Chương 223 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 17 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười ngày nửa tháng lộ trình đối với Đường Hoan mà nói quả thực muốn mạng.

Nàng nằm trong xe ngựa.

Cụ thể mà nói thì hẳn là do thân thể này quá rách nát, cho nên trên đường xóc nảy trực tiếp đem Đường Hoan đánh trở về nguyên hình.

Hiên Viên Võ đem đoàn xe ngựa phía trước xua đuổi, chen lên phía trước nhất sau đó chậm rì rì mà lái. Phía trước lẽ ra là xe ngựa của lão Trung Dũng Hầu dẫn đầu cũng bị hắn vượt mặt.

Nghĩ đến thật tức, Hiên Viên Võ ông nội hắn.

Hiên Viên Võ lái xe với tốc độ rất chậm, lại còn không có chút tự giác nào nhận ra rằng mình đã sai, quận chúa thân thể không khoẻ không thể đi nhanh mà phải chậm một chút nên lẽ ra hắn phải rì rì ở cuối đoàn mới đúng! Lúc trước những mã phu kia đều đi quá nhanh thế nhưng bây giờ hắn che ở đằng trước xem còn có ai có thể lướt qua hắn !?

Nếu không phải có xe của Trung Dũng Hầu ngăn đón, chỉ sợ những đứa con vợ cả phía sau có thể nhảy xuống xe ngựa cho hắn vài đấm !

Người phía sau oán than dậy đất, chậm chạp như vậy năm nào tháng nào mới có thể đến kinh thành?!

Nhưng mà Hiên Viên Võ hoàn toàn mặc kệ, ngại thân thể Bình An quận chúa ở bên trong xe ngựa nên không có người dám chủ động ngoi đầu ra tìm phiền toái, vì thế chỉ có thể từ bỏ, nén giận.

Xe ngựa chậm lại, Đường Hoan cũng thư hoãn không ít, bởi vì ngại trong xe ngựa quá tù túng, vì thế nàng vén màn xe ló đầu ra xem.

Hiên Viên Võ đột nhiên thấy ló ra một cái đầu nhỏ, tức khắc mở to hai mắt nhìn, theo bản năng mà nghĩ đến: Tiểu quận chúa thật sự nhỏ nhắn quá đi, nhìn qua so với hắn nhỏ hơn nhiều như vậy, khó trách gió thổi qua là có thể lảo đảo.

"Quận chúa, sau khi hồi kinh ngươi có phải hay không không còn ở Hiên Viên gia?" Hiên Viên Võ một bên lái xe, một bên thấp giọng vài phần mà hỏi.

"Đó là đương nhiên." Trở lại kinh thành, lý nào lại ở tại nhà ngoại.

Hiên Viên Võ dùng ngón tay nhéo nhéo roi ngựa, nắm chặt lại nắm chặt, chỉ cảm thấy yết hầu lên xuống, không biết nên nói cái gì.

Hắn đầu óc không nhanh lẹ, bất quá chính là cảm thấy trong lòng không thoải mái, cũng không biết chính mình nên bểu đạt như thế nào.

Thật lâu sau mới buồn buồn nói, "Ta về sau như thế nào đọc sách cho ngươi nghe đây?"

"Đương nhiên là ngươi đi Thụy Vương phủ! Ngươi ở trong viện ta, ăn của ta nhiều cơm như vậy chẳng lẽ ngươi cho rằng đổi chỗ ở liền có thể không nhận ta?" Đường Hoan ném cho hắn một ánh mắt ngấn lệ.

Hiên Viên Võ tức khắc nhếch môi lộ ra hàm răng trắng ngây ngô cười, liên tục lắc đầu, nghiêm trang mà nói, "Sẽ không đâu! Sẽ không!"

Đường Hoan nhìn bộ dáng này của hắn không khỏi cảm thấy mãn nguyện.

Tuy rằng có nhiều thời điểm ngốc đến choáng váng đầu óc, nhưng cũng không có ngốc đến không có thuốc chữa.

Ban đầu tuy rằng nàng có hơi sốt ruột nhưng bây giờ sau khi thích ứng mới phát hiện Hiên Viên Võ kỳ thật vẫn khá tốt. Ít nhất những người khác cũng khá đơn thuần, không có nhiều người tâm tư rối loạn lung tung, cũng không có Boss vai ác quá âm ngoan độc ác.

Tại thời điểm này, Đường Hoan cảm thấy cũng không cần mệt tâm đến vậy.

Ngay cả biện pháp hoàn thành nhiệm vụ nàng đều đã nghĩ kỹ rồi, tận dụng mọi khả năng mà kịp thời đánh chết tươi cái tâm tư mưu phản của Thụy Vương. Còn nếu thật sự không được luôn thì cũng chỉ có thể vì đại nghĩa mà diệt thân, chủ động tố giác Thụy Vương có ý đồ mưu phản!

Nam chủ cũng không có cách nào được sinh ra, Hiên Viên Võ lúc đó là đô đốc Cẩm Y Vệ tự nhiên có thể xuôi gió xuôi nước.

Đường Hoan đem hết thảy mọi sự quy hoạch thỏa đáng, nhưng mà nàng lúc này không nghĩ tới chính là, trên đời này sự tình có rất nhiều chuyện không thể lường trước.

Đặc biệt đối với cái loại mệnh pháo hôi không hơn không kém là nàng đây mà nói, vĩnh viễn đều là người định không bằng trời định, ông trời vì hố nàng, cái chiêu tổn hại nào cũng đều có thể dùng được !

Trải qua những ngày ngày xóc nảy đoàn xe của Trung Dũng Hầu phủ rốt cuộc cũng thuận lợi đến kinh thành.

Vợ chồng Thụy Vương đã canh giữ ở cửa thành, vội vàng đem Đường Hoan khẩn cấp tiếp rước trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro