đầu óc bị rớt hư như ngươi nhiều lời lâu như vậy?!

Vì thế chỉ có thể kiềm chế hỏa khí trong lòng, đi bẩm báo Trung Dũng Hầu.

Trung Dũng Hầu nghe vậy, chỉ là nhàn nhạt nói, "Tùy hắn đi."

Chính ông ta xưa nay chướng mắt con vợ lẽ, nếu có thể ôm chặt lấy cây đại thụ Bình An quận chúa này cũng có thể xem là một loại phúc phận.

Sau khi Hiên Viên Võ nhìn thấy quản gia đem cái rương cột lên xe ngựa mới vô cùng cao hứng xoay người rời đi.

Tống ma ma hoan cảm tạ trời đất hồi lâu, một bên đỡ Đường Hoan ra sân, một bên vui mừng khôn xiết mà nói, "Ước chừng mười ngày nửa tháng là có thể tới kinh thành, đến lúc đó tiểu quận chúa làm lễ cập kê được Vương phi tự mình đốc thúc, tất nhiên có thể oanh động toàn bộ kinh thành!"

Đường Hoan: "......" Pháo hôi muốn oanh động ra sân đều là phải trả giá, nàng am hiểu sâu sắc đạo lý này.

"Đến lúc đó trong nhà có nữ nhi xinh đẹp trăm người muốn, còn không biết có bao nhiêu công tử quý tộc sẽ vì tiểu quận chúa ngài khuynh đảo đâu!"

Tuy nói tiểu quận chúa nhà mình tính tình quái đản, nhưng Tống ma ma tận mắt nhìn thấy quận chúa lớn lên nên trong lòng không hề có khúc mắc.

Liền phảng phất xem nàng thành mình hài tử nhà mình.

Đường Hoan: "......"

Muốn khuynh đảo nhiều người như vậy có mà quỷ mới tin !

Vạn nhất nếu nàng đi gả chồng thật, vai ác Boss làm sao bây giờ?

Hiên Viên Võ chờ Đường Hoan đi rồi mới từ một bên đại thụ đi ra, trong lòng nhàn nhạt không vui.

Một nhà có nữ nhi trăm người cầu.

Trước kia phu tử cũng nói qua, hắn mơ hồ biết là có ý tứ gì.

Hiên Viên Võ rầu rĩ không vui.

Loại tình huống này vẫn tiếp tục đến lúc xuất phát.

Khi hắn nhìn thấy xa phu ngồi ở trên càng xe của quận chúa định lái đi, tức khắc liền điên tiết lên mà đi qua, ỷ vào ưu thế cao to của mình mà đem người từ càng xe xách cổ áo kéo xuống đất.

Sau đó tự mình ngồi trên càng xe.

Cũng mặc kệ huynh đệ ở sau lưng sẽ nói mình cái gì......

"Ngươi nhìn tên ngốc kia, hắn thật đúng là xem mình trở thành hạ nhân!"

"Quả thực là ném mặt mũi Hiên Viên phủ chúng ta, tuy rằng chỉ là con vợ lẽ nhưng tốt xấu gì cũng là Hiên Viên gia thiếu gia, thế nhưng các loại việc của hạ nhân đều làm hết!"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro